Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 5

Chương 4: Cái đuôi nhỏ

 

Bạc Huyên hồi sáu tuổi có một "cái đuôi nhỏ".

 

Là con trai của Dịch Phong, bạn học đại học của mẹ hắn – Tạ Tuyết Vĩ, nhỏ hơn hắn hai tuổi.

 

Ba của Bạc Huyên là một phóng viên chiến trường, sau khi Bạc Huyên chào đời không lâu thì gặp phải kh ủng bố trong một lần đi lấy tư liệu ở vùng chiến sự và không may thiệt mạng. Tạ Tuyết Vĩ tuy đau lòng nhưng lại vô cùng kiên cường, sau khi bàn bạc với người lớn hai bên gia đình, quyết định để ông bà phụ giúp chăm sóc Bạc Huyên một thời gian, còn bản thân thì nhanh chóng thu xếp hậu sự cho chồng rồi lập tức quay lại công việc. Dịch Phong là người bà tình cờ gặp lại trong quá trình đi làm, bà còn phát hiện ra hai nhà sống cùng một khu dân cư, thế là bắt đầu thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi.

 

Khi đó đang là mùa đông, lần đầu tiên Dịch Phong và vợ là Thẩm Ngọc Huệ dắt con sang chơi, đứa bé trai được quấn thành một cái bánh ú nho nhỏ, dù vậy vẫn có thể nhìn ra thân hình gầy yếu, trong tay cầm một cây kẹo m út, chạy tới trước mặt Bạc Huyên, giọng non nớt nói: "Em tên là Dịch Trọng Quân, ba mẹ em gọi em là Bánh Ú. Anh ơi, kẹo này ngon lắm, cho anh đó!"

 

Từ đó, Bạc Huyên có thêm một "cái đuôi nhỏ" nhỏ hơn mình hai tuổi.

 

Dịch Trọng Quân có thể chất yếu, nghe nói là do sinh non. Lúc ra đời bị dây rốn quấn cổ, bác sĩ lúc lấy em bé ra thì mặt mày nó tím tái, chẳng phát ra tiếng khóc nào. Cuối cùng y tá phải dùng dụng cụ hút dịch đờm trong cổ họng ra, rồi xoa bóp k1ch thích hô hấp, mới khiến đứa bé cất được tiếng khóc đầu tiên. Sau đó còn phải nằm trong lồng ấp suốt một tháng, kể từ đó thì bệnh vặt không dứt, ba ngày hai bận phải đến bệnh viện tiêm truyền thuốc men, được cả nhà nâng như nâng trứng.

 

Bạc Huyên rất thích Dịch Trọng Quân, lý do có lẽ là vì nhóc con ấy cực kỳ ngưỡng mộ và tin tưởng Bạc Huyên.

 

Sự ngưỡng mộ đó bắt đầu từ một lần Bạc Huyên bị sốt, bác sĩ được mời đến tận nhà khám bệnh cho hắn. Đúng lúc ấy, Thẩm Ngọc Huệ dắt Dịch Trọng Quân sang chơi, còn mang theo bánh ngọt với bánh quy tự làm qua. Dịch Trọng Quân vô cùng sợ tiêm, vừa thấy bác sĩ cầm ống tiêm chuẩn bị tiêm cho Bạc Huyên là lập tức cau mày bước lại gần, lo lắng nói: "Anh ơi, tiêm đau lắm đó, anh không sợ sao?"

 

Có một đứa nhóc nhỏ hơn mình đang ở đây, Bạc Huyên dù sợ cũng không thể bày ra bộ dạng yếu đuối được, chỉ có thể cố gắng cắn răng chìa cánh tay nhỏ ra, làm ra vẻ "dù anh rất sợ nhưng nhất định sẽ không khóc đâu" sau đó lớn tiếng nói: "Anh không sợ! Bác sĩ, chú tiêm đi!"

 

Ai ngờ bác sĩ liếc Bạc Huyên một cái, kéo chăn của Bạc Huyên lên rồi nói: "Rút tay lại đi, mũi này phải tiêm vào mông."

 

Bạc Huyên lập tức đỏ hoe cả mắt. Ai mà chẳng biết tiêm vào mông thì đau lắm chứ! Nhưng quay đầu nhìn lại, nhóc Bánh Ú vẫn đang lo lắng nhìn mình chằm chằm. Hắn đành phải cố tỏ ra mạnh mẽ, mặt nhăn mày nhó kéo quần xuống một chút, để lộ một phần mông nhỏ ra rồi nói: "Chú bác sĩ ơi, em trai cháu đang nhìn, chú... chú đừng c ởi quần của cháu."

 

Bác sĩ nhìn hai đứa trẻ mà buồn cười, nhanh chóng tiêm cho Bạc Huyên, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà vẫn cố gắng chịu đựng không bật khóc của Bạc Huyên, bèn thuận tay vỗ nhẹ lên mông hắn một cái, nói: "Tiêm xong rồi, lần sau đừng gọi là chú nữa, gọi là anh, anh đảm bảo em sẽ không thấy đau đâu."

 

Bạc Huyên thở phào một hơi thật dài, vội kéo chăn lên nói: "Không có lần sau đâu, em khỏe lắm, lần này là ngoài ý muốn thôi!" Nói xong lại quay sang Dịch Trọng Quân, người đứng nhìn hắn tiêm mà còn sợ hơn cả hắn, đôi mắt cậu đã ngân ngấn hai hàng lệ, Bạc Huyên dỗ dành: "Không sao rồi, nhóc Bánh Ú nhìn xem, anh chẳng sợ chút nào, em đừng khóc nhé!"

 

Dịch Trọng Quân chớp mắt, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, nhưng lại bị cậu bé tự tay lau đi, gương mặt đầy vẻ sùng bái nói với Bạc Huyên: "Anh giỏi quá!"

 

Từ đó về sau, trong lòng Dịch Trọng Quân, Bạc Huyên chính là một chiến binh gan dạ, không sợ trời, không sợ đất. Mỗi lần theo Thẩm Ngọc Huệ sang chơi, cậu bé đều ôm đồ chơi và kẹo của mình đến dâng lên cho "anh".

 

Thỉnh thoảng Bạc Huyên cũng sẽ nói một tiếng với người lớn rồi dẫn Dịch Trọng Quân xuống khu vườn nhỏ dưới khu chung cư chơi.

 

Rất nhiều đứa trẻ cũng chơi ở đó, mà trẻ con chơi chung thì tránh sao khỏi xích mích va chạm. Nhưng Bạc Huyên chưa bao giờ để những đứa trẻ khác bắt nạt Dịch Trọng Quân — dù sao thì người cũng là do hắn dắt ra ngoài, nên trong lòng hắn tự nhiên nảy sinh một loại trách nhiệm của người làm "anh trai", đương nhiên không thể để "em trai" bị bắt nạt.

 

Dịch Trọng Quân thể chất yếu, thể lực cũng kém, mỗi lần theo hắn ra sân chơi chạy một lát là đã thở hổn hển kêu hết chạy nổi. Thế là Bạc Huyên bảo cậu chơi xích đu, còn mình thì ở hố cát xây lâu đài cát.

 

Có một lần, vì hôm trước bị mấy đứa trẻ khác trêu, bảo ngày nào cũng ngồi xích đu trông như con gái, nên khi Bạc Huyên bảo lên xích đu chơi, Dịch Trọng Quân thế nào cũng không chịu, ấm ức quá thì bật khóc, vừa khóc vừa sụt sịt nói: "Bánh Ú không phải con gái, em không chơi xích đu nữa!"

 

Bạc Huyên không ngờ cậu nói khóc là khóc ngay, hắn lập tức luống cuống tay chân chẳng biết làm sao, chỉ đành kéo tay áo mình lau nước mắt cho cậu nhóc, hắn dỗ dành: "Ôi trời, đừng khóc mà, anh đâu có coi em là con gái đâu, nếu em không thích thì không chơi xích đu nữa nhé. Vậy em chơi xây lâu đài với anh nha?"

 

Dịch Trọng Quân vừa nấc vừa liếc hố cát một cái, mặt tỏ vẻ chê bai: "Mẹ em nói không được nghịch cát bẩn."

 

Bạc Huyên: "..." Mỗi lần hắn xây xong lâu đài cát, ai là người đứng vỗ tay khen hắn giỏi nhất hả? Hơn nữa, rõ ràng là vì nhóc con này nên hắn mới bỏ đá bóng với tụi bạn, thế mà giờ lại bị chê bai?

 

Đang lúc bối rối thì bỗng trên cái cây gần đó vang lên tiếng mèo kêu khe khẽ. Hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, thấy một con mèo con gầy nhom chưa lớn hẳn đang co ro ngồi trên cành cây, không biết làm sao mà nó leo lên đó được, giờ thì hay rồi, mắc kẹt trên đó luôn, miệng nó không ngừng kêu như đang cầu cứu.

 

Một lý do khiến trẻ con rất dễ dỗ chính là... phần lớn bọn nhỏ đều dễ bị phân tâm.

 

Giống như bây giờ, Dịch Trọng Quân nhìn con mèo trên cây, cậu lập tức ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vì được Bạc Huyên lau nước mắt lên, cau mày nói: "Anh ơi, hình như là con mèo lần trước tụi mình cho ăn đó."

 

Bạc Huyên cũng nhận ra, gật đầu nói: "Hôm đó còn có con mèo lớn đi theo."

 

"Chắc là nó không biết đường xuống hả?"

 

Bạc Huyên nhìn chằm chằm vào con mèo đang bám chặt cả bốn chân vào cành cây, không ngừng rướn đầu về phía hai đứa như cầu cứu, rồi nói: "Chắc vậy rồi."

 

Dịch Trọng Quân nghe xong, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Bạc Huyên và con mèo, cậu rụt rè hỏi: "Nó trông tội nghiệp quá... anh ơi, anh leo lên đem nó xuống được không?"

 

Bình thường Bạc Huyên rất thích nghịch ngợm, nhưng leo cây thì đúng thật là chưa từng thử bao giờ. Yêu cầu này của Dịch Trọng Quân khiến hắn lần đầu tiên hiểu thế nào gọi là khó xử. Ban đầu hắn định từ chối, nhưng khi thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Dịch Trọng Quân, cùng gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ van nài, Bạc Huyên quyết định liều làm anh hùng một lần.

 

"Được rồi!" Bạc Huyên vừa nói vừa bước đến dưới gốc cây, xắn tay áo lên, suy nghĩ xem nên leo lên thế nào. Hắn nghĩ chắc cũng giống như khỉ leo cây thôi, dù sao thì khỉ cũng coi như là tổ tiên của mình, chắc không làm khó được mình đâu. Thế là Bạc Huyên dùng sức thử mấy lần, cuối cùng cũng leo được lên cây.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Chỉ là... trông không được đẹp mắt cho lắm.

 

Sau khi leo lên cây, Bạc Huyên vươn tay định ôm lấy mèo con, nhưng tiếc là con mèo bị dọa sợ, hắn còn chưa chạm tới là nó đã giơ móng vuốt lên định cào. May mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời rụt tay lại. Bạc Huyên ngồi trên một cành cây to, nhớ ra trong túi mình có một đôi găng tay, hắn lập tức lấy ra đeo vào, rồi kéo tay áo xuống, sau đó mới bắt đầu bắt mèo.

 

Khó khăn lắm mới túm được con mèo, Bạc Huyên lại rơi vào tình cảnh khó xử khác, con mèo phát điên giãy giụa trong tay hắn, mà hắn thì chỉ dùng một tay chắc chắn không leo xuống được. Dù sao kỹ thuật leo cây hiện tại của hắn cũng chưa đủ để biểu diễn chiêu khó như thế.

 

Bạc Huyên cúi đầu nhìn xuống dưới, thấy Dịch Trọng Quân đang ngửa đầu lo lắng nhìn mình, chu môi như sắp khóc đến nơi. Hắn cắn răng một cái, dứt khoát kẹp con mèo vào nách, vụng về trèo xuống. Còn chưa tới mặt đất, con mèo đã giãy giụa dữ dội, kêu meo meo thảm thiết khiến mấy đứa trẻ khác cũng bị hấp dẫn mà bu lại gần.

 

Cuối cùng, trước mặt một đám trẻ con vây quanh, Bạc Huyên vì giữ chặt con mèo mà tay chân luống cuống, tự mình ngã lăn xuống đất.

 

Mèo không sao, nó được Bạc Huyên ôm trong lòng che chở, nhưng mông hắn thì chịu trận, chân cũng bị trầy xước chảy máu. Dịch Trọng Quân nhìn thấy chân hắn bị thương lập tức sợ đến mức "oa" một tiếng khóc lớn.

 

"Nè... không phải chứ, nhóc Bánh Ú, em lại khóc cái gì nữa thế?" Bạc Huyên ôm con mèo, đau đến nhăn mày nhăn mặt, Dịch Trọng Quân thì ngồi xổm trước mặt hắn gào khóc, mấy đứa trẻ xung quanh có đứa nhát gan nhìn thấy hắn ngã lại nghe Dịch Trọng Quân khóc cũng bị dọa khóc theo, lập tức tạo thành một bản "tam tấu" khóc nhè quanh hắn.

 

"..." Bạc Huyên thật sự cạn lời. Sao cái đuôi nhỏ này của hắn lại phiền phức thế chứ?

 

Làm ầm ĩ như vậy tất nhiên sẽ khiến người lớn chú ý đến.

 

Tạ Tuyết Vĩ và Thẩm Ngọc Huệ chạy đến tìm con, vừa đến nơi đã thấy Dịch Trọng Quân khóc đến nấc lên từng cơn, Bạc Huyên thì ôm chặt một con mèo nhỏ trong lòng, vẻ mặt bất lực mà dỗ dành người ta. Còn mấy đứa trẻ khác, một là đã chạy đi chỗ khác chơi, hai là bị người lớn đưa về nhà rồi.

 

"Nhóc Bánh Ú, em đừng khóc nữa, khóc nữa là anh không thèm để ý đến em đâu đấy!" Bạc Huyên sợ con mèo chạy mất nên không dám buông tay, cũng không có tay để ôm Dịch Trọng Quân, thấy hai bà mẹ vội vàng chạy đến, hắn lập tức nói tiếp: "Được rồi, mẹ và dì đến rồi, em còn khóc nữa là họ tưởng anh bắt nạt em đấy."

 

Dịch Trọng Quân giật mình, cậu ngẩng đầu lên thì thấy mẹ và dì đang lo lắng chạy về phía mình.

 

Bạc Huyên vốn nghĩ nói thế là nhóc mít ướt kia sẽ không khóc nữa, ai ngờ Dịch Trọng Quân bỗng chồm dậy lao vào ôm chặt lấy chân Thẩm Ngọc Huệ, tiếp tục gào khóc, vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, anh vì cứu mèo cho con mà... từ trên cây... ngã... ngã xuống... hu hu..."

 

Bạc Huyên: "..."

 

Tạ Tuyết Vĩ nhìn con trai trước khi ra khỏi nhà còn sạch sẽ chỉnh tề, giờ thì bẩn thỉu, quần áo rách rưới, chân còn trầy xước chảy máu, lập tức nhíu mày lại.

 

Thẩm Ngọc Huệ vội ôm lấy Dịch Trọng Quân, nhẹ giọng dỗ dành: "Không khóc không khóc, Bánh Ú ngoan, đừng khóc nữa."

 

Bạc Huyên nhìn vẻ mặt của mẹ là biết bà đang không vui, nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này là dỗ Dịch Trọng Quân ngừng khóc. Hắn ôm chặt con mèo, đứng dậy rồi nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía Dịch Trọng Quân.

 

"Nhóc Bánh Ú, chúng ta cùng nuôi con mèo con này nhé, được không?"

Bình Luận (0)
Comment