Trảm Nam Sắc

Chương 184

Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình hơi dùng sức đẩy cô, khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân lập tức nghiêng qua nguýt anh một cái.

"Không lẽ em lại muốn tôi đi bộ vào?"

Cận Ngụ Đình nói xong, khom người nhìn Cố Tân Tân, thấy cô còn chưa động thì dứt khoát đẩy cô sang bên cạnh rồi ngồi xuống.

Cận Hàn Thanh thấy anh muốn đóng cửa xe, một tay liền vươn ra cản lại, "Lão Cửu, chú cũng không phải là người không có chừng mực như vậy."

"Lẽ nào anh có làm việc gì vì Thương Lục mà có chừng mực?"

Bàn tay Cận Hàn Thanh hơi buông lỏng, "Chỉ sợ thu về không đủ bù lại cái đã mất."

"Anh không cần lo, đây là chuyện riêng của em." Cận Ngụ Đình nói xong, đóng cửa lại.

Tài xế ngồi im không nhúc nhích, Cố Tân Tân đành ra hiệu cho ông ấy lái đi.

"Cận Ngụ Đình, những tấm ảnh kia là anh cho người chụp phải không? Chuyện này nhất định không liên quan đến Cận Hàn Thanh, Thương Kỳ hiện tại đang bị mấy người theo dõi gắt gao thì dù có chụp được cũng sẽ không thể có cách nào tung ra."

Cận Ngụ Đình khoanh hai tay trước ngực, "Đúng, nếu không tôi sẽ không còn lý do đến chỗ này nữa, anh ấy cũng nhất định sẽ bất chấp mà xông vào."

"Anh không cảm thấy mình quá bừa bãi rồi sao? Chỉ vì cần một cái lý do mà giội nước bẩn lên người tôi?"

"Đây không phải nước bẩn. Nếu một chút tín nhiệm đó Tu Tư Mân cũng không thể cho em thì em theo anh ta chỉ vô nghĩa."

Cố Tân Tân cảm nhận sâu sắc tư duy càng ngày càng không bình thường của Cận Ngụ Đình, "Tu Tư Mân cũng biết chuyện Thương Lục ở đây. Anh cắm sừng cho anh ấy như vậy, không sợ anh ấy trở về sẽ nói chuyện này cho Cận Hàn Thanh?"

"Anh ta sẽ không. Anh ta lo cho an nguy của em, vậy nên anh ta chỉ có thể nhẫn."

"Không thể hiểu được."

"Trước khi Thương Lục rời đi tôi vẫn sẽ phải đến thêm vài lần nữa, để anh hai nghĩ theo chiều hướng đó, mối quan hệ này sẽ trở thành tầng bảo vệ tốt nhất."

Cố Tân Tân tức giận đến mức bật cười, "Vớ vẩn."

"Tôi lại cảm thấy như vậy rất tốt."

Về đến nhà, Cận Ngụ Đình còn muốn theo Cố Tân Tân vào trong, đã thấy người giúp việc bước nhanh từ trong nhà ăn ra, trong tay cầm theo một hộp bưu kiện chuyển phát nhanh. "Tu phu nhân, cái này gửi cho phu nhân."

"Ai gửi?"

"Còn có một bưu kiện khác là gửi cho Thương Lục, nhưng tôi đã nói ở đây không có người này, nhân viên chuyển phát nhanh còn nói người gửi là phu nhân."

Cố Tân Tân cầm lấy hộp bưu kiện, còn chưa kịp mở ra đã bị Cận Ngụ Đình đoạt lấy, anh lắc lắc chiếc hộp, "Bên trong chắc là trống không rồi."

"Dì không tiết lộ gì đó đấy chứ?"

Người giúp việc khẽ lắc đầu. "Đều y như lời phu nhân dặn dò."

"Tốt."

Cận Ngụ Đình đặt chiếc hộp lên bàn, "Sau này Thương Lục càng phải cẩn thận hơn."

Người giúp việc quay lại nhà bếp, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm theo bóng lưng bà ấy, "Có thể tin được không?"

"Người Tu Tư Mân sắp xếp nhất định là tin được, anh ấy lựa người rất nghiêm khắc, không thể có vấn đề gì được."

"Nói vậy thì, chuyện tôi đến nơi này bà ta cũng sẽ báo lại hả?"

"Còn cần báo?" Cố Tân Tân càng nghĩ càng giận. "Bây giờ còn có ai không biết?"

Cũng đúng, Cận Ngụ Đình nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy sáng sủa hẳn lên.

Lúc người giúp việc quay lại, ánh mắt nhìn Cận Ngụ Đình có chút khác lạ. Bà cầm tiền lương của Tu Tư Mân, trong nhà xuất hiện một người đàn ông xa lạ bà cũng không tiện nói chuyện, bầu không khí cực kỳ lúng túng.

Cận Ngụ Đình bình thản ngồi đó, người giúp việc lén lút nhìn anh, anh liền quang minh chính đại nhìn lại.

Cố Tân Tân bỏ chiếc túi xách lên bàn, "Anh gọi tài xế đến đón đi."

"Nếu bây giờ tôi đi ngay lập tức thì không phải là nói cho người khác biết chuyện này có vấn đề à?"

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào? Nếu như người bên ngoài đến tối cũng không đi thì sao? Anh còn muốn ở lại đây qua đêm?"

Cận Ngụ Đình hơi giương lông mày nhìn cô, Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi quát lên. "Đừng hòng!"

Người đàn ông đi thẳng đến trước ghế sô pha ngồi xuống, anh nhìn đồng hồ, gửi một tin nhắn cho Khổng Thành.

Tầm mắt người giúp việc rơi xuống khuôn mặt của Cố Tân Tân. "Chuyện này......"

"Không cần phải để ý đến anh ta, dì cứ đi chuẩn bị cơm tối đi."

"Được."

Cận Ngụ Đình ngồi chờ chán chê, lại cầm điều khiển từ xa mở TV, tự nhiên như ở nhà. Cố Tân Tân dù có nhìn không nổi cũng tự biết mình cản không xong.

Không lâu lắm, có người nhấn chuông cửa, Cận Ngụ Đình đứng lên nói với Cố Tân Tân. "Để tôi, chắc là Khổng Thành."

Anh đi ra mở cửa, quả nhiên thấy được Khổng Thành ôm máy tính đứng bên ngoài.

"Cửu gia."

Anh đây là muốn đóng trại ở chỗ này? Cố Tân Tân thật sự hết nhìn nổi, đi thẳng lên lầu.

Cố Tân Tân vào phòng Thương Lục, thấy cô ấy ngồi ở mép giường, rèm cửa sổ xung quanh đều che kín mít. Bên trong phòng tối om, Cố Tân Tân đi lên mấy bước, "Sao không bật đèn?"

"Không sao, tôi cũng không làm gì cả."

Cố Tân Tân bật đèn lên, cũng không biết là Thương Lục đã ngồi như vậy bao lâu, cô ngồi xuống đối diện cô ấy.

"Tân Tân."

"Làm sao vậy?"

"Có phải bây giờ ba mẹ tôi đang rất lo lắng không?"

Cố Tân Tân khẽ gật đầu, "Bọn họ đang tìm chị khắp nơi."

"Nhưng tôi lại không có cách nào báo được cho bọn họ biết mình không sao."

"Ừm," Cố Tân Tân nhìn vào đáy mắt Thương Lục, "Bọn họ cho rằng chị ở lại Cận gia chính là lựa chọn tốt nhất. Trước kia là vậy, hiện tại cũng không khác."

Thương Lục cười bi thương, không nói gì nữa.

"Cận Ngụ Đình lại đến rồi."

Thương Lục nhấc mi mắt lên nhìn cô, "Tôi đang nghĩ, ngộ nhỡ chồng cô về, khi đó Cửu ca phải làm thế nào?"

"Da mặt anh ta đủ dày, sẽ không cảm thấy lúng túng." Cố Tân Tân cảm thấy bản thân hiện tại đang cực kỳ bị động, cô cũng không thể vì giúp Thương Lục mà khiến mình bị trói buộc như vậy. Chuyện ngày hôm nay là do một tay Cận Ngụ Đình làm ra, hiện tại Cố Tân Tân mới có tâm tư ngẫm nghĩ lại một lượt. Cô không nói chuyện với Thương Lục nữa, đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Nếu quá buồn chán thì có thể tìm sách đọc, em về phòng trước."

"Được."

Cố Tân Tân nhanh chân quay lại phòng, vì sao cô lại quên mất Cận Duệ Ngôn cơ chứ? Việc làm hiện tại của Cận Ngụ Đình chính là tổn hại danh dự nghiêm trọng, phía bên Cận Duệ Ngôn không có động tĩnh nào, chỉ có một khả năng duy nhất đó là cô ấy còn chưa biết.

Lúc trước Cố Tân Tân từng gửi thư tố cáo vào hòm thư của thị trưởng, bây giờ cô cũng có thể làm lại một lần nữa.

Đến giờ ăn cơm tối, Cận Ngụ Đình không hề khách khí, không cần Cố Tân Tân gọi đã tự động ngồi vào bàn ăn, còn kéo cả Khổng Thành theo.

Người giúp việc bày thức ăn lên bàn, Thương Lục giúp bà ấy mang bát canh ra, Cận Ngụ Đình vừa cầm đũa lên, điện thoại di động đã reo.

Anh nhìn hiển thị trên màn hình, Cận Duệ Ngôn cực kỳ ít khi tìm anh, Cận Ngụ Đình nhanh nhẹn ấn nghe. "A lô."

"Chú đang ở đâu?"

"Ăn cơm tối, có chuyện gì vậy?"

"Có phải lại chạy đến nhà người khác?"

Cận Ngụ Đình đặt đũa xuống, nhấc mắt nhìn về phía Cố Tân Tân, "Không thể nào."

"Chị chờ chú ở văn phòng, bây giờ chú lập tức qua đây cho chị."

"Chị, chị đừng nghe mấy lời đồn thổi......"

"Cũng đã lâu rồi chị không gặp chú. Chị chờ chú ở văn phòng, nếu chú còn không chịu thì chị đành phải đến tòa nhà Tây một chuyến."

Cận Duệ Ngôn cúp máy, Cận Ngụ Đình hơi lúng túng, anh liếc Cố Tân Tân một cái rồi đẩy ghế ra đứng dậy. Khổng Thành thấy vậy cũng vội vàng rời chỗ đứng lên, Thương Lục tò mò hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Chị cả gọi điện nói anh qua đó một chuyến."

Cố Tân Tân mặt không đổi sắc, thức ăn trong miệng bỗng nhiên ngon lạ thường.

Cận Ngụ Đình làm những chuyện như thế này đương nhiên phải lén lút giấu diếm sau lưng Cận Duệ Ngôn, nhưng anh vẫn là không thể nào phòng được có người ngấm ngầm ở sau lưng ám toán, tỷ như Cố Tân Tân từng cho anh nếm vị đắng đây.

Trong văn phòng thị trưởng.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, một tay Cận Duệ Ngôn chống trán, tức giận lên tiếng. "Vào đi!"

Cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm mắt, cô ấy không khỏi nhíu chặt mày. "Sao anh lại đến đây?"

Đoàn Cảnh Nghiêu đi thẳng đến trước bàn làm việc, "Tôi thì không thể đến sao?"

"Đương nhiên là không phải." Cận Duệ Ngôn thu lại tập tài liệu trên bàn, người đàn ông biết cô ấy đề phòng mình, mà anh ta cũng không có ý định bóc trần, "Đi thôi, cùng nhau ăn cơm tối."

"Không cần, lát nữa tiểu Cửu sẽ qua đây."

"Cuối cùng thì em cũng đã biết những chuyện hoang đường gần đây của cậu ta rồi à?"

Cận Duệ Ngôn đưa ngón trỏ day nhẹ trên huyệt thái dương, ánh mắt hơi lạnh, "Anh cũng biết?"

"Ồn ào như vậy, không muốn biết cũng khó."

"Sao anh không nói với tôi?"

Đoàn Cảnh Nghiêu chống một tay lên bàn, "Tôi quản được hai người em trai của em chắc? Mà nếu tôi đi nói với em, em sẽ tin sao? Tám phần là em sẽ nói tôi hại bọn họ."

"Nếu nó làm sai thì ai tôi cũng không thiên vị."

"Vậy sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu nhấc đùi phải, trực tiếp ngồi lên bàn làm việc của Cận Duệ Ngôn, "Ba ngày trước cậu ta đoạt một miếng thịt vốn đã ở trong miệng tôi, Cận thị trưởng, em nhất định phải quản cậu ta cho tốt, nếu không Đoàn gia sắp bị hai người em trai của em vét cạn rồi. Em cũng đừng quên chính mình cũng là người của Đoàn gia."

Cận Duệ Ngôn chỉ xuống chân anh ta, "Đây không phải ở nhà."

Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ cười, vỗ chân mình, "Cũng không có người ngoài, chúng ta vẫn là vợ chồng với nhau, chắc không cần phải tỏ ra cứng ngắc vậy chứ?"

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Cận Duệ Ngôn lên tiếng đáp lại, liền thấy Cận Ngụ Đình mở cửa ra.

Giận dữ trên khuôn mặt cô ấy lập tức không tiếp tục kìm nén nữa bộc phát toàn bộ ra ngoài, Đoàn Cảnh Nghiêu đứng dậy đi sang chiếc ghế sô pha bên cạnh. Cận Ngụ Đình chào anh ta một câu rồi đi đến trước bàn làm việc của Cận Duệ Ngôn, "Chị, chị gấp gáp gọi em qua đây là có chuyện gì sao?"

"Chú còn có mặt mũi mà hỏi?"

Đoàn Cảnh Nghiêu tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn, Cận Ngụ Đình lại không hề cảm nhận được sự việc nghiêm trọng đến mức đó, "Giận thành thế này, là vì chuyện của em và Cố Tân Tân hả?"

"Chú cùng cô ta còn có quan hệ gì nữa sao?"

"Chị, chị đừng quản nhiều như vậy."

Cận Duệ Ngôn nghe vậy thì lửa giận càng bùng lên cao, "Giỏi lắm. Lúc trước âm thầm kết hôn còn chưa tính, bây giờ còn dan díu với người đã có chồng. Chú muốn ném mặt mũi của chị đi đâu nữa hả?"

"Không nghiêm trọng đến thế."

"Còn cãi?"

Cận Ngụ Đình biết việc này không nên bị Cận Duệ Ngôn biết được, có một số chuyện nếu như mắt nhắm mắt mở thì có thể qua đi, nhưng mấu chốt là không thể để nó bị khui ra, "Bớt nóng nào, già rồi, phải cẩn thận nếu không sẽ có nếp nhăn."

Cận Duệ Ngôn vẫn lạnh mặt, "Tiểu Cửu, tính tình của chị thế nào chú hẳn là hiểu rõ, đừng có cợt nhả với chị."

"Chị, dù em có từ trong phòng Cố Tân Tân đi ra thì có thể làm sao được chứ, cũng chẳng có kẻ nào dám nói gì."

Cận Duệ Ngôn khẽ dựa về sau, "Chú là em trai của chị, chú làm ra chuyện đó không phải là đang đánh lên mặt chị sao?"

Cận Ngụ Đình đưa tay ra, muốn chạm đến khuôn mặt Cận Duệ Ngôn. "Chị, chị sờ thử mà xem, mặt của chị không phải là vẫn rất nguyên vẹn đây à?"

"Lão Cửu!" Đoàn Cảnh Nghiêu đột nhiên lên tiếng, động tác của người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh ta.

Cận Duệ Ngôn bực mình đẩy tay anh ra. "Chị nhắc lại một lần nữa cho chú hiểu. Bắt đầu từ ngày mai cấm chú không được có bất kỳ tiếp xúc nào với Cố Tân Tân, đặc biệt là cùng nhau đi ăn. Chuyện cô ta và Tu Tư Mân kết hôn còn có mấy ai không biết? Bây giờ chú nhất quyết muốn xen ngang thì có ích lợi gì?"

"Chị, chị sợ em làm ảnh hưởng đến chị? Yên tâm đi, em sẽ không để chuyện đó xảy ra."

"Tiểu Cửu," Cận Duệ Ngôn chống hai tay lên mép bàn đứng lên, "Chú là người Cận gia, đàn ông của Cận gia...... không đến mức phải làm chuyện đó. Chú muốn phụ nữ kiểu gì liền có, còn lo thiếu phụ nữ sao? Nếu hiện tại Cố Tân Tân chưa kết hôn thì chị tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của chú, nhưng tình hình bây giờ đã khác hoàn toàn, chị không muốn chú phải lãng phí thời gian. Ở trước mặt bọn họ gọi chú một tiếng Cửu gia, nhưng sau lưng bàn luận về chú thế nào? Nói chú lén lút vụng trộm, còn ra vào phòng tân hôn của người khác, chú......"

"Chị, em không để ý đến ánh mắt của người khác. Em làm việc tự có chừng mực của chính mình, dù là đúng hay sai, hậu quả em sẽ tự mình gánh chịu."

"Hồ đồ!"

Có thể nói chuyện với Cận Ngụ Đình như vậy e là cũng chỉ có Cận Duệ Ngôn, Đoàn Cảnh Nghiêu ngồi nghe, cảm thấy trong lòng thoải mái lên không ít. Ai bảo ngày thường Cận Ngụ Đình đem mắt để lên đầu, cũng không đặt người anh rể này vào trong mắt.

Thời gian không còn sớm, Cận Duệ Ngôn bận rộn đến tận tối, vốn là muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả lại thấy được tin này.

Dạ dày mơ hồ co lại đau đớn, Cận Duệ Ngôn chậm chạp ngồi về ghế, Cận Ngụ Đình nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy. "Làm sao thế?"

Cận Duệ Ngôn vung tay, đau đến mức không nói thành lời, Đoàn Cảnh Nghiêu bỏ quyển tạp chí trong tay xuống bàn rồi đi tới.

"Chị, đừng tức giận. Em nghe chị là được chứ gì."

Cận Duệ Ngôn nghe vậy, sắc mặt mới hòa hoãn lại chút ít. Cô ấy cầm cốc nước muốn uống một ngụm, Đoàn Cảnh Nghiêu nhanh tay hơn nhấc lên thử độ ấm, phát hiện ra nước bên trong đã nguội lạnh.

Người đàn ông đến trước máy lọc nước, đổ nước cũ đi rồi tráng qua chiếc cốc, lại rót một cốc nước ấm cho cô ấy.

"Chú nhớ kỹ những lời vừa nói cho chị, đừng để chị lại biết được chú làm những chuyện hồ đồ kia."

"Rồi rồi, em nhớ rồi, chị phải chăm sóc chính mình cho thật tốt, có phải là cơm tối còn chưa ăn hay không?"

Cận Duệ Ngôn vung tay. "Về đi."

"Em đưa chị về, chúng ta cùng nhau ăn tối luôn?"

"Không cần, chị nhìn thấy chú là phát hỏa."

Đoàn Cảnh Nghiêu đặt cốc nước vào trong tay Cận Duệ Ngôn, Cận Ngụ Đình thấy vậy, không thể làm gì khác là xoay người rời khỏi.

Từ chỗ xa như vậy chạy đến chỉ để nghe mắng một trận tơi tả. Ai nói người mắng anh là Cận Duệ Ngôn chứ, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên chịu trận.

Cận Duệ Ngôn uống hai hớp nước, Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn đồng hồ. "Đi thôi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm tối."

"Không muốn ăn."

Người đàn ông cầm tay Cận Duệ Ngôn kéo cô ấy đứng lên, hiện tại cơ thể Cận Duệ Ngôn suy yếu, cũng giãy dụa không lại.

Lên xe, Cận Duệ Ngôn tựa lưng về sau, nhắm mắt lại, "Anh tự quyết định đi, cái gì cũng được."

Cận Duệ Ngôn luôn lãnh đạm như vậy, người ngoài nhìn vào có thể nghĩ là do cô ấy tôn trọng ý kiến của anh ta, chuyện ăn cơm đều theo ý anh ta, nhưng sự thật chỉ là vì cô ấy dửng dưng không để tâm mà thôi. Đoàn Cảnh Nghiêu tình nguyện nhìn Cận Duệ Ngôn làm vẻ mặt hào hứng nói ra mình muốn đi đâu đó nếm thử món này món kia, chỉ một chuyện tầm thường như vậy thôi, dù có phải lãng phí một hai tiếng đồng hồ đứng ngoài cửa chờ đợi thì anh ta cũng đã vui vẻ hạnh phúc lắm rồi. Thế nhưng dĩ nhiên Cận Duệ Ngôn sẽ không làm như vậy, cô ấy sẽ nói là lãng phí thời gian. Dù sao với những người ngồi ở địa vị cao thế này, thời gian tự nhiên sẽ trở thành một thứ đồ xa xỉ."

Xe chạy trên đường được một hồi lâu, Đoàn Cảnh Nghiêu liếc mắt sang người phụ nữ nằm bên cạnh, hình như cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Anh ta cởi áo khoác phủ thêm cho Cận Duệ Ngôn, cô ấy lại vì tính cảnh giác quá cao mà lập tức mở mắt ra.

"Là tôi." Người đàn ông dùng đôi mắt nặng nề nhìn cô ấy.

Cận Duệ Ngôn ngồi thẳng người. "Đã đến chưa?"

"Chưa đâu. Em đúng là ngủ đến mơ hồ luôn rồi, xe mới chỉ đi được không lâu."

"Tôi buồn ngủ quá."

Trong mắt và lời nói của Đoàn Cảnh Nghiêu đều không nghe ra chút dao động, "Vậy em ngủ tiếp đi, đến nơi tôi sẽ gọi."

"Không cần, ngủ như vậy cũng không mấy thoải mái."

Người đàn ông đưa tay ra, cánh tay lướt qua lưng rồi nắm nhẹ bả vai Cận Duệ Ngôn, muốn kéo cô ấy về phía mình. Nhưng cơ thể Cận Duệ Ngôn cứng ngắc bất động, đến vai của anh ta mà cô ấy cũng không muốn mượn dựa.

Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn cô ấy, dứt khoát ngồi dịch qua đó, Cận Duệ Ngôn nâng tay đẩy nhẹ trước ngực anh ta.

Người đàn ông nhấc tay lên, "Đừng để cho người khác dễ dàng chạm vào mặt em, dù là hai người em trai của em cũng không được."

Lời vừa dứt, lòng bàn tay của anh ta đã áp sát khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô ấy, vuốt nhẹ mấy lần. Cận Duệ Ngôn không quen như vậy, đẩy tay anh ta ra.

"Em làm như vậy với tôi làm gì? Tôi là chồng em, không giống."

Bả vai cô ấy giật giật, lại bị anh ta dùng sức ôm chặt, nửa người trên của Cận Duệ Ngôn cơ hồ là bị anh ta ấn sâu vào trong lồng ngực.

"Hoặc là em nhắm mắt lại ngủ, hoặc là tiếp tục bị tôi ôm như vậy."

"Được, tôi ngủ." Cô ấy không chút do dự dưa ra lựa chọn.

Cận Duệ Ngôn cụp mắt, đầu khẽ dựa sang một bên, lúc này cánh tay của Đoàn Cảnh Nghiêu mới khẽ buông lỏng. Bên trong xe yên tĩnh không có một tiếng động, Cận Duệ Ngôn ngược lại không hề buồn ngủ, một lát sau lén lút mở mắt ra, muốn kiểm tra xem Đoàn Cảnh Nghiêu đang làm gì. Chỉ là đôi mắt vừa mới hé được một nửa, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đã nằm chình ình ngay trước mặt. Cô ấy run lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoàn Cảnh Nghiêu cúi xuống chặn lại môi.

"A -------"

Cận Duệ Ngôn biết mình có giãy dụa cũng vô dụng, Đoàn Cảnh Nghiêu ôm chặt cô ấy vào trong ngực, cô ấy giơ chân hung hăng đá về phía đó, lại đạp trúng ghế phía trước.

Tài xế xuyên qua gương chiếu hậu quan sát tình hình phía sau, biết phi lễ chớ nhìn, liền lập tức chuyển tầm mắt trở về.

Người đàn ông cạy môi cô ấy ra, nụ hôn càng kéo dài tiếng hít thở của anh ta càng trở nên trầm đục. Cận Duệ Ngôn sắp thở không ra hơi, một hồi lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, thân thể cô ấy khẽ lui về sau, hai tay vẫn còn đặt trên ngực Đoàn Cảnh Nghiêu.

Khuôn mặt nhỏ đã sớm đỏ hồng, vừa muốn lên tiếng lại phải mạnh mẽ nuốt trở lại.

Cô ấy không cần mở miệng cũng đoán ra được lời giải thích của Đoàn Cảnh Nghiêu, nhất định anh ta sẽ nói bọn họ là vợ chồng, làm một vài chuyện thân mật thì có gì sai?

"Tôi hơi mệt, muốn ngủ."

Người đàn ông cong môi cười cười, "Ngủ đi."

Đây không phải ở nhà, còn có tài xế ở phía trước, vì thế nên cảm giác lúng túng này khiến cho Cận Duệ Ngôn có chút không biết phải làm sao. Cô ấy và Đoàn Cảnh Nghiêu kết hôn hoàn toàn là vì lợi ích, nhưng bọn họ đều là người đã trưởng thành, biết rõ bản thân muốn cái gì nên sẽ không bài xích làm chuyện thân mật. Nhưng Cận Duệ Ngôn hi vọng việc này chỉ hạn chế ở nhà, chứ không phải như bây giờ, giống như anh ta đã hơi không khống chế được nữa rồi.

Cô ấy khép chặt mi mắt, đầu dựa sang cửa sổ xe bên cạnh, Đoàn Cảnh Nghiêu muốn cô ấy được tự nhiên nên rút cánh tay về.

Anh ta cầm áo khoác giúp cô ấy đắp lại, Cận Duệ Ngôn không nhúc nhích, dạ dày đã bớt đau hơn một chút. Cả cơ thể đều là mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh ngủ một chút, dù là mười phút cũng được.

Người đàn ông nương theo chút ánh sáng ít ỏi trong xe tỉ mỉ nhìn ngắm Cận Duệ Ngôn, nghĩ đến bộ dạng hung dữ mắng mỏ Cận Ngụ Đình vừa rồi của cô ấy thì không khỏi cong môi, thế nhưng nghĩ lại thêm một lần, trong lòng lại dâng lên một chút chua xót.

Chuyện cô ấy phải bận lòng có nhiều lắm, ngày nào cũng bận rộn như con quay, thật sự không giống một người phụ nữ bình thường.

Cô ấy đối với hai người em trai của mình chính là kiểu yêu cho roi cho vọt, nhưng cũng chỉ những lúc đi cùng bọn họ thì mới chịu lộ ra một khía cạnh chân thật nhất.

Đoàn Cảnh Nghiêu thậm chí còn có chút hâm mộ bọn họ, dù hễ gặp là sẽ bị cô ấy mắng mỏ, nhưng đến thời điểm cần cô ấy che chở thì người đầu tiên xông lên sẽ luôn là Cận Duệ Ngôn.

Đến nơi, phòng bao đã được đặt trước, Đoàn Cảnh Nghiêu đánh thức Cận Duệ Ngôn rồi cùng cô ấy xuống xe.

Dạ dày Cận Duệ Ngôn kém nên anh ta chỉ gọi vài món thanh đạm, cô ấy ăn rất ít, Đoàn Cảnh Nghiêu trực tiếp gắp thức ăn vào bát cho Cận Duệ Ngôn.

Thời gian hai người ngồi với nhau như vậy không có nhiều, Đoàn Cảnh Nghiêu dặn dò nhân viên phục vụ mang lên một cốc sữa bò nóng. Cận Duệ Ngôn nhìn một bàn đầy thức ăn, hai hàng lông mày không khỏi hơi nhíu lại. "Gọi nhiều như vậy làm gì, không thấy lãng phí hả?"

"Mỗi cái nếm thử một chút. Nào, thử cái này xem."

"Lần sau vẫn là nên gọi ít thôi."

"Được, đều nghe theo em."

Cận Duệ Ngôn phát hiện ra đêm nay mình nói hơi nhiều, Đoàn Cảnh Nghiêu là thương nhân, phô trương lãng phí là chuyện thường tình. Mà cô là vì ngồi ở vị trí này nghiêm khắc với bản thân cũng không nói làm gì, nhưng đúng là không nên áp quy tắc của bản thân lên người khác.

Ăn được một nửa, Đoàn Cảnh Nghiêu đột nhiên mở miệng, "Thạch Thành Chi Vận mời thầu, vì sao trước đó không hề có một chút tin tức nào?"

"Không có hả?" Cận Duệ Ngôn bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Mời thầu không phải là công khai sao? Có phải là gần đây anh bận quá nên mới không nhận được tin tức không?"

"Tôi vẫn luôn cho người liên tục để ý phía đó, một khắc cũng không dám lơ là, nhưng đến lúc tôi nhận được tin tức thì mọi thủ tục liên quan đã hoàn thành cả rồi."

Cận Duệ Ngôn gắp thức ăn bỏ vào miệng, hờ hững đáp. "Vậy thì đúng rồi, có một vài dự án không cho người ngoài biết."

"Duệ Ngôn, đến tận bây giờ em vẫn không hề tin tưởng tôi."

"Sao tự nhiên lại nói vậy?" Cận Duệ Ngôn nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

"Em để tất cả những chỗ tốt cho em trai mình, thật sự coi tôi thành người ngoài rồi sao?"

Cận Duệ Ngôn buông đũa xuống, "Anh nên biết, chuyện trên thương trường của mấy người tôi không quan tâm, cũng không tham dự."

"Tôi không cầu em phải tham dự, chỉ hi vọng em đừng làm khó dễ từ bên trong là được rồi." Có một số việc bọn họ vẫn luôn có thể ngầm hiểu mà không cần nói ra, chính là giữa hai người chưa từng có sự tin nhiệm lẫn nhau.

"Anh cho rằng tôi đã làm hỏng chuyện của anh?"

"Duệ Ngôn, chúng ta là vợ chồng, vì sao em lại không chịu tin tưởng tôi?"

Cận Duệ Ngôn mím chặt môi, mắt không chớp nhìn anh ta, "Vậy còn anh thì sao, anh tin tôi sao?"

"Đương nhiên là tôi tin em."

Cận Duệ Ngôn cầm đũa lên, "Tôi thấy là không hẳn đâu."

"Cận gia và Đoàn gia kết thông gia, đối với cả hai bên đều là chuyện tốt. Tôi không muốn tôi và em phải tiếp tục tính toán lẫn nhau, tôi cũng muốn có thể hòa thuận sống với em."

Cận Duệ Ngôn không phải là một cô gái mới lớn, những lời ngon tiếng ngọt dĩ nhiên là vô dụng, nhưng cô ấy lại không có sức lực mà đi tranh luận với Đoàn Cảnh Nghiêu. "Được thôi, từ bây giờ chúng ta sẽ tin tưởng lẫn nhau."

Ăn xong cơm tối về đến nhà, Cận Duệ Ngôn tắm xong liền lên giường nằm, lúc người đàn ông đi ra cô ấy đã gần ngủ thiếp đi.

Anh ta lên giường, nằm xuống bên cạnh sau đó vươn mình áp sát đến bên cạnh cô ấy, Cận Duệ Ngôn theo bản năng chống tay lên lồng ngực của anh ta.

"Không muốn, tôi mệt lắm."

"Ngày nào em cũng nói như vậy, có phải là vốn dĩ không muốn cho tôi chạm?"

Cận Duệ Ngôn bị anh ta ép có chút khó chịu, "Ngày mai đi."

"Nhưng tôi lại muốn ngay bây giờ." Người đàn ông vừa nói xong, tay đã bắt đầu động, Cận Duệ Ngôn biết giãy dụa cũng vô dụng. Tuy anh ta nhẫn nhịn rất giỏi, nhưng một khi đã muốn rồi nhất định sẽ không cho cô ấy thỏa hiệp.

Cô ấy duỗi tay ra muốn tắt đèn, Đoàn Cảnh Nghiêu thấy vậy, đưa tay ra đè lại.

"Không muốn nhìn tôi sao?"

"Chói mắt."

"Vậy thì ráng nhịn."

Đoàn Cảnh Nghiêu thích được nhìn khuôn mặt của cô ấy những lúc như thế này, bởi chỉ có vào khoảnh khắc ấy thì anh ta mới có cơ hội được nhìn thấy một Cận Duệ Ngôn chân thật nhất.

Căn phòng chìm trong thứ ánh sáng kiều diễm ướt át, bờ môi Cận Duệ Ngôn khẽ mở, thi thoảng lại cắn môi dưới. Đoàn Cảnh Nghiêu muốn khiến cô ấy kêu ra tiếng, nhưng dù cô ấy có đến giới hạn chịu đựng thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ cắn môi không chịu để cho bản thân phát ra dù chỉ một chút âm thanh.

Đoàn Cảnh Nghiêu không còn bộ dạng thong dong như ngày thường, rất nhanh liền ôm chặt lấy bờ vai Cận Duệ Ngôn, lồng ngực đầy mồ hôi ép xuống người cô ấy.

Cận Duệ Ngôn tránh đầu sang một bên, "Người anh toàn là mồ hôi, đi tắm đi."

"Không vội." Người đàn ông chôn mặt vào hõm cổ của cô ấy, Cận Duệ Ngôn theo bản năng co rúm hai vai, anh ta rất nhanh liền lui lại, bước vào nhà tắm.

Cận Duệ Ngôn kéo chăn lên che kín người, cảm giác đau đớn ở dạ dày càng ngày càng mãnh liệt. Cô ấy chống tay ngồi dậy, kéo ngăn tủ lấy một lọ thuốc ra.

Đoàn Cảnh Nghiêu tắm rửa qua rồi khoác áo choàng đi ra, Cận Duệ Ngôn quay lưng về phía này, hình như đang khom lưng làm gì đó. Anh ta tiến lên hai bước, lập tức nhìn thấy Cận Duệ Ngôn cầm cốc nước, ngửa đầu bỏ mấy viên thuốc trong tay vào miệng.

Anh ta nhanh chân tiến lên, không chút nghĩ ngợi hất tay cô ấy ra, "Em đang làm cái quái gì thế?"

Đoàn Cảnh Nghiêu đột nhiên xuất hiện khiến cô ấy không khỏi bị giật mình, Cận Duệ Ngôn cầm cốc không chắc, chiếc cốc nảy lên rồi rơi xuống tủ đầu giường, nước bên trong văng ra tung tóe.

"Em vừa uống cái gì?"

Cận Duệ Ngôn kinh ngạc nhìn anh ta, lúc này mới kịp phản ứng lại. Cô ấy đẩy tay anh ta ra, "Anh cho là tôi vừa uống cái gì?"

"Em lại không muốn có con như vậy?"

Cận Duệ Ngôn dựng chiếc cốc nằm lăn lóc lên sau đó ngồi xuống mép giường, "Vậy nên từ giờ anh cũng đừng có trách tôi không tín nhiệm anh. Anh nhìn lại chính mình đi, anh tin tôi được mấy phần?"

"Tôi đang hỏi em, em vừa uống cái gì? Lén lút uống thuốc tránh thai sau lưng tôi, em đã từng thương lượng với tôi chuyện này chưa?"

Cận Duệ Ngôn khép mi mắt, "Từ khi nào mà Đoàn tiên sinh lại nóng nảy thế này?"

"Tôi cần một đứa nhỏ," Đoàn Cảnh Nghiêu nói đến đây, khom lưng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cận Duệ Ngôn. Anh ta đưa tay ra nâng cằm của Cận Duệ Ngôn lên, dùng sức bóp mạnh, đầu cũng cúi sâu hơn, "Em đã là người của Đoàn gia thì phải có trách nhiệm sinh con cho tôi."

Cận Duệ Ngôn mở mắt, chút nhiệt độ cuối cùng nơi đáy mắt vì câu nói này của Đoàn Cảnh Nghiêu mà trong khoảnh khắc lụi tàn. "Đoàn tiên sinh tốn công tốn sức như vậy, hóa ra chỉ là vì muốn có đứa bé."

"Em không để ý, nhưng tôi để ý. Cận Duệ Ngôn, dù em có mang thai thì có thể ảnh hưởng bao nhiêu đến địa vị hiện tại chứ? Em yên tâm đi, chỉ cần em mang thai con của chúng ta, tôi sẽ đảm bảo cho vị trí này của em, khiến nó càng thêm vững chắc."

"A," Cận Duệ Ngôn khinh thường lên tiếng. "Tôi còn cần anh bảo đảm sao?"

Sức lực trong tay Đoàn Cảnh Nghiêu tăng thêm mấy phần, "Là vì em cảm thấy tôi không có ích lợi gì với em, nên mới đến đứa bé cũng không cần, là vậy sao?"

"Tôi thật sự không thể hiểu nổi con người anh."

"Vì sao em lại lén lút uống thuốc sau lưng tôi?"

"Làm sao thế? Không lẽ tôi đau dạ dày, uống hai viên thuốc cũng phải xin phép anh?"

Ngón tay Đoàn Cảnh Nghiêu hơi run lên, Cận Duệ Ngôn nhân cơ hội đó hất tay anh ta ra. Người đàn ông liếc nhìn tủ đầu giường, lọ thuốc vẫn còn đặt ở trên đó, anh ta cầm lên nhìn, đúng là thuốc đau dạ dày.

Đoàn Cảnh Nghiêu không yên tâm, lại kéo ngăn tủ ra, bên trong không hề có những loại thuốc khác.

Cận Duệ Ngôn cười lạnh, "Đây chính là tín nhiệm anh dành cho tôi đấy."

Cô ấy vén chăn nằm xuống, chiếc gối đã sớm ướt đẫm một mảng vì mồ hôi, gò má cô áp trên đó, khép lại mi mắt.

Người đàn ông đứng chôn chân tại chỗ, lòng bàn tay siết chặt lọ thuốc.

Rốt cuộc là vì không đủ tín nhiệm nên mới không hỏi đúng sai đã nổi giận, anh ta chăm chú nhìn bóng lưng của Cận Duệ Ngôn. Cô ấy nằm ở đó, hai tay vòng trước bụng, hẳn là dạ dày vẫn còn đang khó chịu.

Đoàn Cảnh Nghiêu kéo chiếc gối bên cạnh qua, khẽ đẩy vai Cận Duệ Ngôn, nhưng cô ấy lại không nhúc nhích.

Người đàn ông thật sự hết cách, bất đắc dĩ luồn cánh tay qua bả vai cô ấy, khẽ nâng đầu lên sau đó đổi lại chiếc gối ướt kia.

Gò má Cận Duệ Ngôn chạm tới lớp vải mềm mại khô ráo, Đoàn Cảnh Nghiêu đứng dậy, cầm chiếc gối của cô ấy đem bỏ đi.

Làm mọi chuyện xong xuôi, Đoàn Cảnh Nghiêu quay lại giường, sau đó hơi cúi người, khom lưng chống hai tay bên đầu cô ấy. "Cận thị trưởng, không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà giận rồi chứ?"

"Vì sao tôi phải tức giận với anh? Đáng sao?"

"Đúng đúng, không đáng."

Cận Duệ Ngôn vẫn khép chặt mi mắt, "Người nhà anh thúc giục chuyện đứa nhỏ?"

"Từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ vẫn không hề có một chút tin tức nào cả, đổi lại là ai cũng sẽ gấp."

Cận Duệ Ngôn nhíu chặt lông mày, khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng, "Anh ranh ma như vậy mà lại không có cách đối phó với họ sao?"

"Không phải là em muốn tôi kiếm con bên ngoài rồi mang về đấy chứ?" Đoàn Cảnh Nghiêu lại nghe thành ý này, đúng là Cận Duệ Ngôn có thể vì việc lớn của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra được, "Cận thị trưởng, em đây là muốn tôi đi mượn người mang thai hộ?"

Cận Duệ Ngôn thình lình mở mắt, chống tay bên người rồi ngồi phắt dậy, ánh mắt thẳng tắp chiếu đến Đoàn Cảnh Nghiêu. "Sao thế? Anh còn nghĩ ra được ý này?"

"Không phải là ý của em hả?"

"Đoàn Cảnh Nghiêu, anh mà dám làm ra chuyện như vậy tôi nhất định sẽ lột da anh. Nếu anh là đang dò xét ý tứ của tôi, tôi khuyên anh ngay lập tức dẹp cái ý nghĩ này đi." Cô càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, "Không lẽ anh đã có người phụ nữ nào đó mang thai bên ngoài?"

Đoàn Cảnh Nghiêu thật sự rất khâm phục trí tưởng tượng của cô ấy, nhưng ngoài miệng vẫn nói. "Nếu đúng là thế thì sao?"

"Nhân lúc cô ta còn chưa sinh ra, anh lập tức xử lý luôn đi. Nếu đã sinh rồi......"

"Thì?"

Cận Duệ Ngôn khẽ cắn răng. "Tôi sẽ cho một nhà ba người đến một nơi khác đoàn tụ!"

Trong mắt cô ấy lộ ra tia tàn nhẫn, Đoàn Cảnh Nghiêu thả lọ thuốc trong tay lên tủ đầu giường. "Yên tâm đi. Chuyện như vậy dù có cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám."

"Tôi còn tưởng Đoàn tiên sinh không sợ trời không sợ đất cơ."

Người đàn ông nghe vậy, lại khom người xuống, "Nhưng tôi sợ em mà."

Sắc mặt Cận Duệ Ngôn hơi đổi, có chút không tự nhiên trốn tránh ánh mắt của anh ta. "Đoàn Cảnh Nghiêu, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có động tới mấy thứ ý đồ xấu đó, tôi sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra trên người mình."

"Được, tôi nghe lời em."

Cận Duệ Ngôn nằm xuống, "Tắt đèn đi."

Người đàn ông vươn tay tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô ấy, cánh tay lại đưa ra ôm lấy eo Cận Duệ Ngôn. "Em uống thuốc đau dạ dày như vậy, ngộ nhỡ mang thai thì làm sao bây giờ?"

Cận Duệ Ngôn mím chặt môi không nói, nơi huyệt thái dương đau đến lợi hại, hiện tại chỉ muốn ngủ.

"Cận Duệ Ngôn, em không sợ sẽ trúng lần này đang mang thai sao?" Giọng nói của người đàn ông mang theo lo lắng.

Thấy cô ấy không lên tiếng, Đoàn Cảnh Nghiêu lại khẽ lay vai cô ấy.

Cận Duệ Ngôn đã sắp hết kiên nhẫn, "Thuốc này không có tác dụng phụ, bác sĩ đã đảm bảo rồi nên anh có thể yên tâm...... Giờ thì ngủ đi, mệt chết rồi."

Dù cô ấy đã nói vậy, nhưng Đoàn Cảnh Nghiêu vẫn cực kỳ không yên lòng, xem ra ngày mai phải mang thuốc này đến bệnh viện xác nhận lại một lần nữa.

Cận Ngụ Đình chân trước vừa rời khỏi văn phòng của Cận Duệ Ngôn, chân sau đã ném hết những lời dặn dò và uy hiếp ra sau đầu. Anh nhất định sẽ còn đến chỗ của Cố Tân Tân, chỉ cần tránh không để Cận Duệ Ngôn biết là được rồi.

Cận gia.

Cận Hàn Thanh từ bên ngoài trở về, cả người mệt mỏi đến kiệt quệ, vừa ngồi xuống điện thoại bàn đã có bảo vệ ngoài cổng gọi đến.

Nói là có người muốn cung cấp tin tức Thương Lục mất tích, Cận Hàn Thanh nghe đến đó, đâu còn tâm trạng gì mà nghỉ ngơi nữa, lập tức để cho bảo vệ mang người vào.

Anh ta chờ trong phòng khách của tòa nhà Đông, người đàn ông được mang đến nhìn qua rất trẻ trung, tầm ngoài ba mươi. Cận Hàn Thanh vừa nhìn thấy anh ta liền sải bước đi đến. "Anh nói anh có tin tức của Thương Lục?"

"Vâng."

"Làm sao anh biết được tôi đang tìm người?"

"Vòng tròn này lớn như vậy, dù không có thông báo tìm người nhưng không ít người đều đang âm thầm giúp ngài tìm Cận phu nhân. Nếu không nhìn thấy ảnh của Cận phu nhân thì tôi cũng không nghĩ ra người ngày đó mình nhìn thấy đúng là phu nhân."

Cận Hàn Thanh cũng không có ý gặng hỏi thêm, trực tiếp đi vào chủ đề chính, "Anh gặp cô ấy ở đâu?"

"Hôm đó tôi cũng đến xem nhạc kịch, lúc ra ngoài nhận điện thoại trùng hợp nhìn thấy Cận phu nhân."

"Cô ấy lúc đó đang làm gì? Chỉ có một mình thôi sao?"

Người đàn ông đó cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, sau đó khẽ lắc đầu, "Không phải, còn có người khác."

"Anh có thấy cô ấy đi đâu không?"

"Vào thang máy."

Trái tim Cận Hàn Thanh lơ lửng, "Tình hình khi đó của cô ấy thế nào? Có phải là giống như đang gặp nguy hiểm không?"

"Cái này thì tôi không nói được, chỉ thấy người kia nắm lấy cánh tay của phu nhân, cụ thể là lôi kéo hay ý nghĩa là khác tôi thật sự không dám chắc."

Cận Hàn Thanh cắn răng, "Anh có thấy được người kia nhìn thế nào không?"

"Thấy được, là phụ nữ, còn rất xinh đẹp."

Cận Hàn Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, lục tìm một tấm ảnh của Cố Tân Tân từ trong album ảnh sau đó đưa đến trước mặt người đàn ông kia, "Có phải là cô ta không?"

Người đàn ông liếc một cái, không chút do dự gật đầu. "Đúng."

Cận Hàn Thanh âm thầm chửi thề, quả nhiên là Cố Tân Tân!

"Là cô ta mang Thương Lục đi?"

"Đúng, tôi thấy bọn họ đi vào thang máy, chuyện về sau thế nào thì tôi không biết."

Cận Hàn Thanh vừa vội vừa tức, bây giờ đã có nhân chứng, sự việc đúng là đã dễ dàng hơn nhiều, "Anh đi theo tôi một chuyến, đem những lời vừa rồi lặp lại một lượt cho bọn họ!"

"Chuyện này......" Người đàn ông có chút do dự. "Chuyện này sẽ đắc tội người đó chứ? Tôi chỉ muốn cung cấp thông tin, còn chuyện khác......"

Cận Hàn Thanh ngắt lời anh ta. "Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ không bạc đãi anh."

Người đàn ông suy nghĩ một chút, gật đầu.

Hiện tại đã là buổi tối, Cố Tân Tân đã ăn cơm ở công ty, về đến nhà liền thấy Thương Lục đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV. Bốn phía rèm cửa che lại kín mít, ngoại trừ ánh sáng trong nhà, bên ngoài đều sẽ không nhìn thấy người bên trong.

"Tân Tân, về rồi à."

"Ừm, chị ăn chưa?"

"Rồi." Thương Lục đứng dậy, tắt TV.

"Không xem nữa hả?"

"Lên lầu đọc sách thôi."

Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, người giúp việc đi ra nhìn, thấy là Tống Vũ Ninh thì đưa tay mở cửa ra. Tống Vũ Ninh bước nhanh vào trong. "Tân Tân, Cận Hàn Thanh lại đến rồi."

"Cái gì?" Cố Tân Tân hoảng sợ, "Không phải trưa nay mới đến sao?"

"Chúng ta không còn nhiều thời gian, anh ta dẫn theo không ít người, xem ra là lần này khó mà dễ dàng thoát được."

Trên mặt Thương Lục cũng xuất hiện tia lo lắng, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chị lên lầu trước đi, trở về phòng, khóa trái cửa lại."

Thương Lục đứng đó không nhúc nhích, "Nếu anh ta đã mang người đến, thì chứng tỏ là đã có chuẩn bị mà đến. Tôi vẫn là nên tự mình đi ra ngoài thôi."

"Như vậy có khác gì chưa đánh đã khai?"

Thương Lục hiểu rõ tình thế hiện tại của bọn họ, giãy dụa trước lúc chết vốn chỉ là một hành động vô nghĩa. "Để anh ta tìm đến đây thì chi bằng tôi tự đi ra, như vậy chí ít anh ta sẽ không tìm cô gây phiền toái."

"Nếu đây đã là nhà của em, thì em sẽ không để cho anh ta dễ dàng tìm ra được chị." Cố Tân Tân nói xong, đẩy vai Thương Lục về phía Tống Vũ Ninh, "Chị mang Thương Lục đi đi, nhanh."

"Được."

Thương Lục không kiên trì nữa, theo Tống Vũ Ninh lên lầu.

Cận Ngụ Đình nhận được tin tức khi đang trên đường, liền lập tức vội vàng cho tài xế quay xe lại.

Cận Hàn Thanh trực tiếp xông thẳng vào khu biệt thự, bảo vệ muốn ngăn cũng không ngăn được, mấy chiếc xe cứ như vậy mà lần lượt dừng lại trước cổng căn biệt thự của Cố Tân Tân.

Cận Hàn Thanh đi đầu, vóc dáng cao lớn đứng trước cổng, ngón tay ấn chuông, bên trong vọng ra tiếng vang liên tiếp. Ngoại trừ sân biệt thự thì cả một tòa biệt thự đều không có chút ánh sáng, Cận Hàn Thanh nhấn chuông liên tục không ngừng nghỉ.

Cố Tân Tân đứng ở cầu thang, cô đã nói Tống Vũ Ninh gọi người đến, hiện tại hẳn là bọn họ có thể chống đỡ được một khoảng thời gian. Nhưng dù sao Thương Lục còn đang trong nhà, điều cô sợ nhất chính là bị Cận Hàn Thanh xông vào lục soát.

Kiên nhẫn của người đàn ông đã hoàn toàn bị rút cạn, Cố Tân Tân nghe thấy tiếng của Cận Hàn Thanh, "Phá cửa."

"Vâng."

Ngay sau đó là tiếng rầm rầm truyền vào trong tai. Tiếp tục như vậy không phải là cách hay, Cố Tân Tân vội vàng chạy vào một căn phòng sau đó phi thẳng ra ban công, hướng về phía họ hô lên. "Ai đó?"

"Mở cửa!"

Cố Tân Tân cố gắng bình tĩnh. "Đã tối muộn rồi, có chuyện gì sao?"

"Cố Tân Tân, tốt nhất là cô ngoan ngoãn mở cửa ra cho tôi." Cận Hàn Thanh đứng đó không nhúc nhích, âm thanh phá cửa cũng dừng lại, Cố Tân Tân chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. "Được, nhưng tôi đang chuẩn bị đi ngủ. Anh chờ một chút, tôi đổi bộ quần áo rồi xuống ngay lập tức."

"Tôi cho cô năm phút."

Cố Tân Tân quay về, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cận Ngụ Đình, lại phát hiện ra Cận Ngụ Đình đã gửi cho mình một tin nhắn, có lẽ là vừa rồi cô quá rối nên mới không phát hiện ra.

Nội dung chỉ có ba chữ đơn giản, viết lập tức qua.

Cố Tân Tân hít sâu một hơi, không sao, chờ anh đến nhất định sẽ có cách.

***

Bát Bát: Gần đây không biết má Yêu của chúng nàng phát hường cái gì mà tung hàng loạt chương 10k từ, hai hôm nay thì chia ra một ngày đăng hai chương mỗi chương 5k từ, ta nhìn mà phát choáng luôn haha.

Chương 56 và 57 sẽ đăng như chương 55 này nhé, chia nửa đăng.

Nếu còn nàng nào chưa biết trang của ta trên FB thì vô ô tìm kiếm rồi gõ @CP88 hoặc @CP88shome (Ta cũng không nhớ lắm ta đặt link dẫn như nào hị hị), ảnh đại diện giống hệt trên wattpad và wordpress.

P/s: Sau này ta rảnh rỗi lại dự là sẽ tung kha khá chương phúc lợi đây kkkkk
Bình Luận (0)
Comment