Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 17

Chương 16: Tỉnh táo, kiềm chế

 

Dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng cách ở chung giữa Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá lại dần trở nên vi diệu.

 

Vốn dĩ Thẩm Tư Quá đã là người ít nói, nay ngay cả Bạc Huyên cũng trầm đi rất nhiều. Rõ ràng cả hai gần như dành phần lớn thời gian trong ngày ở cùng một không gian, vậy mà trừ những lúc trao đổi công việc ra, số lần họ nói chuyện với nhau còn chưa đến mười câu.

 

Bạc Huyên không còn muốn để Thẩm Tư Quá xoa bóp cho mình nữa, khi ở chung cũng càng cố gắng tránh mọi tiếp xúc cơ thể không cần thiết.

 

Kể từ ngày hôm đó, một bức tường vô hình trong suốt đã âm thầm dựng lên giữa hai người.

 

Lúc Chúc Chi Sâm gọi điện cho Thẩm Tư Quá thì đúng lúc Bạc Huyên vừa về phòng tắm rửa.

 

"Anh Chúc." Thẩm Tư Quá rời khỏi phòng làm việc, anh cố ý xuống lầu đi ra vườn, vừa nghe Chúc Chi Sâm dặn dò những thứ cần chuẩn bị cho sinh nhật Bạc Huyên, vừa đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."

 

Bạc Huyên vốn không muốn tổ chức sinh nhật gì cả. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, đâu còn thích mấy chuyện ồn ào như này, huống chi tính cách hắn đã thay đổi sau ngần ấy năm, bạn bè xưa cũng chẳng còn mấy người giữ liên lạc. Tạ Tuyết Vĩ vì công việc mà đang ở nước ngoài, tạm thời không thể trở về nên đã đặt quà sinh nhật online gửi về. Mấy hôm trước Thẩm Tư Quá đã ký nhận thay, là một cái máy đánh chữ chữ nổi mới toanh. Cái máy đánh chữ chữ nổi mà Bạc Huyên đang dùng là từ thời mới bắt đầu viết tiểu thuyết, tính ra cũng đã nhiều năm, giờ đổi cái mới cũng là điều dễ hiểu.

 

Biên tập của Bạc Huyên cũng tặng quà, là một quyển sách chữ nổi hiếm thấy, gần như có thể xem là bản có một không hai, đúng là món quà đầy tâm huyết.

 

Ngoài ra còn có một số quà tặng từ các đối tác khác, vì bao bì quá tinh xảo, vừa nhìn đã biết không phải là quà mang tính thực dụng đối với người khiếm thị. Thẩm Tư Quá sau khi ký nhận thì báo lại với Bạc Huyên, Bạc Huyên cũng không hứng thú lắm, chỉ bảo anh cứ giữ lại, khi nào rảnh thì mở ra xem sau.

 

Chúc Chi Sâm ban đầu cũng định đích thân đến chúc mừng sinh nhật Bạc Huyên, nhưng bị hắn từ chối thẳng thừng. Muốn vòng vo nhờ Thẩm Tư Quá sắp xếp giúp cũng thất bại nên anh ta đành bỏ cuộc. Trước đó, Bạc Huyên cũng từng dặn anh ta đừng chuẩn bị quà cáp gì cả. Anh ta uất ức đến mức chẳng làm được gì, thôi thì nghiêm túc nghiên cứu cổ phiếu và quỹ đầu tư, tính toán tiếp tục gia tăng tài sản cho Bạc Huyên vậy.

 

Dù thế nào đi nữa, trong mắt Chúc Chi Sâm, sinh nhật vẫn là chuyện quan trọng. Thế nên anh ta vẫn kiên quyết dặn dò Thẩm Tư Quá, yêu cầu anh sắp xếp cho Bạc Huyên một ngày sinh nhật thật ổn thỏa. Ban ngày nếu được thì đừng để hắn ru rú trong phòng viết bản thảo, hãy để hắn nghỉ ngơi một ngày, thư giãn một chút, nếu có thể ra ngoài dạo chơi và tiêu tiền thì càng tốt. Buổi tối nhất định phải chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn, nhớ có cả bánh sinh nhật nữa.

 

Thẩm Tư Quá đều đồng ý hết.

 

Sau khi dặn dò xong mọi việc, Chúc Chi Sâm bỗng chuyển chủ đề, anh ta chẳng lòng vòng mà hỏi thẳng: "Trợ lý Thẩm, hôm đó cậu đến gặp người phụ nữ kia, ngoài việc hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì còn nói gì với cô ta nữa không?"

 

Muốn kể rõ lí do An Tố Mẫn làm vậy, dĩ nhiên cũng phải kể luôn chuyện mình đã lén gặp cô ta. Trong mắt Thẩm Tư Quá, việc gặp mặt An Tố Mẫn chẳng phải việc gì cần giấu giếm, nên ngay trong hôm liên lạc với Chúc Chi Sâm, anh đã thẳng thắn thừa nhận, còn nói rõ là mình đã giấu Bạc Huyên để đi gặp An Tố Mẫn. Khi đó Chúc Chi Sâm không có phản ứng gì lớn, cũng không tỏ vẻ khác thường, anh ta chỉ đơn giản lắng nghe anh nói.

 

Nhưng câu hỏi bây giờ của Chúc Chi Sâm lại không đơn giản như vậy.

 

Thẩm Tư Quá nhất thời không đoán được liệu có phải An Tố Mẫn đã nói gì đó với Chúc Chi Sâm không, nên anh trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Không có gì khác, chỉ là hy vọng cô ta đừng đến làm phiền anh Bạc nữa."

 

"Chỉ vậy thôi?" Giọng Chúc Chi Sâm nghe ra có vẻ không tin lắm.

 

"Vâng." Thẩm Tư Quá tự thấy mình cũng đang nói thật.

 

Ai ngờ Chúc Chi Sâm lại cười phá lên: "Người phụ nữ đó nói hôm ấy cậu đã dọa cô ta một trận ra trò. Còn tưởng là tôi sai cậu đến, bảo là hiểu ý tôi rồi, cũng mong tôi giơ cao đánh khẽ mà tha cho cô ta. Thế nên tôi cũng tò mò, không biết trợ lý Thẩm làm sao mà dọa được một con đỉa hút máu ham tiền đến thế vậy?"

 

Thẩm Tư Quá lập tức hiểu ra, chắc hẳn An Tố Mẫn vẫn chưa cam tâm nên lại lôi anh ra để khiêu khích, có khi còn thêm cả nỗi lo sợ Bạc Huyên bị người có lai lịch bất minh ở bên cạnh.

 

Nhưng chuyện đó không phải vấn đề gì lớn, cũng chẳng phải chuyện anh cần cố tình che giấu.

 

Thẩm Tư Quá giải thích: "Đúng là tôi có ám chỉ đôi câu. Trước kia tôi từng chăm sóc một bệnh nhân có lai lịch hơi phức tạp. Sau khi người đó hồi phục, từng nói nếu sau này có chuyện gì cứ tìm đến người đó. Dù sao cũng là người trong giới, chắc cô An đã tra ra được."

 

Điều anh không nói ra là, chính nhờ chỗ dựa đó mà anh mới có thể thật sự trả hết mọi món nợ trên vai mình.

 

Một người đã sa vào vũng bùn thì rất khó để tự mình bò lên. Chỉ khi từ bỏ những thứ hư ảo mới có thể ngẩng đầu làm người đàng hoàng trở lại. Mà những thứ hư ảo đó, bao gồm cả tự tôn, nguyên tắc và giới hạn.

 

Thật ra Thẩm Tư Quá từng là một người đánh mất đạo đức.

 

Nói ra những lời đó rồi, anh hơi sững người, mãi cho đến khi nghe thấy giọng của Chúc Chi Sâm phát ra từ điện thoại mới dần lấy lại tinh thần.

 

"Cũng thẳng thắn đấy." Giọng nói của Chúc Chi Sâm không có nhiều thay đổi gì mấy, nghe cứ như là thấy nhàm chán vậy: "Chỉ cần cậu chăm sóc tốt cho Bạc Huyên, mấy chuyện không ảnh hưởng đến bề mặt, tôi cũng chẳng buồn quản. Chuyện lần này tuy cậu tự tiện ra mặt, nhưng nếu có thể khiến người đàn bà đó hoàn toàn hết hy vọng thì cũng coi như không uổng công. Tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng lần sau nếu cậu dám giở trò sau lưng, tôi nhất định sẽ không để cậu tiếp tục ở bên cạnh Bạc Huyên đâu."

 

"Không có đâu." Thẩm Tư Quá cam đoan. Dù anh có làm gì đi nữa cũng sẽ không làm tổn thương đến Bạc Huyên.

 

Dĩ nhiên Chúc Chi Sâm không hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh. Anh ta còn đang định dặn dò thêm vài chuyện thì đầu bên kia đột nhiên vang lên tiếng của Bạc Huyên: "Cậu đang nói chuyện điện thoại với ai thế?"

 

Thẩm Tư Quá giật mình quay đầu lại, thấy Bạc Huyên đang đứng trong phòng khách, tóc hắn còn ướt, trên cổ vắt một cái khăn lông, sắc mặt trông có hơi âm trầm.

 

Người này sao lại không vui nữa rồi? Rõ ràng lúc nói sẽ đi tắm còn bình thường mà.

 

Thẩm Tư Quá thầm trách bản thân lơ là, không nghe thấy tiếng Bạc Huyên xuống lầu. Anh vội bước nhanh về phòng khách, trả lời: "Là anh Chúc."

 

Bạc Huyên đưa tay ra hiệu bảo anh đưa điện thoại, hắn nhận lấy rồi nói với Chúc Chi Sâm: "Cậu có thể đừng suốt ngày làm phiền trợ lý của tôi được không?"

 

"Trợ lý đó là tôi tìm giúp cậu mà. Tôi hỏi cậu ta vài chuyện của cậu cũng là bình thường thôi." Chúc Chi Sâm nghe giọng điệu của Bạc Huyên thì đã hiểu. Rõ ràng hắn đã biết chuyện Thẩm Tư Quá thường xuyên báo cáo tình hình của hắn cho mình rồi.

 

"Người bên cạnh tôi mà ba ngày hai bữa lại ở sau lưng gọi điện cho cậu để báo cáo công việc, vậy rốt cuộc là cậu tìm trợ lý cho tôi, hay là cử người giám sát tôi thế?" Bạc Huyên không khách sáo mà đáp trả lại.

 

"Cái thằng nhóc này, cậu có thể nói chuyện dịu lại chút được không? Tôi cũng vì lo cho cậu thôi mà." Chúc Chi Sâm tuy không nổi giận, nhưng cũng rất không vui khi bị mắng như vậy: "Thôi được rồi, không tranh cãi với cậu nữa. Tôi cúp máy đây, tránh gây lộn với cậu trước thềm sinh nhật."

 

Vừa nói dứt câu, anh ta đã dứt khoát cúp máy, để lại cục diện khó xử cho Thẩm Tư Quá giải quyết.

 

Bạc Huyên bị cúp máy, tiện tay ném điện thoại lại cho Thẩm Tư Quá, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Sao không lên tiếng?"

 

Thẩm Tư Quá hiếm khi tỏ ra lúng túng: "Anh Bạc phát hiện từ khi nào?"

 

Bạc Huyên cười lạnh, hắn mỉa mai: "Cậu ở bên cạnh tôi hằng ngày, ở ngay trong nhà tôi, cậu nghĩ tôi thật sự không biết gì sao?"

 

Thẩm Tư Quá nhất thời không biết đáp thế nào, anh muốn lắc đầu, nhưng lại nhớ ra Bạc Huyên không nhìn thấy, đành đứng ngẩn người tại chỗ.

 

"Thẩm Tư Quá, cậu phải hiểu một chuyện." Bạc Huyên tiến lại gần anh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Hắn khàn giọng nói: "Nếu cậu có thể lừa được tôi, thì cũng là vì tôi bằng lòng để cậu lừa, chứ không phải tôi không biết cậu đang lừa tôi."

 

Thẩm Tư Quá không khỏi đờ người ra, anh muốn đưa tay nắm lấy cánh tay của Bạc Huyên, nhưng Bạc Huyên đã lùi lại, tóc ướt rũ xuống trán che đi vẻ sắc lạnh ẩn giấu trong hàng lông mày cau lại vì tức giận của hắn.

 

Tuy đã không còn khả năng nhìn thấy, đôi mắt xám sẫm kia chẳng thể hiện được cảm xúc gì, nhưng mỗi khi Bạc Huyên nổi giận, ánh mắt đó vẫn cố chấp hướng thẳng về phía người đối diện, trông uy nghiêm vô cùng.

 

"Anh Bạc, tôi không định lừa anh, tôi chỉ là, chỉ là..." Thẩm Tư Quá mím môi, anh ép mình phải bình tĩnh lại: "Xin lỗi, anh Bạc. Dù sao tôi cũng chỉ là người làm công, cả anh và anh Chúc đều được xem là cấp trên của tôi. Trong tình huống anh không cấm, tôi thật sự không có lý do để từ chối chỉ thị của anh Chúc."

 

"Cậu đúng là có lý thật đấy." Bạc Huyên hừ một tiếng, không muốn nói thêm nữa, hắn xoay người định trở lại phòng làm việc tiếp tục viết truyện.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Thẩm Tư Quá khó chịu đứng yên tại chỗ. Anh nhận ra sự lạnh nhạt và xa cách của Bạc Huyên dành cho mình những ngày gần đây, nhưng lại không hiểu lý do là gì. Nếu là vì anh báo cáo tình hình với Chúc Chi Sâm, thì lẽ ra không phải đợi đến mấy ngày gần đây mới thể hiện ra mặt như vậy, nghe giọng điệu của Bạc Huyên ban nãy, rõ ràng là hắn đã biết từ lâu, chỉ là chưa vạch trần mà thôi. Vậy thì là vì sao? Yêu cầu ngày hôm đó, cùng sự lạnh nhạt sau đó, tất cả khiến anh khó chịu vì không biết bản thân phải làm sao cho đúng.

 

Anh thừa nhận mình đã lừa dối Bạc Huyên. Ngay từ đầu, anh tiếp cận Bạc Huyên đã không phải với ý nghĩ đơn thuần. Anh vốn vì Bạc Huyên mà đến, nên càng không muốn giữa hai người xảy ra bất cứ vấn đề gì. Anh hy vọng có thể hòa hợp ở bên Bạc Huyên.

 

Nếu thừa nhận rằng mình thiếu chuyên nghiệp, liệu có thể giải quyết được vấn đề không?

 

Thẩm Tư Quá bất an nghĩ, anh siết chặt điện thoại trong tay rồi sải bước đi lên lầu, quyết định đến phòng làm việc tìm Bạc Huyên.

 

Bạc Huyên lúc ấy đang ngồi trước máy tính, nhưng không phải đang viết lách, mà là đang thất thần. Hắn đang bị vướng mắc trong dòng suy nghĩ hỗn loạn và thất thường của chính mình.

 

Việc nổi giận với Thẩm Tư Quá vừa nãy thật ra cũng không hợp lý. Đúng là hắn không vui vì Thẩm Tư Quá liên hệ với Chúc Chi Sâm, nhưng nguyên nhân không nằm ở hành động đó. Mà là vì trong lúc hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách với Thẩm Tư Quá, thì người kia lại có thể tùy ý tiếp xúc, trò chuyện với bất kỳ ai.

 

Thẩm Tư Quá có thể tự do tiếp cận bất cứ ai, thân thiết với bất cứ người nào, trong khi hắn lại không thể để Thẩm Tư Quá tiếp tục chăm sóc mình chu đáo, tận tâm như trước. Điều đó làm hắn vô cùng bực bội.

 

Nhưng Thẩm Tư Quá thì lý trí, anh đã nói ra sự thật. Bạc Huyên và Chúc Chi Sâm, với anh mà nói chẳng qua chỉ là hai người chủ mà thôi, không có gì đặc biệt cả.

 

Đối với Thẩm Tư Quá, hắn cũng giống như tất cả những người từng được anh chăm sóc không hơn không kém. Tất cả chỉ là do hắn tự mình đa tình mà thôi.

 

Nghĩ vậy càng khiến hắn tức giận nên hắn mới bỏ lại Thẩm Tư Quá mà quay về phòng làm việc. Dù thực tế thì hắn vốn không muốn Thẩm Tư Quá rời khỏi phạm vi cảm nhận của mình. Vì vậy, sau khi tắm xong, thậm chí còn chưa kịp sấy khô tóc, hắn đã theo bản năng đi tìm Thẩm Tư Quá.

 

Càng lố bịch hơn là, lúc xoay người rời khỏi phòng khách để lên lầu, trong lòng hắn thậm chí còn mơ hồ mong đợi Thẩm Tư Quá sẽ đuổi theo và giải thích điều gì đó với hắn. Tất nhiên Thẩm Tư Quá đã không làm vậy, nhưng Bạc Huyên cũng chẳng thất vọng lắm, chỉ là thấy hơi buồn mà thôi. Vì buồn nên khi về phòng làm việc hắn cũng chẳng viết nổi bản thảo, chỉ có thể ngồi thất thần trước máy tính.

 

"Anh Bạc." Thẩm Tư Quá vừa vào phòng là lập tức bước nhanh tới bên Bạc Huyên, xoay ghế hắn lại, sau đó quỳ xuống trước mặt hắn. Anh luôn như vậy, dù trong tình huống nào cũng quen đặt mình ở vị trí thấp hơn Bạc Huyên.

 

"Xin anh hãy nói cho tôi biết, tôi đã làm sai điều gì mà mấy ngày nay anh không muốn tiếp xúc với tôi, thậm chí chẳng buồn nói chuyện với tôi? Tôi là trợ lý của anh, cũng là điều dưỡng viên của anh. Nếu không thể chăm sóc anh chu đáo, đó chính là sơ suất trong công việc của tôi. Là tôi không đủ chuyên nghiệp nên làm anh không hài lòng, tôi xin lỗi. Nếu anh có bất kỳ điều gì không hài lòng xin cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa." Thẩm Tư Quá cố gắng giữ bình tĩnh, hai tay đặt lên tay vịn ghế, cố không chạm vào người Bạc Huyên.

 

Bạc Huyên hơi nghiêng người về phía trước rồi cúi đầu xuống. Vì đã lâu chưa cắt tóc thành ra tóc có hơi dài, theo động tác đó rũ xuống trán, má và cổ, mái tóc ướt chưa kịp khô làm hắn trông quyến rũ vô cùng. Bóng hắn đổ xuống hoàn toàn bao trùm lên người Thẩm Tư Quá đang quỳ trước mặt.

 

Giống như một con sư tử đực đã dụ con mồi vào lãnh địa của mình, chỉ cần một động tác là có thể cắn vào cổ họng yếu ớt của đối phương, nhưng vì không nhìn thấy nên mãi chưa ra tay, thậm chí còn bỏ lỡ thời cơ.

 

Thẩm Tư Quá ngẩng đầu nhìn Bạc Huyên, dưới góc độ này, anh rõ ràng cảm nhận được áp lực từ người kia, bất giác cảm thấy khó thở. Sau đó, anh thấy đôi môi vốn mím chặt kia khẽ động đậy.

 

"Ra ngoài đi."

 

Anh nghe thấy Bạc Huyên nói: "Bây giờ tôi không muốn cậu ở bên cạnh tôi."

Bình Luận (0)
Comment