Mở Đầu:
Bạc Huyên ngủ rất nông, vì là người khiếm thị nên thính giác càng nhạy bén hơn. Suốt bao năm nay, hắn đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ trọn vẹn, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến hắn tỉnh giấc.
Hắn là một nhà văn, tuy có biên tập riêng phụ trách công việc chỉnh sửa, nhưng thường ngày vẫn cần có người giúp hắn hiệu đính bản thảo. Vậy nên, người điều dưỡng đã chăm sóc hắn suốt gần mười năm qua, ngoài việc quán xuyến công việc nhà và những sinh hoạt lớn nhỏ trong đời sống thường nhật, còn kiêm luôn cả nhiệm vụ hiệu đính cho hắn. So với danh xưng "điều dưỡng viên", gọi là trợ lý riêng đa năng có lẽ sẽ chính xác hơn.
Đầu năm nay, người trợ lý ấy vì một vài lý do đã bị cho thôi việc. Từ đó, Bạc Huyên cũng không thuê thêm bất kỳ trợ lý hay điều dưỡng nào khác.
Hắn là người mù do tai nạn, sau biến cố ấy, tính cách tuy không đến mức thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng trở nên khó gần hơn rất nhiều.
Nửa năm trở lại đây, Bạc Huyên không tiếp tục sáng tác tác phẩm mới, cũng chưa từng bước ra khỏi cửa nhà lấy một lần.
Vốn dĩ việc đi lại của người khiếm thị đã vô cùng bất tiện, hạn chế đủ điều. Trước kia còn có trợ lý đồng hành nên hắn cũng thường xuyên ra ngoài, thậm chí từng vì lấy tư liệu mà đi du lịch nước ngoài vài lần. Nhưng giờ đây, khi đã quyết định không thuê trợ lý mới, lại không còn sáng tác nữa, thì việc ra ngoài cũng không cần thiết. Mỗi sáng sẽ có dì giúp việc do mẹ hắn sắp xếp ghé qua chuẩn bị ba bữa ăn và dọn dẹp nhà cửa, sau đó dì sẽ rời đi.
Bạn thân Chúc Chi Sâm cũng từng đến thăm vài lần. Có lẽ vì hiểu tâm trạng u ám của hắn, nên cũng không ép hắn phải ra ngoài giải khuây.
Đêm ấy, lúc chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya, Bạc Huyên không chắc liệu mình thức giấc có phải vì gặp ác mộng không nữa, hay là do nghe thấy âm thanh điện thoại rơi xuống sàn.
Hắn ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, lắng nghe tiếng thở hơi gấp gáp của bản thân, tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Hắn đã mơ thấy ngày mình gặp tai nạn.
Đã mười năm trôi qua, vậy mà ký ức ấy vẫn lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Điều mà hắn mơ thấy không phải là những chi tiết cụ thể, cũng không phải toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm đó, mà chỉ là hình ảnh cuối cùng đọng lại trước khi hắn nhắm mắt và rồi mất đi ý thức.
Trong một mảng đỏ thẫm, cậu thiếu niên với khuôn mặt bầm tím hoảng loạn nhìn hắn, đôi mắt nâu màu trà ầng ậng nước mắt.
Đó là cảnh tượng cuối cùng trong đời mà hắn còn nhìn thấy.
Trong vụ tai nạn năm ấy, đầu hắn bị va đập mạnh, gây tổn thương não, cuối cùng dẫn đến viêm thần kinh thị giác do chấn thương, khiến hắn vĩnh viễn mất đi ánh sáng.
Còn cậu thiếu niên được hắn liều mình che chở hôm đó, từ đó về sau, chưa từng một lần xuất hiện trở lại.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, Bạc Huyên vẫn thường tự trách mình, giá như ngày hôm đó hắn đừng nhúng tay vào, giá như hắn không ra tay giúp đỡ, thì có lẽ giờ đây hắn đã không trở thành một kẻ tàn tật mất khả năng tự chăm sóc bản thân.
Có lẽ vì hiện thực quá tàn nhẫn, Bạc Huyên sau đó không còn tin vào câu "người tốt sẽ được báo đáp" nữa.
Phần lớn thời gian hắn rất thích mơ, vì đó là những khoảnh khắc hiếm hoi trong đời hắn còn có thể "nhìn thấy". Thế nhưng những năm gần đây, màu sắc trong giấc mơ của hắn cũng dần phai nhạt, cho đến hai năm trước, mọi giấc mơ chỉ còn hai gam màu đen trắng.
Chỉ khi mơ về cậu thiếu niên kia, giấc mơ của hắn mới xuất hiện một chút sắc màu. Cho dù đó chỉ là một cơn ác mộng.
Năm nay Bạc Huyên 32 tuổi. 22 tuổi mất đi ánh sáng, 26 tuổi chính thức ra mắt với tư cách nhà văn, đều đặn mỗi năm xuất bản một tác phẩm. Tính ra, năm nay đáng ra phải là năm sáng tác cuốn tiểu thuyết thứ sáu.
Bạc Huyên vén chăn xuống giường. Khi chân vừa chạm đất, hắn va phải chiếc điện thoại nằm trên tấm thảm, nhưng hắn cũng chẳng buồn nhặt lên, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ
Hắn sống trong một căn biệt thự đơn lập ở ngoại ô, năm 25 tuổi, khi bắt đầu sự nghiệp viết lách, hắn mới dọn ra khỏi nhà để sống riêng. Người trợ lý trước đây cũng từ năm đó mới bắt đầu sống chung với hắn, chứ trước kia, khi chỉ đơn thuần làm điều dưỡng, người đó sẽ không qua đêm tại nhà hắn.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Thầm đếm nhẩm số bước chân trong lòng, ra khỏi phòng rồi quẹo phải đi năm bước là tới đầu cầu thang.
Bạc Huyên đưa tay lần tìm tay vịn cầu thang, sau đó chầm chậm bước từng bước một xuống dưới.
Đi xuống tầng, bước thêm khoảng mười bước nữa sẽ đến phòng khách. Nhưng Bạc Huyên muốn tới phòng dành cho khách, nên hắn băng ngang qua phòng khách, sau đó quẹo trái, men theo tường đi tám bước, chạm tới khung cửa phòng dành cho khách.
Hắn đứng yên trước cửa phòng dành cho khách mà không bước vào.
Phòng dành cho khách ban đầu là cho trợ lý ở, giờ đã bỏ không hơn nửa năm, Bạc Huyên thậm chí còn có thể cảm nhận được sự vắng lạnh phả ra từ trong phòng.
Trong phòng tối om.
Suốt nửa năm nay, không chỉ là không bật đèn, Bạc Huyên thậm chí còn tháo hết tất cả bóng đèn trong nhà, dù sao hắn cũng chẳng còn dùng tới chúng nữa. Hơn nữa, từ sau khi mất đi thị lực, hắn vô cùng ghét nghe tiếng công tắc đèn bật lên — như một lời nhắc nhở rằng dù đèn có sáng thì trước mắt hắn vẫn chỉ là bóng tối.
Thật ra trước kia trong nhà vẫn bật đèn. Mỗi tối trước khi lên lầu, Bạc Huyên sẽ bật đèn ngủ ở phòng khách.
Dù hắn không nhìn thấy, nhưng trợ lý của hắn thì có thể. Người trợ lý cũ bị chứng quáng gà, vì vậy Bạc Huyên luôn nhớ để lại một ngọn đèn cho người đó.
Nhưng bây giờ, cũng chẳng cần nữa rồi.
Bạc Huyên lại men theo tường quay trở về phòng khách.
Trong lòng hắn thấy hơi bực bội, bước chân vì thế mà cũng vội vã hơn, hắn muốn đi tới ghế sofa ngồi nhưng lại vô tình đập đầu gối vào bàn trà, cơn đau quen thuộc lập tức ập tới.
Thành người mù rồi, va chạm xây xước là chuyện không thể tránh. Bao năm nay, hắn cũng đã quen với những cơn đau như vậy.
Dựa vào mức độ đau đớn, đoán chừng phải bầm tím bảy tám ngày mới tan.
Từ từ ngồi xuống chiếc sofa đơn, Bạc Huyên tựa lưng vào thành ghế, ngẩn người một lúc rồi giơ tay phải lên, huơ vài cái trước đôi mắt đang cố gắng mở to của mình.
Dù đã mười năm trôi qua, Bạc Huyên vẫn thỉnh thoảng làm như vậy.
Biết rõ là không thể thấy được gì.
Nhưng vẫn cố chấp thử.
Kết quả, dĩ nhiên ngoài bóng tối ra, chẳng có gì cả.
Bạc Huyên cứ thế ngồi im cho đến khi trời sáng.
Nghe tiếng chuông báo giờ vang lên, hắn nghiêng đầu, quay mặt về phía ánh sáng đang chiếu tới.
Thật ra da thịt vẫn có thể cảm nhận được chút hơi ấm mơ hồ của ánh sáng. Chỉ là đôi mắt đã hoàn toàn mất đi cảm nhận ánh sáng, nên Bạc Huyên chỉ khẽ khép mi, như thể đến cả việc mở mắt cũng trở nên lười biếng.
Ngồi trên sofa, Bạc Huyên nghĩ, cuộc đời này thật nhàm chán và mệt mỏi.
Chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Còn một tiếng nữa dì giúp việc mới tới.
Thế là Bạc Huyên lại đứng dậy, đếm bước từng bước tới cầu thang, rồi vịn tay vịn bước lên lầu, trở về phòng ngủ của mình, lần theo mép giường quỳ xuống, lần mò tìm điện thoại bị rơi dưới đất.
Tìm được điện thoại rồi, việc đầu tiên Bạc Huyên làm là gửi cho biên tập viên của mình một tin nhắn thoại trên WeChat, nói rằng hắn quyết định bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết thứ sáu. Sau đó, hắn gọi điện cho Chúc Chi Sâm.
Lần đầu gọi thì không ai bắt máy, chắc là còn quá sớm, Chúc Chi Sâm vẫn chưa dậy.
Nhưng đến lần thứ hai, Chúc Chi Sâm đã bắt máy.
"Anh Bạc của tôi à, bây giờ còn chưa tới bảy giờ sáng, tốt nhất là cậu nên cho tôi một lý do đủ để tôi tha thứ cho việc cậu gọi điện phá giấc ngủ của tôi lúc sáng sớm thế này đi."
Giọng nói của Chúc Chi Sâm mang theo sự bực bội vì thiếu ngủ, xen lẫn âm điệu khàn khàn uể oải khi bị đánh thức.
Bạc Huyên không vòng vo, hắn bình tĩnh nói: "Tìm cho tôi một trợ lý mới, ký hợp đồng một năm. Lý lịch sạch sẽ, xuất thân ngành khoa học xã hội và nhân văn. Không biết chăm sóc cũng không sao. Cậu kiểm tra lý lịch, duyệt xong thì ký luôn thỏa thuận bảo mật, rồi cho người đó dọn tới nhà tôi."
Một tuần sau, một chàng trai trông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tay xách túi hành lý, dùng chìa khóa mở cửa biệt thự.
Lúc chàng trai bước vào nhà, Bạc Huyên vừa từ vườn sau đi vòng về phòng khách.
Suốt nửa năm nay, vườn sau chỉ có dì giúp việc thi thoảng chăm sóc, đã chẳng còn phù hợp để dạo chơi nữa. Bạc Huyên vừa mới đi một vòng đã trượt ngã, tâm trạng đang cực kỳ bực bội.
"Chào ngài Bạc, tôi là trợ lý mới mà anh Chúc tuyển, tên là Thẩm Tư Quá."
Bạc Huyên vịn vào khung cửa ban công, cơ thể hơi khựng lại.
Hắn nghe thấy tiếng cánh cửa biệt thự mở ra, cũng nghe thấy tiếng bước chân người đó tiến vào nhà.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay, hắn gần như chưa từng nghe thấy một giọng nói nào dễ nghe đến thế.
Giọng trong trẻo, ngọt ngào, âm sắc đầy đặn, tựa như dòng suối mát nơi núi sâu.
Trong lúc hắn còn đang ngẩn ra, người kia đã bước nhanh tới trước mặt hắn, rồi hắn nghe thấy tiếng người đó quỳ xuống xắn ống quần bên phải của hắn lên, tiếp đó là đôi tay ấm áp, mềm mại đặt lên đầu gối hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn sát vào vết thương mới bị té ngã.
Bạc Huyên cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng kéo dây kéo hành lý.
Hắn còn tưởng đối phương sẽ nói gì đó, nhưng không.
Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu xéo xuống người bọn họ. Người đang đứng thì cơ thể hơi cứng đờ, đầu hơi nghiêng sang một bên, như thể đang lắng nghe điều gì đó, còn người đang quỳ một gối trước mặt hắn lại hết sức tập trung, động tác vô cùng tỉ mỉ, nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho hắn.
Bạc Huyên cảm nhận được sự cẩn thận dè dặt trong động tác của trợ lý mới, như sợ làm hắn đau thêm. Lúc sát trùng vết thương, thậm chí còn nhẹ nhàng thổi thổi lên da hắn.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi buồn cười, hắn đâu còn là trẻ con, hơn nữa đầu gối cũng đã không biết trầy xước bao nhiêu lần, lúc tắm chạm vào cũng biết chỗ đó đầy những vết sẹo nhỏ, lồi lõm không bằng phẳng, đoán chừng còn bị thâm màu.
Nhưng Bạc Huyên lại không thể nói ra lời mỉa mai ấy.
Bởi vì từ đầu đến cuối, đối phương không hề cất tiếng, chỉ im lặng nhanh chóng xử lý xong vết thương cho hắn.
Bạc Huyên hơi cúi người, lần tay mò tới, vỗ vỗ lên vai người trợ lý đang giúp hắn chỉnh lại ống quần, rồi chỉ tay về hướng phòng dành cho khách, nói: "Phòng dành cho khách bên đó, sau này cậu ở phòng đó."