Dịch: CP88
***
Bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Cố Tân Tân ngồi trên ghế không nhúc nhích. Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh, cũng không biết mình còn có thể nói gì để an ủi cô.
Người của Tu Tư Mân đều đứng bên cạnh, ánh đèn trên đỉnh đầu Cố Tân Tân đều bị chặn lại, cũng giống như từng cái bóng đen đang che đi toàn bộ ánh sáng của cô.
Cố Tân Tân áp lòng bàn tay che lại khuôn mặt nhỏ, lúc này ngoài cầu nguyện cô thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.
Có người đưa mắt nhìn Cận Ngụ Đình, trong mắt đều là hận ý, đã là lúc này rồi mà bọn họ cũng chẳng kiêng kỵ ánh mắt của ai, trong thời khắc Tu Tư Mân sống chết không rõ lại vẫn có thể ngồi đó sóng vai nhau?
Tu Tư Mân vào trong đã hai mươi phút, Cố Tân Tân biết thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, thời gian cấp cứu và phẫu thuật nhất định là sẽ rất lâu rất lâu.
Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm kim đồng hồ không chớp mắt, thậm chí có chút hoài nghi có phải chiếc đồng hồ này hỏng rồi hay không. Cô nhớ đến lần Cố Đông Thăng bị đưa vào phòng cấp cứu, hình như tâm trạng cũng giống như lúc này đây.
Cận Ngụ Đình thấy hai vai cô run rẩy, anh thật sự không nhìn nổi nữa, nhấc tay lên đặt lên bả vai cô.
Cố Tân Tân thoáng dùng sức, hất tay anh ra.
Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra từ bên trong, tất cả những người đứng bên ngoài đều ngẩn ra.
Tống Vũ Ninh cũng đã nhận được tin tức chạy đến, hiện tại cô ấy là người đứng gần cánh cửa phòng cấp cứu nhất. Cô ấy bước nhanh lên phía trước, lo lắng hỏi. "Thế nào rồi? Có phải đã thoát khỏi nguy hiểm không?"
"Ai là Cố Tân Tân?" Bác sĩ tháo khẩu trang, lên tiếng hỏi.
Sau lưng Cố Tân Tân toát ra mồ hôi lạnh, một lần nữa liếc nhìn thời gian, bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Không phải lúc này bọn họ nên tập trung toàn lực cấp cứu cho Tu Tư Mân sao? Vì sao vị bác sĩ này lại đi ra? Cố Tân Tân ngẩng đầu lên, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô, trên mặt giấu không được vẻ bi thương.
Cô khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác đứng dậy, hai chân cứng ngắc đi lên phía trước. "Là tôi."
"Bệnh nhân muốn gặp cô."
Cố Tân Tân vội vàng nắm lấy cánh tay bác sĩ, như đang túm lại cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giống như trong khoảnh khắc bị người ta đe dọa đến tính mạng, cô cũng đã bắt lấy cánh tay của Tu Tư Mân như thế.
"Vì sao không tiếp tục cấp cứu? Vì sao bác sĩ lại ra đây? Anh ấy thế nào rồi?"
"Cô đi vào trong trước đi." Bác sĩ nhìn cô, rút tay về.
Ánh mắt Cố Tân Tân dần tan rã, cô đi vào phòng cấp cứu, cánh cửa cũng theo đó đóng lại.
Bên trong chỉ còn lại một hai người, y tá gấp quần áo của Tu Tư Mân lại, đặt một bên.
Sau đó, bác sĩ và y tá đều rời đi.
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, thật vất vả mới phát ra được âm thanh. "Cứu người đi, mấy người mau cứu người đi chứ!"
Lúc trước bộ quần áo hắn mặc chính là màu trắng thuần, hiện tại đặt ở một bên đã dính đầy máu tươi.
Người đàn ông nằm trên bàn mổ, không nói lên lời, chỉ có thể nhấc tay vẫy cô.
Cố Tân Tân bước nhanh về phía hắn, bên cạnh không có chỗ nào có thể ngồi, Cố Tân Tân trực tiếp nhào đến bên cạnh nắm lấy bàn tay kia. "Có phải đã không sao rồi không? Nên mới gọi em vào trong? Vậy thì phải nói bọn họ đẩy anh vào phòng hồi sức đi chứ, chúng ta đặt một phòng bệnh riêng, ở đó từ từ dưỡng bệnh được không?"
"Tân Tân......" giọng nói của Tu Tư Mân cực kỳ suy yếu, "Đừng như vậy."
"Đừng cái gì? Không phải là anh đã không sao rồi hả?""
Sắc mặt Tu Tư Mân trắng nhợt như một tờ giấy trắng, lại gần như trong suốt, "Xin lỗi."
"Anh không hề có lỗi với em."
"Tôi đã nói sẽ bảo vệ thật tốt cho em, nhưng tôi sợ mình sẽ không làm được."
Cố Tân Tân nghe hắn nói, trong lòng hoảng hốt, "Anh sẽ không làm sao được, lần trước anh cũng đã gặp phải tai nạn xe, không phải đã trở về từ cõi chết rồi sao?"
Tu Tư Mân khép mắt lại, mỗi một chữ nói ra đều giống như đang tháo ra từng khúc xương trên người, đau đến mức không muốn tiếp tục thở.
"Lần này không giống."
"Không, giống, đều giống." Nước mắt của Cố Tân Tân đã không ngừng được nữa, một hàng rồi lại một hàng lăn xuống. "Nhất định sẽ không sao."
"Tân Tân."
Cố Tân Tân nhìn thấy bả vai hắn lộ ra ngoài, trên người đắp một tấm vải trắng. Cô đứng dậy, cầm một góc vải muốn kéo nó ra.
"Đừng." Tu Tư Mân đè tay cô lại, "Đừng nhìn."
"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tầm mắt của cô rơi xuống tấm vải kia, Cố Tân Tân mơ hồ nhìn ra điểm khác lạ. Một người bình thường nếu như nằm ở đó thì không thể có cái tư thế đó được. Cố Tân Tân đứng bên cạnh khóc thành tiếng. "Vì sao lại như vậy? Lẽ nào...... lại là Tu Phụ Thành sao? Anh ta nhất định phải đưa anh vào chỗ chết mới được sao?"
Nơi khóe mắt của Tu Tư Mân cũng ngập tràn bi thương. "Đúng thế, chúng tôi vốn là anh em, lại nhất định phải một mất một còn như vậy sao?"
Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía, vì sao bác sĩ và y tá đều đi hết rồi?
"Người đâu? Người đâu? Mau đến cứu người đi!"
Tu Tư Mân không gọi được cô, cũng không kéo được, một chút ý thức cuối cùng cũng dần mơ hồ. "Tân Tân."
Cố Tân Tân thật sự không nhìn nổi bộ dạng này của hắn, cô cúi người xuống, nhưng vẫn không nghe được Tu Tư Mân đang nói gì, liền đem tai áp sát đến khóe môi hắn.
"Chăm sóc tốt cho Văn Văn."
Cố Tân Tân đau thương không thoát ra được, cơ hồ cũng sắp tan vỡ. "Đừng như vậy mà, em còn cần anh. Em không thể bảo vệ mình, cũng không bảo vệ được Văn Văn, anh mới là người che chở cho em và con bé, anh không thể có chuyện gì được......"
"Thật ra lần trước lúc tôi xảy ra tai nạn xe, khi đó tôi đã có cơ hội vĩnh viễn trừ hậu hoạn." Tu Tư Mân nằm ở đó, ánh đèn trên đỉnh đầu quá chói mắt, hắn sắp không thể mở mắt nổi nữa. "Tôi biết anh ta muốn tôi phải chết, tôi cũng có thể âm thầm kết liễu mạng anh ta. Tôi...... tôi vốn đã sắp xếp xong tất cả, chỉ là ngày đó anh ta ra khỏi cửa, đứa nhỏ kia lại nhất định muốn đi theo. Tôi còn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, tôi nghe được đứa nhỏ kia nói muốn em trai hoặc em gái. Tôi không hiểu khi đó mình đã nghĩ cái gì...... chỉ là cuối cùng lại cho người rút về."
Cuối cùng thì Cố Tân Tân cũng coi như đã hiểu được lời của Cận Ngụ Đình là có ý gì rồi.
Trong lòng Tu Tư Mân còn có tính thiện, mà Tu Phụ Thành lại hoàn toàn không xem hắn và Văn Văn là người thân. Như vậy kết quả này sớm đã định sẵn thắng thua, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống, "Chờ đến khi vết thương của anh hồi phục, anh ta muốn gì chúng ta liền cho là được rồi. Chúng ta về Lục Thành, không bao giờ quay lại nữa có được không?"
Tu Tư Mân cong môi, "Trên đời này...... ở đâu ra chuyện nhẹ nhàng như vậy? Em đã nghĩ qua, không có nghĩa là tôi chưa từng nghĩ tới."
"Anh tin em, nhất định anh sẽ không có chuyện gì, em sẽ giúp anh khỏe lên."
Tu Tư Mân lắc đầu. "Tân Tân, anh ta muốn gì liền cho anh ta đi, chỉ cần em và Văn Văn có thể khỏe mạnh......"
"Không, em muốn cả anh cũng phải khỏe mạnh." Cố Tân Tân siết chặt bàn tay Tu Tư Mân, "Từ giờ anh nói gì em cũng sẽ tin, có được không? Em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa, anh đừng như vậy, anh phải mau khỏe lên......"
Tu Tư Mân khép hờ đôi mắt, "Tân Tân."
"Chúng ta chuyển viện có được không? Đến bệnh viện khác đi......"
Tu Tư Mân khẽ lắc đầu. "Tôi mệt lắm rồi, tôi không còn sức nữa, em có thể ngoan ngoãn nghe tôi nói được không? Tôi sợ mình còn chưa kịp nói xong......"
"Được, anh nói, anh nói." Cố Tân Tân cố nén tiếng nức nở, huyệt thái dương đau nhức, cũng không dám nhìn Tu Tư Mân nữa. Cô nắm chặt bàn tay của người đàn ông, áp trán lên mu bàn tay của hắn.
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, Tống Vũ Ninh dựa vào vách tường không nói lời nào.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cánh cửa kia, từ lúc thấy dáng vẻ của Tu Tư Mân trong chiếc xe kia, anh cũng đã mơ hồ đoán được bảy tám phần, chẳng qua là Cố Tân Tân vẫn không chịu chấp nhận mà thôi.
Khổng Thành ngồi bên cạnh, thời gian không còn sớm, nhưng hẳn là bây giờ có nói thế nào Cận Ngụ Đình cũng sẽ không đi.
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình khẽ thở dài, ra hiệu anh ta không cần nói gì hết, nhưng Khổng Thành vẫn không nhịn được nói. "Bên này đều là người của Tu Tư Mân, ngài...... ngài không thích hợp ở lại đây, tôi sợ sau đó ngộ nhỡ......"
"Tôi tự có chừng mực, cậu yên tâm đi."
Khổng Thành nghe vậy, cũng không tiện nói thêm nữa.
Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không hi vọng Tu Tư Mân xảy ra chuyện, ít nhất là hiện tại không được. Tu Tư Mân là bị anh tính kế nên mới tức giận bỏ về, hắn cũng có thể coi là một người tâm tư chu toàn, lần này gấp gáp bỏ về như vậy nguyên nhân lớn chính là từ anh mà ra. Nếu như chuyện này bị Cố Tân Tân biết được......
Cận Ngụ Đình siết chặt hai tay lại với nhau, không dám nghĩ thêm nữa, nhưng tất cả những khả năng tồi tệ nhất đều đã hiện lên trong đầu. Anh biết rõ, nếu như Cố Tân Tân biết được chuyện kia là một tay anh sắp xếp, cô nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.
Bên trong phòng cấp cứu, Cố Tân Tân cắn chặt răng không nói một lời, im lặng lắng nghe Tu Tư Mân.
Giọng nói của Tu Tư Mân càng ngày càng nhẹ, "Tôi nhớ lúc tôi còn rất nhỏ, mới có ý thức về thế giới này, có một lần ở bên ngoài bị những đứa trẻ khác bắt nạt, là Tu Phụ Thành đã lao ra đánh bọn họ một trận. Anh ta nói tôi là em trai của anh ta, dù là ai cũng không được bắt nạt tôi......"
Cố Tân Tân nghẹn ngào, vì sao thời gian trôi qua lại có thể khiến lòng người thay đổi nhiều đến vậy?
Vì sao Tu Phụ Thành nhất định phải muốn mạng của Tu Tư Mân đây?
Bọn họ là anh em, dù không có quan hệ máu mủ thì chung quy vẫn là anh em.
"Tôi vẫn luôn nhớ kỹ lần đó. Tôi vốn không nên nhớ kỹ, nếu tôi có thể quên mất thì có phải đã tốt hơn không? Tôi biết...... không gì có thể hơn được chính bản thân tôi có thể sống, nhưng thật nhiều lần, đến cuối cùng tôi vẫn thu tay lại. Tôi cuối cùng vẫn sẽ nghĩ đến khi còn bé đã từng gọi anh ta một tiếng anh."
Cố Tân Tân nắm chặt bàn tay Tu Tư Mân không buông, "Anh đừng nói nữa, giữ lại một chút thể lực."
Hắn cũng không còn khí lực nữa.
Ba mẹ đều mất cả rồi, Tu Tư Mân không còn ai che chở, Tu Phụ Thành là mãnh hổ, mà hắn cũng bị bức thành một con sói hung tàn. Nhưng con sói này dù có bao nhiêu tàn nhẫn cũng sẽ có những lúc yếu lòng, giữ lại một chút tình thân này là điểm trí mạng, nhưng đối với Tu Tư Mân mà nói, người thân nhất của hắn ngoại trừ Tu Thiện Văn, cũng chỉ có Tu Phụ Thành nữa mà thôi.
Tất cả những điều này đối với Cố Tân Tân mà nói, đều quá đột ngột.
Cô hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật, rõ ràng một khắc trước Tu Tư Mân còn ở trước mặt cô, nói chuyện với cô, vì sao chỉ sau một cái chớp mắt đã biến thành cái bộ dạng này rồi?
"Anh ta hoàn toàn không coi anh là em trai, cũng không phải người thân của anh......"
Tu Tư Mân không lên tiếng, Cố Tân Tân thật hận không thể ngay lập tức bóp chết Tu Phụ Thành, "Anh cẩn thận dưỡng thương, chờ vết thương lành rồi nói tiếp."
Tu Tư Mân vẫn không trả lời.
Cố Tân Tân gối đầu bên cạnh hắn, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, bàn tay cô run run, cô không dám ngẩng đầu, lần mò chạm đến ngón tay của Tu Tư Mân. Cố Tân Tân đưa tay hắn kề sát gò má mình, "Anh tuyệt đối không được có chuyện gì, anh đừng làm em sợ."
Nhưng không có ai đáp lại cô, Cố Tân Tân cố nén lại sợ hãi ngồi dậy, ánh mắt chậm chạp chuyển đến khuôn mặt của Tu Tư Mân. Hai mắt hắn nhắm nghiền, Cố Tân Tân hét lên một tiếng. "Không -------"
Tiếng gào xé đau đớn xuyên qua cánh cửa truyền ra bên ngoài, Cận Ngụ Đình cả kinh đứng bật dậy.
Cố Tân Tân vội vàng chạy đi tìm bác sĩ và y tá, "Cứu mạng!"
Nghe được tiếng kêu gào của cô, bác sĩ chủ trị chạy tới, kéo Cố Tân Tân ra, Cố Tân Tân rất nhanh thấy được bác sĩ liên tục lắc đầu với mình.
"Có, có ý gì?"
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Người đó nói gì Cố Tân Tân cũng không chịu tin, "Không thế nào, vừa rồi anh ấy còn đang nói chuyện với tôi. Không phải, anh ấy...... anh ấy sẽ không cứ như vậy rời đi được."
Tu Tư Mân đi rất nhanh, trước sau không đến nửa giờ. Cố Tân Tân nhìn người đàn ông nằm trên bàn mổ, chung quy vẫn không thể nào tin.
Cô dùng sức nhéo đùi mình, đau, đau quá, nhưng làm thế nào cũng không bằng được cơn đau trong lòng.
Cố Tân Tân lắc đầu mạnh một cái, lẽ nào cô đang nhìn thấy ảo giác? Hay là cô vẫn đang nằm mơ?
Tu Tư Mân làm sao có thể cứ như vậy mà không còn chứ?
Có thể đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Bác sĩ ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đọc thời gian tử vong, còn kéo tấm vải trắng qua đỉnh đầu Tu Tư Mân.
Cố Tân Tân khóc thành tiếng, tiến lên kéo lại. "Tu Tư Mân, anh đứng dậy, mau đứng dậy!"
"Cô đừng như vậy." Y tá đứng bên cạnh muốn khuyên nhủ cô.
Hai mắt Cố Tân Tân đỏ ửng, đứng chặn trước bàn mổ không cho ai đến gần, "Anh ấy chỉ đang hôn mê mà thôi, vì sao các người không cứu anh ấy? Lẽ nào các người là người của Tu Phụ Thành? Tôi muốn chuyển viện, tôi muốn chuyển viện!"
Cô không tin Tu Tư Mân cứ như vậy mà bỏ đi.