Chương 5: Tôi sẽ làm đôi mắt của anh
Tiếng chuông báo thức vang lên, Bạc Huyên mở mắt, sau khi ngồi dậy hắn phải mất một lúc mới thích nghi được.
Ngoại trừ cơn ác mộng lặp đi lặp lại về cậu thiếu niên kia, cuối cùng hắn cũng đã mơ được một giấc mơ có màu sắc sau ngần ấy thời gian.
Quá khứ đã thật sự xảy ra, cho dù hắn luôn đứng ở vị trí người ngoài cuộc để quan sát, nhưng khi tỉnh dậy hắn lại cảm thấy khá mơ hồ, không chắc liệu mình đã thật sự tỉnh chưa hay vẫn đang mơ.
Hoặc cũng có thể, việc trở thành một người không còn nhìn thấy gì nữa, mới chính là cơn ác mộng mà hắn đang phải trải qua.
Lúc đầu, khi mới bị mù, Bạc Huyên từng hy vọng việc mất hoàn toàn thị lực chỉ là một cơn ác mộng. Chỉ cần tỉnh dậy, hắn sẽ vẫn là chàng sinh viên năm tư 22 tuổi, cuộc đời tràn đầy ánh nắng và hy vọng.
Mỗi ngày hắn đều mong rằng, mở mắt ra sẽ nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy cách bày trí trong phòng, nhìn thấy hoa lá cây cối ngoài cửa sổ, nhìn thấy tất cả những sắc màu mà trước đây mình không hề quan tâm, nhìn thấy rõ từng gương mặt người thân bạn bè mà mình chưa từng nghiêm túc quan sát để ghi nhớ từng đường nét.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc, mỗi ngày, mỗi lần mở mắt ra, điều duy nhất hắn "nhìn thấy" chỉ là một màn sương đen mịt mù vô tận, giống như một vực sâu không đáy, từng chút một ăn mòn cuộc đời hắn — cuộc đời vốn tràn ngập ánh sáng và sắc màu.
Chuyên ngành đại học của hắn là thiết kế cảnh quan, vốn định sẽ học tiếp lên cao học.
Vậy mà chỉ trong một đêm, hắn trở thành kẻ tàn phế, bốn năm đại học coi như uổng phí.
Hắn đã từng sa sút một thời gian dài. Trước khi bắt đầu viết lách, hắn luôn sống trong trạng thái cáu kỉnh, dễ nổi giận. Trong mỗi khoảnh khắc tỉnh táo, thứ duy nhất hắn có thể cảm nhận là cơn giận dữ.
Tất cả những gì có thể chạm vào được hắn đều đập phá. Vì không nhìn thấy, nên sau khi làm hỏng hết mọi thứ xung quanh, bản thân cũng mình đầy thương tích. Bất kỳ sự quan tâm nào từ người khác, đối với hắn đều là liều thuốc độc mang tên "thương hại". Hắn căm ghét những người đối xử với mình một cách dè dặt.
Nhưng điều hắn căm ghét nhất, là chính bản thân mình — kẻ đã trở thành người tàn tật.
Khi Tạ Tuyết Vĩ muốn giúp hắn làm thủ tục xin giấy chứng nhận người khuyết tật, hắn đã rơi vào trạng thái phẫn nộ tột cùng, không chỉ đập phá đồ đạc mà còn cố gắng tấn công bất cứ ai đến gần. Cuối cùng bị điều dưỡng và bác sĩ cưỡng chế giữ lại, tiêm thuốc an thần, thậm chí còn phải dùng dây buộc cố định để ngăn hắn phát điên.
Hắn không thể chấp nhận việc từ nay về sau phải sống như một người tàn tật, không thể chấp nhận việc mình sẽ giống như một tên tàn phế, sống dựa vào trợ cấp dành cho người khuyết tật.
Hắn đã sống đến 22 tuổi, dù Tạ Tuyết Vĩ vì công việc bận rộn mà ít quan tâm hắn, nhưng nhờ sự yêu thương và dạy dỗ của ông bà nội ngoại, hắn đã trưởng thành rất tốt. Từ nhỏ đã học giỏi, ngoan ngoãn, chưa từng làm việc xấu hay tổn thương ai. Ai cũng khen hắn tính tình tốt, hiểu chuyện, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn. Vậy mà kết quả thì sao? Chỉ vì hành động nghĩa hiệp, chỉ vì lòng tốt muốn giúp đỡ một thiếu niên bị chủ nợ truy đuổi đến tận trường, hắn từ con nhà người ta trở thành một kẻ mù lòa không còn nhìn thấy gì nữa. Mà thiếu niên ấy, từ đó về sau chưa từng xuất hiện lại lần nào, thậm chí một lời cảm ơn cũng không có.
Trên đời này bao nhiêu kẻ đáng chết, đáng bị tàn phế vẫn sống bình yên, tại sao lại là hắn? Tại sao lại đúng vào lúc tương lai rộng mở nhất của hắn, lại để hắn vì lòng tốt mà chìa tay giúp đỡ kẻ yếu, rồi thay người ta gánh chịu cái giá đau đớn như vậy?
Cái gì mà "ở hiền gặp lành", cái gì mà "số phận" chứ — đều là vớ vẩn cả.
Cho đến gần cuối tuổi 23, hắn vẫn chìm trong những cảm xúc tiêu cực và u ám đó, bị Tạ Tuyết Vĩ gửi vào viện điều dưỡng cao cấp, còn phải miễn cưỡng tuân theo sắp xếp của bà, mỗi tuần đều phải tham gia trị liệu tâm lý.
Bạc Huyên vén chăn xuống giường, hắn tự ép mình ngừng hồi tưởng về quá khứ.
Hắn bước đến cửa sổ, cầm điều khiển đặt trên cái bàn thấp bên bệ cửa lên, mở rèm cửa sổ tự động, rồi dò dẫm mở một bên cửa sổ, dùng tay cảm nhận độ ẩm trong không khí hôm nay, sau đó mới đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trước tiên là rửa mặt, rồi dùng ngón trỏ chỉnh lại phần lông mềm trên đầu bàn chải, sau đó bóp kem đánh răng lên. Bạc Huyên vừa đánh răng vừa nghĩ, độ ẩm hôm nay không cao, chắc là một ngày nắng đẹp, hắn cũng đến lúc phải ra ngoài lấy tư liệu thực tế rồi.
Tác phẩm cuối cùng này, hắn muốn quay về với hướng đi ban đầu khi mới ra mắt – viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám ly kỳ.
Bạc Huyên nhổ nước súc miệng trong miệng ra, sau đó cầm cái khăn được gấp gọn đặt trên bồn rửa mặt để lau khô mặt, đầu óc lơ đãng suy nghĩ: Lần cuối cùng, lại bàn về bản chất con người một lần nữa.
Thế giới mà hắn tạo ra trong từng cuốn tiểu thuyết, điều mà hắn không ngừng mổ xẻ chính là bản chất con người. Kể từ sau khi bắt đầu viết lách, vì phục vụ cho cốt truyện, hắn đã đọc qua vô số vụ án có thật, nghiên cứu cả những cuộc tranh đấu đẫm máu trong lịch sử vì quyền lực, địa vị. Thế nhưng thật ra, hắn vẫn chưa từng tìm được lời giải cho chính tâm can mình.
Đã là tác phẩm cuối rồi, vậy thì dùng góc nhìn của tuổi 32, một lần sau chót đối diện và truy vấn lại những điều mà năm 25 tuổi hắn từng ôm đầy phẫn uất để viết nên – cái thiện, cái ác.
Và cả điều mà cho đến giờ hắn vẫn không biết liệu bản thân còn tin vào hay không, đó là quả báo.
Thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, Bạc Huyên lại chợt nhớ tới giấc mơ tối qua.
Con mèo đó sau này được nuôi ở nhà hắn, bởi vì Dịch Trọng Quân hơi bị dị ứng với lông mèo. Hơn nữa, ngày hôm đó hắn vẫn phải đi tiêm, bởi dù đã đeo găng tay, nhưng con mèo nhỏ vùng vẫy ấy vẫn cào, cắn khiến hắn bị thương.
Tạ Tuyết Vĩ không thích mèo, nhưng cũng không ngăn hắn nuôi. Bà còn để Dịch Trọng Quân đặt tên cho con mèo. Nhóc Bánh Ú sau khi lăn tăn suốt một tuần, cuối cùng cũng vui vẻ chạy sang nhà hắn chơi, vừa vào cửa đã lao đi tìm mèo, tìm được rồi cũng không sợ bị cào, cậu ôm chặt con mèo mà nói: "Bánh Ú nghĩ kỹ rồi! Mèo con sau này sẽ tên là Dương Dương* nha!"
*阳阳
Hắn nuôi Dương Dương suốt nhiều năm, cho đến học kỳ hai năm nhất đại học, Dương Dương vì già yếu mà qua đời.
Còn nhóc Bánh Ú thì đã chia xa từ sớm. Năm thứ hai quen biết nhau, do ba Dịch được điều chuyển công tác, cả nhà gồm Thẩm Ngọc Huệ và Dịch Trọng Quân phải chuyển đến một thành phố khác. Hắn vẫn nhớ rất rõ ngày họ chuyển nhà, nhóc Bánh Ú ôm chặt hắn mà khóc, luôn miệng nói không muốn rời xa hắn.
Thời ấy công nghệ chưa phát triển như bây giờ, trẻ con không ai cũng có iPhone hay iPad, càng không có WeChat. Vậy nên sau khi chia ly, hắn và đứa nhóc hay khóc Dịch Trọng Quân cũng không còn liên lạc gì nữa.
Cậu bé Bạc Huyên mất đi cái đuôi nhỏ luôn theo sau mình. Còn nhóc Bánh Ú kia cũng chẳng còn người anh luôn sẵn sàng chiều theo mọi yêu cầu của mình nữa.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
"Anh Bạc, bữa sáng chuẩn bị xong rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Tư Quá từ phòng ăn vọng ra, kéo Bạc Huyên – lúc này đang ngẩn người đứng trên bậc thang – trở về với thực tại.
Hắn hắng giọng, đi về phía phòng ăn, nói: "Lát nữa dọn dẹp một chút, đi đến đại học K với tôi."
"Vâng." Thẩm Tư Quá vẫn như thường lệ, ngắn gọn đáp một tiếng, cũng không hỏi đi làm gì.
Ăn sáng xong xuôi, Bạc Huyên lên lầu lấy gậy dò đường.
"Anh Bạc." Thẩm Tư Quá đột ngột gọi hắn lại khi hắn đã đi được mấy bậc cầu thang: "Nếu anh tin tôi, hôm nay... đừng mang gậy đi."
Bạc Huyên hơi nhíu mày nói: "Cậu nên biết, nếu không có gậy, tôi không thể đi một mình ngoài đường."
Thẩm Tư Quá bước lên thêm mấy bậc, đứng ở vị trí thấp hơn một bậc so với Bạc Huyên, anh ngẩng đầu nói: "Tôi sẽ không để anh phải một mình, cũng sẽ không để anh bị thương. Anh chỉ cần đeo kính râm thôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Bạc Huyên im lặng một lát rồi trầm giọng nói : "Chuyện tôi là người mù... là sự thật." Hắn đã không còn trốn tránh việc mình là người mù nữa. Và cũng không còn mơ mộng có một ngày sẽ lại thấy ánh sáng.
"Tôi là điều dưỡng viên của anh, tôi sẽ làm đôi mắt của anh." Sau một thoáng ngập ngừng, như thể đang cân nhắc cách nói sao cho đúng, cuối cùng anh nói: "Anh Bạc, tôi sẽ không để người khác khinh thường anh. Họ không có tư cách."
Hiếm khi nào giọng điệu của Thẩm Tư Quá lại mang theo cảm xúc mãnh liệt như vậy, mà câu nói vừa rồi có thể coi là một trong số ít lần như thế.
Bạc Huyên không chắc Thẩm Tư Quá có phải vì tối qua đã làm hắn không vui nên mới nói mấy câu này để lấy lòng mình hay không. Nhưng dựa theo cảm nhận sau nửa tháng chung sống, hắn thấy Thẩm Tư Quá vốn không phải kiểu người sẽ cố gắng làm vừa lòng ai cả.
Bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay hắn, Thẩm Tư Quá nắm lấy tay Bạc Huyên, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, dù có người nhìn chúng ta trên đường, họ cũng sẽ không quá để ý đến anh."
"Ý cậu là gì?" Bạc Huyên bắt đầu thấy khó chịu, câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy chướng tai, cứ như đang ám chỉ rằng hắn không đáng để người ta nhìn nhiều hơn một chút. Làm gì đến mức như thế? Hắn chỉ bị mù, chứ đâu phải mặt mày bị biến dạng. Xét theo số thư tỏ tình cùng với lời tỏ tình mà hắn từng nhận được từ bé đến lớn, điều kiện ngoại hình của hắn vẫn thuộc loại rất khá.
Thẩm Tư Quá bật cười: "Trên mặt tôi có một vết sẹo. Tôi nghĩ nếu có ai nhìn chúng ta, khả năng cao là vì tôi bị kỳ thị."
Sau đó, như để chứng minh lời mình nói không phải là bịa đặt, Thẩm Tư Quá kéo tay Bạc Huyên lên, để hắn sờ thử trán mình.
Bạc Huyên chưa từng chạm vào mặt Thẩm Tư Quá. Hắn cũng không tò mò Thẩm Tư Quá trông như thế nào, vì thế chưa từng đưa ra yêu cầu muốn sờ mặt anh. Thật ra từ sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, Bạc Huyên đã không còn thích tiếp xúc thân thể quá thân mật với người khác nữa.
Vừa rồi khi Thẩm Tư Quá nắm lấy tay hắn, hắn đã rất muốn rút tay về, phải cố gắng lắm mới nhịn được. Hắn không ngờ Thẩm Tư Quá lại thẳng thừng kéo tay mình lên để sờ trán.
Hắn theo bản năng muốn giật tay lại. Nhưng đã chậm một bước rồi, đầu ngón tay hắn đã chạm đến vết sẹo hơi nhô lên.
Bạc Huyên ngẩn người ra, hắn bị Thẩm Tư Quá nắm tay, từng chút một lần theo đường nét vết sẹo ấy.
Vết sẹo nằm ở trán bên phải của Thẩm Tư Quá, kéo dài từ thái dương đến sát chân mày, gần như chạm đến đuôi mắt. Có vẻ đã tồn tại nhiều năm, vết sẹo sờ vào rất bằng phẳng, không còn lồi rõ như sẹo mới.
Thẩm Tư Quá buông tay Bạc Huyên ra, nói: "Bình thường tôi sẽ dùng tóc mái che đi, nhưng vì nó khá dài nên vẫn dễ bị nhìn thấy. Trước đây lúc vết thương còn chưa lành, tôi từng dọa sợ cả trẻ con."
"Cậu xấu lắm à?" Bạc Huyên hỏi thẳng.
Nếu vốn đã không đẹp, lại có thêm vết sẹo trên mặt, thì đúng là đáng sợ thật.
"Ngũ quan cân đối, không đến mức quá nổi bật." Thẩm Tư Quá tự đánh giá mình.
Hình như Bạc Huyên bắt đầu tò mò về ngoại hình của Thẩm Tư Quá, hắn đưa tay lên sờ lại gương mặt anh.
Hắn cảm nhận được sự né tránh thoáng qua của Thẩm Tư Quá, nhưng anh lại nhanh chóng khống chế bản thân, để yên cho hắn chạm vào.
Những đầu ngón tay hằn vết chai mỏng vì thường xuyên sờ chữ nổi từ tốn lướt qua khuôn mặt Thẩm Tư Quá, từ hàng chân mày, sống mũi cao thẳng, đến gò má, má, rồi chạm đến đôi môi, cuối cùng là cằm.
Từ xương gò má, kết cấu da thịt và cảm giác khi chạm vào, Bạc Huyên đã hình dung được gương mặt của anh, hắn đưa ra kết luận: "Khá đẹp trai."
Chân mày không quá sâu, sống mũi không cao lắm nhưng thẳng, đầu mũi nhỏ, hơi vểnh, khá thanh tú, gò má cao vừa phải, đường nét trơn tru, môi mỏng, đường viền cằm rõ ràng.
Nếu dùng văn phong trong truyện của hắn để miêu tả thì đó là một gương mặt "thanh tú, trang nhã".
Bạc Huyên cảm thấy mình có thể hiểu được phần nào những người cứ nhìn chằm chằm vào vết sẹo của Thẩm Tư Quá đang nghĩ gì. Chắc là họ thấy tiếc cho anh, một gương mặt đẹp như thế lại bị một vết sẹo làm hỏng mất vẻ hoàn hảo vốn có.
Bạc Huyên rụt tay lại, nói: "Đi thu dọn đi, tôi đợi cậu ở phòng khách."
Nói xong, hắn không chờ Thẩm Tư Quá đáp lại mà quay người bước xuống lầu, đến ngồi ở cái ghế đơn trong phòng khách, cầm lấy quyển sách chữ nổi đặt trên bàn trà, lật đến trang được đánh dấu, chăm chú đọc.
Từ sau khi Thẩm Tư Quá đến, anh Bạc càng lúc càng chán ghét sách chữ nổi, hoàn toàn sa vào làm một "con nghiện giọng nói".