Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 20

Chương 19: Ở lại bên cạnh anh

 

Việc đầu tiên sau khi hai người xác định mối quan hệ là để Bạc Huyên nghỉ ngơi. Thẩm Tư Quá nói đợi hắn ngủ dậy thì đồ ăn và bánh sinh nhật sẽ được chuẩn bị xong.

 

Bạc Huyên không phản đối, hắn thật sự cần nghỉ ngơi. Hơn nữa, hiện tại hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chuyển đổi thân phận, cũng như chưa thể tiêu hóa nổi sự thật là mình thật sự đã bị "bẻ cong".

 

Trong lúc này, cả hai đều cần tách nhau ra một lát để tự ổn định lại tâm trạng của mình.

 

Trước khi quay về phòng ngủ chính, Bạc Huyên hơi do dự, hắn khó xử hỏi Thẩm Tư Quá một câu rằng anh có phải là "bẩm sinh" không. Ban đầu Thẩm Tư Quá không hiểu ý hắn, mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt gượng gạo của Bạc Huyên anh mới hiểu hắn đang hỏi gì. Thẩm Tư Quá suy nghĩ một chút, rồi anh như thể lái thẳng xe lên đường cao tốc, nói: "Anh Bạc, anh không cần phải tự xây dựng tâm lý thêm đâu. Em là người nằm dưới, bẩm sinh đấy."

 

Nói xong câu này, Thẩm Tư Quá đã có vinh dự được chứng kiến hình ảnh hiếm có, đó là Bạc Huyên đứng như bị hóa đá, còn vành tai không khỏi đỏ bừng lên.

 

Dĩ nhiên Bạc Huyên không phải kiểu trai tơ chưa từng trải, nhưng nếu đối tượng là đàn ông thì đây đúng là lần đầu tiên của hắn. Trước khi Thẩm Tư Quá nói câu đó, thật ra hắn chưa từng nghĩ đến chuyện thân mật kia. Nhưng sau khi hiểu rõ ý anh, điều đầu tiên Bạc Huyên nhận ra là mình không hề bài xích chuyện sẽ làm như thế với Thẩm Tư Quá trong tương lai. Sau đó hắn như nhẹ cả người, vì thật sự hắn không thể chấp nhận chuyện bản thân phải làm người nằm dưới, điều đó vượt quá giới hạn tâm lý của hắn.

 

Cho nên, có một số chuyện, ngay từ đầu thẳng thắn với nhau thì cũng không tệ.

 

Cuối cùng, lần đầu tiên sau mấy tháng qua, Bạc Huyên đã tự đập đầu trước mặt Thẩm Tư Quá.

 

Trong đợt cảm xúc dâng trào vì tỏ tình thành công, trong lúc đầu óc cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ "mình đã có bạn trai rồi", hắn tính sai bước chân, khiến khi vừa quay người định bước nhanh về phòng, lại sớm một nhịp đâm đầu ngay vào khung cửa phòng ngủ chính.

 

Lúc đó, Thẩm Tư Quá đang định về phòng làm việc dọn đống tài liệu cùng sách vở bị mình làm đổ. Anh chưa kịp lên tiếng nhắc thì đã phải trơ mắt nhìn Bạc Huyên đập đầu vào khung cửa, sau đó ôm đầu ngồi thụp xuống bên tường.

 

Chưa kịp bắt đầu tích lũy kinh nghiệm với tư cách bạn trai dịu dàng chu đáo, thì chỉ số chuyên nghiệp với vai trò điều dưỡng của Thẩm Tư Quá đã tụt về 0.

 

Thẩm Tư Quá không khỏi hốt hoảng.

 

Anh vội vàng chạy tới xem trán Bạc Huyên có bị thương nặng không, vì quá lo lắng nên lúc quỳ xuống đầu gối anh còn đập mạnh xuống sàn phát ra tiếng cồm cộp rõ to.

 

Bạc Huyên nghe thấy âm thanh đó, bàn tay đang đặt lên trán lập tức dò dẫm đưa sang định chạm vào Thẩm Tư Quá.

 

Thẩm Tư Quá nắm lấy bàn tay đang với tới đầu gối mình, nói một câu "Không sao, em quen rồi." sau đó cúi sát lại, vén tóc hắn lên xem vết thương.

 

Bạc Huyên phản ứng nhanh, cũng may không bị đập quá mạnh. Bây giờ chỉ hơi đỏ một mảng, tuy nhiên sau này kiểu gì cũng bầm tím, nhưng nhìn qua thì không đến nỗi nghiêm trọng. Thẩm Tư Quá thở phào, anh trượt tay xuống nắm lấy khuỷu tay Bạc Huyên, định đỡ hắn đứng dậy nhưng không thành công.

 

"Về sau không được cứ nói quỳ là quỳ như thế trước mặt anh nữa." Bạc Huyên nhớ lại ngày đầu tiên Thẩm Tư Quá đến, anh vừa gặp mặt đã nhận ra đầu gối hắn dính bẩn, nhanh chóng hiểu ra là hắn bị ngã, có thể còn bị thương, liền không chút do dự quỳ xuống trước mặt hắn để xử lý vết thương.

 

Còn trong khoảng thời gian này, khi xoa bóp đầu gối cho hắn, anh cũng thường xuyên quỳ như thế trước mặt Bạc Huyên.

 

Trước đây hắn không nghĩ ngợi gì nhiều nên cũng chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng vừa rồi nghe được câu "quen rồi" kia, Bạc Huyên bỗng nhận ra, tư thế đó khiến Thẩm Tư Quá trở nên quá hèn hạ, mà hắn thì không hề muốn anh phải hạ mình thấp đến thế trước mặt hắn.

 

Bạc Huyên vốn quen dùng câu mệnh lệnh khi nói chuyện, nên giọng điệu của hắn nghe rất gợi đòn, làm người ngoài sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng Thẩm Tư Quá hiểu rõ ý nghĩa khác ẩn dưới mệnh lệnh của hắn, nên anh chưa bao giờ thấy bị xúc phạm, vì thế anh luôn có thể giữ được giọng điệu dịu dàng, dùng những lời lẽ mềm mỏng đáp lại Bạc Huyên.

 

"Được, em biết rồi." Thẩm Tư Quá đáp lời Bạc Huyên, sau đó đỡ hắn đứng dậy. Sau khi xác nhận Bạc Huyên không bị choáng hay thấy khó chịu gì, anh mới để Bạc Huyên về phòng nghỉ ngơi.

 

Khi quay lại phòng làm việc dọn dẹp đống tài liệu, Thẩm Tư Quá vẫn chưa có nhiều cảm xúc rõ ràng. Từ lúc anh quay về hiệu đính bản thảo rồi phát hiện điều ước sinh nhật của Bạc Huyên, cho đến khi hai người tỏ tình, xác nhận mối quan hệ, tất cả đều diễn ra quá nhanh, khiến anh chưa kịp lấy lại tinh thần. Thực tế là não anh đã bị quá tải từ lúc Bạc Huyên tỏ tình, nó nóng đến mức "sập nguồn", những điều anh nói và làm sau đó đều chỉ là phản ứng theo bản năng.

 

Dọn dẹp xong, Thẩm Tư Quá xuống bếp lấy nguyên liệu cũng như dụng cụ làm bánh ra, bắt đầu chuẩn bị bánh sinh nhật cho Bạc Huyên. Sau khi đổ hỗn hợp bột vào khuôn và đặt vào lò đã làm nóng sẵn, anh đứng thẫn thờ trước cửa lò nướng, cho đến khi bánh chín mới bắt đầu dần lấy lại cảm giác. Trong bốn mươi phút nướng bánh, các mạch thần kinh bị đứt tạm thời của anh mới được nối lại, hồn vía trôi nổi mới quay về thân xác. Và rồi, trong lúc đánh kem trang trí bánh, anh bắt đầu không ngừng tự hỏi mọi chuyện xảy ra có phải là thật không.

 

Trái lại, tình trạng của Bạc Huyên khi về phòng nghỉ ngơi thì hoàn toàn ngược lại.

 

Hắn vốn tưởng mình sẽ bị cảm xúc kích động làm cho trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng khi nằm xuống giường cố gắng thả lỏng thần kinh, cơn buồn ngủ không thể kháng cự lập tức ập đến. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Không rõ giấc ngủ đó có tính là giấc ngủ ngon hay không, chỉ nhớ là hắn mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi thức dậy lại không thể nhớ nổi nội dung, điều này với hắn là khá hiếm thấy.

 

Bạc Huyên vỗ nhẹ cái đồng hồ báo thức trên đầu giường, nghe thấy đã hơn năm giờ chiều, hắn ngạc nhiên phát hiện đã mình ngủ suốt cả một ngày. Đây là lần đầu tiên kể từ sau chuyện của An Tố Mẫn hắn mới có một giấc ngủ dài như thế, lại còn ngủ mà không cần dùng thuốc.

 

Bạc Huyên từ từ ngồi dậy, hắn cầm lấy điện thoại cạnh gối lên, gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Tư Quá, bảo anh hâm nóng lại đồ ăn, sau đó mang lên phòng ngủ của hắn.

 

Nhắn xong, Bạc Huyên xuống giường đi rửa mặt. Mới ngủ dậy nên phản ứng cùng với động tác của hắn có hơi chậm chạp, mãi đến khi đánh răng rửa mặt cạo râu xong xuôi hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

 

Khi Bạc Huyên ra khỏi phòng tắm, Thẩm Tư Quá vẫn chưa lên, hắn nghĩ một lúc rồi mở tủ quần áo, lấy cái áo hoodie đỏ sẫm duy nhất phối cùng quần nhạt màu để thay.

 

Vừa thay đồ xong thì nghe tiếng gõ cửa.

 

"Anh Bạc, em có thể vào không?"

 

"Vào đi." Bạc Huyên đáp, sau đó hắn đứng bên giường, giơ tay về phía Thẩm Tư Quá.

 

Lúc bước vào phòng, Thẩm Tư Quá có hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của Bạc Huyên, nơi trước giờ vẫn luôn là khu vực cấm với anh.

 

Thấy hành động của Bạc Huyên, anh không suy nghĩ gì nhiều, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, anh bước thẳng đến nắm lấy tay Bạc Huyên.

 

Giây tiếp theo, Bạc Huyên kéo anh vào lòng ôm chặt lấy anh.

 

"Từ giờ trở đi, em có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của anh." Giọng nói của Bạc Huyên vẫn còn hơi khàn khàn do mới ngủ dậy, mang theo sự quyến rũ như xóa mờ khoảng cách, lời nói thốt ra khiến người ta không khỏi rung động.

 

Bạc Huyên xưa nay luôn vạch ra ranh giới rõ ràng, khi buông tay thì cắt đứt không chút do dự. Còn khi quyết định để ai đó bước vào thế giới của mình, hắn sẵn sàng trao toàn quyền bước vào không gian riêng tư của mình cho đối phương.

 

"Được." Thẩm Tư Quá bị hắn ôm chặt, xúc cảm và nhiệt độ cơ thể chân thực giúp xua đi sự mơ hồ cả ngày hôm nay, anh bắt đầu cảm thấy mọi chuyện đều là thật.

 

Lúc đứng trước phòng gõ cửa, Thẩm Tư Quá nhớ lại chuyện mình khóc trước mặt Bạc Huyên mấy tiếng trước, anh cảm thấy vừa ngại vừa mất mặt. Nhưng sau khi mở cửa thấy Bạc Huyên đã có sức sống hơn trước, anh lại cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá. Chỉ cần Bạc Huyên có thể bắt đầu khá lên, bảo anh khóc trước mặt hắn bao nhiêu lần cũng được.

 

Tuy ôm một người đàn ông và ôm một người phụ nữ có sự khác biệt rõ rệt, từ vóc dáng đến cảm giác tựa vào đều rất khác, nhưng Bạc Huyên ôm Thẩm Tư Quá lại không cảm thấy có bất kỳ khác thường hay chênh lệch nào, hoàn toàn không hề có cảm giác bài xích hay gượng gạo.

 

Cái ôm này cũng không kéo dài quá lâu.

 

"Chúng ta xuống nhà thôi." Thẩm Tư Quá lên tiếng, anh ngượng ngùng nói: "Em làm mì trường thọ cho anh rồi, nếu không xuống sớm thì mì nở hết, ăn sẽ không ngon nữa."

 

Vừa rồi anh lên trễ là do phải nấu mì trường thọ cho Bạc Huyên, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn WeChat của hắn anh mới vào bếp nấu mì trường thọ, mà nấu mì này cũng mất không ít thời gian.

 

Bạc Huyên buông Thẩm Tư Quá ra: "Không phải em nói làm bánh sinh nhật à?"

 

Thẩm Tư Quá có hơi ngượng ngùng, anh kéo tay Bạc Huyên rời khỏi phòng: "Cả hai đều làm cả rồi, cứ coi như là kết hợp Đông – Tây đi."

 

Cảm xúc vui vẻ lặng lẽ lan tỏa trong lòng, Bạc Huyên có thể nhận ra Thẩm Tư Quá không còn giống như trước kia luôn dè dặt kiềm nén cảm xúc nữa, giọng nói mà hắn yêu thích giờ đây vì cảm xúc mà trở nên sinh động hơn hẳn.

 

Khi mang bát mì trường thọ vẫn còn bốc khói đặt trước mặt Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá nghiêm túc nói: "Còn hơi nóng, anh ăn cẩn thận, nhớ đừng cắn đứt sợi mì nhé."

 

Trước khi cầm đũa lên, Bạc Huyên đưa tay chạm nhẹ lên má Thẩm Tư Quá, hàng chân mày ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy: "Cảm ơn em."

 

Người cuối cùng từng tự tay nấu mì trường thọ cho hắn là bà ngoại. Từ sau khi bà qua đời mấy năm trước, không còn ai nấu món này cho hắn nữa.

 

Bạc Huyên chưa từng nghĩ đời này có người sẽ làm mì trường thọ cho hắn, còn cẩn thận dặn dò hắn đừng cắn đứt sợi mì.

 

"Anh vui là được rồi." Thẩm Tư Quá nói, trong lòng anh, mọi thứ về Bạc Huyên luôn là ưu tiên hàng đầu.

 

Bạc Huyên im lặng một lát, như thể phải cố gắng lắm mới nở được một nụ cười đàng hoàng được.

 

Bao năm nay, Bạc Huyên rất hiếm khi cười, mà nụ cười vì vui vẻ lại càng hiếm hoi, đến mức bây giờ khi thực sự muốn cười, cơ mặt hắn trông có vẻ không được tự nhiên lắm.

 

Thế nhưng giờ phút này, đối mặt với Thẩm Tư Quá, đối mặt với bát mì trường thọ mà Thẩm Tư Quá vì mình mà nấu, nụ cười kia tuy còn hơi vụng về nhưng lại ấm áp, rạng rỡ không thôi: "Vui lắm, đây là sinh nhật tuyệt nhất của anh trong mấy năm qua."

 

Sinh nhật năm 32 tuổi, hắn từng ước một điều ước không mấy tốt đẹp.

 

Không ngờ lại bị Thẩm Tư Quá phát hiện, rồi đổi lại thành lời chúc sinh nhật tuyệt vời nhất mấy năm nay.

 

Khi ăn xong bát mì trường thọ ấy, Bạc Huyên nghe thấy Thẩm Tư Quá vừa hát bài chúc mừng sinh nhật, vừa mang cái bánh sinh nhật tự tay mình làm đặt trước mặt hắn.

 

Hắn không nhìn thấy cái bánh sinh nhật trông như thế nào, nhưng ngửi được hương bánh, cảm nhận được chút vị ngọt thoang thoảng.

 

Vị ngọt nhẹ nhàng đó giống như Thẩm Tư Quá vậy, tuy không đậm đà nhưng lại quanh quẩn mãi nơi đầu con tim không tan.

 

Sinh nhật lần này Thẩm Tư Quá không làm gì đặc biệt, anh chuẩn bị mì trường thọ, bài hát sinh nhật và làm bánh sinh nhật, kiểu kết hợp Đông – Tây đầy đủ như vậy thậm chí có hơi sến súa.

 

Thế nhưng khi Thẩm Tư Quá ngồi cạnh ăn bánh cùng hắn, sau đó lại cùng nhau ra ngoài đi dạo, Bạc Huyên dần dần có cảm giác như vừa lấy lại được oxi, như được cứu sống ngay trước lúc ngạt thở.

 

Bạc Huyên hiểu rõ mình sẽ không khỏi hẳn chỉ sau một đêm, nhưng hình như cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy một tia hy vọng thuộc về riêng mình giữa bóng tối bạt ngàn.

 

Trong lần gọi điện trò chuyện với Bạc Huyên, Chúc Chi Sâm đã cảm nhận được tâm trạng của hắn tốt hơn bình thường, đó là một cảm xúc vui vẻ hiếm thấy trong suốt nửa năm qua, thậm chí có thể nói là hiếm gặp.

 

Anh ta thầm nghĩ người trông có vẻ điềm đạm và bí ẩn như Thẩm Tư Quá đúng là có bản lĩnh, bởi rõ ràng Bạc Huyên vừa trải qua một sinh nhật rất tuyệt vời.

 

Cuối tuần lúc mang tài liệu đến nhà hắn, vừa nhìn thấy Bạc Huyên, Chúc Chi Sâm càng thêm chắc chắn rằng tâm trạng của Bạc Huyên không chỉ tốt hơn mà tính tình cũng đã có cải thiện rõ rệt, ít nhất là khí chất u uất, nặng nề trước kia đã nhạt đi thấy rõ.

 

"Anh Chúc, anh muốn uống gì? Cà phê hay trà?" Thẩm Tư Quá cầm cốc giữ nhiệt của Bạc Huyên, trông như định xuống bếp pha trà cho hắn.

 

Bạc Huyên đi trước Chúc Chi Sâm, hắn vốn định vào phòng khách, nhưng nghe thấy Thẩm Tư Quá nói chuyện với Chúc Chi Sâm thì dừng bước, chưa đợi Chúc Chi Sâm trả lời đã lên tiếng: "Cứ giống lần trước là được, cho cậu ấy ly nước là đủ, không cần phiền phức như vậy."

 

Chúc Chi Sâm vừa nghe đã không vui, anh ta nói: "Anh Bạc của tôi ơi, tôi lặn lội đường xa lái xe đến thăm cậu thế mà cậu tiếp đãi thế này à?"

 

"Không sao đâu." Thẩm Tư Quá nhỏ giọng nói với Bạc Huyên một câu rồi quay đầu lại đối mặt với Chúc Chi Sâm – người tuy tỏ vẻ bất mãn nhưng nét mặt vẫn ung dung như không – anh dịu dàng nói: "Anh Chúc muốn uống gì cứ nói thẳng, tôi đều có thể chuẩn bị."

 

Lúc đầu, Chúc Chi Sâm không thấy có gì bất thường, nên dù có thoáng thấy sắc mặt Bạc Huyên hơi trầm xuống nhưng cũng không quan tâm mấy, chỉ nói với Thẩm Tư Quá: "Vậy cho tôi cà phê nhé, tốt nhất là loại xay tay pha thủ công."

 

Gần đây, Chúc Chi Sâm có hơi "nghiện" cà phê, bình thường ở nhà anh ta cũng thích tự dùng máy xay tay để pha cà phê phin tươi uống, vì thế khi nói với Thẩm Tư Quá, anh ta không hề cảm thấy mình đang sai khiến gì cả.

 

Mà Thẩm Tư Quá cũng bình thản nhận lời, sau đó vào bếp chuẩn bị nước.

 

Sau khi cùng Bạc Huyên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Chúc Chi Sâm cũng không vòng vo gì, anh ta lấy tài liệu ra chuẩn bị bàn chuyện chính.

 

Thẩm Tư Quá bưng khay nước bước đến, trên khay có trà vừa pha cho Bạc Huyên và cà phê pha cho Chúc Chi Sâm.

 

Đặt khay nước lên bàn trà xong, Thẩm Tư Quá trông như định để không gian lại cho hai người nói chuyện như lần trước, còn mình thì rời đi.

 

Sau đó, Chúc Chi Sâm lập tức nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.

 

Bạc Huyên đưa tay ra với Thẩm Tư Quá như bảo anh bước đến gần mình, Thẩm Tư Quá hơi do dự, anh ngước mắt nhìn Chúc Chi Sâm một cái thật nhanh rồi đảo mắt sang nơi khác, dù có hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn không muốn để Bạc Huyên chờ lâu, anh ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay Bạc Huyên để hắn nắm lấy. Ngay sau đó, Bạc Huyên hơi ngẩng cằm lên, hắn mỉm cười nhạt: "Ở lại đi, em có thể nghe."

 

Thẩm Tư Quá hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn Bạc Huyên vô cùng dịu dàng: "Anh Bạc, em vẫn nên về phòng hiệu đính bản thảo giúp anh thì hơn."

 

Khi Bạc Huyên nói chuyện với Thẩm Tư Quá, giọng hắn sẽ trầm hơn, là kiểu giọng mang theo sự thân mật mà không có khi nói chuyện với Chúc Chi Sâm. Hắn siết chặt tay nắm lấy tay Thẩm Tư Quá lại, trầm giọng nói: "Ngoan, ở bên anh."

 

Chúc Chi Sâm lập tức đứng bật dậy trừng mắt nhìn hai người trước mặt. Anh ta biết đã lâu lắm rồi Bạc Huyên không thể hiện sự dịu dàng như vậy, cũng biết rõ hơn ai hết rằng, khi Bạc Huyên dùng giọng điệu này để nói chuyện và thể hiện thái độ chiếm hữu ngầm như vậy là có ý gì.

 

"Hai người?!"

 

Chúc Chi Sâm không cần nghĩ cũng biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, sự kinh ngạc đã vơi đi, chỉ còn lại cơn giận nhắm thẳng vào Thẩm Tư Quá: "Trợ lý Thẩm, có vẻ cậu coi những lời tôi nói trước đó là gió thoảng bên tai rồi."

 

Là do anh ta quá sơ suất, đánh giá thấp tên trợ lý điềm đạm này, không ngờ lại để người ta nảy sinh tâm tư với Bạc Huyên ngay trước mặt mình. Điều càng khiến anh ta không ngờ là, Bạc Huyên, người đã phòng bị đến mức đó, lại tắm hai lần trên một dòng sông, mà lần này, đối tượng còn là một người đàn ông!

 

"Chi Sâm, có gì thì hướng vào tôi mà nói." Bạc Huyên quay đầu nhìn thẳng vào Chúc Chi Sâm, vẻ mặt hắn rất điềm tĩnh, phản ứng của Chúc Chi Sâm đều đã nằm trong dự liệu của hắn: "Cậu ngồi xuống trước đi, đợi cậu bình tĩnh rồi chúng ta nói tiếp. Tư Quá không làm gì sai cả, đừng nhằm vào em ấy."

 

【Vở kịch nhỏ】

 

Nội tâm của anh Bạc:

 

— Hình như tôi có gì đó không ổn...

 

— Tôi không thể nào cong được!

 

— Vãi chưởng, tôi cong rồi?! Giờ sao đây, người vợ này có thể lấy được không vậy?!

 

— Vãi, vợ khóc trước mặt tôi rồi! Kệ đi, liều luôn, vợ ơi, tôi thích em rồi!

 

— Cong thì cong, thơm thật.

 

Trước khi cong, nói với Chúc Chi Sâm: "Trợ lý của tôi việc gì phải nấu ăn cho cậu?"

 

Sau khi cong, nói với Chúc Chi Sâm: "Cậu cứ gọi điện cho trợ (vợ) lý (tôi) tôi hoài là sao?!"

 

Trước khi tỏ tình, hỏi Chúc Chi Sâm: "Cậu thấy người tên Thẩm Tư Quá này thế nào?"

 

Sau khi tỏ tình, quát Chúc Chi Sâm: "Cậu đừng có bắt nạt vợ tôi! Có giỏi thì nhằm vào tôi này!" →【Chế độ bảo vệ vợ tự động bật

 

Chúc Chi Sâm: Hóa ra thằng hề lại chính là tôi?!

 

Lời editor:

 

Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về nha các mình, drama vẫn còn đằng sau.

Bình Luận (0)
Comment