Chương 24: Tôi chỉ có anh ấy
Hai người tuy bây giờ đã ngủ chung một phòng, chung một giường, nhưng vẫn chưa có tiến triển sâu hơn. Chủ yếu là do Bạc Huyên chủ động nói rằng đợi khi nào viết xong tiểu thuyết rồi hẵng tính, nếu không hắn sợ mình sẽ đắm chìm trong tình yêu mà sao nhãng công việc. Họ hôn nhau, ôm nhau cũng không ít, nhưng mỗi đêm đi ngủ thì để tránh xảy ra chuyện "lửa gần rơm", mỗi người đều đắp chăn riêng. Chỉ là Bạc Huyên nhất định phải nắm tay Thẩm Tư Quá mới có thể ngủ được.
Vấn đề mất ngủ của Bạc Huyên không thể nói là đã khỏi hẳn, nhưng ít nhiều cũng đỡ hơn trước. Mỗi đêm hắn có tỉnh giấc vài lần, xác nhận Thẩm Tư Quá vẫn nằm bên cạnh, tay hai người vẫn nắm chặt thì Bạc Huyên lại dần dần bình tĩnh rồi ngủ tiếp.
Vài ngày sau, Thẩm Tư Quá nhận được cuộc gọi từ Chúc Chi Sâm. Sau khi xác nhận thời gian gặp nhau, anh do dự một lát rồi vẫn quyết định nói với Bạc Huyên. Bạc Huyên muốn đi cùng, nhưng Thẩm Tư Quá lại bảo hắn cứ ở nhà tập trung viết cho tốt, đợi anh về rồi cùng nhau hiệu đính bản thảo. Thẩm Tư Quá rất kiên quyết nên Bạc Huyên đành phải đồng ý.
Thẩm Tư Quá rất yên tâm về khả năng sống tự lập của Bạc Huyên, nên cũng không tất bật chuẩn bị cơm nước gì nhiều. Chỉ là buổi sáng theo lệ thường ra ngoài mua ít nguyên liệu tươi về rồi thu xếp đồ đạc rời nhà.
Hai người hiện giờ đều thức dậy cùng nhau. Khi Thẩm Tư Quá rời đi, Bạc Huyên đang ngồi trong phòng khách uống trà, lắng nghe đoạn ghi âm mà Thẩm Tư Quá thu sẵn cho mình.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)
Chúc Chi Sâm hẹn gặp Thẩm Tư Quá trực tiếp ở văn phòng luật.
Sau khi Thẩm Tư Quá đến nơi, cả ba người tính cả luật sư cùng ngồi trong một phòng họp nhỏ. Luật sư bắt đầu trình bày nội dung hợp đồng. Sau khi xem qua một lượt, Thẩm Tư Quá lập tức cầm bút lên định ký tên.
Chúc Chi Sâm đưa tay cản lại, anh ta hỏi: "Cậu chắc chắn không muốn xác nhận kỹ lại nội dung một lần nữa sao?"
Thẩm Tư Quá ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Hợp đồng này hoàn toàn đảm bảo lợi ích cho anh Bạc đúng không?"
Chúc Chi Sâm gật đầu, anh ta không rõ vì sao mình lại ngăn Thẩm Tư Quá ký nữa: "Đúng vậy. Bản hợp đồng này chỉ có lợi cho Bạc Huyên."
Gạt tay Chúc Chi Sâm ra, Thẩm Tư Quá cúi đầu ký tên: "Vậy thì được rồi."
Sau khi ký xong, Chúc Chi Sâm bảo luật sư ra ngoài trước, anh ta còn chuyện muốn nói riêng với Thẩm Tư Quá.
"Gần đây tôi đã điều tra kỹ lại lý lịch của cậu." Chúc Chi Sâm tựa vào lưng ghế, ánh mắt nặng nề nhìn Thẩm Tư Quá: "Cậu đúng là không đơn giản, có thể khiến một ông lớn trong giới phải lên tiếng bảo vệ cậu. Muốn điều tra cậu, thật sự không dễ."
Thẩm Tư Quá hoàn toàn không thấy bất ngờ khi Chúc Chi Sâm điều tra mình. Không có Bạc Huyên bên cạnh, anh trông rất lạnh nhạt, như thể không gì có thể khiến anh dao động được: "Không dễ mà anh cũng điều tra được."
Chúc Chi Sâm bật cười: "Những gì tôi tra được đều là những thứ mà cậu muốn tôi tra ra đúng không?"
Anh ta không ngốc, những chuyện trước khi Thẩm Tư Quá đổi tên anh ta không lần ra được tí gì, nhưng sau khi đổi tên thì lại có thể lục lọi ra chút ít dấu vết. Rõ ràng là Thẩm Tư Quá đã sắp đặt sẵn, cố tình để anh ta biết được những gì mình muốn tiết lộ.
"Ngoài những thứ tôi đã tra được, không biết cậu còn định để tôi biết thêm gì không?"
Thẩm Tư Quá ngồi yên tại chỗ, anh bình tĩnh nhìn xuống đôi tay mình: "Nếu anh có điều muốn hỏi cứ hỏi. Biết đâu tôi có thể trả lời."
Thái độ ung dung tự tại đó khiến biểu cảm trên mặt của Chúc Chi Sâm hơi phức tạp: "Câu hỏi 'trước khi đổi tên, cậu là ai' cậu có thể trả lời không?"
"Cứ tưởng anh sẽ hỏi câu nào đó giá trị một chút." Hình như Thẩm Tư Quá có vẻ rất thành thạo với những việc đối đáp gây gắt như này rồi, trông anh chẳng có chút căng thẳng nào.
"Thật ra tôi có quá nhiều điều muốn hỏi cậu." Chúc Chi Sâm không vui nói: "Có hỏi hết thì chắc gì cậu đã có lòng tốt mà trả lời được mấy câu."
Giờ thì anh ta hiểu cái mà Bạc Huyên gọi là "không nhìn thấu được Thẩm Tư Quá" là gì rồi.
Người này có khả năng kiểm soát cảm xúc vượt xa người thường. Anh muốn bộc lộ bao nhiêu cảm xúc, muốn để người ta thấy mình là con người như thế nào, tất cả đều nằm trong sự tính toán của anh, hoàn toàn không bị đối phương chi phối.
Thậm chí Chúc Chi Sâm còn nghi ngờ, dù người ngồi trước mặt có là tổng thống Mỹ, Thẩm Tư Quá cũng vẫn sẽ giữ nguyên thái độ dửng dưng như bây giờ.
Nếu không tận mắt chứng kiến sự dịu dàng nhún nhường và giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Tư Quá khi ở bên Bạc Huyên, anh ta thật sự không thể tin nổi đây lại là cùng một người.
"Trước khi đổi tên tôi cũng chỉ là một người bình thường, bây giờ cũng vậy. Như anh đã điều tra được, sau khi đổi tên, tôi gánh trên lưng một khoản nợ lớn, tính cả lãi suất thì nhiều đến mức khiến tôi kiệt sức đến mức muốn chết, phải mất vài năm mới chỉ trả được một phần nhỏ." Thẩm Tư Quá nói. Thời còn đi học, ngoài việc đi học ra anh còn phải làm đủ thứ việc làm thêm. Khi thực tập ở bệnh viện, công việc đã bận rộn lại còn phải chắt chiu thời gian nghỉ ngơi để làm việc bên ngoài, nhưng số tiền kiếm được đối với khoản nợ khổng lồ ấy chẳng khác gì muối bỏ biển.
"Vì vậy tôi đã nắm lấy cơ hội, cầu xin người đó giúp tôi một tay. Mối quan hệ giữa tôi với người đó đúng là không rõ ràng, cũng đúng là chưa từng lên giường với nhau, nhưng chuyện bị đánh xong vẫn phải quỳ xuống li3m sạch vết máu trên tay hắn thì không phải chỉ xảy ra một hai lần. Những chuyện ghê tởm hơn thì tôi không nói ra nữa, sợ làm bẩn tai anh. Tóm lại, tôi coi như đã dùng nửa cái mạng để trả xong nợ."
Có vài chuyện anh sẽ không nói với Bạc Huyên vì không cần thiết, nên khi kể lại cho Bạc Huyên nghe, anh chỉ nói nửa thật nửa giả. Nhưng anh cũng hiểu rõ, Chúc Chi Sâm không tin tưởng mình, vậy nên anh luôn phải phơi bày một phần sự thật, dù đó có là vết thương đã lở loét mưng mủ, cũng phải moi ra cho Chúc Chi Sâm thấy. Chúc Chi Sâm sẽ không thương hại anh, nhưng ít nhất, vì nắm được điểm yếu của anh, có thể cho rằng mình có khả năng khống chế anh ở mức độ nào đó, tạm thời đồng ý để anh ở bên Bạc Huyên.
"Mẹ tôi qua đời vì tai nạn, bố thì đang ngồi tù. Tôi đổi tên rồi, chuyện bố tôi sau này ra sao chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa. Anh nói tôi tiếp cận Bạc Huyên là có mục đích cũng được, tôi đúng là đã dốc công tẩy trắng quá khứ, chỉ để qua được vòng sàng lọc khắt khe của anh. Còn về mục đích, sợ là sẽ khiến anh thất vọng thôi, tôi chỉ muốn chăm sóc Bạc Huyên, mong anh ấy ngày một tốt hơn."
Lúc nói chuyện, cả vẻ mặt lẫn giọng điệu của Thẩm Tư Quá đều rất bình thản, như thể đang kể về chuyện của người khác vậy. Chỉ đến khi nói đến câu cuối cùng, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Chúc Chi Sâm, vành mắt hơi ửng đỏ, từng câu từng chữ thốt ra đều nặng trĩu: "Anh Chúc, tôi chỉ có mình anh ấy."
Để có thể bước đến trước mặt Bạc Huyên với dáng vẻ sạch sẽ, quang minh chính đại, anh đã mất trọn mười năm. Trừ phi chính miệng Bạc Huyên nói không cần anh nữa, bằng không, anh sẽ dùng mọi cách để ở lại bên cạnh Bạc Huyên.
Chúc Chi Sâm nghe xong, anh ta im lặng rất lâu không nói gì.
Thật ra Thẩm Tư Quá hoàn toàn có thể giấu không cho anh ta điều tra ra những chuyện đó, cũng không cần phải kể ra hết. Nhưng từ khi đưa ra ý định lập thỏa thuận, những điều Thẩm Tư Quá nói và làm có thể sẽ trở thành bằng chứng để uy hiếp anh do chính bản thân anh đưa ra. Nhưng anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là được ở lại bên cạnh Bạc Huyên.
Thẩm Tư Quá phải trân trọng Bạc Huyên đến mức nào, quan tâm hắn đến mức nào thì mới có thể làm đến bước này đây? Rõ ràng Thẩm Tư Quá không phải kiểu người sống thấp hèn. Chúc Chi Sâm trái lại lại thấy rằng, trên người Thẩm Tư Quá có một sự cứng cỏi, một thứ mà sự bẩn thỉu bên ngoài không thể vấy bẩn. Dù anh có bò lên từ bùn nhơ, thì khi đứng thẳng dậy, lưng vẫn thẳng, lòng vẫn sạch.
Cho dù những gì Thẩm Tư Quá vừa nói có bao nhiêu phần là thật thì Chúc Chi Sâm vẫn tin tưởng câu nói cuối cùng kia. Anh có thể âm thầm giúp đỡ xử lý chuyện của An Tố Mẫn mà không cho Bạc Huyên biết; cũng đã ký thỏa thuận, luôn tỉ mỉ chăm sóc Bạc Huyên, mà quan trọng nhất là trạng thái hiện tại của Bạc Huyên đúng là đang tốt lên. Chúc Chi Sâm cũng chẳng muốn làm vai ác cứ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác, hồi trước đến An Tố Mẫn anh ta còn nhịn được mấy năm, giờ Bạc Huyên đang vui, anh ta nhịn thêm chút nữa thì có sao? Chỉ cần Thẩm Tư Quá không làm gì tổn thương Bạc Huyên, thì anh ta cũng chẳng dại gì đi làm kẻ chọc gậy vào bánh xe.
"Tạm thời tôi tin cậu. Dù sao cậu cũng đã ký thỏa thuận, cậu cứ đối xử tốt với Bạc Huyên, nếu cậu không giở trò thì tôi cũng sẽ không làm khó cậu." Chúc Chi Sâm nói xong định rời đi, vì còn có việc khác phải làm: "Vài hôm nữa tôi sẽ qua gặp Bạc Huyên bàn chuyện quỹ từ thiện, cậu về rồi nhắn lại cho cậu ấy, tôi không nói riêng với Bạc Huyên nữa đâu."
Thẩm Tư Quá mỉm cười: "Vâng, tôi biết rồi, anh Chúc đi đường cẩn thận."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)
Quay về biệt thự, Thẩm Tư Quá lên lầu đến phòng làm việc, thấy Bạc Huyên đang tập trung sáng tác thì nhẹ giọng nói một câu: "Em về rồi."
Bạc Huyên dừng ghi âm giọng nói lại, hắn sờ đồng hồ trên cổ tay rồi nói: "Anh có để phần cơm cho em."
Thẩm Tư Quá bước đến, anh cúi người ôm lấy Bạc Huyên, ghé sát lại hôn hắn, sau đó nói: "Cảm ơn."
Tay Bạc Huyên đặt lên sau gáy Thẩm Tư Quá, hắn vừa hôn anh vừa thân mật x0a nắn chỗ ấy.
Thẩm Tư Quá dáng người gầy, phía sau gáy vốn chẳng có bao nhiêu thịt, nhưng Bạc Huyên lại rất yêu thích chỗ này, lúc hôn luôn thích dùng tay xoa đi xoa lại lớp da mỏng nơi đó.
Trước sự đụng chạm của Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá xưa nay chẳng hề có sức chống đỡ, lại càng không thể kháng cự. Tóm lại, Bạc Huyên thích thế nào anh đều chấp nhận.
Tư thế cúi người hôn như vậy không được thoải mái lắm, Bạc Huyên dứt khoát kéo người ngồi lên đùi mình rồi ôm chặt anh, cùng nhau trao đổi hơi thở.
Bạc Huyên là người khá mạnh mẽ ở mọi phương diện, có lẽ vì để ý đến khuyết tật của bản thân nên khi thân mật hắn càng thể hiện rõ khao khát kiểm soát. Thẩm Tư Quá bị hắn hôn đến mức bật ra mấy tiếng rên nhẹ, Bạc Huyên lại càng không kìm được mà trở nên hơi dữ dằn.
Thẩm Tư Quá bắt đầu thấy khó thở, anh đành đẩy vai Bạc Huyên ra ý bảo dừng lại, nhưng vẫn bị hắn cắn lên môi một cái.
Anh khẽ mím môi, cảm giác đôi môi bị hôn đến tê dại, mặt lại hơi nóng lên. Mỗi lần hôn xong đều như vậy, nhưng anh lại chẳng thể từ chối Bạc Huyên. Từ từ lấy lại sự bình tĩnh, Thẩm Tư Quá nói: "Anh Chúc nói mấy hôm nữa sẽ đến tìm anh bàn chuyện quỹ từ thiện."
Tay Bạc Huyên vẫn đặt sau gáy anh, thi thoảng lại xoa nhẹ khiến Thẩm Tư Quá run lên, lúc này hắn mới lộ ra chút tâm trạng vui vẻ, nói: "Biết rồi. Em xuống ăn gì đi, ăn xong thì lên hiệu đính bản thảo."
"Vâng." Thẩm Tư Quá biết chuyện mình không để Bạc Huyên đi ký thỏa thuận cùng đã khiến hắn không vui, nên sau khi về liền rất tự giác đến dỗ dành hắn trước. Bình thường cũng sẽ có lúc anh chủ động hôn Bạc Huyên như chuồn chuồn lướt nước, nhưng chủ động xin hôn như hôm nay thì đúng là lần đầu tiên.
Thật ra, việc Bạc Huyên vẫn để phần cơm cho anh cũng chứng tỏ hắn không quá giận, nhưng Thẩm Tư Quá xưa nay luôn đặt Bạc Huyên lên hàng đầu, dĩ nhiên phải dỗ hắn vui trước đã.
Giờ đã dỗ được rồi, Thẩm Tư Quá mới thật sự cảm thấy hơi đói, thế là anh ngoan ngoãn xuống lầu ăn cơm do Bạc Huyên chuẩn bị.
Bạc Huyên rất biết cách đối xử tốt với người khác, một khi đặt ai đó trong lòng, sẽ khiến người đó cảm thấy vô cùng ấm áp. Thẩm Tư Quá chỉ mong những ngày như thế này có thể kéo dài thêm một chút nữa.