Chương 15: Anh chạm vào tôi một chút đi
Thẩm Tư Quá ăn mì ý do Bạc Huyên làm xong thì dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi mới từ từ lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ chính, anh do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
Vừa nãy hai người còn giằng co ngoài sân một lúc mới vào nhà, Bạc Huyên vừa bước vào đã lập tức lên lầu tự nhốt mình trong phòng không nói một lời. Thẩm Tư Quá đoán không ra hắn đang nghĩ gì, nên cũng không tiện làm phiền hắn. Ban đầu anh định vào phòng làm việc hiệu đính bản thảo, nhưng khi thấy phần mì ý trong bếp do Bạc Huyên chuẩn bị cho mình, tâm trạng vốn uể oải lại bỗng vui vẻ hẳn lên.
Anh dậy từ sớm, bận rộn cả ngày nên vẫn chưa ăn gì. Thật ra bụng cũng đã đói, chỉ là tâm trạng không tốt thành ra chẳng có cảm giác thèm ăn. Nhưng đó là bữa trưa mà Bạc Huyên đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà đem mì bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi ngồi vào bàn ăn, từ tốn thưởng thức phần ăn trưa muộn đã thành bữa xế chiều này.
Từ lúc vào phòng, Bạc Huyên vẫn im lặng không phát ra một tiếng động. Thẩm Tư Quá đứng trước cửa phòng rất lâu mà cũng không nghe được gì ở bên trong. Anh cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn vì lo lắng mà giơ tay gõ nhẹ lên cửa, đứng cách lớp cửa hỏi một tiếng: "Anh Bạc, anh ổn chứ?"
Trong phòng, mãi gần hai phút sau mới phát ra giọng nói trầm thấp của Bạc Huyên: "Đi hiệu đính bản thảo đi."
Cách một lớp cửa, giọng hắn nghe có hơi buồn bực, rõ ràng là đang muốn anh tạm thời đừng làm phiền mình.
Thẩm Tư Quá nghe được câu trả lời nhưng cũng không lập tức đi đến phòng làm việc, mà vẫn đứng yên một lát, anh chần chừ mở miệng: "Lúc về tôi có liên hệ với anh Chúc. Anh ấy bảo tuần sau là sinh nhật anh, dặn tôi chuẩn bị kỹ một chút, anh ấy định đến—"
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng đã bị mở mạnh ra.
Bạc Huyên nắm chặt tay nắm cửa, vẻ mặt đầy khó chịu và bực bội: "Tôi bảo cậu đi hiệu đính bản thảo! Cậu là trợ lý của tôi, sinh nhật tôi muốn tổ chức thế nào là do tôi quyết định, cậu nghe lời Chúc Chi Sâm làm gì?!"
Bị mắng bất ngờ như vậy, Thẩm Tư Quá không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn. Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua những chuyện xảy ra từ lúc mình về đến giờ, cố tìm xem bản thân đã làm sai ở đâu, nhưng vẫn không nghĩ ra, cuối cùng anh bình tĩnh hỏi lại: "Anh Bạc, tôi đã làm gì khiến anh không vui sao?"
Khóe mắt Bạc Huyên giật giật, nhất thời không nói được gì.
Hắn không thể nói với Thẩm Tư Quá rằng vì vô tình nắm tay anh mà trong lòng lại dấy lên những phản ứng không nên có, hiện tại hắn đang trong cơn bực dọc và rối loạn khó hiểu.
Bạc Huyên tự nhận mình chưa từng có thành kiến hay kỳ thị người đồng tính. Hắn không thấy đó là chuyện ghê tởm hay sai trái gì. Tình cảm vốn dĩ chẳng có tiêu chuẩn nào cả, thế gian này có bao nhiêu kiểu yêu đương cũng là lẽ thường tình. Vì vậy hắn luôn giữ thái độ bao dung, cởi mở đối với chuyện này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn từng nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một phần trong đó.
Bạc Huyên từ trước đến nay vẫn luôn chắc chắn rằng mình là một người đàn ông thẳng tắp yêu con gái.
Ít nhất là trước khi nắm tay Thẩm Tư Quá, hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Hồi còn trẻ, hắn cũng từng vô tư khoác vai bá cổ đám bạn nam, đùa giỡn chẳng kiêng dè gì. Khi cãi nhau với Chúc Chi Sâm cũng chẳng thiếu những lời lẽ mạnh miệng. Dù Thẩm Tư Quá trong khoảng thời gian này luôn ở bên cạnh hắn, mỗi ngày massage chăm sóc hắn, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ hắn một tay, nhưng hắn chưa từng nảy sinh bất kỳ ý nghĩ vượt rào nào, càng không có ảo tưởng gì khác thường.
Vậy mà, chuyện vừa rồi là sao?
Cảm giác tê dại khi da chạm da, cùng với nhịp tim không thể lý giải khi Thẩm Tư Quá chạm vào tay hắn sau đó, rõ ràng đó là phản ứng mà hắn từng trải qua khi rung động với An Tố Mẫn lúc ban đầu.
Về phòng, Bạc Huyên cứ nghĩ mãi, nhớ lại từng chi tiết trong khoảng thời gian mấy tháng hai người ở chung. Nhưng dù có rà soát bao nhiêu lần, hắn cũng không thấy giữa họ có gì bất thường. Mọi thứ đều rất bình thường.
Thẩm Tư Quá luôn giữ đúng bổn phận, anh chuyên nghiệp, nghiêm túc với công việc.
Còn hắn thì toàn tâm toàn ý dồn vào việc chuẩn bị và sáng tác tiểu thuyết, hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Vậy nên... vừa nãy là hắn bị thần kinh à? Hay là gần đây dùng não quá độ, đầu óc căng thẳng quá mức nên mới nảy sinh phản ứng lạ như vậy?
Thấy mặt Bạc Huyên lúc xanh lúc trắng, mà còn chẳng trả lời gì, như thể một lần nữa rơi vào thế giới suy nghĩ của riêng mình, Thẩm Tư Quá đành cẩn thận gọi: "Anh Bạc?"
Bạc Huyên chợt hoàn hồn, nhận ra Thẩm Tư Quá vẫn đang đợi mình trả lời, hắn bèn lạnh mặt, cứng nhắc nói: "Bảo cậu đi hiệu đính bản thảo thì mau đi đi, lắm lời thế làm gì."
Thẩm Tư Quá hiểu rõ anh Bạc đây không định nói ra lý do mình bỗng nổi giận, trong lòng anh vừa bất lực vừa lo lắng, nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: "Mì ý anh làm ngon lắm, tôi ăn hết rồi."
Đây là cách anh thường dùng để dỗ dành Bạc Huyên. Anh biết Bạc Huyên thích giọng mình, cũng biết khi mình hạ thấp âm lượng thì giọng nói sẽ trở nên dịu dàng hơn, phần nào có thể xoa dịu tâm trạng hắn lúc không vui. Tính tình của Bạc Huyên tuy có hơi khó chiều, nhưng thật ra cũng không đến mức khó ở chung. Chỉ cần lúc hắn nổi nóng thì mềm mỏng một chút, khéo léo khen hắn một chút, thì rất dễ dỗ.
Dùng nhu khắc cương, với Bạc Huyên mà nói thì gần như chưa từng thất bại.
Cơn giận như đấm vào bịch bông, Bạc Huyên thấy Thẩm Tư Quá đưa ra cái bậc để mình đi xuống, hắn cũng không làm khó bản thân nữa, hỏi lại: "Dọn dẹp xong rồi à?"
"Vâng." Thẩm Tư Quá quan sát sắc mặt vẫn có vẻ không được tự nhiên của Bạc Huyên, anh lùi về sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người sau đó nói tiếp: "Nếu anh Bạc không muốn có quá nhiều tiếp xúc thân thể với tôi, sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Anh luôn nhạy bén với tâm trạng của Bạc Huyên. Khi xác nhận mình không hề tự tiện quyết định thay hắn hay lỡ lời chạm vào điều mà hắn kiêng kị, thì điều duy nhất có thể khiến Bạc Huyên bỗng dưng nổi giận, chỉ còn lại cái chạm tay ban nãy cùng lần anh giơ tay ra đỡ hắn sau đó.
Vì Bạc Huyên từng có tiền sử bị khống chế, cưỡng ép tiêm thuốc an thần do cảm xúc không ổn định trong viện điều dưỡng, nên sau đó cực kỳ bài xích việc bị người khác động vào. Tuy ngày thường anh vẫn giữ chừng mực, chủ yếu là chủ động tránh né những đụng chạm không cần thiết, nhưng có lẽ do gần đây cả hai ở cạnh nhau lâu, tiếp xúc nhiều, nên anh không giữ được khoảng cách phù hợp như trước nữa thành ra mới khiến cái chạm tay ngoài ý muốn ban nãy khơi gợi phản ứng căng thẳng của Bạc Huyên?
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ lùi lại cùng câu nói kia, sắc mặt Bạc Huyên vốn vừa dịu đi một chút lập tức trở nên khó coi trở lại, hắn buột miệng: "Tôi có nói là tôi không muốn à? Cậu suốt ngày cứ tự suy đoán xem tôi nghĩ gì, Thẩm Tư Quá, đầu óc cậu sao lắm suy nghĩ thế?"
Cách gây sự gần như vô lý, trở mặt nói nặng là nói nặng, tâm trạng thay đổi thất thường, Thẩm Tư Quá thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì khiến anh nhà văn này nổi giận nữa, anh đành kiên nhẫn hạ mình: "Được, là tôi sai rồi. Anh Bạc nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi hiệu đính bản thảo đây."
Nói xong, Thẩm Tư Quá định xoay người về phòng làm việc nhưng không ngờ lại bị Bạc Huyên gọi lại.
"Đợi đã." Bạc Huyên vẫn đứng yên tại chỗ, lông mày hắn nhíu chặt hơn bình thường, giọng điệu đầy giằng co: "Cậu qua đây, để tôi chạm vào thử."
Anh nhà văn này lại một lần nữa nói ra câu nói làm người khác phải rùng mình, trợ lý Thẩm cũng không theo kịp tiết tấu của hắn, thế là anh bị đứng hình mất mấy giây.
Không phải anh chưa từng bị Bạc Huyên chạm vào. Trước đây là do anh chủ động nắm tay Bạc Huyên chạm vào vết sẹo cũ trên trán mình, sau đó cũng từng để Bạc Huyên chạm vào các đường nét gương mặt của bản thân.
Thế nhưng, lần này Bạc Huyên lại đột nhiên nói muốn "chạm vào thử", lời nói vừa mơ hồ vừa không rõ muốn chạm vào đâu, sắc mặt còn có chút lúng túng khó nhận ra, khiến người ta không khỏi thấy bối rối. Dù là một điều dưỡng từng làm nghề nhiều năm, từng nghe qua không ít yêu cầu kỳ lạ từ bệnh nhân, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Thẩm Tư Quá vẫn cảm thấy mất phương hướng, không biết nên phản ứng ra sao.
"... Là, là muốn chạm mặt sao?" Anh không chắc lắm nên dè dặt hỏi.
Bạc Huyên giơ tay ra, tựa như người vừa nói câu có dấu hiệu quấy rối nơi công sở kia không phải là mình mà khẽ hắng giọng: "Đưa tay đây."
Thẩm Tư Quá hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Bạc Huyên đang nghĩ gì, anh cúi đầu nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, lòng bàn tay hắn ngửa ra, các đốt ngón tay rõ ràng đầy sức mạnh. Anh vẫn nhớ rõ cảm giác khi bàn tay này siết lấy mình ban nãy, lòng bàn tay ẩm mồ hôi, nhiệt độ lòng bàn tay cao, hơi ấm cũng theo đó mà len lỏi vào da anh, chỉ chạm vào thôi cũng như xuyên qua da thịt mà áp lên từng mạch máu.
Thẩm Tư Quá thở dài một hơi, anh ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay anh Bạc.
Lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, ngón tay như theo bản năng khép lại, đan vào nhau.
Bàn tay chủ động kia khớp xương rõ ràng hơn hẳn, dễ dàng tạo thành tư thế bao trọn lấy bàn tay còn lại, như một kẻ sinh ra đã mang bản năng chiếm hữu, lúc nào cũng muốn giữ lấy thứ thuộc về mình.
Bạc Huyên chỉ muốn xác minh cảm giác bối rối ban nãy không phải là rung động.
Trước khi bàn tay Thẩm Tư Quá chạm vào mình, hắn hoàn toàn không có ý định sẽ nắm lấy tay anh.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc bàn tay kia, bàn tay gầy gò hơn tay hắn, lại không giống như lúc dính tinh dầu khi phải xoa bóp cho hắn mà trở nên trơn nhẫy, lần này bàn tay ấy hơi lạnh lẽo, đầu ngón tay khô ráo, sạch sẽ, còn chưa kịp suy nghĩ là cơ thể hắn đã phản ứng trước, chủ động khép tay lại rồi nắm lấy bàn tay ấy.
Không còn cảm giác tê dại như lúc vô tình chạm vào nhau ngoài sân nữa.
Anh thậm chí còn cảm nhận rõ sự vụng về trong động tác của đối phương, từ đó càng chắc chắn rằng đây không phải là hành động thường ngày của hắn.
"Anh Bạc..."
Tay bị nắm chặt, nhưng giọng nói của người kia vẫn nhẹ nhàng cất lên gọi hắn một tiếng, anh không kìm được mà giọng hơi run một chút.
Bạc Huyên nghe thấy trong giọng nói ấy có sự run nhẹ.
Hắn không đáp lại, hoặc đúng hơn là hắn hoàn toàn không còn tâm trí để đáp lại Thẩm Tư Quá, càng không còn để ý đến việc Thẩm Tư Quá sẽ nhìn mình ra sao.
Giờ phút này, toàn bộ con người hắn đều đang bị chấn động — còn lớn hơn cả khi vô tình nắm lấy tay Thẩm Tư Quá ngoài sân.
Bởi vì hắn phát hiện, mình... không muốn buông tay nữa.
Rõ ràng chỉ là một cái nắm tay rất đỗi bình thường, vậy mà trong lòng hắn lại cảm thấy một sự yên ổn đã lâu chưa từng có.
Giống như cuối cùng hắn cũng đã lấy lại được điều gì đó mà mình từng đánh mất.
"Thẩm Tư Quá." Bạc Huyên bước lên một bước, gương mặt vô cảm, đôi mắt xám xịt mất đi tiêu cự gắng sức muốn tìm ánh mắt của Thẩm Tư Quá, mí mắt run nhẹ vì dùng sức quá mức.
Thẩm Tư Quá kiên nhẫn chờ đợi, không hề có ý định rút tay về, vẫn luôn tin tưởng để hắn nắm lấy.
Thế nhưng, sau một lúc do dự, Bạc Huyên cuối cùng lại chẳng nói gì cả, chỉ lặng lẽ buông tay Thẩm Tư Quá ra rồi lùi về phòng đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Thẩm Tư Quá ngẩn người cúi đầu nhìn bàn tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ tay hắn, anh chớp mắt một cái, sống mũi bỗng dâng lên sự chua xót không quá mạnh nhưng cũng chẳng thể bỏ qua.
Từ khoảnh khắc bị Bạc Huyên nắm tay, tim anh đã bắt đầu đập loạn, đến khi người kia buông tay, rút tay ra rồi đóng cửa lại, tim anh mới dần dần trở lại nhịp đập bình thường.
Thẩm Tư Quá không biết rốt cuộc hắn muốn nói gì, cũng không dám nói cho hắn biết khi bị nắm tay, bản thân anh đã có một ảo giác mà lẽ ra không nên có.
Lời tác giả:
Anh Bạc: Vậy là... tôi cong rồi?
Cơ Mạt: Ừ, anh cong rồi.
Anh Bạc: Tôi 屮艸芔茻...
Cơ Mạt: Không sao, anh còn có thể cong hơn nữa ấy chứ.