Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 24

Chương 23: Đôi lứa chuyện trò

 

Nói là chuyển sang phòng ngủ chính, thật ra cũng chẳng phải dọn dẹp gì, chỉ cần đưa bản thân lên lầu là được rồi.

 

Ăn tối xong, Bạc Huyên lên phòng trước. Thẩm Tư Quá thì dọn dẹp sạch sẽ phòng ăn rồi mới quay về phòng dành cho khách tắm rửa, thay đồ ngủ.

 

Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Bạc Huyên đang ngồi bên bậu cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách chữ nổi đang lật dở.

 

"Anh Bạc." Thẩm Tư Quá khép cửa lại, anh đi tới ngồi xuống phía đối diện bên bậu cửa. Trên cái bàn thấp đặt sát cửa sổ còn bày thêm vài quyển sách khác, anh bèn hỏi: "Anh có muốn em đọc sách cho nghe không?"

 

Bạc Huyên gập sách lại, lắc đầu: "Không cần."

 

Hai người cách nhau một cái bàn nhỏ, Thẩm Tư Quá nửa nằm nửa ngồi tựa lên bàn, tay chống cằm, chăm chú nhìn Bạc Huyên. Bỗng anh nhớ đến con mèo ngày xưa hai người cùng cứu: "Dương Dương sau đó có ngoan không?"

 

Từ khi biết Thẩm Tư Quá chính là Dịch Trọng Quân năm xưa, giữa họ như có thêm một tầng ăn ý vô hình, trò chuyện nhảy chủ đề thế nào cũng không thấy gượng.

 

Bạc Huyên tự nhiên tiếp lời: "Ngoan lắm, tính giống em, rất quấn người. Mỗi lần anh có ở nhà là nó cứ nằm lên người đòi gãi cằm với gãi cổ, buổi tối ngủ cũng phải chui lên giường nằm cạnh anh. Còn rất xinh nữa, ai từng gặp Dương Dương cũng khen là một chú mèo có nhan sắc tuyệt trần. Có điều đến mùa hè thì rụng lông dữ lắm, ngày nào anh cũng phải chải lông cho nó, mãi đến năm nhất đại học, quần áo anh lúc nào cũng dính đầy lông mèo." Nói tới đây, anh như chìm vào dòng ký ức, khi nhớ về chú mèo đã cứu và nuôi suốt nhiều năm trời, nét mặt anh dịu đi hẳn.

 

"Vậy thì tốt rồi. Lúc đó em còn tưởng sẽ được nuôi Dương Dương cùng anh, không ngờ đi một cái là chẳng còn cơ hội gặp lại nó nữa." Thẩm Tư Quá buồn bã nói. Khi anh và Bạc Huyên xa nhau, lúc ấy thậm chí còn chưa có điện thoại di động, bố mẹ phải dùng máy nhắn tin, điện thoại cầm tay cũng là sau khi hai người chia xa mới phổ biến. Những phần mềm như QQ, WeChat lại càng là chuyện của nhiều năm sau: "Em thật sự rất ghen tỵ với mấy đứa nhỏ bây giờ, mới tí tuổi đầu mà mỗi đứa đã có một chiếc điện thoại hay iPad trong tay rồi."

 

Hàng chục năm trước, chuyện lạc mất nhau là chuyện quá đỗi dễ dàng. Không cần phải rời thành phố hay ra nước ngoài, chỉ cần chuyển nhà thôi là có thể vĩnh viễn không gặp lại người từng thân thiết nhất với mình nữa rồi. Không giống bây giờ, mạng lưới liên lạc phát triển, muốn tìm người hay giữ liên lạc đều dễ dàng hơn nhiều rất nhiều, chỉ cần có lòng, thì nhất định sẽ có cách.

 

"Anh có chụp rất nhiều ảnh của Dương Dương, còn làm hẳn một quyển album nữa, để ở căn nhà cũ. Chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ dẫn em về lấy cho em xem." Bạc Huyên vừa nói vừa đưa tay về phía phát ra âm thanh, hắn chạm tay lên má Thẩm Tư Quá, nhẹ nhàng vuốt v e: "Nhóc Bánh Ú, em từ nhỏ đến lớn đều gầy thế này, rốt cuộc giống bánh ú chỗ nào chứ?"

 

"Là tại em mặc đồ nhiều, tự quấn mình thành một cục tròn như bánh ú thôi mà." Thẩm Tư Quá mặc cho Bạc Huyên sờ lên từng đường nét trên lông mày, khóe mắt mình. Từ sau khi mẹ mất, chẳng còn ai gọi anh bằng cái tên thân mật ấy nữa. Bây giờ nghe Bạc Huyên gọi, anh thấy thật sự rất vui.

 

"Tại sao lúc đầu không nói thật với anh?" Bạc Huyên hỏi, trong giọng nói có một chút trách móc.

 

Thẩm Tư Quá do dự, như đang cân nhắc nên giải thích thế nào, cuối cùng anh nói: "Em không biết phải mở lời ra sao. Em sợ anh biết là em sẽ không vui."

 

Bạc Huyên nhướng mày, hắn nhớ lại tính tình quái gở của mình, lại thấy cũng không khó hiểu.

 

Người có thể chịu được tính cách sớm nắng chiều mưa, nói chuyện thì luôn châm chọc người khác như hắn thật sự không nhiều. Ngay cả Chúc Chi Sâm đôi lúc còn bị hắn chọc đến muốn cắt đứt quan hệ bạn bè. Nếu Thẩm Tư Quá đột nhiên dùng thân phận trợ lý riêng đến bên hắn rồi nói mình chính là cái đuôi nhỏ bám hắn ngày xưa, chưa chắc hắn đã vui mừng khôn xiết. Có khi còn vì thấy mình là người khuyết tật, cần người chăm sóc mà lại vô tình chọn đúng một người từng phụ thuộc vào mình thời thơ ấu, điều đó có thể khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm, thấy tủi thân, rồi phát cáu.

 

"Cũng đúng. Anh vốn nhạy cảm lại hay suy nghĩ lung tung, không trách em được." Bạc Huyên cười tự giễu một tiếng. Suốt bao năm qua, người có thể dỗ hắn giỏi nhất chính là Thẩm Tư Quá, ngay cả An Tố Mẫn – người chăm sóc hắn suốt tám năm – cũng không làm được: "Chắc chỉ có mình em mới chịu được anh thôi. Đổi lại là người khác, sớm đã rủa thầm sau lưng rồi bỏ việc mà đi rồi."

 

"Làm gì mà nghiêm trọng đến thế, anh cũng coi thường tính chuyên nghiệp của điều dưỡng chúng em quá rồi." Thẩm Tư Quá cười nhẹ, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa mình và Bạc Huyên, lại cảm thấy dường như mình cũng chẳng còn đủ tư cách để nói chuyện chuyên môn nữa.

 

Bạc Huyên thu tay về, không tiếp tục bàn về đề tài này. Hắn hiểu rõ bản thân thế nào, chỉ là gần đây nhờ có Thẩm Tư Quá ở bên, chuyện viết tiểu thuyết tiến triển thuận lợi, tâm trạng hắn mới khá hơn đôi chút.

 

Thẩm Tư Quá không để hắn tiếp tục chìm vào cảm xúc tiêu cực nữa, anh đứng dậy đến gần, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bạc Huyên rồi hỏi: "Mệt không? Có muốn lên giường nằm nghỉ một lát không?"

 

Bạc Huyên là người rất có khao khát sáng tác và nhu cầu biểu đạt, chỉ cần có cảm hứng thì dù đang đọc sách, nghỉ ngơi hay đang đi dạo ngoài trời, hắn cũng lập tức muốn quay về phòng làm việc để viết. Thẩm Tư Quá cũng chẳng cản nổi, chỉ đành tranh thủ những lúc hắn ngừng lại mà giúp hắn thư giãn, nghỉ ngơi.

 

"Em sợ anh tự ép mình đến kiệt sức. Em nghe nói lúc tiền bối Tiền Chung Thư* viết Vây Thành, mỗi ngày cũng chỉ viết được năm trăm chữ thôi đấy."

 

*Tiền Chung Thư (21 tháng 11 năm 1910 - 19 tháng 12 năm 1998) là một nhà văn Trung Quốc. Ông nổi tiếng với tác phẩm châm biếm "Fortress Besieged". Những tiểu thuyết hiện thực của ông tạo dấu ấn bởi một lượng lớn những câu trích dẫn trong cả ngôn ngữ Trung Hoa và ngôn ngữ phương Tây

 

Bạc Huyên nghe xong lại thấy buồn cười, hắn nói: "Câu này đừng có nói lên mạng nhé, anh chỉ viết tiểu thuyết mạng thôi, làm sao dám so với đại văn hào như tiền bối Tiền được. Tiền bối Tiền mỗi ngày năm trăm chữ mà chữ nào cũng như ngọc, không có đoạn nào thừa, chương nào cũng kinh điển. Anh bây giờ còn có chút danh tiếng, vài chục năm nữa ai còn nhớ đến anh, biết anh từng viết cái gì."

 

"Biết đâu được, chỉ cần anh vẫn viết mãi, sao lại không thể trở thành nhà văn lớn chứ?" Thẩm Tư Quá không biết mình đang dỗ dành hay là nói thật nữa, anh nhẹ giọng nói: "Cứ coi như em nhìn anh bằng con mắt của người yêu đi, em thấy anh rất giỏi, làm việc gì cũng có thể làm nên chuyện."

 

Viết mãi ư?

 

Bạc Huyên nắm lấy tay Thẩm Tư Quá, hắn đan chặt mười ngón tay với anh, sắc mặt có hơi phức tạp.

 

Anh chàng bánh ú này là đang lo lắng cho hắn sao? Vì điều ước sinh nhật đó của hắn mà tìm mọi cách để lay chuyển hắn? Hay chỉ đơn thuần là thuận theo lời hắn nói mà đáp lại như thế?

 

"Em đúng là kiểu người đã không nói thì thôi, mà đã nói thì nguyên cả một bài văn. Em khỏi cần nấu canh bồi bổ gì nữa, mỗi ngày rót cho anh một bát canh tinh thần của em là đủ no rồi." Bạc Huyên pha trò để giảm bớt không khí nặng nề, rồi dứt khoát kéo tay Thẩm Tư Quá về phía giường.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)

 

Hai người lên giường nhưng cũng không nằm xuống, ngược lại giống như hồi nhỏ khi Thẩm Tư Quá đến nhà Bạc Huyên ngủ lại, hai người cùng ngồi xếp bằng trên giường trò chuyện. Chỉ khác là ngày xưa họ tụ lại để chơi đồ chơi, còn bây giờ là tâm sự giữa những người yêu nhau.

 

"Gần đây anh đã khá hơn rồi, cũng đặt lịch trị liệu tâm lý." Bạc Huyên cố ý nói chậm lại để giọng mình không quá lắp bắp: "Trước đây anh ngủ không được, hay lo lắng, thậm chí dễ cáu giận. Nhưng từ khi ở bên em, anh đã đỡ hơn nhiều, ít nhất là ngủ ngon hơn trước."

 

Việc Bạc Huyên chịu thử mở lòng với mình như vậy rất hiếm thấy, Thẩm Tư Quá cũng không giấu giếm nữa, anh thành thật nói: "Em biết. Anh hay xuống lầu lúc nửa đêm, thật ra... em đều nghe thấy cả. Mỗi lần anh xuống, em cũng thức dậy, nhưng không dám ra phòng khách cũng không dám gọi anh, sợ anh khó chịu, hoặc sợ anh biết rồi thì về sau sẽ không xuống nữa, cứ chịu đựng một mình trong phòng."

 

"Thì ra em biết à? Là anh làm em tỉnh giấc sao?" Bạc Huyên hơi ngẩn ra, cứ nghĩ mình đã giấu được rồi chứ.

 

Thẩm Tư Quá không muốn hắn thêm gánh nặng tâm lý, anh nói: "Em làm điều dưỡng lâu năm rồi nên quen chú ý tình trạng của bệnh nhân. Huống chi, đây là nhà anh, anh vốn không cần phải để ý đến em."

 

Bạc Huyên cảm thấy Thẩm Tư Quá lại nắm lấy tay mình, trong lòng hắn giằng co một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để anh nhìn thấy.

 

Hắn rút tay về, tháo chiếc đồng hồ luôn đeo trên cổ tay trái ra, thứ mà trước nay chưa từng cởi ra trước mặt Thẩm Tư Quá, rồi lần đầu tiên để lộ những vết sẹo to nhỏ không đều trên cổ tay mình.

 

"Bánh Ú, anh không phải người gì sáng sủa cho lắm đâu. Nói thẳng ra, anh chính là một kẻ tâm thần." Giọng hắn rất nhẹ, nhưng từng chữ phát ra đều rõ ràng: "Em biết bệnh án của anh rõ đến đâu thì anh không biết, nhưng sự thật là, anh từng ở trong viện điều dưỡng suốt một thời gian dài, từng căm ghét thế giới, căm ghét tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng lại căm ghét chính mình đến mức chỉ muốn chết. Anh không chỉ là kẻ tàn tật về thể chất, mà còn là một người tâm lý không bình thường. Anh từng nổi điên đến mức muốn tấn công bất cứ ai đến gần mình, từng bị trói chặt trên giường bằng dây cố định; cũng từng vô thức tự hủy hoại bản thân, không có dao thì đập đầu vào tường, dùng đủ mọi cách để làm tổn thương bản thân. Cũng từng có giai đoạn đau đến mức không nhúc nhích được, khi đó anh cứ tưởng mình không chỉ mù mà còn bị liệt, trong lòng ngoài chuyện muốn chết thì chẳng còn gì nữa cả."

 

"Anh vẫn luôn không thể hiểu nổi, tại sao mình cứu người mà cuối cùng mình lại là người nhận lấy kết cục như vậy, còn người anh cứu thì chưa từng một lần đến thăm anh."

 

"Bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn mắc kẹt trong những suy nghĩ đó, cứ mãi nghĩ xem có phải mình không nên chìa tay giúp người khác, có phải mình đã quá tự cho là đúng khi cố gắng giúp đỡ những người mà mình cho là cần được giúp đỡ, có phải lòng tốt vốn chẳng bao giờ được báo đáp hay không."

 

"Anh nghĩ mãi vẫn không ra, một mặt thì không cam lòng, một mặt lại cảm thấy mình đáng đời. Đầu năm lại phát hiện An Tố Mẫn làm ra những chuyện đó, thật ra... anh rất thất vọng về lòng người." Nói đến đây, vẻ đau đớn cố nén hiện rõ trên mặt Bạc Huyên. Hắn kiềm chế cảm xúc, lặng lẽ hít sâu vài hơi rồi gắng gượng nói tiếp: "Anh biết rất rõ bản thân mình như thế nào, vậy mà vẫn muốn em ở bên anh. Thật ra, điều đó rất không công bằng với em... nhưng mà... anh thật sự hy vọng... em có thể cứu anh."

 

Có lẽ vì Thẩm Tư Quá là người đại diện cho ký ức thuở ban đầu đầy ấm áp và vui vẻ của hắn, cũng có thể vì hiện tại Thẩm Tư Quá là khúc gỗ trôi giữa biển mà hắn đang bám lấy để sống tiếp. Lần đầu tiên hắn mở lòng nói ra những điều thật sự trong tim với một người ngoài bác sĩ tâm lý, lần đầu tiên hắn đưa tay về phía người mình trân trọng mà lên tiếng cầu cứu.

 

Hắn vẫn luôn vùng vẫy, luôn cố gắng sống tiếp. Nhưng ngoài Thẩm Tư Quá ra, chưa từng có ai thật sự nghe thấy tiếng kêu cứu suốt bao năm nay của hắn.

 

Chỉ có Thẩm Tư Quá, anh là người hiểu được lời cầu cứu không thành tiếng ấy của Bạc Huyên và không do dự gì mà chọn ở bên hắn, chìa tay ra kéo hắn khỏi vực sâu, cùng hắn tìm lại ánh sáng.

 

Anh nâng cổ tay chi chít vết sẹo của Bạc Huyên lên, cúi đầu xuống, dùng sự dịu dàng tột cùng hôn lên từng vết thương ấy, hệt như cách Bạc Huyên từng hôn lên vết sẹo dài trên trán anh, từng chút một, nhẹ nhàng, trân trọng, như đang hôn lên báu vật mình trân quý nhất.

 

Cuối cùng, Thẩm Tư Quá ngẩng đầu lên, anh nghiêng người về trước, khẽ hôn lên đôi môi lạnh giá của Bạc Huyên, nhẹ giọng nói: "Bạc Huyên, là anh đã cứu em trước. Bây giờ, đến lượt em cứu anh."

 

Không hề có gì là không công bằng cả, Bạc Huyên, em rất biết ơn vì anh bằng lòng để em ở bên cạnh, bằng lòng vì em mà tiếp tục kiên trì sống tiếp, bằng lòng mở lời nói ra quá khứ, lên tiếng cầu cứu em.

 

Là anh, hết lần này đến lần khác... đã cứu em.

 

Lời tác giả:

 

Khụ khụ, Tiểu Thẩm đã bị anh Bạc dụ về phòng ngủ chính rồi. Trước tiên là tâm sự bồi đắp tình cảm đã, chuyện "tắt đèn" thì... chưa vội.

 

Hãy cùng trân trọng hạnh phúc hiện tại đi — bởi vì phía sau vẫn còn kiếp nạn chờ sẵn.

Bình Luận (0)
Comment