Chương 6: Tự tung tự tác
Lúc ra khỏi nhà đã hơn mười giờ sáng. Bạc Huyên không đeo kính râm, mà là một cặp kính gọng vàng. Ngũ quan Bạc Huyên sắc sảo, gò má gầy gò, kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao, làm lộ ra khí chất kiêu ngạo của một nhà văn. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, hoàn toàn không thể phát hiện điều gì khác thường.
Khi bước ra khỏi cổng, Bạc Huyên đứng dưới ánh nắng, hắn ngẩng đầu, hướng mặt về phía có cảm giác nhiệt độ mạnh nhất. Đã hơn nửa năm rồi hắn chưa từng ra ngoài, lần này quyết định ra ngoài lấy tư liệu, trong lòng cũng có chút áp lực không nhỏ. Đối với việc rời khỏi vùng an toàn, hắn không chỉ cảm thấy không quen, mà còn thấy bất an.
Là một nhà văn, hắn không thể tách rời khỏi xã hội, thậm chí còn cần hòa nhập nhiều hơn với đám đông và cuộc sống. Thế nhưng là một người tàn tật không còn thị lực, bản năng của hắn là sợ hãi với việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Vì hắn biết rõ mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
Đối với người tàn tật mà nói, bước ra khỏi nhà vĩnh viễn là chuyện khó khăn nhất. Sẽ phải đối mặt với vô số sự nghi ngờ và bất tiện, cái gọi là xã hội văn minh, phần lớn chỉ dành cho những người bình thường có cơ thể lành lặn, ngay cả những tiện ích công cộng cũng vậy.
Bạc Huyên nhớ rất rõ, lần đầu tiên sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, hắn ra ngoài một mình. Rõ ràng là đi đúng phần đường dành cho người khiếm thị, vậy mà đường thì đi một đoạn là biến mất, hoặc bất ngờ bị chắn bởi đủ loại vật cản. Xe ô tô và xe máy chiếm hết lối đi. Lúc ấy hắn vẫn chưa quen dùng gậy dò đường, cũng không biết dùng gậy gõ vào mép lề đường cạnh dải cây xanh sẽ dễ đi hơn. Vì thế suốt chặng đường đi chỉ toàn vấp váp loạng choạng. Thỉnh thoảng hắn sẽ gặp được người tốt bụng giúp đỡ, nhưng đa phần là ánh mắt lạnh lùng, chán ghét của những người xung quanh. Hắn đã không ít lần nghe thấy người đi ngang qua bĩu môi, lẩm bẩm rằng đã mù rồi thì nên ngoan ngoãn ở nhà, ra ngoài làm gì cho vướng víu phiền phức.
Chưa kể đến việc qua đường, chuyện đó cứ như đang vượt ải sinh tử vậy. Đa số đèn tín hiệu đều không phát ra âm thanh, hoặc nếu có cũng sẽ rất nhỏ, không thể nghe thấy. Xe cộ qua lại tấp nập, không biết lúc nào mới là thời điểm an toàn để băng qua. Chỉ cần bước ra là lòng đầy bất an, lo sợ giây tiếp theo sẽ bị xe đâm phải.
Tàu điện ngầm thì không thể đi, dù có nhân viên hỗ trợ dẫn ra sân ga, cũng không chen được lên tàu. Xe buýt thì khi ấy chưa có hệ thống hỗ trợ người mù, không biết xe nào đang đến, hỏi người thì người ta chẳng buồn để ý. Thậm chí ngay cả khi gọi taxi, cũng có tài xế thấy hắn là người tàn tật mà từ chối chở vì thấy phiền.
Sự bất tiện mà việc mất đi thị lực mang lại, gần như muốn đẩy hắn ra khỏi xã hội bình thường, vĩnh viễn bị bỏ rơi trên một hòn đảo cô lập.
Tay chân bị cụt thì còn có thể lắp chân tay giả, tuy không hoạt động linh hoạt, nhưng chỉ cần bản thân nỗ lực thích nghi, không từ bỏ cuộc sống, vẫn có thể tự mình ra ngoài, đi du lịch trong và ngoài nước. Nếu là bị liệt nửa người, đúng là sẽ gặp khó khăn hơn, dễ bị biến chứng nguy hiểm, cũng bị kỳ thị, chửi bới khi ra đường. Nhưng bây giờ đã có xe hơi dành riêng cho người bị liệt điều khiển, miễn là điều kiện kinh tế cho phép, cũng không đến mức hoàn toàn bị tách rời khỏi xã hội.
Nhưng việc bị mù mới thật sự đáng sợ. Rõ ràng tay chân vẫn khỏe mạnh, thế nhưng mỗi lần ra ngoài một mình, lại không ngừng bị mắng rằng đã mù thì nên ở nhà đi, đừng lãng phí thời gian của người khác, đừng gây phiền phức. Tốt nhất là nên sống như một người tàn phế hoàn toàn phụ thuộc vào người thân hoặc điều dưỡng, chờ chết là vừa.
Dù đã mù suốt mười năm, trong khoảng thời gian ấy hắn cũng từng ra ngoài một mình không biết bao nhiêu lần, nếu không có trợ lý đi cùng, hoặc đi cùng Chúc Chi Sâm — thì đối với Bạc Huyên, bất kỳ nơi nào ngoài nhà cũng đều là những nơi đáng sợ.
Hắn khao khát được rời khỏi nơi giam cầm chính mình, nhưng đồng thời cũng sợ phải bước chân vào cái gọi là xã hội văn minh.
Thẩm Tư Quá khóa cửa lại rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn: "Anh Bạc, chúng ta xuống gara nhé."
Bạc Huyên không lên tiếng, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
"Không sao đâu, lát nữa đến đại học K, tôi cũng sẽ nắm tay anh như thế này để đi." Thẩm Tư Quá dịu giọng trấn an: "Mọi người sẽ nghĩ là tôi không thể nhìn thấy."
Thật ra đúng ra phải là Bạc Huyên vịn tay Thẩm Tư Quá để anh dẫn đường.
"Hãy tin tôi." Thẩm Tư Quá nói.
Bạc Huyên không biết nét mặt Thẩm Tư Quá khi nói những lời này ra sao. Hắn cũng không rõ người kia có thật lòng suy nghĩ cho mình, quan tâm đ ến cảm xúc của mình hay không, hắn chỉ không thích cách làm của Thẩm Tư Quá.
"Thật sự cần thiết sao?" Bạc Huyên cười khẩy, giọng nói có vẻ hơi bực bội.
Hắn không thích sự tự lừa dối này của Thẩm Tư Quá. Dù có ngụy trang thế nào, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn là người mù. Mà hành động của Thẩm Tư Quá, chẳng phải cũng là một kiểu kỳ thị sao? Bởi vì hắn là người khuyết tật, nên càng phải cố khiến hắn trông giống một người bình thường?
"Cần." Thẩm Tư Quá đáp, giọng nói anh vẫn điềm đạm. Anh nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của Bạc Huyên nên liền nói tiếp: "Tôi đối xử với mọi người như nhau, cũng không thích khái niệm 'người khuyết tật'. Nhưng người ngoài không giống tôi. Là người chăm sóc của anh, tôi hy vọng có thể giúp anh ngăn bớt những ánh mắt thương hại hay ác ý không cần thiết."
Anh là một điều dưỡng, từ đầu anh đã chấp nhận tình trạng khiếm khuyết của bệnh nhân. Nhưng anh không xem đó là một khiếm khuyết, càng không vì cái danh "người khuyết tật" mà mặc định bệnh nhân là người không thể độc lập.
Sự khác biệt giữa người khuyết tật và người bình thường, cùng lắm chỉ là phương thức sinh hoạt cùng với cách xử lý mọi việc không giống nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ nên bị dè bĩu, bị bàn tán, bị đối xử khác biệt.
Với tư cách là điều dưỡng viên, anh sẽ dựa vào tình trạng thực tế của bệnh nhân để quyết định mức độ hỗ trợ phù hợp. Trừ phi bệnh nhân chủ động yêu cầu giúp đỡ, còn không, anh càng muốn đặt họ vào vị trí ngang bằng, để họ tự mình làm mọi việc trong khả năng. Chỉ khi họ thật sự cần, anh mới đúng lúc đưa tay ra giúp.
Thẩm Tư Quá không nói gì thêm. Thấy Bạc Huyên không phản bác, anh dẫn hắn đến gara rồi lên xe.
Xe rời gara, bon bon chạy ra đường.
Bạc Huyên ngồi ở ghế phụ, hắn nhắm mắt ngửa đầu ra sau. Thẩm Tư Quá thì im lặng lái xe, anh không mở định vị, không rõ là đã tra đường trước, hay là đã từng đến đại học K nhiều lần rồi nữa.
Trong xe chỉ mở điều hòa, không bật nhạc. Thi thoảng mới nghe tiếng bật xi-nhan hay chuyển số.
Bạc Huyên vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của Thẩm Tư Quá. Thậm chí còn cố phân biệt cả nhịp thở của người kia.
Hắn cảm thấy mình không thể hiểu nổi con người này.
Thẩm Tư Quá giấu cảm xúc của bản thân quá kỹ. Từ khi ở bên cạnh hắn, số lần anh để lộ cảm xúc ít đến đáng ngạc nhiên. Mỗi lần Bạc Huyên chỉ vừa mới cảm nhận được chút manh mối là đối phương đã kịp thời lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như thường.
Thứ duy nhất hắn có thể mơ hồ cảm nhận được từ Thẩm Tư Quá là một sự cố chấp không cách nào gọi tên.
Thật ra, xét về góc độ chuyên môn hay tác phong, Thẩm Tư Quá đều đạt yêu cầu, anh không vượt quá thân phận, cũng không can thiệp vào đời sống cá nhân của Bạc Huyên. Lẽ ra hắn nên hài lòng về điều đó. Nhưng thực tế thì Thẩm Tư Quá lại khiến hắn có một cảm giác khó chịu như thể đấm vào bịch bông, dù có dùng lực nhiều nhưng vẫn không thấy đau.
Càng như vậy, hắn lại càng muốn nổi giận với người kia. Dù cho chẳng có lý do gì chính đáng.
"Anh Bạc." Hiếm khi Thẩm Tư Quá chủ động mở miệng phá vỡ sự im lặng như vậy.
Bạc Huyên không để ý tới anh, thậm chí còn chẳng buồn nhúc nhích một chút.
"Trưa nay anh muốn ăn gì?" Thẩm Tư Quá hỏi, nhìn thời gian thì nếu đến Đại học K cũng gần mười một giờ rồi, chắc chắn sẽ phải ăn trưa bên ngoài, chỉ là anh vẫn chưa rõ Bạc Huyên có nghĩ sẵn quán nào chưa.
Bạc Huyên nhíu mày một cái, không ngờ anh sẽ hỏi chuyện đó, hắn lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Để sau."
Đúng là hắn cũng chẳng có hứng thú ăn uống gì, vốn dĩ lần này quay lại Đại học K chỉ vì bối cảnh mở đầu cuốn tiểu thuyết đặt ở đó nên mới quyết định đi một chuyến.
"Được thôi." Thẩm Tư Quá không nói gì thêm, cũng không đề xuất gì, phần lớn thời gian anh chẳng mấy bận tâm chuyện ăn uống, tất cả đều thuận theo khẩu vị của Bạc Huyên.
Bạc Huyên im lặng mấy giây rồi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tư Quá hỏi: "Cậu không định hỏi tôi tại sao lại muốn tới Đại học K à?"
Trước giờ hắn chưa từng thấy ai chẳng có tí tò mò nào như vậy cả, Thẩm Tư Quá chưa bao giờ đặt câu hỏi với bất kỳ quyết định nào của hắn.
"Là để lấy cảm hứng viết truyện đúng không." Thẩm Tư Quá vừa bật xi-nhan vừa đánh lái rẽ vào, tiện thể liếc sang Bạc Huyên một cái, thấy hắn bĩu môi có vẻ không vui, bèn nói tiếp: "Nhưng tôi còn có một thắc mắc khác."
"Gì cơ?" Giọng Bạc Huyên có hơi gắt gỏng, rõ ràng là so với việc hắn không nhìn thấu Thẩm Tư Quá, thì ngược lại, Thẩm Tư Quá lại nắm bắt tâm tư của hắn khá chính xác.
Cảm giác bản thân bị nhìn thấu mà không thể hiểu được người ta khiến hắn bực bội đến phát điên, Bạc Huyên gần như có thể cảm thấy sự cáu kỉnh đang cuộn trào trong lòng mình.
Thẩm Tư Quá bật cười, anh tự giác đổi sang vai trò fan hâm mộ, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Tác giả Cửu Dương này, anh có thể tiết lộ chút ít về đề tài truyện mới không?"
Bạc Huyên sững người, suýt nữa là quên mất người này vốn cũng là fan của mình.
Khóe môi hắn không kìm được mà hơi cong lên, hiếm khi hắn cảm thấy buồn cười nhưng đành nén lại, giả vờ thần bí nói: "Cậu sẽ là người đầu tiên được đọc, vậy nên khỏi cần hỏi."
Có một độc giả ở ngay bên cạnh thật ra cũng khá mới lạ, dù phần lớn thời gian Thẩm Tư Quá là trợ lý kiêm điều dưỡng thân cận của hắn.
"Như vậy thì vinh hạnh cho tôi quá." Thẩm Tư Quá chân thành đáp, dẫu sao thì... loại fan như anh cũng tính là đu thần tượng thành công rồi, theo tới tận nhà thần tượng, còn ngày ngày kề vai sát cánh, ăn cùng mâm ngủ cùng nhà.
Bạc Huyên hừ nhẹ một tiếng, xem như là đáp lại. Trong lòng hắn đang tính toán, tuần sau phải viết dàn ý và sơ đồ quan hệ nhân vật, nhưng phần dàn ý phải đánh bằng chữ nổi để tự mình xem là được, nếu không lại thành kể hết truyện cho Thẩm Tư Quá mất.
Hắn không muốn để lại chút tiếc nuối nào cho tác phẩm cuối cùng này.
Thẩm Tư Quá lái xe rất êm, đến mức tận khi anh tắt máy và tháo dây an toàn ra rồi thì Bạc Huyên mới nhận ra là họ đã đến nơi.
Vừa xuống xe, đúng như lúc nãy đã nói, Thẩm Tư Quá lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Bạc Huyên, nói: "Tôi không đỗ xe trong trường, phải đi bộ một đoạn."
Nghe vậy, Bạc Huyên lập tức khó chịu ra mặt, hắn đứng yên không chịu bước đi: "Ai cho cậu quyền tự tiện quyết định vậy?"
"Hiếm khi ra ngoài, coi như tập thể dục một chút." Thẩm Tư Quá dịu giọng khuyên nhủ, bàn tay từ từ dùng chút lực, ra hiệu hướng đi cho hắn.
"Tôi ghét bị người khác sắp đặt." Giọng Bạc Huyên đầy bực bội, cơn tức trong lòng khiến hắn gần như muốn hất tay Thẩm Tư Quá ra rồi vẫy taxi về nhà ngay lập tức.
Thẩm Tư Quá không nói gì, chỉ là lực nắm lấy cánh tay hắn dần buông lỏng.
"Nói gì đi chứ!" Giọng Bạc Huyên vô thức cao lên, hoàn toàn không quan tâm mình đang ở ngoài đường. Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, cần gì phải để ý đến chuyện có gây chú ý hay không.
Tiếng gió lùa qua tán cây xào xạc bên tai, trên người lại không có cảm giác bị nắng chiếu nóng rát, Bạc Huyên đoán họ đang đứng dưới bóng cây. Xa xa vang lên tiếng xe cộ lác đác, chắc họ đang ở bãi đỗ gần cổng trường.
"Không phải sắp đặt." Thẩm Tư Quá lên tiếng đúng lúc Bạc Huyên định phát hỏa tiếp, anh bình thản nói: "Chỉ là... tôi hy vọng anh có thể cảm nhận thêm một chút ấm áp."
Sắc mặt của Bạc Huyên hoàn toàn trầm xuống: "Thẩm Tư Quá, cậu chỉ là trợ lý của tôi, đừng nói với tôi mấy lời bỡn cợt kiểu đó, tôi nghe thấy buồn nôn." Đây chẳng phải là lần đầu tiên Bạc Huyên nghe thấy những lời nói như vậy. Mà người đầu tiên từng nói những lời tương tự với hắn, cuối cùng lại cho hắn một đòn chí mạng.
Đó là một sự phản bội. Hắn sẽ không còn vì những lời như thế mà dao động nữa.
"Anh Bạc hiểu nhầm ý tôi rồi." Thẩm Tư Quá giải thích, tay lại siết nhẹ nơi cánh tay Bạc Huyên, ngón tay dường như đang kìm giữ lấy hắn. Anh chậm rãi nói: "Anh Chúc nói đã hơn nửa năm rồi anh không ra khỏi nhà, tôi chỉ nghĩ hôm nay dù sao cũng đã ra ngoài rồi, thời tiết cũng đẹp, đi bộ thêm một chút, tắm nắng tốt cho sức khỏe. Hơn nữa gần đây anh ngủ không ngon, hôm qua anh còn nổi giận với tôi, chắc tối qua lại chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu. Hôm nay nếu có thể vận động nhiều hơn một chút, tiêu hao thể lực nhiều hơn, có lẽ tối nay sẽ ngủ ngon hơn."
Ngoài lúc đọc tài liệu và lồng tiếng phim, đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Quá nói nhiều như vậy. Từng câu từng chữ đều hợp tình hợp lý, anh thật lòng nghĩ cho hắn.
Bạc Huyên lập tức cảm thấy cả người không thoải mái, vẻ mặt hắn cứng ngắc, quay đầu sang hướng khác, không nói lời nào, tiếp tục dỗi. Hắn biết mình phản ứng hơi quá, nhưng lại không thể hạ mình xuống được, đành cứ thế giằng co với Thẩm Tư Quá.
"Là tôi sai, lần sau tôi sẽ hỏi ý anh trước." Thẩm Tư Quá cũng chẳng giận hắn, anh lập tức đưa cho hắn bậc thang để bước xuống: "Đi thôi."
Hai chữ cuối cùng anh thốt ra rất nhẹ, như một tiếng thở dài. Bạc Huyên chợt cảm thấy hình như Thẩm Tư Quá vẫn chưa nói ra hết những gì mà mình muốn nói. Nếu thêm vào nửa câu bị kìm lại kia, thì câu nói hoàn chỉnh hẳn là: "Đi thôi, đừng vì tôi mà lãng phí thời gian giận dỗi nữa."
Cảm xúc bực bội lại một lần nữa dâng lên trong ngực, Bạc Huyên giật nhẹ tay ra, cuối cùng vẫn bước chân về hướng mà Thẩm Tư Quá chỉ ban nãy.
Ánh nắng gay gắt cuối cùng cũng xuất hiện, rọi thẳng lên người hắn, da thịt truyền đến cảm giác nóng bỏng như bị mặt trời thiêu đốt. Bạc Huyên nâng mí mắt lên, nghe thấy Thẩm Tư Quá nhẹ giọng nói bên cạnh rằng đi thêm vài bước nữa thì rẽ phải, chuẩn bị qua đường.
Cơ mặt Bạc Huyên lập tức căng lại, hắn âm thầm nghiến răng, từ chiều hôm qua đến giờ, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ.
Đáng lẽ hắn nên sa thải người cứ khiến lòng hắn rối loạn như thế này đi cho rồi.