Trảm Nam Sắc

Chương 185

Dịch: CP88

***

Mỗi phút mỗi giây đối với Cận Hàn Thanh mà nói đều là giày vò, kéo phẫn nộ và lo lắng trong lòng anh ta đến cực hạn.

Cố Tân Tân chờ trên lầu một lúc sau đó đi ra bước xuống lầu, tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục, đồng thời truyền vào tiếng của Cận Hàn Thanh.

"Nếu trong thời gian ngắn không ra thì đập vỡ cửa sổ đi, tôi cũng không tin nơi này là tường đồng vách sắt không vào được."

"Vâng!"

Xem ra đến cả hậu chiêu Cận Hàn Thanh cũng đã chuẩn bị rồi.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên hai lần, Cố Tân Tân liếc nhìn, là Tống Vũ Ninh gửi đến, nói người đã đến.

Bên ngoài có tiếng còi xe truyền vào tai, Cố Tân Tân hít một hơi, tiến lên mở cửa ra.

Cận Hàn Thanh mang theo bộ dạng hung thần ác sát đứng bên ngoài, cửa vừa mới mở ra liền không thể chờ đợi được nữa đi vào trong.

Cố Tân Tân mặc quần áo đơn bạc, trên vai khoác tạm một chiếc áo khoác, cô đưa tay ra cản lại đường đi của Cận Hàn Thanh. "Tối muộn như vậy rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Cố Tân Tân, Thương Lục đâu?"

"Không phải hôm nay anh mới tới một lần rồi à? Tôi đã nói rồi, tôi không biết."

Ánh đèn bên ngoài men theo chiếc cửa lớn mở ra chui vào trong, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Cố Tân Tân, cũng khiến cho khuôn mặt của cô hoàn toàn lộ ra ánh sáng.

Cận Hàn Thanh xoay người, liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau lưng, đối phương thấy vậy thì lập tức tiến lên một bước.

"Chính là cô ấy, ngày đó là cô ấy mang theo Cận phu nhân rời đi."

Cố Tân Tân hồi hộp nhìn anh ta. "Có ý gì?"

Người bên ngoài cửa cũng đã tiến vào, người đứng đầu gọi Tu phu nhân, Cận Hàn Thanh không khỏi cười lạnh một tiếng. "Nhanh như vậy đã gọi được cứu viện đến rồi."

"Sự an toàn của tôi đang bị đe dọa, tuy là chồng tôi không có ở Lục Thành nhưng anh ấy cũng sẽ không trơ mắt nhìn."

Cận Hàn Thanh nghe vậy, sự khinh thường càng thêm lộ rõ, "Cô và Lão Cửu như vậy mà Tu Tư Mân còn muốn quản cô?"

"Đây là chuyện riêng của tôi."

"Có người nhìn thấy cô mang Thương Lục đi," tầm mắt Cận Hàn Thanh nhìn đến cầu thang, "Thảo nào Lão Cửu lại liên tục chạy qua bên này, hẳn là cậu ta cũng biết chuyện này? Hai người muốn lấy vải thưa che mắt thánh phải không?"

"Cận Hàn Thanh, anh chỉ dựa vào lời từ một phía mà xông đến nhà tôi, ai biết anh ta là người anh sắp xếp hay là kẻ âm mưu gây rối chứ."

Cận Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, liếc nhìn những người đứng sau lưng cô, "Đêm nay tôi nhất định phải lục soát chỗ này."

"Vậy tôi sẽ báo cảnh sát, nếu cảnh sát không quản được anh thì tôi đi tìm Cận thị trường nhờ chị ấy phân xử."

"Cô dám?"

Cố Tân Tân kéo nhẹ cánh môi, "Anh cứ thử liền biết tôi có dám hay không. Tôi không còn là Cố Tân Tân lúc trước bị mấy người đuổi ra khỏi Cận gia nữa, bây giờ có rất nhiều việc tôi đều có thể làm được. Tuy là không thể lật đổ Cận tiên sinh, nhưng ít ra cũng sẽ không để cho anh được lợi."

Cận Hàn Thanh cũng không bị mấy câu nói này của Cố Tân Tân làm chùn bước. "Tùy cô."

Mỗi ngày anh ta đều gặp phải uy hiếp, tùy tiện lấy ra một trường hợp đều sẽ nghiêm trọng hơn lời này của Cố Tân Tân rất nhiều. Nếu sợ hãi thì anh ta còn có thể ngồi ở địa vị này đến tận ngày hôm nay sao?

"Anh nói đi, ngày hôm đó anh còn thấy được gì nữa?"

Người đàn ông kia nghe vậy, đem toàn bộ những gì đã nói với Cận Hàn Thanh lúc trước lặp lại một lượt, "Tôi thấy cô ấy mang Cận phu nhân đi, chính xác trăm phần trăm, tôi sẽ không nhận nhầm người."

Cố Tân Tân sợ nhất chính là ngày hôm đó bị người ta bắt gặp mình đi cùng Thương Lục, tuy là hình ảnh của camera giám sát không còn, nhưng không có nghĩa là xung quanh hoàn toán không có một ai làm nhân chứng sống.

Cô trấn tĩnh đáp lại, "Nói vớ vẩn, ngày hôm đó tôi không hề găp Thương Lục."

"Có phải nói vớ vẩn hay không cứ kiểm tra là ra."

Cận Hàn Thanh bỏ lại câu nói đó rồi hướng đến cầu thang mà đi, Cố Tân Tân nhanh chân chắn trước người anh ta. "Đây là nhà của tôi, Cận tiên sinh làm như vậy có phải là quá ngang ngược rồi hay không?"

Cận Hàn Thanh đẩy Cố Tân Tân ra, mấy người đứng sau lưng cô thấy vậy lền tiến lên ngăn cản.

Người của hai bên giằng co, Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, rõ ràng là Cận Ngụ Đình đã nói sẽ lập tức đến ngay, vì sao đến tận bây giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu?

Cô bị ép lui về sau hai bước, vóc dáng cao lớn của Cận Hàn Thanh áp sát về phía cô, Cố Tân Tân siết chặt hai tay, "Nếu không tìm được Thương Lục, anh sẽ làm thế nào?"

"Nếu cô ấy không ở đây thì tôi sẽ nói xin lỗi cô."

"Anh xông tới nhà tôi như vậy, tôi còn ham một câu xin lỗi của anh sao?"

Cận Hàn Thanh lướt qua cô đi thẳng lên trên, Cố Tân Tân chỉ chăm chăm nghĩ làm sao ngăn cản anh ta lại, cô vội vàng kéo lấy cổ tay áo của anh ta, "Nếu không có Thương Lục ở đây, tôi hi vọng chuyện như vậy sẽ không tiếp tục phát sinh, sau này anh tuyệt đối không được tìm tôi gây chuyện."

"Được!"

Cận Hàn Thanh hất tay Cố Tân Tân ra, biến ba thành một bước hướng lên lầu.

Cố Tân Tân gấp đến mức gào lên. "Anh đứng lại!"

Cô càng như vậy thì càng khiến cho Cận Hàn Thanh thấy là bản thân cô đang chột dạ. Trái tim Cố Tân Tân nhảy lên, người đàn ông lên đến lầu hai, gọi tên Thương Lục mấy lần.

Cận Hàn Thanh không khách khí chút nào đẩy cửa phòng ngủ chính ra, bên trong không có một ai, sắc mặt Cố Tân Tân tái nhợt, "Anh thấy rồi đấy, nơi này không có Thương Lục nào cả, anh mau đi đi."

Người đàn ông bước ra ngoài, lại hướng về phòng dành cho khách, cũng là phòng Thương Lục đang ở. Cố Tân Tân gấp đến mức chạy thục mạng lên trước cản lại anh ta, thế nhưng Cận Hàn Thanh lại như con thú phát điên vậy, đẩy một cái liền khiến Cố Tân Tân ngã nhào.

Anh ta vặn tay cầm, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt, sau đó dùng khuôn mặt hung ác quay lại nhìn Cố Tân Tân. "Chìa khóa đâu?"

"Không có chìa khóa, phòng này là cho em gái của Tu Tư Mân, bây giờ con bé không ở đây nên......."

Cận Hàn Thanh lùi về sau hai bước, giơ chân lên sau đó đạp mạnh lên cửa, Cố Tân Tân thấy cánh cửa rung lên, sốt ruột đứng dậy, "Dừng tay!"

Bây giờ cô chỉ có thể hi vọng Cận Ngụ Đình xuất hiện, cô thực sự không có cách nào ngăn cản được tên điên này nữa rồi. Cận Hàn Thanh đạp mấy phát nữa, cánh cửa đến điểm giới hạn bật ra.

Người đàn ông mang theo khuôn mặt u ám đi vào trong, hai chân Cố Tân Tân mềm nhũn, đi theo sau anh ta lại có cảm giác bản thân đang đạp trên bông.

Hai người đều nhìn thấy chiếc chăn nhô lên, còn bị người bên trong kéo qua đỉnh đầu. Cận Hàn Thanh vừa gấp vừa tức, anh ta cũng đã tìm đến cửa rồi mà Thương Lục còn muốn trốn anh?

Cố Tân Tân run rẩy lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Cận Ngụ Đình, nhưng đầu ngón tay đã hoàn toàn cứng ngắc.

Cận Hàn Thanh đi đến trước giường, tầm mắt rũ xuống, trong ngực bùng lên lửa giận, nhưng trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng hạ xuống. Chỉ cần Thương Lục không có chuyện gì thì những thứ khác đều là chuyện nhỏ.

Anh ta nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, "Thương Lục."

Người nằm trên giường không lên tiếng, Cận Hàn Thanh tìm đến công tắc điện, bật đèn lên.

Anh ta vén chăn lên. "Em còn muốn trốn tôi đến lúc nào?"

Cố Tân Tân theo bản năng nhắm tịt mắt, cô đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi mới không nhân cơ hội này chạy trốn.

"Anh hai, anh làm gì thế?"

Khoan......

Đây không phải là giọng của Cận Ngụ Đình à?

Cố Tân Tân vẫn còn chưa hoàn hồn, cô ti hí một mắt ra nhìn. Người trên giường đã ngồi dậy, nửa trên để trần, đầu tóc rối loạn, nét mặt trấn định không chút hoang mang khi bị Cận Hàn Thanh bắt tại trận.

Cố Tân Tân kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi xuống. Cô đứng đơ ra như khúc gỗ, ngực Cận Hàn Thanh phập phồng, tầm mắt rất nhanh quét một vòng trong căn phòng, cuối cùng mới trở lại khuôn mặt của Cận Ngụ Đình.

"Sao chú lại ở đây?"

"Em vẫn ở đây mà."

"Gì cơ?" Hai hàng lông mày của Cận Hàn Thanh đã sắp xoắn lại thành một đường.

"Em nói, em vẫn ở đây." Cận Ngụ Đình kéo chăn lên đến thắt lưng, "Anh hai, chuyện ngày hôm nay anh nhìn biết vậy thôi, tuyệt đối đừng nói với chị cả. Hôm nay chị ấy còn vừa mới dạy dỗ cho em một trận đấy."

"Sao chú lại không ở phòng ngủ chính mà chạy qua đây làm gì?"

"Anh điên hả?" Trên mặt Cận Ngụ Đình lộ ra khó chịu rõ ràng, "Ở đó liền cảm thấy xúi quẩy, với cả cũng không thể lưu lại dấu vết ở đó."

Sắc mặt Cận Hàn Thanh khó coi đến cực điểm, mất mát, thất vọng và không cam lòng đều biểu hiện toàn bộ ra bên ngoài. Anh ta nhìn quanh bốn phía, lại đến phòng thay đồ bên cạnh, thậm chí còn mở cả cửa tủ ra.

Cố Tân Tân gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng bên trong phòng thay đồ đều trống không, đến ngay cả đồ trong nhà tắm nhà vệ sinh đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Nét mặt cô lộ vẻ nghi hoặc, đứng tại chỗ không nói tiếng nào, Cận Hàn Thanh lại như người mất hồn quay lại trước mặt Cận Ngụ Đình, "Thương Lục đâu?"

"Thương Lục sao lại ở đây?"

"Có người nhìn thấy cô ta mang Thương Lục đi." Cận Hàn Thanh nói xong, nhấc tay lên chỉ về phía Cố Tân Tân.

Cận Ngụ Đình lạnh nhạt đáp lại. "Em ở đây không hề thấy Thương Lục."

Cố Tân Tân cũng đi lên trước vài bước, "Anh lục soát đủ chưa, có thể đi được rồi chứ?"

Cận Hàn Thanh nhấc chân đi ra ngoài, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô bước nhanh đến trước giường, hạ giọng nói với Cận Ngụ Đình. "Xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện gì là chuyện gì? Những chuyện em vừa làm với tôi em đều quên sạch rồi?"

Cố Tân Tân đã mơ hồ đoán ra chuyện gì, cô cúi đầu xuống, từ miệng cơ hồ là không phát ra bất kỳ một âm thanh nào, lấy khẩu hình hỏi. "Thương Lục đâu?"

Cận Ngụ Đình kéo chăn ra, tầm mắt Cố Tân Tân đi xuống, lập tức quay phắt đi, "Anh!"

Toàn bộ đều cởi sạch, chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen. Dù anh có muốn diễn kịch thì cũng không cần phải làm đến thật như vậy chứ?

Người đàn ông cầm quần áo đặt trên tủ đầu giường lên, mới vừa mặc được chiếc áo sơ mi đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Cận Hàn Thanh vọt vào trong phòng ngủ, hai mắt đỏ ngầu, trên trán đều là mồ hôi, "Mau nói cho tôi, rốt cuộc thì Thương Lục đang ở đâu?"

Cố Tân Tân cũng đã lấy lại được sức, "Chỗ nào cũng bị anh tìm cả rồi, Thương Lục vốn là không ở đây."

"Tôi không tin!"

"Anh hai, tâm trạng của anh em hiểu được, nhưng Cố Tân Tân thật sự không có lý do nào phải mang Thương Lục đến đây cả." Cận Ngụ Đình nói đến đó, cầm chiếc quần dài xỏ vào chân, anh đứng lên, kéo khóa cài khuy quần, lại luồn thắt lưng da, "Nếu cô ấy ở đây thì anh đã sớm phát hiện ra rồi. Anh vừa tìm một vòng, có thấy không?"

"Nhất định là Cố Tân Tân đã giấu cô ấy đi." Cận Hàn Thanh biết chuyện này nhất định có vấn đề, nhưng anh ta lại không tìm được Thương Lục, "Lão Cửu, lẽ nào đến chú cũng muốn gạt anh?"

"Anh hai, thả lỏng một chút, anh quá nóng vội rồi."

Cận Ngụ Đình mặc xong quần dài, chậm rãi đóng lại từng chiếc cúc áo, "Nếu anh vẫn không yên tâm thì có thể cho người soát lại một lượt."

Cố Tân Tân vẫn rất sợ, dù sao một khắc trước Thương Lục còn ở chỗ này, ngộ nhỡ có thứ gì đó rớt lại thì có phải là cô có mười cái miệng cũng không thể giải thích được hay sao?

Cận Ngụ Đình ngồi xuống mép giường, "Anh dẫn người đến nên em không thể đi ra ngoài. Cũng không thể để người khác nhìn thấy em ở đây mà phải không?"

"Nhưng rõ ràng là có người nhìn thấy Cố Tân Tân mang Thương Lục đi."

"Vậy anh phải thử hỏi từng chi tiết nhỏ cho rõ ràng, chưa biết chừng là có người muốn nhân cơ hội này gây sự thì sao?"

Cố Tân Tân hiện tại cũng đã hoàn toàn trấn định lại, "Tôi đi xuống cùng anh, có một số việc tôi có thể giúp anh hỏi cho rõ ràng."

Cận Hàn Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Tôi biết Thương Lục đã ở đây."

"Cận tiên sinh, nếu anh nhất quyết muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói nữa."

"Cô không hiểu Thương Lục đối với tôi mà nói quan trọng như thế nào."

Cố Tân Tân không đổi sắc nhìn anh ta, "Dù cô ấy có là mạng của anh thì cũng không liên quan đến tôi. Anh quấy nhiễu cuộc sống của tôi, tôi không thật sự không hi vọng bị cuốn vào chuyện của hai người."

"Anh hai, em vừa mới bị chị cả mắng cho một trận tơi bời, không phải là anh cũng muốn nếm thử mùi vị đó đấy chứ?"

Cận Hàn Thanh nhìn chằm chằm chiếc giường lớn ngổn ngang, "Nếu đã bị mắng chửi thì sao trí nhớ lại kém như vậy?"

"Có những lúc dục vọng con người rất khó mà khống chế."

Cận Hàn Thanh đứng đó ngây ra, vẫn không cam lòng, nhấc chân lên đi vào phòng tắm.

Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, đi theo vào, cô nhìn thấy anh ta đi đến trước bồn rửa mặt, ánh mắt đảo quanh một vòng, bộ dạng không chịu buông tha bất kỳ một dấu vết nào dù là nhỏ nhất.

Cố Tân Tân siết chặt tay, sợ bị anh ta phát hiện ra gì đó. Người đàn ông lại tiếp tục đến trước bồn tắm, cúi người xuống, đột nhiên lấy từ bên trong ra một sợi tóc.

Anh ta xoay người lại nhìn Cố Tân Tân, trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, giọng nói cũng hơi run lên, "Không lẽ Cận tiên sinh lại muốn làm Holmes?"

"Sợi tóc này là của Thương Lục."

"Nực cười, căn phòng này là của tôi, bồn tắm dĩ nhiên tôi cũng sẽ dùng."

Cận Ngụ Đình ngồi đó, nhìn theo Cận Hàn Thanh bước ra, "Chiểu theo lời của hai người, thì cô và Lão Cửu đúng là đang ở với nhau, cô lại nhân lúc Tu Tư Mân không có nhà kéo cậu ta đến ở qua đêm, là vậy sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân hơi uể oải, ánh mắt nhìn chằm chằm sợi tóc trên tay anh ta. "Lẽ nào chuyện này còn phải báo cáo cho anh?"

"Cố Tân Tân, cô cần gì phải làm mọi chuyện phức tạp như vậy. Cứ dứt khoát ly hôn với Tu Tư Mân rồi trở lại Cận gia, như vậy không phải là tốt hơn rất nhiều sao?"

Cô đã hoàn toàn bị anh ta chọc giận, "Thảo nào Thương Lục lại muốn rời khỏi anh, cái kẻ có tâm lý tăm tối như anh vốn dĩ không xứng với cô ấy!"

"Cô mới nói cái gì?" Cận Hàn Thanh bước lên một bước, Cố Tân Tân bị người phía sau kéo về giấu sau lưng, giọng nói của Cận Ngụ Đình cũng cực kỳ khó chịu, "Anh hai, anh quản chuyện của chính mình là được. Em và cô ấy yêu đương thế nào là chuyện riêng của bọn em."

Cận Hàn Thanh nắm chặt sợi tóc kia trong tay, "Tôi sẽ đi tìm người làm giám định, một khi phát hiện nó là của Thương Lục, vậy thì Cố Tân Tân, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Trái tim Cố Tân Tân triệt để chìm xuống, "Kính xin anh nhớ đến lời vừa mới đáp ứng, nếu không tìm được Thương Lục thì từ sau đừng quay lại làm phiền tôi."

Người đàn ông xoay người đi ra ngoài, Cố Tân Tân đi theo đến hành lang, thấy không ít người cũng đã bắt đầu lục đục lên đây.

Cô tức giận chỉ đám người đó, "Ai cho mấy người lên đây?"

Cận Hàn Thanh đi lên vài bước, Cố Tân Tân đi theo phía sau anh ta, "Không tiễn."

Cận Hàn Thanh xoay người nhìn vào mắt cô, "Đến khi gặp lại Thương Lục, nhất định cô phải nói với cô ấy biết một tiếng, nhưng thứ cô ấy nhìn thấy kia đều không phải là sự thật. Trong hai năm cô ấy phát điên tôi chưa từng chạm qua bất kỳ một ai khác. Tôi hận cô ấy, nổi giận với cô ấy đều là vì cô ấy dù mơ mơ hồ hồ vẫn nhớ đến Lão Cửu. Có một số chuyện tôi muốn đối mặt với cô ấy trực tiếp giải thích, tôi hi vọng cô ấy chịu đến gặp tôi."

"Nếu gặp được thì tôi sẽ nói."

Cận Hàn Thanh cảm nhận trái tim mình lại thêm một lần nữa bị vét sạch đến trống rỗng, anh ta mang theo một trái tim đầy hi vọng đến đây, cuối cùng không chỉ không thu về được gì, ngược lại còn khiến bản thân càng thêm đau đớn.

Cố Tân Tân nhìn người đàn ông cùng đi lên kia, đến trước mặt anh ta hỏi. "Anh nói ngày đó tôi mang Thương Lục đi, vậy xin hỏi một tiếng, ngày hôm đó tôi mặc gì?"

"Ai mà nhớ rõ được như vậy?"

"Đến cả mặt tôi anh cũng nhớ được, vậy mà tôi mặc quần áo gì lại không nhớ?"

Tên đàn ông hừ một tiếng, "Chuyện này thì có gì mà kỳ quái, dù cô có trang điểm thì tôi cũng sẽ vẫn nhận ra thôi."

"Rất tốt, vậy ngày đó là một mình tôi mang Thương Lục đi, hay là có đồng bọn nữa?"

Tên đàn ông đó chớp mắt hai cái, "Chỉ có một mình cô."

Cố Tân Tân cười nói. "Hôm đó tôi đúng là đi xem nhạc kịch, nhưng bên cạnh tôi còn có một trợ lý đi theo."

"Nhưng tôi thấy cô và Cận phu nhân đi với nhau, những thứ khác tôi không để ý."

Cố Tân Tân nhún vai, "Không tính. Anh nói là tôi mang đi, tôi cũng không còn lời nào để nói, nhưng quan trọng là bây giờ lục soát không ra người. Mấy người có thể rời đi rồi chứ?"

Cận Hàn Thanh bước lên trước, mỗi một bước đi tựa như đạp trên mũi đao nhọn, đau thấu tâm can.

Anh ta nhớ đến rõ ràng tính đến ngày hôm nay là ngày thứ bao nhiêu Thương Lục mất tích, lại là bao nhiêu giờ đã trôi qua. Anh ta không biết mình còn có thể chịu đựng thống khổ này đến bao giờ, anh ta chỉ biết một ngày không có Thương Lục, anh ta như một cái xác không hồn, không thể làm gì, cũng không nghĩ được gì.

Cố Tân Tân nhìn mấy người kia đi theo sau Cận Hàn Thanh xuống lầu, người đàn ông đã biết dù có tìm thêm cũng không có kết quả.

Cố Tân Tân theo xuống đến phòng khách, trong căn phòng bừa bộn ngổn ngang, bồn hoa vỡ nát, mấy kệ trang trí cũng bị hất đổ.

Cô vội vàng đóng cửa lớn lại, đầu hơi cúi chạm đến tấm gỗ cứng, hai tay chống trên cánh cửa, cơ thể tụt xuống, chân khuỵu trên đất, như trút được cả gánh nặng ngàn cân.

"Bọn họ đi rồi."

Giọng nói của người đàn ông từ phía sau truyền vào trong tai, Cố Tân Tân ngồi dậy xoay người lại, tựa lưng lên cánh cửa.

Cận Ngụ Đình đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống, bộ dáng cao cao tại thượng, ánh sáng phía sau càng tôn lên phong thái tuấn lãng cao quý của anh. Cố Tân Tân choáng ngợp đủ, bước nhanh lên, sau đó theo từng bậc thang đi lên trên, đến trước mặt Cận Ngụ Đình, còn cách một đoạn dài liền dừng lại. "Thương Lục đâu?"

"Sao em hỏi tôi? Không phải người ở chỗ em à?"

Cố Tân Tân tức giận đập mạnh lên ngực anh, "Còn muốn trêu chọc tôi phải không?" Anh không biết cô đã căng thẳng đến mức muốn khóc. "Thật sự là hù chết tôi rồi, lúc đó suýt chút nữa tôi đã quay người bỏ chạy. Lần sau anh có thể nhắc nhở tôi một câu được không, ít nhiều cũng để cho tôi chuẩn bị tâm lý trước chứ?"

Cận Ngụ Đình nghe vậy thì không khỏi bật cười, "Tôi cũng không ngờ được lá gan của em lại nhỏ như vậy."

"Lúc đó tôi còn tưởng người trên giường là Thương Lục. Căn phòng này là cho Thương Lục, làm sao tôi có thể nghĩ được anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ? Không đúng, vừa rồi chúng tôi đều ở dưới lầu, anh lên đây bằng cách nào?" Cố Tân Tân càng nghĩ càng giận, vừa rồi đến đứng hai chân cũng run rẩy không vững. Nếu thật sự bị Cận Hàn Thanh bắt sống thì không biết là sẽ rước về bao nhiêu phiền phức.

Cố Tân Tân còn chưa hết giận, đấm bôm bốp lên bả vai Cận Ngụ Đình, người đàn ông ăn đánh đủ, đưa tay ra nắm chặt cổ tay cô kéo về phía mình.

Cô không kịp chuẩn bị nhào về phía trước, vừa vặn đụng trúng vào ngực anh. Cánh tay của Cận Ngụ Đình đặt sau lưng cô, chặn lại ý muốn lùi về sau của Cố Tân Tân sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, đem cằm gác lên đỉnh đầu của cô, "Tôi đã nói là sẽ lập tức qua, em còn gấp cái gì?"

"Tôi cũng không thấy bóng dáng anh đâu, nhiều người như vậy đều xông vào đánh nhau, Cận Hàn Thanh thì xông thẳng lên lầu, tôi còn có thể hi vọng được anh chắc?"

Ngón tay thon dài của Cận Ngụ Đình ấn lên lưng Cố Tân Tân, "Vậy người em đang dựa vào là ai đấy?"

Cố Tân Tân không thể động, dùng móng tay đâm vào eo anh, "Thả ra."

"Tôi thấy em bị dọa sợ không nhẹ, vẫn là nên an ủi em một chút."

"A, tôi vô dụng đến vậy sao?"

Một tay khác của anh đặt trên bả vai cô dịu dàng vuốt ve, "Đã tỉnh táo lại rồi nhỉ, có phải trong đầu đang nghĩ muốn một cước đá bay tôi hay không?"

Hai tay Cố Tân Tân bấm mạnh lên thắt lưng của anh, thật vất vả mới chui ra khỏi lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, "Thương Lục đâu?"

"Em đúng là chỉ quan tâm Thương Lục, không thể dành chút quan tâm cho tôi hả?"

"Không phải anh vẫn đứng sờ sờ trước mặt tôi đây à?"

Cận Ngụ Đình ho nhẹ hai tiếng, "Vừa mới để trần, thời tiết đông lạnh, hình như đầu tôi đang đau lắm."

"Không ai ép anh cởi sạch ra như vậy cả." Cố Tân Tân đẩy anh ra, trong lòng buồn bực, danh tiếng của cô cứ như vậy bị hủy trong tay anh. Anh có muốn đóng kịch, cũng được thôi, nhưng anh cũng không cần làm đến triệt để thế, dù là anh trai của anh thì cũng không cần phải phóng khoáng như vậy!

"Đúng là chẳng có chút lương tâm nào cả."

Cố Tân Tân không nhịn được nhìn anh, "Thương Lục đâu?"

"Ở trong phòng đó."

"Trêu chọc tôi vui lắm phải không? Anh coi tôi là con khỉ diễn xiếc đẩy hả?"

Gương mặt Cận Ngụ Đình đầy vô tội. "Em nhìn cái mặt này của tôi có giống như đang đùa giỡn không?"

"Bên trong phòng khách đó vốn không có chỗ trốn, lướt một vòng là có thể thấy được toàn bộ. Hơn nữa còn có Tống Vũ Ninh, anh nói đi, hai người bọn họ có thể trốn đi đâu?"

"Trong phòng ngủ chính."

"Vậy cũng không thể." Cố Tân Tân vừa nói vừa đi lên trước, "Cận Hàn Thanh cũng đã đến phòng ngủ chính tìm rồi, lại nói ở đó cũng không có chỗ nào có thể giấu người cả. Tủ quần áo trong phòng thay đồ mở ra là thấy được ngay, trừ phi anh biết làm cho người đang sống sờ sờ trước mắt tàng hình."

Cận Ngụ Đình kéo cánh tay cô. "Nếu bọn họ đúng là đang ở phòng ngủ chính thì sao?"

"Tôi không tin."

"Có muốn cược thử không?"

"Không." Cố Tân Tân có chút chột dạ, dù sao cô vẫn chưa biết Cận Ngụ Đình dùng cách gì giấu người đi. Cô cũng không có ngốc tự đẩy chính mình vào bẫy.

Cận Ngụ Đình âm mưu chiếm tiện nghi thất bại, Cố Tân Tân bước nhanh về phía phòng ngủ chính, vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ từ bên trong truyền ra.

"Đi thật rồi hả?"

"Chắc vậy, không còn thấy động tĩnh gì nữa."

Cố Tân Tân bước nhanh vào trong, quả nhiên nhìn thấy Thương Lục và Tống Vũ Ninh. Cô kinh ngạc tiến lên, "Hai người trốn chỗ nào vậy?"

Thương Lục chỉ vào phòng thay đồ, Cố Tân Tân khó tin lắc đầu, "Không thể nào, bên trong đó đâu có chỗ nào trốn được."

Sắc mặt Tống Vũ Ninh không mấy dễ nhìn, cô ấy kéo Cố Tân Tân vào phòng thay đồ sau đó mở ra một ngăn kéo, đưa tay luồn vào trong. Bức tường bình thường phía trước đột nhiên tách thành hai, chờ đến khi bức tường hoàn toàn lộ ra một khoảng không gian nhỏ cô mới tiến lên nhìn, thấy bên trong còn có một cái két sắt.

"Tân Tân, em có biết chỗ này không?"

Khuôn mặt Cố Tân Tân cứng đờ, lắc lắc đầu.

Tống Vũ Ninh hạ thấp giọng nói, "Nhưng Cận Ngụ Đình biết."

"Cái gì?"

"Chỗ này là anh ta tìm ra, công tắc mở cửa cũng là anh ta nhấn."

Sắc mặt Cố Tân Tân biến đổi liên tục, cô bước nhanh ra ngoài, "Vì sao trong phòng thay đồ lại có thứ đó?"

"Không phải là em nghĩ do tôi làm đấy chứ?"

Cố Tân Tân cũng cảm thấy hoang đường, chẳng lẽ Cận Ngụ Đình còn có thể cho người đi vào rồi làm ra một nơi như vậy sao? "Vậy làm sao anh biết được?"

"Căn biệt thự nào cũng có cái này, em không biết hả?"

"A?" Cố Tân Tân bị anh làm cho mơ hồ, "Nghĩa là sao?"

"Lúc trước khi mua nhà người môi giới nhà đất đã nói rồi, bởi vì liên quan đến vấn đề bảo mật nên không viết rõ trên sách vẽ thiết kế thôi, nhưng trong tập giấy giờ ký tên thì lại có ghi chú. Không gian đó là được thiết kế riêng để cho chủ nhà cất giấu những thứ đồ quan trọng quý giá, két sắt cũng vốn là ở trong đó."

Cố Tân Tân vẫn không thể tin được, "Nhà là nhà của tôi, vì sao lại không nói cho tôi biết?"

"Tiền là tôi trả, người ta đương nhiên là nói cho tôi rồi."

Cố Tân Tân bực mình, "Nói vớ vẩn, người đứng tên là tôi, môi giới nhà đất không thể không thông báo cho tôi, trừ phi...... có phải là anh uy hiếp bọn họ không được nói ra?"

"Em nghĩ tôi xấu xa quá rồi đấy."

"Anh vốn dĩ không có chỗ nào tốt đẹp cả."

Thương Lục đứng nhìn hai người tranh cãi một lúc, không nhịn được lên tiếng khuyên can. "Dù sao bây giờ cũng đã qua tình huống nguy cấp rồi, hai người để dành sức nghỉ ngơi đi thôi."

Khuôn mặt Cố Tân Tân tái mét, đôi mắt trừng lớn nhìn Cận Ngụ Đình. "Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết anh vào đây bằng cách nào rồi chứ?"

"Đương nhiên là đi vào đây."

"Lúc đó tôi ở dưới lầu, căn bản là không thấy bóng dáng anh. Đừng nói với tôi là anh bay?"

Cận Ngụ Đình đút một tay trong túi, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Bò theo cột nhà lên đó, suýt chút nữa ngã chết rồi."

Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ. "Chỗ này trị an đâu có kém như vậy? Ai cũng có thể bò lên trên lầu?"

"Cố Tân Tân, rõ ràng là tôi giúp em cứu nguy, sao đến một câu cám ơn cũng không có vậy?"

Cô nhìn sang Tống Vũ Ninh, "Cũng không biết người của Cận Hàn Thanh có đi hay không. Chị về trước đi, tiện thể thăm dò tình huống trên đường một chút."

"Em......" Tống Vũ Ninh liếc Cận Ngụ Đình, tầm mắt rất nhanh lại quay về khuôn mặt của Cố Tân Tân, "Em có thể giải quyết được chuyện phía sau không?"

"Yên tâm đi."

"Được rồi." Tống Vũ Ninh vừa dứt lời liền đi ra ngoài.

Sắc mặt Thương Lục hơi nặng nề, Cố Tân Tân còn chấp niệm cái gian phòng nhỏ kia, càng nghĩ càng thấy đáng sợ.

"Cận Ngụ Đình, trước đó anh không có trốn trong đó đấy chứ?"

Cận Ngụ Đình thật sự không ngờ cô sẽ nghĩ như vậy, "Tôi trốn trong đó làm cái gì? Nhìn trộm em chắc?"

"Ai biết được."

"Nhìn em thay quần áo cũng đã nhìn chán rồi." Cận Ngụ Đình cũng không muốn ở lại đây, mỗi lần đi vào liền cảm thấy không may đầy đầu. Anh bước nhanh ra khỏi phòng ngủ chính, nhưng cũng không đi mà đứng ở bên ngoài chờ.

Cố Tân Tân đưa Thương Lục về phòng, "Đồ dùng và quần áo đâu rồi?"

"Vội vàng thu lại sau đó nhét toàn bộ vào trong một chiếc túi, chỉ sợ để sót lại thứ gì đó rồi bị anh ta phát hiện."

Cố Tân Tân nghĩ đến sợi tóc bị Cận Hàn Thanh phát hiện ra, trong lòng trầm xuống.

"E là vẫn có thứ bị sót lại."

"Cái gì?" Thương Lục biến sắc.

"Trong bồn tắm có tóc của chị, đã bị anh ta mang đi rồi."

Giữa hai hàng lông mày của Thương Lục hiện lên chán nản, "Lúc đó thật sự không còn thời gian, không nghĩ ra......"

Cố Tân Tân lén lút nhìn về phía Cận Ngụ Đình, người đàn ông phát giác ra ánh mắt của cô, bực mình nạt. "Nhìn tôi làm cái gì?"

Mỗi khi cô nhìn anh bằng ánh mắt đó thì nhất định là sẽ có chuyện không hay ho gì, nhưng anh vẫn cười tươi nói với cô, "Nhất định quay về anh ấy sẽ cho người mang đi giám định, đến lúc đó tôi xem xem em đối phó thế nào."

"Anh thần thông quảng đại lắm mà, thay đổi kết quả báo cáo giám định chắc cũng không làm khó được anh đâu ha?"

Cận Ngụ Đình học bộ dạng lúc trước của cô, hừ lạnh. "Tôi về đây."

Cố Tân Tân cũng không có ý níu kéo, Cận Ngụ Đình vốn là đứng ở cửa, một chân bước ra ngoài nhưng vẫn chưa lập tức rời đi. Dừng lại hai ba giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được quay lại, một tay chống eo hỏi Cố Tân Tân. "Nếu bây giờ tôi rời đi thì không phải là những công sức vừa rồi thành công cốc à? Tám phần là anh hai vẫn còn đang ở bên ngoài......"

"Tức là anh không muốn đi nữa?"

"Dĩ nhiên là muốn. Tôi sẽ đi ngay lập tức đây, dù sao anh hai cũng sẽ không nghĩ ngờ đến tôi."

Cố Tân Tân dùng ánh mắt tóe lửa nhìn anh, lửa giận bốc lên đỉnh đầu. Nhưng đúng là Cận Ngụ Đình nói không sai, một giây trước anh còn nằm trên giường cô, bộ dạng chính là sắp phát sinh chuyện gì đó với cô. Nếu bây giờ anh bỏ đi thì có khác gì khai cho người ta biết có điều kỳ lạ trong chuyện này?

"Chờ chút," Cố Tân Tân lên tiếng gọi anh lại, "Anh xuống phòng khách chờ tôi, tôi có lời muốn nói với anh."

Cận Ngụ Đình nhận được câu trả lời mong muốn, không chần chừ thêm một giây lập tức đi thẳng xuống lầu.

Thương Lục ngồi xuống mép giường, "Nếu hôm nay không có hai người......"

"Đừng nghĩ nhiều. Cận Hàn Thanh đã đi rồi, anh ta sẽ không tiếp tục quay lại."

Cố Tân Tân nói Thương Lục nghỉ ngơi sớm rồi đi ra, tuy là cô biết cô ấy sẽ khó mà ngủ được, nhưng bình tâm một chút vẫn hơn là suy nghĩ lung tung.

Cận Ngụ Đình ngồi trên ghê sô pha trong phòng khách, khắp nơi đều là bừa bộn lộn xộn như một bãi chiến trường. Anh cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, hẳn là cô muốn nói anh đứng ra giải quyết chuyện sợi tóc kia.

Cận Ngụ Đình nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó trên người bị thứ đồ gì đó đập vào người, Cận Ngụ Đình ngẩng đầu lên nhìn, thấy được trong lòng mình là chăn và gối.

Đôi mắt đẹp đẽ hơi mở rộng, "Làm cái gì đấy?"

"Đêm nay anh sẽ ngủ ở đây."

"Em lại để tôi ngủ trên ghế sô pha?"

Cố Tân Tân ngồi xuống đối diện anh, "Không được sao? Nơi này cũng không có thừa phòng cho anh ngủ đâu."

Cận Ngụ Đình ném chăn xuống đất, "Tôi chưa bao giờ phải ngủ ghế sô pha."

"Ghế sô pha nhà tôi rất thoải mái đó, có thể sánh ngang với giường lớn."

"Em thấy thoải mái như vậy thì đi mà ngủ."

Cố Tân Tân liếc chiếc chăn trên đất, "Tôi nhường phòng ngủ chính cho anh thì anh ngủ được chắc?"

"Vì sao không thể?"

"Rất tốt." Cố Tân Tân nói xong, ôm chăn lên sau đó trải lên ghế sô pha. "Tôi ngủ đâu cũng được."

Khuôn mặt người đàn ông không đổi nhìn chằm chằm cô, "Em nói tôi ở lại, có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"

Cố Tân Tân chớp mắt. "Không phải vừa rồi anh mới nói à? Hiện tại anh không thích hợp đi ra ngoài."

Cô nói xong câu cuối cùng, tông giọng đã hạ xuống không ít. Cô nhìn tia nham hiểm trên mặt Cận Ngụ Đình, hai tay anh thả xuống đặt lên đầu gối, "Đây là nhà của em và Tu Tư Mân, em thật sự không để tâm chuyện cho tôi ở lại đây một đêm?"

Trong lời nói của anh mang theo phức tạp, Cố Tân Tân ngồi dậy, im lặng nhìn anh, "Tôi đúng là không để ý, chẳng lẽ anh lại đổi ý rồi?"

"Em cho là trái tim tôi làm bằng sắt đá, sẽ thật sự không để ý?"

Cố Tân Tân thả hai chân xuống đất, "Vậy thì lát nữa tôi đưa anh ra ngoài."

Người đàn ông nghe vậy, gương mặt hơi xìu xuống, "Em không sợ sau lần này danh dự sẽ bị tổn hại sao."

"Cửu gia còn có thể bỏ qua danh tiếng của mình thì sao tôi lại không dám?"

Cận Ngụ Đình mím chặt môi, bên trong phòng khách tối om, ánh đèn màu cam từ bên ngoài xuyên qua lớp cửa kính tràn vào phủ lên một tầng mật ngọt, còn có một chút rơi vào đáy mắt Cận Ngụ Đình. Anh nhấc môi, "Phía chị cả là em tố cáo?"

"À."

"À cái gì mà à."

"Đúng." Cố Tân Tân túm mấy ngón tay trái vặn vẹo.

Cận Ngụ Đình dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng có thể đoán ra cô. "Tôi bị chị ấy mắng cho một trận."

Cố Tân Tân cúi đầu, "Chi bằng tôi báo cho chị ấy biết cả những chuyện tối nay nữa nhé, để chị ấy mắng Cận Hàn Thanh một trận nữa cho đủ bộ?"

"Em nghĩ chị cả rảnh rỗi lắm sao. Đêm ngày đều bận rộn, đến cơm cũng không nhớ mà ăn. Sau này nếu em nhìn tôi không vừa mắt thì có thể trực tiếp nói với tôi, đừng có đi làm phiền chị ấy nữa."

Cố Tân Tân rất biết điều, dễ dàng đồng ý, "Được thôi, tôi cam đoan đây là lần cuối."

"Hôm nay làm sao thế? Không thấy giương nanh múa vuốt như ngày thường."

"Bị dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn ấy mà."

Cận Ngụ Đình nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười, "Nhìn không giống."

"Tôi nói thật anh lại không tin."

Ngón tay người đàn ông vuốt ve lòng bàn tay của chính mình, Cố Tân Tân nhìn anh, "Vậy lát nữa anh muốn sao? Hay là tôi cứ đưa anh ra ngoài trước rồi tính tiếp?"

"Cố Tân Tân, em và Tu Tư Mân là ở cùng một phòng hả?"

Cố Tân Tân há miệng, có chút câm nín, "Sao...... sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"Tò mò."

"Anh vẫn là nên đi luôn đi." Cố Tân Tân nói xong, đứng lên.

Cận Ngụ Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, "Sau này đừng xen vào chuyện của người khác nữa. Chính bản thân em còn khó tự bảo vệ cho chính mình, em và Tu Tư Mân cùng đối phó với một Tu Phụ Thành đã đủ tốn sức rồi, không cần phải tiếp tục đi đắc tội với người khác."

"Ờ." Cố Tân Tân đáp.

"Em đi ngủ đi."

Cố Tân Tân đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Cận Ngụ Đình nhấc mi mắt nhìn cô. "Tôi ngủ trong phòng, em ngủ trên ghế sô pha."

"Anh vậy mà lại có thể nói một cô gái ngủ trên ghế sô pha?"

"Có gì không được hả?"

Cố Tân Tân đúng là hết lời, một lần nữa quay lại nằm lên ghế sô pha, kéo chăn đắp lên người, đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình rồi nhắm mắt lại.

Nhưng anh ngồi chỗ đó khiến cô làm sao cũng không thể yên tâm ngủ nổi, cũng may là Cận Ngụ Đình rất nhanh liền đứng dậy đi lên lầu.

Bên trong phòng khách trống vắng không còn lại ai khác ngoài một mình Cố Tân Tân cô đơn lẻ bóng. Cô quay đầu lại nhìn, Cận Ngụ Đình vậy mà lại thật sự lên lầu ngủ!

Cô kéo chăn lên đến đỉnh đầu, hết cách rồi, ai bảo cô dại dột đi đồng ý với anh làm gì.

Cận Ngụ Đình gõ cửa phòng ngủ dành cho khách, Thương Lục mở cửa, "Ngụ Đình."

"Đã gần sắp xếp xong chỗ rồi, đến lúc đó sẽ nghĩ cách mang em ra ngoài."

Thương Lục khẽ gật đầu. "Ừm."

"Bây giờ anh hai đã biết em tỉnh lại rồi. Nếu anh ấy mang người Thương gia ra uy hiếp thì em sẽ làm gì?"

"Người nhà họ thương dù gì cũng vẫn là người thân của anh ta, Cận Hàn Thanh sẽ không thể làm gì quá phận. Lại nói em vẫn còn là Cận phu nhân, em không tin anh ta sẽ đuổi tận giết tuyệt."

Cận Ngụ Đình đứng ở cửa, cũng không có ý định đi vào. "Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, anh chỉ sợ em sẽ làm theo cảm tính."

"Sẽ không, anh yên tâm."

Cố Tân Tân ở dưới lầu nằm một lúc, não bộ dần bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

Cận Ngụ Đình nói chuyện một lúc Thương Lục rồi nhanh chóng kết thúc, lúc đi qua phòng ngủ chính không khỏi liếc vào bên trong. Cố Tân Tân đúng là không tim không phổi, lại thật sự tin lời anh là thật.

Cô vậy mà có thể tin là anh sẽ ngủ được trong phòng của cô và Tu Tư Mân? Cận Ngụ Đình đi ra đầu cầu thang nhìn xuống, quả nhiên thấy Cố Tân Tân đang co rúc trên ghế sô pha, hình như đã ngủ thiếp đi.

Cô co hai chân lên, có lẽ là sợ ngã xuống đất nên nằm áp sát vào bên trong.

Cận Ngụ Đình thả nhẹ bước chân đi đến trước mặt cô, hơi khom lưng nhìn xuống.

Mi mắt cô khép chặt, hô hấp đều đặn. Có lẽ là do vừa rồi quá căng thẳng nên vừa có thể buông lỏng xuống liền ngủ mất. Ngủ ở đây cũng không phải là cách hay, lát nữa sẽ bị đông cứng lại thôi. Cận Ngụ Đình cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, cánh tay đưa ra bế lấy cô.

Cận Ngụ Đình bế Cố Tân Tân đứng dậy, cô lại theo bản năng muốn kéo lại chăn bị rơi ra, Cận Ngụ Đình vội vàng ôm cô về trong ngực. Có chỗ dựa rồi nên cảm giác thiếu thốn rất nhanh liền tan đi, cô tựa đầu lên bả vai anh, ngủ đến an ổn.

Cận Ngụ Đình hạ tầm mắt xuống chăm chú nhìn khuôn mặt cô, hiện tại Cố Tân Tân ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Người đàn ông tận lực thả nhẹ bước chân, lúc đi lên cầu thang cũng cẩn thận bước từng bước một, giống như chỉ sợ sẽ đánh thức cô.

Đến trước cửa phòng ngủ chính, Cận Ngụ Đình có hơi do dự, cuối cùng vẫn đi vào trong.

Anh cẩn thận đặt Cố Tân Tân lên giường, cô khẽ ưm một tiếng, xoay người sang một bên ôm lấy chăn, lại kéo lên đến ngực.

Cận Ngụ Đình cầm một góc chăn đắp lên cho Cố Tân Tân.

Người đàn ông cực kỳ cẩn thận ngồi xuống mép giường, anh chống hai tay bên đầu Cố Tân Tân, chậm rãi khom lưng.

Cô ngủ rất say, anh cứ giữ nguyên một tư thế như vậy ngắm nhìn Cố Tân Tân một hồi lâu, toàn bộ ôn nhu trong mắt đều được ánh đèn đầu giường chiếu sáng.

Một hồi lâu sau, anh hạ thấp người xuống, môi mỏng đặt trên trán cô. Cố Tân Tân không có một chút phản ứng nào, nụ hôn của anh liền chậm rãi di chuyển từ mắt xuống đến môi cô.

Anh cứ giữ nguyên như vậy một hồi lâu không muốn dời đi, Cố Tân Tân còn đang chìm trong mộng đẹp đột nhiên nhíu mày, cảm giác giống như có thứ gì đó chặn mất hô hấp. Cô nghiêng đầu sang một bên, Cận Ngụ Đình giật mình đứng dậy, nhìn thấy cô liếm liếm môi, vẻ mặt thỏa mãn như vừa được ăn một khối đường ngọt ngào.

Khóe miệng người đàn ông hơi giãn ra, chỉ là mi mắt vừa nhẹ giương liền nhìn thấy một chiếc gối khác đặt bên cạnh.

Trong lòng không kịp phòng bị lập tức nuốt phải một trận chua xót, chỉ hận không thể xông đến xé nát nó ra.
Bình Luận (0)
Comment