Trảm Nam Sắc

Chương 147

Dịch: CP88

***

Cận Hàn Thanh đau đến mức mồ hôi tuôn ra ròng ròng, Thương Lục đúng là không hề biết nặng nhẹ, giống như hận không thể cắt đứt một miếng thịt của anh ta.

Anh ta tức giận trả lời, "Cô cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi sao!"

"Tôi cũng nói ngài và Cận phu nhân đã ngủ rồi, nhưng Cửu gia nói là có chuyện quan trọng."

Cận Hàn Thanh xoa khóe miệng, nhưng thế nào cũng không thể làm dịu lại cơn đau đớn kia. Khuôn mặt của anh ta âm trầm, ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn chằm chằm Thương Lục.

Thương Lục sợ bị anh ta phát hiện ra bất thường, liền không do dự trừng lại. Cận Hàn Thanh nuốt một ngụm nước bọt. Đau, thật đau!

Anh ta đứng lên, sửa sang lại quần áo ngủ trên người sau đó không nói tiếng nào đi ra ngoài.

Thương Lục nhìn anh ta đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô ấy cũng đứng theo lên.

Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ anh ta, Cận Hàn Thanh đi lên vài bước rồi ngồi xuống đối diện anh.

Tiểu Vu bưng chén trà cho Cận Ngụ Đình sau đó đứng về bên cạnh, Cận Ngụ Đình nhìn về phía cô ấy, "Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh ấy."

Tiểu Vu nhìn về phía Cận Hàn Thanh, anh ta lên tiếng, lời nói có chút không rõ ràng, "Đi đi."

"Vâng."

Cận Ngụ Đình như cười lại như không cười nhìn anh ta, "Anh làm sao thế?"

"Cái gì làm sao?" Cận Hàn Thanh ù ù cạc cạc.

"Lúc nói chuyện như ngậm theo cả khối băng vậy."

Cận Hàn Thanh nghe vậy thì đau đớn càng thêm mãnh liệt, "Có chuyện thì mau nói."

Cận Ngụ Đình vừa muốn mở miệng, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền dừng lại. Cận Hàn Thanh nhìn theo tầm mắt của anh. "Làm sao thế?"

Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy Thương Lục đang từ trên lầu đi xuống. Cô ấy đã tự mặc lại được quần áo cho chính mình, Cận Hàn Thanh đứng lên, "Sao em lại xuống đây?"

Thương Lục đi về phía anh ta, liếc Cận Ngụ Đình một cái sau đó ngồi xuống chỗ của mình.

Cận Hàn Thanh nhìn thấy cô ấy mặc ngược áo ngủ, anh ta ngồi xuống bên cạnh, "Tiểu Vu, tiểu Vu -------"

Thương Lục lắc đầu, dáng vẻ không muốn đi. "Em muốn ngồi đây."

Tiểu Vu còn chưa đi nghỉ, nghe được tiếng gọi thì bước nhanh vào, "Cận tiên sinh."

"Đưa cô ấy lên lầu đi."

Thương Lục ôm chiếc gối bên cạnh vào trong ngực, "Tôi không đi, không muốn đi."

"Cận phu nhân," Tiểu Vu thử kéo cánh tay cô ấy. "Chúng ta lên lầu đi."

Thương Lục đẩy cô ấy ra, nói với Cận Hàn Thanh, "Em chờ anh, em không muốn đi."

Cận Ngụ Đình đan tay vào nhau, "Bỏ đi, cô ấy có nghe cũng không hiểu, để cho cô ấy ở lại cũng không sao."

Cận Hàn Thanh kéo chiếc gối cô ấy ôm trong ngực, Thương Lục càng ôm chặt hơn.

Tiểu Vu trở về phòng, bên trong phòng khách to lớn chỉ còn lại ba người bọn họ. Tầm mắt của Thương Lục dừng lại trên người Cận Ngụ Đình, hình như anh cũng không có chút thay đổi nào cả, ngũ quan vẫn như vậy, chỉ là thần sắc hình như đã tươi sáng hơn một chút. Hóa ra trong thời gian này cũng chỉ có cô ấy là thay đổi.

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."

Cận Hàn Thanh lần thứ hai thúc giục.

"Còn nhớ chuyện Cố Tân Tân sảy thai không?"

Cận Hàn Thanh nghiêm túc, "Chú là muốn nhắc nhở tôi, cô ta vì sao mà sảy thai?"

Tuy là lời Cố Tân Tân nói trong phòng bệnh anh ta không chính tai nghe được, nhưng cô là bị cái gì kích thích, lại vì sao mà ngã, anh ta ít nhiều cũng được nghe qua. "Nhớ, là bị cậu kích thích, ai bảo cậu làm chuyện......" Cận Hàn Thanh cắn răng. "Không minh bạch!"

Thương Lục đến một câu cũng nghe không hiểu. Cố Tân Tân là ai? Cái gì mà không minh bạch?

"Thật ra cô ấy không mang thai, nhưng chuyện này chúng em lừa gạt tất cả mọi người, cũng chỉ có em và cô ấy biết."

Cận Hàn Thanh hơi giật mình nhìn người đàn ông đối diện, "Mang thai giả?"

"Ừm."

"Chú -------" Cận Hàn Thanh hơi lùi người về sau, "Chuyện đó mà cũng dám làm, chú không sợ mẹ lột da cậu hả?"

"Chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, tuy là lúc đó tất cả những chứng cứ đều chỉ ra việc chị dâu té ngã và Cố Tân Tân có liên quan nhưng em vẫn cho là với tính cách của mẹ thì bà ấy ít nhất sẽ mở miệng giữ Cố Tân Tân lại. Về sau em điều tra mới biết được ngày Cố Tân Tân chuyển ra thật ra mẹ đã gặp một người giúp việc bị trước đây đuổi ra khỏi tòa nhà Tây."

Cận Hàn Thanh nghe được thì trong lòng không khỏi buồn bực. "Sau đó thì sao?"

"Người giúp việc kia nói cho mẹ biết Cố Tân Tân không mang thai. Cô ấy đã lấy việc này lừa gạt mọi người, mẹ tự nhiên sẽ không giữ lại cô ấy."

Ngón tay Cận Hàn Thanh đặt trên đùi nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn, "Bà ta làm sao mà biết được?"

"Bà ta phụ trách quét dọn trong nhà, hẳn là đã phát hiện ra manh mối gì đó."

Cận Hàn Thanh liếc nhìn Thương Lục, cô ấy lúc này đặc biệt ngoan ngoãn ngồi một bên không nói lời nào, chỉ là ánh mắt ngơ ngác không có tiêu điểm, giống như cô ấy căn bản không nghe lọt lời của bọn họ.

"Bà ta lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy sao? Còn nói cho mẹ biết?"

"Ừm." Cận Ngụ Đình tiếp tục nói. "Em vẫn tìm bà ta bao nhiêu lâu nay, hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà gặp được bà ta. Lúc bắt đầu cũng đủ cứng miệng, Khổng Thành thật vất vả mới có thể cạy ra được từ trong miệng bà ta một cái tên."

"Ai?"

"Thương Kỳ."

Đáy mắt Thương Lục hiện lên một tia bất ngờ, chỉ là sự chú ý của hai anh em họ không tập trung trên người cô ấy, Cận Hàn Thanh hơi nghiêng người về phía trước. "Thương Kỳ đã làm gì?"

"Người giúp việc đó nói, Thương Kỳ đã tìm đến bà ta, sai bà ta đi nói cho mẹ biết chuyện Cố Tân Tân mang thai giả."

Thần sắc của Cận Hàn Thanh không khỏi ngưng trọng, "Cô ta và chuyện này thì liên quan gì đến nhau?"

"Cô ta cho người giúp việc đó đứng ra cũng chỉ có một mục đích duy nhất, chính là muốn khiến cho Cố Tân Tân rời khỏi tòa nhà Tây mà không có ai giữ cô ấy lại."

Ngón tay thon dài của Cận Hàn Thanh không nhịn được khẽ sờ lên cằm, "Vậy chú nói xem, vì sao cô ta muốn khiến cho Cố Tân Tân phải rời khỏi tòa nhà Tây?"

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Cận Hàn Thanh nắm nhẹ tay. "Bởi vì người trong lòng cô ta là chú, cô ta muốn gả vào Cận gia căn bản không phải là vì chăm sóc Thương Lục gì cả, chỉ khi Cố Tân Tân đi thì vị trí Cửu phu nhân mới trống được. Người giúp việc kia còn nói gì không?"

Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, "Bà ta nói Thương Kỳ chỉ sai mình làm chuyện đó thôi."

Toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Thương Lục không sót một chữ, lời kế tiếp của Cận Hàn Thanh càng khiến cho trái tim cô ấy run lên. "Lão Cửu, chú nên đề phòng Thương Kỳ cho kỹ."

"Chỉ sợ hiện tại mới đề phòng đã không còn kịp."

"Ngày đó bên trong bánh ngọt Thương gia mang tới bị bỏ thêm mù tạc và muối, nếu không phải anh nếm thử thì thật sự là làm thế nào cũng không biết được Thương Lục vẫn luôn ăn thứ này."

Cận Ngụ Đình không khỏi nhíu mày. "Thương Kỳ làm?"

"Ừ, cô ta đúng là làm gọn gàng không chê vào đâu được, còn nói với Thương Lục nhất định phải ăn hết, gì mà không được lãng phí tấm lòng của bọn họ. Cô ta vẫn cho rằng sẽ không có ai phát hiện, sau đó anh chất vấn cô ta, cô ta liền nói là phối nhầm nguyên liệu. Nực cười!"

Tay trái của Thương Lục đặt trên ghế sô pha không khỏi cào lên mặt ghế bằng da, trong lời nói của Cận Ngụ Đình mang theo ý lạnh. "Có thể tưởng tượng được cô ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng chúng ta."

"Nhân viên cửa hàng kia vẫn chưa tìm được sao?"

"Chưa, giống như là hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian vậy."

Cận Hàn Thanh ôm Thương Lục bên cạnh khiến cho cô ấy trong nháy mắt hoàn hồn. Cô ấy theo bản năng nâng cánh tay lên, khuỷu tay đánh vào ngực Cận Hàn Thanh. Cận Hàn Thanh nhìn Thương Lục như vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên khó chịu.

Lúc trước anh ta có ôm ấp hay đụng chạm với Thương Lục thì cô ấy cũng không có phản ứng lớn như vậy, bây giờ là làm sao đây?

Chẳng lẽ là vì có Cận Ngụ Đình ở đây sao.

Cận Hàn Thanh không khỏi lạnh mặt, một tay kia siết chặt eo Thương Lục. Thương Lục cũng hơi tức giận, lại nghĩ bây giờ cô ấy là người điên rồi nên việc gì cũng có thể. Cô ấy dùng sức đẩy, Cận Hàn Thanh cũng là đặc biệt có tâm tư cùng cô ấy phân cao thấp, cánh tay liền quấn về trước ngực Thương Lục. Thương Lục cắn xuống, khiến cho người đàn ông bị đau không thể không thu tay về.

"Thương Lục!" Dù anh ta tức giận nhưng vẫn cố gắng đè nén lại tâm tình, tránh dọa cho cô ấy sợ.

Thương Lục cầm gối ôm đánh về phía anh ta, đáy mắt Cận Hàn Thanh không khỏi tràn ra lạnh lẽo, "Nhìn thấy Lão Cửu nên em mới như vậy có phải không?"

Cận Ngụ Đình ngồi đó không lên tiếng, Thương Lục nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, cô ấy đứng dậy, Cận Hàn Thanh dứt khoát kéo cô ấy lại. "Em có nghe thấy không, bây giờ cậu ta chỉ nghĩ cho Cố Tân Tân, bộ dạng này của em chẳng lẽ còn muốn một lòng một dạ với cậu ta?"

"Hôm nay em tới nói chuyện chính sự với anh, chuyện Thương Lục sảy thai đến tột cùng là vì sao em cũng sẽ phải tra ra. Em tới đây không phải nhìn anh phát điên." Cận Ngụ Đình ngồi đối diện cũng lạnh lùng bổ sung vào một câu.

"Lão Cửu, chẳng lẽ trong lòng chú anh cũng là người điên?" Trong lời nói của Cận Hàn Thanh ngập tràn trâm biếm, "Cũng đã đêm rồi, chú nghĩ là anh muốn gặp chú chắc?"

Thương Lục cầm chiếc gối ôm bên cạnh đánh lên mặt Cận Hàn Thanh khiến cho anh ta buông lỏng tay, đôi mắt đau dữ dội, lúc mở mắt ra Thương Lục cũng đã đi xa.

"Đáng đời." Cận Ngụ Đình bỏ lại câu nói đó rồi cũng xoay người bỏ đi.

Trong phòng làm việc.

Sáng sớm Cố Tân Tân vừa mới đổi thuốc, bọt nước đã gần hết nhưng vết thương vừa ngứa vừa rát thật sự rất khó chịu.

Phía Tô tiên sinh xác nhận đã xem tài liệu cô để lại, trong đó có một tác phẩm rất phù hợp với yêu cầu của ông ấy, còn nói chờ cô sắp xếp một buổi gặp mặt nói chuyện hợp tác. Cố Tân Tân cực kỳ vui vẻ, đối phương cũng nói xin lỗi cô, nói dù sao người giúp việc kia cũng là ông ấy thuê về, xảy ra chuyện lớn như vậy ông ấy cũng có một phần trách nhiệm.

Tống Vũ Ninh gõ cửa sau đó đi vào phòng làm việc, đặt một túi giấy lên bàn.

"Đây là gì?"

"Khổng Thành mang đến, nói là cao trị vết bỏng tốt nhất."

Cố Tân Tân cũng không nhìn lại thêm một cái, Tống Vũ Ninh khoanh tay trước ngực, "Xem ra phải điều thêm mấy người nữa đi theo em, chị cũng không thể 24/24 giờ không rời em được."

"Không nghiêm trọng đến vậy."

"Những kẻ nham hiểm giả dối như vậy trò gì cũng có thể nghĩ ra, ôm cây đợi thỏ, điệu hổ ly sơn, thật sự là khó lòng phòng bị."

Cố Tân Tân không nhịn được cười, "Thành ngữ không phải là dùng như vậy."

"Cũng như nhau cả thôi." Tống Vũ Ninh ngồi xuống đối diện, "Những chuyện này Tu tiên sinh đều không biết, nếu không chị......"

"Vậy thì vĩnh viễn đừng để cho anh ấy biết là được."

Tống Vũ Ninh cẩn thận quan sát nét mặt của Cố Tân Tân, "Chị sợ em tiếp xúc quá nhiều lần với bọn họ sớm muộn gì vị ấy cũng sẽ biết."

Cố Tân Tân ngồi dựa lưng về sau, hai tay nhẹ đặt trên tay ghế, "Anh ấy biết cũng không sao, em không thẹn với lương tâm là được rồi."

"Chị sợ em sẽ lung lay, dù sao càng tiếp xúc nhiều thì sẽ càng......"

"Chị không tin em sao?"

"Chị tin, nhưng chị vẫn lo lắng."

Cố Tân Tân cầm chiếc bút trong tay ký tên lên, "Không cần phải lo cho em, trong lòng em có suy nghĩ gì em là người rõ ràng nhất, trước đây rời khỏi Cận gia thế nào em đều nhớ đến rõ ràng. Bây giờ đối với em mà nói, tình yêu chính là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, càng hãm sâu vào sẽ càng gặp phải nhiều trở ngại. Em sẽ không hùa theo Cận Ngụ Đình làm mấy chuyện hoang đường, em và Tu Tư Mân đã đăng ký kết hôn, bây giờ em chính là người của anh ấy."

Sắc mặt của Tống Vũ Ninh lúc này mới khẽ buông lỏng, "Vậy thì tốt."

"Yêu mà không giành được chính là chuyện thống khổ nhất. Lúc trước là do em quá cố chấp, em chắc chắn sẽ không đi vào vết xe đổ cùng với một người đàn ông."

"Tốt."

Khổng Thành vừa quay về liền đi vào văn phòng của Cận Ngụ Đình, người đàn ông nghe được động tĩnh thì khẽ ngẩng đầu. "Về rồi đấy à."

"Vâng."

"Đồ đã nhận chưa?"

Khổng Thành ngồi xuống đối diện Cận Ngụ Đình, "Nhận rồi."

"Có nói gì không?"

"Tôi bị ngăn lại không vào được, cuối cùng đưa cho trợ lý của cô ấy."

Cận Ngụ Đình lưu loát cầm bút trong tay ký tên, "Bên kia, cái gì cũng không nói sao?"

"Không thấy bóng dáng Cố Tân Tân đâu luôn."

Này thật không thích hợp.

Cận Ngụ Đình gõ gõ chiếc bút lên bàn mấy lần, "Cô ấy không hỏi chuyện người giúp việc kia sao?"

"Tôi vốn là muốn tự mình đưa thuốc lên, nhưng cái người phụ nữ họ Tống kia chặn tôi lại. Hơn nữa cũng không hỏi gì cả, nhìn dáng vẻ giống như là cũng không mấy quan tâm."

Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, "Người giúp việc này lúc trước hại cô ấy chưa nói, sau đó còn nói với mẹ như vậy, cô ấy lại không muốn biết là ai sai khiến sao?"

"Có thể là cô ấy thật sự không quan tâm."

"Không thể nào!" Bị người ta hãm hại còn có thể cười cho qua chuyện, Cố Tân Tân cũng không phải là kiểu người này.

"Dù sao bây giờ cô ấy có truy cứu cũng vô dụng, dù sao mọi chuyện cũng đều qua cả rồi."

Cận Ngụ Đình nhẹ giương mắt, tầm mắt phóng thẳng đến đáy mắt Khổng Thành. Khổng Thành đón lấy ánh mắt của anh, lúc này mới nhận ra có mấy lời hình như anh ta nói sai rồi. "Tôi...... Tôi cũng chỉ là tùy việc mà xét."

"Nếu như cậu bị người ta hại, cậu lại không muốn biết chân tướng sao?"

"Muốn, muốn." Khổng Thành vội vàng gật đầu.

"Vậy rốt cuộc ý của cô ấy là gì đây?"

Khổng Thành không dám nói lung tung nữa, "Là bởi vì cô ấy không nhìn thấy tôi nên mới không hỏi."

"Ừ," Cận Ngụ Đình đáp nhẹ, "Xem ra tôi phải đi qua đó một chuyến, cũng có thể là cô ấy ngại không muốn chủ động liên lạc với tôi. Dù sao chuyện này có quan hệ rất lớn với cô ấy, cô ấy có quyền được biết."

Lời này khiến Khổng Thành càng không thể tiếp thu được, anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, vẫn có thể cảm thấy lời này của Cận Ngụ Đình chẳng đúng chút nào.

Hiện tại rõ ràng là Cố Tân Tân không muốn gặp anh, càng không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh, anh ta thấy Cận Ngụ Đình là tự mình đa tình mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment