Chương 20: Thỏa thuận
"Tôi nhắm vào cậu ta?" Chúc Chi Sâm suýt nữa là bị Bạc Huyên chọc cho tức đến bật cười: "Cậu bị lừa một lần còn chưa đủ, giờ lại muốn bị lừa lần nữa à? Lần này còn là một người đàn ông?! Bạc Huyên, cậu tự làm tổn thương mình cũng phải có chừng mực chứ!"
Lần này Chúc Chi Sâm thật sự nổi giận rồi. Anh ta biết Bạc Huyên là người mềm lòng, lại còn cứng đầu, giống như một con trâu cố chấp, nếu hắn đã quyết định rồi thì chẳng ai khuyên được nữa.
Năm đó Bạc Huyên muốn ở bên An Tố Mẫn, anh ta đã không đồng ý, cũng từng khuyên ngăn hắn. Nhưng khi ấy tinh thần và tâm lý của Bạc Huyên đều rất yếu, chẳng nghe lọt lời ai, chỉ chấp nhận để An Tố Mẫn ở bên chăm sóc. Vì thế, dù anh ta đã điều tra ngọn nguồn quá khứ của An Tố Mẫn, biết rõ người phụ nữ ấy tuyệt đối không phải dạng "đẹp người đẹp nết", nhưng cuối cùng vẫn phải bất lực chấp nhận hiện thực, ngày ngày thay Bạc Huyên lo lắng đề phòng cô ta.
Kết quả chứng minh, người phụ nữ ấy quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, giả vờ giả vịt suốt tám năm, rốt cuộc cũng lộ ra đuôi cáo.
Nửa năm qua, anh ta vẫn đang thay Bạc Huyên xử lý chuyện của An Tố Mẫn, người phụ nữ này đã tiêu tốn tám năm thanh xuân của Bạc Huyên, vừa lừa tình, lừa thân, lại lừa cả tiền. Anh ta không định bỏ qua dễ dàng như vậy nên mới không giải quyết dứt điểm ngay mà kéo dài trận chiến, dốc lòng dốc sức đánh nhau với An Tố Mẫn trên mặt trận pháp lý, quyết tâm đòi lại công bằng cho Bạc Huyên.
Hiếm hoi lắm mới khiến An Tố Mẫn biết điều hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Bạc Huyên nữa, anh ta thật sự không muốn lãng phí thời gian vào một kẻ lừa đảo thành ra mới quyết định kết thúc mọi chuyện, để bản thân có thể yên tâm ngủ một giấc.
Không ngờ là khi Chúc Chi Sâm còn đang ở tiền tuyến vì Bạc Huyên mà đòi lại công đạo, vắt óc nghiên cứu đầu tư, quản lý tài sản... thì hậu viện của Bạc Huyên đã cháy lên một ngọn lửa mới.
Mà người nhóm lửa lại là trợ lý thân cận, một người dù đã được anh ta sàng lọc gắt gao nhưng vẫn lọt lưới, là một kẻ có mưu đồ xấu xa!
Thái dương Chúc Chi Sâm giật giật, hiếm khi anh ta cảm thấy mình sắp bị tức đến tăng huyết áp như vậy.
"Tôi không phải đang tự làm tổn thương bản thân." Bạc Huyên nghe Chúc Chi Sâm nói vậy, trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: "Tư Quá là bạn trai tôi, ít ra cậu cũng nên tôn trọng em ấy một chút."
Trước khi nói ra hai chữ "bạn trai", Bạc Huyên hơi khựng lại một chút, có lẽ hắn vẫn chưa quen với cách gọi này.
Thẩm Tư Quá cụp mắt nhìn bàn tay đang đan chặt lấy tay mình. Khi nghe Bạc Huyên thừa nhận mối quan hệ, lực siết nơi bàn tay ấy bỗng chốc tăng mạnh.
Bạc Huyên lười biếng đặt tay lên thành ghế sofa, ngón tay thả lỏng, nhưng bàn tay nắm lấy tay Thẩm Tư Quá lại nổi rõ gân xanh, siết chặt lấy tay anh như sợ anh sẽ rút tay ra, lại như muốn tìm thêm sức mạnh và sự kiên định từ lòng bàn tay ấy.
Tay Thẩm Tư Quá bị siết đến đau, nhưng anh không hề có ý định buông ra.
"Anh Bạc." Thẩm Tư Quá không muốn để Bạc Huyên cứ giơ tay mãi nắm lấy mình như vậy, anh nửa quỳ bên cạnh sofa, tiếp tục nói: "Anh thả lỏng một chút, để em tự mình nói chuyện với anh Chúc."
Nhận ra bản thân đang dùng sức quá mạnh, Bạc Huyên khẽ ho nhẹ một tiếng, hơi buông lỏng tay ra, nhưng vẫn nắm chặt tay anh.
Ngay sau đó, Thẩm Tư Quá ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Chúc Chi Sâm, anh mỉm cười ôn hòa nói: "Anh Chúc, xin anh hãy yêu cầu luật sư soạn một bản thỏa thuận. Dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, kể cả xuất phát từ ý muốn cá nhân của anh Bạc, tôi cũng tuyệt đối không được phép nhận hay lấy dù chỉ một đồng tài sản nào của anh Bạc. Các điều khoản cụ thể trong thỏa thuận, xin để anh và luật sư quyết định."
Câu nói ấy khiến cả Bạc Huyên và Chúc Chi Sâm đều ngẩn người.
"Tôi không h@m muốn tiền bạc của anh Bạc, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy. Tôi cũng rất biết ơn vì anh Bạc không ghét bỏ tôi." Thẩm Tư Quá vừa nói vừa đưa tay còn lại phủ lên bàn tay đang nắm chặt lấy mình, anh chân thành hỏi Chúc Chi Sâm: "Tôi biết chỉ nói miệng thì chẳng có sức thuyết phục gì, nên ngoài hợp đồng lao động hiện tại, tôi tình nguyện ký thêm một bản thỏa thuận nữa, như vậy có được không ạ?"
Thẩm Tư Quá hiểu rõ sự lo lắng và nghi ngờ của Chúc Chi Sâm, vì thế anh chủ động đề xuất một bản thỏa thuận có hiệu lực pháp lý, để giúp Chúc Chi Sâm yên tâm rằng lợi ích của Bạc Huyên sẽ luôn được bảo vệ.
Điều duy nhất anh muốn là được ở bên cạnh Bạc Huyên, làm hết sức mình để giúp hắn hồi phục. Còn những thứ khác anh không quan tâm, không muốn và cũng không cần.
Chúc Chi Sâm thật không ngờ Thẩm Tư Quá lại chủ động đề nghị ký một bản thỏa thuận như vậy, về cơ bản thì như vậy chẳng khác gì hợp đồng tiền hôn nhân, đồng nghĩa với việc nếu ở bên Bạc Huyên, anh sẽ không nhận được chút lợi lộc nào. Trong lòng Chúc Chi Sâm dần thả lỏng, nhưng lập tức lại thấy lo. Thái độ hiện giờ của Bạc Huyên rõ ràng là đang che chở Thẩm Tư Quá, nếu Thẩm Tư Quá cứ ở bên cạnh hắn, ai biết Bạc Huyên sẽ nuông chiều người này đến mức nào. Cho dù có ký thỏa thuận, chỉ cần hai người sống cùng nhau, ăn chung ở chung, nói dễ nghe là đang yêu, nhưng nói khó nghe chẳng phải là bao nuôi sao?
"Em tự mình quyết định từ lúc nào vậy? Anh đã đồng ý ký loại hợp đồng thỏa thuận đó chưa?" Bạc Huyên cau mày, hắn cũng không ngờ Thẩm Tư Quá lại chủ động nói với Chúc Chi Sâm như vậy.
Đúng là hắn từng bị An Tố Mẫn lừa gạt một lần, nhưng hắn không phải không phân biệt được đúng sai. Thẩm Tư Quá và An Tố Mẫn là hai người hoàn toàn khác biệt. Tại sao hắn lại phải áp dụng bài học đau đớn từ An Tố Mẫn lên người mà mình yêu thương, lúc nào cũng phòng bị, đề phòng chính người trong lòng mình chứ?
Dù sau này có vấp ngã thêm một lần nữa vì Thẩm Tư Quá, thì đó cũng là câu chuyện giữa anh và hắn. Khi tình cảm chỉ vừa mới bắt đầu mà đã tính toán thì còn gì gọi là tin tưởng nữa?
"Không sao đâu, có anh là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng." Thẩm Tư Quá biết rõ đề xuất của mình sẽ khiến Bạc Huyên không vui, nhưng anh cũng không muốn vì mình mà Bạc Huyên và Chúc Chi Sâm lại xảy ra tranh cãi không cần thiết. Suy cho cùng, Chúc Chi Sâm cũng chỉ vì lo lắng cho Bạc Huyên, muốn ngăn hắn bị tổn thương lần nữa nên mới đắn đo suy xét như vậy.
Chúc Chi Sâm đứng một bên, còn chưa kịp chen lời vào là sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, anh ta cảm thấy bản thân như vừa bị cho ăn cơm chó vậy.
"Bạc Huyên, tôi nhắc lại lần nữa, người bên cạnh cậu là một người đàn ông." Chúc Chi Sâm nghiến răng nhấn mạnh, anh ta không kỳ thị đồng tính, nhưng cũng không thể đứng nhìn anh em mình lao vào hố lửa mà không kéo lại: "Cậu thẳng suốt hơn ba mươi năm, giờ đột nhiên nói với tôi là cậu thích đàn ông, cậu thấy điều này hợp lý à? Tôi không biết cậu ta lừa cậu kiểu gì, nhưng là anh em của cậu, tôi không thể trơ mắt ra nhìn cậu bước vào hố lửa mà không làm gì."
Bạc Huyên vừa được Thẩm Tư Quá dỗ dành, đang trong tâm trạng rất tốt, khóe môi còn chưa kịp hạ xuống đã hơi cong lên, hắn đáp lại Chúc Chi Sâm: "Là đàn ông thì sao? Khi tôi yêu một người, tại sao lại phải để ý đến giới tính của người đó? Tôi yêu con người đó hay là cái giới tính của người đó?"
Chúc Chi Sâm không khỏi nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã tìm được lý do để tiếp tục thuyết phục: "Cậu không để ý không có nghĩa là người khác không để ý. Cậu phải biết, nước mình vẫn chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, xã hội cũng chưa hoàn toàn chấp nhận đồng tính. Cậu định vì một người mà tự làm khó mình, tự đặt mình vào thế đối đầu với quy tắc sao?"
"Có điều luật nào cấm đàn ông yêu nhau, ở bên nhau không?" Bạc Huyên không nhanh không chậm hỏi lại: "Xã hội chưa chấp nhận đồng tính thì liệu xã hội đã chấp nhận người khuyết tật chưa?"
Cảm giác giận dữ vì không lay chuyển được đối phương bỗng dâng trào trong lòng Chúc Chi Sâm, anh ta vô thức nâng cao giọng: "Vậy ý cậu là gì? Cậu định buông xuôi luôn à?! Cậu cảm thấy con đường đồng tính và tàn tật này dễ đi hơn chắc?! Hay là cậu thấy cuộc đời mình chưa đủ gian nan?!"
Vừa nói dứt câu, cả phòng khách rộng lớn bỗng im lặng đến đáng sợ.
Chúc Chi Sâm đứng chết lặng một lúc lâu, dưới ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy kiềm chế của Thẩm Tư Quá, anh ta bực bội vò mặt, hối hận vì trong lúc nóng nảy đã lỡ lời nói ra những từ ngữ mất kiểm soát.
Bạc Huyên vẫn giữ im lặng, không rõ là hắn đang vui hay giận nữa. Hắn cúi đầu buông tay Thẩm Tư Quá ra, rồi đỡ nhẹ lấy cánh tay anh ra hiệu cho anh đứng dậy, sợ anh ngồi xổm lâu sẽ tê chân. Đợi đến khi nghe thấy âm thanh Thẩm Tư Quá đứng lên, hắn mới chậm rãi nói: "Chi Sâm, cuộc đời không có con đường nào là dễ đi cả. Chẳng lẽ vì đường khó đi mà tôi không đi nữa? Còn chưa bước đi đã vội từ bỏ thì tôi sống để làm gì? Tôi chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình, lựa chọn theo tiếng lòng thì hậu quả cũng do chính tôi gánh chịu."
Chúc Chi Sâm không biết còn có thể nói gì nữa. Nói đạo lý với Bạc Huyên chẳng có ích gì, bởi lẽ nếu nói về lý lẽ, Bạc Huyên luôn là người thấu đáo hơn bất kỳ ai.
Cả ba đều là người lớn, dẫu sao cũng hơn ba mươi tuổi rồi, không phải cái tuổi bốc đồng mà đưa ra quyết định. Bây giờ Bạc Huyên muốn giữ Thẩm Tư Quá bên cạnh, muốn ở bên Thẩm Tư Quá, anh ta có thể khuyên can nhưng không có quyền can thiệp vào. Anh ta chẳng thể viện cớ "vì tốt cho Bạc Huyên" mà bóp cổ bắt người ta đuổi Thẩm Tư Quá đi được, đây suy cho cùng là cuộc sống của Bạc Huyên. Nước uống lạnh hay nóng, tự người uống mới biết.
Chúc Chi Sâm lắc đầu, như một chiến binh đột nhiên đánh mất tinh thần chiến đấu, anh ta xụ mặt xuống: "Tùy cậu vậy, từ trước đến giờ cậu có bao giờ nghe tôi đâu. Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa quay lại nói chuyện chính với cậu." Nói xong cũng chẳng đợi Bạc Huyên trả lời, anh ta rút thuốc và bật lửa trong túi quần ra đi thẳng ra vườn sau.
Thẩm Tư Quá nhìn theo bóng lưng Chúc Chi Sâm đi ra ngoài, anh đang định bước theo thì nghe thấy Bạc Huyên nói: "Em đừng giận Chi Sâm, mấy câu cậu ấy nói là do tức quá thôi, không phải cố ý đâu."
Bạc Huyên đứng dậy, đưa tay vuốt nhẹ lên mắt Thẩm Tư Quá: "Ừm, may mà em không khóc." Nói rồi hắn ôm eo anh kéo người vào lòng.
Lúc nãy khi Chúc Chi Sâm lỡ lời, hắn còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã cảm giác bàn tay mình đang nắm lấy khẽ run lên, sau đó là nhịp thở thay đổi rõ rệt của Thẩm Tư Quá. Ban đầu là hơi thở dồn dập, tiếp theo là những hơi thở sâu đầy kiềm chế, có thể thấy anh đang tức giận.
"Hiếm khi thấy em còn biết giận đi tìm Chi Sâm tính sổ, anh cứ tưởng em là người chẳng biết giận là gì cơ đấy." Hình như Bạc Huyên thấy rất thú vị, nói xong còn bật cười một tiếng.
"...Em không giận." Thẩm Tư Quá yếu ớt biện minh một câu, luồng khí nghẹn nơi lồ ng ngực chẳng những không tan đi vì được ôm vào lòng mà còn vì lời nói của Bạc Huyên mà càng thêm khó chịu. Anh không sợ người khác nói về mình, nhưng lại không thể chịu nổi người khác nói về Bạc Huyên.
"Thật ra anh không cần nói với anh Chúc, không cần nói với ai cả, ra ngoài em cứ là trợ lý của anh là được rồi, em không quan tâm đâu."
"Anh quan tâm. Chi Sâm rồi sẽ nghĩ thông thôi, sau này cũng sẽ chấp nhận em. Còn về người khác, anh vốn dĩ chẳng quan tâm mấy cái mặt mũi khó coi ấy. Giờ anh là người mù, nhìn không thấy thì lại càng chẳng sao. Nếu mấy lời bàn tán với ánh mắt của họ khiến em thấy khó chịu, em cứ đứng sau lưng anh, có gì anh sẽ chắn hết. Anh chỉ muốn quang minh chính đại dắt em ra ngoài, nói với tất cả những người quan tâm đ ến anh rằng em là người anh thích."
Bạc Huyên kéo giãn khoảng cách một chút rồi nâng mặt Thẩm Tư Quá lên, vén mái tóc ra để chạm vào vết sẹo dài nhạt trên trán anh, sau đó cúi xuống đặt một nụ hôn lên đó, nhẹ nhàng hôn lấy vết sẹo cũ của anh.
Thật ra Thẩm Tư Quá thấp hơn Bạc Huyên khoảng hai centimet, mấy hôm nay Bạc Huyên rất thích ôm anh như thế này, đúng vị trí hoàn hảo để hôn lên vết sẹo khiến người ta thấy tiếc nuối kia.
Làn da nơi trán mang theo chút ấm áp, mà đôi môi đang đặt lên đó lại có hơi lành lạnh. Giữa sự thân mật ấy, đôi môi kia dần dần cũng ấm lên.
Thẩm Tư Quá nhắm mắt lại, không quan tâm đ ến việc Chúc Chi Sâm có thể quay lại bất cứ lúc nào, anh cứ thế để mặc Bạc Huyên hôn mình: "...Vẫn nên ký thỏa thuận. Xem như em cho người thân bạn bè của anh một lời cam kết."
Bạc Huyên chẳng để ý đến anh, hắn vẫn ôm mà hôn anh, mãi một lúc sau mới siết eo anh một cái thật chặt.
Thẩm Tư Quá bị siết đến mức bật ra tiếng rên nghẹn, khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt, anh biết Bạc Huyên đã ngầm đồng ý.
Chúc Chi Sâm hút mấy điếu liền mới từ từ ổn định lại được, vừa quay đầu từ vườn sau trở vào phòng khách thì đập vào mắt anh ta chính là cảnh hai người đang ôm nhau tình tứ, dính lấy nhau như keo. Người anh em trai thẳng ba mươi mấy năm của anh ta thì cúi đầu hôn tới hôn lui lên trán người trợ lý, cả phòng khách tràn ngập cái thứ mùi vị tình yêu chết tiệt của họ. Mặt Chúc Chi Sâm lập tức tối sầm lại.
Mẹ nó, hai người này còn nhớ trong nhà có khách không vậy?! Hay là coi anh ta chết rồi?!
Lời tác giả:
Chúc Chi Sâm: Mẹ nó, đừng có mà ăn hiếp người độc thân như vậy chứ!