Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 3

Chương 2: Người cô đơn

 

Bạc Huyên để ý rằng Thẩm Tư Quá dùng từ "mưu cầu sự sống".

 

Nghe cứ như bao năm nay, Thẩm Tư Quá vẫn luôn vùng vẫy bên bờ vực thẳm, mỗi ngày đều phải nếm trải dày vò, dốc hết sức lực mới có thể sống sót.

 

Bạc Huyên hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.

 

"Ngài Bạc, ngài muốn tiếp tục làm việc hay nghỉ ngơi một lát?" Thẩm Tư Quá hỏi.

 

Bạc Huyên vốn chẳng ưa cách xưng hô đó, hắn ngồi xuống, giọng hơi khó chịu nói: "Đừng gọi tôi là 'ngài', tôi không thích."

 

Thẩm Tư Quá im lặng vài giây rồi đáp: "Vậy tôi đổi cách gọi khác, ngài nói tôi nghe ngài muốn tôi gọi ngài thế nào."

 

Nếu hắn đã không thích, thì anh cứ chọn cách xưng hô theo ý của hắn vậy.

 

Thật ra Bạc Huyên cũng chẳng nghĩ ra cách xưng hô nào, chỉ đơn giản là hắn thấy hai chữ "Ngài Bạc" nghe thật khó chịu. Nó như vạch ra một ranh giới rõ ràng, không ngừng nhắc nhở hắn rằng, hắn có được sự chăm sóc tận tình như thế chỉ vì hắn là người trả tiền, còn Thẩm Tư Quá là người nhận tiền làm việc.

 

Nếu không có tiền và hợp đồng, nào có ai muốn ở bên cạnh một kẻ mù tính tình thất thường như hắn chứ.

 

Lần này, sự im lặng kéo dài lâu hơn một chút. Cuối cùng, Thẩm Tư Quá chủ động mở miệng: "Vậy... ông chủ?"

 

Bạc Huyên vẫn không đáp lời. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Cậu không phải người hầu của tôi, không cần thiết."

 

Vừa dứt lời, hắn liền nghe tiếng Thẩm Tư Quá mở bình giữ nhiệt uống nước.

 

Cũng không biết là thật sự khát, hay là vì hắn khó chiều quá nên phải uống ngụm nước cho bớt bực.

 

Thẩm Tư Quá uống xong, anh vặn nắp lại rồi hỏi tiếp: "Vậy gọi là anh Bạc nhé? Anh thấy thế nào?"

 

Bạc Huyên hừ nhẹ một tiếng, coi như là đồng ý.

 

"Vậy thì, anh Bạc." Thẩm Tư Quá đặt bình giữ nhiệt xuống bàn, đi tới bên cạnh Bạc Huyên, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn: "Nghỉ ngơi một chút nhé? Tôi vào bếp làm gì đó cho anh ăn?"

 

Bạc Huyên lắc đầu, hắn không thấy đói, nhưng cũng không muốn hành hạ nhân viên, bèn nói: "Nếu cậu đói thì tự vào bếp kiếm gì ăn đi. Không cần cứ kè kè bên tôi mãi."

 

Thẩm Tư Quá rút tay lại, nhưng không rời đi mà chỉ trở về ghế ngồi xuống, cầm cuốn sách lúc nãy lên: "Tôi không đói. Tôi tiếp tục đọc tài liệu cho anh."

 

Ngón tay lại gõ nhẹ lên bàn, hôm nay Bạc Huyên có vẻ đã quyết tâm muốn lật ra những thứ mà hồ sơ không hề đề cập.

 

Hắn hỏi: "Cậu từng đọc tiểu thuyết tôi viết chưa?"

 

Bạc Huyên vốn bắt đầu sự nghiệp với loạt truyện trinh thám, sau khi hoàn thành ba bộ, hắn lại viết thêm hai bộ dài về chủ đề lịch sử, lấy bối cảnh tranh đấu triều đình và chiến sự quốc gia để tiếp tục khai thác bản chất con người.

 

"Đã đọc." Thẩm Tư Quá đáp.

 

"Cậu thấy hay không?" Bạc Huyên truy hỏi. Hắn vốn không phải loại tác giả thích lấy lòng độc giả, nhưng giờ đây có một độc giả ngay trước mặt, hắn không kiềm được mà muốn nghe một đánh giá chân thực nhất.

 

Dù sao thì từ khi ra mắt tới giờ, hắn chưa từng trực tiếp đọc bình luận của độc giả. Trợ lý trước và biên tập viên của hắn cũng không nói cho hắn nghe những lời nhận xét tiêu cực. Những gì hắn biết chỉ là số liệu tác phẩm rất tốt, khi đăng từng rất hot, sau khi ký hợp đồng xuất bản cũng bán rất chạy, thậm chí tác phẩm đầu tay đã được xác định sẽ chuyển thể thành phim.

 

Thẩm Tư Quá nhẹ giọng bật cười, tuy giọng cười rất nhỏ nhưng Bạc Huyên vẫn nghe thấy.

 

"Cậu cười gì? Câu hỏi của tôi buồn cười lắm sao?" Bạc Huyên nhíu mày, hắn cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình chẳng có gì đáng cười cả.

 

"Ừm." Thẩm Tư Quá lại gật đầu thừa nhận, nhưng chưa kịp để Bạc Huyên nổi giận anh đã nói tiếp: "Tôi là fan sách của anh, đương nhiên sẽ cảm thấy rất hay."

 

Bạc Huyên bất ngờ nhướng mí mắt. Dù đôi mắt xám đậm mờ đục không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn hướng ánh nhìn về phía Thẩm Tư Quá: "Cậu thật sự rất thích tiểu thuyết của tôi?"

 

"Rất thích. Bộ nào cũng đọc hết rồi." Thẩm Tư Quá có vẻ thật lòng yêu thích tiểu thuyết của Bạc Huyên, ngay cả lời nói cũng nói nhiều hơn thường ngày: "Tôi lúc nào chờ đợi tác phẩm mới của anh. Khi ký hợp đồng với anh Chúc và biết người thuê là anh, tôi đã rất vui."

 

"Vui vì gì?"

 

"Vì lần này tôi có thể biết trước cái kết sớm hơn những độc giả khác." Trong giọng nói của Thẩm Tư Quá vương lại một cảm xúc hiếm hoi mà thường ngày không thấy: "Cố gắng theo kịp truyện của Cửu Dương đại đại* cũng cực khổ lắm đấy."

 

*Cửu Dương九阳 là bút danh của Bạc Huyên.

 

Bạc Huyên nghe thấy cảm xúc hiếm hoi đó trong giọng nói của Thẩm Tư Quá, sắc mặt hắn cũng dịu đi một chút. Nhưng hắn vẫn chưa hỏi xong: "Tại sao lại thích tiểu thuyết của tôi? Vì cốt truyện? Hay vì văn phong?"

 

Vốn dĩ Bạc Huyên là người ưa truy hỏi đến cùng, mà Thẩm Tư Quá cũng không hề tỏ thái độ khó chịu hay phản cảm trước những câu hỏi liên tiếp ấy, nên hắn cứ hỏi mãi, cho đến khi không còn gì để hỏi mới thôi.

 

Nhưng dường như Thẩm Tư Quá cũng nhận ra mình vừa để lộ quá nhiều cảm xúc, anh khựng lại một chút, giọng nói cũng dần bình tĩnh trở lại: "Thích cả hai. Cốt truyện bất ngờ, nhưng khi quay lại nhìn thì mới phát hiện các manh mối đều được giấu kỹ trong từng chi tiết. Văn phong cũng rất tốt, từ ngữ chọn lọc cẩn thận, câu chữ tinh tế, cảm xúc chân thực, khiến người đọc có thể hoàn toàn đắm chìm vào câu chuyện."

 

Bạc Huyên không hỏi thêm nữa. Hắn nhận ra Thẩm Tư Quá đã lấy lại sự trầm tĩnh vốn có, hắn thấy nếu cứ tiếp tục truy hỏi thì sẽ mất vui.

 

Có thể chỉ là ảo giác của hắn thôi, nhưng hắn cảm thấy Thẩm Tư Quá luôn có một chút đề phòng khó nói thành lời đối với hắn.

 

Trong phòng làm việc lại chìm vào yên tĩnh. Bạc Huyên không lên tiếng, Thẩm Tư Quá cũng sẽ không chủ động mở lời.

 

Cứ thế lặng im vài phút, Bạc Huyên bỗng hỏi: "Cậu thuyết minh phim được không?"

 

Thẩm Tư Quá suy nghĩ một chút rồi đáp: "Được. Anh muốn xem phim nào? Nếu là phim tôi chưa xem thì sợ rằng sẽ thuyết minh không tốt lắm."

 

Bạc Huyên nói: "Phim cũ, Huyền Thoại Về 1900*."

 

*The Legend Of 1900 (1998) – Huyền thoại nghệ sĩ dương cầm trên đại dương, là một bộ phim nói tiếng Anh đầu tiên của đạo diễn người Ý nổi tiếng – Giuseppe Tornatore (đạo diễn của Cinema Paradiso, Malena,...), lấy cảm hứng từ vở kịch về chàng nghệ sĩ dương cầm lập dị Novecento của Alessandro Baricco. Bộ phim đã giành được nhiều giải thưởng lớn trên thế giới, đặc biệt là giải nhạc nền của nhà soạn nhạc lừng danh – Ennio Morricone. Phim kể về cuộc đời kỳ lạ của Danny Boodmann T.D. Lemon Nineteen Hundred '1900' (Tim Roth), một nghệ sĩ dương cầm mồ côi sống trên con tàu viễn dương Virginian trong suốt 55 năm cuộc đời, và tuyệt nhiên chưa bao giờ đặt chân xuống đất liền.

 

Thẩm Tư Quá thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy: "Tôi xuống phòng khách lắp màn chiếu trước. Có cần chuẩn bị đồ ăn thức uống gì không?"

 

Bạc Huyên lắc đầu, Thẩm Tư Quá lập tức đi xuống trước để chuẩn bị.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Về cách bố trí các phòng trong biệt thự, thật ra lúc đầu Thẩm Tư Quá cảm thấy hơi bất tiện. Bạc Huyên là người khiếm thị, lý ra nên ở tầng một sẽ thuận tiện hơn. Nhưng sau này Thẩm Tư Quá phát hiện ra Bạc Huyên rất coi trọng khả năng độc lập của bản thân, thế nên mới hiểu vì sao phòng ngủ và phòng làm việc của hắn đều đặt ở tầng hai.

 

Thực tế thì Bạc Huyên còn có thể tự nấu ăn. Các thiết bị điện tử như bếp từ, nồi cơm điện trong bếp đều có chữ nổi và chức năng giọng nói. Tuy rằng không thể nấu những món quá cầu kỳ, nhưng những việc đơn giản như nướng bánh mì làm sandwich, nấu mì xào, cơm chiên, thậm chí xào nấu món ăn hay áp chảo bò bít tết, hắn đều có thể tự làm. Tay nghề cũng rất thuần thục, dù tốc độ có chậm hơn người bình thường một chút, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian.

 

Trước kia có một dì giúp việc được mẹ của Bạc Huyên sắp xếp tới nấu ăn hàng ngày cho hắn, vì bà lo lắng để hắn một mình như vậy không ổn. Chuyện này khiến Bạc Huyên rất không vui, lúc đầu thậm chí còn đổ bỏ đi hết đồ ăn mà dì giúp việc nấu. Sau đó mẹ hắn dọa, nếu còn cố chấp chống đối, bà sẽ dọn đến sống cùng và lắp camera trong nhà hắn. Hai mẹ con cãi nhau dữ dội, cuối cùng mỗi bên nhượng bộ một chút, Bạc Huyên mới miễn cưỡng chấp nhận việc có người đến nấu ăn mỗi ngày.

 

Trước khi Thẩm Tư Quá đến làm việc, Chúc Chi Sâm đã nhắc sơ qua những chuyện này với anh, chủ yếu để anh tránh giẫm vào "vùng cấm" của Bạc Huyên. Nhưng Thẩm Tư Quá vốn không phải tay mơ trong nghề chăm sóc, hiểu rõ tâm lý người khiếm thị hơn người bình thường rất nhiều. Sau khi phát hiện Bạc Huyên hoàn toàn có thể tự nấu ăn, anh còn chủ động nói, nếu muốn tự tay vào bếp, cứ báo trước những nguyên liệu cần dùng, anh sẽ mua vào buổi sáng khi đi chợ.

 

Bạc Huyên thật sự rất nỗ lực để sống như một người bình thường.

 

Khi Thẩm Tư Quá chuẩn bị xong màn chiếu ở phòng khách, anh thấy Bạc Huyên đang lần theo tay vịn cầu thang, từ tốn đi xuống. Mỗi bước chân hắn bước đi đều vững vàng, không hề ngập ngừng, chỉ có lúc vòng qua cái ghế đơn mới giơ tay dò xét để xác định vị trí. Thẩm Tư Quá biết, trong căn nhà này, từng món đồ nội thất, khoảng cách giữa các phòng, số bước cần đi — tất cả đều đã được Bạc Huyên ghi nhớ kỹ trong lòng, để khi di chuyển, hắn có thể thể hiện như một người hoàn toàn bình thường.

 

Đợi Bạc Huyên ngồi xuống ghế sofa dài, Thẩm Tư Quá mới ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

"Trước khi mất thị lực, tôi đã xem bộ phim này rồi. Nhưng chỉ sau khi không thể nhìn thấy nữa, tôi mới thật sự hiểu nó." Bạc Huyên nói.

 

"Chắc bởi vì, con người ta rất dễ bị vẻ bề ngoài đánh lừa." Thẩm Tư Quá lại hiểu ngay ý của hắn, khi lần đầu xem bộ phim này, rất nhiều chi tiết trong phim thường dễ bị bỏ sót.

 

Thẩm Tư Quá nghĩ, bộ phim này quá kinh điển, chỉ e rằng Bạc Huyên đã "xem" đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

 

"Cậu bật phim đi, cứ miêu tả những gì cậu nhìn thấy cho tôi nghe, tôi chỉ cần nghe là được." Bạc Huyên đơn giản nói ra yêu cầu của mình, nghe như thể đang thầm đánh giá Thẩm Tư Quá.

 

Thẩm Tư Quá nhấn nút phát, nghiêng người lại gần phía Bạc Huyên, anh bắt đầu dùng giọng nói đều đều miêu tả từng chi tiết xảy ra trên màn ảnh theo nhịp phim.

 

Họ xem phiên bản đầy đủ, dài 165 phút, không cắt xén. Để không phá vỡ trải nghiệm "xem phim" của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá kiên trì thuyết minh liên tục từ đầu đến cuối mà không hề nghỉ ngơi. Đến khi bài nhạc ở phần cuối vang lên, cổ họng anh đã khô khốc đến mức phải ôm lấy bình giữ nhiệt, uống cạn ấm trà mới pha lúc xuống nhà mới cảm thấy cổ họng đỡ rát một chút.

 

Bạc Huyên từ đầu đến cuối đều lặng lẽ lắng nghe, hắn không chỉ nghe về bộ phim mà còn đang nghe cách Thẩm Tư Quá thuyết minh. Dù hắn đã vô cùng quen thuộc bộ phim này, nhưng khi nghe lời thuyết minh từ góc nhìn của Thẩm Tư Quá, thì cũng giống như được "xem" lại bộ phim ấy một lần nữa, nhưng bằng một cách hoàn toàn khác.

 

Đối với người khiếm thị, việc "xem" phim chủ yếu là thông qua người thuyết minh. Việc người thuyết minh có đủ khách quan hay không, miêu tả có chuẩn xác hay không, có thể thông qua lời nói giúp người khiếm thị tưởng tượng ra những khung cảnh sống động hay không — những yếu tố này, dù xét riêng hay xét chung, đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến trải nghiệm xem phim của người khiếm thị.

 

Nếu người thuyết minh quá chủ quan, hoặc bỏ qua nhiều chi tiết trong phim, thì chẳng khác nào chỉ đang truyền đạt suy nghĩ và quan điểm cá nhân của mình cho người khiếm thị, chứ không thật sự giúp họ "xem" bộ phim.

 

Thẩm Tư Quá là một người thuyết minh rất tốt. Anh sẽ tỉ mỉ miêu tả cho Bạc Huyên các đặc điểm ngoại hình, trang phục của nhân vật khi họ xuất hiện, nhưng sẽ không tự ý nhận định tính cách của họ. Bạc Huyên có thể tự mình cảm nhận tính cách nhân vật thông qua lời thoại, không cần Thẩm Tư Quá áp đặt cách nhìn của mình. Thẩm Tư Quá cũng không tự ý diễn giải diễn biến câu chuyện, anh thiên về việc miêu tả tỉ mỉ bối cảnh, cách bài trí trong từng cảnh quay, còn lại để Bạc Huyên tự mình lắng nghe và cảm nhận.

 

Khi bản nhạc ở đoạn cuối phim kết thúc, phải một lúc lâu sau, Bạc Huyên mới mở miệng hỏi: "Cậu cảm thấy 1900 là người như thế nào?"

 

"Là một người giống anh Bạc." Thẩm Tư Quá buông bình giữ nhiệt trong tay xuống. Dường như anh cảm thấy hôm nay mình đã nói quá nhiều, bày tỏ quá nhiều, lần này, anh cố tình nói một câu nặng nề: "Anh ta sống cô đơn trong thế giới của mình, tài hoa tuyệt thế, nhưng lại không thể tìm được sự đồng cảm với thế giới bên ngoài, nên đã chọn cách tự kết thúc."

 

Nghe xong, sắc mặt Bạc Huyên lập tức sầm xuống. Hắn không nói một lời, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

 

Cửa phòng ngủ chính ở tầng hai bị nặng nề đóng sập lại. Đứng ở phòng khách, Thẩm Tư Quá ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, sắc mặt trắng bệch hiện rõ vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment