Mở mắt ra, nơi khóe mắt Lộ Hành Chu chậm rãi lăn xuống một giọt nước. Cậu đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đó, mỉm cười. Cậu bắt đầu thấy có chút cảm kích địa phủ.
Trong nguyên tác, cậu và Chu Hành Lộ chỉ là những nhân vật tặng kinh nghiệm, tặng trang bị cho tuyến chính, vai trò chẳng khác gì công cụ làm nền cho người khác tỏa sáng. Quỹ đạo số mệnh ban đầu của cậu là làm nền cho vai chính thụ chính là đứa con do anh cả của cậu để lại sau khi qua đời. Sau sự kiện ở cô nhi viện, cậu được đưa trở về nhà, nhưng lại bị người nhà xa lánh, lãnh đạm và lợi dụng. Nói là bị ngược đãi thì cũng chưa hẳn, chỉ là bị xem như không tồn tại.
Khi đó cậu còn nhỏ. Cậu khao khát một mái nhà ấm áp, khao khát được yêu thương, được cha mẹ quan tâm.
Và rồi trong sự lạnh lẽo bị phớt lờ đó, cậu dần dần hắc hóa.
Cậu có sáu người anh trai. Nhân vật chính thụ là con trai của anh cả cậu, người từng là mối tình đầu của cha cậu. Bởi vì điều đó, đứa trẻ kia được cha cậu hết mực yêu thương. Nhưng sau này, anh cả cậu mất vì tai nạn, để lại đứa bé làm di sản duy nhất, trở thành bảo vật trong nhà, địa vị cao đến mức không thể động vào.
Còn cậu thì sao? Một đứa trẻ bị lãng quên, bị trả về nhà nhưng chẳng ai thừa nhận sự tồn tại.
Sau khi chịu đủ mọi khinh miệt, Lộ Hành Chu bắt đầu lật ngược ván cờ. Từng bước một, cậu nắm quyền lực trong tay, trở thành gia chủ, rồi đem vai chính thụ tặng cho vai chính công.
Những người trong nhà, người thì chết, kẻ thì tàn.
Còn Chu Hành Lộ, ở nguyên tác chỉ là một người thực vật, chú nhỏ của vai chính thụ chết đúng lúc để lại toàn bộ tài sản cho vai chính công. Vai chính công dùng chính khối tài sản đó để ép cậu, cùng vai chính thụ đoạt lại tất cả những gì từng thuộc về cậu.
Còn mẹ cậu, sau khi sinh ra cậu thì tâm lực tiều tụy, ngủ mê mệt rồi qua đời.
Các anh trai của cậu thì chẳng khác nào đầu óc có vấn đề, điên cuồng sủng ái vai chính thụ, đến mức khi cậu trở về nhà, lại cho rằng cậu sẽ tranh giành tình cảm với vai chính thụ mà bắt đầu bài xích, cảnh cáo và xa lánh cậu.
Lộ Hành Chu vừa cười vừa rơi nước mắt. Trong lòng cậu luôn cảm thấy không nên là như vậy.
Ngoại trừ anh cả, Lộ Trăn Ngọc đã chết những người anh còn lại có tên lần lượt là: Lộ Kỳ Dịch, Lộ Vân Nhĩ, Lộ Hữu Sâm, Lộ Du Tư, Lộ Lâm Vụ...
Mà cậu là Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu gần như phải bật cười thành tiếng. Nhìn xem, thật đúng là có ăn ý, dù cậu không quay về cái gia đình kia, cái tên này vẫn bị gắn mác như một phần không thể tách rời của nơi đó...
Một cơn đau âm ỉ lan ra từ đầu cậu, kéo theo vô số hình ảnh hiện lên trong tâm trí, tất cả đều là cậu và những người đàn ông xa lạ nhưng lại vô cùng thân thiết.
Những người đó, mang những cái tên quen thuộc ấy, nhưng khác biệt duy nhất chính là họ yêu cậu thật lòng. Họ thích cậu. Họ cho cậu cảm giác ấm áp mà cả đời cậu từng khao khát.
Lộ Hành Chu chớp mắt vài cái, nằm yên trên giường, cả người vẫn còn mơ màng. Cậu không biết bản thân hiện tại nên làm gì, cũng chẳng rõ nên đối mặt với bọn họ như thế nào.
Cậu có thể chắc chắn, ký ức của mình hoàn toàn không có vấn đề. Còn về những hình ảnh kỳ lạ kia... Cậu cũng không nói rõ được.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Chim sẻ nhỏ đập cánh bay vào, vẻ mặt hưng phấn, ríu rít nói nhỏ: "Mỹ nhân, mỹ nhân! Có trò vui xem nè! Bắt gian đó, bắt gian đó!"
Hai mắt Lộ Hành Chu sáng bừng lên, linh hồn của dân ăn dưa sống dậy ngay lập tức. Trên đời này có gì giải tỏa tâm tình bằng một màn kịch bắt gian? Ăn một trái dưa, tâm tình liền sáng sủa hẳn!
Hiện tại cậu vừa có thời gian, vừa có tiền, không đi hóng hớt thì còn làm gì cho hết ngày? Với lại cậu tin rằng Chu Hành Lộ nhất định sẽ tỉnh lại, rồi sẽ tìm đến hắn.
Còn về cái gia đình kia...
Đó không phải là nhà cậu.
Cậu không cần nó.
Không nói thêm lời nào, Lộ Hành Chu nhẹ nhàng nhảy khỏi giường, chui vào xe lăn điện, lặng lẽ di chuyển theo sau chim sẻ nhỏ. May mắn nơi đây là bệnh viện, có đầy đủ đường đi cho người khuyết tật, nên hành động rất thuận tiện.
Chim sẻ nhỏ vừa bay vừa thì thầm giải thích quan hệ nhân vật như đang tóm tắt phim. Lộ Hành Chu im lặng ẩn mình sau cánh cửa gần cầu thang, xù tóc một chút, chỉ để lộ đôi mắt lóe sáng háo hức ăn dưa.
Chim sẻ nhỏ kể: cặp tình nhân này gồm y tá trưởng và viện trưởng. Một lát nữa, người đến bắt gian sẽ là phu nhân của viện trưởng cùng chồng của y tá trưởng. Mà hai người bị bắt gian ấy, thật ra là người yêu thời niên thiếu.
Một người sau đó cưới nữ y tá, người còn lại gả cho viện trưởng. Nhưng dù đã lập gia đình, mối quan hệ mờ ám giữa họ vẫn chưa từng chấm dứt.
Lần này bị bắt gian là vì... sau khi chia tài sản ở nhà viện trưởng, hai vị chính thất vô tình phát hiện một vài món đồ riêng tư của đối phương từ đó ghép nối và đoán ra được sự thật, liền quyết định hợp lực hùng hổ kéo quân tới bắt gian tận nơi.
Sau khi nghe xong mối quan hệ này, Lộ Hành Chu cạn lời: ...Đúng là hoàn chỉnh hình vuông thật rồi.
Lộ Hành Chu nhịn không được khẽ meo một tiếng, cúi thấp đầu nhìn vào. Nơi này là căn phòng bí mật, căn cứ giao lưu riêng của viện trưởng và y tá trưởng. Gần như chẳng ai lui tới, quả thật là chỗ bắt gian lý tưởng.
Hóa ra, chỗ này chính là nơi hai người kia thường xuyên lén lút gặp mặt.
Lộ Hành Chu khẽ meo một tiếng, nấp sau cánh cửa quan sát. Chỉ thấy viện trưởng ôm chặt eo y tá trưởng, cả người dán lên tường, bàn tay còn không kiêng nể mà nhéo nhéo mông người ta, nhỏ giọng nói với giọng điệu trêu chọc: "Nhớ tôi không? Tiểu yêu tinh."
Lộ Hành Chu yên lặng nhắm mắt lại, mấy câu thoại này, thật sự quá quen thuộc rồi. Nghe đến đau cả đầu.
Cậu lặng lẽ mở mắt nhìn, hai người kia quấn lấy nhau, tư thế cực kỳ mập mờ, thân thể như muốn dính vào một chỗ, không tài nào tách rời.
Có lẽ do quá nhập tâm, hai người hoàn toàn không phát hiện có tiếng bước chân đến gần. Lộ Hành Chu quay đầu nhìn về phía cầu thang chưa đến một phút, một đôi nam nữ dẫn theo một nhóm người khí thế hừng hực xông tới. Lúc này, viện trưởng và y tá trưởng mới giật mình tách nhau ra. Nhưng mà...
Một người thì trong mắt đầy d*c v*ng còn chưa tan, người còn lại môi đỏ mắt long lanh, vẻ mặt vẫn còn sót lại dư vị chưa nguôi. Nhìn qua liền biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Lộ Hành Chu chớp mắt mấy cái, chỉ thiếu nước thở dài một tiếng. Thật sự chỉ thiếu mỗi cái giường nữa thôi là trọn bộ bắt gian hoàn chỉnh rồi.
Quả nhiên, phu nhân của viện trưởng xông lên đầu tiên, không nói không rằng liền giáng xuống một cái tát vào mặt y tá trưởng, giận dữ quát: "Con hồ ly tinh kia! Cô dám dụ dỗ chồng tôi? Cô còn biết xấu hổ là gì không?"
Chồng của y tá trưởng cũng không chịu thua, lập tức lao đến đấm viện trưởng một cú, mắt đỏ gay.
Những người đi theo sau vốn là dưa thủ chuyên nghiệp, ai nấy mắt sáng rỡ, vừa hóng vừa gật gù, chỉ hận không có camera để livestream. Nếu không phải giữ hình tượng, e là đã nhào lên góp vui từ lâu rồi.
Lộ Hành Chu hít sâu một hơi, cảm thấy da đầu tê rần. Trong tình huống thế này, cậu nên nói gì đây?
【 Nhìn cảnh tượng này, không biết còn tưởng hai người họ có bao nhiêu si tình. Nhưng ai mà ngờ là do viện trưởng không thể sinh con, còn viện trưởng phu nhân thì đang mang thai. Chồng của y tá trưởng vì thế mới dắt theo vợ viện trưởng tới bắt gian, mong hai người kia tức đến mức tự động cắt đứt quan hệ. 】
Giọng nói của Lộ Hành Chu vừa vang lên, cả đám người đang xem náo nhiệt lập tức ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Ai vậy? Ai là đại thần vừa phán câu kia? Biết nội tình đến thế, chắc chắn không phải người thường rồi!
Viện trưởng ban đầu vốn không định phản công, dù sao thì hắn cũng còn muốn giữ thể diện. Nhưng hiện tại vừa nghe những lời này, hắn tức đến phát điên. Hắn lập tức đẩy chồng của y tá trưởng sang một bên, trực tiếp nắm lấy tay viện trưởng phu nhân bắt mạch, bắt cho ra kết quả hắn muốn mới thôi, tức đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn run run chỉ tay vào tay viện trưởng phu nhân, nghiến răng nói: "Đồ khốn kiếp, hai người tiện nhân các người còn dám đến đây? Đội nón xanh lên đầu tôi rồi mà còn dám to gan tới đây bắt gian nữa hả?"
Viện trưởng phu nhân tuy hơi hụt hơi nhưng khí thế vẫn không kém, bà ta hừ lạnh một tiếng, chỉ tay thẳng vào mặt viện trưởng, lớn tiếng nói: "Chính ông không được, chẳng lẽ còn không cho tôi tìm người khác? Đến con cũng không sinh được, ông giữ làm gì cho chật đất?"
Những bệnh nhân và y tá đứng xung quanh đang ăn dưa hóng chuyện, miệng há to như thể có thể nhét cả trứng gà, trong lòng không khỏi tặc lưỡi: Mẹ ơi, hóa ra lời đại thần kia nói là thật à?
Y tá trưởng thì ngồi xổm dưới đất, khóc oa oa, nhìn chồng cô ta bằng ánh mắt đầy u oán. Ngược lại, chồng của cô ta thì tỏ vẻ đắc ý, nhìn viện trưởng, cười khinh thường: "Chả trách bảo bối lại chọn tôi, thì ra ông là đồ vô dụng."
Y tá trưởng yên lặng đứng lên. Dưới chân cô ta vẫn đang mang đôi giày cao gót mũi nhọn chưa kịp thay. Cô ta lặng lẽ nhìn hai người đang kề vai đối đầu viện trưởng, rồi không một tiếng động đi vòng ra sau lưng chồng mình.
Lộ Hành Chu khẽ bật tiếng chậc, ánh mắt lặng lẽ quan sát.
【 Không lẽ, y tá trưởng định cho chồng một cú trí mạng?】
Vừa dứt lời, y tá trưởng liền tung chân đá mạnh một cú, vị trí vô cùng hiểm hóc. Một cú trúng ngay điểm yếu, chồng cô ta lập tức ngã gục xuống đất, hai tay ôm nửa th*n d*** mà tru lên như heo bị chọc tiết.
Viện trưởng cũng đứng bật dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào vợ mình, rồi bất ngờ tát bà ta một cái thật mạnh.
Viện trưởng cười lạnh nói: "Muốn khiến tôi ra đi tay trắng? Nằm mơ đi."
Nói xong, hắn nắm lấy tay y tá trưởng, cúi xuống nhìn kẻ đang lăn lộn dưới đất mà gằn giọng: "Đồ tiện nhân, cứ chờ đó cho tôi!"
Hắn lại nhìn về phía đám bệnh nhân và nhân viên y tế đang vây xem, mở miệng nói lạnh lùng: "Giải tán đi. Chuyện hôm nay mong mọi người đừng nói lung tung. Nếu không, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý."
Hắn rất tự tin. Dù sao thì giữa hắn và y tá trưởng chỉ mới bị nói miệng, chưa ai bắt được tận tay; còn hai kẻ kia thì lại thật sự có nghiệt chủng.
Những chuyện thân mật giữa hắn và y tá trưởng không ai có chứng cứ, hắn hoàn toàn có thể chối sạch. Hơn nữa, sau lưng hắn còn có người chống lưng, cho dù chức viện trưởng này hắn không làm nữa thì vẫn có thể đi nơi khác nhận chức.
Lộ Hành Chu chỉ lắc đầu.
【Cũng thật biết tính toán.】
Ở Địa phủ.
Tạ Tất An nằm gọn trong lòng Phạm Vô Cữu, dùng ngón tay chọc chọc vào cơ ngực của hắn, lẩm bẩm: "Hình như em quên mất chuyện gì đó thì phải?"
Phạm Vô Cữu nhìn người trong lòng, khẽ cúi đầu hôn một cái, dịu dàng nói: "Không quan trọng. Ngay cả đang nằm trong lòng tôi mà còn nghĩ chuyện khác, xem ra em vẫn chưa cảm nhận được bản lĩnh của tôi."
Nói rồi, hắn xoay người đè người trong ngực xuống, một màn xuân sắc khiến lòng người say mê.
Đầu óc Bạch Vô Thường thoáng cái liền hóa thành một vũng nước: Thôi, chuyện gì cũng không quan trọng nữa.
Còn bên phía Lộ Hành Chu, cậu lặng lẽ điều khiển xe lăn quay trở về phòng bệnh.
Khi đến trước cửa, con chim sẻ nhỏ trên vai khẽ nói: "Bên trong có người."
Cậu không hề sợ hãi, điềm nhiên đẩy xe lăn vào. Dù sao phía trên cũng đã phái người âm thầm bảo vệ hắn, phòng ngừa mọi tình huống bất trắc xảy ra.
Dù sao thì chuyện cậu đã làm trước đó cũng không đơn giản, cậu từng đắc tội nghiêm trọng với một đám buôn m* t**. Ai biết được liệu tin tức có bị rò rỉ ra ngoài hay không? Nhỡ đâu có kẻ tìm đến diệt khẩu thì biết làm sao?
Vì vậy, trước khi hành động lần này hoàn toàn kết thúc, bên trên vẫn luôn âm thầm cử người bảo vệ cậu. Mà hiện tại có người có thể lặng lẽ vào được đến đây, chứng tỏ người đó không mang theo nguy hiểm.
Lộ Hành Chu đẩy xe lăn vào phòng, vừa vào liền thấy người trong phòng mỉm cười nhìn mình, cậu bất giác cũng bật cười. Đối phương lộ vẻ hơi bất đắc dĩ, lên tiếng: "Anh đến tìm em."
Lộ Hành Chu nhìn xe lăn dưới thân hắn hỏi: "Anh vừa tỉnh lại liền chạy tới đây à?"
Chu Hành Lộ khẽ mỉm cười. Dù thời gian hôn mê không ngắn, nhưng thân thể y được chăm sóc rất tốt. Hiện tại chẳng qua là do nằm quá lâu nên chưa thể khống chế cơ thể như trước, vì vậy mới phải ngồi xe lăn đến.
Người của y ban đầu còn khuyên nên từ từ mà đến, nhưng y không chịu. Xem hết những đoạn kịch phát sinh, y chỉ nghĩ. Nếu Chu Chu của mình đang buồn, đang sợ, thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, y lập tức hạ lệnh phải đến ngay lập tức.
Chỉ là cảnh tượng hiện tại đúng là có hơi buồn cười, xe lăn đối mặt xe lăn, có chút khôi hài.
Lộ Hành Chu khẽ động đậy chân, thân thể cậu sau điều trị gần như đã hồi phục. Hôm qua thứ mà Bạch Vô Thường đưa cho đúng là bàn tay vàng, quý giá vô cùng.
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, cười hỏi: "Vậy anh muốn ở lại đây bồi em sao?"
Chu Hành Lộ gật đầu, khóe môi cong lên: "Đương nhiên, anh sẽ ở lại bồi em. Có điều trong nhà còn một vài chuyện cần xử lý. Cho anh một tuần, được không? Một tuần sau anh sẽ đích thân đón em về nhà."
Lộ Hành Chu cong cong khóe môi, cũng gật đầu. Cậu nghiêm túc nhìn Chu Hành Lộ: "Được."
Toàn bộ sự bất an trong lòng hắn phút chốc tiêu tan. Khi cậu nhìn thấy Chu Hành Lộ vừa tỉnh lại, không màng đến thể trạng yếu ớt, vẫn vội vã tìm đến phòng bệnh chỉ để ở cạnh cậu. Khoảnh khắc ấy, trái tim cậu như được ngâm trong nước ấm, ấm áp vô cùng.
Dưới sự giúp đỡ của trợ lý Chu Hành Lộ, Lộ Hành Chu từ từ nằm trở lại giường bệnh. Chu Hành Lộ nắm lấy tay cậu, khẽ duỗi tay sờ nhẹ lên má cậu. Cảm nhận được làn da mềm mại ấm áp nơi lòng bàn tay, y mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Anh chạm được vào em rồi, thật tốt."
Lộ Hành Chu dù thân thể đã khá lên, nhưng tinh thần vẫn còn hơi yếu. Cậu đã tiếp nhận quá nhiều chuyện trong thời gian ngắn. Nhìn Chu Hành Lộ, hắn chớp mắt, nhẹ giọng đáp: "Ừ, thật sự rất tốt."
Chu Hành Lộ khẽ cười, nói tiếp: "Tưởng Niệm sẽ ở lại bên em. Cậu ta sẽ chăm sóc em thật tốt, đợi anh quay lại đón."
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật đầu. Tưởng Niệm lúc này đứng dậy, cúi người thật sâu nói: "Chào phu nhân, tôi là Tưởng Niệm. Về sau mong được giúp đỡ nhiều."
Lộ Hành Chu liếc nhìn anh ta một cái rồi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Nếu là người của Chu Hành Lộ phái đến, vậy chắc chắn là người đáng tin. Bằng không, Chu Hành Lộ tuyệt đối sẽ không để bên cạnh cậu.
Sau đó, cậu vừa cười hì hì vừa kể cho Chu Hành Lộ mấy chuyện dưa vừa hóng được. Chu Hành Lộ nghe với vẻ mặt đầy ý cười, một bên lắng nghe một bên nhẹ gật đầu, vô cùng phối hợp.
Bên cạnh, Tưởng Niệm mở to mắt suýt trừng rớt cả tròng, trong lòng đầy khiếp sợ: Ôi trời, cái dưa này... thật sự to thiệt!
Ánh mắt anh ta nhìn về phía phu nhân tràn đầy tôn kính: Phu nhân ngầu quá đi mất!
Trước khi đến, ông chủ đã nói rõ cho anh ta biết về sự đặc biệt của phu nhân. Nếu muốn chăm sóc tốt cho người này, thì nhất định phải nắm rõ tình hình, nắm thật chắc và giờ thì anh ta hoàn toàn tin rồi.
Cho nên, đối với những đặc điểm riêng của phu nhân, Tưởng Niệm tuyệt đối sẽ không để lộ vẻ kinh ngạc.
Hiện tại, trong lòng hắn chỉ còn cảm giác hâm mộ. Khiếp, đúng là vũ khí hóng dưa, người người nên có mà! Ăn dưa còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên gia thu thập tin tình báo!
Nói một hồi, Lộ Hành Chu bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu nắm chặt tay Chu Hành Lộ, không muốn buông ra. Chu Hành Lộ dựa người vào mép giường, cũng không buông tay cậu, dịu dàng nói: "Ngủ đi. Khi em tỉnh lại, anh vẫn sẽ ở đây."
Lộ Hành Chu nghe vậy thì yên tâm, mỉm cười rồi dần thiếp đi. Trong giấc mộng lần này, cậu mơ thấy nhiều hơn, rõ ràng hơn.
Khi cậu mở mắt ra một lần nữa, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt Chu Hành Lộ đang ngồi bên cạnh. Không biết vì sao, tâm trạng cậu khẽ rung động. Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Chu Hành Lộ.
Chu Hành Lộ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu. Lộ Hành Chu mặt đỏ dần lên, nhưng vẫn không rời ánh mắt. Chu Hành Lộ khẽ cười một tiếng, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên gáy cậu, cúi đầu hỏi nhỏ: "Có thể chứ?"
Lộ Hành Chu vòng tay qua cổ đối phương, chủ động nâng môi lên đón lấy.
Chờ đến khi tất cả kết thúc, gương mặt Lộ Hành Chu đã đỏ bừng như quả cà chua chín. Chu Hành Lộ liếc nhìn đồng hồ, rồi dụi nhẹ má cậu, dịu giọng nói: "Chờ anh đến đón em về nhà."
Lộ Hành Chu mỉm cười nhìn y, gật đầu đáp: "Được."
Mấy ngày sau đó trong bệnh viện, sinh hoạt của Lộ Hành Chu tương đối nhàn nhã. Mỗi ngày cậu đều để Tưởng Niệm đẩy xe lăn đi khắp nơi du ngoạn, không có việc gì thì bám theo các bác trai bác gái hóng dưa, tiện thể tám chuyện luôn vụ scandal rối loạn trước đó.
Tin tức mới nhất là viện trưởng đã bị thay rồi, một người mới lên thay thế.
Viện trưởng cũ và vợ đã chính thức ly hôn, hơn nữa ông ta còn kết hôn với y tá trưởng. Chồng của y tá trưởng nghe nói bị đá bay, thương tích nhìn thì nghiêm trọng nhưng sau giám định thì vẫn chỉ là vết thương nhẹ. Bồi thường chút tiền là xong chuyện.
Nghe đến đây, Lộ Hành Chu chỉ biết im lặng.
Nói thế nào nhỉ? Tốt nhất là đừng bao giờ đắc tội với người học y.
Mà trong lúc Lộ Hành Chu an nhàn dưỡng bệnh, thì ở bên ngoài, thế giới cũng đang âm thầm biến đổi...
Ví dụ như bên phía Lộ gia chẳng hạn.
Lộ Kỳ Dịch mở mắt ra, nhìn quanh nơi xa lạ trước mặt. Sau khi tiếp nhận ký ức của thân thể này, anh không nhịn được bật ra một câu chửi th* t*c.
Không đúng! Trước lúc mở mắt, anh vẫn còn ở thế giới ban đầu, nơi mà anh và Chu Chu vừa mới cử hành hôn lễ. Anh thậm chí còn đang ở buổi đấu giá để chọn quà cưới cho Chu Chu. Vậy mà chớp mắt một cái, anh đã ở nơi này. Tiếp nhận xong ký ức của cơ thể này, anh xác định một điều...
Đây chính là thế giới mà Chu Chu đã đến trước đó.
Đôi mắt Lộ Kỳ Dịch tràn đầy đau lòng. Chu Chu của anh đã từng chịu khổ ở nơi này.
Anh nhất định phải tìm được Chu Chu. Phải cho người đó tình yêu thương chân chính mà cậu xứng đáng được nhận.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Ánh mắt Lộ Kỳ Dịch lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh thản nhiên nói: "Vào đi."
Một thiếu niên đẩy cửa bước vào, gương mặt mang theo nụ cười tươi rói. Vừa thấy Lộ Kỳ Dịch đang ngồi trên giường, cậu ta liền nhào tới như bay. Lộ Kỳ Dịch cau mày, nghiêng người né tránh.
Thiếu niên ngã nhào lên giường, giọng đầy u oán, pha chút làm nũng: "Chú ~ sao người không đón lấy Khinh Khinh chứ?"
Lộ Kỳ Dịch lạnh lùng nhìn người trước mặt, nói giọng nhạt nhẽo: "Lộ Ánh Khinh, chú ý thái độ của cháu."
Lộ Ánh Khinh nghe vậy, vành mắt lập tức đỏ lên. Cậu ta nhìn Lộ Kỳ Dịch, giọng đầy tủi thân: "Khinh Khinh làm sai gì chứ? Tại sao chú lại đối xử với Khinh Khinh như vậy..."
Lộ Kỳ Dịch nhớ lại tất cả những gì hắn vừa thấy trong ký ức. Anh cụp mắt xuống, giọng điềm đạm: "Cháu không làm sai gì cả. Giờ cháu có thể ra ngoài."
Gương mặt anh tuấn của anh mang theo sự lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình tượng ôn nhu mà người này từng thể hiện trước đó. Lộ Ánh Khinh ngây người, đôi mắt đỏ hoe càng thêm rõ rệt. Cậu ta chỉ nhìn Lộ Kỳ Dịch một cái, rồi quay người bỏ chạy.
Lộ Kỳ Dịch không hề có chút thiện cảm nào với Lộ Ánh Khinh. Dù anh hiểu rõ, những ký ức trong đầu kia không phải là thứ Chu Chu từng thật sự trải qua, nhưng anh vẫn không kìm được cảm giác đau lòng.
Cho nên, đối với Lộ Ánh Khinh, Lộ Kỳ Dịch hoàn toàn không muốn để tâm tới. Anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Chu Chu của anh. Chu Chu đã từng cứu vớt thế giới này. Thì giờ, anh cũng muốn cứu lấy Chu Chu.
Chỉ là anh không biết Chu Chu có còn ký ức hay không, có còn nhớ đến anh hay không.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là trước tiên phải nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Lộ gia. Chỉ khi đó, đến lúc đón Chu Chu về, anh mới có thể bảo vệ người ấy trọn vẹn, không chút vướng bận.
Lộ Kỳ Dịch thay một bộ âu phục chỉn chu. Đã từng nắm giữ Lộ thị suốt nhiều năm, so với tập đoàn Lộ thị ở thế giới cũ của anh, Lộ thị nơi đây quả thực chẳng đáng nhắc đến.
Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Lộ thị đã bị Lộ Kỳ Dịch thâu tóm. Ngay cả người cha cặn bã ở thế giới này cũng bị anh danh chính ngôn thuận với lý do tuổi tác cao mời về hưu.
Tuy ông ta không cam lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận mình không thể nào thắng nổi chính con trai ruột.
Còn về phía Lộ Ánh Khinh, cuối cùng cũng nhận ra chú của mình đã thay đổi. Người từng dịu dàng ôn hòa, giờ trở nên lạnh lùng và xa cách. Ngay cả ông nội cưng chiều cậu ta cũng chẳng có cách nào xoay chuyển tình thế.
Lộ Ánh Khinh cảm thấy mọi thứ đang dần trượt khỏi tầm kiểm soát. Trong lòng cậu ta bắt đầu dấy lên nỗi bất an và lo sợ.
Không còn cách nào khác, cậu ta đành gọi điện thoại cho chú hai.
Sau khi điện thoại được kết nối, người bên kia chỉ nói ngắn gọn sẽ lập tức trở về, bảo cậu ta cứ yên tâm. Nhưng dù có lời trấn an đó, bất an trong lòng Lộ Ánh Khinh vẫn không tan biến. Cậu ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngẩn người.
Mà bên này, Lộ Kỳ Dịch cuối cùng cũng đã tra được vị trí phòng bệnh của Lộ Hành Chu. Nhưng sau khi có được thông tin, anh lại không lập tức đến gặp.
Gần ngay trước mắt, nhưng trong lòng anh lại sinh ra nỗi sợ hãi. Anh sợ Chu Chu của anh không còn nhớ gì cả. Sợ người ấy trách anh. Sợ người ấy không còn nhận ra anh nữa.
Thế nhưng, cho dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn gặp Lộ Hành Chu.
Sau khi xử lý xong toàn bộ công việc của Lộ thị, anh thay một bộ quần áo khác, tay cầm bó hoa tươi, lặng lẽ đi đến trước phòng bệnh của Lộ Hành Chu.
Tưởng Niệm vừa mới mua cơm tối về cho Lộ Hành Chu thì đã thấy một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, dáng vẻ tuấn tú bất phàm, đang cầm một bó hoa đứng trước cửa phòng bệnh của Lộ Hành Chu.
Trong lòng hắn lập tức vang lên một tiếng tê cảnh giác: Người này chẳng lẽ là tình địch của ông chủ?!
Ánh mắt hắn mang theo đề phòng, bước nhanh lên chắn trước mặt người kia, chặn lại động tác chuẩn bị gõ cửa của đối phương, lịch sự mà cứng rắn hỏi: "Xin hỏi, ngài là ai?"
Lộ Kỳ Dịch ngẩng đầu, khẽ liếc nhìn Tưởng Niệm một cái, sau đó điềm tĩnh trả lời: "Tôi là Lộ Kỳ Dịch."
Tưởng Niệm lập tức cau mày, liếc về phía trong phòng bệnh. Lộ Kỳ Dịch?
Tên này hình như là cái tên đang gây chú ý gần đây, đại thiếu gia mới nổi của Tập đoàn Lộ thị.
Chuẩn xác mà nói là nhị thiếu gia, nhưng vì Lộ Trăn Ngọc đã bị tập đoàn gạch tên hoàn toàn, nên giờ đây, cái danh đại thiếu gia Lộ thị chính là của Lộ Kỳ Dịch.
Dù Lộ Thiên từng phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị buộc về hưu, không xoay chuyển được cục diện.
Tưởng Niệm nhìn kỹ Lộ Kỳ Dịch một cái, rồi nói: "Xin ngài chờ một chút, để tôi vào hỏi ý thiếu gia Chu Chu."
Nói xong, hắn đẩy cửa bước vào. Bên trong, Lộ Hành Chu đang chăm chú chơi game, nghe thấy động tĩnh liền nói mà không buồn ngẩng đầu: "Về rồi à?"
Tưởng Niệm đáp nhẹ: "Ừ, nhưng mà bên ngoài có người đến tìm ngài. Là Lộ Kỳ Dịch, chủ tịch Tập đoàn Lộ thị."
Lộ Hành Chu khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm xuống: "Lộ Kỳ Dịch? Anh ta tới làm gì?"
Cậu thật sự chẳng muốn gặp người này chút nào. Dù mang cùng một cái tên với anh trai kiếp trước của cậu, thậm chí khuôn mặt cũng tương tự, nhưng không phải cùng một người.
Cậu không thích. Không muốn thấy.
Tưởng Niệm do dự một chút, nhớ tới dặn dò trước đó của sếp, bèn dè dặt hỏi: "Vậy để tôi từ chối anh ta nhé?"
Lộ Hành Chu rũ mắt, nhìn thoáng qua cánh cửa lớn phía đối diện, rồi lặng lẽ nói: "Thôi, để anh ta vào đi."
Cậu cũng muốn biết thử xem, người này rốt cuộc tới làm gì. Trong kịch bản nguyên gốc, đây chính là một trong những nhân vật cậu ghét nhất. Hơn nữa, người này còn từng có chút tâm tư không rõ ràng với Lộ Ánh Khinh. Lộ Kỳ Dịch bước vào phòng, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ. Khi ánh mắt anh chạm vào Lộ Hành Chu, cả hai người lập tức nhìn nhau.
Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, Lộ Hành Chu cảm thấy tim mình đập loạn và hốc mắt, cũng dần dần ửng đỏ.
Từ trong ánh mắt của Lộ Kỳ Dịch, Lộ Hành Chu nhìn thấy một sự quen thuộc sâu sắc, ánh mắt ấy, rõ ràng là của người kia... là đại ca của cậu trong giấc mơ, trong quá khứ.
Người này không phải là Lộ Kỳ Dịch ở thế giới này.
Lộ Hành Chu khẽ run giọng gọi thử: "Anh cả?"
Lộ Kỳ Dịch mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương cưng chiều. Anh đưa tay nhẹ xoa đầu Lộ Hành Chu, dịu dàng nói: "Anh cả đến rồi... Xin lỗi, có vẻ như anh cả đến chậm."
Lộ Hành Chu lập tức nhào vào lòng anh, giọng nghẹn ngào mang theo tiếng nức nở: "Không muộn. Anh cả tới không muộn chút nào. Em nhớ anh cả lắm..."
Lộ Kỳ Dịch vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói dịu dàng đầy an ủi: "Anh cả đã đến rồi. Từ nay về sau, anh cả sẽ chăm sóc em thật tốt. Chu Chu của chúng ta ở thế giới này cũng sẽ có gia đình, có chốn về."
Những lời đó như một giọt nước làm trào đê, khiến nước mắt Lộ Hành Chu không thể kiềm được nữa. Từ khi mang theo ký ức sang thế giới này, trong lòng cậu luôn trống trải. Không có các anh trai, không có người thân. Dù mạnh mẽ đến đâu thì trái tim vẫn luôn cô đơn.
Nhưng bây giờ, anh cả đã trở lại. Chu Hành Lộ cũng đã tỉnh. Cậu thật sự đã có một gia đình.
Lộ Kỳ Dịch nhìn em trai trong lòng, ánh mắt đầy thương xót: "Về Lộ gia với anh cả, được không? Anh cả sẽ xây cho em một trung tâm cứu hộ động vật hoang dã như em luôn mơ ước. Anh cũng sẽ mua lại một ngôi nhà mới, giống hệt ngôi nhà của chúng ta thuở trước, từng chi tiết một."
Lộ Hành Chu gật đầu thật mạnh, cả người như được bao phủ bởi một cảm giác an tâm chưa từng có. Cậu rúc trong lòng anh cả, giọng mềm nhẹ như mèo con: "Vâng. Em đồng ý."
Tưởng Niệm đứng một bên hoàn toàn không biết nên chen vào thế nào. Cuối cùng hắn chỉ có thể mau chóng gửi tin cho ông chủ của mình.
Ở phía bên kia, sau khi nhận được tin nhắn, Chu Hành Lộ khẽ day trán, mấy hôm nay đầu y cứ âm ỉ đau, ký ức như có như không. Nhưng lúc này, những hình ảnh mơ hồ đó dường như cũng đang dần rõ ràng hơn.
Nếu không đoán sai, người đó đúng là Lộ Kỳ Dịch kia.
Nếu Chu Chu nguyện ý, vậy y cũng sẽ chủ động đến Lộ gia tìm người.
Chu Hành Lộ bàn bạc sơ qua với Tưởng Niệm, Tưởng Niệm chớp chớp mắt, lộ vẻ tuỳ ngài, chỉ cần ông chủ không phản đối là được.
Cùng ngày hôm đó, Lộ Kỳ Dịch liền làm thủ tục xuất viện cho Lộ Hành Chu, đích thân đưa em trai về nhà mới.
Còn Lộ Vân Nhĩ là sau khi tỉnh dậy từ giấc mộng dài thì lập tức quay về biệt thự chính của Lộ gia hiện tại. Ngay khi vừa về đến nơi, hắn liền gọi điện cho Lộ Kỳ Dịch. Gần đây hắn liên tục mơ thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, hắn dường như là một phiên bản khác của Lộ Vân Nhĩ.
Nghĩ đến trước đó Lộ Ánh Khinh từng gọi điện, hắn càng thêm nghi ngờ: Chẳng lẽ anh cả đã trở lại?
Nhìn thấy tên người gọi, Lộ Kỳ Dịch hơi cau mày. Tuy rằng thật sự không muốn bắt máy, nhưng sau cùng vẫn ấn nút nghe. Bên kia lập tức vang lên tiếng hỏi: "Anh cả, anh đã về rồi phải không?"
Lộ Kỳ Dịch hơi sững người, quay sang nhìn Lộ Hành Chu đang ngồi bên cạnh nhìn mình, khóe môi nở nụ cười. Anh khẽ nói: "Anh hai em cũng đến rồi."
Lộ Hành Chu ngẩn ra vài giây, sau đó khuôn mặt bỗng nở rộ một nụ cười rạng rỡ. Như thể mặt trời vừa chiếu rọi vào một nơi luôn thiếu ánh sáng.
Vậy có phải những anh trai khác cũng đã trở về?
Cậu gật đầu đầy phấn khởi: "Anh hai về rồi thì tốt quá... Em rất nhớ anh hai."
Lộ Vân Nhĩ nghe thấy giọng Lộ Hành Chu trong điện thoại, xúc động đến suýt rơi nước mắt. Giọng hắn run run: "Anh cả... Anh đã tìm được Chu Chu?"
Lộ Kỳ Dịch lạnh nhạt hừ một tiếng: "Nếu không thì sao? Anh là lão đại."
Lộ Vân Nhĩ lập tức nịnh nọt cười cười: "Vậy hai người đang ở đâu? Em đến tìm các anh."
Cúp máy xong, Lộ Vân Nhĩ lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường tới địa chỉ mà Lộ Kỳ Dịch gửi cho mình.
Vừa mới xuống lầu, còn chưa kịp để Lộ Ánh Khinh nhào tới làm nũng như mọi khi, cậu ta đã thấy chú hai nhà mình với vẻ mặt hân hoan gọi điện thoại xong liền xách vali rời khỏi nhà.
Cậu ta vừa cất tiếng gọi thì người kia đã không nghe thấy gì, rảo bước nhanh như gió.
Chỉ một lát sau, người đã khuất bóng khỏi cửa.
Lộ Ánh Khinh đứng ngẩn người tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Mấy người chú của cậu ta rốt cuộc bị sao thế? Chẳng lẽ, cậu ta không còn là tiểu khả ái trong lòng bọn họ nữa rồi sao?
Hoặc là các chú của cậu ta đã có người khác?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, biểu cảm của Lộ Ánh Khinh lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt mang theo vài phần oán độc.
Không được! Cậu ta mới là người được cả nhà nâng như nâng trứng!
Cậu ta là bảo bối mà ông nội từng nói, sau này cả cái nhà này sẽ thuộc về cậu ta. Các chú phải cưng chiều cậu ta, cậu ta chỉ cần tận hưởng vinh hoa là đủ.
Nhưng hiện tại mọi thứ dường như đang thay đổi.
Và cậu ta không thể nào chấp nhận được loại thay đổi này!
Không cam lòng, Lộ Ánh Khinh âm thầm bám theo sau Lộ Vân Nhĩ, men theo xe tới trước một căn biệt thự xa hoa.
Căn biệt thự này, lớn hơn gấp nhiều lần so với nhà của cậu ta. Từ ngoài nhìn vào, cậu ta thấy chú cả và chú hai của mình đang cười nói dịu dàng với một thiếu niên lạ mặt. Cả hai người đều mang theo ánh mắt trìu mến, dịu dàng thậm chí còn quý trọng thiếu niên ấy hơn cả cậu ta.
Lộ Ánh Khinh không ngu. Cảnh trước mắt không giống như tình yêu, mà là tình thân. Một loại tình thân chân thực mà cậu ta chưa từng cảm nhận được từ họ. Sắc mặt cậu ta lập tức trở nên khó coi.
Người đó là ai? Tại sao có thể chiếm được sự dịu dàng của các chú như vậy?
Cậu ta cắn chặt răng, giận dữ lấy điện thoại ra, gọi cho ông nội Lộ Thiên. Giọng nói lập tức mang theo ấm ức và căng thẳng: "Ông nội! Chú cả và chú hai đều đang ở cùng một người lạ! Còn rất thân thiết! Con nghi ngờ họ đã bị ai đó dụ dỗ rồi!"
Nói xong, cậu ta còn thuận tay bấm gọi cho chú ba, Lộ Hữu Sâm.
Trong ba người, chú ba là người trầm ổn và lạnh nhạt nhất. Nhưng mỗi lần cậu ta bị ủy khuất, chú ba luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ hắn. Dù có là chú cả hay chú hai cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe xong cháu trai mình kể lại, Lộ Thiên lập tức mặt mày sa sầm, gọi người đi điều tra. Còn Lộ Hữu Sâm, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt như thể toàn bộ thế giới quan vừa bị đảo lộn. Anh ấy phản ứng cực nhanh chỉ vài giây đã hiểu ra. Anh cả và anh hai đều đã trở lại. Và quan trọng hơn, bọn họ đã tìm được Chu Chu.