Chương 22: Nhóc Bánh Ú
Ngày hôm đó, lúc Bạc Huyên đề nghị Thẩm Tư Quá dọn vào phòng ngủ của mình cũng là lúc hắn vừa viết xong phần đầu của cuốn tiểu thuyết.
Khi quyết định mở lời, Thẩm Tư Quá vừa giúp hắn hoàn thành việc hiệu đính.
"Lại đây." Bạc Huyên vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, nghe Thẩm Tư Quá nói đã hiệu đính xong thì gọi người lại gần.
"Sao thế?" Thẩm Tư Quá chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đi qua. Anh vẫn chưa nhận được phản hồi từ Chúc Chi Sâm, bình thường để soạn một bản hợp đồng đâu cần tốn nhiều thời gian đến vậy, anh đoán chắc hẳn Chúc Chi Sâm đang điều tra kỹ lý lịch của mình.
Bạc Huyên xoay ghế lại, nghe thấy tiếng bước chân đến gần lập tức đưa tay ra, đợi đến khi Thẩm Tư Quá đặt tay vào lòng bàn tay mình thì lập tức khép tay nắm lấy tay anh, sau đó dùng sức kéo mạnh một cái. Thẩm Tư Quá bị kéo ngã thẳng vào lòng hắn.
Tuy Thẩm Tư Quá gầy gò, nhưng cũng cao hơn mét tám, nặng hơn sáu mươi ký, đáng lý mà nói nếu anh ngã thẳng lên người người khác sẽ khiến đối phương thấy khó chịu. Vậy mà khi anh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạc Huyên, lại phát hiện sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Bàn tay trái rảnh rỗi siết chặt eo anh, hoàn toàn không để anh có không gian giãy giụa, Bạc Huyên bình tĩnh nói: "Tư Quá, anh muốn hôn em, là kiểu hôn môi ấy."
Thẩm Tư Quá hơi khựng lại, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Hai người vẫn chưa từng hôn nhau.
Bạc Huyên thích ôm anh, thích lúc đi dạo nắm chặt lấy tay anh, thích hôn lên vết sẹo cũ trên trán anh, nhưng ngần ấy thời gian bên nhau rồi, họ vẫn chưa từng thử hôn môi.
Anh không rõ liệu Bạc Huyên có thật sự chấp nhận được kiểu thân mật như vậy không.
Không nghe thấy Thẩm Tư Quá trả lời, Bạc Huyên lại hỏi tiếp: "Được không em?"
Thẩm Tư Quá không biết nên đáp lại thế nào, hay nói đúng hơn là anh đang xấu hổ đến mức không biết nói gì, chỉ có thể lí nhí "Ừm" một tiếng.
Nhận được sự đồng ý, Bạc Huyên lập tức nghiêng người tiến lại gần. Sống mũi cao cao chạm vào d ái tai Thẩm Tư Quá, hắn khựng lại một lát rồi hé môi, dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy phần tai mềm mại đó. Bạc Huyên bỗng nghe thấy một tiếng rên nhẹ ngọt mềm phát ra từ người trong lòng: "Đừng cắn... em... em nhạy cảm lắm..."
Thẩm Tư Quá đặt tay lên ngực Bạc Huyên, thân trên dựa vào hắn như thể đột nhiên mất hết sức lực.
Bạc Huyên bật cười đầy mãn nguyện, hỏi: "Em nhạy cảm chỗ nào?"
Hắn nói sát bên tai anh, hơi thở phả ra lướt qua làn da, từng chữ từng hơi giống như lông chim nhẹ nhàng cọ vào tai khiến Thẩm Tư Quá không khỏi rùng mình, từng đợt gai ốc thi nhau nổi lên da thịt.
Thân thể Thẩm Tư Quá hơi căng lại, Anh muốn tránh khỏi làn hơi ấm áp kia, nhưng lại không đủ sức, chỉ có thể xấu hổ thừa nhận: "Ở đâu... cũng nhạy cảm."
Lời thú nhận thẳng thắn ấy khiến Bạc Huyên vô cùng vui vẻ. Hắn buông bàn tay đang nắm tay Thẩm Tư Quá ra, chuyển sang tai bên kia của anh, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng x0a nắn d ái tai mềm mại đó, quả nhiên lại nghe thấy một tiếng rên nhẹ như con thú nhỏ.
"Anh Bạc..." Thẩm Tư Quá ngồi trên đùi Bạc Huyên, níu lấy tay hắn cầu xin.
"Ừ, anh đây." Bạc Huyên hôn lên d ái tai mình vừa cắn rồi hỏi một câu không mấy đứng đắn: "Trước anh, em đã hôn mấy người rồi?"
Còn chưa chạm đến môi người trong lòng là đã bắt đầu tò mò về việc có ai đó đã hôn người ấy chưa.
Trước đây có bao nhiêu người từng được Thẩm Tư Quá hôn? Có ai từng nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh, hôn lên vết sẹo trên trán anh, biết rằng anh rất nhạy cảm chưa?
Trong hơi thở gấp gáp, rối loạn của Thẩm Tư Quá, lần đầu tiên Bạc Huyên nhận ra mình có chứng "rối loạn cưỡng chế", tính toán chi li đến thế.
"Không có, em chưa từng hôn ai cả." Giây phút này, cả người Thẩm Tư Quá đều mềm nhũn, đến giọng nói cũng không còn trong trẻo như ngày thường, từng chữ phát ra đều vô cùng mềm mại: "Em chưa từng yêu ai hết."
Bạc Huyên nghe anh nói vậy không khỏi ngạc nhiên, hắn có hơi khó tin khi biết Thẩm Tư Quá đã ba mươi tuổi mà chưa từng yêu ai.
"Chút nữa nói cho anh nghe." Thẩm Tư Quá cũng cảm thấy việc đã 30 tuổi đầu rồi mà chưa từng yêu ai là rất hiếm, anh không muốn bàn sâu vào lúc này. Bàn tay vừa rồi còn chống lên ngực Bạc Huyên nay chuyển sang nắm lấy vạt áo hắn, anh hỏi: "Rốt cuộc anh có muốn hôn em không?"
Bạc Huyên bật cười, lại cắn nhẹ vành tai Thẩm Tư Quá một cái: "Gấp gì chứ?"
Hơi ấm từ môi răng không ngừng xoa dịu vành tai mỏng manh, Thẩm Tư Quá lại không kìm được mà bật ra một tiếng rên nhẹ, mặt anh đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực.
Sao lại thành ra là anh gấp rồi? Rõ ràng người đề xuất hôn là hắn cơ mà.
Tiếng r3n rỉ nho nhỏ ấy khơi dậy h@m muốn trong Bạc Huyên, hắn không trêu chọc thêm nữa, tay di chuyển ra sau gáy Thẩm Tư Quá, ép người lại gần mình. Môi hắn lướt nhẹ qua má Thẩm Tư Quá rồi chính xác đặt lên đôi môi chưa từng bị ai hôn qua ấy một nụ hôn.
Thẩm Tư Quá bị hôn đến mềm nhũn. Vì chưa có kinh nghiệm nên anh chỉ biết để mặc Bạc Huyên m út lấy môi mình hết lần này đến lần khác. Khi đầu lưỡi Bạc Huyên chạm nhẹ vào răng anh, anh liền ngoan ngoãn hé miệng ra. Đến khi đầu lưỡi bị Bạc Huyên cuốn lấy, anh run rẩy không biết phải làm gì, theo bản năng mà dựa sát vào Bạc Huyên, vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Nụ hôn của Bạc Huyên đầy tính chiếm hữu, tay hắn nắm lấy gáy Thẩm Tư Quá buộc anh phải ngửa đầu tiếp nhận, không thể né tránh. Nụ hôn kéo dài này làm Thẩm Tư Quá cảm thấy nghẹt thở. Bạc Huyên vừa hôn môi vừa không ngừng xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng anh. Thẩm Tư Quá mơ màng cảm nhận được đầu lưỡi mình đã bị cuốn đến tê dại, anh nhắm mắt lại, nghe rõ tiếng nước phát ra từ nụ hôn quấn quýt khiến người ta đỏ mặt không thôi. Anh không chắc bản thân có đáp lại được nụ hôn đó không, chỉ biết cố gắng đuổi theo tiết tấu của Bạc Huyên, cùng hắn đắm chìm vào trong đó, vừa trao đi, vừa nhận lấy.
Khi Bạc Huyên buông ra, Thẩm Tư Quá vẫn chưa hoàn hồn, anh thở d ốc vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Tay hắn vẫn đặt sau lưng anh nhẹ nhàng vỗ về, trong mắt lộ rõ chút tiếc nuối, giọng khàn khàn mệt mỏi nói: "Tiếc là không nhìn được bộ dạng bây giờ của em."
Chắc chắn là rất đẹp.
Thẩm Tư Quá cọ nhẹ vào hõm cổ hắn, anh đột nhiên thì thầm một câu: "...Nhóc Bánh Ú."
"Hửm?" Bạc Huyên theo phản xạ cúi đầu xuống: "Em nói gì?"
"Biệt danh hồi nhỏ của em là nhóc Bánh Ú." Thẩm Tư Quá dần lấy lại nhịp thở, anh ôm chặt lấy Bạc Huyên hơn: "Hồi cấp ba em phát hiện bản thân không thích con gái, đến đại học vẫn chưa kịp yêu đương thì gia đình xảy ra chuyện phải gánh nợ. Năm 21 tuổi bị chủ nợ truy đuổi khắp nơi, sau này trả được một phần, em phải chuyển trường rồi đổi ngành luôn. Trước năm 26 tuổi, em toàn tâm toàn ý kiếm tiền trả nợ, ngoài công việc điều dưỡng ra còn làm thêm rất nhiều việc khác, miễn có tiền là được. Năm 27 tuổi, em làm điều dưỡng cho một bệnh nhân có bối cảnh phức tạp. Hắn nói với người trong giới rằng em là người của hắn còn giúp em trả hết nợ. Em theo hắn rất lâu, từng ngủ cùng hắn, nhưng chỉ là ngủ thôi. Hắn bị chứng mất ngủ nặng, không tin tưởng được ai, chỉ khi em ở bên mới ngủ được."
"Vì chuyện nợ nần mà em thường xuyên bị đòi nợ nên danh tiếng chẳng tốt đẹp gì. Sau này hắn giúp em gột sạch. Nhưng lý lịch làm điều dưỡng của em là thật, không phải giả đâu. Trước sinh nhật 29 tuổi, hắn bảo không cần em ở bên nữa, em mới chuyển sang làm điều dưỡng riêng. Em không biết chuyện của An Tố Mẫn, nhưng đã nói với trung tâm giới thiệu việc làm, nếu nghe nói anh đang tìm điều dưỡng, nhất định phải lập tức liên lạc với em."
Thẩm Tư Quá không định khóc, nhưng hình như từ lần đầu khóc trước mặt Bạc Huyên, anh đã mở ra một cái van cảm xúc nào đó, khiến sự mạnh mẽ mà anh tích góp bao năm qua không còn giữ được nữa. Anh ôm chặt lấy hắn, nước mắt trào ra thấm ướt cổ áo Bạc Huyên: "Anh Bạc Huyên... em là Dịch Trọng Quân, anh còn nhớ em không?"
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Bạc Huyên im lặng rất lâu không nói gì, cũng không có động tác gì khác, chỉ giữ nguyên cánh tay ôm lấy Thẩm Tư Quá.
Thẩm Tư Quá cứ thế chờ đợi, đến khi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu lạnh, trong lòng dần dâng lên một cảm giác băng giá. Anh cẩn thận nới lỏng tay, định rời khỏi lòng hắn, thì lập tức bị Bạc Huyên kéo lại ôm chặt hơn nữa.
"Đi đâu thế? Hồi nhỏ đã mít ướt, lớn rồi mà vẫn mít ướt như vậy." Bạc Huyên vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho anh. Vì không nhìn thấy nên hắn chỉ có thể lần theo gương mặt anh mà dùng tay vuốt nhẹ gò má ướt đẫm nước mắt kia. Lau sạch nước mắt rồi mới khẽ quở trách: "Mất tích lâu như vậy mà còn biết quay về cơ đấy."
Thẩm Tư Quá có hơi khựng lại. Giọt nước mắt vốn đã cố nhịn lập tức trào ra, anh giống hệt cái đuôi nhỏ bám người khi xưa, mềm nhũn nói: "Vẫn gọi em là nhóc Bánh Ú được không?"
Giọt lệ mới rơi chạm vào đầu ngón tay Bạc Huyên làm chân mày hắn hơi nhíu lại. Bạc Huyên nói: "Không được khóc. Khóc nữa là anh mặc kệ em đấy." Nói rồi lại ôm lấy người trong lòng chặt hơn, cúi đầu hôn lên vết sẹo cũ nơi trán Thẩm Tư Quá, dỗ dành như lúc nhỏ: "Nhóc Bánh Ú, đi một vòng lớn như vậy mới về được, vất vả cho em rồi."
Thẩm Tư Quá vòng tay ôm hắn thật chặt, anh ngẩng đầu, chủ động hôn hắn.
Đôi môi mỏng còn vương lệ đột ngột áp lên môi mình làm Bạc Huyên không khỏi bất ngờ. So với nụ hôn đầu ngọt ngào vừa rồi, nụ hôn này lại mặn chát, mang theo cả nỗi tủi thân như trong lời tỏ tình của anh.
Nhóc Bánh Ú mỗi lần khóc đều như vậy, cả người mềm oặt ra, trông vô cùng tủi thân. Dù có là người sắt đá nhưng thấy anh như vậy hắn cũng chẳng thể nào làm ngơ được.
Nụ hôn đáp lại của Bạc Huyên rất nhẹ nhàng, không còn là nụ hôn cuồng nhiệt đầy chiếm hữu như trước, mà là một nụ hôn dịu dàng, bao dung và đầy trân trọng.
Lần này, họ không hôn nhau quá lâu. Bạc Huyên nghĩ đến những gì Thẩm Tư Quá vừa kể, hắn cắn nhẹ môi dưới của anh một cái như trừng phạt, rồi kề trán vào trán anh, nhỏ giọng nói: "Tối nay dọn sang phòng anh ngủ đi... Em đã ngủ cạnh người khác nhiều năm như thế, bây giờ phải nên ngủ cạnh anh rồi."
Mặt Thẩm Tư Quá nóng bừng, anh cảm thấy cách nói này của hắn hơi sai sai, nhưng lại không dám hỏi hắn có phải đang ghen không. Anh im lặng mấy giây rồi mới nói: "Được... Em không lừa anh, anh thật sự là mối tình đầu của em."
Khóe môi của Bạc Huyên hơi cong lên, hắn hồi tưởng lại dáng vẻ lúc nhỏ của Thẩm Tư Quá, lại càng ôm chặt anh hơn nữa.
Ừm, lớn rồi ôm có hơi mỏi, mới ôm có một lúc mà chân hắn đã tê rần rồi.
Nhưng biết sao được, là hắn tình nguyện mà. Cái đuôi nhỏ của hắn, sau bao năm cuối cùng cũng quay lại bên hắn.
Lời tác giả:
Nụ hôn đầu: hoàn thành!
Anh Bạc: Thành công dụ vợ về phòng! Ngày hòa hợp không còn xa?