Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 13

Chương 12: Anh là mặt trời

 

"Thẩm Tư Quá, dù cậu chỉ là trợ lý của tôi, nhưng..." Hơi thở của Bạc Huyên rất nhẹ, thế nhưng từ nhịp phập phồng nơi lồ ng ngực cũng đủ để nhận ra tâm trạng hắn lúc này chẳng hề bình lặng: "Tôi là người vô cùng ghét bị phản bội. Vậy nên, trước khi hợp đồng giữa chúng ta kết thúc, đừng để tôi phát hiện cậu làm chuyện giống cô ta. Nếu không, tôi nhất định sẽ kiện cậu ra tòa, khiến cậu không còn chỗ đứng nào để xin việc nữa."

 

Rõ ràng là một lời đe dọa, nhưng vào tai Thẩm Tư Quá lại chẳng có chút uy hiếp nào.

 

Chắc hẳn là hắn rất đau lòng khi bị chính người mình ngày đêm kề cận, dốc lòng tin tưởng, đâm một nhát chí mạng.

 

Một người vốn đã nhạy cảm, cẩn trọng giấu đi bất an và tự ti vào trong lại thật sự cố gắng muốn chống đỡ cả bầu trời vì người yêu. Thế mà cuối cùng, vẫn bị phản bội vào lúc không ngờ nhất.

 

Khoảnh khắc phát hiện ra sự thật, liệu hắn có nghe thấy âm thanh sụp đổ của cả thế giới không?

 

Mắt Thẩm Tư Quá giật giật, anh nhẹ giọng hỏi: "Anh có kiện cô ta không?"

 

"Ngày biết chuyện từ Chi Sâm, tôi đã đuổi cô ta ra khỏi đây." Bạc Huyên thản nhiên kể lại, hắn dửng dưng như thể đó là chuyện của người khác vậy: "Tôi ném hết đồ trong phòng dành khách của cô ta ra ngoài, rồi về phòng mình, gom toàn bộ những thứ cô ta từng chạm vào, cả chăn ga gối đệm cũng vứt sạch ra ngoài. Cô ta cứ níu kéo không chịu đi, nên cuối cùng, sau khi ném xong đồ, tôi lôi cô ta ra khỏi cửa, gọi bảo vệ tới đưa cô ta đi. Những việc sau đó, kể cả xử lý trách nhiệm pháp lý hay đàm phán với bên công ty làm phim, đều do Chúc Chi Sâm và luật sư lo."

 

Nói đến đây, Bạc Huyên bất ngờ ngồi thẳng dậy, mí mắt cụp xuống che khuất đôi mắt đã mất đi ánh sáng từ lâu. Hắn hơi nghiêng người về phía Thẩm Tư Quá, cất giọng lạnh như băng: "Tôi nghĩ, có lẽ cô ta đã bị tôi dồn đến đường cùng nên mới quay lại tìm tôi. Nhưng tiếc là, tôi sẽ không tha thứ cho cô ta, cũng chẳng muốn nghe cô ta biện minh. Dù có lý do gì đi nữa, cũng không đủ để biện hộ cho việc cô ta phản bội tôi."

 

Con người cho dù có rơi vào hoàn cảnh éo le đến mấy, cũng không nên lấy đó là cái cớ để làm tổn thương người khác, nhất là người gần gũi bên cạnh mình.

 

Từ khoảnh khắc lựa chọn phản bội, mọi thứ đã không còn đường lui nữa.

 

"Nhưng thật ra, anh chưa từng nói... anh muốn ép cô ta vào chỗ chết." Thẩm Tư Quá nhìn thấu vẻ ngoài cứng rắn cay nghiệt của người đàn ông trước mặt.

 

Bạc Huyên vốn không phải người máu lạnh, việc đuổi người đi chỉ là phản ứng bản năng khi bị tổn thương sâu sắc. Nếu thật sự muốn An Tố Mẫn phải trả giá, nếu thật sự muốn đẩy cô ta vào ngõ cụt, thì không phải đến hơn nửa năm sau cô ta mới dám quay lại tìm hắn.

 

Chỉ e rằng, ngay từ đầu, Bạc Huyên vẫn để lại cho cô ta một con đường sống. Dù sao cũng đã gắn bó với nhau nhiều năm tháng, hắn cũng không thể vô tình đến nỗi một dao cắt đi sợi dây cứu sinh của cô ta.

 

Suy cho cùng, Bạc Huyên vẫn quá mềm lòng.

 

Thẩm Tư Quá cười nhẹ, lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau sạch tinh dầu còn sót trên tay, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Bạc Huyên, kéo tay hắn chạm vào khóe môi đang cong lên của mình, nói: "Anh Bạc, xin hãy tin vào đạo đức nghề nghiệp của tôi."

 

Bạc Huyên hơi giật tay định rút lại, nhưng hiếm khi Thẩm Tư Quá lại kiên quyết không chịu buông ra như thế. Hắn khựng lại một chút, rồi đổi sang dùng tay mình nhẹ nhàng giữ lấy cằm Thẩm Tư Quá, ngón cái dừng lại nơi khóe môi anh.

 

Ngón cái không phải là ngón thường dùng để đọc chữ nổi, nên đầu ngón tay không có vết chai dày như mấy ngón khác. Khi chạm vào làn da nơi khóe môi Thẩm Tư Quá, cảm giác mềm mại càng rõ ràng hơn.

 

Bạc Huyên không khỏi ngây người, da thịt Thẩm Tư Quá ấm hơn đầu ngón tay hắn, dòng chảy ấm áp ấy như chảy vào lòng bàn tay, xuyên thẳng vào trong lòng hắn. Bạc Huyên nhíu mày, theo phản xạ buột miệng nói: "Tôi dựa vào gì để tin cậu?"

 

"Cũng đúng, anh chẳng cần phải tin tôi." Thẩm Tư Quá không hề giận, anh vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng buông tay Bạc Huyên ra: "Vậy tin vào chính anh, được không?"

 

Bạc Huyên không trả lời, gương mặt hắn có chút bối rối, nhất thời chưa hiểu rõ hàm ý trong câu nói kia của Thẩm Tư Quá.

 

"Trước đây tôi từng đọc tiểu thuyết của Higashino Keigo, cuốn Bạch Dạ Hành*. Trong đó có một đoạn làm tôi ấn tượng sâu sắc đến nỗi đã thuộc lòng từ lâu." Thẩm Tư Quá vẫn ngẩng đầu nhìn Bạc Huyên, anh từ từ nói: "Trong một ngày, có lúc mặt trời lên cao, cũng có lúc mặt trời lặn xuống. Đời người cũng thế, có ban ngày thì phải có đêm đen, chỉ là không giống như mặt trời kia, lúc lặn lúc mọc theo định kỳ. Có một số người, cả đời đều sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, cũng có một số người lại không thể không sống trong đêm đen tăm tối. Điều con người ta sợ hãi, chính là vầng dương vẫn luôn tồn tại kia lặn xuống rồi không mọc lên nữa, cũng chính là sợ hãi ánh sáng vốn chiếu lên người mình đột nhiên biến mất."

 

*Bạch dạ hành là một tiểu thuyết trinh thám của nhà văn Nhật Bản Keigo Higashino, được đăng nhiều kỳ trên tạp chí tiểu thuyết hàng tháng Subaru của Shueisha từ tháng 1 năm 1997 đến tháng 1 năm 1999

 

"Vì công việc, tôi đã từng gặp rất nhiều người bị mất thị lực sau này. Họ vì nhiều lý do mà đánh mất ánh sáng, cuộc sống từ đó bị đảo lộn hoàn toàn. Với họ, đó là khoảnh khắc từ ban ngày đột ngột bước vào đêm tối và phần lớn trong số họ, cả đời này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng một lần nào nữa, chỉ có thể mãi mãi sống trong bóng tối mịt mùng. Anh Bạc, anh không phải người khó chăm sóc nhất mà tôi từng gặp, nhưng là người tôi thấy đã nỗ lực rất nhiều để thoát khỏi bóng tối. Dù cơ thể không thể bước ra khỏi màn đêm, nhưng trong cách anh đối mặt với cuộc đời, anh vẫn luôn không ngừng đấu tranh chống lại mọi khó khăn, chống lại cả trầm cảm. Anh luôn có người chăm sóc, nhưng khả năng tự lập của anh là tốt nhất trong những bệnh nhân tôi từng phụ trách. Anh không thể hoàn thành luận văn tốt nghiệp nên phải dở dang việc học đại học, nhưng anh vẫn có thể sống dựa vào năng lực sáng tác của mình."

 

Nói đến đây, Thẩm Tư Quá khựng lại, anh chăm chú nhìn khuôn mặt thất thần của Bạc Huyên. Anh không làm thêm bất cứ động tác thân mật nào, chỉ dùng giọng chân thành nhất nói: "Tôi chỉ là một điều dưỡng anh thuê để hỗ trợ công việc, giúp đỡ sinh hoạt nên anh không cần phải đặt vào tôi quá nhiều niềm tin không cần thiết. Nhưng anh nên tin vào chính mình. Tin vào năng lực của bản thân. Tin rằng anh không hề thua kém bất kỳ người bình thường nào. Dù An Tố Mẫn từng nói gì, làm gì, cũng đừng vì sự phản bội của cô ta mà nghi ngờ chính mình. Anh Bạc, anh không cần phải sợ ánh sáng từng chiếu lên người mình sẽ biến mất, bởi vì chính anh là mặt trời. Sự tồn tại của anh đã là ánh sáng rồi."

 

Trước đó, Thẩm Tư Quá từng mơ hồ suy đoán về người trợ lý cũ kia, nhưng không ngờ sự thật lại tàn nhẫn đến vậy. Là một điều dưỡng có nhiều năm kinh nghiệm, anh hiểu rõ người khuyết tật yếu thế nhường nào, cũng biết họ nhạy cảm và dễ tổn thương đến mức nào. Với Bạc Huyên, sự phản bội ấy là một đòn chí mạng còn nặng nề hơn rất nhiều so với người bình thường.

 

Huống chi, cho dù đặt bất kỳ ai vào tình huống đó, thì đó vốn dĩ cũng đã là một cú sốc lớn.

 

Ấy vậy mà Bạc Huyên vẫn có thể nhanh chóng vực dậy, thuê trợ lý mới, tiếp tục sáng tác tiểu thuyết.

 

Thật ra, hắn mạnh mẽ hơn mình tưởng rất nhiều, kiên cường hơn mình nghĩ rất nhiều.

 

Với tư cách là điều dưỡng của hắn, Thẩm Tư Quá hy vọng hắn có thể nhận ra và tin vào điều đó.

 

Bàn tay đang giữ lấy cằm Thẩm Tư Quá run nhẹ một cái rồi buông lỏng.

 

Hình như Bạc Huyên định đẩy anh ra để đứng dậy rời đi, nhưng hắn lại chần chừ không làm. Hắn rụt tay lại, luống cuống chống tay lên tay vịn ghế sofa rồi quay mặt đi không muốn để Thẩm Tư Quá thấy gương mặt lúc này của mình.

 

Hắn thấy mình rất chật vật. Không phải vì nhắc lại chuyện bị người yêu phản bội, mà là vì trong lòng lại bị một người mới ở bên cạnh chưa đầy ba tháng nhìn thấu, cảm giác chật vật ấy còn pha lẫn cả một sự ngượng ngùng khó hiểu.

 

Hắn chưa từng nói với ai. Dù là trong những buổi trị liệu tâm lý, hắn cũng chưa từng thừa nhận với bác sĩ rằng...

 

Thật ra, hắn vẫn luôn rất sợ hãi.

 

Đối với hắn mà nói, chuyện đau khổ nhất không phải là từ một ngôi sao tương lai từng được ngưỡng mộ trở thành một đối tượng đáng thương bị người khác thương hại, mà là ánh sáng từng soi rọi lên hắn đã vụt tắt. Dường như chỉ sau một đêm, Bạc Huyên đã trở nên mờ nhạt không chút ánh sáng, không biết phải làm gì, cũng không biết phải dùng điều gì để chứng minh giá trị cũng như ý nghĩa tồn tại của bản thân.

 

Bạc Huyên luôn tin tưởng rằng mỗi người đều có giá trị tồn tại riêng, đều có ý nghĩa tồn tại trong xã hội này. Cho đến khi bản thân trở thành người tàn tật, sống mãi trong bóng tối, hoàn toàn mất đi ánh sáng từng khiến hắn rực rỡ chói lọi, hắn mới biết thì ra bản thân cũng sẽ mất tự tin, cũng sẽ tự ti vì sự bất lực của mình. Và trái ngược với việc lòng tự tin sụp đổ, chính là lòng tự tôn tăng trưởng gấp bội.

 

Hắn từ chối thừa nhận khiếm khuyết của mình, từ chối được chăm sóc, từ chối bị đồng cảm một cách vô nghĩa. Lòng tự tôn vốn dĩ không cần được nâng niu trước kia, sau khi bị mù lại đột nhiên phình to. Hắn trở nên sợ bị nghi ngờ hơn bất cứ ai, đồng thời cũng nghi ngờ bản thân sâu sắc hơn bất kỳ ai.

 

Tất cả những nỗ lực của hắn đều là để chứng minh mình vẫn còn giá trị, vẫn còn khả năng chứ không phải một kẻ vô dụng.

 

Thế nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết, nếu không có mẹ — một người phụ nữ thành đạt — chống lưng cho hắn trong những năm đầu suy sụp, cho phép hắn ăn bám ở nhà sau khi ra khỏi viện điều dưỡng, lấy danh nghĩa điều trị trầm cảm, suy ngẫm về cuộc đời mà chẳng cần làm gì; nếu sau đó khi bắt đầu viết lách, không có Chúc Chi Sâm hỗ trợ quản lý tài chính, thay hắn giám sát các khoản đầu tư, còn giúp hắn thành lập đội ngũ chuyên nghiệp lúc sự nghiệp viết lách bắt đầu khởi sắc; thì hắn sẽ không thể có được thành tựu như hôm nay, cũng sẽ không thể sớm phát hiện An Tố Mẫn đang giở trò sau lưng mà kịp thời cắt đứt quan hệ với cô ta.

 

Rất có thể, hắn chỉ có thể trở thành một người hưởng trợ cấp của chính phủ, sống qua ngày dựa vào khoản tiền hỗ trợ ít ỏi, không tìm được một công việc ra hồn. Hoặc là, giống như hiện tại, trở thành một kẻ bị dân mạng mỉa mai là kẻ đạo văn, ngay cả kỹ năng mưu sinh cuối cùng cũng bị tước đoạt, chưa biết chừng còn phải ra tòa và gánh nợ.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)

 

Sau khi mất đi thị lực, tất cả những gì hắn đạt được đều không phải dựa vào chính mình. Không giống trước kia, lúc chưa bị mù, hắn có thể không dựa vào mẹ mà vẫn giành được cơ hội xứng đáng, tự mình gánh vác cuộc sống. Không cần Chúc Chi Sâm, hắn cũng có thể tự làm nên sự nghiệp. Hắn chưa từng trốn tránh sự thật này, chính vì những điều ấy mà càng lúc hắn càng nghi ngờ bản thân.

 

Trong sự tự nghi ngờ lặp đi lặp lại ấy, Bạc Huyên càng lúc càng mất tự tin, cũng càng lúc càng sợ hãi.

 

Hắn sợ mình không chỉ đã mất đi ánh sáng từng có, mà còn đánh mất cả giá trị cùng với ý nghĩa tồn tại của bản thân.

 

Thế nhưng vào giây phút này, Thẩm Tư Quá lại đứng trước mặt hắn, dùng một giọng nói chân thành tha thiết nói với hắn rằng, không cần phải sợ hãi, vì chính hắn là mặt trời, sự tồn tại của hắn đã là ánh sáng rồi.

 

Thẩm Tư Quá nhìn thấu nội tâm của hắn.

 

Bạc Huyên im lặng hồi lâu không nói gì, cho đến khi Thẩm Tư Quá vì tê chân mà phải chống tay lên bàn đổi sang tư thế quỳ gối.

 

"Thẩm Tư Quá, mặt trời là thứ có thể chiếu sáng người khác, nhưng tôi..."

 

Bạc Huyên muốn phủ định lời nói của Thẩm Tư Quá, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị anh cắt lời.

 

"Anh có thể. Tiểu thuyết của anh có nhiều độc giả ủng hộ như vậy, có nhiều người hâm mộ đến thế, tất cả đều là minh chứng. Có thể anh không biết mình đã mang lại bao nhiêu sức mạnh và hy vọng cho người khác, nhưng xin anh đừng phủ nhận bản thân." Thẩm Tư Quá kiên định nói, từng câu từng chữ đều chất chứa sự tin tưởng và sức mạnh cổ vũ hắn: "Anh Bạc, xin đừng bao giờ phủ nhận giá trị của mình."

 

Đừng phủ nhận bản thân. Những điều hắn có thể làm, những gì hắn đã làm, luôn nhiều hơn những gì hắn tưởng.

 

Bạc Huyên không nói gì nữa, chỉ chậm rãi quay mặt lại đối diện với Thẩm Tư Quá, rồi nâng mí mắt lên, dùng đôi mắt xám sẫm đã mờ mịt từ lâu ấy lặng lẽ "nhìn" Thẩm Tư Quá.

 

Tựa như hắn thật sự còn có thể nhìn thấy.

 

Hoặc cũng có thể, hắn thật sự đã nhìn thấy rồi.

 

Thấy được mặt trời đang dần lên, thấy được ánh sáng rọi chiếu khắp ban ngày.

Bình Luận (0)
Comment