Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 9

Chương 8: Chỉ cần anh mau tốt lên

 

Trên đường trở về, Bạc Huyên không hề nói thêm câu nào. Sau khi về đến nhà, Thẩm Tư Quá làm vài món ăn đơn giản. Ban đầu Bạc Huyên nói không có khẩu vị, nhưng lúc Thẩm Tư Quá vừa xoa bóp cho hắn vừa nói, đi cả buổi chiều rồi, ít nhiều gì cũng nên ăn chút gì đó. Dù sao hắn cũng đang chuẩn bị viết tác phẩm mới, chẳng lẽ còn chưa bắt đầu mà đã ngã bệnh sao? Nghe vậy, Bạc Huyên cũng không đáp lại, chỉ yên lặng trở về phòng ngủ. Mãi đến hơn chín giờ tối mới xuống lầu.

 

Lúc hắn xuống, Thẩm Tư Quá đang ngồi trong phòng ăn chờ hắn. Cuối cùng Bạc Huyên cũng chịu ăn một chút, nhưng chỉ ăn khoảng một nửa khẩu phần thường ngày, rồi nói không ăn nữa sau đó quay về phòng ngủ. Thẩm Tư Quá cũng không khuyên thêm, chỉ lặng lẽ dọn dẹp.

 

Mấy ngày sau đó, Bạc Huyên gần như tự nhốt mình trong phòng, ngay cả bữa ăn cũng nhờ Thẩm Tư Quá mang lên tầng hai, ăn xong rồi mới gọi anh đến lấy chén đũa. Thỉnh thoảng hắn có xuống lầu, nhưng không ra vườn đi dạo, mà chỉ ngồi thất thần trong phòng khách. Thẩm Tư Quá không làm phiền hắn, nếu hắn có xuống phòng khách thì chỉ lặng lẽ ngồi cạnh làm bạn với hắn.

 

Mãi đến ngày thứ năm, Bạc Huyên không còn nhốt mình trong phòng ngủ nữa, nhưng lại khóa cửa phòng làm việc. Lúc ấy, bên trong vang lên tiếng gõ phím đứt quãng, là âm thanh đặc trưng của máy đánh chữ chữ nổi. Thẩm Tư Quá đứng ngoài cửa phòng làm việc rất lâu, cuối cùng mới từ từ yên tâm.

 

Khoảng hơn ba giờ chiều, Thẩm Tư Quá gọi điện cho Chúc Chi Sâm, kể lại tình hình mấy ngày qua cũng như trạng thái hiện tại của Bạc Huyên.

 

Việc báo cáo định kỳ tình hình của Bạc Huyên là điều Chúc Chi Sâm đã dặn kỹ trong lúc ký hợp đồng, anh ta còn căn dặn nhiều lần rằng không được để Bạc Huyên phát hiện.

 

Sau khi nghe báo cáo, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Cuối tuần này tôi sẽ qua đó. Cậu chỉ cần biết là được, không cần chuẩn bị gì trước. Tôi sẽ gọi riêng cho Bạc Huyên."

 

"Vâng." Thẩm Tư Quá đáp, anh đứng ở cửa tưới nước cho chậu cây rồi mới quay vào nhà.

 

"Cậu vẫn nên để ý đến cảm xúc của Bạc Huyên nhiều hơn một chút, tôi không yên tâm lắm." Giọng Chúc Chi Sâm mang theo sự lo lắng xen lẫn bất lực, xen lẫn cả tiếng rít thuốc lá khe khẽ: "Thật ra Bạc Huyên vốn dĩ không phải như bây giờ... trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy..."

 

Chưa kịp nói dứt câu, có lẽ nhận ra việc kể những điều này với một người trợ lý mới được thuê chẳng có ý nghĩa gì mà còn thừa thãi nên anh ta quyết định không nói tiếp.

 

Cầm điện thoại đi đến đầu cầu thang, Thẩm Tư Quá ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng làm việc trên tầng hai vẫn đóng kín, anh nhỏ giọng thì thầm: "Tôi biết rồi."

 

Biết rằng người ấy vốn không lạnh lùng, không khó gần, không dễ nổi giận như bây giờ.

 

Chính vì biết, nên mới càng đau lòng hơn.

 

Chúc Chi Sâm không nghe rõ lời anh nói. Đúng lúc đó, cấp dưới gõ cửa mang tài liệu vào báo cáo, nên anh ta chỉ nói vội: "Vậy nhé." rồi cúp máy.

 

Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tư Quá vẫn đứng ngẩn ngơ ở đầu cầu thang một lúc, rồi mới quay lại phòng dành cho khách, ngồi xuống bên bậu cửa sổ.

 

Cửa sổ phòng dành cho khách đã được anh treo rèm chắn sáng cực dày, từ khi treo rèm đến giờ anh chưa từng kéo ra, mỗi ngày căn phòng đều chìm trong bóng tối âm u.

 

Lúc Bạc Huyên không cần đến anh, thì anh cũng để bản thân chìm vào không gian mờ tối ấy như thế.

 

Hôm đó khi cùng Bạc Huyên đến trường đại học, cuối cùng là lúc đi dạo qua những nơi ngày xưa hắn từng học, anh đã nhìn thấy dáng vẻ năm 22 tuổi của Bạc Huyên.

 

Năm ấy, Bạc Huyên đã để lại vô số dấu vết quý giá tại viện.

 

Trong tủ trưng bày là ảnh Bạc Huyên lên bục nhận giải thưởng. Trên tường bên ngoài phòng nghiên cứu treo ảnh chụp chung của hắn và Từ Sính Văn. Còn có ảnh chụp tập thể lúc hắn tham gia các dự án nhóm. Một phòng học lớn ở tầng ba vẫn treo ảnh hắn đang làm mô hình, vẽ bản thiết kế. Bên dưới ảnh còn có dòng chữ: "Đại diện học sinh xuất sắc niên khóa 2008."

 

Hơn nữa, có lẽ Bạc Huyên không biết, trên trang web chính thức của Đại học K, tại chuyên mục Viện Kiến trúc và Kỹ thuật xây dựng, cũng có ảnh và bài giới thiệu về hắn.

 

Tất cả những chuyện ấy đều chứng minh rằng, năm 22 tuổi, Bạc Huyên đã từng xuất sắc đến nhường nào, chói sáng đến nhường nào.

 

Trong những bức ảnh đó, Bạc Huyên khi thì cười rạng rỡ, khi lại tập trung nghiêm túc. Bất kể là vẻ mặt nào, giữa đôi mày của hắn vẫn luôn toát lên ánh nắng ấm áp và sự tự tin đến lạ.

 

Thế nhưng, người đàn ông 32 tuổi tên Bạc Huyên giờ đây lại đang đứng cúi gập người trước mặt anh, tháo cặp kính như chiếc mặt nạ trên gương mặt xuống, rồi đau đớn dùng tay xoa mạnh hai mắt mình hết lần này đến lần khác. Đến khi bất ngờ nhìn thấy người thầy kính yêu của mình xuất hiện, nơi đáy mắt hắn lại hiện lên một tia tự ti và sự dè dặt không cách nào che giấu.

 

Từ ngày đến bên Bạc Huyên cho đến giờ, anh vẫn chưa từng thấy nụ cười của người ấy. Dù có đôi lúc khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại chẳng hề có sự vui vẻ.

 

Phần lớn thời gian Bạc Huyên đều nhíu mày, dường như hàng chân mày của hắn chưa bao giờ giãn ra. Anh cảm nhận được, Bạc Huyên không hề vui vẻ. Mỗi ngày, từng phút từng giây, đối với hắn mà nói, đều là một sự dày vò kéo dài không dứt.

 

Bên tay anh có một tập hồ sơ bệnh án. Thẩm Tư Quá cầm lấy nó, lật mở trang đầu tiên ra, ngón tay anh chạm nhẹ vào những dòng chữ nổi trên giấy.

 

Đó là bệnh án của Bạc Huyên.

 

Sau khi ký hợp đồng và chính thức được tuyển dụng, Chúc Chi Sâm đã gửi toàn bộ bệnh án chi tiết của Bạc Huyên trong những năm qua đến hộp thư của anh. Trước khi đến đây, anh đã chuyển toàn bộ tài liệu đó sang chữ nổi.

 

Mỗi ngày, anh đều đọc lại tập hồ sơ này.

 

Bên trong ghi chép tỉ mỉ tình trạng bệnh sau khi Bạc Huyên bị thương, những ca phẫu thuật và những lần điều trị bằng thuốc từng trải qua, tình trạng tinh thần sau khi vào viện điều dưỡng, cũng như quá trình trị liệu tâm lý kéo dài nhiều năm qua.

 

Bạc Huyên mắc chứng trầm cảm nặng.

 

Vào giai đoạn nghiêm trọng nhất, hắn hoàn toàn không thể giao tiếp với bất kỳ ai. Tất cả những hành vi mất kiểm soát cũng như cơn giận dữ hung hãn của hắn đều thể hiện xu hướng tự hủy hoại rất mạnh mẽ.

 

Dựa vào hồ sơ bệnh án, có thể thấy Bạc Huyên chỉ bắt đầu khá lên sau năm 23 tuổi và dần ổn định sau năm 25. Chắc hẳn chính việc bắt đầu viết lách đã khiến hắn dần hồi phục.

 

Tuy nhiên, trong suốt những năm sau đó, đánh giá của bác sĩ tâm lý dành cho hắn vẫn không mấy lạc quan.

 

Mặc dù việc trở thành nhà văn giúp trạng thái tâm lý của hắn dần ổn định, nhưng bệnh trầm cảm vẫn không hề thuyên giảm. Hắn liên tục phải đối mặt với nỗi lo âu và chứng mất ngủ kéo dài. Mỗi lần điều trị tâm lý, Bạc Huyên đều bộc lộ rõ cảm xúc tiêu cực cùng với ý niệm bi quan muốn thoát khỏi thế giới này. Điều đó cũng phần nào phản ánh trong các tác phẩm của hắn.

 

Cho đến nay, dù là nhân vật chính hay phụ trong tiểu thuyết của Bạc Huyên, hầu hết đều trải qua quá trình biến chuyển từ thiện sang ác, từ đầy hy vọng đến tuyệt vọng, rồi dần đưa ra những hành động điên rồ không thể cứu vãn. Càng về cuối truyện, cách tư duy cũng như cách hành xử của họ càng cực đoan, hầu như chưa từng có cái kết nào trọn vẹn.

 

Hủy diệt người khác, hoặc tự hủy hoại bản thân.

 

Dường như Bạc Huyên luôn bị dày vò bởi những điều không thể lý giải, hắn cứ mãi quẩn quanh trong những lối suy nghĩ bế tắc. Vì vậy mà suốt ngần ấy năm, hắn chưa từng thật sự tốt lên.

 

Tình trạng của hắn dù đã ổn định nhưng vẫn có những đợt tái phát rõ rệt. Có lẽ là bởi khi viết văn, những vấn đề đè nén trong lòng được giải tỏa phần nào. Trong thời gian tiểu thuyết đăng tải, tâm trạng cũng như trạng thái của Bạc Huyên thường ổn định hơn. Nhưng một khi truyện kết thúc, chỉ trong vòng một tháng sau đó, toàn bộ trạng thái của hắn sẽ bắt đầu tuột dốc ở mức độ nhất định. Dù mức độ suy sụp vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, nhưng cũng đủ để cho thấy bệnh trầm cảm của Bạc Huyên chưa từng khả quan.

 

Trầm cảm vốn không có khái niệm "khỏi bệnh", chỉ có nặng hay nhẹ mà thôi. Cái gọi là "chữa khỏi", hầu hết đều sẽ tái phát.

 

Bạc Huyên từng dùng thuốc chống lo âu (Buspirone) và thuốc ngủ trong một khoảng thời gian, nhưng khi bắt đầu đăng tải cuốn tiểu thuyết thứ hai, hắn đã ngừng dùng thuốc. Từ đó về sau, hắn không còn tiếp nhận điều trị bằng thuốc mà chỉ tiến hành trị liệu tâm lý.

 

Thế nhưng, nửa năm trước, căn bệnh vốn duy trì ở trạng thái ổn định suốt những năm qua của Bạc Huyên lại bất ngờ tái phát nghiêm trọng.

 

Mức độ nghiêm trọng đến đâu — trong hồ sơ bệnh án lại không hề đề cập.

 

Gập tập hồ sơ bệnh án trong tay lại, Thẩm Tư Quá tựa lưng vào khung cửa sổ, anh co chân hai tay ôm lấy đầu gối, cằm tì lên đầu gối.

 

Nửa năm trước, sau khi sa thải trợ lý, bệnh tình của Bạc Huyên lại đột ngột chuyển biến xấu. Trước khi anh đến đây, Chúc Chi Sâm còn đặc biệt dặn dò, tuyệt đối không được nhắc đến người trợ lý cũ trước mặt Bạc Huyên, cũng không được hỏi bất kỳ chuyện gì liên quan đến người đó.

 

Anh không ngốc. Rõ ràng việc bệnh tình của Bạc Huyên đột nhiên xấu đi có liên quan đến người trợ lý bị sa thải ấy.

 

Suốt nửa năm nay, Bạc Huyên gần như không bước ra khỏi nhà, việc trị liệu tâm lý cũng chỉ tiến hành qua video trực tuyến, mà lại rất ít, bởi vì Bạc Huyên không chịu phối hợp.

 

Trước khi tới đây, anh vẫn luôn tự hỏi, bệnh tình của Bạc Huyên rốt cuộc đã trầm trọng đến mức nào?

 

Giờ đã ở cạnh Bạc Huyên hơn nửa tháng, anh có thể khẳng định một điều, Bạc Huyên chỉ trông có vẻ bình thường ở bề ngoài mà thôi.

 

Anh biết rõ, Bạc Huyên ngủ rất ít. Có nhiều đêm, anh nghe thấy tiếng bước chân của Bạc Huyên xuống phòng khách lúc nửa đêm. Mỗi lần hắn đều ở gần tới giờ báo thức buổi sáng mới trở lại phòng. Còn những đêm không xuống nhà, thì sáng hôm sau thường dậy rất muộn. Khi xuống ăn sáng, sắc mặt hắn tái nhợt, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, cả ngày hôm đó tâm trạng cực kỳ dễ cáu gắt.

 

Dù thường xuyên đặt câu hỏi cho anh, nhưng Bạc Huyên chưa từng nói một lời nào về bản thân. Đó là biểu hiện rõ ràng của việc sống khép kín. Anh cảm nhận được Bạc Huyên đang cố chấp ép bản thân nhốt mọi cảm xúc trầm uất vào trong lòng, hoàn toàn khước từ việc giao tiếp với người khác.

 

Đây không phải dấu hiệu tốt.

 

Anh không chắc việc hôm ấy tình cờ gặp Từ Sính Văn ở viện là may mắn hay không nữa, nhưng anh hy vọng — ít nhất — đó có thể là điểm khởi đầu, mở ra một vết nứt cho cảm xúc đóng băng của Bạc Huyên.

 

Bởi vì, dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn làm Bạc Huyên khá hơn.

 

Chỉ cần có thể khiến Bạc Huyên trở nên tốt hơn, Thẩm Tư Quá nguyện làm bất cứ điều gì.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Ngày Chúc Chi Sâm đến thăm là thứ bảy. Khi đó Bạc Huyên đang ở trong phòng làm việc cùng Thẩm Tư Quá, bắt đầu viết chương đầu tiên cho tác phẩm mới.

 

Nghe thấy tiếng xe chạy vào cổng, vẻ cáu kỉnh thoáng hiện lên gương mặt Bạc Huyên. Không đợi hắn mở lời, Thẩm Tư Quá đã lưu văn bản, đứng dậy nói: "Tôi xuống mở cửa cho anh Chúc."

 

Bạc Huyên hơi gật đầu. Chờ Thẩm Tư Quá xuống đón khách vào phòng khách, hắn mới không mấy vui vẻ mà bước ra khỏi phòng làm việc, đứng ở lan can tầng hai nhìn xuống, lạnh giọng nói: "Cậu làm phiền tôi viết văn rồi."

 

Chúc Chi Sâm vừa cầm lấy ly nước từ tay Thẩm Tư Quá, còn chưa kịp uống ngụm nào thì đã thấy gương mặt đáng ăn đòn kia của Bạc Huyên ở tầng hai, anh ta không khách sáo đáp lại: "Đó là chuyện của cậu, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

 

Bạc Huyên lạnh mặt đi xuống lầu, vừa ngồi xuống ghế sofa đã nói ngay: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."

 

Ý hắn là, nếu không có chuyện gì thì cút đi, đừng phí phạm thời gian quý báu của ông đây.

 

Chúc Chi Sâm "hừ" một tiếng, suýt nữa muốn đá cho cái ông thần này một phát vì cái kiểu hống hách y như hoàng đế kia.

 

Thẩm Tư Quá thấy tình hình căng thẳng, anh vội bước lên hòa giải: "Anh Bạc, tôi pha cho anh ly nước mật ong nhé?"

 

Bạc Huyên ngồi tựa lưng vào ghế không lên tiếng.

 

Hắn vốn không thích đồ ngọt, nhưng việc tập trung cao độ trong thời gian dài khiến não bộ hắn rất cần bổ sung đường. Dạo gần đây, Thẩm Tư Quá thường xuyên pha nước mật ong cho hắn. Vị ngọt vừa phải, dễ chịu đến mức làm hắn dần dần cảm thấy thích.

 

Chỉ là, hắn thật sự không muốn thừa nhận điều đó trước mặt Chúc Chi Sâm. Vì vậy đành giữ vẻ lạnh lùng, không từ chối, cũng chẳng đồng ý.

 

Thẩm Tư Quá chỉ liếc một cái đã hiểu, anh quay người vào bếp pha nước mật ong.

 

Chúc Chi Sâm thấy thế thì cúi xuống nhìn ly nước lọc trong tay mình, anh ta ngồi nghiêng người trên sofa, vắt chân lên cảm thán: "Được người hầu hạ đúng là khác biệt thật đấy."

Bình Luận (0)
Comment