Chương 21: Quỹ từ thiện
Dù vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận, nhưng hôm nay đến tìm Bạc Huyên, đúng là Chúc Chi Sâm có chuyện nghiêm túc cần bàn với hắn, vì vậy anh ta quyết định tạm thời không can thiệp vào chuyện tình cảm của Bạc Huyên nữa.
Bạc Huyên muốn giữ Thẩm Tư Quá ở bên cạnh, hắn không ngồi trên cái ghế sofa đơn nữa mà đổi sang ghế dài phía bên kia, làm Chúc Chi Sâm trừng mắt lườm một cái.
Chúc Chi Sâm quen dùng iPad để xem tài liệu, còn bản tài liệu lấy từ túi hồ sơ lần này là bản chữ nổi đặc biệt chuẩn bị riêng cho Bạc Huyên.
Đưa tài liệu vào tay Bạc Huyên, hắn vừa lần từng trang vừa nghe Chúc Chi Sâm trình bày.
"Năm năm trước, trong số những người khuyết tật được quỹ từ thiện của chúng ta tài trợ, có một người gây ra không ít rắc rối. Gần đây bị một số người cố ý moi chuyện này ra, liên tục chất vấn về vấn đề xét duyệt năm đó, còn nói rằng những năm gần đây chúng ta không theo dõi sát sao." Chúc Chi Sâm nói, gần đây chuyện này đã khiến anh ta đau đầu vô cùng.
"Khi đó quỹ mới thành lập, đúng là việc xét duyệt còn sơ hở, giờ bị lôi ra nói cũng hợp lý." Bạc Huyên lần từng trang một, tranh thủ giải thích với Thẩm Tư Quá đang ngồi cạnh: "Năm năm trước anh và Chi Sâm thành lập một quỹ từ thiện chuyên hỗ trợ người khuyết tật, người đại diện pháp luật kiêm chủ tịch là anh, Chi Sâm là phó chủ tịch."
Thẩm Tư Quá nghe thế không khỏi bất ngờ, anh chỉ biết Chúc Chi Sâm là người kinh doanh, nhưng không ngờ còn lập quỹ từ thiện chung với Bạc Huyên.
Thấy Chúc Chi Sâm có vẻ không muốn để mình biết chuyện, Thẩm Tư Quá nói: "Ừm, hai người cứ nói chuyện chính đi."
"Thật ra chủ yếu vẫn là vì dì Tạ và tôi nên mới rắc rối như vậy. Dì Tạ làm ăn lớn, tôi thì hùng vốn kinh doanh, trong thương trường khó tránh việc không có đối thủ. Lần này rõ là bị đối thủ giở trò." Chúc Chi Sâm gõ gõ cái iPad trên đùi, anh ta nhíu mày nói: "Chuyện xét duyệt thì tôi không phản bác, nhưng nói chúng ta không theo dõi sát sao thì đúng là quá đáng. Bỏ tiền bỏ sức ra đã đành, giờ còn phải đảm bảo không có ai 'lệch hướng', chẳng phải làm khó người khác sao."
Bạc Huyên không nói gì, sau khi xem xong tài liệu hắn mới lên tiếng: "Dù trách nhiệm có thuộc về chúng ta hay không thì chúng ta vẫn phải đưa ra tuyên bố rõ ràng. Việc này ảnh hưởng quá lớn, nếu xử lý không ổn thỏa, bị bọn họ đẩy lên mặt báo mục xã hội, thì không chỉ chúng ta, ngay cả hình ảnh cộng đồng người khuyết tật cũng bị tổn hại nghiêm trọng."
Ngay từ khi mới thành lập, quỹ của họ đã tài trợ cho những người khuyết tật tại các cô nhi viện. Dĩ nhiên không phải ai khuyết tật cũng đều được hỗ trợ, mà còn phải xét hồ sơ cá nhân và mức độ khuyết tật. Hơn nữa, nhiều nơi có chính sách bảo vệ: sau 18 tuổi, nếu không muốn rời cô nhi viện và đồng ý làm việc trong đó, thì có thể tiếp tục ở lại, cô nhi viện sẽ trả khoảng 2000 tệ mỗi tháng, lại còn miễn phí chỗ ở.
Trong số những người được tài trợ năm đó, có một cô nhi mắc bệnh về mắt ngay từ lúc mới sinh, bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó được cô nhi viện tiếp nhận. Không rõ vì sao người đó lại rất kiêu ngạo, không cam chịu sống một cuộc đời vô danh. Từ tuổi thiếu niên đã thường xuyên bỏ trốn khỏi cô nhi viện. Nhưng ra ngoài cũng không có lối thoát, không bằng cấp, lại khiếm thị, chẳng thể nào tìm được việc làm tốt, nên đành theo người ta làm việc vặt.
Có một lần, khi đi cùng người khác chở hàng kiếm tiền thì bị xe đâm, ban đầu chỉ bị khuyết tật về mắt, sau vụ tai nạn thì thêm cả tật ở chân, trở thành người khuyết tật cả về thị lực lẫn vận động.
Khi ấy người này đã đủ 18 tuổi, lại luôn không chịu ngoan ngoãn ở lại cô nhi viện, sau vụ tai nạn ấy thì quay về cô nhi viện, nhưng đương nhiên là cô nhi viện không muốn giữ người đó ở lại, yêu cầu chuyển hộ khẩu đi. Người đó không đồng ý, đến cầu xin viện trưởng. Viện trưởng là người mềm lòng, thấy tình trạng giờ là khuyết tật kép, lại đúng lúc quỹ đang triển khai đợt tài trợ đầu tiên, bèn gửi hồ sơ người này lên, nhưng không nhắc đến chuyện người này đã nhiều lần bỏ trốn khỏi cô nhi viện. Cuối cùng, người này thuận lợi được nhận tài trợ, dù rời khỏi cô nhi viện nhưng được sắp xếp vào ở tại khu nhà giá rẻ. Viện trưởng còn cùng người đó đến cơ quan chính quyền xin hưởng chế độ bảo trợ sinh hoạt tối thiểu.
Ban đầu, người đó cũng tỏ ra muốn sống cho tử tế. Một phần tiền mà quỹ từ thiện cấp được dùng để mua một lô gà vịt để chăn nuôi, chí ít cũng có một cách kiếm sống đàng hoàng. Thế nhưng sau đó, người đó lại muốn chữa đôi chân của mình, cho rằng nếu chữa được chân thì sẽ tìm được công việc tốt hơn, có một cuộc sống tốt hơn, nên đã làm đơn xin tăng mức tài trợ.
Nhưng quỹ từ thiện không chỉ tài trợ riêng cho mình người đó, mà thời điểm ấy quỹ cũng mới bắt đầu hoạt động, tiền chi ra phần lớn đều là của Bạc Huyên, còn có một phần do Tạ Tuyết Vĩ quyên góp, đương nhiên không thể chấp nhận đơn xin đó.
Từ đó, người mồ côi vốn ngay từ đầu không nên có tên trong danh sách được tài trợ này, bắt đầu lạc lối.
Người đó liên tục xin trợ cấp từ các cơ quan chính phủ, thậm chí còn nhận một cụ già sống một mình ở thành phố bên làm cha nuôi, dùng đủ loại lý do để xin tiền từ ông. Có lần lấy cớ tìm bạn gái để xin cụ 5000 tệ, nhưng thực tế cuối cùng là dùng để hút thuốc, uống rượu, cùng đám đầu gấu địa phương tiêu xài hoang phí. Còn khoản 4000 tệ viện trợ y tế xin được từ chính phủ thì cũng không rõ bị tiêu vào đâu, tóm lại là chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Hai năm trước, quỹ từ thiện khi xem xét lại danh sách hỗ trợ đã loại người đó ra, chấm dứt việc cấp vốn. Không ngờ đầu năm nay, cục dân chính phát hiện tên người đó có đăng ký một công ty, là người đại diện pháp luật cho công ty ấy. Khi cơ quan liên quan cố liên lạc thì phát hiện số điện thoại của người đó đã bị hủy. Không chỉ vậy, bệnh viện địa phương cũng đồng thời báo cảnh sát, nói rằng người đó lừa gạt bác sĩ, khám chữa bệnh rồi trốn viện không trả tiền. Cảnh sát lập tức mở cuộc điều tra truy tìm.
Đến tháng tư, cuối cùng cũng bắt được người đó ở thành phố khác, tên đó phạm không ít tội, nghiêm trọng nhất là lừa đảo và truyền bá đa cấp. Hiện tại đã bị giam giữ, vì vụ án liên quan phức tạp nên cảnh sát còn đang điều tra thêm, cách phiên tòa xét xử vẫn còn một thời gian nữa.
Người cô nhi này vốn là một trong số những người được tài trợ không cần quá chú ý đến, nhưng trong nhóm đối tượng đặc biệt, những cá nhân như vậy lại rất dễ thu hút sự chú ý, bất kể là tốt hay xấu.
Vì vậy, bây giờ sự việc bị người có ác ý đào xới lên, muốn phóng đại thành một vụ việc mang tính xã hội.
Một con chuột làm hỏng cả nồi canh.
Dù trong những người khuyết tật được tài trợ, có biết bao người đã có cuộc sống tốt hơn nhờ lòng tốt của quỹ, nhận được cơ hội học tập mà trước kia không dám mơ đến, thậm chí còn có vài người đang bắt đầu tỏa sáng trong một số ngành nghề sẵn lòng tiếp nhận người khuyết tật...
Thì một tấm gương phản diện như người cô nhi này, dưới sự cổ xúy của những người xấu và truyền thông bẩn, vẫn có thể dễ dàng phá hủy mọi nỗ lực cũng như lòng tốt của những người khác.
Đây là điều mà bất kỳ ai đang làm từ thiện đều không muốn thấy.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
"Tôi đã để bộ phận PR của công ty lên phương án đối phó rồi, chủ yếu là sợ cuối cùng chuyện này lại kéo cậu lên mặt báo. Tôi thật không hiểu nổi, tụi mình làm việc tốt mà cũng phải nơm nớp lo sợ, sống trong cảnh thấp thỏm cả ngày à?" Gần đây chuyện này đã làm Chúc Chi Sâm mất ngủ mấy ngày liền. Ban đầu lúc Bạc Huyên nói muốn lập quỹ từ thiện, anh ta đã vô cùng lo lắng, nhưng xét cho cùng đây là việc rất có ý nghĩa. Nếu Bạc Huyên có thể vì thế mà có thêm động lực để sống tiếp, thì anh ta cũng không muốn ngăn cản. Vì vậy mới quyết định làm phó chủ tịch, chủ động gánh vác trách nhiệm, lo toan thay cho Bạc Huyên những chuyện mà hắn có lòng nhưng không đủ sức làm.
"Làm việc tốt vốn không dễ dàng gì. Bây giờ mới nghĩ đến những chuyện này thì cũng chẳng để làm gì. Giờ lo xử lý cho xong trước đã." Bạc Huyên không muốn than thở, cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn nhanh chóng bàn bạc xong việc, lát nữa hắn còn phải viết tiểu thuyết: "Về phía truyền thông cậu đã sắp xếp cho đội ngũ PR thì tôi không nói thêm. Nhưng chuyện người này làm sao vào được danh sách hỗ trợ, trước sau chúng ta đã tài trợ bao nhiêu tiền, tốt nhất là nên tổng hợp tư liệu rõ ràng. Còn phải tìm người viện trưởng kia, bảo ông ta tự ra mặt giải thích rõ chuyện thẩm định hồ sơ. Sau đó từ danh sách người được hỗ trợ, chọn ra một vài người có thành tích đặc biệt xuất sắc, sau khi được sự đồng ý của họ, che hết các thông tin có thể tiết lộ danh tính, biên soạn lại thành bài báo. Tôi thấy chuyện này chưa chắc không thể biến thành một cơ hội truyền thông ngược."
Chúc Chi Sâm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi. Thay vì bị động phòng thủ, chi bằng chúng ta chủ động tấn công. Cậu vẫn luôn muốn thúc đẩy dự án nâng cao mức độ công nhận của xã hội đối với người khuyết tật, nếu có thể dẫn hướng dư luận theo chiều hướng tích cực, thì đúng là chuyện lần này có thể trở thành một khởi đầu không tệ."
"Dục tốc bất đạt, tham quá cũng không tốt. Quy mô của quỹ chúng ta hiện tại vẫn chưa đủ để gánh những dự án lớn, trước tiên cứ thu hẹp phạm vi, bắt đầu từ một vài dự án riêng cho người khiếm thị. Ít ra thì tôi là người khiếm thị, cũng rành lĩnh vực này, dễ bắt đầu hơn." Bạc Huyên nói, rồi bảo Thẩm Tư Quá lên phòng ngủ tìm trong ngăn tủ đầu giường một cái USB, đó là tài liệu dự án mà hắn đã sắp xếp từ trước.
Chuyện Bạc Huyên để Thẩm Tư Quá tự do ra vào phòng ngủ khiến sắc mặt Chúc Chi Sâm hơi cứng lại, anh ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thôi, chuyện chính quan trọng hơn.
Đợi Thẩm Tư Quá cầm USB xuống, Bạc Huyên liền giao cho Chúc Chi Sâm, dặn dò anh ta sau khi về nhà thì xem kỹ, sau đó để chuyên gia đánh giá lại tính khả thi cũng như rủi ro của dự án. Có vấn đề gì thì đến nhà hắn bàn tiếp.
Sau đó hai người lại bàn bạc rất lâu về định hướng dư luận cũng như chiến lược truyền thông. Riêng chuyện có nên mời người nổi tiếng hay siêu sao tham gia các hoạt động thiện nguyện trong tương lai hay không, hai người đã tranh luận khá lâu vì bất đồng quan điểm. Họ cũng bàn tới việc liệu có nên công khai những khoản quyên góp cá nhân của Bạc Huyên trong nhiều năm qua hay không. Khi mọi việc đã có định hướng sơ bộ và thống nhất bước đầu, thì đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Thẩm Tư Quá vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Bạc Huyên, lắng nghe những câu chuyện mà anh không hiểu lắm. Bạc Huyên lúc nào nói chuyện cũng nắm tay anh, không rõ là để giữ anh ở lại bên mình, hay đơn giản chỉ là muốn nắm tay anh mà thôi. Thỉnh thoảng Thẩm Tư Quá sẽ đứng dậy pha trà hoặc cà phê mới cho hai người, hoặc lên lầu lấy tài liệu giúp Bạc Huyên, nhưng sau đó vẫn sẽ quay lại ngồi cạnh hắn.
Khi chuyện chính đã xong, Chúc Chi Sâm — người từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ khó chịu với Thẩm Tư Quá — dĩ nhiên không có ý định ở lại ăn cơm, anh ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Bạc Huyên hiếm khi tiễn anh ta ra tận cửa, còn chưa kịp nói gì thì Chúc Chi Sâm đã lên tiếng: "Được rồi, tôi biết cậu không muốn cho tôi cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Tư Quá, nhưng dù sao đi nữa, bản thảo hợp đồng tôi sẽ soạn cùng luật sư, đến lúc đó cậu nhất định phải để Thẩm Tư Quá đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ trực tiếp nói với dì Tạ. Dù có vì chuyện này mà cậu muốn trở mặt với tôi, tôi cũng sẽ làm cho bằng được."
Nghe vậy, Bạc Huyên mím môi, sắc mặt không dễ coi chút nào. Rõ ràng là hắn rất không vui, nhưng cũng không nổi giận.
Thẩm Tư Quá đang đứng cạnh Bạc Huyên, anh vẫn bị hắn nắm chặt tay, lễ phép nói với Chúc Chi Sâm: "Anh Chúc, anh Bạc đã đồng ý để tôi ký thỏa thuận rồi."
Chúc Chi Sâm nghe vậy không khỏi ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt tuy khó chịu nhưng cố nén của Bạc Huyên, anh ta bỗng nhận ra là Bạc Huyên đã bị Thẩm Tư Quá thuyết phục, anh ta lại nhìn Thẩm Tư Quá mấy lần, gật đầu nói: "Thế cũng được, sau này tôi sẽ liên hệ sau." Nhưng không nói rõ là liên hệ với ai.
Tiễn Chúc Chi Sâm xong, Thẩm Tư Quá quay sang nói với Bạc Huyên: "Anh mệt rồi phải không? Lên lầu nghỉ một lát đi. Trưa nay anh ăn ít lắm, tối em làm vài món dễ tiêu, anh ăn nhiều một chút nhé."
"Đừng vội làm gì cả." Bạc Huyên lại kéo anh vào lòng ôm chặt, cả người dường như thả lỏng hẳn đi, hắn thấp giọng thở dài: "Lên lầu nằm với anh một lúc đi, anh không muốn làm gì khác cả, chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi."
Thẩm Tư Quá bị hơi thở của Bạc Huyên bao trùm lấy, anh tựa mặt vào cổ hắn, dịu giọng đáp: "Vâng."
Lời tác giả:
Phần tình tiết về "tấm gương phản diện" trong truyện lấy cảm hứng từ một trường hợp có thật mà bạn của Cơ Mạt từng gặp trong công việc. Trên thực tế, kết cục của người thanh niên mồ côi ấy ngoài đời còn khiến người ta khó chịu hơn. Vì đây là tiểu thuyết, mình đã có điều chỉnh để giảm bớt sự khó chịu. Truyện hiện mới ở giai đoạn giữa, việc đưa nhân vật phản diện ra là vì yêu cầu của tình tiết. Tổng thể mà nói, Cơ Mạt vẫn luôn mong muốn giữ thái độ khách quan trong sáng tác. Những trường hợp đặc biệt có giá trị riêng, nhưng hy vọng mọi người sẽ nhìn thấy và quan tâm nhiều hơn đến những nhóm người tích cực, đáng trân trọng.