Chương 17: Điều ước sinh nhật
Khi Bạc Huyên nghe thấy Thẩm Tư Quá xin lỗi mình, hắn mới chợt nhận ra mình hèn hạ đến mức nào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn như vậy. Tình cảm của hắn vốn đã không bình thường, giống như lúc trước từng thích An Tố Mẫn. Sau khi chia tay, Bạc Huyên đã rất nghiêm túc ngồi nghĩ lại, rốt cuộc ban đầu tại sao lại thích An Tố Mẫn, kết luận cuối cùng là, có lẽ chỉ vì lúc hắn cho rằng mình đã mất hết tất cả, yếu đuối đến tận cùng, thì cô ta lại chính là người luôn ở bên cạnh hắn không rời.
Giống như ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.
Lúc chia tay, An Tố Mẫn đứng ngoài cửa khóc lóc cầu xin, nói rằng cô ta cũng đã bỏ ra tám năm tuổi xuân, hắn không thể tha thứ cho cô ta một lần sao? Khi ấy, Bạc Huyên đứng trước cánh cửa đóng chặt, trong đầu mơ hồ nghĩ, lúc cô ta chọn phản bội, sao không nghĩ đến việc hắn cũng đã bỏ ra tám năm tuổi xuân vì cô ta? Chẳng lẽ giữa họ không hề có sự công bằng nào sao?
Về sau, An Tố Mẫn nói, cô ta đã chăm sóc hắn tám năm, dù không có công thì cũng có khổ. Lúc đó, hắn bỗng chợt hiểu, trong lòng An Tố Mẫn, tám năm ấy là bố thí, là sự hy sinh của một người bình thường dành cho người tàn tật.
Giữa họ, từ đầu đến cuối vốn không hề có cái gọi là công bằng. Trong mắt An Tố Mẫn, hắn chẳng qua chỉ là một tên mù điên điên khùng khùng nhưng có tiền hơn là một người bạn trai thực thụ.
Từ khoảnh khắc hắn bị mất đi ánh sáng, cuộc đời hắn đã không còn công bằng nữa.
Hắn không thể tránh khỏi việc sẽ sinh ra sự phụ thuộc với bất cứ ai chịu ở lại bên mình. Cộng thêm chứng trầm cảm hành hạ, cảm xúc bất ổn càng khiến hắn càng khó phân biệt được đâu là tình cảm chân thật của bản thân.
Tám năm qua, đúng là Bạc Huyên có thích An Tố Mẫn, bởi vì tình cảm là thứ có thể vun đắp. Nhưng ngay từ đầu, Bạc Huyên không thể nói rõ nếu như mình chưa từng bị mù, nếu cô ta không phải là người ngày ngày chăm sóc mình, liệu hắn có thể thích một cô gái có xuất thân bình thường, chỉ tốt nghiệp cao đẳng, khoảng cách xã hội cách xa nhau, gần như không có sở thích chung, nếu là trước khi mù thì hắn hoàn toàn không có khả năng gặp mặt người như vậy.
Tình cảm của hắn dành cho An Tố Mẫn là sự phụ thuộc khi yếu đuối, cũng là sự rung động trước một chút dịu dàng giữa bóng tối.
Ngay từ đầu, nó đã không phải là tình yêu thuần túy.
Có lẽ, hiện tại đối với Thẩm Tư Quá cũng vậy.
Bạc Huyên muốn níu lấy một khúc gỗ để không bị chìm, mà Thẩm Tư Quá chính là khúc gỗ đó.
Thẩm Tư Quá đủ kiên nhẫn, đủ ôn hòa, thấu hiểu mọi suy nghĩ của hắn, luôn đưa đến tay hắn thứ hắn cần đúng lúc nhất, thậm chí còn trước khi hắn kịp mở miệng.
Khi sáng tác là lúc Bạc Huyên cảm thấy vui vẻ nhất. Đã có rất nhiều lần hắn nghĩ rằng mình rốt cuộc cũng tìm được câu trả lời, có thể buông bỏ bản thân. Thế nhưng, mỗi lần kết thúc một cuốn tiểu thuyết, sự trống rỗng bất lực ấy lại lập tức xâm chiếm lấy hắn. Cho nên, sau mỗi lần hoàn thành một tác phẩm, trạng thái tinh thần của hắn lại rơi xuống đáy lần nữa.
Không phải là hắn không hiểu mình đang tự vướng vào bế tắc, nhưng những cảm xúc tiêu cực dây dưa nhiều năm vừa xuất hiện thật sự rất khó thoát khỏi.
Hắn biết rõ nỗi vướng mắc trong lòng mình là gì, nhưng lại không cách nào buông bỏ.
Lo âu, mất ngủ, chán ăn và cáu gắt đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn. Hắn sống cùng với bệnh trầm cảm, cũng thử tìm cách để chung sống hòa bình với nó.
Những lúc chứng trầm cảm trở nên nghiêm trọng, Bạc Huyên không làm được gì ngoài việc nổi nóng, đập phá đồ. Còn ý muốn chết là một xung đột kéo dài từng phút từng giây.
Trước kia có An Tố Mẫn nên hắn vẫn còn gắng gượng chống đỡ. Nhưng rồi An Tố Mẫn cũng rời đi, bàn tay từng nắm lấy hắn không còn nữa, không lúc nào là hắn không cảm nhận được sự sa sút của chính mình.
Bạc Huyên chủ động bước vào vũng lầy, muốn tự kết liễu bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm. Cho nên hắn bảo Chúc Chi Sâm tìm cho mình một bàn tay khác có thể kéo mình ra khỏi vũng lầy ấy.
Vì hắn vẫn muốn trước khi kết thúc mình phải viết xong tất cả những câu chuyện còn dang dở trong đầu. Vẫn muốn để lại một chút dấu vết về sự tồn tại của bản thân.
Và Chúc Chi Sâm đã tìm đến Thẩm Tư Quá.
Nhưng Thẩm Tư Quá lại không biết vì sao hắn lại muốn tìm thêm một khúc gỗ để níu lấy.
Còn Bạc Huyên thì biết rõ bản thân không thể đến được bờ bên kia.
Vậy, đây thực sự là yêu sao? Bạc Huyên tự hỏi. Hay chẳng qua chỉ vì Thẩm Tư Quá là khúc gỗ nổi mà hắn không muốn buông tay?
Thật sự không thể hiểu rõ. Cũng thật sự cần phải bình tĩnh lại.
Vì vậy, khi Thẩm Tư Quá đến tìm hắn, hắn đã lùi bước, bảo Thẩm Tư Quá rời đi.
Thẩm Tư Quá im lặng rất lâu.
Bạc Huyên luôn cố gắng lắng nghe, hắn cố phân biệt chút cảm xúc từ hơi thở của Thẩm Tư Quá, nhưng hơi thở ấy vẫn đều đều không hề dao động, như thể lời hắn nói chẳng gợn lên bất kỳ phản ứng nào của anh.
Hắn rất muốn biết nét mặt lúc đó của Thẩm Tư Quá ra sao, nhưng hắn không nhìn thấy được.
Khi Thẩm Tư Quá đứng dậy rời khỏi phòng làm việc trong im lặng, hắn không kìm được mà đưa tay ra.
Hắn muốn giữ anh lại, muốn Thẩm Tư Quá ở lại bên mình thêm một chút nữa.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng. Chỉ ngồi đó, nghe tiếng Thẩm Tư Quá khép cửa phòng làm việc lại giúp mình.
Bàn tay đưa ra lặng lẽ thu về, toàn thân hắn rũ xuống, kiệt sức ngã xuống ghế.
Không ai sẽ mãi mãi ở lại bên hắn.
Rồi hắn sẽ chìm xuống đáy sâu, từ từ mất đi oxi rồi dần dần chết trong ngạt thở.
Đó là lựa chọn hắn tự mình đưa ra.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Sinh nhật của Bạc Huyên là hai ngày sau đó.
Đêm bị Bạc Huyên đuổi ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Tư Quá thức trắng cả đêm. Giữa đêm, anh lại nghe thấy tiếng hắn xuống lầu.
Bạc Huyên không biết bây giờ ban đêm anh chẳng bao giờ đóng cửa phòng ngủ. Chỉ cần nghe thấy tiếng hắn xuống lầu, anh sẽ thức dậy, lặng lẽ đi đến trước cửa phòng, đứng đó nhìn Bạc Huyên một mình ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Anh cứ đứng như vậy lặng lẽ ở bên hắn.
Đêm đó cũng thế.
Bạc Huyên đêm đó trông còn cô đơn hơn mọi khi. Đôi vai thường ngày vẫn luôn thẳng tắp giờ lại sụp xuống mệt mỏi, đầu cúi gằm, hắn ngồi trong bóng tối rất lâu. Mãi đến khi ánh sáng sớm len qua ô kính chiếu vào phòng khách hắn mới cảm nhận được tia nắng ấm áp rọi lên da, rồi chậm rãi ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời.
Cánh tay phải đặt trên thành ghế sofa giơ lên, khẽ vung vài cái trước mặt. Rồi hắn bĩu môi, buông tay xuống, đứng dậy lê bước rời khỏi phòng khách, trở lên lầu.
Thẩm Tư Quá một tay bám vào khung cửa, tay còn lại che chặt lấy miệng mình. Thân hình gầy gò run rẩy trong góc tối chưa chạm tới ánh sáng, anh không cách nào kìm nén được nỗi buồn dâng lên trong lòng mình.
Anh biết Bạc Huyên đang cố gắng. Dù biết rằng tất cả sẽ chẳng có gì thay đổi, nhưng hắn vẫn muốn thử thêm một lần. Biết đâu, biết đâu một ngày nào đó... có thể lại nhìn thấy ánh sáng.
Nỗ Lực Vô Vọng. Là tên tác phẩm mới của Bạc Huyên, cũng là hiện thực của chính hắn.
Hai ngày sau đó, Thẩm Tư Quá lại xin nghỉ, anh rời khỏi biệt thự một thời gian ngắn.
Không có lý do đặc biệt gì, nhưng Bạc Huyên vẫn đồng ý, chỉ nói sẽ gửi bản thảo qua email, mỗi tối nhất định phải kiểm tra, chỉnh sửa và gửi lại.
Thẩm Tư Quá không rõ trong hai ngày đó Bạc Huyên có ngủ không, nhưng lượng bản thảo gửi vào hộp thư gần như vượt khỏi giới hạn tốc độ viết bình thường.
Thế rồi vào ngày sinh nhật Bạc Huyên, trời còn chưa sáng, Thẩm Tư Quá đã quay về biệt thự.
Bạc Huyên hẳn không ngờ anh sẽ về sớm như vậy. Hắn vẫn còn ngồi ở sofa trong phòng khách, hơi ngỡ ngàng, trống rỗng quay mặt về phía cửa.
Thẩm Tư Quá xách đồ đi vào bếp, bật đèn dọn dẹp. Mở tủ lạnh ra, anh cũng không lấy làm lạ khi thấy đồ ăn trong đó gần như chưa được động đến. Anh thầm nghĩ, nếu mình không quay về, chẳng biết Bạc Huyên có tự để bản thân chết đói trước khi hoàn thành tiểu thuyết hay không nữa.
Đồ còn chưa dọn xong, Thẩm Tư Quá đã thấy Bạc Huyên bước vào phòng ăn. Vẻ ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng anh về dường như đã bị hắn thu lại hết. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, thờ ơ hỏi: "Cậu sao lại... về sớm vậy?"
Nhìn quầng thâm dưới mắt cùng bờ môi tái nhợt của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá khẽ đáp: "Hôm nay là sinh nhật của anh Bạc."
Là sinh nhật anh, nên tôi muốn về sớm để ở bên anh.
"Là Chúc Chi Sâm yêu cầu à? Bảo cậu về đây cùng tôi ăn mừng sinh nhật?" Bạc Huyên mệt mỏi lắc đầu: "Không cần thiết đâu. Tôi không tổ chức sinh nhật. Lát nữa tôi lại vào phòng làm việc viết tiếp."
"Anh Bạc, hai ngày nay anh viết cũng đủ rồi, nên nghỉ ngơi chút đi." Thẩm Tư Quá từ trong bếp đi ra, anh không tiến lại gần hắn, chỉ đứng cách hắn một mét, nở một nụ cười dịu dàng: "Tôi đã học cách làm bánh sinh nhật rồi. Anh Bạc nể mặt tôi một chút nhé."
Bạc Huyên nghe thấy tiếng cười ấy, tuy nhẹ nhàng mà lại chân thật vô bờ.
Rồi bỗng hắn như sực tỉnh, Thẩm Tư Quá vì muốn làm hắn vui mà đã cố gắng nói rất nhiều. Rõ ràng ban đầu anh là người vô cùng kiệm lời. Bạc Huyên bỗng không biết phải làm sao để đối diện với tất cả những xao động đang nảy sinh trong lòng mình vì Thẩm Tư Quá nữa.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi và yếu đuối, vào buổi sáng sinh nhật 32 tuổi ấy, khi Thẩm Tư Quá quay về, đã cuộn trào lên như cơn sóng, nhấn chìm toàn bộ con tim hắn.
Cái gọi là lớp vỏ cứng rắn để tự bảo vệ thật ra từ đầu đến cuối chưa từng tồn tại, chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
"Tôi mệt rồi." Bạc Huyên nói, hắn đưa tay lần mò đến cái ghế trước bàn ăn, kéo ra rồi từ từ ngồi xuống, nói với Thẩm Tư Quá: "Cậu đã về rồi thì đi hiệu đính bản thảo tôi viết đêm qua đi."
Thẩm Tư Quá "vâng" một tiếng, vài giây sau mới nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay đừng viết nữa, được không?"
Bạc Huyên cụp mắt, một tay đặt trên mép bàn, tay còn lại buông thõng đặt trên đầu gối, hắn mệt đến cùng cực nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng, như thể không muốn để lộ sự mỏi mệt trước mặt Thẩm Tư Quá. Một lúc sau mới nói: "Cậu đi đi, tôi nghỉ một chút rồi sẽ lên phòng. Bánh sinh nhật, nếu cậu muốn làm thì cứ làm. Tôi nghỉ xong tối sẽ ăn."
"Vâng." Thẩm Tư Quá rất vui, trong giọng nói lộ rõ sự vui vẻ.
Thế là Thẩm Tư Quá lên lầu vào phòng làm việc, để lại Bạc Huyên một mình trong phòng ăn.
Tấm lưng lúc đầu còn thẳng tắp dần dần đổ gập xuống theo thời gian, như bị một thứ sức nặng vô hình nào đó âm thầm đè xuống.
Bạc Huyên ngồi ở đó thật lâu, nghĩ về rất nhiều chuyện cũ, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông báo giờ vang lên từ tầng hai, hắn mới chậm rãi đứng dậy tắt đèn, quyết định về phòng nghỉ ngơi.
Hai ngày Thẩm Tư Quá không ở đây hắn luôn vùi đầu viết lách, gần như không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Ban đầu không cảm thấy gì rõ rệt, nhưng sau khi Thẩm Tư Quá trở về, sợi dây căng chặt nào đó trong lòng hắn dường như được nới lỏng một chút, khiến sự mỏi mệt dồn nén từ việc sáng tác dồn dập bỗng chốc trào lên như sóng.
Khi đi đến cửa phòng ngủ chính, Bạc Huyên bỗng nghe thấy tiếng "ầm" lớn phát ra từ phòng làm việc.
Đó là âm thanh của tài liệu và sách vở bị rơi xuống đất.
Thẩm Tư Quá vốn luôn làm việc cẩn thận, lý ra sẽ không phạm phải lỗi cơ bản như vậy.
Cảm giác bất an bất ngờ trỗi dậy khiến Bạc Huyên ngập ngừng vài giây rồi chuyển hướng đi tới phòng làm việc.
"Sao vậy?" Bạc Huyên đứng ngoài cửa hỏi.
Trong phòng, Thẩm Tư Quá đang đứng trước máy tính, dưới chân là đống sách vở và tài liệu ngổn ngang. Anh quay đầu lại nhìn Bạc Huyên đang đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, giọng run run hỏi: "Điều ước sinh nhật năm 32 tuổi của tôi là viết xong 'Nỗ lực vô vọng', sau đó kết thúc cuộc đời nhàm chán này.. Câu này, có nghĩa là gì?"