Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 15

Chương 14: Tôi có hơi không ổn

 

Bạc Huyên cảm thấy gần đây bản thân có hơi... không bình thường.

 

Biểu hiện rõ rệt nhất chính là, thân là người bỏ tiền thuê người, vậy mà hắn lại tự tay vào bếp nấu cơm cho trợ lý của mình.

 

Trợ lý kiêm đủ vai trò Thẩm Tư Quá tối qua có xin nghỉ một ngày, nói là có việc riêng cần ra ngoài xử lý. Hắn rất thoải mái đồng ý. Sáng nay người ta rời khỏi nhà đi làm việc, còn hắn thì tập trung ngồi trong phòng làm việc viết xong một đoạn cốt truyện quan trọng, thúc đẩy được tiến trình cả bộ tiểu thuyết. Tâm trạng hắn vui vẻ nên quyết định nghỉ ngơi một chút, xuống bếp làm bữa trưa cho mình.

 

Có lẽ dạo gần đây việc viết lách thuận lợi, tâm trạng hắn cũng phấn chấn hơn, không còn hay nổi cáu với Thẩm Tư Quá nữa. Thế nhưng đồng thời, hắn cũng bắt đầu không thích cảm giác Thẩm Tư Quá rời khỏi tầm kiểm soát của mình, giống như hôm nay anh xin nghỉ đi ra ngoài, hắn rất muốn nhắn tin hỏi cho rõ rốt cuộc anh đi đâu, khi nào mới chịu quay về.

 

Nhưng suy cho cùng, đối phương cũng chỉ là nhân viên do hắn thuê tới để hỗ trợ viết lách kiêm chăm sóc sức khỏe hằng ngày. Dù trên danh nghĩa là trợ lý riêng, hắn cũng không thể thật sự tước đoạt hết tự do sinh hoạt cũng như cuộc sống cá nhân của người ta. Một ông chủ lại nảy sinh h@m muốn kiểm soát đối với trợ lý, đúng là... không được hợp lý cho lắm.

 

Có lẽ do dạo gần đây ngày nào cũng cùng nhau ra vào, ăn uống ngủ nghỉ đều có nhau, hắn đã quá quen với sự có mặt của Thẩm Tư Quá. Đến khi trợ lý Thẩm vắng mặt một chút thôi là hắn liền cảm thấy thiếu thiếu, không quen.

 

Bữa trưa hôm nay Bạc Huyên làm món mì ý, vì nó đơn giản, nhanh gọn.

 

Mì luộc mềm xong thì xào thêm chút thịt xông khói và cà rốt, sau đó đổ hũ sốt húng quế làm từ hôm trước vào đảo đều là xong. Dao trong bếp đều có vỏ bọc bảo vệ, mà hắn cũng quen tay rồi nên khi cắt cà rốt thành hạt lựu cũng chẳng sợ cắt vào tay.

 

Không ngờ là cuối cùng hắn lại thất bại ở khâu định lượng.

 

Không biết lúc luộc mì và xào nguyên liệu đầu óc hắn đang mải nghĩ gì mà tay cứ làm tới, kết quả khi bày ra đĩa mới phát hiện mình làm dư mất một phần, thành ra có đúng hai phần ăn.

 

Bạc Huyên đứng trong bếp nhìn hai đĩa mì ý trước mặt, chỉ thấy hết nói nổi với bản thân.

 

Hắn đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại làm hai phần?

 

Thẩm Tư Quá đã xin nghỉ còn chưa biết khi nào mới về, chẳng lẽ hắn đang lo người ta ra ngoài bận quá không kịp ăn trưa sao?

 

Hắn là "kim chủ" trả lương cho người ta, mắc gì phải lo mấy chuyện vặt vãnh như thế cho trợ lý?

 

Nghĩ thế nhưng rồi vẫn không nhịn được, Bạc Huyên móc điện thoại từ túi quần ra, gửi cho Thẩm Tư Quá một tin nhắn WeChat: "Tôi lỡ làm cơm trưa hơi nhiều, về ăn nốt giúp tôi."

 

Giọng điệu chẳng mấy thân thiện, lời nói cũng khó nghe, như thể đang bảo người ta ăn cơm thừa của mình vậy.

 

Nhưng... quan tâm mấy chuyện đó làm gì?

 

Mở ngăn kéo lấy bộ muỗng nĩa ra, Bạc Huyên bưng một phần mì ra bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ, hắn vốn đã quen nói chuyện khó nghe, thái độ cũng chẳng mấy dễ chịu, Thẩm Tư Quá chắc chắn không vì mấy câu đó mà giận dỗi đâu nhỉ. Hơn nữa, hắn còn chủ động làm dư ra một phần cho anh, để anh đi vắng về nhà là có cơm ăn, nói năng có không được thân thiện một chút cũng có sao đâu?

 

Hắn mở điện thoại bật đoạn ghi âm đang nghe dở lên. Đó là một cuốn sách mới phát hành, hiện chưa có bản chữ nổi, nên ngoài việc giúp hắn xử lý công việc cùng với sinh hoạt hằng ngày ra, Thẩm Tư Quá còn tranh thủ đọc sách, thu âm lại từng đoạn gửi vào điện thoại cho hắn. Gần đây, mỗi tối trước khi đi ngủ hắn đều mở nghe và sắp nghe hết rồi.

 

Giọng đọc của Thẩm Tư Quá thật sự rất hay, phát âm rõ ràng, nhấn nhá vừa đủ, cảm xúc cũng rất đúng chỗ. Bạc Huyên nghĩ, nếu sau này anh không muốn làm điều dưỡng nữa, có thể cân nhắc thử làm phát thanh viên hay diễn viên lồng tiếng, chắc chắn sẽ làm nên chuyện.

 

Dừng đoạn ghi âm lại, Bạc Huyên hơi ngẩn người.

 

Dù sao đi nữa, hắn cũng đâu có định để Thẩm Tư Quá làm điều dưỡng cho mình cả đời.

 

Đợi khi cuốn tiểu thuyết cuối cùng hoàn thành, hợp đồng giữa hai người kết thúc, hắn sẽ để Thẩm Tư Quá rời đi.

 

Khi đó, hắn cũng sẽ không cần điều dưỡng hay trợ lý gì nữa.

 

Buổi chiều trời khá đẹp, Bạc Huyên đột nhiên nổi hứng muốn đi dạo quanh biệt thự, hắn không nghĩ nhiều lập tức cầm gậy dò đường rồi ra ngoài.

 

Từ khi thích nghi với cuộc sống của người mù, mặc dù lúc đầu có An Tố Mẫn ở bên, nhưng thật ra hắn cũng từng nhiều lần tự mình ra ngoài. Con người vốn là sinh vật độc lập, An Tố Mẫn đâu thể kè kè bên cạnh hắn 24 tiếng được, mà hắn thì chưa bao giờ cần sự chăm sóc tới mức... như thể mình không có khả năng sống độc lập.

 

Sở dĩ người ta thường nói phạm vi hoạt động của người khiếm thị bị hạn chế, phần lớn là vì họ dễ gặp sự cố trong môi trường xa lạ do không quen thuộc với xung quanh, ít nhất thì va vấp là chuyện khó tránh khỏi. Một mặt khác, khi cần di chuyển bằng tàu điện ngầm hoặc máy bay, nếu không có người đi cùng, họ đều phải đăng ký trước để nhân viên chuẩn bị các biện pháp hỗ trợ, vì dù là tàu hay máy bay thì người khiếm thị cũng được xếp vào nhóm hành khách quan trọng cần phục vụ đặc biệt.

 

Dịch vụ đặc biệt ở đây bao gồm việc dẫn người khiếm thị đến khu vực chờ riêng, cổng soát vé, nếu là đi tàu điện ngầm, tùy tình hình nhân viên có thể đưa ra tận sân ga, còn nếu là đi máy bay thì sẽ có người hộ tống lên khoang. Dù là phương tiện nào, đều có nhân viên dẫn đến đúng chỗ ngồi đã đặt, trong suốt hành trình cũng sẽ được tiếp viên đặc biệt chú ý hỗ trợ.

 

Tất cả những điều đó là dịch vụ cơ bản dành cho hành khách cần hỗ trợ đặc biệt, nhưng mỗi một bước như vậy đều cần nhân viên thay ca tiếp nhận, đồng thời phải ghi chép vào sổ, hoàn thành thủ tục xác nhận bằng chữ ký. Khối lượng công việc tuy nhìn qua có vẻ không nhiều, nhưng thực tế sắp xếp đâu vào đó lại chẳng hề dễ dàng. Do vậy, càng cần sự phối hợp từ phía hành khách khiếm thị, phải đăng ký trước theo đúng quy định.

 

Ngoài việc các thủ tục rườm rà khi phải đi xa và lựa chọn phương tiện, còn có một điều quan trọng hơn, đó là môi trường xa lạ thực chất mang đến áp lực tinh thần cho người khiếm thị còn lớn hơn người ta tưởng rất nhiều.

 

Thử nghĩ mà xem, ngay cả người bình thường khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ cũng dễ thấy hơi bất an vì chưa quen đường sá, vừa đi vừa phải mở điện thoại tra bản đồ hoặc hỏi đường, huống chi là người không nhìn thấy gì như người khiếm thị? Chỉ riêng việc rời khỏi ga tàu điện ngầm hay sân bay thôi cũng đã có thể gặp phải tài xế gian manh, chở đi lòng vòng để moi tiền khách. Dù trong lòng có nghi ngờ cũng không dám nói ra, lỡ như đối phương nổi giận, từ chối chở nữa rồi ném người xuống giữa đường hoặc thả ở nơi hẻo lánh không bóng người, thì hậu quả càng khó lường. Cho nên, nhiều lúc biết rõ là đang bị lừa mà vẫn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

 

Dù có may mắn đến được khách sạn hay nhà nghỉ an toàn, tiếp đó cũng vẫn phải đối mặt với tình trạng định vị không chính xác, dễ lạc đường hoặc quanh quẩn trong một khu mà không biết lối ra. Mặc dù hiện nay các ứng dụng di động có chức năng rất mạnh mẽ, như những phần mềm chỉ đường chuyên biệt cho người khiếm thị có cả tính năng xác định góc độ giữa vị trí hiện tại và phương hướng đến đích, chỉ cần thiết lập địa điểm, nếu đi lệch hướng sẽ có thông báo, góc càng nhỏ tức là đang đi đúng hướng. Nhưng điều hạn chế là chưa thể định vị chính xác trong nhà, định vị ngoài trời cũng chưa đủ chuẩn xác, nhiều lúc ứng dụng đã kết thúc chỉ đường mà vẫn chưa tìm được đúng nơi, cuối cùng vẫn phải hỏi người qua đường. Và quan trọng nhất là, tất cả các ứng dụng đó đều cần phải có internet. Một khi tín hiệu yếu hoặc mất hẳn, thì đối với người khiếm thị, đó lại là một thử thách khác đầy khó khăn.

 

Còn rất nhiều vấn đề khác nữa. Chính vì những rắc rối vụn vặt như thế, nên từ một người từng rất thích ra ngoài, đi du lịch lấy cảm hứng, Bạc Huyên sau khi mất thị lực đã dần dần trở thành người không còn mặn mà với việc ra khỏi nhà. Hắn đã quen với cuộc sống của người khiếm thị, cũng từng tích lũy được nhiều kinh nghiệm để có thể tự mình đi xa. Chỉ khi ra nước ngoài để thu thập tư liệu viết tiểu thuyết, hắn mới nhờ An Tố Mẫn cố gắng đi cùng mình suốt cả hành trình. Nhưng không thể phủ nhận rằng, việc ra ngoài đối với hắn giờ đây không còn là một điều gì đáng mong đợi nữa, hắn khó mà tận hưởng được việc đi du lịch bằng một tâm thế thư thái.

 

Luôn trong trạng thái lo lắng, luôn có nỗi sợ, thần kinh luôn căng thẳng để tự bảo vệ bản thân, những lúc hắn thật sự có thể thả lỏng, thật sự là rất hiếm hoi.

 

Trước đây Bạc Huyên vẫn thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo ở khu vực trước biệt thự một mình hoặc sẽ đi cùng An Tố Mẫn, nên hắn khá quen với cảnh vật ở đây. Chỉ là đã hơn nửa năm không đi lại con đường này, hôm nay một lần nữa đơn độc tản bộ sau khoảng thời gian dài, hắn thấy có hơi mới mẻ.

 

Gậy dò đường chuyên dùng cho người khiếm thị có màu trắng, cách tay cầm khoảng mười centimet sẽ có một đoạn đánh dấu màu đỏ, đó là băng phản quang tiêu chuẩn; còn với người vừa khiếm thị vừa khiếm thính, họ sẽ dùng gậy xen kẽ đỏ và trắng.

 

Bạc Huyên đi không nhanh, cây gậy dò đường trong tay hắn gõ xuống mặt đất theo từng nhịp. Gậy hắn dùng là loại gậy thông minh điện tử mới mua năm ngoái, có chức năng dò chướng ngại vật bằng sóng siêu âm và nhắc nhở định hướng bằng giọng nói, nhưng đối với hắn thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Cách hắn quen dùng để dò đường cũng không phải phương pháp ba điểm, mà là kiểu quét từ trái sang phải.

 

Nắng chiều khá rực rỡ, chiếu lên người khiến da có cảm giác hơi nóng nhưng không đến mức gay gắt; làn gió khô mát thổi tới mang theo hương thơm tươi mát của cỏ cây hoa lá. Bạc Huyên vừa đi vừa ngửi hương thơm lơ lửng trong không khí, đúng là có cảm giác thư thái của một buổi chiều hè yên ả.

 

So với khứu giác, hắn vẫn quen dựa vào xúc giác và thính giác hơn, nhưng đối với người mù mà nói, khứu giác cũng là một giác quan rất quan trọng.

 

Không biết đi được bao lâu, khu ngoại ô yên tĩnh cách xa sự ồn ào của trung tâm thành phố, lại còn là khu biệt thự, môi trường so với khu dân cư bình thường yên tĩnh và dễ chịu hơn nhiều, tâm trạng Bạc Huyên cũng không tệ, thỉnh thoảng bảo vệ đi qua chào hắn, hắn cũng sẽ gật đầu mỉm cười đáp lại.

 

Lúc tản bộ, hắn để đầu óc thảnh thơi, không nghĩ đến tình tiết truyện hay nhân vật gì cả.

 

Chăm chú tập trung vào công việc dĩ nhiên là rất quan trọng, nhưng biết rút mình ra đúng lúc để đầu óc được thư giãn cũng quan trọng không kém.

 

Đi trên đường, nghe những âm thanh nhỏ xung quanh, Bạc Huyên hình dung cảnh vật nơi mình đang đứng, lại chắp nối nghĩ đến một số chuyện xảy ra gần đây, bỗng cảm thấy dường như sau khi Thẩm Tư Quá xuất hiện, rất nhiều chuyện không còn khiến hắn khó chịu như trước nữa.

 

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên một chút, Bạc Huyên nghĩ, đúng là điều dưỡng viên chăm sóc chuyên nghiệp, khá xứng đáng với mức thù lao cao hơn bình thường kia.

 

Bạc Huyên vừa định về nhà thì điện thoại đổ chương.

 

Hắn dừng bước nghe máy, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo như nước suối của Thẩm Tư Quá chảy vào tai hắn.

 

"Anh Bạc, anh đi đâu vậy?"

 

Giọng nói của Thẩm Tư Quá khá căng thẳng, như thể về đến nhà phát hiện hắn không có ở đó nên không kìm được mà lo lắng gọi ngay cho hắn.

 

Bạc Huyên theo thói quen gõ nhẹ cây gậy xuống đất, hắn đáp: "Ra ngoài đi dạo, ở gần nhà thôi."

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, lúc mở miệng lại thì như trút được gánh nặng, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: "Cần tôi đến đón anh không?"

 

"Không cần, tôi cũng đang định về rồi." Bạc Huyên vừa nói vừa gõ nhẹ ngón tay lên mặt sau điện thoại rồi cúp máy.

 

Thẩm Tư Quá biết thói quen này của hắn, khi đang gọi mà hắn gõ nhẹ lên điện thoại nghĩa là đã quyết định cúp máy, không cần nói thêm gì nữa.

 

Biết Thẩm Tư Quá đã về nhà, bước chân quay về của Bạc Huyên cũng vô thức nhanh hơn lúc đi.

 

Khi đẩy cổng trước sân bước vào, Bạc Huyên nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Tư Quá đi về phía mình, rồi trước khi hắn kịp nghĩ xem liệu có phải đối phương đã đứng chờ ở cửa từ lúc gọi điện hay không, thì Thẩm Tư Quá đã đứng ngay trước mặt hắn.

 

"Công việc xử lý xong rồi?" Bạc Huyên hỏi.

 

Thẩm Tư Quá không trả lời ngay, dường như anh không ngờ hắn vừa mở miệng đã quan tâm đ ến công việc của người trợ lý như mình, anh sững người một chút rồi mới đáp: "Xong rồi."

 

Bạc Huyên gật đầu, thu cây gậy trong tay lại: "Vậy vào nhà thôi."

 

Gậy ở tay trái, tay phải hắn thuận theo nắm lấy tay Thẩm Tư Quá.

 

Thật ra Bạc Huyên không có ý định nắm tay Thẩm Tư Quá, nhưng hắn không nhìn thấy, lại ngang tầm với Thẩm Tư Quá, lúc đưa tay ra mò mẫm thì vừa khéo nắm trúng tay anh.

 

Lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi vừa vặn bao lấy bàn tay gầy gò, khô ráo kia.

 

Cả hai đều không khỏi sững người.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Bạc Huyên như bị điện giật mà hất mạnh tay ra.

 

Thế nhưng, cảm giác tê dại nơi lòng bàn tay lại nhanh chóng theo dòng máu chạy thẳng đến tim.

 

Bàn tay buông xuống nắm chặt lại thành nắm đấm, Bạc Huyên vòng qua Thẩm Tư Quá định vào nhà, nhưng khi bước nhanh lên phía trước thì giẫm phải một nhánh cây nhỏ chưa được quét dọn, bàn chân loạng choạng suýt ngã, vừa mới đứng vững là đã bị Thẩm Tư Quá đưa tay ra nắm lấy cánh tay.

 

Tim Bạc Huyên đập thình thịch, hắn cau mày, mặt tái xanh mà quát: "Buông ra!"

 

Thẩm Tư Quá có lẽ bị cơn giận dữ đột ngột của hắn dọa sợ, anh lập tức buông tay.

 

Quay lưng về phía Thẩm Tư Quá, hơi thở của Bạc Huyên gấp gáp hẳn lên, trên trán bị tóc mái che phủ lờ mờ hiện lên đường gân xanh.

 

Không ổn, phản ứng vừa rồi của cơ thể... không phải là ảo giác.

 

Hắn thật sự có hơi không ổn lắm.

 

Lời tác giả:

 

Anh Bạc: Gì thế này, rõ ràng tôi là trai thẳng mà!

 

Cơ Mạt: Tin tôi đi, anh có thể cong được mà!

 

Anh Bạc: Cút, tôi là trai thẳng, đừng có bẻ cong tôi!

 

Cơ Mạt: (vô tội) Rõ ràng là anh tự bẻ cong mình, đừng có hất bước bẩn người khác!

 

Tiểu Thẩm: (ngơ ngác) Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì đây?

 

Cơ Mạt: Cứ tiếp tục dùng giọng nói dụ dỗ chồng tương lai của anh đi, rồi sẽ có một ngày anh tắm rửa sạch sẽ, nằm yên hưởng trọn hạnh phúc phần đời còn lại!

Bình Luận (0)
Comment