Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 12

Chương 11: Khách không mời mà đến

 

Đó là một người phụ nữ có vẻ ngoài khá chững chạc và ưa nhìn, ăn mặc chỉn chu, giọng nói rất nhẹ nhàng.

 

Thẩm Tư Quá theo bản năng đứng chắn ngay trước cửa, quay đầu nhìn về phía Bạc Huyên.

 

Bạc Huyên đang đứng trên bậc thang, gương mặt hắn lạnh như băng, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh sắc bén khiến người ta không dám đến gần.

 

Ở bên cạnh Bạc Huyên bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Quá thấy hắn giận dữ đến vậy. Gương mặt vô cảm nhưng lại toát lên một áp lực đáng sợ khiến người ta phải nghẹt thở. Cơn giận dữ dâng cao khiến toàn thân hắn như phủ một lớp băng, cứ như đang phát ra tín hiệu: người lạ chớ lại gần.

 

Thẩm Tư Quá thậm chí còn cảm thấy phần lông sau gáy mình dựng đứng cả lên vì khí thế nặng nề ấy.

 

"Bạc Huyên..." Người phụ nữ kia vừa thấy hắn là vội vàng bước lên hai bước, nhưng bị Thẩm Tư Quá kiên quyết chặn ngoài cửa.

 

"Cậu không nghe tôi bảo đóng cửa lại à?!" Bạc Huyên gần như không thể kìm nén được cơn tức, giọng nói sắc lạnh cao vút, bàn tay trái siết chặt lấy tay vịn cầu thang, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay: "Đừng để tôi phải nghe lại cái giọng khiến người ta buồn nôn đó thêm lần nào nữa!"

 

Nghe xong, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt không còn chút máu. Cô ta lập tức túm lấy cánh tay Thẩm Tư Quá, cố gắng kéo mạnh để vào trong, giọng nghẹn ngào nói với Bạc Huyên: "Em có thể giải thích! Bạc Huyên, cho em giải thích được không?!"

 

"Xin lỗi, anh Bạc không muốn bị cô làm phiền." Thẩm Tư Quá không nhường bước, anh kiên quyết chắn trước cửa. Vì được dạy dỗ tử tế nên anh không hề xô đẩy phụ nữ, chỉ quay đầu lại nói với Bạc Huyên: "Anh Bạc, phiền anh lát nữa mở cửa giúp tôi."

 

Nói xong, Thẩm Tư Quá khéo léo kéo tay người phụ nữ sang một bên, tay kia nắm lấy tay nắm cửa, thuận thế bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

 

Người phụ nữ không ngờ Thẩm Tư Quá lại dứt khoát đến vậy, đến mức sẵn sàng nhốt mình ở ngoài để ngăn cô ta vào. Cô ta loạng choạng lùi một bước mới đứng vững, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh.

 

Thẩm Tư Quá vừa khép cửa xong thì cũng buông tay đang nắm cổ tay cô ta ra.

 

"Anh là..." Người phụ nữ có vẻ đã lấy lại sự bình tĩnh, cô ta không còn tiếp tục thất thố gõ cửa hay la hét nữa. Do dự một chút, cô ta thận trọng hỏi: "Anh là trợ lý mới của anh ấy? Hay là... người chăm sóc?"

 

Thẩm Tư Quá bình thản đáp: "Xin lỗi, chưa được anh Bạc cho phép, tôi không tiện tiết lộ."

 

Người phụ nữ cau mày. Tuy Thẩm Tư Quá không hề thể hiện thái độ khinh miệt hay khó chịu, nhưng ánh mắt anh nhìn cô ta lại khiến cô ta không thoải mái chút nào.

 

Đôi mắt màu trà kia hoàn toàn vô cảm, thậm chí đến cả một chút cảm xúc cũng không có — giống như không phải đang nhìn một con người, mà là đang nhìn một túi rác chờ xử lý.

 

Cố nén sự khó chịu trong lòng, cô ta cố gắng giải thích: "Tôi biết tôi tới đột ngột là hơi đường đột, nhưng tôi là—"

 

"Cô là ai không quan trọng." Thẩm Tư Quá cắt ngang lời cô ta: "Anh Bạc không muốn nghe thấy giọng cô. Mời cô về cho."

 

Người phụ nữ nghẹn lời, không ngờ anh lại là người khó đối phó như vậy.

 

Cô ta do dự một chút, nhưng vẫn cắn răng, như thể gom hết dũng khí ra nói: "Tôi là bạn gái của Bạc Huyên! Giữa chúng tôi chỉ là hiểu lầm, làm ơn cho tôi vào nói rõ với anh ấy!"

 

Thẩm Tư Quá hơi ngửa người ra tựa lưng vào cánh cửa sau lưng.

 

Anh im lặng quan sát người phụ nữ vài giây rồi cụp mắt xuống, thản nhiên nói: "Chuyện riêng của người ngoài, tôi không quan tâm."

 

"Người ngoài gì chứ! Tôi vừa nói rồi, tôi là—"

 

"Anh Bạc chưa từng thừa nhận." Thẩm Tư Quá lại cắt ngang lời cô ta, hiếm khi anh nói chuyện cọc cằn với người khác như vậy: "Anh Bạc chưa từng nhắc đến cô. Xin hãy tự trọng."

 

Rõ ràng là giọng nói chẳng hề có chút khí thế uy hiếp nào, vậy mà sắc mặt người phụ nữ kia lại tái nhợt, cô ta như cảm nhận được áp lực rõ rệt toát ra từ Thẩm Tư Quá.

 

Cô ta cắn chặt môi, đấu tranh tâm lý một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn rút lui trước.

 

"Tôi sẽ quay lại." Cô ta nghiến răng nói rồi xoay người vội vã rời đi.

 

Trước hành động rút lui có phần chiến lược của người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện này, Thẩm Tư Quá cũng chẳng có phản ứng gì lớn. Anh chỉ quay người lại, đặt tay lên cửa, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.

 

Đúng là bố mẹ từ nhỏ đã dạy đừng nói chuyện với người lạ, đừng mở cửa cho người lạ. Ấy vậy mà anh lớn từng này rồi lại còn phạm phải sai lầm cơ bản như thế, trách sao Bạc Huyên nổi giận.

 

Cánh cửa đóng chặt đột nhiên bật mở.

 

Thẩm Tư Quá sững người, anh ngẩng đầu thì thấy Bạc Huyên đang đứng thẳng tắp trong nhà, mặt hắn lạnh như tiền.

 

"Đã tiễn người đi rồi mà không biết gõ cửa à? Còn định đứng ngoài đó bao lâu nữa?" Giọng nói của Bạc Huyên vẫn chẳng dễ chịu chút nào, chỉ nghe giọng nói của hắn thôi cũng đủ biết tâm trạng hắn lúc này tồi tệ đến mức nào.

 

Dù vậy, hắn vẫn luôn đứng trong nhà chờ đợi. Chờ Thẩm Tư Quá đuổi người, chờ Thẩm Tư Quá gõ cửa để hắn mở cho vào.

 

Thế mà sau khi nghe Thẩm Tư Quá đuổi người đi xong mà vẫn không gõ cửa. Bạc Huyên mất kiên nhẫn, dứt khoát ra mở cho anh.

 

Nghĩ đến đây, tâm trạng tệ hại vài phút trước của Thẩm Tư Quá bỗng dưng tốt lên không ít.

 

Vào nhà đóng cửa lại, Thẩm Tư Quá hỏi: "Anh Bạc nghỉ ngơi nhanh vậy?"

 

Vừa nãy xuống lầu nhanh như vậy, thật ra đâu có nghỉ ngơi gì đâu, có phải lại mất ngủ rồi không?

 

Bạc Huyên quay mặt về phía Thẩm Tư Quá, vẻ mặt hắn có hơi kỳ lạ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu không hỏi tôi cô ta là ai à?"

 

Trước câu hỏi của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá dường như cảm thấy rất lạ, anh ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải hỏi?"

 

Quy tắc sinh tồn của nhân viên công sở cùng với điều dưỡng chuyên nghiệp là đừng tò mò chuyện riêng tư của chủ thuê. Nếu một ngày nào đó bí mật của chủ không may bị phanh phui, người đầu tiên bị nghi ngờ và xử lý chắc chắn là những kẻ luôn ở bên như họ.

 

Thẩm Tư Quá vốn cũng không phải người ưa tò mò, trong lòng anh đặt ra cho mình quy tắc kiên định rằng: trân trọng công việc, trân trọng mạng sống.

 

Theo lý mà nói thì một trợ lý thân cận hiểu chuyện như vậy là rất lý tưởng, thế nhưng thái độ luôn giữ khoảng cách, chẳng hề tò mò chút nào của Thẩm Tư Quá lại khiến Bạc Huyên càng thêm bực bội.

 

"Chẳng phải cậu nói là cậu là fan của tôi sao? Tại sao lại chẳng hề quan tâm đ ến chuyện của tôi?" Bạc Huyên bực bội nói.

 

Thẩm Tư Quá không phải người vô tâm. Anh hoàn toàn nhận ra sự không vui đang dần tăng lên của Bạc Huyên lúc này có liên quan đến mình, nhưng anh thật sự thấy mình rất vô tội.

 

"Tôi là fan sách của anh, chỉ quan tâm đ ến tác phẩm." Thẩm Tư Quá trả lời, khi nói đến hai chữ "fan sách", anh còn cố ý nhấn mạnh ở chữ "sách".

 

Anh thật sự nghĩ như vậy. Bây giờ đã theo đuổi thần tượng thành công, trở thành trợ lý riêng của tác giả mình yêu thích, đúng là đỉnh cao cuộc đời. Nhưng trước đó, tâm lý của anh với tư cách là fan sách vẫn rất đơn giản và anh đối xử với mọi tác giả như nhau.

 

Chỉ cần viết hay, chất lượng ổn định, nhân cách cùng quan điểm không có vấn đề lớn thì anh sẽ là một độc giả trung thành.

 

Còn về đời tư của tác giả, hay nói đúng hơn là cuộc sống cũng như trải nghiệm bên ngoài việc sáng tác, anh hoàn toàn không muốn tìm hiểu quá sâu.

 

Trong mắt anh, bất kỳ hình thức sáng tạo nào cũng cần được giấu kín, giữ lại chút bí ẩn.

 

Chính vì vẫn chưa biết, nên mới còn tưởng tượng, từ đó mới có vô vàn khả năng.

 

Sắc mặt Bạc Huyên càng đen hơn. Hắn đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị tạt gáo nước lạnh.

 

Muốn được quan tâm, muốn người ta hỏi một câu, vậy mà đối phương lại chẳng có chút hứng thú nào.

 

"Nhưng mà." Khác hẳn với vẻ lạnh lùng lúc nói chuyện với cô gái ngoài cửa khi nãy, giọng nói của Thẩm Tư Quá lúc này lại dịu dàng ấm áp hơn: "Nếu anh Bạc muốn nói, tôi rất sẵn lòng lắng nghe."

 

Bạc Huyên quay đầu, đi về phía phòng khách.

 

(truyện chỉ được đăng tại 22attp@d: BBtiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Rạng sáng hôm nay sau khi trở về phòng ngủ chính, hắn đã tắm rửa định nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể chợp mắt. Mặc dù sau khi được Thẩm Tư Quá massage, phần vai và cổ đã giãn ra, bớt căng cứng, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cảm giác buồn ngủ vẫn chẳng thể hình thành.

 

Sở dĩ hắn xuống lầu là vì trước khi người phụ nữ đó đến, cô ta đã nhắn tin rồi gọi điện cho hắn. Cô ta dùng một số điện thoại hoàn toàn mới, khiến hắn không kịp đề phòng. Dù vừa nghe thấy giọng cô ta, hắn đã lập tức cúp máy rồi chặn số, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng, bực bội dâng lên trong lòng.

 

Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên ở tầng dưới, hắn lập tức nhận ra người phụ nữ đó đến rồi. Nhanh hơn cả hắn dự đoán, đến mức hắn còn chưa kịp dặn Thẩm Tư Quá đừng tự ý mở cửa.

 

Những lúc như vậy, sự bất tiện của một người mù càng thể hiện rõ. Tốc độ Thẩm Tư Quá ra mở cửa chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều so với việc hắn lần mò từ trong phòng ra ngoài rồi xuống lầu, thế nên mới có chuyện vừa rồi xảy ra.

 

Bạc Huyên ngồi xuống sofa, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của Thẩm Tư Quá theo sau vào phòng khách rồi nói: "Cô ta là trợ lý cũ của tôi, tên An Tố Mẫn. Còn về chuyện cô ta tự xưng là bạn gái tôi..."

 

Hắn cười khẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ mỉa mai: "Có lẽ trước kia đúng là vậy, nhưng bây giờ, tôi không gánh nổi cái danh bạn trai đó nữa."

 

Thẩm Tư Quá ngồi xổm xuống trước mặt hắn, anh vén ống quần rộng thùng thình của Bạc Huyên lên, lấy lọ tinh dầu đặt trên bàn, đổ một ít ra lòng bàn tay làm ấm rồi mới bắt đầu xoa bóp đầu gối cho hắn.

 

Anh không tiếp lời, cũng không hỏi han gì thêm, chỉ dùng hành động của mình để thể hiện rằng mình đang ở đây, nếu Bạc Huyên muốn nói, anh sẽ lắng nghe, nhưng sẽ không chủ động gặng hỏi. Nói bao nhiêu, là tùy Bạc Huyên quyết định.

 

Bạc Huyên thả lỏng người tựa vào lưng ghế sofa, tiếp tục nói: "Cô ta vốn là điều dưỡng viên chăm sóc tôi trong viện điều dưỡng, sau đó theo tôi về nhà, ở bên tôi suốt nhiều năm. Cô ta đã từng thấy rất nhiều dáng vẻ của tôi. Trước kia tôi từng nghĩ, ngoài mẹ tôi và Chi Sâm ra, cô ta là người thứ ba sẽ không bao giờ rời bỏ tôi."

 

Thời gian An Tố Mẫn ở bên hắn là tám năm. Cho đến đầu năm nay, hắn vẫn tin rằng cô ta sẽ mãi ở lại.

 

"Cậu nói cậu là fan sách của tôi, vậy chắc cậu cũng phát hiện ra, mọi năm tôi đều bắt đầu viết truyện mới vào nửa đầu năm, chỉ có năm nay, mãi đến khi cậu tới, tôi mới bắt đầu chuẩn bị." Bạc Huyên đưa tay che mắt, như để giấu đi vẻ mệt mỏi: "Đó là vì, ban đầu tôi đã chuẩn bị xong một bản thảo với 100.000 chữ, kèm theo cả dàn ý, nhưng An Tố Mẫn lại đem chúng tiết lộ cho một công ty sản xuất phim truyền hình. Nếu không nhờ Chi Sâm phát hiện kịp thời... không cần tôi nói, cậu cũng đoán được chuyện sau đó sẽ tệ đến mức nào."

 

Nếu hắn chịu hợp tác với công ty sản xuất phim truyền hình kia, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến thế. Nhưng tính hắn thế nào, An Tố Mẫn không thể không biết. Hắn nhất định sẽ không lựa chọn kiểu hợp tác bị ép buộc như vậy. Mà công ty kia lại có trong tay dàn ý cùng 100.000 chữ bản thảo của hắn, chỉ cần tìm người chỉnh sửa rồi hoàn thiện thành kịch bản, kéo được nhà đầu tư, dùng để lăng xê diễn viên mới...

 

Với tốc độ làm phim truyền hình hiện đại, muốn nhanh chóng hoàn thành một web-drama rồi phát sóng trước khi hắn kịp hoàn thiện bản truyện gốc hoàn toàn không khó. Và một khi bộ phim đạo nhái dựa theo cốt truyện của hắn được phát sóng trước, thì hắn – người lẽ ra là nạn nhân bị ăn cắp bản quyền – sẽ trở thành một kẻ đạo văn hoàn toàn.

 

Một khi làn sóng dư luận nổi lên, sự thật là gì đã không còn quan trọng nữa. Phía sản xuất có thể dựa vào vụ việc này để tạo độ nóng, còn cư dân mạng thì luôn đứng trên đỉnh cao đạo đức để phán xét, dù cuối cùng có chứng minh được hắn mới là tác giả gốc, là người vô tội, thì những kẻ thích hóng chuyện vẫn sẽ chỉ nhớ lấy cái scandal ban đầu.

 

Họ sẽ dùng những lời bẩn thỉu sỉ nhục hắn, chà đạp hắn hết lần này đến lần khác, gắn cho hắn cái mác "đạo văn" đầy ô nhục. Từ đó về sau, bút danh "Cửu Dương" sẽ mãi mãi gắn liền với hai chữ "đạo văn", bị vô số người sỉ vã, cho dù hắn là người viết ra câu chuyện, là người bị hại và hoàn toàn vô tội.

 

Động tác của Thẩm Tư Quá chợt dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Huyên – người đang lấy tay che mặt – cổ họng nghẹn lại như có đó mắc kẹt ở đó.

Bình Luận (0)
Comment