Trảm Nam Sắc

Chương 66

Dịch: CP88

***

"Cũng không còn sớm nữa, Tân Tân, mau về nghỉ ngơi đi." Tần Chi Song thúc giục cô.

Cố Tân Tân không còn cách nào khác đành phải đi theo ra ngoài.

Trước cửa tòa nhà chính có hai chiếc xe đang đậu, một chiếc là của Cận Duệ Ngôn, cái còn lại là của Đoàn Cảnh Nghiêu.

Hai người đều có tài xế riêng, mỗi người đứng ở cạnh một chiếc xe kéo cửa chờ hai người lên xe.

Trên cánh tay Cận Duệ Ngôn vắt chiếc áo khoác, trên xe bật hệ thống sưởi ấm nên cô ấy cũng lười không mặc. Vóc dáng cao ráo, đôi giày cao gót gõ lộp cộp lên mặt đất, cô ấy khom lưng ngồi vào hàng ghế phía sau.

Đoàn Cảnh Nghiêu chuyển tầm mắt qua, chiếc quần âu đen mặc trên người khiến cho đôi chân Cận Duệ Ngôn vừa thon vừa thẳng tắp, tài xế định đóng cửa xe, nhưng lại không ngờ tới người đàn ông đột ngột đưa tay ra đặt lên cửa.

Tài xế không hiểu ý anh ta, mắt lại thấy Đoạn Cảnh Nghiêu khom lưng ngồi vào trong.

Cận Duệ Ngôn mắt nhắm hờ, khí tức xâm chiếm của anh ta quá nồng đậm khiến cho cô ấy muốn lơ đi cũng không được. "Không phải anh cũng có xe riêng hay sao?"

"Làm sao, xe của thị trưởng tôi không ngồi được nữa?"

Cận Duệ Ngôn nhíu chặt lông mày, Đoàn Cảnh Nghiêu co lại đôi chân dài, "Vẫn còn chưa ra khỏi Cận gia mà đã muốn bỏ cái lớp ngụy trang vợ chồng ân ái xuống rồi à?"

Cận Duệ Ngôn ra hiệu cho tài xế đóng cửa xe, cô ấy vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì nhìn thấy Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân sóng vai đi ra.

Tài xế nhanh nhẹn khởi động xe, đêm nay Đoàn Cảnh Nghiêu uống khá nhiều rượu, lại trong không gian chật hẹp như thế này nên Cận Duệ Ngôn có thể dễ dàng ngửi được mùi rượu phát ra từ trên người anh ta.

Nghĩ đến lát nữa về Đoàn gia còn phải ứng phó người ở đó, Cận Duệ Ngôn bỗng chốc cảm thấy đau đầu không chịu được.

Cô ấy và Đoàn Cảnh Nghiêu đằng nào cũng chẳng có gì để nói, chi bằng nhân cơ hội này chợp mắt một chút.

Cận Duệ Ngôn thả lỏng người, khẽ tựa đầu về sau. Đoàn Cảnh Nghiêu đột ngột nghiêng người sang, giam lại nửa người trên của cô, một tay chống sau đầu Cận Duệ Ngôn một tay vòng qua eo cô, hai mắt cô vừa mở liền thấy khuôn mặt anh tuấn của anh ta đang tiến tới. Môi chạm vào đôi môi lạnh lẽo của anh ta, hai mắt Cận Duệ Ngôn trợn tròn, bả vai bắt đầu giãy giụa, ý rất rõ ràng không muốn có cử chỉ thân thiết với anh ta ngay ở trong xe này.

Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ hé đôi môi mỏng, đầu tiên là hôn môi, sau đó từ từ cắn xuống phía dưới.

Cận Duệ Ngôn đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh, hai tay đặt trước ngực anh ta dùng sức đẩy mạnh nhưng anh ta cương quyết không buông, mãi cho đến khi trong miệng hai người tỏa ra mùi máu tanh.

Mi mắt Cận Duệ Ngôn giật giật, lúc này Đoàn Cảnh Nghiêu mới hài lòng buông cô ấy ra. Cận Duệ Ngôn đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

Tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền tới, Cận Duệ Ngôn đưa tay vuốt nhẹ lên môi, nhìn thấy tay mình dính máu.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang, giơ tay muốn động thủ, Đoàn Cảnh Nghiêu nhanh tay nhanh mắt lập tức dùng một tay nắm chặt cổ tay cô ấy, thuận tiện đè nửa người trên của cô ấy ép trở lại.

"Còn muốn nữa sao?"

"Tên họ Đoàn kia, anh là cầm tinh con chó sao?"

Tài xế vòng vô lăng rẽ vào một con đường, ánh đèn đường mờ ảo xẹt qua khuôn mặt của hai người, cũng chiếu sáng của ánh mắt khiêu khích của Đoàn Cảnh Nghiêu. "Người vợ thị trưởng của tôi ơi, bộ dạng này của em đi đến buổi hội nghị quan trọng ngày mai liệu có khiến cho người ta chê cười hay không đây?"

Cô ấy ngay lập tức biết anh ta cố ý, Cận Duệ Ngôn buông mi mắt, đáp lại bằng một khuôn mặt thờ ơ, "Đoàn tiên sinh cũng không phải là người ấu trĩ như thế."

"Cuối năm tặng cho em lời chúc may mắn màu đỏ, chúc em năm mới vươn lên mạnh mẽ như phượng hoàng."

Cận Duệ Ngôn liếm vết thương ở khóe môi, đau rát, "Vậy thì trong hội nghị ngày mai tôi nhất định phải nói với Đoàn gia, vợ chồng hai chúng ta chung sống hòa hợp, con cháu của Đoàn gia ở đó khẳng định không ít, chắc chắn sẽ thúc đẩy hội nghị này càng diễn ra càng thuận lợi hơn."

Vết thương trên khóe miệng này của cô ấy không phải đã trở thành minh chứng tốt nhất rồi sao?

Đoàn Cảnh Nghiêu cười trầm thấp, anh ta áp sát người cô ấy, đưa tay kéo chiếc khăn lụa quấn quanh chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Cận Duệ Ngôn, nhìn chằm chằm vào đó, "Đã như vậy thì tôi cũng không ngại vì em tạo ra thêm vết tích, đến lúc đó em chỉ cần để lộ chiếc cổ xinh đẹp này đi ra ngoài, những người kia càng có thể hiểu rõ được trái tim của Đoàn Cảnh Nghiêu tôi đối với em rồi."

Cận Duệ Ngôn quay mặt sang hướng khác, "Buông tôi ra."

"Nhanh như vậy đã tức giận rồi, không giống em chút nào."

Tài xế phía trước mắt điếc tai ngơ, một lòng chăm chú lái xe, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Cánh tay Đoàn Cảnh Nghiêu khẽ buông lỏng, trở lại chỗ ngồi.

Tòa nhà Tây.

Cố Tân Tân trở lại phòng ngủ, điện thoại liên tục vang lên tiếng báo tin nhắn, đều là tin chúc mừng năm mới.

Cận Ngụ Đình vào phòng tắm, lúc đi ra cũng không thèm nhìn cô một cái, hai người giống như không có ai chịu để ý đến sự tồn tại của đối phương. Lúc Cố Tân Tân tắm xong đi ra đã thấy Cận Ngụ Đình nằm trên giường lớn.

Mấy ngày cô mới nhìn thấy anh một lần, lần gặp mặt tiếp theo còn không biết phải chờ đến khi nào.

Cố Tân Tân cảm thấy vẫn là nên nhân cơ hội này nói một vài chuyện cho rõ ràng.

Cô ngồi xuống mép giường, không chút do dự đi thẳng vào vấn đề. "Cận Ngụ Đình, nếu như anh không muốn nhìn mặt tôi nữa rồi thì quan hệ của chúng ta cũng nên kết thúc đi thôi."

Người đàn ông nhướn mày liếc về phía cô, "Kết thúc thế nào?"

"Tôi muốn về nhà."

Cận Ngụ Đình trầm mặc nhìn cô. "Ngày mai cô muốn có thể về."

"Tôi không muốn ở lại Cận gia."

"Cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý yêu cầu này của cô sao?"

Cố Tân Tân trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng. "Tôi biết nếu như anh không đồng ý thì tôi có muốn rời đi thế nào cũng vô ích, vậy thì xin anh hãy cho tôi một cái kỳ hạn."

"Vô kỳ hạn." Cận Ngụ Đình lạnh lùng mở miệng.

Sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, "Dựa vào cái gì?"

Cận Ngụ Đình nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, "Nếu như cô lúc này muốn manh động làm chuyện ngu ngốc thì tôi cũng sẽ không ngăn cản cô, nhưng tôi khuyên cô một câu, Trần gia luôn nhìn chằm chằm vào cô, nếu như lúc này cô muốn rời khỏi Cận gia thì tôi bảo đảm cô đến mình chết như thế nào cũng không biết."

Hôm nay là giao thừa mà cuộc nói chuyện của hai người cũng không kiêng dè nói ra từ "chết", Cố Tân Tân nằm nửa giường bên này, cô vẫn không có đủ dũng khí hỏi ra mối quan hệ của anh và Thương Lục.

Cô sợ chính mình lại tự rước lấy nhục, càng sợ Cận Ngụ Đình một câu giải thích cũng chẳng buồn cho cô.

Hôm sau, sau khi Cận Ngụ Đình ra khỏi nhà thì quả nhiên là không quay lại nữa.

Anh cũng coi như là làm tròn trách nhiệm, đêm giao thừa ngủ lại tòa nhà Tây.

Hai ngày, rồi lại ba ngày trôi qua.

Ngày mùng năm Lục Uyển Huệ lại gọi điện thoại đến.

Bà cẩn thận thăm dò, "Tân Tân, Ngụ Đình có nhà không?"

"Anh...... Anh ấy đi ra ngoài rồi."

"Năm mới rồi mà còn bận rộn như vậy hả?"

Cố Tân Tân khẽ vâng một tiếng, trong lòng đầy áy náy tự trách. Mấy ngày nay cô đều không dám về nhà vì sợ mẹ sẽ nói cô bảo Cận Ngụ Đình đi cùng về. Nhưng cứ lấy lý do đó mãi cũng không phải là một cách hay, cô còn cực kỳ nhớ nhà nữa.

"Vâng, anh ấy......anh ấy đi công tác, mẹ, mai con về một mình nhé."

"Đi công tác? Khi nào thì về?"

"Con cũng không biết."

Trong giọng nói của Lục Uyển Huệ cũng đầy vẻ bất đắc dĩ. "Tân Tân, mợ với các thím của con cuối năm đã nói với mẹ, năm đầu tiên hai đứa kết hôn nhất định họ hàng thân thích trong nhà phải mời một bữa cơm."

"Mẹ, Ngụ Đình bận lắm, vẫn là nên bỏ đi thôi."

"Bận rộn thế nào đi nữa cũng không thể không dành ra được chút thời gian ăn cơm như vậy chứ? Tân Tân, quy củ mời khách sau kết hôn không thể muốn bỏ là bỏ được."

Đầu cô đau như búa bổ, "Ba đâu mẹ? Ra ngoài đánh mạt chược rồi ạ?"

"Còn đánh cái gì nữa, đau dạ dày, đang nằm liệt trên giường kia kìa."

"Cái gì?" Cố Tân Tân đứng bật dậy. "Sao lại thế?"

Lục Uyển Huệ vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng chuyện đó cũng không có gì phải giấu, "Một mình uống rượu, uống đến xuất huyết dạ dày."

Cố Tân Tân ngơ ngác nghe bà nói, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Con lập tức trở về."

"Còn Ngụ Đình......"

"Ngày mai, mai nhất định con sẽ dẫn anh ấy về."

Tối ngày mùng năm, Lục thành còn chìm đắm trong không khí vui vẻ của năm mới. Biệt thự Thụ Sơn treo đầy đèn lồng rực rỡ, trên cành cây rậm rạp còn treo một bó hoa hồng nhạt, từ xa nhìn tới giống như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, trước mắt đẹp đến huyền ảo.

Cận Ngụ Đình xử lý xong công việc, chuẩn bị lên lầu.

Cửa bị mở ra, anh quay lại thì nhìn thấy Khổng Thành đi vào.

"Cửu gia."

"Sao cậu lại đến đây?"

Khổng Thành liếc nhìn cánh cửa sát đất cách đó không xa rèm buông kín, "Ngài đã nhìn thấy người ngồi bên ngoài kia chưa?"

"Ai cơ?"

"Cửu phu nhân."

Cận Ngụ Đình tiến lên vài bước, vén rèm lên, nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi tên chiếc ghế gỗ dài. Cô mặc một chiếc váy dài nhung đen nên nếu như không nhìn kỹ thì giống như là cả người hòa vào trong bóng đêm. "Làm sao cô ta vào đây được?"

"Cửu gia, Cửu phu nhân nhất định là đến tìm ngài, chỉ lạ là không đi vào?"

Cận Ngụ Đình buông rèm xuống, "Mặc kệ cô ta."

"Đêm nay bên ngoài rất lạnh, nhiệt độ đã dưới 0 độ."

"Khổng Thành," Cận Ngụ Đình không vui liếc anh ta một cái. "Muốn đổi nghề làm người dự báo thời tiết rồi?"

Khổng Thành nghe vậy, tiếp tục bổ sung một câu, "Đêm nay còn có thể có tuyết rơi."

Cận Ngụ Đình lạnh lùng lườm anh ta, Khổng Thành làm bộ như không thấy đánh mắt sang chỗ khác.

"Nói không muốn gặp lại tôi là cô ta, lúc này tìm đến cửa cũng là cô ta, nực cười."

"Cửu gia, ai cũng có những lúc sai lầm, nếu Cửu phu nhân đã đến thì có lẽ là việc kia cũng đã muốn bỏ qua."

Cận Ngụ Đình đi đến ghế sa lông ngồi xuống, "Cô ta nhìn thấy tôi ôm Thương Lục, tôi không tin là trong lòng cô ta chuyện này có thể dễ dàng bỏ qua đến vậy."

Anh nâng ấm trà lên rót vào chén nước nhỏ, vừa mới uống được một ngụm đã nghe Khổng Thành nói. "Nếu như thật sự để tâm đến việc đó như thế, vậy thì khẳng định trong lòng phu nhân đã có ngài."

Cận Ngụ Đình cơ hồ quên cả nuốt, ánh mắt phức tạp chuyển qua Khổng Thành, "Cậu vừa mới nói cái gì?"

"Cửu phu nhân nói đứa bé không còn, không phải cũng là từ chuyện này mà ra hay sao."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, đầu ngón tay đặt trên miệng chén nhẹ nhàng vuốt.

Cố Tân Tân vừa rồi nhìn thấy Khổng Thành đi vào đã có thể chắc chắn địa chỉ Lý Dĩnh Thư cho cô là không sai, Cận Ngụ Đình đúng là ở đây.

Cô hít một hơi kéo tinh thần, lúc này mới bước tới ấn chuông cửa.

Khổng Thành nghe thấy, xoay người muốn ra mở cửa, Cận Ngụ Đình trầm giọng gọi anh ta lại. "Không phải đã nói là mặc kệ cô ta sao?"

"Nhưng mà, Cửu gia......"

"Khổng Thành, tôi cho cậu nghỉ ngơi, cậu không nhân cơ hội ở nhà bồi đắp tình cảm với gia đình, cả một ngày cứ quanh quẩn chỗ này làm cái gì?"

Khổng Thành bị một câu nói đó làm cho cứng lưỡi, không thể làm gì khác đành mặc cho tiếng chuông cửa vang lên không ngừng.

Cố Tân Tân đứng bên ngoài lâu như vậy, lúc này sớm đã bị đông cứng.

Tay cô liên tục nhấn chuông cửa, tiếng chuông như đòi mạng lọt vào bên trong, như vậy nhất định người phía trong có thể nghe được rõ ràng, nhưng chung quy vẫn không có ai ra mở cửa cho cô.

Cố Tân Tân nghĩ thầm, có lẽ là Cận Ngụ Đình lúc này không tiện đi ra? Nói không chừng, lúc anh ở bên ngoài cũng không phải chỉ có một mình.

Nhưng tốt xấu gì cô cũng được coi là vợ Cận Ngụ Đình, huống hồ cô đã hứa với người trong nhà ngày mai nhất định sẽ cùng anh trở lại.

Cố Tân Tân giơ tay đập lên cánh cửa. "Cận Ngụ Đình, tôi biết anh đang ở trong. Tôi sẽ không quấy rầy anh, chỉ muốn mượn một nửa ngày của anh, ngày mai cùng tôi về nhà một chuyến."

Cận Ngụ Đình nghe được thì không khỏi cười gằn, anh biết ngay là cô không tự nhiên đến tìm mình như thế, khả năng duy nhất chỉ là vì người nhà mà đến.

Tiếng gõ cửa truyền vào tai Khổng Thành, chân anh ta vẫn đóng đinh ở chỗ cũ, Cận Ngụ Đình đã nói như vậy rồi thì anh ta cũng không dám đi mở cửa cho cô.

Trong phòng ấm áp nên chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng, Cận Ngụ Đình ngồi bất động trên ghế sô pha, trong đầu đều là lời nói không muốn gặp lại anh của cô.

Cố Tân Tân có chuyện canh cánh trong lòng, anh cũng có chuyện mãi không rũ bỏ được.

Bên ngoài tiếng gõ cửa dần giảm đi, Cố Tân Tân thu tay về. Xem ra hôm nay anh ta đã quyết tâm không muốn gặp cô.

Đúng lúc này có một chiếc xe đi vào cổng biệt thự. Cố Tân Tân nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau lưng nhưng không quay đầu lại, mãi đến khi một bóng người cao gầy đi đến cạnh cô, "Cô là ai?"

Đôi mi thanh tú của cô cau lại, ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trước mặt. Lớp trang điểm tinh xảo, vóc người đầy đặn, quần áo cũng vô cùng thời thượng. Tầm mắt của cô dọc theo cánh tay người phụ nữ nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở chiếc túi giấy cô ấy đang cầm, Cố Tân Tân có thể thoáng nhìn được trong đó là quần áo.

Trong lòng cô cái gì cũng hiểu, cuối năm người khác đều là ở nhà nghỉ ngơi, người phụ nữ này cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở biệt thự riêng của Cận Ngụ Đình được.

"Hỏi cô đó, cô là ai?"

Cố Tân Tân đè xuống cay đắng trong lòng. "Cô là ai?"

"Tôi khuyên cô vẫn là nên trở về đi thôi, Cửu gia nếu muốn cho cô vào thì còn có thể để cô đứng ở đây hay sao?"

Cô ấy không thể nghi ngờ đã lại càng xát thêm muối lên vết thương của Cố Tân Tân, cô quan sát người phụ nữ trước mặt một chút, "Ý cô là, cô có thể vào?"

Người phụ nữ ấn chuông cửa, thấy bên trong không có động tĩnh gì thì lấy điện thoại ra gọi cho Khổng Thành.

Khổng Thành đi đến trước cửa sổ sát đất. Cố Tân Tân có lẽ là đi rồi, mà Cận Ngụ Đình đang ngồi trên giường cũng không nói gì cả, Khổng Thành không thể làm gì khác là tự mình đưa ra quyết định, đi đến mở cửa ra.

Bóng dáng người phụ nữ rơi vào tầm mắt của Khổng Thành, anh ta liếc cô ta một cái. "Sao bây giờ mới đến?"

"Cũng cần thời gian chuẩn bị chứ?"

Ánh mắt Khổng Thành đảo qua, nhìn thấy Cố Tân Tân đứng bên cạnh người phụ nữ đó, anh ta còn cho là cô đã đi rồi, "Cửu......"

Cố Tân Tân quay đầu rời đi, cô không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý kia của người phụ nữ kia. Khổng Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cũng không dám đuổi theo, không thể làm gì khác đành nghiêng người sang một bên để cho tiểu La đi vào.

Người phụ nữ đi đôi giày cao gót lộc cộc tiến vào phòng khách, Cận Ngụ Đình nhấc mắt, thần sắc phút chốc trở nên âm u. "Sao cô lại đến đây?"

"Khổng...... Khổng Thành bảo tôi tới. Tiểu La nghe giọng anh có vẻ không đúng lắm, vội vàng quay người sang hướng Khổng Thành cầu cứu.

Ánh mắt từ bên ngoài của Khổng Thành thu hồi, "À, là tôi bảo tiểu La mang tài liệu qua, bởi vì thời gian khá là gấp gáp......"

"Cố Tân Tân đâu?" Cận Ngụ Đình ngắt lời cậu ta.

Khổng Thành liếc qua tốc độ của Cố Tân Tân càng ngày càng nhanh, "Đi, đi rồi."

"Ai cho cô đến hả!" Cận Ngụ Đình đứng dậy, lửa giận không biết vì sao đột nhiên bùng lên, giọng nói lạnh lẽo chất vấn rơi vào trong tai tiểu La. Cô ấy trước giờ tuy là vẫn luôn thấy bộ dạng cấm ai lại gần của Cận Ngụ Đình, nhưng phát hỏa như vậy thì đúng là rất hiếm có, chuyện này...... rốt cuộc là thế nào?

Tiểu La không dám nói gì nữa, Khổng Thành bước nhanh đến bên người cô ấy. "Đưa tài liệu cho tôi rồi đi đi."

"Được."

Tiểu La nơm nớp lo sợ lấy tài liệu từ trong túi giấy ra, bất cẩn để cho một mảnh áo bị kéo ra theo. Cận Ngụ Đình nhìn thấy chiếc thắt lưng đen lộ ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, khả năng quan sát trước giờ của Cố Tân Tân cực kỳ tốt, cô ấy không thể không nhìn thấy.

Cận Ngụ Đình nâng tay lên chỉ vào đó, tiểu La nhét lại thắt lưng về. "Xin lỗi, lúc Khổng Thành gọi điện đúng lúc tôi đang bên ngoài, lát nữa phải mang quần áo cho một người bạn nên đặt chung vào nhau luôn."

Khổng Thành lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nhìn theo Cận Ngụ Đình bước nhanh đến trước cửa sổ sát đất. Cố Tân Tân vốn là muốn đi thẳng ra ngoài, nhưng lúc đi qua chiếc ghế dài cả người bỗng nhiên vô lực, hai chân không nhấc lên nổi nữa.

Cận Ngụ Đình nhìn thấy cô ngồi lại xuống chiếc ghế, có lẽ là vì lạnh nên bàn tay đưa lên kéo cổ áo lên cao.

Anh quay đầu lại liếc nhìn dáng vẻ nơm nơp lo sợ của tiểu La, lúc này đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Khổng Thành hỏi thăm tình hình.

Cận Ngụ Đình bỏ rèm cửa trên tay xuống, "Còn chần chừ cái gì? Không lẽ còn muốn ngủ luôn ở đây?"

Tiểu La sợ run cầm cập, "Vậy tôi xin phép."

Cô ấy còn ở lại thêm chút nữa không biết chừng Cố Tân Tân sẽ đem toàn bộ chuyện trong đầu khẳng định đến tám chín phần rồi.

Tiểu La đi đến cửa, mở cửa chuẩn bị ra ngoài.

"Chờ đã." Cận Ngụ Đình gọi cô ấy lại.

"Cửu gia, ngài còn chuyện gì muốn dặn dò?"

"Cô, đi giải thích rõ ràng cho cô ta hiểu."

Tiểu La ngẩn người ra, nhưng dĩ nhiên người được Cận Ngụ Đình trọng dụng trước nay đều là người rất tinh tường, cô ấy rất nhanh đã hiểu được. "Vâng."

Cận Ngụ Đình nhìn cô ấy mở cửa đi ra, trên người mặc một chiếc đầm đỏ rực bó sát, chân váy xẻ một đường ở cạnh, theo động tác bước đi của cô ấy khiến cho cảnh xuân ở đùi cũng theo đó lộ ra. Phía trên mặc chiếc áo lông cũng bó sát không kém phần, vừa mỏng lại còn là xuyên thấu, thái dương Cận Ngụ Đình giật giật, "Khổng Thành."

"Vâng."

"Sau này không có gì quan trọng thì đừng để cho cô ấy qua đây."

"Vâng."

Cận Ngụ Đình ngồi về chỗ của mình trên ghế sô pha, Cố Tân Tân nếu như lúc này không nghĩ linh tinh thì vừa rồi khẳng định đã cùng tiểu La cùng bước vào rồi.

Cố Tân Tân dùng sức bấm ngón tay vào da thịt nhưng lại không hề cảm thấy đau. Cô nghe được tiếng giày cao gót đi về phía này, đầu cúi càng thấp hơn.

"Cái kia......" Tiểu La mở miệng nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, cô ấy cũng đâu có nói gì với Cố Tân Tân đâu cơ chứ.

Trong lòng Cố Tân Tân lúc này như có trăm nghìn vết dao cứa, ánh mắt cô bắn về phía tiểu La. "Mười phút đã làm xong rồi?"

Tiểu La cuống quýt xua tay. "Không có."

Nếu như lời này bị Cận Ngụ Đình nghe thấy, còn không biết liệu có đánh chết cô luôn không.

"Vậy cô có thể đi vào tiếp tục."

"Không phải, cô hiểu lầm rồi, Khổng Thành bảo tôi mang tài liệu đến thôi mà."

Cố Tân Tân quay đầu sang hướng khác, "Cô không cần phải giải thích với tôi làm gì."

"Không được đâu, Cửu gia nếu biết tôi không nói rõ với cô nhất định sẽ lột da tôi mất."

Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ. "Giải thích cái gì?"

"Cô đừng hiểu lầm tôi là người phụ nữ của ngài ấy, tôi chỉ là làm việc cho bọn họ mà thôi."

Cố Tân Tân nhìn cánh cửa lớn đống chặt, nhưng không phải Cận Ngụ Đình vẫn là không cho cô đi vào hay sao?

Tiểu La đứng ở nơi đầu gió, cái lạnh đập vào da thịt làm cô ấy run lập cập, Cố Tân Tân liếc cô ấy một cái, "Còn không đi?"

"Lúc này chắc cô phải hết giận rồi chứ?"

"Tôi vì sao phải tức giận?"

Hai người này thật sự là giống nhau như đúc, tiểu La cũng không dám nấn ná lại lâu, vạn nhất lỡ miệng lại nói ra gì đó, thật sự là mang miếng cơm của mình ra đùa giỡn.

Khổng Thành ngồi đối diện Cận Ngụ Đình lật xem mấy tờ tài liệu trong tay. Không biết Cố Tân Tân còn muốn ngồi đó đến lúc nào, Cận Ngụ Đình đứng dậy đi lên lầu, cứ nhắm mắt làm ngơ đi thôi.

Thật ra mấy ngày nay anh cũng không hề nhàn rỗi, bên phía Cận Duệ Ngôn dặn dò anh làm không ít chuyện, đừng nói là ở ngoài ăn chơi chè chén, có thể bảo đảm giấc ngủ cơ bản đã là tốt lắm rồi.

Một lát sau, Khổng Thành lên lầu, "Cửu gia, nếu không còn việc gì thì tôi về trước đây."

Cận Ngụ Đình kéo chiếc chăn mỏng trên giường, ném cho anh ta, "Nếu cô ta đông cứng ở đó cũng rất phiền."

"Vâng." Cận Ngụ Đình làm sao vui vẻ để anh ta nói gì thì nói như vậy chứ, Khổng Thành ra vẻ đã hiểu, anh ta lúc này chỉ cần phụ trách gật đầu phụ họa là được.

Khổng Thành ôm chăn xuống lầu rồi đi ra bên ngoài, khoác chăn lên người Cố Tân Tân, "Cửu phu nhân, không thì cô cứ về trước đi."

Cố Tân Tân đẩy chiếc chăn ra, "Ngày mai anh ta có lịch trình gì không?"

Khổng Thành không dám tùy tiện trả lời, "Tôi vẫn chưa hỏi Cửu gia."

Cận Ngụ Đình từ trên ban công nhìn xuống, Cố Tân Tân không có ý đi, lại cũng không chịu tiếp nhận ý tốt của anh, thật là cứng đầu muốn đi vào chỗ chết.

Khổng Thành bước vào nhà, buổi tối anh ta còn có việc nên Cận Ngụ Đình để anh ta về trước.

Cố Tân Tân không đi làm hại Cận Ngụ Đình bực dọc nóng nảy không thôi. Anh đi xuống lầu, nhìn thời gian, cũng gần tám giờ rồi.

Lúc này nhất định là cô vừa lạnh vừa đói, nhưng nhớ lại cái bộ dạng đó của cô, anh cũng không muốn đau lòng cho cô.

Mười mấy phút sau Cận Ngụ Đình rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, mở cửa đi ra ngoài, anh đứng trước mặt Cố Tân Tân, ngữ khí rất không tốt, "Làm sao, cô thật sự muốn để tất cả mọi người đều nhìn thấy tôi ngược đãi cô thế nào đúng không?"

"Tôi chỉ muốn gặp anh một chút thôi." Hai tay Cố Tân Tân nhét trong túi áo.

"Mấy hôm nay tôi cũng không rảnh rồi gì, cô không cần uổng phí tâm tư."

Cố Tân Tân từ trên ghế đứng lên, "Tôi chỉ muốn cùng anh về nhà ăn một bữa cơm với ba mẹ tôi mà thôi, yêu cầu này không quá đáng chứ?"

"Cố Tân Tân, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô."

Trong lòng bị tàn nhẫn rạch thêm một đường, "Qua ngày mai tôi nhất định không để anh nhìn thấy tôi nữa."

Cận Ngụ Đình xoay người rời đi, Cố Tân Tân đứng đó không biết phải làm sao, nhưng cũng chỉ sững sờ chốc lát liền rất nhanh nhẹn nhấc chân đi theo phía sau anh.

Vào phòng khách, Cố Tân Tân không đổi giày mà đi thẳng vào trong, Cận Ngụ Đình đi vào nhà bếp, đứng trước cánh cửa tủ lạnh đang mở.

Dù là Cố Tân Tân không đến tìm anh thì Cố gia bên kia ngày mai anh cũng phải đi.

Quà cáp cũng bảo Khổng Thành chuẩn bị đâu đấy rồi, tốt xấu gì Cận Ngụ Đình cũng đã cưới Cố Tân Tân vào cửa, về tình về lý cũng không thể bạc đãi hai người lớn bên đó.

Nhưng ngoài miệng anh một mực không nói, bàn tay đặt trên đầu tủ lạnh, "Lần trước thấy cô làm bánh, tài nấu nướng của cô chắc không tồi?"

Từ nhỏ đến lớn Cố Tân Tân đều là được cơm đút tận miệng, hơn nữa Cố Đông Thăng đặc biệt thích vào bếp, trong nhà càng không có chỗ cho cô phát huy.

"Tôi nấu ăn dở tệ."

Cận Ngụ Đình kéo tủ lạnh ra, ra hiệu cho cô đi tới, Cố Tân Tân đi tới bên cạnh anh, thấy trong tủ lạnh chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, người đàn ông đứng ở bên cạnh, cho cô chọn, "Biết làm món gì?"

Tiệc hải sản tươi cô đương nhiên không làm được, mấy món chính tinh xảo cũng đừng hy vọng ở cô, về phần nấu ăn ở nhà, Cố Tân Tân cũng tự biết khả năng của mình.

Cô nhìn Cận Ngụ Đình, "Có phải tôi nấu cơm cho anh, anh sẽ về nhà với tôi không?"

Người đàn ông dựa lưng vào chiếc bàn bên cạnh, "Nếu vậy có thể cân nhắc một chút."

Cố Tân Tân lấy mấy mớ rau từ trong tủ lạnh ra, cô không thể làm mấy món mặn hạn như rán cá rán thịt nướng các loại, nhưng mấy món xào đơn giản cô vẫn có thể đối phó được.

Cận Ngụ Đình đi ra ngoài xem ti vi, chờ đến lúc Cố Tân Tân đi qua đi lại trong phòng bếp đi ra, cũng đã chín giờ.

Cố Tân Tân bưng cơm canh lên bàn, Cận Ngụ Đình đi tới quét mắt một cái, thật quá đơn giản rồi, một bát canh trứng rau chân vịt, một đĩa rau xào ớt xanh, một đĩa salad cần tây với bách hợp.

Từ cuối năm đến giờ, vẫn là lần đầu anh ăn chay đến như thế.

Cố Tân Tân thấy anh dường như không muốn ăn, "Tôi chỉ có thể làm mấy món này thôi."

"Cô cũng ngồi xuống đi."

Hai người cũng không phải chưa từng ăn chung, chỉ là hôm nay trong biệt thự Thụ Sơn đặc biệt cô quạnh, hơn nữa không nói lời nào với nhau nên bầu không khí khó tránh khỏi có chút căng thẳng ngột ngạt.

Trong nhà có điều hòa, Cố Tân Tân vẫn còn mặc chiếc váy lông vừa rồi, cô sắp nóng đến tan chảy, Cận Ngụ Đình thấy cô ngây ngốc đứng đó, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Ăn xong bữa cơm này, cô cảm giác áo trong cũng dính cả vào người.

"Sau mười giờ ngày mai tôi rảnh." Cận Ngụ Đình nói xong, đẩy ghế ra đứng dậy.

"Vậy đến lúc đó anh sẽ ghé về tòa nhà Tây chứ? Hay đợi tôi sang đây rồi cùng đi?"

Ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi trên người cô, "Tôi sẽ bảo tài xế tới đón cô."

"Được."

Cận Ngụ Đình ăn hơn nửa bát cơm, cũng coi như là tìm một cái bậc thang, nếu không sẽ khiến Cố Tân Tân cho là anh chịu thua trước.

Lúc về Cận Ngụ Đình không cho người đưa cô về, Cố Tân Tân tự ra khỏi khu biệt thự gọi xe.

Ngày hôm sau quả nhiên Cận Ngụ Đình bảo tài xế tới đón cô, hai người cùng về, dọc đường đi cũng không ai nói chuyện với ai.

Tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Cố Tân Tân thấy Lục Uyển Huệ đứng ở phía xa, bà vừa thấy xe của họ liền bước nhanh về phía trước, "Cuối cùng cũng đến, ba mẹ đều chờ nửa ngày rồi."

Tài xế xuống xe mở cửa, Cận Ngụ Đình đi ra đầu tiên, "Mẹ, năm mới vui vẻ."

Lục Uyển Huệ vui vẻ đáp, "Ngụ Đình, gần đây bận rộn chắc mệt lắm nhỉ?"

"Vâng, việc ở công ty có quá nhiều."

Tài xế mở cốp sau ra, cầm quà cáp lớn nhỏ từ trong ra, Lục Uyển Huệ nhịn không được nói, "Cũng quá khách khí rồi."

"Mẹ, đây là việc nên làm."

Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân đi tới, anh nắm lấy tay cô, "Đi, lên nhà thôi."

Mãi cho đến khi bước qua cửa chính mà Cận Ngụ Đình vẫn nắm tay cô không buông, dạ dày của Cố Đông Thăng đã tốt hơn nhiều, chỉ là thời gian này không thể uống rượu. Trong phòng bếp đang hầm canh gà với thịt heo, còn có mấy món đang chờ xào, Cố Tân Tân dẫn Cận Ngụ Đình vào trong phòng khách.

Cố Đông Thăng đi rót nước, Lục Uyển Huệ xoay người đi vào nhà bếp, trong nhà người người bận rộn, hơn nữa diện tích cũng nhỏ nên cảm giác có vẻ náo nhiệt hơn.

Hôm nay Cận Ngụ Đình không bày ra cái mặt khó ở nữa, mà cũng đã nói chuyện với Cố Tân Tân, lúc trên bàn ăn cơm còn gắp thức ăn cho cô.

Lục Uyển Huệ ăn được một nửa, đặt đôi đũa trong tay xuống, "Ngụ Đình, tối nay nhà mợ của Tân Tân muốn mời các con ăn bữa cơm, con xem... con có rảnh không?"

"Có ạ." Cận Ngụ Đình trả lời không do dự, cũng là ngoài dự liệu của Cố Tân Tân.

"Vậy ngày mai thì sao? Còn có nhà chú Tân Tân, cũng nói với mẹ muốn mời cơm, nhưng mẹ biết con bận rộn..."

Cận Ngụ Đình biết đây là năm đầu tiên bọn họ kết hôn, họ hàng trong nhà mời cơm là quy định, nếu như anh tùy tiện từ chối thì chỉ sợ về sau Cố gia không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta.

"Có thời gian, mẹ, mẹ cứ sắp xếp đi."

"Thật tốt quá rồi." Lục Uyển Huệ không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy, bà cầm đũa không ngừng gắp rau vào bát mình.

Ăn xong, Cố Tân Tân theo Lục Uyển Huệ vào nhà bếp, Cận Ngụ Đình thì ngồi xuống sô pha với Cố Đông Thăng.

"Bố, cơ thể bố gần đây vẫn tốt chứ ạ?"

"Tốt, tốt lắm." Cố Đông Thăng tháo kính trên mũi xuống, "Ngụ Đình, lúc trước có chuyện bố quên chưa nói với con."

"Chuyện gì ạ?"

"Lúc nhỏ Tân Tân từng ngã xuống hồ suýt chết đuối, con thấy đấy, con bé cũng lớn như vậy rồi mà còn chưa biết bơi. Con cẩn thận một chút, lần trước ba tới nhà con thấy có bể bơi, con bé rất sợ nước, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn cho con bé."

Cận Ngụ Đình không khỏi nghĩ tới lần cô bị Thương Lục đẩy xuống bể bơi kia, chẳng trách cô sống chết ôm Khổng Thành không chịu buông, anh nào biết được còn có lý do là như vậy.

"Vì sao lại rơi xuống hồ?"

"Khi còn bé nghịch ngợm, được ba mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Con bé đuổi theo một đàn vịt, lúc đuổi tới bờ ao thì chúng nó nối đuôi nhau nhảy xuống ao, không nghĩ tới con bé lại cũng nhảy xuống theo." Cố Đông Thăng nói đến đây thì không nhịn được bật cười, cũng may lúc đó người lớn kịp thời phát hiện, chỉ là mỗi lần nghĩ đến ngày hôm đó ông và Lục Uyển Huệ đều sẽ hoài nghi có phải mình sinh ra một đứa con gái ngốc hay không.

Hai tay Cận Ngụ Đình nắm chặt, anh thật sự cười không nổi.

Anh nhớ tới lúc cô bị giam trong bể kính, sự sợ hãi ấy hẳn là so với người thường phải lớn hơn gấp hàng trăm hàng nghìn lần đi?

Cố Tân Tân thu dọn phòng bếp xong đi ra, Cận Ngụ Đình vẫy cô, ý bảo cô qua đó ngồi xuống.

Cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh kéo tay cô qua, mọi thứ thật giống như trở lại trước khi chưa cãi nhau. Nhưng Cố Tân Tân biết đây chỉ là giả vờ, đợi sau khi bọn họ trở về thì cô và anh sẽ lại trở về thời kỳ chiến tranh lạnh trước đây.

Hai ngày tiếp theo Cận Ngụ Đình cùng cô tới nhà họ hàng ăn cơm, chú thím đều đều cảm thấy hết sức hài lòng, dù sao Cận Ngụ Đình khiêm tốn lễ phép, đối với Cố Tân Tân còn vô cùng ôn nhu.

Trên đường trở về, xe lái vào biệt thự Thụ Sơn trước, bầu không khí trong xe khôi phục thành một mảnh yên tĩnh, tài xế dừng xe, Cận Ngụ Đình mở cửa đi xuống.

Hai người vẫn sống riêng, không quấy rầy lẫn nhau.

Thương Kỳ tới tòa nhà Tây, còn mang theo không ít đồ, Cố Tân Tân xuống lầu đã thấy cô ta đứng sẵn trong phòng khách, cô ấy bước nhanh đến chỗ cô.

"Cửu tẩu."

"Sao lại đến đây?"

"Từ cuối năm em đã muốn tới rồi." Thương Kỳ đặt túi lớn túi bé qua một bên, "Em mua rất nhiều thứ ngon cho chị bồi bổ cơ thể."

"Tôi đã rất tốt rồi."

Hai người đến phòng khách ngồi xuống, trên mặt Thương Kỳ đầy vẻ xấu hổ, "Đứa bé sao lại không còn chứ?"

"Không cẩn thận té ngã thôi."

"Hôm đó đáng lẽ em không nên đi tìm chị và Cửu ca, còn không bằng em nói trực tiếp nói cho anh rể, cùng lắm thì bị anh ấy mắng cho một trận."

Cố Tân Tân không muốn nhớ lại chuyện ngày hôm đó chút nào, "Đừng nghĩ như vậy, thực sự không liên quan đến em."

"Em còn không dám đến tòa nhà Tây ấy, em sợ Cửu ca tìm em tính sổ."

Cố Tân Tân cảm thấy những lời này thực sự buồn cười, "Em yên tâm, trong tim anh ta vốn dĩ không có chị."

"Cửu tẩu, chị nói linh tinh gì vậy chứ?"

"Vậy nên em không cần lo lắng."

"Nếu trong tim Cửu ca không có chị thì hôm đó ở tòa nhà Đông đã không bảo vệ chị, dẫu sao ba mẹ em đã khăng khăng cho là chị hại chị em."

Cố Tân Tân nghe những lời này, càng cảm thấy trào phúng, "Phải, anh ta nên vì chị dâu mà liều mạng với chị mới đúng."

Thương Kỳ nghe ra trong lời nói của cô có điều bất thường, cô ta chăm chú nhìn kỹ sắc mặt Cố Tân Tân. "Cửu tẩu, chị sẽ không cho rằng Cửu ca có ý gì với chị em đó chứ?"

Đã nói đến nước này thì Cố Tân Tân cũng không muốn giấu giấu giếm giếm nữa, "Thương Kỳ, ngày đó lúc chị vào trong khu rừng, nhìn thấy Cận Ngụ Đình tìm được chị dâu, anh ta còn ôm chị ấy..."

Trên mặt Thương Kỳ không có chút giật mình nào, "Sau đó thì sao?"

Còn có sau đó sao?

""Lúc đó chị mới cảm thấy bảo bối trong tim anh ta thật ra là chị dâu, anh ta ôm chặt chị ấy như vậy, giống như mất đi rồi tìm lại được.."

"Hai bọn em đều như em gái của anh ấy, anh ấy tìm thấy chị em có thể không kích động sao?"

Cố Tân Tân nghe không lọt tai, "Không phải, không có đơn giản như vậy đâu."

"Nếu giữa bọn họ thực sự có chuyện gì, em lại sẽ không biết sao?"

Một câu nói của Thương Kỳ giống như đánh trúng tim Cố Tân Tân, cô nửa tin nửa ngờ nhìn về phía cô ta. "Có thể có một số việc ngay cả em cũng không biết."

"Không thể nào." Thương Kỳ nói chắc chắn, "Quan hệ của em và chị em từ nhỏ đã rất tốt, chị ấy có chuyện gì đều sẽ nói cho em."

Trong đầu Cố Tân Tân liều mạng nhớ lại tình cảnh tối đó, một màn Cận Ngụ Đình ôm Thương Lục cô nhớ rất rõ ràng.

"Cửu tẩu, giao tình giữa Cận gia và Thương gia nhiều năm như vậy, lúc bé em và chị em còn được mang tới Cận gia một tháng, cả ngày bám theo bọn họ quậy phá, Cửu ca vì em và chị em còn từng đánh nhau với người khác. Bên ngoài có bao nhiêu kẻ muốn vịn vào quan hệ của Cận gia, sau khi kết hôn với anh rể, bọn họ liền cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Cửu ca. Lại nói Cận gia là một đại gia đình, nếu muốn lấy chút chuyện để gây xích mích hiểu lầm cũng rất đơn giản, về chuyện Cửu ca và chị em do ý xấu của người ngoài, em đã sớm nghe được, nhưng cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, nếu chị coi chuyện này là thật vậy chị cũng quá ngốc rồi."

Cố Tân Tân hơi lung lay, chủ yếu vì Thương Kỳ là người thân cận với Thương Lục nhất, hơn nữa những tin đồn này quả thực là từ trong miệng người khác truyền ra.

"Người bên ngoài nói như vậy, chẳng qua là thấy chị em điên nên nghĩ chị ấy dễ bắt nạt. Còn nữa, chị gả vào Cận gia hẳn là biết rõ Cửu ca và anh rể em chính là cánh tay đắc lực của chị Duệ Ngôn, thiếu một người cũng không được. Hai năm nay luôn có người không ngừng chia rẽ quan hệ của họ, vì vậy mà Cận gia cũng dần phân tán sự nghiệp. Bọn họ mỗi người giữ một phần, tránh được quan hệ cạnh tranh, cho nên chuyện có lớn hơn nữa đối với bọn họ mà nói đều vô dụng. Đến cuối cùng, chủ ý của mấy người đó chuyển lên người chị em, em đã nghe những lời khó nghe nhất, nói chị em vào Cận gia là để phục vụ hai anh em họ. Người nói những lời đó bị đánh cho gần chết, là Cửu ca tìm người đánh, lẽ nào chị cũng cho rằng anh ấy ra tay là vì anh ấy thích chị em hay sao?"

Cố Tân Tân không trả lời được, Thương Kỳ nhìn cô như vậy thì cảm thấy buồn cười. "Nếu chị ăn giấm của chị em, vậy không bằng ăn luôn giấm của em đi, em còn chưa kết hôn, đối với chị uy hiếp càng lớn."

Cố Tân Tân không nhịn được phì cười, "Đừng đùa."

"Vậy chị nói thử xem, đêm đó ngoài nhìn thấy Cửu ca ôm chị em ra, bọn họ còn làm chuyện gì khác không? Còn nói gì không?"

Đôi môi mím chặt của Cố Tân Tân khẽ giãn ra, ngoại trừ ôm thì những thứ khác thật không đủ để người ta hoài nghi.

"Cửu tẩu, tự chị suy nghĩ cho thật kỹ đi, chuyện của Trần tiểu thư em cũng biết rồi. Quan hệ của Trần gia và Cận gia cũng không bình thường, nhưng chị nhìn xem bây giờ Trần tiểu thư đã thành cái dạng gì rồi, còn không phải vì trêu chọc tới chị sao? Cửu ca trút giận cho chị, chị không nhìn thấy sao?"

Cố Tân Tân bị cô ấy nói đến á khẩu, trải qua mấy câu khuyên nhủ như thế của Thương Kỳ, dường như chuyện bọn họ ôm nhau trong rừng cây đã bị thu nhỏ bé tí tẹo, mà chuyện Cận Ngụ Đình cứu cô, trái lại càng được phóng đại ra.

Sau khi Thương Kỳ rời khỏi tòa nhà Tây, lại đi đến tòa nhà Đông thăm Thương Lục.

Cận Hàn Thanh không ở nhà, Tần Chi Song và Thương Lục đang ngồi trong sân, Thương Kỳ bước nhanh qua. "Bác gái."

"Kỳ Kỳ, mau ngồi xuống."

Thương Lục đang làm túi thơm, trong giỏ trúc bên cạnh đựng đầy đủ loại cánh hoa phơi khô, Thương Kỳ ngồi xuống cạnh cô ấy. "Chuyện hôm đó chị ấy đi vào trong rừng anh rể không biết chứ ạ?"

"Không biết."

"Vậy thì may."

Tần Chi Song vừa dạy cách làm cho Thương Lục, vừa hỏi Thương Kỳ, "Bên phía Tân Tân cháu qua thăm rồi chứ?"

"Rồi ạ, cháu vừa từ đó về."

"Vậy chuyện bác nhờ cháu..."

"Bác yên tâm. " Hai tay Thương Kỳ nắm nhẹ, mặt mày tươi cười. "Cháu đều nói với Cửu tẩu rồi, Cửu ca với chị cháu không có ý tứ gì khác, cháu cũng đã nói với chị ấy chuyện người ngoài luôn nhìn chằm chằm Cận gia, cháu tin từng ấy chuyện nhất định có thể tháo gỡ mọi khúc mắc của chị ấy."

Tần Chi Song nghe vậy, khuôn mặt mới thả lỏng, "Chuyện này cũng chỉ có cháu có thể khuyên con bé, dẫu sao con cũng là em gái Thương Lục, lời cháu nói con bé mới tin."

"Chỉ là đáng tiếc cho đứa bé của Cửu tẩu."

Tần Chi Song nghĩ tới chuyện Cố Tân Tân sảy thai, bà cau mày, lo lắng. "Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách để cho chúng nó hòa thuận, con cái vẫn sẽ còn cơ hội khác."

"Bác Tần, bác thật sự là một người mẹ chồng tuyệt vời, nếu đổi lại là người khác không chừng đã đuổi Cửu tẩu ra ngoài rồi."

Tần Chi Song hơi lắc đầu, "Con bé ở Cận gia cũng chưa từng làm ra chuyện gì lớn, sảy thai cũng là do hiểu nhầm, huống hồ cháu nhìn thái độ Cửu ca của cháu mà xem, mặc dù nó ở ngoài, nhưng Cố gia bên kia nó cùng không quên, đã nói rõ được trong lòng nó không hề có suy nghĩ khác."

"Đó là dĩ nhiên, họ nhất định có thể sống đến đầu bạc răng long." Khóe miệng Thương Kỳ khẽ lộ ra một nụ cười, tay chống cằm.

Cận Ngụ Đình vẫn không về tòa nhà Tây, qua hết Tết, Cận gia bên này rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

Cận Vĩnh Nham trực tiếp ra tối hậu thư, nếu như anh còn không nghe lời khuyên thì đừng hòng trong nhà cho anh được sống yên.

Trong lòng Cận Ngụ Đình cực kỳ rõ ràng, chẳng qua Cận Vĩnh Nham muốn dùng nhân viên ở công ty gây chút chuyện, nếu anh vẫn muốn ở riêng, sau này Đông Tiến anh cũng đừng hòng mong có được.

Buổi tối, xe xuyên qua màn đêm, cánh cổng lớn tòa nhà Tây đóng chặt, mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy phòng ngủ chính trên tầng hai sáng đèn.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mui xe, sau khi xe ngừng hẳn, Khổng Thành hơi liếc về phía người đàn ông ngồi phía sau.

Nếu không phải trong nhà bức ép quá gắt thì hẳn là đêm nay Cận Ngụ Đình cũng sẽ không về. Bây giờ sợ là người bên nhà chính đang chú ý nhất cử nhất động của anh, anh cũng không thể hành động theo cảm tính, dù sao tính tình của ba anh vô cùng rõ ràng, nếu như ông ấy thật sự quyết tâm thì không phải là cho Cận Hàn Thanh một món hời lớn sao?

"Hai người về trước đi."

"Vâng."

Cận Ngụ Đình xuống xe, Khổng Thành chỉ đợi có thế vội bảo tài xế lái đi, bỏ của chạy lấy người.

Gần đây mỗi khi Cố Tân Tân tắm rửa đều không mang theo đồ ngủ, dù sao Cận Ngụ Đình cũng không về, cả tầng lầu cũng chỉ có một mình cô, cho dù cô khỏa thân chạy tới chạy lui thì cũng không lo có người khác nhìn thấy.

Cô cầm chiếc khăn tắm bên cạnh vây quanh ngực, tóc búi tó sau đầu, trên người còn mang theo sự ẩm ướt từ trong phòng tắm, Cận Ngụ Đình đẩy cửa phòng ra, liếc mắt thấy Cố Tân Tân đứng đưa lưng về phía anh. Khăn tắm không dài không ngắn, vừa vặn quây quanh người cô che được hai vị trí mấu chốt nhất.

Cận Ngụ Đình đứng im chỗ đó không lên tiếng, nhìn cô tiến lên trước hai bước, toàn bộ người đều lộ ra dưới dưới ánh đèn.

Cô khom lưng xem khu bình luận trên máy tính, cái mông tròn trịa đập ngay vào mắt Cận Ngụ Đình, tư thế đứng như vậy sao không khiến người ta suy nghĩ bậy bạ được?

Người đàn ông đưa ngón tay sờ lên cổ, nới lỏng chiếc nơ trên đó ra, lúc đi vào trong đồng thời cũng dùng sức đóng sầm cửa lại.

Cố Tân Tân bị dọa nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn, Cận Ngụ Đình đã đi đến bên giường.

Cô không ngờ anh đột nhiên lại quay về, theo bản năng giơ tay đè trước ngực. Cận Ngụ Đình cởi áo khoác, ném quần áo lên giường.

Cố Tân Tân đứng im tại chỗ nhìn, nói không chừng anh chỉ về tắm rửa thay quần áo thôi, Cận Ngụ Đình vừa cởi áo sơ mi, vừa ngồi xuống liền liếc nhìn cô đứng nguyên ở đó không nhúc nhích, cô vẫn định tiếp tục chiến tranh lạnh với anh như vậy sao.

Được lắm, Cận Ngụ Đình còn chưa đụng phải người nào tính khí lì lợm hơn anh đâu.

Buổi tối, giày vò nhất không gì bằng chính là hai người vẫn phải nằm trên một chiếc giường. Lời Thương Kỳ nói nhắc đi nhắc lại trong đầu Cố Tân Tân không dưới trăm lần, trong lòng cô sớm đã bị thuyết phục, chỉ là ngoài miệng không chịu thua mà thôi.

Những ngày sau đó mỗi tối Cận Ngụ Đình đều trở về, nhưng hai người vẫn không nói chuyện, ai sống cuộc sống của người đó, ngủ cũng ngủ riêng.

Lễ kỷ niệm hàng năm của trang web từ hai tháng trước sớm đã xác định được ngày, Cố Tân Tân cũng có trong danh sách được mời, vốn dĩ cô định không đi, nhưng mấy tác giả quen biết nói mãi nên cô cuối cùng cũng phải đồng ý.

Thu dọn xong hành lý rồi xuất phát ngay ngày hôm đó, cô cũng không nói với người khác, người giúp việc thấy cô kéo vali hành lý ra cửa liền đi theo, "Cửu phu nhân, cô đi đâu vậy?"

"Đi ra ngoài có chút việc."

Người giúp việc liếc nhìn đồ bên cạnh cô, "Cửu gia..."

"Cô muốn nói cho anh ta tôi không phản đối, nhưng mà tôi chỉ về nhà một chuyến cũng không được sao?"

Người giúp việc nghe vậy cũng không không tiện nói thêm, hơn nữa Cố Tân Tân cũng đã nói rõ là về nhà rồi.

Lễ kỷ niệm hàng năm không tổ chức ngay ở Lục Thành nhưng cũng may không tính là xa, đi đường sắt cao tốc cũng chỉ hết có nửa tiếng.

Đến khách sạn được viết trên thư mời, trong đại sảnh có biên tập tiếp đón, Cố Tân Tân ký tên sau đó cầm lấy thẻ phòng.

Tác giả ở cùng phòng với cô đến từ Thiên Tân, hai người quen biết cũng đã hơn nửa năm, là bạn tốt trên mạng, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Hai người tựa như nói cả ngày không hết chuyện, buổi tối còn hẹn cùng nhau đi dạo phố.

Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây không hề thấy bóng dáng Cố Tân Tân, anh đứng ở cầu thang gọi người giúp việc.

"Cô ấy đâu?"

"Cửu phu nhân nói là về nhà một chuyến."

Cận Ngụ Đình lấy điện thoại di động ra, người giúp việc nói tiếp, "Lúc Cửu phu nhân đi còn mang theo hành lý."

Cận Ngụ Đình quét mắt qua một cái, "Cô ấy nói về nhà?"

"Vâng."

Anh xoay người lên lầu, gọi điện thoại cho Cố Tân Tân, nhưng không có ai nghe máy.

Cận Ngụ Đình đi vào phòng ngủ, bản vẽ của Cố Tân Tân không còn ở đây, anh đi đến phòng thay đồ, nhiều nhất cô cũng chỉ mang đi mấy bộ quần áo, đồ trong hộp trang sức cũng không đụng tới.

Lá gan của cô xem ra là càng ngày càng lớn rồi, lại dám tự chủ trương, ngay cả một lời cũng không báo trước.

Cận Ngụ Đình đi xuống lầu, anh gọi liền mấy cuộc điện thoại cũng không ai bắt máy, suy nghĩ muốn trực tiếp đến Cố gia.

Lúc này Cố Tân Tân đang vui vẻ đứng bên một quán ăn lề đường với bạn, xung quanh tiếng cười nói huyên náo cả một con đường, căn bản cô không nghe được tiếng chuông điện thoại.

"Cố mỹ nhân, mấy giờ rồi?"

Cố Tân Tân lấy khăn giấy lau mỡ trên ngón tay, "Mình xem xem."

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ đều là Cận Ngụ Đình gọi tới.

"Có phải rất muộn rồi không?" Cô gái bên cạnh hỏi.

"Chưa muộn, mới có tám giờ."

Cố Tân Tân bị lôi kéo đi về phía trước, nhất định Cận Ngụ Đình đã phát hiện cô không ở nhà, mặc dù hai người còn đang chiến tranh lạnh nhưng nếu anh không tìm được cô ở nhà nhất định sẽ hỏi bên nhà, Cố Tân Tân suy nghĩ một chút, vẫn phải gọi lại cho anh.

Hai người dừng lại trước quầy bán hoa quả, Cố Tân Tân gọi điện thoại tới đúng lúc Cận Ngụ Đình đang chuẩn bị ra cửa.

Giọng nói của người đàn ông truyền vào trong tai cô, Cố Tân Tân bên này cũng có thể cảm thấy ngọn lửa tức giận của anh đang thổi phừng phừng, "Đang ở đâu?"

"Tôi ra ngoài."

Nói thừa!

"Đi đâu?"

"Trang web tổ chức lễ kỷ niệm hàng năm."

Bước chân Cận Ngụ Đình dừng lại ở hành lang, một tay anh đút vào túi quần, "Cô đi xa một chuyến mà cũng không muốn nói với tôi một tiếng sao?"

"Hai chúng ta không phải đang chiến tranh lạnh sao?"

Cận Ngụ Đình tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Cho nên cô cứ vậy kéo hành lý lặng lẽ cút ra khỏi Lục thành?"

Lời nói thật khó nghe, Cố Tân Tân sợ bị bạn nghe thấy nên đành đè thấp giọng nói. "Ba ngày nữa tôi về."

"Cô ở bên đó làm cái gì?"

"Ngày mai mở lễ kỷ niệm hàng năm, sau đó bên phía web còn sắp xếp cho chúng tôi chơi hai ngày."

Cận Ngụ Đình nghe vậy, không nhịn được hừ lạnh. "Vừa mới mất con, cô cũng thật không thương tiếc thân thể của mình."

"Tôi có thai hay không trong lòng anh rõ nhất."

"Cố Tân Tân, tốt nhất là ngay bây giờ cô trở lại cho tôi."

Trên đường phố đều là tiếng rao hàng, đủ các loại tiếng địa phương pha trộn vào nhau, ông chủ quầy thịt dê xiên bên cạnh rao bằng một thứ tiếng phổ thông hoàn toàn lạ lùng, "Ai ô ô, thịt dê xiên thịt dê xiên đi, mười đồng ba xiên, mau đến ăn thử..."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình tái xanh, "Tôi bảo Tiêu Tụng Dương sắp xếp xe cho cô."

"Không được." Cố Tân Tân đi sang bên cạnh, "Tôi tham gia lễ kỷ niệm xong sẽ tự về."

"Cố Tân Tân, cô nghe thử xem bên cạnh cô là mấy thứ âm thanh gì!"

"Trên dãy quán ăn vặt đương nhiên có tiếng rao hàng, đúng rồi, Cửu gia thân phận cao quý, xưa nay chắc là chưa hề tới mấy chỗ như thế này nên mới ngạc nhiên đến vậy, cám ơn ngài đã quan tâm, tôi biết tự chăm sóc mình."

Cô cũng ỷ vào việc bây giờ Cận Ngụ Đình không ở bên cạnh nên mới vô pháp vô thiên nói năng láo xược như vậy, quả thực là có thể cưỡi lên đầu anh rồi.

Trời cao Hoàng Đế xa, trong chốc lát thực sự anh không quản nổi cô.

"Cố Tân Tân, bây giờ tôi cho cô thêm một cơ hội, cô tự mình quay về..."

"Cái gì? A lô? Tín hiệu không tốt, đợi tôi về rồi nói tiếp đi, cúp nhé!"

Cố Tân Tân nói xong thì thật sự ngắt điện thoại, Cận Ngụ Đình nghe thấy bên tai truyền đến tiếng tút tút dài. Anh giống như không thể tin nổi, mãi đến khi nhìn màn hình điện thoại mới thật sự phát hiện cô đã cúp máy.

Cố Tân Tân nhét điện thoại vào trong túi quần, cô đã tính toán xong hết cả rồi, lần này phải ở ngoài giải sầu cho thật tử tế, bây giờ Cận Ngụ Đình có nói gì cũng vô dụng.

Sau khi ăn xong một vòng, Cố Tân Tân và "Bột Yến Mạch Trái Cây" về đến khách sạn, bình thường bọn họ đều dùng bút danh kết bạn, lúc gặp nhau đương nhiên cũng xưng hô với nhau như vậy.

Cố Tân Tân đi vào đại sảnh, thấy có người dè dặt hỏi, "Cố mỹ nhân?"

Cô dừng chân lại, thấy có một nữ sinh tay ôm bó hoa, đang bước nhanh tới "Là Tây Tiểu Phúc Tinh nè!"

Đáy mắt Cố Tân Tân thoáng lộ vẻ hưng phấn, "Tây Tiểu Phúc Tinh? Sao em lại ở đây?"

"Em là người ở đây mà, đại diện cho cho đoàn mỹ nhân chúng ta đến đón chị đó."

Cố Tân Tân ôm bó hoa vào lòng, độc giả này của cô là người trong đoàn nhân viên quản lý, bình thường nói chuyện rất hợp gu, chỉ là lúc trước chưa từng gặp mặt mà thôi, "Sao em không báo trước cho chị một tiếng a?"

"Muốn cho chị một bất ngờ mà."

Cố Tân Tân nói chuyện với cô ấy, cách đó không xa có mười mấy cô gái trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm về bên này.

"Người kia có phải là Cố mỹ nhân không?"

"Chắc đúng rồi."

Một người trong số đó khinh bỉ lên tiếng. "Đủ phô trương đấy, còn có fan tới cổ vũ cơ."

"Cái loại người mới vừa nổi như thế này luôn thích giở trò, cuộc bình chọn năm nay phiếu của cô ta cao hơn cả Thần Tập Đại Đại của chúng ta, vừa nhìn liền biết phiếu của cô ta là dùng tiền mua."

"Nhất định là mua rồi, một người mới thôi, có thể có năng lực siêu việt gì chứ!"

"Vì muốn nổi tiếng mà không tiếc thủ đoạn."

Mấy người này là fan của Thần Tập, trước kia chưa có Cố Tân Tân, mấy năm liên tiếp Thần Tập đều là thần khủng nhất trang web, số lượng đặt mua hàng năm đều dẫn đầu, có rất nhiều fan, bây giờ lại bị một người mới chèn ép, dù cô ấy không nói rõ gì nhưng mấy độc giả đó đã không ưa từ lâu.

"Lần phát trực tiếp lần trước, mọi người có nghe nói không?"

"Đương nhiên, tớ còn trà trộn vào kênh phát trực tiếp, bao đặc sắc luôn..."

Cố Tân Tân kéo tay Tây Tiểu Phúc Tinh muốn đưa cô ấy lên lầu, "Chị mang theo mấy thứ ngon lắm, để đi lấy cho em."

"Không cần, lần trước rút thưởng em rút được vé tham gia ngày mai rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại mà. Vừa nãy mẹ em gọi liền mấy cuộc điện thoại giục em về nhanh đây nè."

Cố Tân Tân biết cô ấy vẫn còn là học sinh, nên nhất định trong nhà quản rất nghiêm. Mà bây giờ cũng không còn sớm. "Được rồi, trên đường chú ý cẩn thận."

Cô đưa "Tây Tiểu Phúc Tinh" ra cửa khách sạn, nhìn cô bé lên xe, lúc này mới xoay người chuẩn bị lên lầu.

Bột Yến Mạch Hoa Quả đang đợi cô ở cửa thang máy, hai người vừa mới đi vào liền có mười mấy người cũng đi đến chen lấn.

Cố Tân Tân bị đẩy vào một góc, nhìn thấy đã đến tầng mười sáu, cô hơi cao giọng nói, "Cho mình đi nhờ ạ."

Mấy người chặn ở cửa nghe thấy vậy, tất cả đều đi ra, Bột Yến Hoa Quả vừa đi vừa lấy thẻ phòng ra. "Cố mỹ nhân, mình thật sự hâm mộ cậu chết mất, còn có fan đón tặng hoa, cậu nhìn mình này..."

"Lát nữa cắm hoa trong phòng, cuối cùng không phải cũng là tặng cho cậu rồi đó sao?"

"Chưa đủ đâu à..."

Bình thường quan hệ của hai người rất tốt, thường đùa giỡn, mấy người đi theo sau lộ vẻ xem thường, một trong số đó ra dấu tay, mấy người khác thấy vậy, bước nhanh lên trước chắn trước mặt Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân dừng bước, liếc nhìn xung quanh, bọn họ tự nhiên như thường vây cô và Thủy Quả Mạch Phiến vào giữa.

"Các người muốn làm gì?"

"Cô là tác giả, Cố mỹ nhân phải không?"

"Phải thì sao?"

Bột Yến Mạch Hoa Quả thấy bọn họ có vẻ không có ý tốt, "Mấy người là fan của Thần Tập? Hôm nay lúc tôi đến khách sạn thấy các cô và cô ta đi cùng nhau rồi."

"Cố mỹ nhân, lần trước lúc cô phát trực tiếp chúng tôi đều xem rồi, cô thừa nhận mình là người yêu thích hư vinh, còn quyến rũ người có tiền vứt bỏ bạn trai cũ, đúng thế sao?"

Cố Tân Tân lùi về sau mấy bước, Bột Yến Mạch Hoa Quả cũng biết chuyện đó, vội vàng đứng ra giải thích thay cô, "Mấy người có bản lĩnh thì đi tìm cảnh sát mà hỏi, ai cũng có thể nhìn thấy đó là bị uy hiếp phải nói thế."

"Uy hiếp á hả, cô đang viết tiểu thuyết đấy à?" Nữ sinh đứng đầu đẩy Bột Yến Mạch Hoa Quả ra khỏi bước tường người, "Chỗ này không có chuyện của cô!"

Cố Tân Tân chống tay lên một cánh cửa, cằm cô khẽ giương lên, "Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì với các cô sao?"

"Cô bám lấy người có tiền đương nhiên là chuyện của cô, nhưng cô mua giả số liệu, việc này đối với các tác giả khác là không công bằng! Lượng đặt mua của cô là mua về phải không? Phiếu tháng cũng là mua tiền phải không? Kim cương và hoa tươi đều là người đàn ông có tiền của cô bỏ ra mua về chứ gì?"

Cố Tân Tân tức giận đến mức mặt trắng bệch, "Số liệu của tôi đều là thật..."

"Đã làm đến vậy rồi mà còn không dám nhận sao? Nghe đâu trang web còn muốn cho cô giải người mới xuất sắc nhất, buồn cười chết mất thôi, cô xứng à?"

Cố Tân Tân không muốn dây dưa với bọn họ, nhưng mười mấy người chặn ở cửa, căn bản cô không ra được.

Bột Yến Mạch Hoa Quả đứng bên ngoài lo lắng, "Các cô đừng quá đáng."

Cố Tân Tân muốn đẩy bọn họ ra rời đi, trong lúc hỗn loạn lại bị đẩy cho một cái.

Lưng cô đụng mạnh vào cánh cửa cứng rắn phía sau, cũng không biết bên trong có người không, ánh mắt Cố Tân Tân lạnh lẽo nhìn bốn phía, "Các cô ngăn tôi ở đây có biết là sẽ gây ra chuyện gì không? Không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bôi nhọ mặt mũi của tác giả nhà các cô sao?"

"Ý của cô là, cô vẫn còn muốn hắc tiếp chị nhà chúng tôi?"

"Mau, mau chụp bộ dạng này của cô ta lại, không phải cô ta thích nổi tiếng sao? Cô ta nằm mơ cũng muốn làm đại thần số một trang web..."

Cố Tân Tân thấy có người móc điện thoại ra, cô vội giơ tay lên che mặt, "Tránh ra!"

Cơ thể cô dựa vào cánh cửa, khuỷu tay cũng vô ý đập lên đó mấy lần.

"Mọi người mau đến xem này, đây là tác giả của, lúc trước trong phát sóng trực tiếp thừa nhận..."

Cơ thể Cố Tân Tân bỗng nhiên ngã về phía sau, cô làm sao cũng không ngờ được cánh cửa phía sau lại mở ra. Cánh tay bị người khác dùng sức nắm lấy, bước chân cô lảo đảo bị kéo vào trong, ngay sau đó, chính là một tiếng đóng cửa truyền tới tai.

Trong phòng tối đen, bên tai chỉ có thể nghe thấy một tiếng hít thở.

Ngoài cửa yên tĩnh lại hai giây, ngay sau đó lại nổ tung.

"Nhìn thấy không? Là đàn ông....."

"Đúng, một người đàn ông vừa kéo cô ta vào trong phòng!"

Bột Yến Mạch Hoa Quả bị kinh sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, muốn bảo bọn họ đừng có gào lên như vậy. Dù sao chuyện như vậy một truyền mười, mười thành trăm, sau đó không biết còn bị nói thành cái dạng gì.

"Tầng này không phải còn các tác giả khác sao? Mau bảo bọn họ tới xem đi!"

"Đúng đấy, để tớ đi tìm mấy tác giả khác, chuyện lớn như vậy nhất định phải tuyên truyền hộ cô ta rồi!"

Cố Tân Tân nghe thấy, hận không thể lập tức xông ra, nhưng cô mới vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì đã bị người phía sau giữ lại.

------ lời tác giả ------

Đoán xem người đàn ông này là ai nào ~

Mọi người, 520(*) vui vẻ

(*) 520 là ngày 20/5, ngày tình yêu. 520, ai đọc bộ hôn trộm 55 lần trước đây ta dịch không, 520 - lá kéo búa - nghĩa là tôi yêu em:))))

P/s: Hồi chiều ngồi họp chán quá nên lén ngồi dịch cho mọi người. Mình thích thì mình post chương mới hoy à:)))))))
Bình Luận (0)
Comment