Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân cơ hồ đứng không nổi nữa, cơ thể chỉ muốn ngồi thụp xuống, Cận Ngụ Đình vội vàng kéo lại cánh tay cô.
Cô cứng ngắc cắn răng nhìn xuống dưới, thấy được trước mắt là một khu rừng rậm rạp, đứng từ đây nhìn xuống căn bản là không thấy được xe của Tu Tư Mân.
"Vẫn chưa có người nào xuống sao?"
"Vừa bắt đầu đã bó tay toàn tập, phu nhân xem, từ đây xuống căn bản là không có đường, với lại....." người đàn ông đó chỉ sang mấy người đứng cách đó chừng mười mấy mét, "Mới miễn cưỡng mở xuống một con đường nhỏ từ chỗ kia, nhưng chỉ như vậy thôi chưa đủ để mang theo cả cáng xuống."
Cố Tân Tân tránh khỏi bàn tay của Cận Ngụ Đình, "Có liên lạc được với anh ấy không?"
"Không được, điện thoại của Tu tiên sinh và của tài xế đều không thể kết nối."
Cố Tân Tân lo lắng đi về phía trước, ven đường có xe cứu thương, còn có toàn bộ người Tu Tư Mân mang theo. Đoạn đường này không còn là trên cao tốc nữa, Cố Tân Tân đi đến chỗ người đàn ông kia nhắc đến, nhìn thấy trên hàng rào cột mấy sợi dây thừng. Một đầu khác hẳn là quấn trên thắt lưng mấy người kia, dùng để bảo đảm an toàn.
Cố Tân Tân nhấc chân muốn bước tới, Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi kéo cô về. "Em muốn làm gì?"
"Tôi xuống tìm người."
"Em đi đâu tìm?" Cận Ngụ Đình nhìn bên dưới một mảnh tối thui, dù ven đường có ánh đèn, những chiếc xe bên cạnh cũng đều mở đèn lớn, nhưng nguy hiểm dưới đó không ai có thể biết chắc được. "Những người xuống dưới đó có ai mà không chuyên nghiệp hơn em? Bây giờ em xuống đó chỉ thêm phiền mà thôi."
"Không lẽ tôi lại phải đứng đây chờ sao?" Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, "Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây, anh về trước đi."
Cận Ngụ Đình biết hiện tại lòng cô như lửa đốt nên cũng không tính toán với cô, một chiếc xe lớn như vậy không khó tìm, lần theo dấu vết là có thể tìm được. Chỉ là công đoạn cứu lên sẽ cực kỳ khó khăn, dù có tìm được xe và người thì trong nhất thời cũng khó mà đưa được bọn họ lên.
Nhưng đối với Cố Tân Tân mà nói, đứng ở trên này càng là dày vò hơn vạn lần. Cố Tân Tân đặt một chân lên hàng rào chắn, Cận Ngụ Đình vừa muốn kéo lại đã bị cô tránh đi, nhưng vì dùng sức mà suýt chút nữa trượt chân ngã xuống, dọa cho người đàn ông đứng bên cạnh phải vội vàng kéo cô lại. "Tu phu nhân, không sao chứ?"
Sắc mặt Cận Ngụ Đình trong chốc lát tái mét, anh cũng bước một bước dài đến trước hàng rào chắn, Khổng Thành đứng phía sau vội vàng tiến lên cản lại.
"Cửu gia, nếu thật sự phải xuống thì để tôi sắp xếp người đi."
Cố Tân Tân đã đứng bên ngoài hàng rào chắn, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cận Ngụ Đình, "Anh đừng xuống, nếu anh không muốn về ngay thì có thể đứng đây chờ tôi."
"Em cảm thấy tôi có thể để cho em đơn độc xuống đó sao?"
Cố Tân Tân đúng là không muốn liên lụy đến anh, "Chuyện này không liên quan đến anh, hơn nữa phía dưới còn không biết thế nào......"
Cận Ngụ Đình đưa tay ra trước mặt người đàn ông bên cạnh, "Đưa dây thừng cho tôi."
Khổng Thành nóng nảy, đến mức hận không thể kéo anh trở về. "Cửu gia, không được!"
"Nếu đã có người đi xuống thì chứng tỏ phía dưới vẫn có đường. Đừng lãng phí thời gian, tôi tự có chừng mực."
Sắc mặt Khổng Thành tái xanh, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Cố Tân Tân. Đứng ở góc độ của cô thì lời của Cố Tân Tân cũng không sai, hiện tại Tu Tư Mân sống chết không rõ, cô càng không thể chờ đợi ở chỗ này. Cố Tân Tân gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Cận Ngụ Đình, anh đừng xuống!"
Cận Ngụ Đình đưa tay ra trước mặt Khổng Thành. "Đừng nói nữa, tôi đã nói là tôi sẽ tự có chừng mực."
Khổng Thành cũng biết tính tình của Cận Ngụ Đình, anh ta không cản được Cố Tân Tân, dĩ nhiên cũng càng không cản được Cận Ngụ Đình.
Có người mang dây thừng đến, Khổng Thành nói tài xế mang đến mấy trợ thủ cầm theo dây thừng. Anh ta cũng là lo lắng bên dưới đó sẽ gặp bất trắc, dù sao chỗ này độ nguy hiểm quá lớn, chỉ cần có chút sơ hở liền không biết chừng sẽ gặp phải nguy hiểm mất mạng.
Cố Tân Tân bám dây thừng đi xuống, thật vất vả mới bắt đầu quen thuộc với chuyện này. Cận Ngụ Đình thấy cô gấp gáp muốn tăng tốc độ bước chân, liền đưa tay giật chiếc dây thừng buộc trên eo cô. "Đừng gấp, đi từ từ thôi."
Khổng Thành cũng đi theo, nhưng trên thắt lưng buộc dây thừng nên thật sự không thể nhanh được, Cố Tân Tân vừa mới đi được vài bước dây thừng đã mắc phải bụi cây, buộc cô phải dừng lại kéo mấy lần mới được. Cứ như vậy, đi được dăm ba bước lại phải dừng lại một lần.
Cố Tân Tân nhìn thấy trên mặt đất có mấy sợi dây thừng bị ném ra, xem ra những người kia cũng đã cảm thấy chiếc dây thừng này không mấy thuận tiện. Cô tháo nút thắt dây thừng ra, Cận Ngụ Đình và Khổng Thành cũng đã cởi dây thừng, chỉ là như vậy thì càng phải cẩn thận hơn.
Hai bên có dấu vết cành cây bị phát đi, rơi bừa bãi một bên, Cố Tân Tân lần theo những thứ này đi thẳng về phía trước.
Khổng Thành cảnh giác nhìn xung quanh, đối với anh ta mà nói, an nguy của Tu Tư Mân không trong phạm vi anh ta cần quan tâm, nơi này tối đen, ánh đèn bên trên cũng chỉ có thể lướt qua đỉnh đầu. Cận Ngụ Đình cầm đèn pin, ánh sáng rơi vào khoảng không phía trước, Khổng Thành chỉ sợ đột nhiên có người lao ra tấn công Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân càng đi càng nhanh, nhưng bởi vì dưới bàn chân đường không rõ ràng nên cũng rất khó khăn.
Cận Ngụ Đình muốn nói cô đi chậm một chút, nhưng hiện tại cô đâu có nghe lọt lời của ai. Đột nhiên có một cành cây chìa ra đập vào mặt cô, Cố Tân Tân đau đến mức rên lên một tiếng, Cận Ngụ Đình vội vàng kéo cô lại.
Anh chiếu đèn pin lên mặt cô, Cố Tân Tân bị chói phải híp mắt lại, ngón tay người đàn ông vừa mới chạm nhẹ lên mặt cô, Cố Tân Tân đã đau đến mức đẩy mạnh tay anh ta.
"Cẩn thận một chút."
"Không sao." Cố Tân Tân sờ mặt, hẳn là rách da rồi.
Cô nhấc chân lên, Cận Ngụ Đình thấy vậy, liền kéo cô về phía sau, "Theo sau tôi."
Khổng Thành vội vàng muốn lên trên cùng, "Cửu gia, vẫn là để tôi đi phía trước đi."
"Cậu đi sau Tân Tân, quan sát xung quanh."
Khổng Thành không còn cách nào khác, cũng thật sự không yên tâm, may mà người phía sau vì bảo đảm cho an toàn của Cận Ngụ Đình nên đều đi lên trước.
Cận Ngụ Đình đi đầu tiên, dưới bàn chân đều là sỏi đá, bên chân cũng có vô số những bụi cây, đâm vào lòng bàn chân Cận Ngụ Đình, chỉ là đau đớn chưa kịp lan ra thì những thứ làm tổn thương người khác kia đều bị Cận Ngụ Đình đá sang bên đường rồi.
Cố Tân Tân đi xuống một đoạn dốc, bị mất thăng bằng mà lảo đảo đập đầu vào lưng của Cận Ngụ Đình đi phía trước.
Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, tránh để cô bị té ngã, Cố Tân Tân theo bản năng bám lấy vai Cận Ngụ Đình.
Cận Ngụ Đình kéo một tay cô. "Đi thôi."
Tuy là không phân biệt được phương hướng, bốn phía lại tối đen, nhưng bọn họ đi lên thêm một đoạn liền ngờ ngợ nghe được âm thanh ồn ào từ phía xa truyền đến.
Trong lòng Cố Tân Tân le lói hi vọng, hạ giọng hỏi. "Có phải là sắp đến rồi?"
"Ừ."
Cô sốt ruột muốn tăng nhanh bước chân, Cận Ngụ Đình vội vàng kéo lại cổ tay cô, càng là lúc này thì càng không thể gấp.
Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, Cố Tân Tân cũng nghe được tiếng tim mình đập càng thêm nhanh, hai chân cũng không còn cảm giác đạp trên sỏi đá cứng rắn nữa, mà giống như đạp trên bông.
Toàn thân cô đều vô lực, nếu không phải có Cận Ngụ Đình kéo thì rất có khả năng là bây giờ cô đã không bước nổi nữa rồi.
Bàn tay của người đàn ông mang theo ấm áp, Cố Tân Tân hiện tại không làm được gì nữa, chỉ có thể càng dùng sức siết chặt tay Cận Ngụ Đình hơn.
"Cẩn thận, người bên trái đừng nhúc nhích, đúng....... phía bên phải dùng sức."
"Chuyện này...... là thế nào?" Cố Tân Tân khẽ hỏi.
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, hai người đi đến nơi, Cố Tân Tân lúc này mới thấy được chiếc xe của Tu Tư Mân đã thảm hại đến thế nào. Không chỉ bị biến dạng nghiêm trọng mà đầu xe còn đâm phải một thân cây lớn, vỏ cây bị tróc ra rơi xuống một bên, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
Cố Tân Tân nhấc chân chạy về phía trước, nhưng không ngờ được lại bị rễ cây ngáng chân ngã nhào xuống. Cận Ngụ Đình gấp gáp tiến lên, muốn kéo cô ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân nhăn nhó, cô đặt tay trước ngực, Cận Ngụ Đình căng thẳng nhìn chỗ bàn tay cô ấn xuống. "Làm sao thế? Đau lắm không?"
Cô nhất thời nói không ra lời, Cận Ngụ Đình nhìn thấy trên mặt đất đều là đá vụn, gấp đến mức kéo tay cô ra, "Tôi nhìn một chút."
Cố Tân Tân khó khăn nói ra được hai chữ. "Không sao."
Cô chống tay xuống bên người, được Cận Ngụ Đình đỡ đứng dậy.
Những người kia hợp lực đẩy xe cách khỏi thân cây kia một đoạn, có người lo lắng gọi Tu Tư Mân.
"Tu tiên sinh!"
Tuy là cửa kính được chế tạo đặc biệt, nhưng với mức va chạm như vậy cũng khó mà còn nguyên vẹn, Cố Tân Tân ngờ ngờ có thể nhìn thấy bóng người của Tu Tư Mân. Cô vừa muốn nhào tới chiếc xe, lại bị Cận Ngụ Đình kéo về.
Cố Tân Tân đẩy ngực anh. "Anh làm cái gì thế?"
Cận Ngụ Đình không nói một lời, quay lưng cô lại, không cho cô nhìn tình huống bên đó.
Tu Tư Mân thắt dây an toàn nên mới không bị hất văng về phía trước, nhưng Cận Ngụ Đình chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được tình huống của hắn không hề khả quan.
Hắn không phải ngồi đàng hoàng trên ghế, mà giống như đã gục xuống, đầu của người đàn ông ngồi bên cạnh áp lên cửa kính xe, trên mặt đều là máu, cũng không còn thấy được rõ ràng ngũ quan nữa rồi.
Cố Tân Tân nóng nảy muốn đi qua, lại bị Cận Ngụ Đình dùng sức khóa lại không thể động đậy, đến đầu cũng không cho cô ngó ra nhìn. Cô dùng sức giãy dụa, nhưng là càng như vậy thì Cận Ngụ Đình càng không cho cô cơ hội thoát ra.
"Anh ấy sao rồi? Anh để cho tôi qua."
"Đã có rất nhiều người ở đó rồi, em đi qua thì có tác dụng gì?"
Cố Tân Tân càng nghĩ càng thấy hốt hoảng, vì sao Cận Ngụ Đình lại không cho cô quay đầu nhìn?
"Anh buông tôi ra!"
Cô càng giãy dụa thì càng mãnh liệt, Cận Ngụ Đình không thể làm gì khác là dùng tay ôm chặt lấy eo cô. Người đến cứu viện muốn lôi Tu Tư Mân ra, nhưng cửa xe đã bị biến dạng nghiêm trọng.
Có người thấy gọi Tu Tư Mân không phải cách, bác sĩ và y tá theo xuống chui qua cửa sổ vào trong xe, kiểm tra qua một lượt, giọng nói phát ra đã gấp như cháy lớn.
"Nhanh, sắp không còn kịp nữa, mau nghĩ cách đi!"
Cố Tân Tân nghe được, toàn thân như nhũn ra, móng tay cô bấm lên cánh tay của Cận Ngụ Đình. "Cái gì không còn kịp cơ?"
"Không có gì, em nghe nhầm rồi."
"Không đâu, tôi nghe được hết."
Tiếng va mạnh truyền vào trong tai Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình xuyên qua cửa xe bị biến dạng có thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tu Tư Mân.
Sắc mặt hắn trắng như một tờ giấy, môi mỏng khép lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, người bên ngoài cơ hồ không cảm nhận được tiếng tim đập của hắn. Tay chân của hắn nghe được lời nói vừa rồi của bác sĩ, giống như liều mạng cũng phải kéo được hắn ra.
Cửa xe bị đá văng ra, có người bàn tay đã bị cắt ra một đường thật dài, bê bết máu. Nhưng hiện tại đã không còn ai cảm giác được đau đớn, bọn họ cắt đứt dây đai an toàn trên người Tu Tư Mân, lại cẩn thận từng li từng tí mang hắn ra ngoài.
Tài xế kia cũng đã không còn ý thức, mấy người đều được khiêng xuống đặt trên đất, bác sĩ và y tá nhanh chóng bước đến kiểm tra.
Cận Ngụ Đình bây giờ mới khẽ buông lỏng sức mạnh trong tay, Cố Tân Tân không chút do dự dừng giãy dụa, xoay người bước nhanh về phía trước.
Xuyên qua đám người kia, cô ngờ ngợ có thể thấy được Tu Tư Mân, cô đi đến nơi, liền nghe được bác sĩ và y tá tuyên bố Cao tiên sinh đã tử vong. Cố Tân Tân kinh hồn bạt vía, ngồi bệt xuống, nhìn Tu Tư Mân nằm đó không nhúc nhích
Cô vội vàng đẩy mấy người trước mặt ra, gần như là bò lên phía trước.
Cố Tân Tân chạm đến bàn tay của Tu Tư Mân, "Anh đừng làm em sợ, anh vẫn ổn mà phải không? Anh mau đứng dậy nhìn em đi, Tu Tư Mân?"
Trên trán hắn có vết thương, hiện tại vẫn còn đang chảy máu, nửa khuôn mặt gần như là tắm trong máu. Cố Tân Tân không ngừng kéo tay hắn. "Là em này, anh mau mở mắt ra nhìn em."
Bác sĩ và y tá đang làm các biện pháp cầm máu khẩn cấp, Tu Tư Mân nằm trên đất, mặc cho Cố Tân Tân gọi bao nhiêu lần cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Bây giờ vấn đề là phải đưa người lên như thế nào, nơi này điều kiện có hạn, còn tiếp tục như thế này thì e là......"
Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn lên trời, nghe được có người lên tiếng. "Nếu thật sự không được thì tôi có thể cõng Tu tiên sinh đi lên."
Bác sĩ và y tá ngồi xổm trên mặt đất liếc anh ta một cái. "Dù anh có thể cõng ngài ấy thì chỉ sợ ngài ấy không chờ được lâu như thế."
"Vậy...... máy bay thì sao?"
"Anh cho là chỗ này muốn bay liền cho bay chắc?"
Khổng Thành nghe vậy, đi đến bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, lúc tôi xuất phát đến cũng đã báo xin phê chuẩn rồi, ngài xem, cần sắp xếp gì tiếp theo đây?"
Cố Tân Tân nghe được lời này, quay đầu nhìn về phía Cận Ngụ Đình, ánh mắt người đàn ông cũng chiếm lấy cô không tha.
"Cậu nhanh chóng sắp xếp đi, tra cả những bệnh viện xung quanh xem có bệnh viện nào có chỗ cho máy may tư nhân đậu xuống không, cơ sở vật chất thiết bị cũng phải tìm một chỗ tốt."
"Vâng."
Cố Tân Tân nắm chặt bàn tay Tu Tư Mân, liên tục gọi tên hắn. Cô sợ hãi không thôi, còn hắn đến cả một tiếng đáp lại cũng không có.
Trên người hắn cũng có máu, trên tay không còn bao nhiêu độ ấm. Cố Tân Tân muốn khóc nhưng không khóc nổi, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể như một con rối không ngừng lặp đi lặp lại tên hắn.
***
CP88: Bù lại chương ngày hôm qua đăng muộn, hôm nay phát ra ba cái điều kiện tặng chương phúc lợi: 1k5 lượt like trang FB CP88, 25k votes wattpad và 188 lượt theo dõi wordpress cp88blog.wordpress.com.
P/s: Mấy chương gần đây có thể khiến mn khó chịu rất nhiều, mn có thể thoải mái xả ra trong phần cmt, và ta hi vọng sau khi xả xong ở đó thì mn đừng để nó ảnh hưởng đến công việc hay học tập ngoài đời nhé. Hoặc hết chịu nổi thì có thể bỏ truyện, ta sẽ không nói đến chuyện bỏ dịch nữa, nhưng nếu bộ truyện ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng và cuộc sống của mọi người thì ta vẫn giữ nguyên lời khuyên của mình. Ta không bỏ là vì đạo đức nghề nghiệp, lương tâm ta không cho phép, nhưng mọi người thì khác, và với đứa tải mười bộ truyện về chỉ đọc được hai bộ hoàn chỉnh như ta thì việc bỏ truyện cũng là rất thường tình, chung quy thì đọc truyện cũng là một phương thức giải trí mà thôi, mọi người không cần phải thấy có lỗi với ta hay gì đó đại loại thế đâu ^^