Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 48

Bầu trời đêm đen một vùng, làm nền cho muôn vàn ngôi sao sáng, nhìn xuyên qua lớp cửa kính có thể thấy từng dãy núi xanh biếc sừng sững. Trăng non ánh lên lớp bạc nhàn nhạt, treo lơ lửng trên đỉnh núi nguy nga, nếu ngay tại giút phây này đặt chân lên đấy, có lẽ sẽ hiểu được cảm giác “một tay với sao trời.”

Trần Diệc Xuyên không có lòng dạ nào thưởng thức quang cảnh này, cậy khoác khăn tắm ngang cổ, hai tay vụng về lau khô mái tóc, muốn nhanh chóng lên giường đi ngủ.

Nhưng thoáng thấy bản nháp đặt trên bàn, cậu vẫn không kiềm được đến gần, nhìn từ trên xuống dưới một lần. Đọc xong, Trần Diệc Xuyên đã hoàn toàn tỉnh táo, dường như mọi mệt mỏi ban nãy đều tan biến.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường, đợi Tưởng Chính Hàn bước ra.

Tiếng nước trong phòng tắm dần dần ngưng lại, Tưởng Chính Hàn áo quần chỉnh tề đi đến, mỗi bước chân đều không gây ra một tiếng động nào. Anh thoáng nhìn Trần Diệc Xuyên, còn quan tâm hỏi: “Cần tắt đèn không?”

Đây là lần đầu tiên Trần Diệc Xuyên đi chơi xa với bạn bè, bỗng chốc nghe một người mình không quá thân hỏi câu này, cậu có cảm giác là lạ.

Cậu ngồi càng nghiêm túc hơn, bật cười nói: “Tưởng Chính Hàn, dáng người cậu không tệ.”

Đêm khuya vắng vẻ, đến cả côn trùng cũng chẳng buồn kêu. Giờ này dù chỉ một ngọn gió thổi nhẹ qua thôi cũng sẽ nghe được tiếng sàn sạt của cây lá.

Tưởng Chính Hàn cười cười, không trả lời gì cả. Nụ cười của anh rất đẹp, áo quần trên người cũng không dày, khoác lên vai là một chiếc khăn mặt, mái tóc vẫn chưa hết ẩm… gợi cho người ta nhớ lại, lúc mới vào lớp mười hai, thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, vô cùng tức giận rống lên: “Tưởng Chính Hàn, sau này em có thể làm gì? Muốn trở thành người mẫu nội y hả?”

Hoàn toàn có thể.

Trần Diệc Xuyên nghĩ thầm, Tưởng Chính Hàn có thể trở thành một người mẫu, sao còn cần học Công Nghệ Thông Tin để tranh đoạt miếng ăn của mọi người?

Cậu quàng khăn tắm quanh người, chiếc gối yên vị trong lồng ngực, giống như một đấu sĩ ngồi thiền trước trận chiến, thu trọn mình sừng sững dưới màn đêm.

Tưởng Chính Hàn cũng không biết cậu đang làm gì, trên thực tế anh cũng không quá thân với Trần Diệc Xuyên, trước giờ càng không để tâm đến người bạn học này. Trần Diệc Xuyên tĩnh tọa trong chốc lát, lại nghe Tưởng Chính Hàn mở miệng hỏi: “Gần hai giờ rồi, tôi tắt đèn, cậu mau ngủ đi.”

Trần Diệc Xuyên cố gắng không quá tò mò nhưng vẫn không kiềm được hỏi: “Tưởng Chính Hàn, cậu nghiên cứu mô hình toán học sao?”

Cậu nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh chiếc bàn: “Cậu nói thật tôi nghe xem, quá trình suy luận cũng như biên tập số liệu là cậu tự làm sao? Hạ Lâm Hi không giúp cậu?”

Bởi vì ngày hôm nay được đi chơi xa, tối hôm qua Hạ Lâm Hi rất hưng phấn, dường như không ngủ suốt một đêm. Lý do sâu xa là vậy nên khi lên tàu cao tốc cô thả mình ngủ, căn bản không có thời gian giúp đỡ Tưởng Chính Hàn.

“Là tôi viết.” Tưởng Chính Hàn cười nhẹ, còn biết men theo tình hình hỏi thêm: “Cậu có ý kiến cải tiến gì sao?”

Trần Diệc Xuyên lấy một cây bút bi, tìm một chỗ còn trống trong tờ giấy, xoay bút bắt đầu viết, miệng cậu vẫn thao thao bất tuyệt: “Mô hình này còn có thể mở rộng, tôi thay đổi một công thức, cậu lại nhìn thử xem…”

Từng con chữ viết tỉ mỉ của Tưởng Chính Hàn, cậu cũng đều xóa tẩy và chỉnh lại. Sau khi làm xong, cậu thả bút xuống, ngồi phịch xuống ghế: “Cậu xem thử, tôi viết thế này có được không?”

Tưởng Chính Hàn cầm lấy bản sửa này, cúi đầu mở máy tính ra, di chuyển chuột trên màn hình đợi loading: “Mượn số liệu của người khác, nhập công thức của chúng ta vào là biết được hay không.”

Trần Diệc Xuyên gõ bàn. “Cậu muốn nhập số liệu ngay bây giờ mà không cần đo lường à?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Gần hai giờ rưỡi, không còn thời gian đo lường.”

Trần Diệc Xuyên ngồi lên trên mặt bàn, bất giác bảo: “Tôi nghe Từ Trí Lễ nói, cậu sẽ đi thực tập với cậu ta. Từ Trí Lễ muốn mở một công ty chuyên mảng an ninh mạng, cậu đi theo Từ Trí Lễ, đừng để tên nhóc đó bán…”

Tưởng Chính Hàn im lặng lắng nghe, đồng thời bắt đầu điều chỉnh số liệu vận hành.

Anh không đề cập đến Từ Trí Lễ, ngược lại nói với Trần Diệc Xuyên: “Công thức cậu viết rất ổn, kết quả tính ra nhanh hơn.”

Trần Diệc Xuyên cười nói: “Tất nhiên rồi, tôi tài năng như vậy mà!”

Nói xong cậu lấy một hình dán Snoopy ra, đưa cho Tưởng Chính Hàn như một món quà bình thường: “Nhìn cậu lập trình tốt như vậy, tôi tặng cậu một hình dán này.”

Tưởng Chính Hàn dở khóc dở cười nghĩ, mình thích hình dán từ bao giờ, thế nhưng lúc nghiêng đầu nhìn qua thì phát hiện ra đó là chú chó Snoopy.

Snoopy quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt lóe sáng.

Rạng sáng ba giờ, hai người bọn họ mới tắt đèn đi ngủ.

Sau khi cuộn mình trong chăn ấm rồi, Trần Diệc Xuyên ngáp một cái. Tưởng Chính Hàn cầm điện thoại đọc tin nhắn thì nhận được lời chúc ngủ ngon của Hạ Lâm Hi. Anh trả lời lại bằng một stick xoa đầu, sau đó mới tắt máy định bước vào mộng đẹp.

Trần Diệc Xuyên hỏi: “Cậu xem tin nhắn à?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Nhận được tin nhắn của Hạ Lâm Hi.”

Tối nay đầy sao lấp lánh, núi non cách đó vài dặm, Trần Diệc Xuyên gác chân lên, hai tay vòng qua sau đầu, không nén nỗi sự tò mò hỏi dò: “Tưởng Chính Hàn, cảm giác có bạn gái như thế nào?”

Tưởng Chính Hàn cảm thấy đã quá buồn ngủ rồi nhưng nghe một câu hỏi như vậy, cậu vẫn suy nghĩ thật lâu rồi chân thành trả lời: “Cảm giác cuộc sống này rất trọn vẹn.”

Trần Diệc Xuyên lại hỏi: “Cậu thấy tính cách của Cố Hiểu Mạn thế nào?”

Tưởng Chính Hàn nghiêng người vào vách tường, trả lời mơ hồ: “Cậu ấy là bạn tốt của Hạ Lâm Hi.”

Nghĩa là không muốn bình phẩm sau lưng người khác.

Trần Diệc Xuyên cười nói: “Gia đình cậu biết dạy con thật, đến cả lời nói cũng kín kẽ như vậy.”

Vẫn còn dang dở nhưng lại chẳng nghe thấy ai đáp lời.

Trần Diệc Xuyên ngồi dậy mới nhận ra Tưởng Chính Hàn đã ngủ rồi.

Tưởng Chính Hàn ngủ rất an tĩnh, không gây nên chút âm thanh ồn ào nào. Trần Diệc Xuyên không rõ để làm được như vậy phải luyện tập thế nào, bởi vì lúc ngủ cậu ngáy rất to. Ngay thời điểm này, cậu có hơi lo lắng.

Tại đây, trong bầu không khí này, ôm theo rất nhiều suy nghĩ mông lung, Trần Diệc Xuyên dần chìm vào giấc ngủ.

Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Tưởng Chính Hàn là người đầu tiên rời giường, anh không vén màn cửa ra, bước từng bước thật nhẹ vào nhà vệ sinh. Thậm chí lúc dùng dao cạo râu cũng không gây ra một tiếng động nào, đến tận lúc anh ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, Trần Diệc Xuyên mới bước xuống giường.

“Cậu dậy sớm nhỉ?” Trần Diệc Xuyên nói: “Sáng nay cũng đâu có kế hoạch gì, tôi vẫn còn buồn ngủ đây.”

Tưởng Chính Hàn mở cửa phòng, cười hỏi cậu: “Sáng nay cậu muốn ăn gì?”

Trên thực tế, bất kể người cùng phòng là Trần Diệc Xuyên, Trương Hoài Võ hay thậm chí là Tiễn Thần, Tưởng Chính Hàn cũng sẽ hỏi như vậy. Nhưng Trần Diệc lại không biết điều này, cậu nghiêng đầu dựa vào tường nói: “Tưởng Chính Hàn, cậu đừng nghĩ đến chuyện hối lộ tôi, tôi không phải là dạng có thể dùng một bữa ăn sáng là đã mua chuộc được đâu.”

Tưởng Chính Hàn đứng ở trước cửa, nhìn về phía phòng đối diện.

Đúng lúc này, Hạ Lâm Hi bước ra.

Hôm nay, nhiệt độ cao đến ba mươi độ, tất nhiên cô sẽ diện một chiếc váy ngắn, tà váy chẳng thể nào che được đôi chân dài miên man và làn da trắng mịn như ngọc Dương Chi.

Tưởng Chính Hàn không tự nhủ mà bước đến.

Cách một lớp cửa, Trần Diệc Xuyên lẩm bẩm: “Ở đây có bánh bao không, tôi không thích cải trắng, nếu có bánh quẩy thì tốt hơn…”

Giọng cậu không quá to nhưng cũng chẳng nhỏ, nơi đối diện trên hành lang có thể nghe thấy được. Cố Hiểu Mạn đứng cách đó không xa, lấy điện thoại chép lại những gì cậu vừa nói.

Cố Hiểu Mạn bảo: “Để cảm ơn cậu hôm qua giúp tôi mang hành lý, sáng nay tôi mời cậu nhé!”

Trần Diệc Xuyên quần áo hãy còn nhếch nhác bước ra khỏi cửa, chân vẫn còn mang một đôi dép lê: “Không cần đâu, chưa đến lượt cậu Tưởng Chính Hàn đã đi rồi, coi bộ cậu ta còn nhanh hơn cậu nhiều.”

Cố Hiểu Mạn nhìn về phía trước, quả nhiên bắt gặp Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi cùng nhau sóng bước đến bậc thang đầu tiên.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Tối qua anh ngủ mấy giờ vậy?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Khoảng ba giờ sáng thì phải.”

“Vậy bây giờ anh còn buồn ngủ không?”

“Thấy em thì không còn mệt mỏi nữa.”

Đôi má Hạ Lâm Hi ửng đó, giây sau ngẩng đầu nhìn anh: “Trần Diệc Xuyên có làm phiền anh không?”

Tưởng Chính Hàn lấp lửng trả lời cho qua: “Không đâu.”

Nghĩ đến cách ứng xử mọi khi của Trần Diệc Xuyên, Hạ Lâm Hi vẫn còn lo lắng, cô còn nhấn mạnh: “Nếu anh cảm thấy không ổn…”

Tưởng Chính Hàn thuận miệng nói: “Chỉ cần ở gần em thì gì cũng ổn cả.”

Trên cầu thang không một bóng dáng ai, chỉ có ngọn đèn rọi sáng suốt đêm. Hạ Lâm Hi đưa tay đẩy anh thế nhưng lại khiến anh chao đảo, giống như sắp ngã xuống thang lầu. Cô hoảng hốt, vội vàng lao đến níu anh lại.

Cho đến khi có giọng cười từ đỉnh đầu vang lên, cô mới hiểu mình đang bị trêu ghẹo.

Tưởng Chính Hàn cúi đầu, hôn lên sườn má cô rồi nhanh chóng buông ra. Giống như chú chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, khiến đáy hồ giao động tạo nên gợn sóng lăng tăng, nhưng chỉ như thế thôi và rồi mọi thứ lại quay về vẻ tĩnh lặng ban đầu.

Hạ Lâm Hi im lặng không nói gì, bước tiếp sau lưng người con trai đang đi trước mặt.

Lúc này vẫn chưa đến mười giờ sáng nhưng những con phố xung quanh đã vô cùng náo nhiệt, những tiệm ăn ven đường đều đã chật ních người, nhìn qua đa phần là những du khách đến từ nơi khác, bao gồm cả Tiễn Thần và Trương Hoài Võ mới kết thúc bữa ăn.

Trương Hoài Võ nhìn thấy bọn họ, lập tức vẫy tay hứng khởi: “Cuối cùng các cậu cũng rời giường? Sáng chúng mình có nhắn tin lên chat nhóm nhưng lại chẳng ai để ý cả.”

Tiễn Thần lại không chú ý đến điều này, cậu đang bưng một bát cháo nhưng vẫn thấp giọng hỏi: “Tối qua Tưởng Chính Hàn chung phòng với Hạ Lâm Hi sao?”

Trương Hoài Võ cảm thấy khó hiểu: “Mình không biết nữa.”

“Khó trách!” Tiễn Thần vỗ bàn, lẩm bẩm một mình. “Khó trách sáng hôm nay lại không thấy Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên đâu, đến cả Tưởng Chính Hàn cũng ngủ đến bây giờ.”

Trương Hoài Võ chen ngang: “Thần ca, cậu đang nói gì đấy?”

Tiễn Thần tỏ vẻ vô cùng uyên bác nói: “Cậu vẫn chưa trưởng thành, Thần ca không thể giải thích được đâu.”

Một làn gió núi thổi qua, khiến bát cháo nguội lại, Trương Hoài Võ ho khan, cứ tiếp tục hỏi dò: “Thần ca, sao lại không thể giải thích?”

Tiễn Thần buông bát cháo xuống, cầm đôi đũa lên: “Một thanh niên tràn đầy tinh lực, buổi tối ngủ cùng bạn gái, cậu dùng ngón chân cũng tưởng tượng…”

Trương Hoài Võ vội vàng nói: “Mình hiểu mà.”

Sau đó cậu còn bồi thêm: “Thể lực Chính Hàn tốt lắm, chắc chắn tối qua ngủ trễ lắm đây.”

Trương Hoài Võ vừa dứt lời, Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi đã bước đến đây. Xung quanh con phố này đều là núi cao, chân núi thấp thoáng những sơn động khá lớn, băng ngang qua có thể thấy những người đang luyện công, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Lâm Hi quay đầu, nhìn một chỗ sơn động, bỗng nghe Trương Hoài Võ hỏi: “Chính Hàn, tối qua cậu ngủ mấy giờ vậy?”

Tưởng Chính Hàn thẳng thắn nói: “Khoảng ba giờ sáng.”

“Ông trời của tôi ơi!” Trương Hoài Võ thốt lên. “Chính Hàn, cậu phải biết kiềm chế.”

Tiễn Thần tiếp lời: “Trần Diệc Xuyên cũng mới dậy sao?”

Tưởng Chính Hàn cười đáp: “Cách đây không lâu.”

Anh cười bởi lẽ nhìn thấy Hạ Lâm Hi. Cô mua một con chuồn chuồn làm bằng trúc, có thể tà tà bay lượn đâu đây. Cô bước theo đường bay của nó cho đến khi chú chuồn chuồn nhỏ tiếp đất an toàn.

Nhưng trong mắt Trương Hoài Võ, nụ cười của Tưởng Chính Hàn vô cùng mờ ám.

Trương Hoài Võ mất hết tâm trạng ăn cháo, cậu nâng bát lên hai lần nhưng lần nào cũng chỉ dùng đũa khuấy tung: “Trần Diệc Xuyên cùng phòng với Cố Hiểu Mạn, chắc hai người họ không muốn ăn sáng đâu, chúng mình…”

Tưởng Chính Hàn cắt ngang lời cậu: “Trần Diệc Xuyên chung phòng với mình.”

Một câu bỗng từ đâu rớt xuống, giống như trời hạn hán đổ cơn mưa trong phút chốc, khiến tinh thần Trương Hoài Võ trở nên hừng hực. Cậu ngẩng phắt đầu nhìn Tưởng Chính Hàn: “Tối hôm qua hai người ngủ cùng phòng?”

Tưởng Chính Hàn phân rõ giới hạn: “Mỗi người một phần chiếc giường.”

Trương Hoài Võ gật đầu lia lịa, sau đó ăn sạch chén cháo.

Khoảng mười giờ rưỡi, Tưởng Chính Hàn quay về phòng mình. Anh mua về không ít điểm tâm cùng đồ uống, trước tiên đặt trên bàn, sau khi quay mình lại mới thấy Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên đang ngồi chung với nhau.

Hai người họ đang phân thắng bại trên ván bài.

Trần Diệc Xuyên hỏi: “Tưởng Chính Hàn, ăn sáng xong rồi à?”

Tưởng Chính Hàn “ừ” một tiếng, sau đó ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. Hạ Lâm Hi đang đứng đấy, nhòm vào bên trong hỏi: “Chiều nay chúng ta tập trung đến con đường leo lên núi nhé!”

Trần Diệc Xuyên nghe được lời này, thả một con Già Cơ ra: “Cố Hiểu Mạn, kĩ thuật chơi bài của cậu sao tệ thế? Chiều nay đi leo núi rồi, cậu đừng thua nữa có được không?”

Cố Hiểu Mạn trả lời gì đấy nhưng Hạ Lâm Hi lại chẳng nghe rõ.

Cô bị Tưởng Chính Hàn kéo vào phòng mình, bức màn che khuất ánh mặt trời còn chưa được vén lên, bên trong tối sầm xuống, thậm chí cần phải bật đèn.

Hạ Lâm Hi lắp bắp: “Em, em còn chưa chuẩn bị.”

Tưởng Chính Hàn quay đầu nhìn cô: “Chuẩn bị gì nhỉ?”

Nói xong anh nở nụ cười, vô cùng quyến rũ người khác.

Hạ Lâm Hi bấu víu chiếc váy, mũi chân di di trên mặt đất. Cô cúi đầu nhìn sàn nhà, cố gắng không nhìn vào mắt anh nhưng tránh né mãi cũng chẳng phải là cách, cô cảm thấy hai má mình nóng ran.

Cô nói: “Chiều nay còn phải leo núi…”

Tưởng Chính Hàn khởi động máy tính, không hiểu Hạ Lâm Hi ý muốn nói gì, anh vừa gõ bàn phím, vừa bảo: “Hôm qua anh thử thiết lập mô hình này, anh gửi số liệu và cơ sở vận hành qua hòm thư của em rồi đấy.”

Hạ Lâm Hi vui vẻ chạy đến: “Anh muốn để em xem những thứ này?”

Tưởng Chính Hàn ngồi trên ghế, Hạ Lâm Hi đứng phía sau anh, cô nhìn màn hình trước mặt, đôi tay đặt lên vai người con trai ấy. Qua một lúc sau, Hạ Lâm Hi còn nói: “Anh hạ màn xuống, còn khóa trái phòng, em cứ nghĩ anh định…”

Tưởng Chính Hàn không phủ nhận, anh thản nhiên nói: “Anh định vậy mà thôi.”

Xung quanh trở nên im phăng phắc, màn hình dần dần tối om, phản chiếu hình bóng hai người. Trong phòng chẳng ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều. Hạ Lâm Hi im lặng một chốc, bàn tay buông lơi dần vai anh, cô tựa vào bên tai, hỏi: “Anh nói có thể để em làm lại động tác ấy, lời này còn tính không?”

Tưởng Chính Hàn ngồi vô cùng đoan chính, anh tỏ vẻ vô cùng hào phóng: “Tất nhiên là tính rồi.”

Cho dù vô cùng chờ mong, nhưng bên ngoài anh vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.

Từ bé đến lớn, Hạ Lâm Hi vẫn luôn hiếu chiến háo thắng. Cô do dự một lúc lâu, nhưng lại lo rằng bây giờ không thể rút lui được nữa. Cô vẫn cứ tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy mình sắp làm chuyện mờ ám đến nơi.

Hạ Lâm Hi đã chiếm tiện nghi, vậy mà còn ra vẻ: “Người anh cứng lắm, có chạm cũng không có cảm giác.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Em đã chạm vào chỗ ấy đâu.”

Hạ Lâm Hi lập tức phản bác: “Không thể nào, em có lỡ đụng một lần.”

Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Cách một lớp quần áo sẽ ảnh hưởng đến cảm giác?”

Hạ Lâm Hi nửa quỳ bên giường, tranh thủ xếp chăn mền lại: “Anh nằm đừng nhúc nhích, đợi em cởi áo của anh ra…” Cô vẫn còn chưa nói xong, bên tai đã trở nên nóng rực.

Tưởng Chính Hàn bắt lấy cổ tay cô, thuận tay đẩy ngã lên giường. Hạ Lâm Hi tóm lấy anh, cố tình kéo anh ngã chung, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.

Tóc tai cô tán loạn, hai gò má ửng đỏ, một lúc sau mới nói: “Đừng như vậy nữa, em còn đang muốn bàn đến Toán học.”

Tưởng Chính Hàn kéo mền lên, che kín người hai bọn họ: “Bỏ qua Toán học đi em, mình nghiên cứu Sinh học nhé.”
Bình Luận (0)
Comment