Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 2

Chương 1: Thích nghi

 

Chúc Chi Sâm cũng gửi cho Bạc Huyên một bản hồ sơ của Thẩm Tư Quá.

 

Tuổi thật của anh lại lớn hơn vẻ bề ngoài nhiều, năm nay anh đã 30. Ban đầu anh học đại học ngành văn học, nhưng học đến năm hai thì vì biến cố gia đình mà phải tạm nghỉ. Một năm sau quay lại trường, không hiểu vì lý do gì lại chuyển sang chuyên ngành điều dưỡng, bắt đầu học lại từ năm nhất. Sau khi tốt nghiệp, thuận lợi trở thành điều dưỡng viên, đầu năm nay đã lấy được chứng chỉ điều dưỡng trung cấp.

 

Lý lịch công việc rất tốt, từ lúc vào nghề đến giờ luôn làm điều dưỡng chuyên về khoa mắt, năm ngoái bắt đầu chuyển sang làm điều dưỡng riêng.

 

Chúc Chi Sâm nói, hợp đồng giữa Thẩm Tư Quá và chủ cũ mới hết hạn không lâu, sau khi kết thúc hợp đồng thì đi nghỉ ở nơi khác một thời gian, lúc trở về nhận được tin tuyển dụng từ Chúc Chi Sâm qua trung tâm giới thiệu việc làm, vậy nên mới đến ứng tuyển.

 

Hợp đồng lao động và thỏa thuận bảo mật đều đã ký, hơn nữa Chúc Chi Sâm cũng cho người điều tra rồi, từ thời đi học cho đến lúc ra trường đi làm, danh tiếng của Thẩm Tư Quá đều rất tốt, các bệnh nhân anh từng chăm sóc cũng đánh giá anh cực kỳ cao.

 

Chủ cũ sau khi hết hợp đồng còn nhiều lần muốn tái ký, thậm chí còn tăng lương rất nhiều lần để giữ anh lại, nhưng đều bị Thẩm Tư Quá từ chối thẳng thừng.

 

Đối mặt với những đãi ngộ hậu hĩnh, kể cả mức lương sau cùng gần như gấp ba lần lương bình thường mà anh vẫn không động lòng. Có nền tảng văn học, lại còn là điều dưỡng chuyên nghiệp, đúng là kiểu người mà Bạc Huyên đang cần tìm.

 

Thẩm Tư Quá là người rất trầm lặng.

 

Đó là cảm nhận trực quan lớn nhất của Bạc Huyên sau một tuần sống chung với trợ lý mới này.

 

Ngày đầu tiên Thẩm Tư Quá chuyển tới, Bạc Huyên vẫn chưa lắp lại bóng đèn trong nhà, nên buổi tối khắp nơi đều tối đen như mực.

 

Nhưng Thẩm Tư Quá chẳng hỏi bóng đèn để đâu, cũng chẳng hỏi gần đây có chỗ nào bán bóng đèn không, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, tôi nhìn ban đêm tốt, không có đèn cũng không sao.

 

Hôm đó vì buổi sáng dì giúp việc đã đến chuẩn bị sẵn ba bữa cơm, nên Thẩm Tư Quá không cần nấu nướng gì, chỉ cần tới giờ cơm tối rồi hâm nóng đồ ăn là được.

 

Bạc Huyên cũng không hỏi Thẩm Tư Quá sẽ ăn tối thế nào, mà Thẩm Tư Quá, trong lúc Bạc Huyên ăn cơm, anh chỉ lặng lẽ ngồi cạnh, giúp hắn gắp đồ ăn. Đợi hắn ăn xong, anh lập tức thu dọn chén dĩa mang vào bếp, cho luôn chén dĩa của bữa trưa vào máy rửa bát.

 

Sau đó, anh lại vào phòng làm việc cùng hắn nghe tài liệu ghi âm dùng để viết tiểu thuyết. Đến mười giờ tối, lúc Bạc Huyên muốn về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Tư Quá mới xuống lầu trở về phòng dành cho khách.

 

Ngoài tiếng động khi đi tắm ra thì anh yên lặng đến mức gần như biến mất khỏi thế gian.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Sáng hôm sau, tám giờ Bạc Huyên mới xuống lầu, nhưng bảy giờ Thẩm Tư Quá đã lên lầu, đứng trước cửa phòng nói với hắn rằng mình ra ngoài mua đồ ăn.

 

Hắn hỏi anh tối qua có ăn gì không, Thẩm Tư Quá bình thản trả lời không ăn cũng không sao, rồi nhanh chóng xuống lầu thu dọn và ra khỏi nhà.

 

Bạc Huyên gọi điện cho mẹ, nói rằng mình đã thuê một trợ lý mới, chuẩn bị dốc toàn lực vào việc sáng tác tiểu thuyết, nên dì giúp việc không cần đến nữa.

 

Vì vậy từ ngày thứ hai Thẩm Tư Quá tới, dì giúp việc cũng không còn ghé sang nữa.

 

Có lẽ trước khi tới, Chúc Chi Sâm đã dặn dò kỹ về sở thích cũng như những điều kiêng kỵ của Bạc Huyên, nên Thẩm Tư Quá chưa từng hỏi những câu hỏi dư thừa. Giữa hai người, phần lớn đều là Bạc Huyên phân phó, Thẩm Tư Quá đơn giản đáp lại.

 

Không rõ là do cố ý hay bản tính vốn vậy, Thẩm Tư Quá không chỉ ít nói, mà cả sự tồn tại cũng vô cùng mờ nhạt. Khi Bạc Huyên cần, Thẩm Tư Quá luôn kịp thời phản ứng; nhưng lúc Bạc Huyên chìm vào dòng suy nghĩ, hắn gần như hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một người khác.

 

Chính vì vậy, Bạc Huyên rất nhanh đã thích nghi với việc sống chung với Thẩm Tư Quá.

 

Thẩm Tư Quá rất biết giữ chừng mực, anh không hề can thiệp vào cuộc sống của Bạc Huyên. Điều khiến Bạc Huyên cực kỳ hài lòng là Thẩm Tư Quá không bao giờ làm hắn cảm thấy mình đang bị đối xử như một người tàn tật.

 

Toàn bộ quần áo của Bạc Huyên đều có gắn một thẻ nhỏ bằng chữ nổi, ghi màu sắc, kiểu dáng và mục đích sử dụng. Từ trước đến nay, Bạc Huyên vẫn luôn tự mình chọn quần áo cũng như đồ ngủ mỗi ngày. Vì hắn không cho phép Thẩm Tư Quá vào phòng riêng, nên ngày nào sau khi tắm xong, hắn cũng tự tay đưa quần áo đã thay ra cho Thẩm Tư Quá.

 

Thẩm Tư Quá luôn chờ ở trước cửa phòng, lúc Bạc Huyên đưa quần áo bẩn ra, anh cũng đồng thời đưa lại đồ sạch đã được giặt.

 

Sau khi xác định khả năng phán đoán khoảng cách của Bạc Huyên khá chính xác, trước bữa ăn, Thẩm Tư Quá chỉ thông báo vị trí và khoảng cách của từng món ăn. Trừ khi cần múc canh hoặc khi Bạc Huyên yêu cầu, còn không, Thẩm Tư Quá sẽ không tự tiện gắp thức ăn cho hắn.

 

Khu vườn sau được Thẩm Tư Quá chỉnh trang lại theo yêu cầu của Bạc Huyên vào ngày thứ ba anh chuyển đến. Dưới sự giám sát của Bạc Huyên, anh mất vài ngày mới hoàn thành được.

 

Sau khi vườn được sửa sang xong, Bạc Huyên cũng khôi phục lại thói quen đi dạo mỗi chiều trong vườn.

 

Trong lúc đi dạo, Thẩm Tư Quá không đỡ tay hay dìu Bạc Huyên, chỉ lặng lẽ theo sau hắn. Nếu Bạc Huyên vô tình trượt chân vì không nhìn thấy, Thẩm Tư Quá sẽ lập tức đỡ lấy. Sau khi đỡ hắn đứng vững, anh cũng không tỏ vẻ hoảng hốt hay lo lắng, chỉ bình tĩnh nhắc nhở hắn cẩn thận rồi thả tay ra.

 

Vết thương ở đầu gối của Bạc Huyên nhờ được Thẩm Tư Quá chăm sóc và bôi thuốc cẩn thận nên rất nhanh đã hồi phục, chỉ mất một tuần từ lúc đóng vảy đến khi lành hẳn.

 

Sau đó, mỗi ngày Thẩm Tư Quá đều thoa thuốc cũng như mát xa đầu gối cho hắn. Ban đầu Bạc Huyên nói không cần thiết, cảm thấy đầu gối mình không có vấn đề gì lớn, cùng lắm là để lại chút sẹo do va đập nhiều. Nhưng Thẩm Tư Quá giải thích rằng, vì Bạc Huyên là nhà văn, thường xuyên ngồi lâu không vận động, khớp gối sẽ dễ bị ảnh hưởng, huống hồ còn có thêm chấn thương, nên cần chăm sóc từ bây giờ.

 

Vì đây là lĩnh vực chuyên môn của Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên cũng tự biết mình không đủ tư cách phản bác, hắn đành thuận theo anh. Dù sao cũng đã bỏ tiền thuê người ta rồi, không lý gì lại từ chối dịch vụ chính đáng.

 

Do thói quen từ trước mà mỗi khi bắt đầu viết tác phẩm mới, Bạc Huyên đều phải tra cứu một lượng lớn tài liệu.

 

Tuy công nghệ hiện đại đã tiến bộ nhiều, sự quan tâm đối với người khuyết tật cũng tăng lên, nhưng thực tế vẫn không phải tài liệu nào cũng có chữ nổi, cũng không phải tài liệu nào cũng có bản điện tử để hắn có thể nghe được. Vì vậy, Bạc Huyên mới cần một trợ lý có nền tảng văn học.

 

Không chỉ để phục vụ việc hiệu đính bản thảo sau này, mà còn để thu thập và tra cứu tư liệu từ trước.

 

Khi những cuốn sách cổ được gửi tới nhà, theo chỉ dẫn của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá sẽ tìm ra những phần hữu dụng trong sách rồi đọc từng chữ từng câu cho Bạc Huyên nghe.

 

Có lẽ vì giọng đọc của Thẩm Tư Quá khiến Bạc Huyên rất hài lòng, cũng có thể vì việc đeo tai nghe lâu khiến tai đau nhức, nên sau hai tuần, Bạc Huyên hầu như không còn dùng chức năng đọc màn hình trên máy tính và điện thoại nữa, mà chuyển sang để Thẩm Tư Quá đọc cho mình nghe.

 

Thẩm Tư Quá đáp ứng mọi yêu cầu của Bạc Huyên. Dù Thẩm Tư Quá có chuẩn bị sẵn trà làm dịu cổ họng cho mình, nhưng Bạc Huyên lại là kiểu người một khi đã lao vào công việc thì chẳng còn biết đến thời gian, thành ra mỗi ngày Thẩm Tư Quá phải dành sáu bảy tiếng đồng hồ chỉ để đọc tư liệu cho hắn nghe.

 

Không ngoài dự đoán, chỉ vài ngày sau, cổ họng Thẩm Tư Quá đã bắt đầu khàn đi. Hôm ấy, khi Thẩm Tư Quá phải dừng lại lần thứ 3 để ho khan, Bạc Huyên cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng thường có. Hắn dò dẫm mở ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, lấy ra một cái hộp sắt nhỏ rồi ném về phía Thẩm Tư Quá.

 

Thẩm Tư Quá bắt lấy cái hộp, hơi chần chừ hỏi: "Đây là...?"

 

Bạc Huyên mặt không biểu cảm đáp: "Kẹo ngậm thanh họng."

 

Thẩm Tư Quá mở hộp ra xem thì thấy bên trong quả nhiên là những viên kẹo ngậm đủ mùi vị khác nhau, không rõ Bạc Huyên đã chuẩn bị chúng từ bao giờ. Anh lấy một viên, bóc giấy rồi cho vào miệng, dịu dàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngài Bạc."

 

Bạc Huyên mím nhẹ môi quay ghế, một tay chống vào mép bàn đứng dậy.

 

Là một người mù đồng thời cũng là một nhà văn, hắn luôn có thói quen quan sát người khác và có thể dễ dàng đoán ra cảm xúc đối phương qua âm điệu lời nói. Thế nhưng Thẩm Tư Quá lại không giống những người mà hắn từng gặp.

 

Giọng Thẩm Tư Quá ôn hòa, âm lượng dường như được căn chỉnh vừa vặn, nhưng trong giọng nói ấy hoàn toàn không nghe ra chút cảm xúc nào, không có sự cung kính thái quá, cũng không có sự cẩn trọng quá mức; ngay cả khi giọng đã khàn đi vì mệt mỏi nhưng vẫn giữ được giọng điệu bình thản như thường.

 

Với tư cách là một điều dưỡng chuyên nghiệp, từ đầu đến chân Thẩm Tư Quá đều xứng danh là tấm gương tiêu chuẩn trong ngành, năng lực chuyên môn vững vàng, mà cũng hoàn toàn không có chút tật xấu hay tính khí nóng nảy nào.

 

Tựa như một ly nước mát đặt trên bàn — trong suốt, không màu, phẳng lặng.

 

Ngón trỏ Bạc Huyên gõ hai cái lên mép bàn, hắn lạnh giọng hỏi: "Thẩm Tư Quá, gia đình của cậu đâu?"

 

Theo hồ sơ mà Chúc Chi Sâm cung cấp, gia đình Thẩm Tư Quá xảy ra biến cố năm anh 19 tuổi, nguyên nhân cụ thể không rõ, hình như không phải chuyện vẻ vang gì. Tên "Thẩm Tư Quá" cũng là cái tên anh đổi sau năm 19 tuổi.

 

Vì chỉ cần một trợ lý riêng có thể tin tưởng được, nên khi xác minh cơ bản lý lịch thấy không vấn đề gì thì cũng không cần phải đào bới hết cả quá khứ của người ta, Bạc Huyên không yêu cầu Chúc Chi Sâm điều tra sâu thêm. Hắn chỉ biết Thẩm Tư Quá sống một mình từ năm 20 tuổi, mẹ đã mất, còn bố thì bặt vô âm tín.

 

Biết rõ những chuyện này rồi mà vẫn cố tình hỏi câu hỏi đó, Bạc Huyên đúng là có chút ác ý.

 

Chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Tư Quá gập cuốn sách trong tay lại, anh đứng dậy đáp: "Mẹ đã mất, bố nhiều năm nay không liên lạc."

 

Do còn ngậm kẹo nên giọng Thẩm Tư Quá hơi không rõ ràng, nhưng lời nói ra vẫn vững vàng, không hề giấu giếm, cũng không có ý định đào sâu thêm.

 

Chỉ là, những lời này rơi vào tai Bạc Huyên, lại khiến hắn càng thêm khó chịu.

 

Quá bình thản rồi.

 

Rõ ràng thái độ của hắn đã rất sắc bén, rõ ràng là hắn cố ý muốn đâm trúng nỗi đau của đối phương, vậy mà Thẩm Tư Quá vẫn hờ hững, trong giọng nói chẳng nghe ra chút cảm xúc tức giận hay đau lòng nào, như thể chỉ đang kể về một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

 

"Tại sao lại không liên lạc với bố? Là ông ta không quan tâm cậu? Hay là do cậu không muốn liên lạc với ông ta? Ngần ấy năm rồi, cậu cứ sống một mình như vậy à?"

 

Bạc Huyên hơi nghiêng người về phía Thẩm Tư Quá, giữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn làm việc. Vì động tác này mà hai tay Bạc Huyên chống lên mép bàn, cả người toát ra một luồng áp lực khó nói, ngay cả lời nói cũng có vẻ như đang truy hỏi.

 

Bạc Huyên không nhìn thấy nên không biết lúc này Thẩm Tư Quá đang chăm chú nhìn nếp nhăn mờ nhạt giữa chân mày hắn, trong ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện sự bất lực— rõ ràng là anh biết đối phương đang cố tình gây sự, nhưng lại chẳng muốn so đo.

 

"Không tiện liên lạc." Thẩm Tư Quá đáp, thật ra anh không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi này, nhưng anh vẫn trả lời: "Phải tự mình mưu cầu sự sống thôi."

Bình Luận (0)
Comment