Chương 9: Kim chủ ba ba
Sau khi đưa ly nước mật ong cho Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá tự giác quay về phòng dành cho khách nghỉ ngơi, để không gian lại cho Bạc Huyên và Chúc Chi Sâm.
Chúc Chi Sâm từ đầu đến cuối đều quan sát Bạc Huyên đang ngồi trên ghế sô pha, xem ra tinh thần hắn vẫn ổn, anh ta cảm thấy khá hài lòng: "Không tệ, không tệ, dân chuyên nghiệp như Thẩm Tư Quá đúng là khác biệt, bảo sao chủ thuê trước còn chịu bỏ giá cao để giữ cậu ta lại."
Bạc Huyên vừa uống mật ong vừa nói: "Bớt nói nhảm đi, vụ cổ phiếu trước đó đầu tư sao rồi?"
"Tất nhiên là lời rồi, có bao giờ tôi để cậu lỗ tiền chứ." Chúc Chi Sâm mặt dày trả lời, tuy nói hơi quá nhưng là thật. Từ khi Bạc Huyên giao một phần tiền cho anh ta đầu tư, cơ bản đều có lãi. Thỉnh thoảng anh ta nắm được tin tức trong ngành, nếu thấy tình hình không ổn sẽ lập tức rút vốn cắt lỗ. Hơn nữa, anh ta là người luôn ủng hộ việc đầu tư. Dù có một mã cổ phiếu lỗ, thì cũng còn mã khác gỡ lại. Chỉ cần tổng thể là lời thì anh ta đã không phụ tiền của Bạc Huyên rồi.
"Ừ, không lỗ là được." Bạc Huyên thản nhiên nói, tay phải theo thói quen xoay nhẹ ly nước trong tay: "Nếu mà lỗ thì cậu tự giác đứng ngoài phòng tôi quỳ xuống nhận lỗi đi."
Chúc Chi Sâm trừng mắt nhìn cái tên chết tiệt cứ mở miệng ra là đe dọa bạn bè lâu năm này một cái. Nếu không thấy quá ấu trĩ, suýt nữa anh ta đã nhếch mép làm mặt quỷ với hắn rồi.
"Này, tiểu thuyết đầu tay bán được giá tốt, còn xác định sẽ chuyển thể thành phim truyền hình, mấy quyển khác cũng có thành tích xuất sắc, cậu vốn chẳng thiếu tiền, thế còn tích cực đầu tư làm gì? Người ta nói nhà văn thanh cao, cậu cũng đâu có phải hạng coi tiền như mạng, có đáng vì mấy đồng bạc mà dọa dẫm bạn bè lâu năm thế không?" Chúc Chi Sâm thật sự không hiểu nổi Bạc Huyên đang nghĩ gì. Mấy năm trước còn chẳng thấy hắn quan tâm đ ến cổ phiếu lời lỗ, sao dạo gần đây mỗi lần gặp nhau bỗng dưng lại chăm hỏi thế?
Bạc Huyên cười nhẹ đáp lại: "Sao? Tôi tự kiếm chút tiền mua quan tài cho mình cũng không được à?"
"Tôi khinh! Cậu không thể nói lời nào tốt đẹp hơn sao? Không có việc gì thì đừng rủa mình như vậy, cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện mua quan tài rồi?!" Chúc Chi Sâm trầm mặt đặt mạnh ly nước xuống bàn trà. Điều anh ta sợ nhất chính là nghe thấy Bạc Huyên nói những câu như vậy. Hơn nữa, mỗi lần Bạc Huyên nói mấy câu kiểu đó, thái độ lại cứ lập lờ, khiến người ta không thể đoán được là thật hay đùa.
Nếu là người khác nói mấy câu như vậy với Chúc Chi Sâm, anh ta tuyệt đối sẽ không quan tâm, nhưng Bạc Huyên thì khác. Từng ấy năm qua, anh ta đều đứng bên cạnh chứng kiến từng bước Bạc Huyên đi qua. Kể từ khi biết Bạc Huyên mắc chứng trầm cảm, hơn nữa còn ở mức độ nghiêm trọng, anh ta luôn thấp thỏm lo sợ, chỉ e một ngày nào đó Bạc Huyên nghĩ quẩn rồi thật sự tìm đến cái chết.
Người ta thường nói tình cảm con người là thứ không đáng tin, nhưng tình nghĩa anh em giữa anh ta và Bạc Huyên lại là thật.
Anh ta quen biết Bạc Huyên từ năm lớp bảy, lúc đó hai người là bạn cùng bàn. Gia cảnh anh ta vốn khá tốt, nhưng đến lớp tám thì ba anh ta trong lần khám sức khỏe định kỳ phát hiện bị ung thư gan. Tuy phát hiện sớm, vẫn đang ở giai đoạn đầu, nhưng đã có ba khối u, mỗi khối gần hai phân, bắt buộc phải phẫu thuật ngay. Mà lúc đó, nhà anh ta vừa mới mua nhà mới, hoàn toàn không xoay nổi số tiền lớn để làm phẫu thuật cho ba.
Chính Bạc Huyên, sau khi biết chuyện đã thuyết phục Tạ Tuyết Vĩ cho gia đình anh ta mượn tiền, còn giúp liên hệ với bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực này, sắp xếp phẫu thuật kịp thời, mới có thể cứu mạng ba anh ta.
Sau đó, Chúc Chi Sâm từng hỏi Bạc Huyên, sao lại chịu giúp đỡ nhà anh ta đến thế. Bạc Huyên đúng là người có lòng tốt, bình thường vốn đã rất hay giúp người. Hơn nữa khi ấy, sự nghiệp của Tạ Tuyết Vĩ cũng đã phát triển vững vàng, để bà bỏ ra số tiền kia cũng không khó. Nhưng vừa cho mượn tiền vừa liên hệ bác sĩ, phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức để giúp đỡ anh ta, tuyệt đối không thể chỉ ba câu năm lời là làm được. Anh ta tự hỏi, quan hệ giữa mình và Bạc Huyên khi đó chỉ là bạn học bình thường, thật sự không hiểu nổi vì sao Bạc Huyên lại ra tay giúp đến vậy.
Bạc Huyên đã trả lời anh ta thế nào, nguyên văn thì Chúc Chi Sâm không còn nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó Bạc Huyên nói rằng mình từ nhỏ đã không có ba, trước đây có một lần tan học thấy ba mẹ anh ta đến đón về nhà, anh ta còn cùng ba mình cụng tay nhau như mấy người anh em, điều này khiến Bạc Huyên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cho nên khi biết chuyện gia đình anh ta gặp nạn, hắn thật sự muốn giúp đỡ, hy vọng anh ta không phải giống như mình, sớm mất đi sự đồng hành của ba.
Có đôi khi, để ra tay giúp một ai đó, có lẽ chỉ cần một cái cớ thật đơn giản. Không phải tốt bụng đến mức ai gặp nạn cũng giúp, mà là đúng lúc, nỗi khổ của anh ta lại chạm vào phần mềm yếu trong lòng Bạc Huyên.
Từ sau chuyện đó, anh ta coi Bạc Huyên như anh em ruột của mình, ba mẹ anh ta cũng luôn ghi nhớ ân tình cứu mạng này. Sau đó mẹ Chúc Chi Sâm còn chuyển sang làm việc cho công ty của Tạ Tuyết Vĩ, tận tâm tận lực làm thuê cho bà.
Những năm qua, Chúc Chi Sâm đã tận mắt chứng kiến Bạc Huyên từ sụp đổ đến vực dậy, khó khăn lắm mới dần ổn định lại, vậy mà nửa năm trước lại bất ngờ gặp phải cú sốc lớn như vậy, anh ta thật sự rất sợ, sợ lần này Bạc Huyên không vượt qua nổi.
Chúc Chi Sâm thở dài, vò đầu nói: "Bạc Huyên, tôi biết, mấy năm nay cậu không dễ dàng gì. Hơn nữa, cậu..."
"Chẳng có gì là không dễ cả." Bạc Huyên cắt ngang lời anh ta, hắn uống một ngụm nước mật ong ấm: "Trên đời này có nhiều người còn khổ hơn tôi nhiều, tôi giờ cũng xem như có chút danh tiếng và tiền bạc, nếu cứ tỏ ra yếu đuối thì đúng là đáng bị mắng cho một trận."
Bạc Huyên biết, trong mắt người ngoài, hắn chính là kiểu người đang làm quá. Cuộc sống của hắn tốt hơn đại đa số người khác, không phải lo chuyện cơm áo, ở biệt thự riêng, có thể thuê được điều dưỡng chuyên nghiệp chăm sóc suốt 24 giờ, căn bản không nên cả ngày than thân trách phận, cảm thấy số phận bất công.
Nhưng, thật sự là như vậy sao? Mỗi người ai cũng có nỗi khổ riêng, chẳng ai nên so sánh mình khổ hơn ai. Huống hồ mỗi người có sức chịu đựng khác nhau, điều họ khát khao, mong mỏi cũng khác. Một nỗi đau nhỏ với người này có thể không đáng kể, nhưng với người khác lại là giọt nước tràn ly, là cọng rơm cuối cùng khiến lạc đà gãy lưng.
Huống hồ, vốn dĩ không ai có quyền tùy tiện phán xét cuộc đời cũng như niềm đau hay niềm vui của người khác. Đáng tiếc, đa phần thiên hạ lại không hiểu đạo lý đó.
Vì thế anh không muốn thừa nhận, càng không muốn để ai biết mình sống khổ đến mức nào.
Nhưng dù Bạc Huyên có che giấu đến đâu, Chúc Chi Sâm cũng không bị lừa. Anh ta nói: "Cậu còn bày đặt trước mặt tôi à? Đừng quên, bệnh án điều trị của cậu không chỉ có dì Tạ giữ, tôi cũng có. Tình trạng của cậu giờ thế nào, tôi lại không biết chắc sao?"
Bạc Huyên nghe như nghe chuyện cười, hắn lạnh nhạt đáp: "Ngay cả tôi còn chẳng rõ tình hình của mình, cậu lại dám nói là cậu biết rõ?" Hắn chống tay lên thành ghế sofa để đứng dậy, bước vài bước về phía vườn sau rồi nói: "Vài hôm trước tôi có đến đại học K, gặp lại giáo sư thời đại học. Ông ấy nói hy vọng tôi đừng từ bỏ thiết kế. Nếu tôi đồng ý, ông sẽ giúp tôi hoàn thành chương trình học."
Chúc Chi Sâm cũng đứng dậy bước tới cạnh hắn, anh ta hỏi: "Cậu thấy sao?"
Bạc Huyên lắc đầu, trầm ngâm nói: "Giờ tôi chỉ muốn viết xong cuốn tiểu thuyết cuối cùng."
Người mù làm thiết kế cảnh quan, quá không thực tế. Từ Sính Văn có lẽ chỉ muốn động viên hắn, chứ không thật sự nghĩ hắn có thể làm được. Hắn cũng không muốn mơ mộng viển vông.
Chúc Chi Sâm thăm dò hỏi: "Thật ra tôi nghĩ cũng chưa chắc không làm được. Có khi cậu bắt tay vào làm rồi lại thấy không đến mức khó như tưởng tượng. Không thử mà đã từ bỏ, đây đâu phải tính cách của cậu."
"Già đầu rồi, đừng nói mấy câu ngây thơ đó nữa." Bạc Huyên quay đầu nhìn Chúc Chi Sâm, tuy đôi mắt không có tiêu cự, chẳng nhìn thẳng được, nhưng thần sắc lại nghiêm túc lạ thường: "Cậu từng hỏi tôi, tháng sau là sinh nhật tôi, có muốn món quà nào không. Lúc đó tôi chưa nghĩ ra, giờ thì nghĩ ra rồi. Nhưng không cần cậu chuẩn bị, tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn viết xong thật tốt cuốn tiểu thuyết cuối cùng thôi."
Chúc Chi Sâm nhíu mày, trực giác cho rằng lời nói này có vấn đề: "Gì mà gọi là 'cuốn tiểu thuyết cuối cùng' chứ, sau này cậu không viết nữa à?"
"Không viết nữa, phong bút rồi. Những gì muốn viết, gần như đã viết hết." Giọng Bạc Huyên nhuốm chút mệt mỏi: "Viết tiếp cũng không có đột phá gì, chi bằng rút lui lúc đang trên đỉnh cao, biết đâu còn được người đời ca ngợi."
"Vậy sau đó thì sao? Sau đó cậu định làm gì?" Chúc Chi Sâm truy hỏi.
"Chuyện sau này, để sau này tính." Bạc Huyên xua tay, uống nốt phần nước mật ong còn lại trong ly rồi hỏi: "Cậu thấy người tên Thẩm Tư Quá thế nào?"
Câu hỏi này khiến Chúc Chi Sâm hơi bất ngờ. Hai người bây giờ đang sống chung, Thẩm Tư Quá lại là trợ lý riêng của Bạc Huyên, sao bỗng dưng lại quay ngược lại hỏi ý kiến mình?
Chẳng lẽ Bạc Huyên phát hiện ra việc anh ta dặn Thẩm Tư Quá báo cáo tình hình định kỳ cho mình?
Lén quan sát nét mặt Bạc Huyên, không thấy gì khác thường, Chúc Chi Sâm vuốt cằm đáp: "Tôi thấy cậu ta là người khá ôn hòa, bình tĩnh, cũng rất chuyên nghiệp. Làm trợ lý riêng cho cậu, tôi thấy rất phù hợp. Sao thế, cậu không hài lòng, muốn đổi người à?"
Tay phải cầm ly đã cạn, ngón trỏ chậm rãi miết miệng ly, Bạc Huyên hạ giọng nói: "Tôi không nói đến mấy chuyện đó. Chi Sâm, tôi không biết là cậu ta cố ý như thế trước mặt tôi, hay với cậu cũng như vậy, nhưng cậu ta kiểm soát cảm xúc quá tốt, đến mức có lúc tôi thật sự không đoán được cậu ta đang nghĩ gì."
"Nếu cậu nói cậu ta kiềm chế thì đúng là có, nhưng tôi thấy cậu ta khá đàng hoàng, không có ý xấu gì, cũng chăm sóc cậu rất chu đáo. Dù sao tôi vẫn cảm thấy, người biết giữ chừng mực còn hơn là kẻ có tâm địa bất chính. Tôi không muốn lại để cậu dính vào thứ yêu ma quỷ quái nào nữa." Vừa nói, Chúc Chi Sâm vừa vươn tay khoác lên vai Bạc Huyên, cảm thấy mình như một ông bố già lúc nào cũng phải lo nghĩ cho con.
Bạc Huyên lại không lên tiếng.
Hắn không thích cảm giác này. Đối với hắn, Thẩm Tư Quá vẫn là một người xa lạ. Hắn để một người xa lạ sống trong nhà, ngày ngày kề cận, chăm sóc sinh hoạt, hỗ trợ công việc, gần như lúc nào cũng đang dựa vào đối phương.
Trong hoàn cảnh bị động như vậy, ngay cả cảm xúc của người ta mà hắn cũng không cảm nhận được, sao có thể không khiến hắn thấy bất an được chứ.
Nhưng hắn hiểu rõ, một khi Chúc Chi Sâm đã yên tâm để Thẩm Tư Quá làm trợ lý riêng cho mình, thì chắc chắn đã xác nhận người này không có vấn đề gì mới sắp xếp như vậy. Nếu bây giờ hắn còn cố soi mói mà đuổi người đi, lỡ như cuối cùng chẳng tìm được người nào ưng ý hơn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái cũng như tiến độ viết tiểu thuyết của hắn.
Hắn đã dốc toàn bộ sức lực vào tác phẩm cuối cùng này. Dù sao Thẩm Tư Quá cũng có năng lực chuyên môn xuất sắc, giọng nói lại khiến hắn hài lòng hơn bất kỳ ai, đến mức làm "tai hắn bị chiều hư" rồi.
Hất tay Chúc Chi Sâm đang khoác lên vai mình ra, Bạc Huyên nói: "Không có việc gì thì cút đi, tôi còn phải tiếp tục viết truyện."
"Chậc, sao cậu lại thế chứ. Tôi đã đến đây rồi, ít nhất cũng phải để tôi ăn bữa cơm, nếm thử tay nghề của trợ lý của cậu mới được chứ." Chúc Chi Sâm tỏ vẻ rất không hài lòng với kiểu vừa mở miệng đã đuổi người như vậy của Bạc Huyên. Anh ta đã cất công đến thăm hỏi, vậy mà ngay cả bữa cơm nóng cũng không cho, thật quá đáng.
Bạc Huyên nhướng mày, ung dung nói: "Trợ lý của tôi, tại sao phải nấu cơm cho cậu?"
Nói xong hắn lập tức quay người bỏ đi, mặc kệ khách ở lại.
Thấy cậu chủ nhà họ Bạc lại trở mặt không nhận người, Chúc Chi Sâm dứt khoát cao giọng gọi vào trong nhà: "Thẩm Tư Quá! Ra đây! Kim chủ ba ba của cậu có lời muốn nói!"
Nửa phút sau, cửa phòng khách mở ra, Thẩm Tư Quá bước ra ngoài. Thấy Bạc Huyên đang rảo bước ra khỏi phòng khách, anh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy Bạc Huyên lạnh giọng quát: "Thẩm Tư Quá, ai cho cậu ra? Chúc Chi Sâm không biết thân biết phận, cậu cũng như vậy theo à?"
Nói trắng ra thì ý hắn muốn nói là hắn mới thật sự là kim chủ ba ba của Thẩm Tư Quá.
Thẩm Tư Quá: "..."
Kim chủ ba ba cái gì chứ, rõ ràng là anh đến đây làm trợ lý, công việc chính là điều dưỡng viên, sao hai người này lại làm như thể anh là tình nhân được bao nuôi vậy?
Anh bước lên, nhận lấy ly rỗng trong tay Bạc Huyên, liếc nhìn Chúc Chi Sâm đi tới phía sau Bạc Huyên, nói: "Anh Bạc, trong nhà còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, hôm nay để anh Chúc ở lại ăn tối đi."
"Chuyên gây rắc rối cho tôi." Bạc Huyên hừ lạnh một câu đầy khó chịu, chẳng buồn để ý đến hai người nữa mà quay người lên lầu luôn.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng của Bạc Huyên, Chúc Chi Sâm mới quay sang nói với Thẩm Tư Quá: "Cậu cũng gan thật đấy, không sợ Bạc Huyên à?"
Thẩm Tư Quá cong môi, nhàn nhạt đáp: "Anh ấy chỉ hơi độc miệng thôi, thật ra rất dễ chung sống."
"Bây giờ chắc chỉ còn cậu nghĩ thế thôi. Bình thường không ai chịu nổi cậu ấy đâu." Chúc Chi Sâm nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Quá: "Ban đầu tôi nghĩ không cần thiết phải nói, nhưng trợ lý Thẩm này, tốt nhất cậu đừng nảy sinh những ý nghĩ không nên có với Bạc Huyên."
Thẩm Tư Quá không hề né tránh ánh mắt của Chúc Chi Sâm, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như nước: "Anh ấy xứng đáng có được những điều tốt nhất. Mà tôi, chỉ là một điều dưỡng viên."
Anh chưa từng nghĩ sẽ có suy nghĩ mờ ám gì với Bạc Huyên. Ngay từ đầu, anh chỉ muốn chăm sóc Bạc Huyên cho tốt mà thôi.
Bất kể lúc nào, trước mặt Bạc Huyên, anh chỉ là và mãi mãi chỉ có thể là một điều dưỡng viên.
Chúc Chi Sâm chăm chú nhìn Thẩm Tư Quá như muốn xác định xem lời anh nói là thật hay giả, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Cậu tự biết như vậy là được."
Thẩm Tư Quá không đáp, anh cụp mắt nhìn ly rỗng trong tay, rồi xoay người vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Cuối cùng thì Chúc Chi Sâm cũng không ở lại ăn cơm. Lúc Thẩm Tư Quá mới nấu xong hai món là Chúc Chi Sâm đã nhận được điện thoại công việc, phải lập tức quay lại công ty tăng ca. Dù không cam lòng, nhưng là việc công nên anh ta cũng đành vội vã rời đi, lái xe quay lại công ty.
Khi Bạc Huyên xuống tiễn khách, mặt mày hắn đen như mực, nói Chúc Chi Sâm lại tới gây chuyện với trợ lý của hắn. Thẩm Tư Quá không còn cách nào khác, đành phải vội vàng rửa sạch tay rồi đi ra hòa giải.
Vừa quan sát khắp nơi vừa căng tai lắng nghe, lúc nào cũng sẵn sàng dỗ kim chủ ba ba, trợ lý Thẩm nhỏ bé chỉ biết thở dài: Làm người đã khó, làm trợ lý của Bạc Huyên lại càng khó hơn.