Trảm Nam Sắc

Chương 148

Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình nói được làm được, sau khi rời khỏi công ty không lập tức trở về tòa nhà Tây mà nhanh chóng tìm đến Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân đứng dưới bãi đất trống trong hầm để xe nhìn người đàn ông đứng đối diện, đến cả phần mở đầu cô cũng lười không buồn nói rồi.

Cận Ngụ Đình nhìn quần áo cô mặc trên người, hôm nay cô mặc chiếc áo rộng thùng thình, cổ áo mở rộng, ống tay áo cũng rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng giống như quần áo của đàn ông?

Cố Tân Tân nhận ra ánh mắt thẳng tắp của anh, Tống Vũ Ninh đứng bên cạnh cô hướng về phía Cận Ngụ Đình hỏi, "Anh lại muốn làm gì nữa?"

"Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy."

Tống Vũ Ninh nghe anh nói vậy thì lửa giận lại bốc lên, "Có chuyện gì riêng tư đến thế sao? Không thể nói ngay trước mặt chúng tôi?"

"Chuyện cô ấy trải qua ở tòa nhà Tây, cô biết không?"

"Biết rõ," Tống Vũ Ninh từ tốn nói, "Tân Tân không giấu diếm chuyện gì với chúng tôi cả, bao gồm cả Tu tiên sinh."

Ngực Cận Ngụ Đình phập phồng mấy lần, Cố Tân Tân hễ mở miệng liền đâm chọc anh còn chưa tính, bây giờ đến cả người của cô cũng muốn chen một chân vào?

"Nếu cô đi theo Cố Tân Tân thì hẳn là điều muốn đảm bảo trước tiên là sự an toàn của cô ấy, cô nghĩ là tôi sẽ làm tổn thương cô ấy?"

"Thương tổn một người không cứ phải là tổn thương thân thể, đau nhất chính là làm tổn thương lòng. Chuyện này tôi không bảo đảm được, nhưng tôi có thể khiến cho anh phải cách xa em ấy một chút."

Cận Ngụ Đình không muốn cùng cô ấy tranh cãi phí lời, anh hướng về phía Cố Tân Tân nói, "Tôi đã tra được vài chuyện từ trong miệng của người giúp việc kia, muốn nghe không?"

"Có phải anh muốn nói cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt mẹ anh rồi nói lời đó đều là bị người ta sai khiến? Mà người kia hẳn là Thương Kỳ đi?"

Suy nghĩ của Cận Ngụ Đình còn đặt ở hai chữ mẹ anh của Cố Tân Tân, nhưng rất nhanh sự chú ý của anh đã bị nửa câu sau của cô kéo về.

Một lời anh còn chưa kịp nói, bây giờ cũng không biết phải nói cái gì.

"Ngoài Thương Kỳ tôi cũng không thể nghĩ ra được ai khác, dù sao tôi đi rồi, vị trí Cửu phu nhân của tòa nhà Tây liền bị bỏ trống trống."

"Nếu em đã biết, thì vì sao không nói?"

Cố Tân Tân đứng thẳng lưng, "Tôi nói? Nói cho ai nghe? Anh sao? Anh cũng sẽ chẳng tin tưởng tôi, hơn nữa chuyện này còn không có chút chứng cứ nào. Cận Ngụ Đình, nói thế này cho anh hiểu nhé, dù không có chuyện của người giúp việc kia thì bây giờ tôi cũng không còn là Cửu phu nhân. Nếu anh không muốn tôi đi thì tôi cũng không đi được, không phải là anh đang cảm thấy cuối cùng mình cũng tự tìm cho bản thân một cái cớ để chối bỏ trách nhiệm đó chứ? Dù cho lúc đó mẹ anh có cản tôi, anh nghĩ là tôi còn có thể ở lại tòa nhà Tây sao?"

Tống Vũ Ninh đứng bên cạnh nói chen vào, "Tân Tân, em đừng như vậy, bỗng nhiên chị lại có chút đồng tình với Cửu gia rồi."

Cố Tân Tân nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn về phía cô ấy, "Sao hôm nay chị lại có hứng nói trái lòng mình thế?"

"Đương nhiên không phải, nếu như chuyện Cận phu nhân té ngã thật sự có liên quan đến em thì đối với anh ta còn có chút khá khẩm hơn một chút. Tôi đoán là hiện tại trong lòng Cửu gia rất mâu thuẫn nhỉ? Nếu muốn người không biết trừ phi bản thân không làm, nhị tiểu thư của Thương gia sợ là càng lúc càng gặp nhiều hoài nghi, em nói xem đến lúc đó ngộ nhỡ đúng là cô ta làm, vậy liền nói rõ lúc trước em bị oan uổng." Tống Vũ Ninh liếc nhìn sắc mặt của Cận Ngụ Đình sau đó nhanh chóng quay lại trên gương mặt Cố Tân Tân. "Khi đó em chính là bị đuổi ra ngoài, nếu như có một ngày nào đó xác định mọi chuyện không có một chút liên quan đến em thì Cửu gia phải làm sao bây giờ?"

Khóe môi Cố Tân Tân không dấu vết khẽ cong lên, "Chị nghĩ nhiều rồi, lòng dạ Cửu gia cứng ngắc như vậy có thể cảm giác được gì cơ chứ? Mà dù sao với em mọi bồi thường đều đã không còn cần thiết, đến lúc đó Cửu gia nói câu xin lỗi với em là được rồi."

Tống Vũ Ninh chính là cố ý, cô ấy cười nhạt, "Nhưng Cửu gia cũng quá lỗ vốn rồi, một cước đá em ra ngoài, còn chưa kịp đoạt em về thì em đã là vợ người ta."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình âm trầm, đáy mắt hiện ra lạnh lẽo, ánh mắt giống như hận không thể hung hăng mà khoét lên người Tống Vũ Ninh, thế nhưng cô ấy vẫn không để ý, tiếp tục nói. "Trên đời này làm gì có nhiều chuyện gương vỡ lại lành thế, vỡ chính là vỡ, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ(*)."

(*)người có chí khí sau khi đã lập chí thì cho dù có gặp phải khó khăn cản trở cũng quyết không quay về lối cũ

Cố Tân Tân thật sự không nhịn được, bật cười. "Chị lại nghĩ nhiều rồi, Cửu gia muốn đoạt em về ấy hả? Chị đúng là đọc nhiều truyện ngôn tình quá đấy."

"Nếu không nghĩ vậy thì chị cũng không thể hiểu được vì sao anh ta lại tìm đến em?"

Cố Tân Tân nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, "Cửu gia, anh xem đi, mọi người đều hiểu lầm cả rồi."

Ánh mắt Cận Ngụ Đình trói chặt Tống Vũ Ninh không tha, nói là giống như muốn ăn thịt người cũng không sai, Cố Tân Tân đưa tay xua xua trước mặt Cận Ngụ Đình, "Anh mau mau giải thích cho bọn họ đi kìa."

Cận Ngụ Đình hất tay cô ra, cổ tay Cố Tân Tân không khỏi tê dại mất mấy giây, "Sao anh lại đánh tôi?"

"Tân Tân, chị đoán là trong lòng anh ta thi thoảng vẫn sẽ thấp thoáng đoán được việc kia tám phần là không liên quan đến em. Nhưng trong lòng anh ta giày vò nha, chuyện này nếu như thật là em làm thì sẽ khiến anh ta giày vò, nếu không phải em làm thì càng giày vò......"

Cận Ngụ Đình giơ tay lên, Khổng Thành đứng bên cạnh nhanh chóng ôm lấy cánh tay của anh, "Cửu gia!"

Cận Ngụ Đình cắn răng cười gằn, "Hay, nói rất hay."

Tống Vũ Ninh không chút sợ hãi, "Cửu gia đây là muốn động thủ sao? Tôi cũng đâu có nói gì sai, đều là lời ăn ngay nói thật."

"Chị thật sự sai rồi đó. Cửu gia vĩnh viễn không phải là người có lỗi, càng không thể ăn lại cỏ cũ. Lục Thành nhiều những cô gái trẻ đẹp lại dịu dàng có bối cảnh tốt như vậy, ai ai cũng đều mạnh hơn em, chị lại nghĩ em là chiếc bánh thơm ngon sao? Cũng đều đã kết hôn với người ta rồi, Cửu gia sao còn có thể chứ? Vừa nhìn liền biết chị bị phim truyền hình đầu độc quá nặng rồi đó, trên đời này đâu ra nhiều đàn ông thâm tình như vậy chứ."

"Được được được, gần đây chị đúng là xem hơi nhiều phim tình cảm."

Hai người này một người xướng một người họa, chỉ thiếu chưa lập thành sân khấu kịch thôi.

Cận Ngụ Đình rút cánh tay ra khỏi tay Khổng Thành, "Tống Vũ Ninh phải không? Tôi không tin lý lịch của cô không có chút chỗ bẩn nào, có muốn tôi cho người lật ngược lại một chút, lại khoe khoang ra giúp cô? Đang yên đang lành lại chẳng có người phụ nữ nào đi làm vệ sĩ của người khác cả, cô nghĩ mình đã hoàn toàn không cần phải quay lại những ký ức cũ rồi?"

Tống Vũ Ninh khiến cho nét mặt mình không chút biến sắc nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, Cố Tân Tân đứng lên trước một bước, tức giận quát Cận Ngụ Đình, "Anh dám!"

"Xem ra đúng là có vết nhơ nào đó," Cận Ngụ Đình cũng bị chọc giận, anh đưa tay đẩy Cố Tân Tân ra, "Em nói xem, chút chuyện đó tôi có thể tra ra được không?"

Cố Tân Tân tiếp tục đối mặt với anh, "Anh dám tra, vậy cứ thử xem?"

"Tôi lại càng muốn thử xem hơn rồi."

Tống Vũ Ninh kéo lại cổ tay Cố Tân Tân, Cố Tân Tân không liếc nhìn cô ấy lấy một cái, ánh mắt tiếp tục trói chặt Cận Ngụ Đình, "Nếu như Cửu gia không chịu nổi những câu nói đó thì sau này không có chuyện gì đừng tìm tôi."

Anh cho là cô muốn gặp anh đấy, không thể sao?

Thế nhưng Cận Ngụ Đình không nói ra, tầm mắt anh rơi xuống trước ngực cô, "Vết thương trên ngực khỏi chưa?"

"Khỏi hay chưa cũng không liên quan đến anh."

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng còi xe, Cố Tân Tân nhấc mắt nhìn, thấy một chiếc xe từ xa lái tới.

Chiếc xe rất nhanh dừng hẳn, chỗ ngồi phía sau xe vừa mở ra Cận Ngụ Đình liền nhìn thấy trên khuôn mặt Cố Tân Tân ngập tràn vui vẻ. Cô nhanh chóng chạy tới, Cận Ngụ Đình xoay người, nhìn thấy Cố Tân Tân nhào vào trong lòng một người đàn ông.

"Về từ bao giờ thế? Sao anh không nói một lời với em? Vừa mới tới sao?" Cô liên tiếp đặt câu hỏi, Tu Tư Mân cười ôm lấy cô, "Vừa về tới liền trực tiếp đến công ty tìm em đây."

Vừa rồi Cố Tân Tân vội vàng nên động phải vết thương trên ngực, đau đến mức phải hít một hơi, Tu Tư Mân nhìn cô. "Làm sao thế?"

"Không có chuyện gì, căng gân." Cô nói xong, nửa người trên có chút cứng ngắc, Tu Tư Mân liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm khác lạ, "Rốt cuộc là có chỗ nào không thoải mái?"

"Thật sự không có gì mà."

Cận Ngụ Đình cắn chặt răng, huyệt thái dương giật liên hồi, Tu Tư Mân nhìn thấy anh, còn rất lịch sự mà gật đầu một cái coi như chào hỏi.

"Em không nói cũng không sao, lát nữa tôi sẽ giúp em kiểm tra một lượt."

Bàn tay Cố Tân Tân ấn lên ngực, "Không cẩn thận bị bỏng thôi à."

"Cái gì?" Vẻ mặt Tu Tư Mân tràn ngập căng thẳng, "Chuyện xảy ra từ khi nào?"

"Mấy ngày trước. Không nghiêm trọng, thay thuốc thêm mấy lần là ổn rồi."

Tống Vũ Ninh tiến lên vài bước, bàn tay Tu Tư Mân rơi trên bả vai Cố Tân Tân, tầm mắt đảo qua khuôn mặt Tống Vũ Ninh. "Vì sao không báo cho tôi?"

"Này không thể trách chị ấy, là vì em không cho chị ấy nói. Nếu thật sự nghiêm trọng thì em đã sớm gọi điện cho anh rồi."

"Về nhà đi."

"Được."

Cận Ngụ Đình nhìn cô theo Tu Tư Mân rời đi, hai người rất nhanh lên xe, thậm chí một tiếng gặp lại cũng không nói với anh liền khởi động xe rời đi rồi.

Ánh mắt Cố Tân Tân xuyên qua gương chiếu hậu nhìn bóng người Cận Ngụ Đình bị kéo càng lúc càng xa, sắc mặt Tu Tư Mân không đổi nhìn về phía trước, "Vết bỏng là có liên quan đến anh ta sao?"

"Cũng không tính là như vậy, là một người giúp việc trước đây của Cận gia lúc bỏ chạy đã ném ấm trà vào người em."

Tu Tư Mân hơi áp sát, "Thật sự không sao?"

"Yên tâm đi."

Người đàn ông khẽ kéo tay cô lại, "Em cũng không được có chuyện."

"Làm sao thế?"

Tu Tư Mân mím chặt môi không lên tiếng, Cố Tân Tân nhìn bộ dạng hắn có gì đó không đúng, "Anh....... có phải là gặp phải phiền phức gì rồi?"

"Không có, chỉ là ngày giỗ ba mẹ sắp đến nên tôi có chút cảm khái."

Cố Tân Tân nghe vậy thì nắm chặt bàn tay Tu Tư Mân, "Đến lúc đó em đi cùng anh trở lại làm lễ."

"Được."

Mấy ngày gần đây Thương Kỳ đều không xuất hiện trong tòa nhà Đông.

Thương Lục ngồi trên ghế sô pha, nghe Thương phu nhân ngồi đối diện nói chuyện với Cận Hàn Thanh, "Hàn Thanh, chuyện lần trước con đừng tính toán với Kỳ Kỳ làm gì, mẹ cũng đã hỏi đầu bếp trong nhà, nói là lúc đó......"

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con đã khẳng định là cô ta làm thì chính là cô ta, mẹ đừng giúp cô ta tìm cớ thoát tội làm gì."

Bàn tay Thương phu nhân xoa xoa vào nhau, Thương Lục không ngừng nhìn chằm chằm bà ta, muốn há miệng nói gì đó, nhưng sự kích động này nhanh chóng bị cô ấy đè lại. Chuyện Thương Kỳ bỏ đồ vào trong bánh ngọt đến giờ cô ấy cũng đã biết, Thương phu nhân cũng biết, thế nhưng từ câu nói kia của Thương phu nhân có thể biết ý tứ rõ ràng của bà ta là muốn thay Thương Kỳ nói chuyện.

"Kỳ Kỳ dù sao cũng là em gái ruột của Thương Lục, con bé sẽ không hại Thương Lục."

Cận Hàn Thanh hừ lạnh, "Biết người biết mặt không biết lòng, không cho cô ta đến gần Thương Lục chính là cách phòng bị tốt nhất."

"Nhưng ở đâu ra cái đạo lý chị em ruột không nhìn thấy mặt nhau thế chứ."

Tiểu Vu từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một tấm thiệp mời, "Cận tiên sinh, có người vừa đưa tới, ngài xem thử."

Cận Hàn Thanh nhận lấy, Thương Lục liếc mắt qua, là một tấm thiệp mời.

"Lưu gia gửi tới sao?" Thương phu nhân nhẹ giọng hỏi.

"Vâng." Cận Hàn Thanh ném thiệp mời lên bàn.

"Chúng ta cũng nhận được, đến lúc đó mang theo cả Thương Kỳ tới, bác Lưu của con nói muốn giới thiệu cho Thương Kỳ một mối hôn nhân, vừa vặn mọi người cùng có mặt, đến lúc đó sẽ cho bọn chúng gặp nhau."

Ý cười nơi khóe miệng Cận Hàn Thanh càng ngày càng lạnh, "Cô ta phải lòng Lão Cửu, vì sao lại muốn đi kết thân rồi?"

"Ngụ Đình cũng đã nói ra những lời đó, chúng ta nói thế nào cũng sẽ không thể để cho con bé gả cho cậu ta được. Nhân lúc con bé còn nhỏ, vẫn còn quyền chọn lựa thì nhanh chóng hoàn thành cho xong việc này."

Cận Hàn Thanh dựng đôi chân dài, giọng nói vẫn lạnh lùng, "Cô ta không sợ sẽ đụng phải Cố Tân Tân sao? Trong trường hợp như vậy Tu Tư Mân chắc chắn sẽ dẫn Cố Tân Tân đi."

"Chúng ta có gì phải sợ Cố Tân Tân chứ, hơn nữa chúng ta và cô ta cũng không đi cùng một con đường, chỉ cần không tiếp xúc là được rồi."

Ngón tay Thương Lục đặt trên mu bàn tay hơi thu lại, Cố Tân Tân? Là người mà Cận Hàn Thanh và Cận Ngụ Đình đã nói sao? Cửu phu nhân trước đây của tòa nhà Tây?

Thương phu nhân ngồi lại thêm một lúc thì trở về, Cận Hàn Thanh cầm thiệp mời, còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Thương Lục đoạt lấy.

Cận Hàn Thanh nhìn về phía cô ấy, thấy Thương Lục đứng lên sau đó bước nhanh về phía cầu thang. Cận Hàn Thanh không yên tâm vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Thương Lục trở lại phòng sau đó đi về phía phòng thay đồ, lúc Cận Hàn Thanh đi vào, liền nhìn thấy Thương Lục đang cầm bộ quần áo ướm trước người.

Người đàn ông đi đến phía sau cô ấy, "Thương Lục?"

Thương Lục đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải một chút, tựa như không hài lòng lắm treo nó trở lại, sau đó cầm một chiếc váy khác ướm lên người.

Cận Hàn Thanh nhẹ nhàng khoác tay lên bả vai Thương Lục, "Xinh đẹp."

Trong ánh mắt Thương Lục hiện ra ý cười, Cận Hàn Thanh ôm lấy eo cô ấy. "Vợ của tôi mặc gì cũng đẹp." Thương Lục lấy quần áo ra khỏi móc treo, muốn mặc vào người, Cận Hàn Thanh nhanh chóng đè lại tay cô ấy. "Trên người em còn mặc quần áo đó."

"Cái này đẹp, em thích."

"Tôi biết." Nhưng đây là lễ phục, em mặc cái này ở nhà làm gì? "Chờ lần tới tôi mang em ra ngoài rồi mặc, có được không?"

Cận Hàn Thanh xem như đủ kiên nhẫn nói chuyện với cô ấy, Thương Lục nghe vậy, giơ giơ tấm thiệp mời trong tay lên. "Em muốn đến nơi này, em muốn mặc."

Cận Hàn Thanh liếc tấm thiệp, đưa tay qua muốn lấy lại, Thương Lục nhanh chóng giấu về sau, "Em muốn đi."

"Thương Lục, đừng nháo."

Những trường hợp như thế này không thích hợp cho Thương Lục tham gia, đến lúc đó tám phần sẽ có Cố Tân Tân tham gia, còn có Thương Kỳ, Cận Hàn Thanh thật sự không muốn gặp lại cô ta. Trong những trường hợp đó anh ta sẽ khó tránh khỏi phải đi xã giao, anh ta cũng không thể mang theo Thương Lục bên người, đến lúc đó cô ấy hết kiên nhẫn muốn ầm ĩ lên, bị người ta nhìn ra cũng không tốt."

"Em thích, em muốn đi."

Cận Hàn Thanh lắc đầu, "Em muốn ra ngoài thì hôm khác tôi sẽ mang em đi."

"Không muốn." Thương Lục xiết chặt thiệp mời trong tay. "Vậy em sẽ xé nó ra."

"Tùy em, chỉ cần em thích, xé thì cứ xé đi."

Thương Lục bắt đầu mất hứng, ném chiếc váy trong tay sang một bên, hung hăng lên không ít, "Em muốn đi!"

"Em lại làm sao nữa?" Cận Hàn Thanh kéo cô ấy đến trước mặt mình, tầm mắt thẳng tắp chiếu vào đáy mắt cô ấy. Thương Lục giậm chân, "Em muốn đi."

Cô ấy lặp đi lặp lại một câu đó, nhưng hiển nhiên là Cận Hàn Thanh không hề bị cô ấy làm cho lung lay.

Cô ấy muốn ầm ĩ thì ầm ĩ đi, dù sao đây cũng là ở nhà, Cận Hàn Thanh thật sự không muốn dẫn Thương Lục đến mấy nơi nhiều người, nếu không cô ấy sẽ rất dễ bị người ta làm tổn thương.

Ánh mắt Thương Lục hơi trầm xuống, người điên thật sự là quá đáng thương, đến cả việc muốn đi đâu cũng phải nghe theo người khác sắp xếp, hoàn toàn mất đi tự do.

Cận Hàn Thanh nhặt chiếc váy trên đất lên rồi treo lại nó về tủ quần áo, anh ta xoay người muốn nói mấy câu dỗ dành Thương Lục, thế nhưng trên môi đột nhiên cảm nhận được ấm áp. Cận Hàn Thanh giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, anh ta không ngờ được Thương Lục sẽ chủ động hôn môi anh ta, hai năm qua thứ xa xỉ này hình như đã bị anh ta quên đi triệt để từ lâu.

Khóe mắt Thương Lục giãn ra, cười cười, dù là điên điên khùng khùng nhưng vẫn có mấy phần giảo hoạt đáng yêu, khiến cho Cận Hàn Thanh nhìn vào mắt nhưng không biết phải phản ứng làm sao.

Cô ấy hơi lùi lại, sau đó lại hung hăng bổ tới, lùi lại, lại hung hăng bổ tới.

Nhiều lần đập phải mũi và trán của Cận Hàn Thanh, đến anh ta còn thấy đau nhói huống chi là cô ấy.

Cận Hàn Thanh vội vàng ôm cô ấy ấn vào trong lồng ngực mình, "Được rồi được rồi, đừng nháo nữa, dẫn em đi là được rồi chứ gì? Chỉ là đến lúc đó em phải nghe lời tôi, không được chạy lung tung biết không?"

Thương Lục đặt cằm mình gác trên bả vai người đàn ông, cô ấy không mở miệng đáp ứng, vì một người điên không thể hứa hẹn với bất kỳ ai.

Ngày diễn ra buổi tiệc, Cận Hàn Thanh cho người giúp Thương Lục mặc lễ phục, lại giúp cô ấy trang điểm xinh đẹp. Trước khi ra cửa Thương Lục không nhịn được liếc qua hình ảnh của bản thân trên chiếc gương trang điểm một lần, có lẽ cũng chỉ có bản thân cô ấy mới hiểu rõ, cô ấy có chút nhớ bộ dạng bản thân của hai năm trước.

Đến nơi Lưu gia tổ chức yến tiệc, Cận Hàn Thanh để cô ấy khoác lấy cánh tay mình. Thương Lục đi vào, nhận ra có không ít ánh mắt bắn tới, còn có tiếng xì xào bàn tán mơ hồ truyền vào tai.

Tiểu Vu đi phía sau cô ấy, Cận Hàn Thanh là vì muốn phòng ngừa vạn nhất nên nhất định mang theo cả cô ấy đến.

Thương Kỳ nhìn thấy bóng dáng của Thương Lục, ra vẻ muốn tiến lên chào hỏi, cuối cùng lại bị Thương phu nhân kéo lại.

Không ít người hướng về phía cô ấy chào Cận phu nhân Thương Lục đều thờ ơ lãnh đạm không để ý, Cận Hàn Thanh đứng bên cạnh kiên nhẫn đáp lại từng người bọn họ.

Anh ta đưa Thương Lục đến khu nghỉ ngơi, hướng về phía tiểu Vu đứng bên cạnh dặn dò. "Nhất định phải trông chừng Cận phu nhân, không được cho cô ấy đi lung tung, càng không được để cho người khác đến gần."

"Cận tiên sinh yên tâm."

Tầm mắt Cận Hàn Thanh nhìn về phía cách đó không xa, "Đặc biệt là Cố Tân Tân, biết chưa?"

"Đã rõ rồi ạ."

Thương Lục nhấc mi mắt, theo ánh mắt của Cận Hàn Thanh nhìn sang liền thấy một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen bó lấy người, trên tay cầm chén rượu đang vui vẻ trò chuyện với người xung quanh. Cô ấy không nhìn rõ khuôn mặt Cố Tân Tân, chỉ thấy nửa bóng lưng Cố Tân Tân ẩn trong bóng tối, có lẽ Cận phu nhân của tòa nhà Tây cũng không phải là người đơn giản đi?
Bình Luận (0)
Comment