Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 8

Chương 7: Sinh viên xuất sắc

 

Thẩm Tư Quá vẫn luôn đi bên cạnh Bạc Huyên, giữ một khoảng cách nhỏ với hắn, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ tay hắn để nói chuyện.

 

Trong mắt những người đi đường khác, cảnh tượng ấy trông giống như một thanh niên đẹp trai nhưng khí chất vô cùng lạnh lùng đang dẫn theo một cậu em trai, dung mạo cũng xuất chúng nhưng vóc dáng gầy hơn nhiều, cùng nhau đi vào khuôn viên một trường đại học.

 

Hai người cao gần bằng nhau. Người kia đeo kính gọng vàng trông trưởng thành và điềm tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng, trên mặt không có biểu cảm gì. Chỉ khi người trẻ tuổi hơn kia lên tiếng nói chuyện, hắn mới nhẹ nhàng nghiêng đầu như đang lắng nghe.

 

Họ đi không nhanh, dáng vẻ của người đeo kính gọng vàng có hơi cứng nhắc, trông hơi không được tự nhiên. Còn người trẻ hơn thì luôn nắm lấy tay hắn, nét mặt bình thản như đang kìm nén điều gì đó. Thi thoảng anh sẽ liếc nhanh về phía con đường phía trước, nhưng ánh mắt ấy lại vô cùng hời hợt, dường như toàn bộ sự chú ý đều đặt vào việc trò chuyện cùng người bên cạnh.

 

Thời tiết hôm nay rất dễ chịu, có nắng, có gió, là kiểu ngày làm người ta muốn ra ngoài. Chỉ là, mỗi khi cơn gió nhẹ thổi qua mặt người trẻ tuổi, làm lọn tóc mái bên phải của anh bay lên, thì vết sẹo dài trên trán anh lập tức hiện rõ dưới ánh mặt trời.

 

Có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ hè, nên trong trường không có nhiều người, chỉ thỉnh thoảng có vài người lướt ngang qua họ. Nhưng Bạc Huyên vẫn nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, đặc biệt là những lời nói nhắm vào Thẩm Tư Quá:

 

"... Đáng tiếc thật, cậu ta trông đẹp trai như vậy mà..."

 

"... Người đi cùng là anh trai cậu ta à..."

 

"... Vết sẹo kia dài thật... trông khiếp thật đó...."

 

"... Cậu ta bị gì ở mắt à... trông kỳ kỳ..."

 

"... Nhưng anh trai cậu ta mới là lạ đấy... hình như là..."

 

Bạc Huyên không nghe hết, vì những tiếng thì thầm đã nhanh chóng tan đi và hắn cũng chẳng buồn đoán xem người ta đang nghĩ gì về mình. Đã nhiều năm rồi hắn không quay lại đại học K, giờ bước chân vào nơi này, cũng không biết liệu nó có còn giống như trong ký ức của mình không, vì vậy tạm thời hắn cũng chưa nghĩ ra nên đi đâu trước.

 

"Thẩm Tư Quá, mô tả cho tôi nghe một chút về khung cảnh xung quanh đi." Bạc Huyên dừng chân, nói với anh.

 

Thẩm Tư Quá nhìn quanh một vòng rồi đáp: "Đại học K bây giờ không còn giống như lúc trước nữa. Đã xây thêm thư viện và giảng đường mới, cũng trồng thêm nhiều cây cối. Lúc nãy tôi có để ý thấy sân thể thao đã được mở rộng thêm, nhưng nhà thi đấu cùng bể bơi thì hình như vẫn giữ nguyên như cũ. Nghe nói khu nghiên cứu với ký túc xá cũng đã được tu sửa lại vì yêu cầu mới trong quy định xây dựng."

 

"Cậu cũng từng là sinh viên đại học K à?" Bạc Huyên hỏi. Trên đường đi, hắn đã có hơi nghi ngờ rồi, sự quen thuộc với các tuyến đường của Thẩm Tư Quá rõ ràng giống như người đã từng học ở đây.

 

"Đúng vậy." Thẩm Tư Quá thẳng thắn thừa nhận, vì chuyện này vốn chẳng có gì phải giấu.

 

"Nhưng trong hồ sơ lý lịch của cậu, trường cậu tốt nghiệp không phải là đại học K."

 

"Lúc đi học trở lại, tôi chuyển trường, đổi chuyên ngành." Thẩm Tư Quá không nói thêm gì nữa. Hễ đề cập đến chuyện liên quan đến bản thân, anh luôn như vậy, tuy sẽ trả lời nhưng ngắn gọn đến mức người khác tự biết không nên hỏi tiếp.

 

Bạc Huyên cũng không hỏi thêm, hắn bước vài bước về phía trước, dựa vào cảm giác để xác định phương hướng, nhưng vẫn không chắc chắn nên quay sang nói: "Cậu dẫn tôi đi một vòng quanh trường đi, những chỗ nào không giống trước thì nói rõ cho tôi biết."

 

Thẩm Tư Quá đáp lời, từ từ cùng hắn dạo quanh trường, vừa đi vừa miêu tả khung cảnh hai bên đường cho Bạc Huyên. Cảnh quan trong trường rất đẹp, mỗi tòa nhà của các khoa đều có thiết kế riêng biệt. Từ những thứ lớn như bãi cỏ, hồ nước nhân tạo, con đường rợp bóng cây, đến những chi tiết nhỏ như các đình đài lầu gác và ghế đá gần thư viện... tất cả đều làm nổi bật không khí học thuật tao nhã của một trường đại học trăm năm tuổi như đại học K.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Suốt cả quãng đường đi, Bạc Huyên rất ít khi lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi vài câu đơn giản, thường là để xác nhận xem những nơi mà hắn từng nhớ có còn tồn tại hay đã bị thay đổi rồi.

 

Thời gian của họ rất dư dả, cả hai cứ thong thả mà đi. Cứ như thế, đi mãi rồi cũng quên luôn chuyện ăn trưa.

 

Giữa đường, vì cảm thấy hành động nắm lấy cánh tay mình của Thẩm Tư Quá không thoải mái, Bạc Huyên dứt khoát gập khuỷu tay mình lại, để Thẩm Tư Quá khoác tay hắn mà đi.

 

Thẩm Tư Quá vẫn đi chậm hơn hắn nửa bước, vì phải phối hợp với nhịp bước của hắn nên nhìn cũng không chập chạm lắm.

 

Mãi đến khi Thẩm Tư Quá đưa bình giữ nhiệt cho hắn, rồi cũng lấy chai nước của mình ra uống, Bạc Huyên mới biết thì ra Thẩm Tư Quá còn đeo theo một cái ba lô nhỏ, mang theo hai bình nước lớn suốt dọc đường. Hắn đưa tay sờ lưng Thẩm Tư Quá, phát hiện lưng người này đã sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, vậy mà anh lại không nói với hắn một tiếng nào. Sau đó hắn lại sờ đến cái đồng hồ đeo tay xem giờ, không ngờ đã hơn bốn giờ chiều.

 

Bạc Huyên nghĩ một lát, bảo Thẩm Tư Quá đưa hắn đến Viện Kiến trúc và Kỹ thuật xây dựng một chuyến.

 

Chỉ có rất ít người biết Bạc Huyên là sinh viên thôi học giữa chừng.

 

Hắn bị tai nạn dẫn đến mù vào năm tư đại học. Dù đã nhận được suất học thẳng lên cao học, nhưng lại chưa kịp hoàn thành đồ án tốt nghiệp. Không có đồ án, hắn không thể tốt nghiệp. Vì vậy, đến nay hắn vẫn là sinh viên thôi học đại học.

 

Hắn chưa từng trở lại trường. Tất cả các thủ tục đều do Tạ Tuyết Vĩ thay hắn xử lý. Không chỉ vì hắn không thể đối diện với sự thật rằng mình đã mù, mà càng vì không muốn gặp lại người thầy đã dốc lòng bồi dưỡng mình suốt những năm học đại học.

 

Đang là kỳ nghỉ hè nên các lớp học trong viện đều không mở cửa.

 

Bạc Huyên bảo Thẩm Tư Quá buông mình ra, hắn tự mình đưa tay vịn tường, bắt đầu chậm rãi đi qua từng lớp học. Hắn từng học ở rất nhiều phòng học nơi đây, từng thuyết trình, từng thi cử. Từng là đàn em, rồi cũng từng là đàn anh, từ non nớt mờ mịt cho đến khi được thầy tin tưởng nhờ trông thi. Hắn từng tham gia các dự án thực tập, cũng từng đoạt giải thưởng thiết kế dành cho sinh viên, từng thấy bản thân được trưng ảnh và cúp trong tủ kính.

 

Mười năm trước, Bạc Huyên là chàng trai đầy nhiệt huyết, hoài bão ngút trời.

 

Hắn từng tha thiết muốn trở thành một nhà thiết kế cảnh quan xuất sắc, đọc biết bao sách, thức biết bao đêm để vẽ bản vẽ làm mô hình, xách máy ảnh đi không biết bao nhiêu nơi để chụp ảnh, khảo sát thực địa, nghiên cứu địa hình, khí hậu, văn hóa bản địa.

 

Thầy từng nói hắn có thiên phú, lại biết nỗ lực, là nhân tài có thể đào tạo.

 

Ban đầu mọi thứ đều tốt đẹp, đầy ắp hy vọng. Nếu như không có tai nạn ấy...

 

Đứng trước cửa phòng nghiên cứu mà mình từng lui tới, Bạc Huyên đau đớn cúi gập người, tháo mắt kính trên sống mũi xuống.

 

Vô dụng thôi.

 

Dù có nhờ Thẩm Tư Quá giúp đánh lừa được người ngoài, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng hắn đã là người mù, không thể nào làm thiết kế được nữa.

 

Hắn đã vĩnh viễn không thể hoàn thành giấc mơ của mình rồi.

 

Thẩm Tư Quá đứng sau lưng Bạc Huyên, anh không phát ra một tiếng động nào. Lúc này, bất kể anh nói gì làm gì, cũng đều không giúp được Bạc Huyên, càng không thể an ủi được hắn.

 

Anh không phải Bạc Huyên. Dù có cố gắng thế nào để tiếp cận cách sống của người mù, anh vẫn là người bình thường, mở mắt ra là thấy, dù chỉ có một mình cũng vẫn sống tốt. Anh cũng chưa từng có mơ ước làm nhà thiết kế. Tất cả những điều này khiến anh không thể thật sự cảm nhận được nỗi đau suốt bao năm qua của Bạc Huyên.

 

Đã không thể đồng cảm sâu sắc, thì càng không đủ tư cách để dùng lời lẽ sáo rỗng an ủi hắn.

 

Cửa phòng nghiên cứu bất ngờ mở ra. Một bàn tay đầy nếp nhăn, lốm đốm đồi mồi run rẩy đặt lên vai Bạc Huyên, giọng nói khàn khàn già nua vang lên.

 

"Bạc Huyên?" Giọng nói của người đàn ông già ấy đầy vẻ xót xa: "Em còn biết quay lại à!"

 

Bạc Huyên ngẩn người, theo lực tay của người ấy từ từ đứng thẳng người dậy, lau mạnh mặt một cái, sau đó luống cuống đeo lại kính, chỉnh đốn bản thân rồi mới trân trọng lên tiếng: "Thưa thầy, em xin lỗi, bao nhiêu năm nay em không liên lạc với thầy. Thầy vẫn khỏe chứ ạ?"

 

Dù đã nhiều năm không gặp, Bạc Huyên vẫn biết người đang đứng trước mặt mình lúc này chính là thầy của hắn — Từ Sính Văn.

 

Từ Sính Văn lại vỗ mạnh lên vai Bạc Huyên một cái, ông chăm chú quan sát hắn một hồi lâu rồi do dự hỏi: "Là thật à... thật sự không còn nhìn thấy nữa sao?"

 

Bạc Huyên mím môi, hắn cố gắng nâng mí mắt lên, mở to đôi mắt để Từ Sính Văn có thể nhìn rõ ánh nhìn vô hồn, mất đi tiêu cự sau lớp kính của mình rồi nói: "Vâng ạ, dây thần kinh đã hoại tử hoàn toàn, không thể chữa được nữa."

 

Đã mất thị lực từ lâu, đôi mắt không còn cần phải gắng sức mở ra để nhìn cảnh vật, mí mắt của hắn cũng dần bị sụp, ánh mắt không còn sắc sảo như xưa. Sự thay đổi về diện mạo này không xảy ra trong một sớm một chiều, nhưng đến khi hắn nhận ra thì đôi mắt của mình đã mang rõ những đặc trưng của người khiếm thị.

 

Thật ra lời Thẩm Tư Quá nói trước khi ra ngoài cũng không sai – sẽ chẳng ai để ý đến hắn nhiều như vậy – vì hắn đã sớm là một món hàng hư hại, mờ nhạt, không còn giá trị.

 

Bạc Huyên hít một hơi thật sâu, hắn cúi người trước Từ Sính Văn, trịnh trọng nói: "Xin lỗi thầy, học trò đã khiến thầy thất vọng rồi."

 

Từ Sính Văn vội vàng đỡ hắn đứng thẳng dậy, ông nói: "Bạc Huyên à, sao em lại nói thế! Chuyện năm đó không phải lỗi của em, là do an ninh trường học không đảm bảo, mới để những kẻ không rõ lai lịch vào trường hại đến người vô tội. Bạc Huyên, em là một trong những học trò xuất sắc nhất mà thầy từng dạy, không chỉ riêng thầy nghĩ thế, mà các giáo sư khác cũng vậy."

 

Bạc Huyên lắc đầu: "Là học trò đã phụ lòng kỳ vọng của các thầy cô rồi."

 

Hắn hiểu rất rõ, năm đó Từ Sính Văn cùng hai vị giáo sư khác đã kỳ vọng vào hắn đến mức nào, đã tạo điều kiện cho hắn ra sao.

 

Từ Sính Văn nghe vậy không khỏi cảm thán, rồi lại nhìn sang Thẩm Tư Quá, người vẫn đứng lặng lẽ phía sau Bạc Huyên, sắc mặt anh có hơi tái. Ông khẽ gật đầu với anh, Thẩm Tư Quá cũng lập tức cúi chào ông như cách Bạc Huyên vừa làm, anh cung kính nói: "Chào giáo sư."

 

Thoạt nhìn dáng vẻ anh trông khá giống sinh viên đại học.

 

"Em là bạn của Bạc Huyên à? Hôm nay đến trường có việc gì? Sao không báo trước cho thầy một tiếng?" Từ Sính Văn hỏi.

 

"Cậu ấy là trợ lý của em. Hiện tại em..." Bạc Huyên hơi dừng lại, sắc mặt có chút phức tạp, hắn do dự một chút rồi mới nói tiếp: "Hiện tại em làm nhà văn, hôm nay về trường để tìm cảm hứng viết."

 

"Nhà văn?" Từ Sính Văn khá ngạc nhiên, ông không ngờ đứa học trò cưng năm nào của mình lại trở thành nhà văn.

 

Năm đó, Bạc Huyên một lòng say mê thiết kế, nếu không làm đề tài thì cũng tham gia cuộc thi. Ngoài ra còn được ông sắp xếp làm trợ lý ở một số dự án để tích lũy kinh nghiệm. Bình thường, ngoài việc vẽ bản vẽ mặt bằng, mặt cắt, còn vẽ phối cảnh tay bằng bút marker. Đến giờ ông vẫn còn giữ vài bản vẽ của Bạc Huyên làm ví dụ cho sinh viên sau này, để họ thấy thế nào là một tiền bối xuất sắc. Những mô hình tỉ lệ mà Bạc Huyên từng làm cũng rất tỉ mỉ, từng chi tiết đều được chăm chút kỹ lưỡng, chính xác đến từng ly, mô hình đoạt giải năm đó vẫn còn được viện giữ lại, thi thoảng mang ra trưng bày.

 

Nhìn cậu học trò năm xưa giờ đã chẳng còn là cậu thanh niên rực rỡ như trước, Từ Sính Văn không giấu được vẻ tiếc nuối, ông thở dài nói: "Làm nhà văn cũng rất tốt, viết lách cũng là một loại sáng tạo. Dù sao thì em vẫn không rời khỏi con đường sáng tạo."

 

Bạc Huyên cười khổ: "Thầy nói đùa rồi... Em là một người mù, lại chưa tốt nghiệp đại học, chẳng làm được việc gì ra hồn. Không thể cứ để mẹ nuôi mãi nên mới thử viết lách, xem có tìm được lối ra không thôi."

 

Từ Sính Văn hiểu đứa trẻ này chắc hẳn đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.

 

Đang độ tuổi rực rỡ thì bị giáng một đòn nặng nề, trước đó lại chưa từng trải qua thất bại lớn, tính cách kiêu ngạo, tự trọng cao, sao có thể dễ dàng buông bỏ?

 

Vỗ vỗ vai Bạc Huyên, Từ Sính Văn hỏi: "Sau này, thật sự không định tiếp tục làm thiết kế cảnh quan nữa sao?"

 

Bạc Huyên nghe vậy thì khựng lại, hồi lâu sau mới u ám trả lời: "Thầy cũng thấy rồi... em bị mù hoàn toàn... một kẻ mù thì còn có thể làm thiết kế cảnh quan kiểu gì đây ạ?"

 

Nhưng Từ Sính Văn lại không đồng tình, ông nói: "Beethoven là một nhạc sĩ, dù mắc bệnh về tai, thậm chí sau khi điếc vẫn sáng tác được những bản nhạc kinh điển. Vậy sao em lại vội vàng từ bỏ? Hơn nữa, ai nói người khiếm thị thì không thể làm thiết kế? Em có biết, ở Mỹ có một kiến trúc sư mù tên là Chris Downey không?"

 

Kiến trúc sư mù?

 

Bạc Huyên thật sự chưa từng nghe qua cái tên này. Từ sau khi mất đi thị lực, hắn không còn quan tâm đ ến bất kỳ điều gì liên quan đến kiến trúc hay thiết kế cảnh quan nữa. Thậm chí, hễ ai nhắc đến mấy đề tài đó trước mặt, hắn đều nổi giận đùng đùng. Về sau, vì yêu cầu trong sáng tác, nhiều bối cảnh cần khảo sát tỉ mỉ về kiến trúc và cảnh quan, hắn mới miễn cưỡng tiếp xúc lại với một số tài liệu liên quan. Nhưng bình thường, hắn vẫn không thích người khác nói chuyện thiết kế trước mặt mình.

 

Thấy nét ngơ ngác hiện lên trên mặt Bạc Huyên, Từ Sính Văn lập tức đoán ra chắc hẳn những năm qua hắn không muốn tiếp xúc với tin tức hay xu hướng trong ngành thiết kế kiến trúc cảnh quan nữa. Dù ông rất muốn nói chuyện thêm với cậu học trò cũ, nhưng tiếc là lát nữa còn có việc bận, hôm nay đến trường cũng là tình cờ, đành nói:

 

"Bạc Huyên à, thầy biết năm đó em bị đả kích rất lớn, nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi. Em thật sự có thiên phú trong thiết kế, thầy không muốn thấy em từ bỏ như vậy. Dù sẽ rất khó khăn, nhưng thầy vẫn hy vọng em tiếp tục theo đuổi con đường thiết kế. Thầy phải đi trước rồi, em cứ nghĩ kỹ đi. Khi nào thông suốt rồi thì đến tìm thầy, thầy nhất định sẽ nghĩ cách giúp em."

 

Từ Sính Văn một lần nữa tự xưng là "thầy" trước mặt hắn, cho thấy ông thật lòng đưa ra lời khuyên, hy vọng hắn có thể quay lại với thiết kế.

 

Nhưng... người mù... thật sự có thể làm thiết kế cảnh quan sao?

 

Thiết kế kiến trúc và thiết kế cảnh quan vốn không giống nhau. Kiến trúc là thiết kế cấu trúc vật lý cùng không gian của công trình, có thể gọi là thiết kế "trên mặt đất". Nhưng thiết kế cảnh quan thì không. Thiết kế cảnh quan tập trung vào môi trường, phạm vi lại càng rộng lớn hơn, không chỉ là mặt đất, mà còn cần nắm vững kiến thức thực vật học, hiểu biết về văn hóa và lịch sử...

 

Ngay cả khi có người khiếm thị thành công trong lĩnh vực kiến trúc, điều đó cũng không có nghĩa rằng, người mù có thể làm thiết kế cảnh quan.

 

Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Bạc Huyên nói lời cảm ơn rồi chào tạm biệt Từ Sính Văn. Trước khi rời đi, Từ Sính Văn còn ôm lấy hắn, sau đó đưa danh thiếp cho Thẩm Tư Quá rồi vội vã rời đi.

 

Từ Sính Văn thật sự trân trọng hắn. Mười năm rồi mới gặp lại, trong khi quan hệ thầy trò đã dần phai nhạt, lại còn gặp nhau vội vàng như thế, mà ông vẫn nói với hắn bao nhiêu lời như vậy, hy vọng hắn tiếp tục học tập, đừng từ bỏ thiết kế.

 

Nhưng hắn thì sao? Liệu hắn còn thật sự có thiên phú không? Còn là cậu sinh viên ưu tú năm nào? Còn có thể trở thành nhà thiết kế, hoàn thành giấc mơ năm xưa?

 

Đứng trước tòa nhà của viện, Bạc Huyên chỉ cảm thấy vô cùng mịt mờ.

Bình Luận (0)
Comment