Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 4

Chương 3: Tức giận cần người dỗ dành

 

Chuyện Bạc Huyên đang tức giận là điều hiển nhiên.

 

Thậm chí vì giận mà sau đó khi Thẩm Tư Quá lên tầng gõ cửa phòng ngủ chính, anh đứng ngoài cửa nói với Bạc Huyên rằng bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa hôm nay còn chưa giúp hắn massage, Bạc Huyên cũng hoàn toàn không hề có bất kỳ phản ứng nào.

 

Thẩm Tư Quá cũng không làm phiền thêm.

 

Thấy Bạc Huyên hoàn toàn không có ý định ra mở cửa, anh đứng ngoài nói vọng vào bảo hắn ngủ sớm, nếu cần gì thì gọi WeChat cho anh. Nói xong, Thẩm Tư Quá còn đứng chờ thêm một lúc, nhưng bên trong phòng vẫn không có lấy một chút động tĩnh, anh đành đi xuống lầu.

 

Nghe tiếng Thẩm Tư Quá rời đi, trong phòng, Bạc Huyên lại tiếp tục đi tới đi lui thêm một lúc.

 

Hắn vốn định gọi cho Chúc Chi Sâm, bảo anh ta đổi người đi, đuổi thẳng Thẩm Tư Quá. Nhưng khi cầm điện thoại lên, Bạc Huyên lại do dự, cuối cùng đành thôi.

 

Dù gì thì người vừa có nền tảng văn hóa tốt, vừa là điều dưỡng chuyên nghiệp như Thẩm Tư Quá cũng hiếm có. Huống chi, nếu đổi người khác, chưa chắc hắn đã hài lòng với giọng nói của người mới.

 

Thật ra ban đầu Bạc Huyên cũng không cảm thấy mình là kiểu người mê giọng nói. Chỉ là vì mắt mù nên nhạy cảm với âm thanh thêm chút thôi. Nhưng từ sau khi Thẩm Tư Quá đến, hắn lại cảm thấy mình trở nên cực kỳ kén chọn với giọng nói của người khác — không chỉ là giọng nói, mà ngay cả tiết tấu lời nói, độ rõ ràng trong cách phát âm, tất cả đều trở nên khắt khe hơn trước.

 

Cuối cùng, Bạc Huyên vẫn gửi một tin nhắn thoại cho Chúc Chi Sâm.

 

Bên kia, Chúc Chi Sâm đang khổ sở tăng ca ở công ty, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Bạc Huyên.

 

Vừa mở ra, anh ta lập tức nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Bạc Huyên: "Tuần này đừng tới tìm tôi, phiền!"

 

Vốn hai người đã hẹn tuần này gặp mặt tụ họp, tiện thể bàn chuyện đầu tư cổ phiếu.

 

Chúc Chi Sâm nhíu mày, nhưng cũng không tức giận.

 

Dù sao Bạc Huyên đã như vậy bao năm, tính tình thất thường, anh ta sớm đã quen rồi, Chúc Chi Sâm dứt khoát đáp lại: "Nếu không hài lòng về Thẩm Tư Quá thì trực tiếp đổi người đi, đừng trút giận lên tôi."

 

Hai người đã làm bạn hơn mười năm, Chúc Chi Sâm đã sớm nắm rõ tính tình và suy nghĩ của Bạc Huyên. Những lúc như thế này, hắn đột nhiên nhắn một câu đầy giận dỗi chẳng đâu vào đâu, phần lớn là vì bị trợ lý mới chọc cho tức giận, nhưng lại chưa đến mức phải đuổi việc, thế là quay ra trút lên người anh ta — cái người chỉ phụ trách tuyển chọn và thuê người — một cách vô tội vạ.

 

Chờ một lúc không thấy Bạc Huyên trả lời, Chúc Chi Sâm dứt khoát gọi thẳng cho Thẩm Tư Quá.

 

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy.

 

"Anh Chúc, buổi tối tốt lành." Thẩm Tư Quá lễ phép chào.

 

Chúc Chi Sâm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu đã làm gì khiến Bạc Huyên tức giận thế?"

 

Thẩm Tư Quá im lặng vài giây, không rõ là vì ngạc nhiên khi biết Bạc Huyên đã lập tức đi khiếu nại mình, hay là đang cân nhắc cách trả lời. Nhưng cuối cùng, anh vẫn ôn hòa trả lời: "Là do tôi sơ suất, anh Bạc hỏi tôi vài câu, nhưng trong lời nói của tôi lại có hơi mạo phạm."

 

Nghe vậy, Chúc Chi Sâm lập tức biết ngay vấn đề chẳng phải do Thẩm Tư Quá. Chỉ là vị ông chủ họ Bạc kia lại đang rảnh rỗi kiếm chuyện, lấy cái lòng tự trọng mỏng manh như thủy tinh của mình ra tự va vào người ta mà thôi.

 

Chúc Chi Sâm bất lực nói: "Trợ lý Thẩm, cậu cũng đã chăm sóc không ít bệnh nhân rồi, chắc cậu cũng hiểu, người khuyết tật thường nhạy cảm hơn, lòng tự tôn cũng cao hơn người thường một chút. Bạc Huyên ấy, thật ra không phải người xấu, chỉ là tính tình hơi kém, tâm trạng lúc nắng lúc mưa. Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, hy vọng trợ lý Thẩm đừng quá để bụng, cứ làm tốt công việc hiệu đính và chăm sóc theo hợp đồng là được."

 

Thẩm Tư Quá bật cười nói: "Anh Chúc yên tâm, anh Bạc rất tốt, tính tình cũng tốt. Hôm nay khiến anh ấy không vui là lỗi của tôi, sau này sẽ không tái phạm nữa."

 

Chúc Chi Sâm cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nhất thời không nói ra được là lạ ở đâu, đành đáp: "Vậy thì tốt. Tôi cũng không còn chuyện gì khác, cậu cứ chăm sóc Bạc Huyên cho tốt, có vấn đề gì thì liên hệ trực tiếp với tôi."

 

Nói xong, đợi Thẩm Tư Quá đáp lại, Chúc Chi Sâm lập tức cúp máy.

 

Anh ta xoay xoay cây bút máy trong tay, ngẫm nghĩ thêm một lát, đột nhiên cuối cùng cũng nhận ra cảm giác lạ lùng kia là gì.

 

Không phải vì Thẩm Tư Quá nói Bạc Huyên có tính tình tốt, mà là — rõ ràng Thẩm Tư Quá vừa cười, vậy mà anh ta lại chẳng nghe ra được chút cảm xúc nào trong tiếng cười ấy. Không phải lạnh lùng, cũng không phải bình tĩnh, chỉ là — Thẩm Tư Quá giấu cảm xúc rất khéo, cẩn thận duy trì khoảng cách khi giao tiếp với người khác.

 

Chúc Chi Sâm không rõ liệu đây có được xem như một dạng quy tắc nghề nghiệp và đạo đức nghề nghiệp của một điều dưỡng chuyên nghiệp hay không, bản tính ôn hòa, thường xuyên có những tiếp xúc thân thể cần thiết khi chăm sóc bệnh nhân, nhưng lại tuyệt đối không hề mang chút cảm giác thân mật nào.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy cũng tốt. Đối với Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá đúng là kiểu trợ lý kiêm điều dưỡng lý tưởng nhất.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)

 

 

Khi Bạc Huyên xuống lầu, đã là hơn một giờ sáng.

 

Buổi tối hắn không ăn gì nên giờ có hơi đói, hắn định xuống bếp làm chút gì đó để ăn.

 

Vừa bước vào phòng ăn, hắn nghe thấy tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Bạc Huyên dừng bước, hắn nhíu mày, sắc mặt không hề dễ coi: "Thẩm Tư Quá, cậu không yên ổn ở trong phòng mình, nửa đêm nửa hôm ở đây định dọa ai?"

 

Đối diện với vẻ mặt đầy mùi thuốc súng của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá lại không để ý, anh chỉ đứng dậy bật đèn, nói: "Tôi làm món cà tím kho cá, để tôi hâm nóng lại cho anh."

 

Cà tím là món Bạc Huyên rất thích. Dạo gần đây Thẩm Tư Quá có thử biến tấu nhiều cách làm, nên đã nắm rõ khẩu vị của hắn.

 

Bạc Huyên lạnh lùng đứng đó, một hồi lâu sau mới gằn ra một câu: "Cậu ngồi đây đợi bao lâu rồi? Tôi có bảo cậu đợi tôi à?"

 

Thẩm Tư Quá bật bếp lên hâm nóng vài món trên bàn, anh nhẹ nhàng nói: "Tôi không ngủ được nên ra đây ngồi một lát."

 

Dĩ nhiên đây là nói dối. Bạc Huyên không ngu, hắn biết rõ người này đã ngồi đây đợi mình cả buổi tối.

 

Lửa giận trong lòng còn chưa kịp tiêu tan, thấy Thẩm Tư Quá cứ kiên nhẫn chịu đựng như vậy, không hiểu sao Bạc Huyên lại càng tức hơn. Hắn nhớ lại việc vừa rồi Thẩm Tư Quá bật đèn, lại cứng ngắc chất vấn: "Cậu ra đây ngồi sao không bật đèn? Không bật đèn mà cứ ngồi lặng lẽ thế này, lỡ như dọa tôi thì sao?"

 

Rõ ràng là hắn đang cố tình kiếm chuyện. Một người mù như hắn có quan tâm đ ến việc Thẩm Tư Quá bật hay không bật đèn sao? Chẳng thà nói thẳng rằng mình bị tiếng động bất ngờ kia dọa cho hoảng còn hợp lý hơn.

 

Nhưng Thẩm Tư Quá rất kiên nhẫn. Anh vừa bật bếp hâm nóng món canh vừa đáp: "Tôi quen rồi, buổi tối không bật đèn cũng không thấy có gì bất thường. Lần sau tôi sẽ chú ý."

 

Nghe vậy, Bạc Huyên hơi sững người. Một người bình thường như anh, sao lại quen với cuộc sống không bật đèn ban đêm?

 

Có lẽ sự khó hiểu hiện rõ trên mặt hắn, Thẩm Tư Quá lại giải thích: "Vì là điều dưỡng viên, tôi đã quen sống theo thói quen sinh hoạt của người được chăm sóc."

 

Trước khi trở thành một điều dưỡng viên chuyên chăm sóc người mù, anh đã bắt đầu tập sinh hoạt theo cách của người khiếm thị. Khi ở nhà một mình, anh luôn đeo bịt mắt, ban đêm không bao giờ bật đèn, muốn đọc sách thì đọc sách chữ nổi. Anh cố gắng để cơ thể mình ghi nhớ những bất tiện của việc không nhìn thấy, đứng từ góc độ của người mù để thấu hiểu và cảm nhận những gian nan, khó khăn của họ.

 

Tuy không thể thật sự cảm đồng như chính mình trải qua, nhưng ít ra sẽ không tự cho mình quyền xem nhẹ nỗi khổ của người khác, cũng sẽ không tùy tiện buông ra những lời an ủi hay khích lệ nghe thì tích cực nhưng thực chất lại đầy xem thường.

 

Cách làm của anh từng bị một số bạn học hoặc đồng nghiệp cười nhạo, cho rằng anh chỉ đang làm ra vẻ đạo đức giả. Nhưng anh chưa từng giải thích, bởi vốn dĩ anh cũng không cần những người ngoài cuộc phải hiểu. Chỉ cần bản thân biết mình đang làm gì là đủ.

 

Bạc Huyên khẽ cười khinh một tiếng, đại khái cũng thấy cách làm của Thẩm Tư Quá quá là làm màu. Không muốn phí lời với anh, Bạc Huyên xoay người định bỏ đi.

 

"Anh Bạc." Thẩm Tư Quá gọi hắn lại, khuyên nhủ: "Đã xuống rồi thì ăn một chút đi."

 

Giọng nói của Thẩm Tư Quá khàn đặc hơn hai ngày trước, rõ ràng là hôm nay anh đã nói quá nhiều, cổ họng mệt mỏi đến độ dù đã một lúc lâu vẫn chưa thể hồi phục.

 

Bạc Huyên vốn định mặc kệ anh mà về phòng ngủ, nhưng khi nghe thấy giọng nói ấy, bước chân lại không sao nhấc nổi. Đấu tranh trong lòng một lúc, Bạc Huyên tự an ủi bản thân rằng mình là người bỏ tiền ra, chẳng lẽ lại phải nhịn đói ngủ trong chính ngôi nhà của mình sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng dễ chịu hơn đôi chút, bèn quay lại ngồi xuống bàn ăn.

 

Thẩm Tư Quá múc cho hắn nửa bát cơm, bưng các món ăn và canh đã hâm nóng đặt lên bàn, rồi mới ngồi xuống bên cạnh.

 

Không nghe thấy tiếng Thẩm Tư Quá múc cơm cho mình, Bạc Huyên hỏi: "Cậu ăn rồi à?"

 

Thẩm Tư Quá đáp: "Anh cứ ăn trước đi."

 

Bạc Huyên định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy mình chẳng cần thiết phải quan tâm quá mức đến một trợ lý mới quen biết được một, hai tuần, bèn mím môi, tự mình cúi đầu ăn tiếp.

 

Thẩm Tư Quá ngồi bên cạnh hắn, vẫn lặng lẽ nhìn hắn ăn như thường lệ. Ánh mắt nhìn anh rất chăm chú, chỉ là sắc mặt vẫn bình tĩnh, ngay cả người sáng mắt nhìn vào cũng khó mà phân biệt được cảm xúc trong anh.

 

Bạc Huyên ăn rất nhanh, Thẩm Tư Quá chỉ múc nửa bát cơm cho hắn. Tuy không giải thích, nhưng hắn cũng đoán được là do sợ khuya như vậy ăn nhiều sẽ khó tiêu, lát nữa phải lên phòng nghỉ ngay, nếu ăn quá no sẽ dễ đầy bụng.

 

Thấy Bạc Huyên đã ăn gần xong, Thẩm Tư Quá mới múc thêm một bát canh cho hắn — là canh bí đao, giúp thanh lọc, dễ tiêu hóa.

 

Ăn uống no nê xong, Bạc Huyên cũng không nói gì, trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng ăn, chẳng buồn quan tâm Thẩm Tư Quá sau đó có ăn gì không.

 

Lên lầu, Bạc Huyên ngồi ở bậu cửa sổ một lúc. Dù trong nhà đã lắp đặt tường cách âm, nhưng nếu không đeo nút tai chống ồn, Bạc Huyên vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng động dưới tầng. Đại khái là sau khi dọn dẹp xong phòng ăn và nhà bếp, Thẩm Tư Quá cũng đã về phòng, ngôi nhà lại chìm vào tĩnh lặng.

 

Giờ đã muộn hơn thời gian nghỉ ngơi bình thường rất nhiều, Bạc Huyên ngáp một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ đã chiếm trọn tâm trí, bèn dứt khoát lên giường đi ngủ.

 

Chỉ chợp mắt một lát, hắn đã chìm vào giấc mộng. Trong giấc mơ, hắn mở mắt ra là có thể nhìn thấy ánh sáng, giống như một người đứng ngoài cuộc, đảo mắt nhìn quanh căn nhà quen thuộc, rồi trông thấy bản thân khi còn nhỏ.

 

Đó là khi hắn sáu tuổi, đang học mẫu giáo, sắp tốt nghiệp để vào tiểu học.

 

Hồi đó, hắn là cậu nhóc đầu đàn, ngày nào cũng như bị tiêm thuốc k1ch thích, dắt bọn trẻ con chạy loạn khắp nơi. Lúc nghịch ngợm nhất, cô giáo cũng bất lực không quản nổi, đến họp hành cũng phải giữ hắn ở giữa, sợ hắn lại lôi kéo những đứa khác cùng quậy phá.

 

Nhưng thật ra hắn không phải đứa trẻ nghịch ngợm có ác ý, cũng không đến mức vô lễ, gây rối. Ít ra, hắn không phải kiểu trẻ con "ác quỷ" khiến người lớn đau đầu. Chỉ là hắn quá ham chơi, không ngồi yên nổi, đầu óc thì lúc nào cũng tò mò với mọi thứ xung quanh, suốt ngày chất đầy "mười vạn câu hỏi vì sao".

 

Người lớn rất quý hắn, vì tính cách tốt bụng, ngoại hình lại sáng sủa, dễ mến. Tuy thỉnh thoảng có xô xát nho nhỏ với bạn bè, nhưng nhìn chung hắn là đứa trẻ biết quan tâm người khác, không vô cớ nổi giận, khuôn mặt bé xíu lúc nào cũng nở nụ cười, giống như một mặt trời nhỏ, luôn tỏa ra nguồn năng lượng ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment