Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 26

Chương 25: Nghe anh hết

 

Chúc Chi Sâm cảm thấy Bạc Huyên yêu Thẩm Tư Quá đến tận xương tủy.

 

Ban đầu, Chúc Chi Sâm định tự mang tài liệu đến nhà Bạc Huyên để bàn chuyện quỹ từ thiện như mọi khi. Nhưng không ngờ Bạc Huyên đột nhiên gọi điện nói khỏi cần đến, hắn sẽ cùng Thẩm Tư Quá đến công ty của Chúc Chi Sâm.

 

"Không phải cậu không thích ra ngoài sao? Sao tự nhiên lại muốn đến công ty tôi bàn chuyện?" Chúc Chi Sâm thấy hơi lạ. Những năm qua, dù có lúc Bạc Huyên ra ngoài vì cần lấy tư liệu sáng tác, hoặc cùng An Tố Mẫn đi du lịch, nhưng anh ta biết Bạc Huyên không thích ra ngoài, nhất là đến những nơi đông người như khu trung tâm. Âm thanh xung quanh quá hỗn tạp, với một người phải dựa vào thính giác để phân biệt tình huống như Bạc Huyên thì cực kỳ khó chịu, lại phải luôn duy trì sự tập trung cao độ, khiến hắn mệt mỏi vô cùng.

 

Bạc Huyên ở đầu dây bên kia khựng lại một chút rồi nói: "Ừm, bàn xong thì muốn dẫn Tư Quá đi hẹn hò."

 

Chúc Chi Sâm im lặng, bất ngờ bị cậu ấm nhà họ Bạc cho ăn "cơm chó" làm cho không kịp phản ứng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc hỏi: "Anh Bạc của tôi à, tôi mừng vì dạo này cậu đã ổn định hơn, nhưng có thể đừng phát 'cơm chó' được không?"

 

"Vậy mà cũng tính là phát 'cơm chó' à?" Bạc Huyên hỏi lại, rồi như suy nghĩ gì đó, hắn nói: "Vậy thì cậu làm quen dần đi, sau này tôi sẽ thường xuyên phát hơn đấy."

 

Chúc Chi Sâm tức điên, đây là đang ức hiếp người không có người yêu đúng không!

 

"Cậu đừng có quá đáng! Cậu chưa nghe câu 'phát cơm chó thường chết sớm' à?!"

 

"Còn hơn là không có mà phát." Bạc Huyên đáp, giọng điệu thoải mái và vui vẻ đến mức Chúc Chi Sâm cũng phải đờ người ra.

 

Hồi còn ở bên An Tố Mẫn, Bạc Huyên chưa từng thoải mái như vậy. Đã rất nhiều năm rồi anh ta chưa nghe giọng điệu nhẹ nhõm như thế của Bạc Huyên.

 

Người tên Thẩm Tư Quá kia thật sự khiến Bạc Huyên vui vẻ đến vậy sao?

 

Cầm lấy cây thuốc lá điện tử bên cạnh, Chúc Chi Sâm hít một hơi. Anh ta định bỏ thuốc nên mới mua thuốc lá điện tử, nhưng lại không thích cái vị của nó.

 

"Bạc Huyên." Chúc Chi Sâm trầm giọng gọi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu thật sự... thích Thẩm Tư Quá đến vậy à?"

 

"Ừ, rất thích." Bạc Huyên trả lời không chút do dự.

 

"Nhưng tại sao chứ? Dù cậu bị mù, dù có trầm cảm, nhưng chỉ cần cậu muốn, vẫn có thể tìm được một người rất tốt. Tại sao lại là Thẩm Tư Quá? Tại sao nhất định phải chọn một người đàn ông?" Chúc Chi Sâm vẫn không thể hiểu được. Anh ta không phủ nhận Thẩm Tư Quá là một người mang lại cảm giác khá tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có hơi khó chấp nhận. Cuộc đời Bạc Huyên vốn đã khó khăn, anh ta không muốn thấy hắn lại chọn một con đường càng khó đi hơn.

 

"Tôi biết cậu lo cho tôi." Bạc Huyên không muốn nói nhiều qua điện thoại, chỉ đơn giản bảo: "Tư Quá rất tốt, là em ấy thì hình như... tôi có thể được cứu rồi."

 

Chúc Chi Sâm không hiểu ý hắn là gì, nhưng cũng nhận ra hắn đã hoàn toàn xác định rồi. Anh ta thở dài, vẫn không khỏi lo lắng: "Vậy còn dì thì sao? Cậu nói với bà ấy chưa?"

 

Một lúc lâu sau, Bạc Huyên vẫn không nói gì.

 

Chúc Chi Sâm nghe thấy tiếng thở có hơi nặng nề của Bạc Huyên, rồi sau đó là tiếng hắn đứng dậy đóng cửa phòng.

 

Thẩm Tư Quá có lẽ đang không ở cạnh Bạc Huyên.

 

"Nếu bà ấy không hỏi, tôi cũng sẽ không nói. Bao nhiêu năm rồi, quan hệ của tôi và bà ấy vốn đã nhạt đi không ít." Bạc Huyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đã không còn vui vẻ như ban nãy: "Dù bà ấy phản đối, tôi cũng sẽ không nghe."

 

Nghe hắn nói xong, Chúc Chi Sâm thấy hơi nặng ngực. Anh ta biết rõ, đoạn quá khứ ở viện điều dưỡng năm đó là vết thương trong lòng Bạc Huyên.

 

Tạ Tuyết Vĩ không những gửi con trai vào viện điều dưỡng, mà suốt quá trình ấy bà chưa một lần đến thăm hắn.

 

Với người phụ nữ đó, sự nghiệp dường như luôn quan trọng hơn tất cả, thậm chí là cả con trai của mình.

 

Chúc Chi Sâm không thể nói rõ, nhưng anh ta thật sự cảm thấy một phần bóng ma trong lòng Bạc Huyên cũng là do Tạ Tuyết Vĩ gây ra. Nếu khi đó, bà có thể tạm gác lại công việc, dành nhiều thời gian bên đứa con trai đang chịu cú sốc nặng nề, thì có lẽ sau này Bạc Huyên sẽ không bị trầm cảm nặng như vậy.

 

Anh ta từng tận mắt thấy Bạc Huyên tự hành hạ bản thân, máu chảy đầy tay nhưng không hề cảm thấy đau, thậm chí còn điên cuồng cào rách chính vết thương đó.

 

Đáng sợ vô cùng. Khi ấy, Chúc Chi Sâm đã nghĩ e là Bạc Huyên không thể khá lên được nữa, sẽ phải sống cả đời trong viện điều dưỡng.

 

Sau khi phát hiện An Tố Mẫn tiếp cận Bạc Huyên là có mục đích, nhưng Chúc Chi Sâm cũng không dám ngăn cản quá mạnh mẽ, chỉ có thể cẩn trọng thay hắn đề phòng mọi thứ.

 

Dù An Tố Mẫn có ý đồ gì đi chăng nữa, ít nhất cô ta đã giúp Bạc Huyên dần dần hồi phục, rời khỏi viện điều dưỡng, quay lại với cuộc sống bình thường.

 

"Cậu đã kiên quyết như vậy, là anh em của cậu, tôi cũng sẽ ủng hộ cậu." Chúc Chi Sâm nói, thật ra nếu bỏ qua yếu tố giới tính, so với An Tố Mẫn thì anh ta thích Thẩm Tư Quá hơn.

 

Xét từ mọi phương diện, Thẩm Tư Quá đều có thể chăm sóc tốt cho Bạc Huyên, cũng hiểu rõ nhu cầu của hắn, luôn đặt hắn lên hàng đầu.

 

Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ mong nhìn thấy Bạc Huyên thật sự khá hơn.

 

"Ừm, cảm ơn." Bạc Huyên thản nhiên nói lời cảm ơn, sau đó lại nói thêm: "Mai gặp." rồi dập máy.

 

Chúc Chi Sâm đặt điện thoại lên bàn, cuối cùng vẫn kéo ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, lấy ra một bao thuốc mới.

 

Cai thuốc thật sự quá khó.

 

Khi đưa điếu thuốc lên miệng, Chúc Chi Sâm lại nghĩ, sống cũng rất khó. Chuyện phiền lòng cứ hết cái này tới cái khác xuất hiện, mà chúng luôn xuất hiện đúng lúc mình không kịp đề phòng. Ba ngày hai bận lại bị cuộc sống dạy cho một bài học, ngay cả một người khỏe mạnh như anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi, thì với Bạc Huyên, mọi chuyện chỉ càng gian nan hơn.

 

Anh ta chợt hơi hiểu ra ý của Bạc Huyên khi nói "được cứu rồi" là thế nào.

 

Có lẽ là nhân sinh như ngục, thân bất do kỷ, chịu khổ suốt bao năm, cuối cùng cũng tìm được ánh sáng cứu lấy cuộc đời mình.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)

 

Sáng hôm sau, Bạc Huyên dẫn Thẩm Tư Quá đến công ty Chúc Chi Sâm họp. Thái độ của Chúc Chi Sâm đối với Thẩm Tư Quá rất bình thường, khi nói chuyện cũng gọi một tiếng "Trợ lý Thẩm", giống như đã ngầm chấp nhận chuyện giữa Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá. Sau đó ba người cùng nhau đi ăn trưa ở một nhà hàng gần công ty.

 

Sau khi tách khỏi Chúc Chi Sâm, hai người đi ra bãi đỗ xe lấy xe. Thẩm Tư Quá vốn tưởng Bạc Huyên sẽ vội về nhà viết bản thảo, nhưng không ngờ sau khi lên xe, Bạc Huyên lại đột nhiên hỏi anh có muốn đi đâu chơi không.

 

Thẩm Tư Quá chưa kịp phản ứng được vì sao Bạc Huyên lại đột ngột hỏi vậy, anh nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Em không có nơi nào muốn đi cả, sao thế?"

 

"Dẫn em đi hẹn hò." Bạc Huyên vươn tay sang, ban đầu hắn chạm vào cánh tay Thẩm Tư Quá, sau đó lần xuống dưới nắm lấy tay anh, mỉm cười nói: "Đã là người yêu rồi, ít nhất cũng phải dẫn em ra ngoài chơi, hẹn hò đàng hoàng một lần, nếu không anh luôn cảm thấy có lỗi với em."

 

Hắn không nói với Thẩm Tư Quá rằng lý do chính hôm nay ra ngoài là để hẹn hò. Trước khi ra khỏi nhà, hắn đã tốn không ít thời gian chọn đồ và sửa soạn bản thân. Ban đầu hắn tưởng Thẩm Tư Quá sẽ nhận ra đôi chút, nào ngờ nhóc Bánh Ú này vẫn ngốc như hồi nhỏ, chỉ biết xoay quanh hắn, còn những thứ khác thì hoàn toàn không nghĩ tới.

 

Thẩm Tư Quá có hơi ngại. Anh không phải không để ý thấy hôm nay trước khi ra ngoài Bạc Huyên rất nghiêm túc đứng trước tủ quần áo chọn đồ, sau đó còn kỹ càng lựa đồng hồ và kính, thậm chí còn dùng sáp vuốt tóc tạo kiểu. Nhưng vì luôn nghĩ Bạc Huyên đang tập trung chạy bản thảo, nên anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do hắn hiếm khi ra ngoài nên mới ăn diện kỹ càng như vậy. Còn anh lại ăn mặc quá xuề xòa, chỉ mặc sơ mi với quần âu bình thường, chẳng khác gì ngày thường.

 

"Sao anh không nói trước với em một tiếng, để em còn chuẩn bị." Thẩm Tư Quá nhìn Bạc Huyên lại ghé sát lại gần mình, mặt anh không khỏi nóng lên: "Thật ra, ngày thường cũng đã rất tốt rồi, em không thấy uất ức gì cả."

 

Anh thật sự cảm thấy rất tốt. Hai người mỗi ngày đều bên nhau, Bạc Huyên viết xong bản thảo thì anh sẽ cẩn thận hiệu đính lại; đôi khi sẽ cùng nhau xem phim trong phòng khách, mà đương nhiên là anh chịu trách nhiệm thuyết minh; buổi tối ăn cơm xong, đôi khi Bạc Huyên cũng sẽ cùng anh đi dạo trong khu dân cư. Bạc Huyên thích nắm tay anh, đan mười ngón tay vào nhau mà đi dạo, làm anh luôn có cảm giác hắn thường xuyên muốn đi dạo chỉ để được nắm tay mình. Còn nhiều chuyện vặt vãnh đời thường khác nữa, đều là những điều rất giản đơn, ví dụ như đọc sách cho hắn nghe, massage cho hắn, hay gần đây, Bạc Huyên rất thích tự xuống bếp nấu cơm cho anh ăn.

 

Anh đã rất thỏa mãn rồi, vì đã lâu lắm rồi Thẩm Tư Quá không được ai cưng chiều như thế, thỉnh thoảng lại có cảm giác mình được yêu thương đến ngỡ ngàng.

 

Bạc Huyên dùng tay kia nhẹ nhàng chạm lên má Thẩm Tư Quá: "Có phải đỏ mặt rồi không? Hình như mặt em hơi nóng."

 

Thẩm Tư Quá muốn né tránh nhưng lại sợ làm Bạc Huyên không vui, đành chỉ hơi giật giật tay rồi nói: "Có phải ngày nào anh phải chọc em thì mới thấy vui không?"

 

Bạc Huyên bóp nhẹ gò má của anh, biết anh xưa nay vốn ngại ngùng, bèn nói: "Anh cứ nhớ đến lúc nhỏ em hay bám theo anh, rõ ràng là con trai mà lại hay khóc, nhờ gương mặt đáng yêu mà không ai ghét được cái tính hay nũng nịu của em hết. Nếu đổi lại là người khác, chắc anh sẽ thấy phiền chết."

 

"Lúc nhỏ em bám theo anh cũng phải thôi, lúc đó ai cũng gọi anh là mặt trời nhỏ mà, ai anh cũng đối xử tốt, mấy đứa nhóc khác đều thích chơi với anh." Thẩm Tư Quá nói xong vẫn không nhịn được mà kéo tay Bạc Huyên xuống khỏi má mình: "Lúc nào cũng nhắc chuyện hồi nhỏ làm gì, anh đâu phải ông cụ."

 

"Ba mươi mấy tuổi rồi, cũng chẳng còn trẻ nữa." Bạc Huyên không mấy vui khi bị kéo tay xuống. Dạo gần đây hắn có một thói quen mới, có lẽ là để bù đắp khiếm khuyết thị giác nên mỗi lần nói chuyện với Thẩm Tư Quá, hắn đều thích chạm vào mặt anh, dùng xúc giác để cảm nhận biểu cảm của anh mỗi lúc nói chuyện.

 

Thấy hai người trò chuyện một hồi, chủ đề lại bị kéo lệch đi, Bạc Huyên lại hỏi lần nữa: "Thật sự không có nơi nào muốn đi à?"

 

Thẩm Tư Quá nghiêm túc nghĩ xem nên đi đâu thì phù hợp, nhưng vì chưa từng yêu đương, mấy năm qua lại sống không mấy dễ dàng, nên anh chẳng có khái niệm gì về chuyện hẹn hò, cuối cùng chỉ có thể nói: "Em không có kinh nghiệm, không biết đi đâu hết, vẫn là để anh quyết đi."

 

"Vậy thì đến trung tâm thương mại trước đi, anh muốn mua một cặp đồng hồ, mỗi người một cái." Bạc Huyên tháo dây an toàn vốn đã cài ngay khi lên xe, hắn nói thêm: "Không được từ chối."

 

Thẩm Tư Quá khẽ "ừm" một tiếng, định nói không muốn Bạc Huyên phải tốn tiền, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, anh chuyển sang hỏi: "Anh tháo dây an toàn ra làm gì?"

 

Bạc Huyên đưa tay giữ gáy Thẩm Tư Quá, nghiêng người sang hôn anh. Lực tay hắn mạnh, nụ hôn cũng dữ dội, không để Thẩm Tư Quá có cơ hội đẩy ra. Hai người dây dưa một lúc lâu, mãi đến khi lưỡi môi rời nhau, Bạc Huyên mới nói: "Hôn em."

 

Thẩm Tư Quá bị hôn đến mức ngẩn ngơ cả người, khuôn mặt đỏ bừng, không yên lòng liếc nhìn ra ngoài xe, lo bị người khác thấy: "Vẫn còn ở ngoài đường đó, sao anh lại... bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu."

 

"Có gì không hay, ngoài đường đầy cặp đôi hôn nhau đấy, trong xe mình thì em sợ gì?" Bạc Huyên buông tay ra, mò lại dây an toàn để cài vào rồi nói tiếp: "Lái xe đi, đến trung tâm thương mại xong sẽ đưa em tới công viên thực vật, ngày thường chắc ít người, khá hợp để hẹn hò. Sau này có cơ hội anh sẽ dẫn em đi nghe hòa nhạc."

 

Thái độ của Bạc Huyên hoàn toàn tự nhiên, như thể có người thấy cũng chẳng sao cả. Thẩm Tư Quá cũng không biết bản thân bị gì nữa, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường. Một cảm xúc bốc lên khiến anh cũng muốn làm gì đó, liếc ra ngoài xem có ai đi ngang qua không, rồi cũng tháo dây an toàn, nhanh chóng nghiêng người hôn lên má Bạc Huyên một cái, chưa để hắn kịp phản ứng đã ngồi ngay ngắn về lại ghế lái, vừa cài dây vừa nói: "Nghe anh hết."

 

Thẩm Tư Quá là người dễ xấu hổ, nhất là khi đối mặt với người mình yêu quý. Bạc Huyên không ngờ anh lại chủ động như vậy, hắn có hơi sững người, nhưng rồi liền cong miệng cười. Hắn đưa tay mở hệ thống âm thanh trên xe, ngả lưng vào ghế: "Lái xe đi."

 

Lời tác giả:

 

Hai bạn nhỏ này đúng là, không hôn nhau một ngày là chịu không nổi. Cái mùi yêu đương sặc mùi chua ngọt này là sao đây 【liếc xéo.jpg】

Bình Luận (0)
Comment