Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 47

Trần Diệc Xuyên nói còn dở nhưng gương mặt của Tiễn Thần đã vô cùng kinh ngạc rồi.

Cậu bối rối hỏi: “Không phải Hạ Lâm Hi là sinh viên khoa Toán trường mình sao?”

“Cậu tra lại tên của cô ấy đi!” Trần Diệc Xuyên cợt nhả. “Tổng điểm thi vào đại học của cô ấy đứng thứ hai toàn thành phố tôi đấy!”

Tổng điểm thi vào đại học của cô ấy đứng thứ hai thành phố tôi đấy.

Những lời này vừa vang lên, đầu óc Tiễn Thần hoàn toàn trống rỗng.

Cậu quay đầu lại nhìn Tưởng Chính Hàn, gương mặt đang tầm ngầm nghiên cứu, cậu đoán mò trong đầu, ngoại trừ thế mạnh chuyên ngành ra, Tưởng Chính Hàn nhất định còn có sở trường nào đó khác, nếu không sao có thể với đến được Hạ Lâm Hi tài sắc vẹn toàn.

Tưởng Chính Hàn không để ý đến ánh mắt chăm chú của Tiễn Thần, toàn bộ suy nghĩ của anh đều tập trung vào chiếc máy ảnh trên tay. Hạ Lâm Hi nhìn anh chú tâm rồi kéo dây đeo máy: “Chụp thế nào cũng được mà, em cũng không biết kĩ xảo chụp ảnh gì đâu.”

“Hạ tỷ, chị cứ yên tâm.” Trương Hoài Võ phụ kéo hành lý, lúc bước trước lúc chạy sau. “Chụp ảnh cứ giao cho Chính Hàn đi, cậu ấy học những thứ này nhanh lắm.”

Hạ Lâm Hi không cần suy nghĩ nhiều đã đáp: “Chắc chắn là chụp đẹp hơn mình rồi.”

Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, không can dự vào đề tài này, nhưng anh vươn tay ra, ôm Hạ Lâm Hi vào lòng.

Trần Diệc Xuyên nhích chiếc kính râm xuống, lên tiếng nhắc nhở: “Mau nhìn bảng giờ đi, tàu bắt đầu soát vé ở trên tầng hai rồi, đừng có ở đó ôm ấp nữa…”

Nói xong lời này, cậu chuyển balo của mình sang vai khác, còn mang theo luôn cả hành lý của Cố Hiểu Mạn, tiên phong đi đầu đoàn.

Cố Hiểu Mạn nhanh chóng đuổi theo, tính lấy lại hành lý của mình: “Cậu không cần giúp tôi đâu, tôi mang theo nhiều đồ lắm!”

“Mình nói cậu này Cố Hiểu Mạn, mình giúp cậu vác thêm cái balo, cậu có cần nhiều chuyện vậy không?” Trần Diệc Xuyên còn không quay đầu lại nhìn, cứ tiếp tục đi, đã vậy còn lầu bầu: “Con gái mấy người thật phiền phức, ra ngoài chơi có bảy tám ngày, vậy mà xách theo đến cả tá hành lý.”

Cố Hiểu Mạn đi sau cậu, vô thức bước lên thang cuốn. Cô cúi đầu nhìn hình xăm dán trên tay cậu, là chú chó Snoopy… Cố Hiểu Mạn cười khẽ, không màng đến cậu đang nói gì, vẫn hỏi: “Cậu thích Snoopy à?”

Cô biết là vậy nhưng vẫn cố tình hỏi.

Năm lớp mười một, Trần Diệc Xuyên hay dùng những dụng cụ có hình Snoopy. Nói ra cũng thật lạ lùng, cậu là kẻ hiếu chiến, cũng là đứa trẻ hăng máu gây gổ, vậy tại sao có thể thích được Snoopy, Cố Hiểu Mạn chẳng tài nào hiểu nổi.

Cố Hiểu Mạn cứ nghĩ đáng nhẽ cậu phải thích Iron Man hay Người Khổng Lồ Xanh cơ.

Nhưng Trần Diệc Xuyên đáp lại vô cùng thản nhiên: “Cậu không thấy nó đáng yêu à?”

Cậu mang theo hành lý của Cố Hiểu Mạn, giống như đây là điều tất nhiên phải làm, cho đến tận lúc qua thủ tục kiểm tra hành lý, cho đến tận lúc đặt chân lên lầu hai đợi tàu.

Cùng lúc đó, hành lý của Hạ Lâm Hi đã yên vị trong tay Tưởng Chính Hàn. Cô mang theo thuốc y tế phòng khi cần dùng cũng như rất nhiều đồ đạc cá nhân, vậy nên balo khá là nặng. Cũng may Tưởng Chính Hàn rất khỏe, từ lúc nãy đến giờ mang theo hết sức dễ dàng.

Hạ Lâm Hi vẫn bàn bạc với anh: “Để em mang nhé, anh mang hộ em nãy giờ rồi, em cảm thấy…” Cô ngừng lại một lát, bước vào khu kiểm soát vé.

Tưởng Chính Hàn nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy sao?”

Hạ Lâm Hi nói: “Trông em có vẻ yếu ớt lắm.”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, lại bắt gặp Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên.

Gò má Cố Hiểu Mạn ửng đỏ, yên lặng đứng sát bên cạnh Trần Diệc Xuyên. Trong đôi mắt cô ấy, ngoại trừ bóng đèn điện sáng ngời ra, cũng chỉ còn độc nhất người con trai đó. Bất kể là chiều cao hay vẻ bề ngoài, hai người họ cũng vô cùng tương xứng, giống như là trời sinh một đôi.

Bất giác, Hạ Lâm Hi nhoẻn miệng cười, cô cũng chẳng biết sao lại cười nữa.

Hạ Lâm Hi rất ít khi cười. Xuyên suốt cả những năm trung học, lúc nào cô cũng bình thản như thế, ngày qua ngày vùi đầu vào sách vở, vẫn nhàn nhạt với thế giới xung quanh, khiến những người muốn đến gần làm thân đều chùng bước. Nhưng ngày hôm nay, cô cảm thấy, nụ cười thường trực của Tưởng Chính Hàn đã lây sang cho mình rồi.

Tưởng Chính Hàn nghe xong lời giải thích của cô, cười đáp lại một câu: “Có chỗ không gầy, vừa một nắm tay.”

Giọng của Tưởng Chính Hàn vô cùng nhỏ, như đang thì thầm, người xung quanh không ai chú ý nhưng Hạ Lâm Hi lại nghe được rõ ràng. Mặt cô đỏ ửng, nhưng không thể làm gì anh, chỉ có thể quay đầu, dành lại hành lý của mình.

Cô nói: “Anh đừng xấu tính thế!”

Sau khi gặp mặt bạn thời trung học, trời cũng đã là đêm đen. Lúc ấy Tưởng Chính Hàn uống chai rượu đế năm mươi hai độ, lúc quay trở về anh đã làm gì Hạ Lâm Hi, cô cứ ngỡ khi tỉnh lại anh sẽ quên… Nhưng hiện tại xem bộ, anh không quên gì cả, ngược lại còn nhớ vô cùng sâu sắc.

Hạ Lâm Hi không nhịn được nói: “Lần trước anh chạm vào sẽ gây thiệt hại cho em đấy!”

Tưởng Chính Hàn nắm tay cô, họ cùng nhau bước xuống cầu thang, tàu cao tốc đã trước mắt họ, ngay cả chỗ ngồi cũng gần kề nhau. Hạ Lâm Hi đi được hai bước, lại nghe Tưởng Chính Hàn nói: “Nếu lỡ như vậy, anh có thể dùng thân mình để em trả thù.”

Anh nói vô cùng nhiệt tình, khiến gương mặt Hạ Lâm Hi đã đỏ càng thêm đỏ.

Hạ Lâm Hi lái sang chuyện khác: “Nói đến đề tài thi đấu tự do đi, tháng một năm sau sẽ bắt đầu rồi đấy.”

Cô nói xong câu đó, Trương Hoài Võ đã đuổi kịp phía sau.

Trương Hoài Võ thở dốc: “Chính Hàn, thế giới của hai người cách mình xa quá, bây giờ ai cũng lo chuyện đi chơi, hai người còn cắm đầu học hành thi cử là sao?”

Hạ Lâm Hi quay đầu hỏi: “Nãy giờ mình nói gì với Tưởng Chính Hàn, cậu đều nghe được à?”

Trương Hoài Võ vội vàng xua tay: “Hạ tỷ đừng hiểu lầm, em chỉ mới nghe thấy hai người định thi gì thôi.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Chúng mình đang bàn giải thi đấu qua mạng.”

Anh một tay mang vác hành lý, cuối cùng cũng giành được quyền này từ Hạ Lâm Hi. Sau khi đi lên tàu, anh bỏ hết đồ đạc vào tủ dỡ vô cùng nhẹ nhàng, sau đó còn quay sang giúp Trương Hoài Võ.

Trong balo của Trương Hoài Võ toàn là đồ ăn vặt, sáng giờ mang vác trên lưng khiến cậu chẳng còn chút sức nào, vậy nên giờ đây nhiệm vụ của cậu là nhẩn nhơ đứng đó.

Năm nay Trương Hoài Võ mười bảy tuổi, từ đây đến lúc mười tám tuổi còn một năm nữa. Sau khi thi đại học xong, cậu cũng chẳng chăm chỉ rèn luyện thân thể. Tuy cả người nhìn có vẻ cao ráo nhưng thực chất lại không hề có chút sức lực nào, so với Tưởng Chính Hàn và Trần Diệc Xuyên đều có vẻ yếu ớt hơn.

Nhưng dù vậy, cậu cũng mặt dày nhờ người khác trợ giúp.

Nhìn Tưởng Chính Hàn chu đáo cất hành lý giúp mình, cậu vỗ đùi mở miệng nói: “Mình không được chơi game nữa, ngày nào cũng căng mắt tính tiền, so với trước lúc thi vào cấp ba còn yếu hơn.”

Cố Hiểu Mạn ngồi trước chen ngang: “Có lúc nào ở cấp ba cậu không yếu sao?”

Trương Hoài Võ gãi đầu: “Lúc ấy bị tai nạn, mình nằm liệt giường hai tháng…”

Cố Hiểu Mạn nói: “Cậu thông minh thật đấy, trước lúc vào cấp ba hai tháng nằm liệt giường có thể thi vào trường Giang Minh sao?”

Trương Hoài Võ cười ngượng nghịu, ngồi xuống bên cạnh Tiễn Thần.

Cả nhóm họ ngồi ba hàng, mỗi hàng ngồi hai người. Ghế đầu tiên là Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên, Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi ở giữa, ngồi cuối là Tiễn Thần và Trương Hoài Võ. Tất cả mọi người đều đang bận bịu chuyện của mình, tiếng xôn xao dần lặng xuống.

Tiễn Thần mở một gói snack khoai tây ra, thản thiên nói với Trương Hoài Võ: “Đi sáu người, chỉ có hai chúng ta còn độc thân.”

Trương Hoài Võ lập tức giải thích: “Cậu hiểu lầm rồi, Trần Diệc Xuyên và Cố Hiểu Mạn không phải là một cặp.”

“Thôi đi.” Tiễn Thần vừa ăn một miếng khoai tây, vừa thẳng thắn nói: “Nhìn ánh mắt họ nhìn nhau kìa, không sớm thì muộn cũng bắt đầu mối quan hệ ấy thôi.”

Trương Hoài Võ không tin, còn đứng lên nhòm ngó.

Tưởng Chính Hàn kề sát tai Hạ Lâm Hi thủ thỉ gì đó, nhưng là điều chi thì có lẽ chỉ mình họ biết, tóm lại đó không phải là lời có thể kể với cả bàn dân thiên hạ. Bởi vì Trương Hoài Võ bất ngờ đứng lên, Hạ Lâm Hi giật mình.

Cô đang cầm một chai nước, vừa mới ngả miệng chai đã cúi đầu ho sặc sụa.

Tưởng Chính Hàn vẫn rất bình tĩnh, cậu nói với Trương Hoài Võ: “Sắp mở cửa rồi, cậu ngồi xuống đi.”

Trương Hoài Võ quên ý định ban đầu, cậu nhoài đến trước hỏi han: “Hạ tỷ, chị sao vậy, có ổn không?” Cậu nói xong còn duỗi tay ra, giữa lòng bàn tay là những viên kẹo hoa quả. “Hai người ăn kẹo không, ngon lắm đấy!”

Hạ Lâm Hi nói. “Mình không sao, chỉ định uống nước thôi.” Nói xong cô liền im lặng, nhưng lại không đả động gì đến những viên kẹo kia.

Tưởng Chính Hàn cười khẽ, có vẻ như tâm trạng rất tốt. Anh không nhận lấy viên kẹo hoa quả nào, thậm chí còn thả vài viên chocolate vào tay Trương Hoài Võ.

Trương Hoài Võ lấy tay về, vui vẻ mở bao bì ra, tập trung nhâm nhi chocolate, sau đó thì ngồi một mình ngây ngẩn.

Tiễn Thần cười nói: “Năm nay cậu mấy tuổi rồi?”

“Mười bảy tuổi.”

“Chưa trưởng thành sao?”

“Năm sau là trưởng thành rồi.”

Giọng cậu có hơi lớn, rất nhiều hành khách đều quay đầu lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào họ. Trương Hoài Võ cảm thấy hơi xấu hổ, cậu nghiêm chỉnh ôm balo của mình, ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa sổ.

Đoàn tàu chạy như bay về phía trước, lớp nước trong chai sóng sánh theo. Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, bao mái nhà thôn quê hiện lên rõ ràng, tít tắp nơi chân rời, cả một vùng ruộng rộng lớn nhuộm màu vàng óng ánh, đó là màu của ngày thu hoạch.

Có lẽ đây là chính là điều đẹp nhất của mỗi mùa thu về.

Hạ Lâm Hi không có chút tâm tình nào thưởng thức cảnh đẹp này, cô hỏi nhỏ bên tai Tưởng Chính Hàn. “Sao anh không nói gì nữa?”

Tưởng Chính Hàn đáp: “Sợ em giận.”

Hạ Lâm Hi nghiêng đầu nói: “Em không giận, anh nói gì em cũng nghe.”

Ở chỗ ngồi của hai người, phía trên có một tay cầm để tránh chúi về phía trước. Tưởng Chính Hàn đưa tay lên nắm lấy, thuận ý nói: “Lúc nãy em có nói sẽ gây hại cho thân thể, bây giờ…”

Hạ Lâm Hi lập tức ngắt lời: “Trong đề thi năm trước, có một đề yêu cầu chứng minh trọng lượng của lá cây, trong đó phải xây dựng mô hình toán học, phân tích cấu trúc, anh có ý tưởng gì không?”

Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, cánh tay tì vào khung cửa, khẽ chống má. Từ góc nhìn của Tưởng Chính Hàn, đôi má trắng non của cô đang ửng hồng, nom giống phù dung đầu hạ.

Tưởng Chính Hàn nói: “Em ngồi xa như thế, nói chuyện không tiện đâu.”

Hạ Lâm Hi suy nghĩ thấy cũng có lý, vậy nên cô nhích lại gần một chút.

Tưởng Chính Hàn buông tay cầm ra, xé một tờ giấy nháp, bấm ngòi bút, nghiêm túc nói về mô hình của một lá cây.

Nhìn chung cả một toa, chỉ có riêng hai người đang cắm đầu nói về Toán học. Tưởng Chính Hàn vẽ cẩn thận tỉ mỉ, công thức rõ ràng, lúc anh đưa tờ giấy nháp ra còn nói với cô: “Không có số liệu chính xác nên anh chỉ phỏng đoán thôi.”

Hạ Lâm Hi lấy một quyển sách trong balo ra, kẹp giữa hai trang giấy là một đôi lá phong màu đỏ: “Lần trước đến trường anh, em nhặt được nó này.”

Họ nói chuyện với nhau rất nhỏ nhưng Trần Diệc Xuyên ngồi trên vẫn nghe thấy.

Cậu tự nhủ với bản thân không thể lơi là, vậy nên lấy từ trong balo ra cuốn “Thảo luận về Toán học phân tích.”, vùi đầu làm bài ngay trên tàu cao tốc.

Cố Hiểu Mạn nhìn mà ngây người.

Cô thong thả đứng lên, tính nói chuyện với Hạ Lâm Hi nhưng lại phát hiện Hạ Lâm Hi còn đáng sợ hơn cả Trần Diệc Xuyên.

Chuyện này cứ tiếp diễn đến tận buổi chiều.

Sau khi ăn bữa trưa trong toa ăn uống, bọn họ lục tục quay lại chỗ ngồi. Hạ Lâm Hi ngáp một cái, tựa đầu vào vách ngăn ngủ. Tưởng Chính Hàn lại cảm thấy mình rất tỉnh nên cậu viết một loạt công thức, còn nghiên cứu thêm ít số liệu.

Gần đến lúc chạng vạng, cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng đã tỉnh giấc.

Cô ngóc đầu khỏi vách, muốn đứng dậy đi đâu đó nhưng lại vấp phải dây đeo máy ảnh đang lòng thòng trên mặt đất, cô nghiêng người ngả vào Tưởng Chính Hàn, lại bị anh kéo vào trong lòng.

Hạ Lâm Hi mới tỉnh giấc, còn chút mơ màng.

Tưởng Chính Hàn cười nói: “May là anh ngồi đây.”

Hạ Lâm Hi nói cảm ơn rồi lại nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cô vội rời khỏi vòng tay của anh, sau đó đứng lên lần nữa, nhìn thấy tờ giấy nháp đang đặt trên một sấp giấy.

Một sập giấy nháp này, vén màn chuyến hành trình ở Quế Lâm.

Mười giờ đêm hôm ấy, tàu cao tốc ngừng lại ở Nam Ninh. Bọn họ chuyển qua xe, nhanh chóng di chuyển đến Quế Lâm. Vào khoảng rạng sáng, sáu người chia nhau thành ba phòng.

Trương Hoài Võ mơ mơ màng màng thế nào đấy lại nhầm phòng, ban đầu cậu muốn ở chung với Tưởng Chính Hàn nhưng số phòng lại khá giống nhau, cậu ngây ngô vào phòng của Tiễn Thần, hơn cả mới leo lên giường đã nằm ngủ rồi.

Cứ như vậy, kế hoạch hơi cất nhấc, Trần Diệc Xuyên vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể chung phòng với Tưởng Chính Hàn.

Trần Diệc Xuyên vừa mới vào cửa, đã nói với Tưởng Chính Hàn: “Cậu làm xong đề thi rồi đúng không? Cậu viết lại dùm tôi công thức ban chiều được chứ?”

Tưởng Chính Hàn không hề trả lời.

Trần Diệc Xuyên cởi áo khoác ra: “Tôi đi tắm trước.”

Tưởng Chính Hàn vào phòng mở máy tính lên, truy cập điện toán đám mây, nhập số liệu tính ra từ ban ngày vào, cứ như vậy mọi thứ vô cùng nhịp nhàng.

Đợi Trần Diệc Xuyên tắm xong, Tưởng Chính Hàn cũng mang theo quần áo đi vào, để lại một bóng lưng cao ngất và một tập giấy nháp trên mặt bàn.

(1) Điện toán đám mây: Điện toán đám mây nói đến một thể loại về các giải pháp công nghệ cho phép những người dùng truy cập các tài nguyên dữ liệu theo yêu cầu, khi cần, cho dù các tài nguyên đó là vật lý hay ảo, chuyên dụng hoặc chia sẻ, và bất kể chúng được truy cập thế nào đi nữa.
Bình Luận (0)
Comment