Chương 18: Trần tình
Bạc Huyên cảm thấy đầu óc mình dần trống rỗng.
Hôm qua, có lẽ vì hoàn toàn chìm đắm trong việc viết tiểu thuyết, đến cả thời gian ăn uống nghỉ ngơi cũng không có, trạng thái sáng tác của hắn tốt đến mức khó tin, hầu như không bị ngắt quãng, cứ thế thuận lợi hoàn thành chương truyện đẩy mạch truyện lên cao trào. Sau khi hoàn thành chương đó, hắn theo thói quen mở điện thoại kiểm tra tin nhắn WeChat, lúc này Bạc Huyên mới nhận ra đã hơn hai giờ sáng, hắn đã chính thức bước sang tuổi 32.
Hắn không nhận được nhiều tin nhắn, cũng chưa có ai chúc hắn sinh nhật vui vẻ.
Lúc đó, cả căn nhà im lặng đến đáng sợ, những cảm xúc bị đè nén trong lòng cũng thừa cơ len lỏi trồi lên giữa đêm khuya, như mọi lần, từng chút dập tắt sự phấn khích do viết lách mang lại.
Dù không muốn nhưng hắn vẫn đột ngột cảm thấy bản thân giống như một thân cây khô bị lãng quên giữa vùng đất hoang dã, lắng nghe tiếng gió rít bên tai, âm thầm tự hỏi liệu mình còn có thể đợi được khoảnh khắc mặt trời mọc hay không.
Chứng trầm cảm dai dẳng khiến hắn rơi vào trạng thái không biết phải làm sao.
Bạc Huyên ngồi trước máy tính, dù bị bệnh tình hành hạ nhưng vẫn cố gắng gượng dậy để chúc mừng sinh nhật bản thân, rồi ngay giây tiếp theo lại suy sụp, uể oải nói ra điều ước sinh nhật mà hắn đã âm thầm định sẵn trong lòng từ khi quyết định bảo Chúc Chi Sâm tìm trợ lý mới cho mình.
Lúc ấy hắn nghĩ, đã mười năm rồi, hắn thật sự quá mệt mỏi, không muốn vùng vẫy nữa.
Hắn không hề biết, chiếc máy tính bên cạnh lại lặng lẽ ghi âm cả lời lẩm bẩm của hắn vào tập tài liệu.
Gương mặt tối tăm, nhếch nhác nhất ấy cứ thế bị Thẩm Tư Quá nhìn thấy.
Tấm màn che đi sự thật bị giật phăng vào lúc hắn không chút phòng bị.
Để lộ trọn vẹn sự tàn tạ bên trong, hoang tàn không chịu nổi.
Thẩm Tư Quá nhìn Bạc Huyên đang ngẩn người, anh hơi khom lưng chống tay lên mép bàn, nghiến răng hỏi lại lần nữa: "Câu đó... có nghĩa là gì? Cái gọi là 'kết thúc cuộc đời nhàm chán này' là gì, anh... anh định..."
Anh không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu.
Bạc Huyên lấy lại tinh thần, hắn không thể và cũng không muốn đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.
"Chính là nghĩa đen mà cậu thấy." Bạc Huyên nói, giọng nói cùng âm điệu của hắn bây giờ đều nhẹ hơn bình thường, rồi lần đầu tiên nở một nụ cười trước mặt Thẩm Tư Quá: "Tôi không muốn sống nữa."
Bạc Huyên 32 tuổi gầy hơn rất nhiều so với Bạc Huyên 22 tuổi mà Thẩm Tư Quá từng biết, so với thân hình rắn rỏi khi còn yêu thích thể thao và các hoạt động ngoài trời thời đại học, cơ thể hắn giờ đây sau nhiều năm đã dãn ra, chỉ còn lại một lớp cơ mỏng, kiểu dáng người gầy nhưng không có vẻ yếu đuối.
Bạc Huyên đứng trước cửa phòng làm việc, ánh đèn bàn trên bàn làm việc không đủ chiếu tới nơi hắn đứng, vì thế thân hình cao gầy của hắn như chìm vào bóng tối chưa từng được ánh sáng chạm tới, chỉ còn lại một vùng âm u xám xịt nặng nề.
Thẩm Tư Quá biết Bạc Huyên đang cười, anh liền xoay đèn bàn lại, để ánh sáng tuy yếu nhưng trực tiếp chiếu thẳng lên khuôn mặt của Bạc Huyên.
Gương mặt từng tràn đầy sức sống ấy nay đã không còn sự nhiệt huyết ngày nào. Dưới ánh đèn mờ mờ, phần xương hàm rõ rệt hiện lên, hai má từng đầy đặn nay cũng đã tan biến, gầy đến mức lộ ra đường nét xương gò má sắc sảo.
Đôi môi dưới sống mũi cao kia thường ngày vẫn luôn mím chặt, hiện ra vẻ lạnh nhạt chán chường.
Mà lúc này, Thẩm Tư Quá thấy nơi khóe môi mỏng ấy như chứa đựng sự mệt mỏi, nhẹ nhàng cong lên thành một đường cong rõ rệt.
Là một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng lại chất chứa một nỗi đau không lời.
Thẩm Tư Quá không hiểu, tại sao một nụ cười nhạt nhòa tưởng chừng như sẽ tan biến ngay lại có thể gánh lấy nỗi đau sâu nặng đến mức khiến người khác thắt lòng như vậy.
Người đàn ông trước mặt anh rốt cuộc đã cắn răng chịu đựng bao lâu, đã bao lần nghiền nát những cảm xúc tăm tối mới có thể dùng giọng điệu dửng dưng đến thế để nói ra câu "Tôi không muốn sống nữa".
Bạc Huyên lặng lẽ đợi một lúc, mãi không nghe Thẩm Tư Quá lên tiếng, hắn tựa vào khung cửa, giọng điệu vẫn bình thản hỏi: "Có phải cậu thấy thất vọng rồi không? Tôi không phải là mặt trời như cậu từng nói đâu."
Hắn không cố tình muốn làm tổn thương Thẩm Tư Quá, lời nói kia chỉ là sự tự giễu, hắn nhẹ nhàng nói ra một sự thật rõ ràng đang nằm giữa hai người.
"Anh sao có thể..." Thẩm Tư Quá siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, nhưng dòng nước nóng vẫn không kìm được cứ thế trào ra. Anh không muốn để Bạc Huyên nhận ra, thế nhưng giọng nói vẫn bất giác mang theo tiếng nức nghèn nghẹn: "Tôi đã cố gắng đến vậy... chỉ để anh có thể khá hơn..."
Sự tỉnh táo đến tàn nhẫn của Bạc Huyên khiến Thẩm Tư Quá không sao chịu đựng nổi.
Anh đã cố gắng biết bao chỉ mong Bạc Huyên có thể khá hơn. Dù không đủ năng lực chữa lành đôi mắt cho Bạc Huyên, ít nhất cũng muốn ở bên cạnh hắn, để hắn biết mình không hề cô độc, để hắn biết rằng cho dù có không nhìn thấy nữa, thì thế giới đẹp đẽ mà hắn từng yêu vẫn còn đó, hắn vẫn có thể sở hữu chúng.
Thế nhưng giờ đây, Bạc Huyên lại thẳng thắn nói ra rằng, tất cả đều vô ích. Bởi lẽ hắn đã sớm đưa ra quyết định, việc tìm một trợ lý mới chỉ là để thực hiện điều ước cuối cùng của mình mà thôi.
Bạc Huyên có quyền tự quyết định cuộc đời và sinh mệnh của mình, còn Thẩm Tư Quá, thậm chí đến quyền nghi ngờ hay khuyên can hắn cũng không có.
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào mỏng manh cùng tiếng nấc nặng nề kia, Bạc Huyên lại sững người một lần nữa.
Thính lực sắc bén được rèn luyện qua nhiều năm khiến hắn đủ thành thục để phân biệt rõ mọi âm thanh khác nhau, rất hiếm khi hắn nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Thế nhưng việc Thẩm Tư Quá đang khóc lại vượt khỏi nhận thức hắn từng có về con người này.
Người trợ lý luôn điềm đạm tự giữ mình ấy—ngay cả khi mới bắt chuyện cũng không để lộ một tí cảm xúc nào — giờ lại vì lời thú nhận "muốn chết" của hắn mà rơi lệ như thế.
Điều đó làm Bạc Huyên cảm thấy không khỏi chấn động trong lòng.
"Thẩm Tư Quá, cậu... đang khóc à?" Dựa vào âm thanh để xác định vị trí của Thẩm Tư Quá và bước chân mình, Bạc Huyên không chắc chắn hỏi, hắn vừa đi về phía người kia vừa đưa tay ra, định chạm vào má anh.
Chưa kịp chạm đến là tay hắn đã bị Thẩm Tư Quá nắm chặt.
"Không có, anh nghe nhầm rồi." Thẩm Tư Quá quay đầu lại, dùng tay kia lộn xộn lau mặt. Rất lâu rồi anh không khóc, cứ ngỡ bản thân đã cứng cỏi lắm rồi, nhưng rốt cuộc vẫn vỡ vụn trước mặt Bạc Huyên.
Thẩm Tư Quá không siết tay quá chặt, vì thế rất dễ bị Bạc Huyên nắm kéo xuống.
Chỉ sau một nhịp thở ngắn ngủi, Bạc Huyên dùng chút sức từ tay phải kéo người kia đến trước mặt mình, tay trái đưa lên sau cổ Thẩm Tư Quá, để anh tựa mặt lên vai mình.
"Đừng khóc nữa." Bạc Huyên khẽ thở dài, hắn đã chẳng nhớ lần cuối mình an ủi người khác là khi nào, nên ba chữ ấy được thốt ra theo cách vô cùng vụng về.
Hắn có hơi hối hận vì mình đã thành thật quá mức, không chừa lại cho Thẩm Tư Quá chút khoảng trống nào để xoay sở.
Lúc thừa nhận, hắn không ngờ mình lại làm người kia khóc.
Thẩm Tư Quá không vùng vẫy nữa, anh ngoan ngoãn tựa vào Bạc Huyên, nuốt hết tiếng nấc vào trong, nhưng nước mắt tuôn ra thì càng lúc càng dữ dội.
Cảm nhận được bờ vai mình ngày một ẩm ướt, Bạc Huyên bất lực nói: "Sao cậu... nói khóc là khóc vậy?"
Anh khóc không thành tiếng, chỉ để nước mắt dữ dội tuôn trào, như thể anh đã phải chịu ấm ức lớn đến mức chẳng thể cất thành lời, điều này còn khiến người ta đau lòng hơn là tiếng khóc xé lòng.
Bàn tay đặt sau gáy Thẩm Tư Quá chần chừ một chút rồi rơi xuống vai anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ như muốn an ủi, hắn không kìm được lòng nghĩ, lẽ nào Thẩm Tư Quá với ai cũng có thể sâu đậm đến thế, kể cả là với người thuê mình?
Vai áo ướt thành một mảng rõ rệt, Bạc Huyên cuối cùng cũng bị cơn khóc của Thẩm Tư Quá làm cho lúng túng.
Sự ấm áp nơi vai áo không khiến hắn cảm thấy bị đốt cháy nhưng lại làm ngực hắn đau âm ỉ.
Một nỗi đau nặng nề làm lò ng ngực hắn tê dại.
"Thẩm Tư Quá, cậu có thể đừng khóc nữa không?" Bạc Huyên cảm thấy mình không chịu nổi nữa, hắn cứng nhắc nói: "Cậu như vậy sẽ khiến tôi... hiểu lầm đấy."
Thẩm Tư Quá khựng lại, mặt anh vẫn áp lên vai Bạc Huyên, nước mắt chảy nhiều và nhanh đến mức anh còn cảm nhận được vị mặn chát nơi khóe môi, hơi thở cũng nghẹn ngào không thông, trước khi mở miệng nói, anh hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng sụt sịt rõ to, rồi khàn khàn hỏi: "Hiểu lầm gì cơ?"
Tay phải của Bạc Huyên từ nãy giờ vẫn luôn nắm lấy cổ tay trái của Thẩm Tư Quá. Sau khi Thẩm Tư Quá hỏi câu kia, hắn đột nhiên siết chặt tay lại, vô thức nắm chặt tay anh.
Là chính hắn đã khơi mào trước, đây là vấn đề không thể trốn tránh. Bạc Huyên lần thứ hai chấp nhận bản thân bị dồn đến bước đường buộc phải thẳng thắn, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Hiểu lầm là... cậu rất quan tâm đ ến tôi, một người chủ." Quan tâm đ ến mức chỉ vì tôi nói muốn chết mà bật khóc.
Sau khi Bạc Huyên nói xong, trong đầu Thẩm Tư Quá chỉ còn đúng một suy nghĩ: Đã không thể kiểm soát được nữa rồi.
Anh lại nhớ tới cái cảm giác ảo tưởng hôm đó khi bị Bạc Huyên nắm tay.
Có lẽ Bạc Huyên không hoàn toàn muốn buông bỏ, chỉ là... hắn không đủ dũng khí để thừa nhận hay tin tưởng.
Thẩm Tư Quá ngẩng đầu lùi ra sau một chút, anh kịp lên tiếng trước khi Bạc Huyên buông tay ra: "Không phải hiểu lầm."
Nếu hôm đó hắn nắm lấy tay anh là vì... muốn được giữ lại.
"Bạc Huyên, không phải người chủ nào cũng khiến tôi quan tâm như vậy."
Hoặc là, muốn học cách tin vào người bên cạnh thêm lần nữa.
"Xin lỗi, là tôi không đủ chuyên nghiệp."
Hoặc có thể là... muốn anh trở thành chiếc phao cuối cùng cứu lấy hắn trước khi bản thân hắn hoàn toàn chìm sâu vào vực thẳm.
"Nhưng đối với tôi, anh không chỉ là ông chủ."
Bất kể là gì, chỉ cần Bạc Huyên mở lời, Thẩm Tư Quá đều sẽ chấp nhận.
Dường như có thể cảm nhận được chút ấm áp như ánh nắng dịu dàng chạm nhẹ lên mặt mình.
Bạc Huyên lặp đi lặp lại những lời Thẩm Tư Quá vừa nói trong đầu, cẩn thận phân tích và sắp xếp lại từng câu từng chữ, đến khi xác nhận mình không nghe nhầm thì một cảm giác bồng bềnh mất trọng lực bỗng dâng lên trong lòng hắn.
Con sóng vốn đã rút lui lại một lần nữa trỗi dậy, đưa con thuyền nhỏ mắc cạn trở lại vùng nước sâu. Giữa những đợt thủy triều không quá dữ dội, con thuyền lắc lư trôi dạt đến nơi chân trời rực đỏ, nơi mặt trời đang dần nhô lên.
Mi mắt cụp xuống khẽ run lên, viền mắt đau nhói lại càng khiến Bạc Huyên cố sức mở to mắt ra.
Đây là lần thứ hai.
Lần thứ hai Bạc Huyên cảm thấy bản thân nhìn thấy ánh mặt trời rạng đông giữa vùng trời u tối.
Đầu ngón tay thô ráp chầm chậm lần tìm gương mặt đẫm nước mắt của Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên lau những giọt lệ còn vương lại trên má anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt chỉ to bằng bàn tay mình rồi lại rụt tay về, nhẹ giọng nói: "Thẩm Tư Quá, anh nghĩ là anh thích em... nhưng không chắc trong đó có bao nhiêu phần là thích thật sự... Em hiểu ý anh chứ?"
Khi cố gắng giãi bày cảm xúc của mình, vì không tìm được từ ngữ chính xác, Bạc Huyên buộc phải ngập ngừng một lát.
Hắn không biết Thẩm Tư Quá có thể chấp nhận không, bởi lẽ hắn thật sự không chắc liệu lời bày tỏ vừa rồi của Thẩm Tư Quá có cùng một ý nghĩa với lời tỏ tình của mình hay không.
"Nếu như... em không thể chấp nhận điều ước sinh nhật của anh, vậy... em có thể cùng anh đi tìm đáp án mà anh vẫn chưa tìm thấy được không?"
Khi nói xong câu ấy, Bạc Huyên nghe rõ ràng nhịp thở của Thẩm Tư Quá thay đổi.
Đó là tiếng thở gấp, vì căng thẳng mà còn rõ hơn cả khi anh khóc không thành tiếng ban nãy.
Ngay sau đó, Bạc Huyên nhận được một cái ôm thuộc về hắn.
Không thuộc về ai khác, cũng chẳng thuộc về bất kỳ sự việc nào.
Chỉ thuộc về chính Bạc Huyên.
Hơi thở gấp gáp ấy rơi xuống bờ vai Bạc Huyên, đúng vị trí vừa bị nước mắt làm ướt đẫm ban nãy.
Thẩm Tư Quá vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của Bạc Huyên, trong cái ôm thân mật không còn khoảng cách ấy, anh đưa ra câu trả lời: "Chúc mừng sinh nhật, anh Bạc. Dù anh muốn tìm đáp án gì, em cũng sẽ cùng anh đi tìm."