Dịch: CP88
***
Bả vai cô bị giữ chặt không thể động đậy, nhưng vẫn theo bản năng vặn vẹo đầu. "Anh là ai?"
"Đừng nhúc nhích."
Quả nhiên là tiếng đàn ông.
Cố Tân Tân hoảng loạn, cô là dê tự chui vào miệng cọp rồi sao? "Anh mau thả tôi ra, nếu không...... nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát."
Anh ta cười khẩy, "Không biết tốt xấu."
Cố Tân Tân thử giãy mấy cái nhưng không được, cô ở ngay dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người chui vào căn phòng của một người đàn ông xa lạ, còn không bằng đứng bên ngoài cho người ta bêu riếu.
"Cứ cho là tôi không biết tốt xấu đi, tôi cũng đâu có cầu xin anh cứu tôi."
Người đàn ông hơi nới lỏng tay, Cố Tân Tân được tự do ngay lập tức đưa tay muốn mở cửa, không ngờ cổ tay lại bị người phía sau kéo đi.
"Thả tôi ra!"
Tin tức Cố Tân Tân tiến vào căn phòng của một người lạ rất nhanh bị truyền ra, lễ kỷ niệm lần này mời hơn trăm vị tác giả, chỉ vài phút sau đã có người từ tầng trên chạy xuống xem trò vui.
Bột Yến Mạch Hoa Quả thấy tình hình không ổn, vội vàng liên hệ cho biên tập của website.
Trước cửa phòng của người đàn ông tụ tập rất nhiều người, Thần Tập nghe được tin tức thì cũng chạy tới.
Cô gái chặn trước cửa dương dương tự đắc kéo cô ấy qua, "Có trò vui xem rồi, cô tác giả trẻ kia bị người ta kéo vào trong phòng."
"Không phải chứ?" Thần Tập giật mình trợn tròn mắt, "Có nên báo cảnh sát không? Nghe có vẻ nguy hiểm đó."
"Chị đúng là ngây thơ, bọn họ nhất định là quen biết nhau, người đàn ông kia có khi lại chính là đang chờ sẵn cô ta ở trong phòng ấy chứ!"
Qua một cánh cửa tiếng của bọn họ truyền không sót một chữ vào trong tai Cố Tân Tân. Cô khó mà tiêu hóa nổi, tức giận đỏ cả mặt, khả năng tự biên tự diễn của những người này còn gấp nhiều lần cô, hiện tại cô đúng là có miệng mà khó thanh minh nổi.
Người đàn ông đứng ở trước mặt, bàn tay kề sát cổ Cố Tân Tân, lòng tay anh ta mang đến một cảm giác mát lạnh, "Nếu như tôi là cô thì lúc này nhất định sẽ không ra khỏi cánh cửa này."
"Nếu như bọn họ quyết chờ tôi cả một đêm nay thì sao?"
"Vậy thì để cho bọn họ chờ, ở đây tôi có đồ ăn có chỗ ngủ, cô lo cái gì?"
Cố Tân Tân nghe được lời này, sắc mặt càng khó coi hơn.
Rất nhanh biên tập website cũng đến, "Xảy ra chuyện gì?"
Bột Yến Mạch Hoa Quả đem mọi chuyện đã xảy ra tóm tắt lại, tổng biên tập của Cố Tân Tân nghe vậy liền đi đến nhấn chuông cửa.
Hô hấp của Cố Tân Tân hơi nặng nề, lại nghe được biên tập đứng bên ngoài hô lớn, "Cố mỹ nhân, cô có ở bên trong không? Cố mỹ nhân!"
Phía sau cô truyền đến tiếng cười khẽ, "Lại có người tự cho mình là mỹ nhân cơ đấy, đúng là hiếm gặp."
Anh ta thì biết cái gì? Đây chỉ là bút danh có được không? Mà giải thích thì anh ta nghe lọt sao?
Cố Tân Tân vừa muốn mở miệng thì lại bị người đó bịt kín miệng lại, cô nhấc khuỷu tay muốn đánh tới, người đàn ông dễ dàng đón lấy cánh tay của cô. "Lúc này cô có ra ngoài thì cũng vô ích thôi, chẳng thể giải thích được gì cả đâu."
Cánh tay Cố Tân Tân cứng ngắc, thanh âm nồng đậm của người đàn ông vang lên bên tai cô, "Bên ngoài tụ tập nhiều người, nhưng đôi mắt bọn họ hiện tại chỉ muốn xem xem cô đi ra từ phòng một người đàn ông như thế nào mà thôi."
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiếng gọi của biên tập khiến cho bầu không khí bên trong càng thêm nặng nề. "Cố mỹ nhân!"
"Nếu không thì báo cảnh sát đi?"
"Đúng vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Thần Tập cũng chen vào một câu.
Mấy người lúc trước chặn lại Cố Tân Tân không coi ai ra gì ồn ào nghị luận một bên, "Nói không chừng người ở bên trong nổi thú tính......"
"Trong tiểu thuyết không phải vẫn viết sao? Bắt được người liền lập tức......"
Thần Tập ho nhẹ hai tiếng, "Đừng làm chuyện nhỏ xé to."
Ở đây có nhiều tác giả và biên tập như vậy, câu nói này ngầm hiểu với nhau thì cũng không có ai nói gì được, nhưng dù sao bọn họ cũng là độc giả của cô ấy, nói chuyện quá cay nghiệt cũng không tốt.
Cố Tân Tân theo bản năng lùi về sau hai bước, "Nếu như tôi không ra thì bọn họ cũng sẽ không đi đâu."
"Vậy thì cứ để họ đợi đi."
Cô vểnh tai lên, nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông hướng vào trong phòng ngủ, Cố Tân Tân tiến thoái lưỡng nan, lúc cô bị kéo vào trong chỉ có đám độc giả của Thần Tập và Bột Yến Mạch Hoa Quả ở đó. Bọn họ đông như vậy, mười cái miệng đó hoàn toàn có thể bịt được một cái miệng của Thần Tập.
Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ nói cô không phải là bị người ta dắt vào, mà là tự mình đi vào. Chỉ cần cô mở cửa ra, bị người bắt tận tay day tận mặt thì sợ là cô càng nổi tiếng hơn.
"Đi vào đây ngồi đi, người bên ngoài đó trong một thời gian ngắn nhất định sẽ không đi đâu."
Người đàn ông bật đèn tường bên ngoài phòng khách lên, Cố Tân Tân men theo ánh sáng đi vào. Người đàn ông đi vào phòng ngủ, một cái bóng thật dài vừa vặn rút hoàn toàn sau bậc cửa.
Biên tập không nghe được âm thanh gì bên trong, quay đầu lại hoài nghi nhìn mấy người phía sau. "Mấy người xác định cô ấy đi vào đây?"
"Đương nhiên, chúng tôi đi ngang qua, vừa kịp nhìn thấy."
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, cô ấy cũng không dám kéo dài thời gian, buổi lễ kỷ niệm năm nay quy mô không phải lớn bình thường, ông chủ của trang web Tiêu Tịnh Dương cũng sẽ tới.
Tiêu Tịnh Dương vừa biết được tin tức, rượu trong tay lập tức bị vất xuống chạy tới.
Nếu như Cố Tân Tân thật sự xảy ra chuyện, trang web rách nát của anh ta cũng đừng nghĩ tới được tiếp tục sống sót.
Đám tác giả và độc giả vây quanh đó chưa từng gặp anh ta nhưng mắt thấy anh ta bước nhanh đến thì cũng hơi mở ra một lối đi nhỏ, Mấy người độc giả của Thần Tập ánh mắt như sói bám chặt lấy cánh cửa kia, chỉ sợ sẽ bỏ qua khoảnh khắc Cố Tân Tân bước ra.
Tiêu Tụng Dương giơ tay nhấn lên chuông cửa, chờ một lúc không thấy bên trong có phản ứng, bèn gọi điện cho khách sạn.
Rất nhanh giám đốc khách sạn cầm điện thoại chạy tới, "Tiêu tiên sinh."
"Mở cánh cửa này ra cho tôi."
"Không được đâu, cái này thật sự là không hợp quy củ."
Tiêu Tụng Dương hơi sốt ruột, "Người bên trong nếu như xảy ra chuyện gì thì khách sạn của ông cũng đừng mong tồn tại qua ngày mai có biết hay không."
Giám đốc khách sạn và Tiêu Tụng Dương có quen biết nhau, ông ta kề sát tai Tiêu Tụng Dương hỏi. "Nếu như những vị khách khác thì tôi nhất định sẽ giúp, chỉ là người trong này thật sự không thể trêu tới được."
"Có ý gì?" Tầm mắt Tiêu Tụng Dương quét qua cánh cửa đóng chặt. "Người trong này là ai?"
Giám đốc hơi liếc đám người vây xung quanh, Tiêu Tụng Dương không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, "Đều về phòng hết đi, đừng có tụ tập ở đây nữa."
Mấy người tác giả nghe vậy thì ngoan ngoãn rời đi, duy chỉ có mấy người nấn ná không chịu lùi bước."
Thần Tập biết có những chuyện không thể làm quá, cô ấy xoay bước chân chuẩn bị dời đi, "Đừng đứng đây nữa, đến phòng chị ngồi cả đi."
Người xung quanh tản đi hết, giám đốc lúc này mới thấp giọng nói với Tiêu Tụng Dương, "Là vị thiếu gia của Tu gia kia."
Trong mắt Tiêu Tụng Dương lộ ra vẻ giật mình. "Tu gia? Sao anh ta lại muốn quản đến cả chuyện này chứ?"
"Hiện tại cánh cửa này, chỉ cần vị đó không chịu mở thì không ai dám tự ý động vào."
Tiêu Tụng Dương đại khái cũng đã được nghe đến danh của người này nên theo lẽ dĩ nhiên cũng có phần kiêng kị, anh ta đưa tay gõ nhẹ cánh cửa. "Tu thiếu gia, tôi là Tiêu Tụng Dương của Lục thành, phiền anh mở cửa được không, có việc muốn thương lượng."
Cố Tân Tân vừa nghe câu này, trong lòng phút chốc dâng lên một cảm giác khó nói, Tiêu Tụng Dương nói chuyện khách khí như thế chứng tỏ người trong căn phòng này có lai lịch không hề nhỏ.
Loại giao tiếp trong tình cảnh này chính là muốn nể mặt lẫn nhau. Cố Tân Tân đợi nửa ngày lại không nghe được người đàn ông kia đáp một câu.
Đây chính là lơ đẹp Tiêu Tụng Dương rồi.
Việc này không thể chậm trễ, Tiêu Tụng Dương không thể làm gì khác là gọi cho Cận Ngụ Đình.
Khúc quanh hành lang có một đám người canh giữ, một người trong đó chỉ tay vào bóng lưng Tiêu Tụng Dương. "Tớ biết rồi, hóa ra người Cố mỹ nhân mê hoặc lại chính là lão đại của trang web, không trách lại được nâng đỡ tốt như vậy."
"Vậy nên khẳng định cô ta là nhờ đến ban quản trị web, tùy tiện thao tác mấy cái liền có được cái số liệu đó, cứ như vậy liền đè Thần Tập xuống rồi."
Khóe miệng Thần Tập hơi cong lên, "Chị chưa nghe đến mấy thủ đoạn đó bao giờ."
"Đương nhiên rồi, Thần Tập của chúng ta là dựa vào thực lực để đi lên mà."
Một người giơ điện thoại di động quay, cánh tay bắt đầu tê mỏi, "Sao cô ta vẫn chưa ra nhỉ."
"Cố gắng đi, tớ cũng không tin cô ta có thể trốn trong đó cả một đêm."
Cố Tân Tân ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, cánh cửa phòng ngủ hơi khép hờ, tiếng của người đàn ông truyền ra. "Cô tên gì?"
"Bọn họ vừa mới gọi tôi đó, anh không nghe thấy sao?"
Anh ta cười lạnh thành tiếng. "Cô xinh thế sao?"
"Anh đi ra nhìn không phải là biết được sao?"
Vừa rồi hai người đứng trong bóng tối nên Cố Tân Tân không nhìn được khuôn mặt anh ta, lúc cô bị chặn lại trước cửa là anh ta kéo cô vào trong, lúc đó cô ở ngoài sáng anh ta trong tối, tám phần là đã nhìn thấy tướng mạo của cô.
"Những người xinh đẹp tôi cũng nhìn thấy không ít, có gì hay mà xem."
Cố Tân Tân quyết tâm dụ anh ta đi ra. "Tướng mạo của tôi trong sáng lại đơn thuần hiếm thấy, với người khác đương nhiên không thể so sánh."
"Chính là cực kỳ xấu sao."
"Tôi ngồi ngay đây này, cho anh xem mà còn kiêu không thèm?"
Cố Tân Tân nghe được tiếng đi lại, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt dán chặt lên cánh cửa, nhưng đợi mãi không thấy người đàn ông đi ra.
"Trên bàn có rượu, nếu như cô uống với tôi thì tôi sẽ đi ra cho cô diện kiến."
Hoang đường!
Ai thèm nhìn anh ta đến mức đó.
Cố Tân Tân nhìn cánh cửa không có thêm động tĩnh nào, muốn đứng dậy trực tiếp đi qua nhìn, điện thoại đúng lúc vang lên, là Cận Ngụ Đình gọi đến.
Cô là người biết nặng nhẹ, dĩ nhiên cũng biết rõ lúc này còn chơi trò giận hờn là thất sách."
"Alo."
"Cô đang trong phòng 1601?"
Cố Tân Tân sớm biết Tiêu Tụng Dương nhất định sẽ nói cho anh biết, "Ừ."
"Vẫn ổn chứ?"
"Ừ."
"Ngoan ngoãn chờ trong đó đừng đi ra, tôi lập tức đến."
Cố Tân Tân thấy anh muốn ngắt điện thoại, vội vàng nói, "Lục thành cách đây rất xa đấy."
"Tôi đang trên đường đến rồi."
Cố Tân Tân ngồi lại ghế sa lông, một lát sau Cận Ngụ Đình mới tiếp tục lên tiếng, "Biết làm sao tự bảo vệ mình không?"
"Biết."
Khẩu khí của Cận Ngụ Đình có hơi cứng ngắc, tựa hồ là cắn răng mà nói. "Căn phòng 1601 đó là của đàn ông, tôi nói cô đợi bên trong không đi ra mà cô cũng dễ dàng đồng ý như vậy?"
Tâm tình của Cận Cửu gia vẫn luôn là bài toán khó với Cố Tân Tân, cô không kịp phản ứng. "Bên ngoài có người vây kín xung quanh, tôi cũng không ra được."
"Cô sao phải sợ bọn họ? Có tôi ở đây, ai dám nói lung tung?"
Cố Tân Tân chôn thân trên ghế sa lông không nhúc nhích. "Không phải anh sẽ lập tức đến đây sao?"
"Nói chuyện với cô đúng là kiếm thêm cục tức vào người, hiện tại cô lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
"Vào thì cũng đã vào rồi, thêm một chút nữa cũng đâu có gì khác, ra ngoài bị người ta bắt sống thì thà tiếp tục trong này trốn."
"Cố Tân Tân, cô......" Xem ra là cô thật sự không biết lòng người có bao hiểm ác, họ Tu kia nếu như có tâm tư xấu xa, anh còn muốn nhìn xem cô có thể mạnh miệng nữa không.
Bên trong phòng yên tĩnh, Cố Tân Tân ngắt điện thoại, trong phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh lúc trước.
Một hồi lâu sau có tiếng xột xoạt truyền đến, Cố Tân Tân nhìn về phía cửa, bắt gặp một cái bóng rơi xuống bên chân cô, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài. Người kia vẫn còn ở trong bóng tối, cô tiến lên một bước nhìn, nhưng vẫn không thể nhìn rõ tướng mạo của người đó.
"Cận Ngụ Đình là gì của cô?"
Cố Tân Tân không khỏi đứng bật dậy, "Anh biết anh ta sao?"
"Anh ta là thế nào với cô?"
"Là chồng tôi." Cố Tân Tân nói ra lời này, trong lòng đột nhiên cảm thấy áy náy. Cô chưa bao giờ thừa nhận với ai những lời như vậy, hiện tại những lời đó trôi chảy truyền ra khỏi miệng, lại khiến cô có cảm giác sâu xa trong lòng.
"Chẳng trách."
"Có ý gì?"
"Muốn uống rượu không?"
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân lập tức tràn đầy phòng bị, "Tôi không uống."
"Yên tâm, chồng cô một lát nữa thôi sẽ đến, anh ta cũng đã nói vậy rồi."
Cố Tân Tân đi lên hai bước, lại nghe được giọng đàn ông hơi thay đổi, "Đừng tới đây!"
Cô lập tức dừng bước chân, "Anh......"
"Cô làm nghề gì?"
"Tôi thích vẽ tranh."
Người đàn ông ẩn trong bóng tối, bất động, "Có một số người thích lấy việc tổn thương người khác làm thú vui, mà cô cũng chỉ có thể bất lực phản kháng lại, tư vị như vậy không cảm thấy khó chịu không thể tiếp thu sao?"
"Cũng không đến nỗi," Cố Tân Tân chân thành trả lời. "Thanh giả tự thanh(*), hơn nữa tôi không giống bọn họ, dưới cái nhìn của tôi, bọn họ cảm thấy chấp nhận được hay là không thì cũng không liên quan đến tôi. Nhưng đối với bọn họ, giống như chỉ cần tôi sống được vui vẻ một chút, nhất định bọn họ sẽ lăn lộn khó ngủ, trong lòng day dứt."
(*)Trong sạch tự mình biết
Người đàn ông đột nhiên mở miệng ngắt lời cô. "Cô bao nhiêu tuổi?"
Cố Tân Tân mím chặt môi không nói, anh ta dựa vào vách tường, thân thể hơi ngọ nguậy, "Tôi đoán, cô cũng chỉ khoảng hai mươi."
"Nói vậy vừa rồi anh cũng đã nhìn thấy tôi rồi."
"Cái này không quan trọng." Người đàn ông tiếp tục đề tài lúc trước, "Cô có thể nói ra như vậy thì chứng tỏ là cô còn quá ngây thơ."
Cố Tân Tân tò mò nhìn chằm chằm về phía anh ta, nghe được giọng thì biết anh ta vẫn còn trẻ, vừa rồi lúc anh che miệng của cô, Cố Tân Tân còn ngửi thấy mùi nước hoa dành cho nam.
Xe của Cận Ngụ Đình chạy tới khách sạn, Tiêu Tụng Dương đã đứng sẵn ở bãi đỗ xe chờ anh.
Anh ta thay Cận Ngụ Đình mở cửa xe, người đàn ông nhanh chóng đi ra ngoài. "Thế nào rồi?"
"Vẫn còn ở bên trong."
Khổng Thành đi phía sau Cận Ngụ Đình, đi tới tầng mười sáu, Cận Ngụ Đình đi trước, một góc áo bành tô theo động tác chuyển động của anh mà lung lay theo. Cận Ngụ Đình vừa đi ra khỏi thang máy thì thấy được phía cuối hành lang thấp thoáng mấy bóng người đang dáo dác ngó quanh.
Ánh mắt không vui của Cận Ngụ Đình dán mắt vào Tiêu Tụng Dương. "Sao vẫn còn chưa dọn dẹp sạch sẽ?"
"Bọn họ cũng ở trong khách sạn này, cũng là bên web mời tới, tớ cũng không thể dùng vũ lực đuổi đi được."
"Tại sao không thể?" Cận Ngụ Đình ngắt lời anh ta, "Tâm tư của bọn họ như thế nào cậu còn không hiểu?"
"Mấy người này đều là những độc giả một năm vừa qua tiêu tốn nhiều tiền nhất, nếu như chuyện này xử lý không tốt, bọn họ quay lại diễn đàn bôi nhọ danh tiếng của tớ, tớ......"
Cận Ngụ Đình xoay người, liếc mắt về phía Khổng Thành ra hiệu.
Khổng Thành lập tức hiểu được, gọi điện cho bảo vệ khách sạn đến.
Mấy cô gái kia còn đang giơ điện thoại quay, nhìn thấy có người tới thì càng hăng máu. "Mau nhìn kìa, quá hot rồi, lại thêm một người đàn ông nữa."
Cận Ngụ Đình nhấc chân đi nhanh qua, người đàn ông này đi đến đâu liền mang theo gió đến đó, đuôi mắt hơi quét qua, lại có thêm mấy phần ý tứ khinh bỉ. Tay áo nhẹ phất lên trong không trung, nhẹ bay, giống như là nhân vật trong truyện đi ra, những người ở đây đều nhìn đến si ngốc, chỉ có Thần Tập phản ứng lại.
"Đi mau."
Người này nhìn không biết tốt hay xấu, lúc này chuẩn xác là đang hướng về phía bọn họ đi tới.
Cô ấy quay đầu muốn đi về phòng, lại phát hiện phía sau có mấy người bảo vệ của khách sạn đang đứng."
Cận Ngụ Đình đi tới phía trước mặt bọn họ, "Đang quay cái gì?"
"Anh...... Anh là ai?"
Cận Ngụ Đình đẩy cánh cửa bên cạnh ra, ánh mắt hơi đảo qua, điện thoại của một người đang hướng về căn phòng 1601. Anh thẳng tay rút điện thoại từ trong tay cô ta, không chút nương tay ném phăng đi, chiếc điện thoại iphone đỏ thẫm liệng một vòng giữa không trung, không để cho cô ta chạy tới, nhanh chóng đập mạnh xuống đất.
Hai tay cô gái đó còn đưa ra, ngay sau đó rít lên. "A, điện thoại của tôi!"
"Còn không đi?"
"Vì sao anh ném điện thoại của tôi đi?"
Bảo vệ tiến đến đuổi người nhưng không một ai chịu đi, Thần Tập đứng trong đám người không nói một lời.
"Mấy người như vậy cũng quá đáng rồi, mấy người với Cố mỹ nhân kia......"
Huyệt thái dương của Cận Ngụ Đình khẽ nảy lên, đường nét khuôn mặt càng trở nên sắc lạnh, Tiêu Tụng Dương vừa nhìn, không ổn, biểu hiện này rõ ràng là muốn nổi cơn thịnh nộ.
Người đàn ông chỉ tay về phía Thần Tập, "Nghe nói cô có một bộ truyện tranh đang đàm phán chuyển thể với đài truyền hình?"
Thần Tập ngẩn ra, có chút không hiểu sao Cận Ngụ Đình biết được chuyện này.
"Tôi cho cô hai lựa chọn, một, mang theo đám người này cút đi cho khuất mắt tôi. Hai......"
Anh không nói nữa, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng. Sắc mặt Thần Tập biến đổi liên tục, vội vàng kéo cánh tay của người bên cạnh. "Đi, đi mau."
Chưa đến hai phút đám người nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn thấy Tiêu Tụng Dương, cảm thấy vô cùng chướng mắt. "Có chút chuyện đó thôi cũng làm không xong."
"Tớ và cậu không giống nhau, trang web đó là tâm huyết của tớ. Hơn nữa dù sao bọn họ cũng là con gái, cậu nói tớ làm sao mà ra tay được chứ?"
"Bọn họ là con gái sao?" Cận Ngụ Đình hỏi ngược lại. "Một đám tiểu nhân." (*)
(*) Chỗ này sẽ là nữ nhân - tiểu nhân, bên trung không phân biệt hiện đại với cổ đại như bản dịch của việt, nên phải giải thích một chút. Này là nghệ thuật gì, ta không nói chắc mọi người cũng hiểu:)))))
Ờ, anh đã nói thì đều là có lý, Tiêu Tụng Dương nhanh chóng phụ họa theo, "Bọn họ không phải người, được chưa?"
Cận Ngụ Đình không muốn tiếp tục phí lời vô nghĩa với anh ta, đi đến trước căn phòng 1601, nhấc cánh tay lên ấn chuông cửa."
Cố Tân Tân không trả lời, cánh tay Cận Ngụ Đình đập lên cánh cửa. "Là tôi."
Cô vui mừng đi đến muốn mở cửa.
"Khoan đã." Người đàn ông đột nhiên lên tiếng gọi giật lại.
Cố Tân Tân cho là anh ta không cho mình rời đi. "Anh ấy đã ở đây thì nhất định là bên ngoài an toàn."
"Nhờ cô chuyển lời cho Cửu gia, hiện tại cô đã an toàn, anh ta có thể thả cho em gái tôi rời đi hay chưa?"
Đôi mắt Cố Tân Tân trợn tròn, cô nhìn thấy thân hình người đàn ông hơi lung lay, bước đi không hiểu vì sao lại giống như không vững.
Cố Tân Tân không có tâm trạng tìm hiểu sâu hơn, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô đi tới mở cửa, mí mắt Cận Ngụ Đình khẽ nâng, một đôi mắt không biểu cảm rơi xuống mặt cô.
Cố Tân Tân nhìn thấy ánh mắt của anh đảo quanh cô một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt cô một lần nữa.
Cô nhìn thấy Khổng Thành và Tiêu Tụng Dương đứng phía sau, xung quanh yên lặng, quả nhiên không còn một người ngoài nào.
Cố Tân Tân nén kích động tiến lên, bàn tay kéo lấy vạt áo của anh, nếu như không có hai bóng đèn sáng chói đằng sau kia, cô hận không thể nhào vào trong lòng anh.
Người đàn ông đứng đó chắn mất ánh sáng từ bên ngoài, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến cánh tay của cô. Cố Tân Tân nhìn thấy khóe miệng anh hơi nhấc lên thì lập tức phản ứng lại, hiển nhiên lúc này bọn họ còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Cô vội vàng thả tay ra, đụng phải ánh mắt đang săm soi cô của Tiêu Tụng Dương. "Không sao chứ?"
Cố Tân Tân gật nhẹ, "Không sao."
Cận Ngụ Đình quay đầu muốn rời đi, Cố Tân Tân đưa tay đóng cửa lại, "Cái kia...... Người bên trong đó nói, có thể thả tự do cho em gái của anh ta hay chưa?"
Tiêu Tụng Dương nghe không hiểu, "Có ý gì?"
"Không phải nói với anh." Khổng Thành nói, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, vậy mà còn đòi làm lão đại trang web cái gì không biết, làm hại Cửu phu nhân phải trốn vào phòng của một người đàn ông xa lạ. Anh ta cứ chờ đó, Cận Ngụ Đình nhất định còn quay lại tìm anh ta tính sổ.
Đừng có tưởng Cửu gia lúc này mặt không biến sắc mà vội mừng thầm, trong lòng anh thật ra là đang phun lửa, ai chọc vào gặp xui xẻo ráng chịu.
Cố Tân Tân đi phía sau Cận Ngụ Đình, anh đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn cô, "Ở phòng nào?"
"1620."
"Đi."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích. "Tôi ở cùng với một người khác nữa."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình xuyên qua gò má Cố Tân Tân nhìn đến Tiêu Tụng Dương, "Thế nào, đến một người một phòng mà cũng không làm nổi?"
Điểm này thật sự là Tiêu Tụng Dương bị oan, các phòng khách sạn cho tổ chức lễ kỷ niệm hàng năm đều là sắp xếp ở những tầng cao nhất, dù sao nhiều người như vậy, anh ta có tiền hơn nữa thì vẫn muốn giảm bớt chút chi phí a."
"Cô gái tác giả ở cùng cô ấy rất tốt......" Tiêu Tụng Dương suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu đó.
Khổng Thành đi đến bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, không thì chúng ta đổi xuống tầng dưới?"
Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt Cố Tân Tân, "Đi lấy hành lý của cô ra đây."
"Tôi ở chung với bạn, rất vui vẻ."
"1620 đúng không? Nếu như cô không tự làm, vậy tôi đi lấy giúp cô."
Sắc mặt Cố Tân Tân đỏ bừng, nhưng chung quy vẫn là không dám cứng đối cứng với Cận Ngụ Đình, dù sao ở tầng này đều là tác giả của trang web. "Nếu như bị người ta nhìn thấy thì làm sao giờ? Anh bảo Khổng Thành sắp xếp cho anh riêng một căn phòng đi, không thì......"
Không thì, anh có thể đi về.
Có điều lời này ngay lập tức bị nuốt vào cổ họng, anh lặn lội đường xa đến đây, lúc này hẳn là mệt muốn chết, cô thì hay rồi, cũng không có lương tâm quá đi.
"Bên cạnh phòng tôi còn một căn phòng nữa, ở tầng mười bảy." Tiêu Tụng Dương đứng bên cạnh chen vào giữa.
Khổng Thành hướng về Cận Ngụ Đình gật đầu một cái, "Tôi đi sắp xếp."
Cận Ngụ Đình nắm lấy bàn tay Cố Tân Tân, kéo cô đến thang máy. Cố Tân Tân vội vàng muốn tránh ra, nhưng cũng vì vậy mà lực đạo từ tay người đàn ông càng nắm chặt hơn. "Nếu đã không muốn tự đi thu dọn hành lý như vậy thì chúng ta liền trực tiếp đi tới đó thôi."
"Tôi lấy, tôi lập tức đi lấy đây."
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, "Cho cô mười phút, sau mười phút tôi sẽ bảo Khổng Thành đến gõ cửa."
Cố Tân Tân biết không đấu lại anh, vội vàng chạy về phòng mình.
Bột Yến Mạch Hoa Quả trong phòng lo lắng đi tới đi lui, vừa nhìn thây Cố Tân Tân thì nhanh chân bước đến hỏi tới tấp. "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, không cần lo lắng."
Cô hướng Bột Yến Mạch Hoa Quả giải thích hai câu, sau đó ôm hành lý muốn đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu thế?"
"Lúc quay lại sẽ kể cho cậu."
Cố Tân Tân đi lên tầng mười bảy, Khổng Thành đã làm xong thủ tục nhận phòng, cô đi theo Cận Ngụ Đình vào trong. Bố trí nơi này giống hệt với căn phòng kia, Cố Tân Tân đặt vali xuống bên cạnh. Cận Ngụ Đình ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm cô, "Dám cúp điện thoại của tôi, thật sự là cô làm đó sao?"
Biết rõ còn hỏi?
Cố Tân Tân nhấp cánh môi anh đào. "Tín hiệu không tốt lắm."
"Học được nói dối rồi cơ đấy," Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt cô, hơi khom lưng, mũi đặt lên tóc cô. "Trên người toàn là mùi hôi, vậy mà tôi còn tưởng tên thiếu gia họ Tu kia còn có ý đồ bất chính gì với cô rồi."
Cố Tân Tân lùi về sau một bước, không lẽ vừa rồi đi ăn dạo đã bị mùi thịt dê kia ám lên?
"Đi tắm đi."
Cô vô cùng nghe lời lấy từ trong vali ra đồ ngủ, sau đó lại ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, trên đầu nước nhỏ xuống từng hạt lớn. Cô dùng khăn lau tóc, Cận Ngụ Đình ngồi ở mép giường nhìn cô. Trên đầu giường có một ngọn đèn tường, chiếu ra thứ ánh sáng màu mật ong, nhu hòa đến lạ.
Cố Tân Tân muốn coi như không nhìn thấy anh, nhưng dù là cô đi tớ đâu thì cũng có thể cảm thấy được ánh mắt chăm chú của Cận Ngụ Đình bám theo không buông.
Cô nhấc mí mắt lên nhìn lại, quả nhiên thấy ánh mắt của người đàn ông đang không kiêng dè gì rơi trên người cô. Cố Tân Tân cầm máy sấy tóc, trên má đã hơi ửng hồng. "Nhìn gì mà nhìn."
"Vậy cô nhìn tôi làm gì?"
Cố Tân Tân muốn vào trong phòng tắm sấy tóc, nhưng nghĩ tới anh còn chưa rửa mặt nên liếc qua đó một cái. "Anh có đi tắm không?"
"Có."
Cô đi một vòng xung quanh, tìm được đầu giường có phích cắm, Cố Tân Tân đi tới.
Cận Ngụ Đình ngồi nguyên tại chỗ, không hề có ý định đứng lên. Cô bật nút, máy sấy tóc của khách sạn khá ồn ào, Cố Tân Tân qua gương trang điểm nhìn thấy đôi mắt anh vẫn đang cố định trên người cô.
Cô thu lại tầm mắt, "Cận Ngụ Đình, nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, anh như vậy thật sự khiến tôi không quen."
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu như vừa rồi người trong phòng nảy sinh ý đồ quấy rối thì cô định làm thế nào?"
Cố Tân Tân trả lời dễ như trở bàn tay, "Liều mạng a."
"Cô đấu lại sao?" Ngữ khí Cận Ngụ Đình mang theo tức giận.
"Tôi rất khỏe đó......"
Cố Tân Tân vừa nói xong, eo nhỏ đột nhiên bị ôm lấy, ngay sau đó thân thể bay lên không trung, máy sấy tóc trong tay rơi xuống mặt đất. Cận Ngụ Đình quăng cô lên giường, hai tay khóa lại cánh tay của cô, hai tay Cố Tân Tân cứ như vậy hoàn toàn bị chế trụ, mà người đàn ông này đè lên người cô thật sự khiến cho cô một chút lực cũng không sử dụng được.
Hơi thở của Cận Ngụ Đình rơi xuống trán cô, "Nếu như anh ta làm như vậy với cô thì sao, giãy dụa một chút cho tôi xem nào."
Cố Tân Tân vặn vẹo hai cái, không được, hoàn toàn không có nửa điểm sức lực.
Nhưng cô giỏi nhất chính là mạnh miệng, "Nếu như anh ta thật sự muốn làm gì với tôi thì hai tay cũng không thể cứ mãi ôm lấy tôi phải không, chờ anh ta có động tác tiếp theo, vậy thì tôi có thể phản kháng lại rồi.
Cận Ngụ Đình nghe thấy thế, mắt hơi dao động, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô.
Hô hấp của Cố Tân Tân kẹt lại dưới cổ họng, cô trợn tròn hai mắt nhìn anh, trong miệng ô ô không rõ. Mà người đàn ông kia đang nhắm lại hai mắt, hai hàng lông mi dày cơ hồ sắp chạm tới cô.
Anh không đi sâu hơn, lướt nhẹ qua rồi lùi lại. "Anh ta vốn dĩ không cần động thủ thì vẫn có thể chạm vào cô như thường."
"Anh ta không có làm như vậy......"
Cận Ngụ Đình nhìn cô chu cái miệng nhỏ, còn nhớ đến nói hộ người khác. Cô căn bản không biết lòng người bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác, thật sự là khiến anh uổng phí tâm tư lo lắng cho cô.
"Cô nói bây giờ là vì tôi đang ôm cô nên cô mới không cách nào nhúc nhích được, chờ tay tôi có động tác khác thì cô có thể phản kháng được tôi, là ý này sao?
Cố Tân Tân không chút do dự mở miệng, "Đúng vậy nha!"
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chút khuôn mặt nhỏ phía dưới, vừa tức vừa buồn cười, khẽ thổi hơi lên mắt cô. "Tốt lắm, vậy chi bằng chúng ta thử một chút?"
***
Bát Bát: #Mình_thích_thì_mình_dịch_thôi_part_2:))))))
#Đổ_bộ_đêm_khuya_cho_mát:3
#Đã_thả_thính_đêm_nay_ra_chương_mới_ở_một_phần_trả_lời_trong_bình_luận_nào_đó_của_chap_trước (gần đây đang mê vụ thả thính kiểu này:)))))
P/s: Treo phúc lợi đêm khuya.
Chuyện là ta đang có một cái fanpage mới lập cần mọi người tăng lượt like ảo hộ, hiện tại đang có 116 lượt thích, nếu như mọi người giúp ta tăng lên 200 thì ngày mai lập tức tung thêm chương 65:)))))
Riêng wattpad ta sẽ quăng link ở bảng tin, điều kiện dễ thế này chắc không có ai chê đâu nhỉ:3