Chương 26: Đêm trước
Thời gian nhanh như gió thổi, thoắt cái đã đến tháng 12, tiết trời dần trở lạnh. Có Thẩm Tư Quá ở bên cạnh, thỉnh thoảng Bạc Huyên cũng bắt đầu lười rời giường vào buổi sáng.
Vì vậy, mỗi khi chuông báo thức reo lên, hai người trên giường thường phải quấn quýt thêm một lúc mới chịu tách ra.
"Reng reng reng—! Bây giờ là sáu giờ sáng."
Trên giường, rõ ràng là mỗi người đắp một cái chăn, vậy mà vẫn ôm lấy nhau. Người đàn ông bị người phía sau ôm chặt trong vòng tay, sau khi nghe thấy chuông báo thức thì vùi mặt sâu vào gối dụi dụi hai cái. Dù cả cơ thể lẫn đầu óc đều đang chống đối chuyện dậy sớm, nhưng anh vẫn cố gắng mở đôi mắt vẫn đang ngái ngủ ra.
Vào đông rồi, trời càng lạnh, việc dậy sớm lại càng khổ sở.
Bị người phía sau ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, người đàn ông thử cử động một chút nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển được cánh tay đang siết lấy eo và vai mình. Anh bất lực lên tiếng, giọng khàn khàn đầy lười biếng nói: "Anh Bạc, anh buông em ra đi, em phải dậy đi mua rau rồi."
Anh biết rõ đối phương cũng đã tỉnh ngay khi chuông báo thức reo, chỉ là không muốn dậy thôi.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Rèm cửa không kéo kín, mà cũng phải, mùa đông mà, sáu giờ sáng bầu trời vẫn còn tối om chẳng chút ánh sáng.
Một lúc sau, đôi môi mềm mát áp lên sau gáy trần của anh, hơi thở phả ra từ chóp mũi của đối phương lướt nhẹ qua làn da nhạy cảm phía sau cổ Thẩm Tư Quá.
"Nhóc Bánh Ú, ngủ với anh thêm chút nữa đi." Giọng Bạc Huyên trầm thấp, dù đang trong trạng thái lười biếng nhưng vẫn có sức quyến rũ khó cưỡng lại.
Thẩm Tư Quá đưa tay đặt lên mu bàn tay đang ôm eo mình, cổ hơi co lại vì không chịu nổi cảm giác nhột nhột đó, anh nhỏ giọng nói: "Đừng vậy mà, sáng hôm qua anh đã không cho em đi rồi, hôm nay nếu lại đi trễ thì sẽ không mua được rau với cá tươi đâu."
Bạc Huyên rất thích ăn cá và hải sản, Thẩm Tư Quá luôn dậy sớm để chạy ra chợ gần nhà mua rau và hải sản tươi ngon nhất, thỉnh thoảng còn mua thêm một ít trái cây để bổ sung vitamin.
"Không sao, anh ăn em là đủ rồi." Bạc Huyên chẳng định buông người trong lòng ra, ngược lại còn siết chặt hơn, kéo người kia vào lòng mình, từng nụ hôn nhẹ như mưa xuân rải khắp sau gáy đến tận vành tai mát lạnh, hắn khàn giọng nói: "Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng viết xong cuốn tiểu thuyết này, sau đó... ăn tươi nuốt sống em, khiến em hoàn toàn trở thành người của anh."
"...Đừng... đừng mà... sáng sớm rồi, quá... ưm..." Thẩm Tư Quá trước giờ chẳng thể kháng cự được Bạc Huyên, chỉ có miệng là còn cố từ chối, nhưng giọng thì mềm nhũn, chẳng có tí sức thuyết phục nào. Cả người bị Bạc Huyên ôm chặt, dù chỉ là những nụ hôn lướt bên gáy và vành tai, nhưng anh vẫn bị trêu chọc đến toàn thân mềm nhũn, chẳng còn sức lực nào mà phản kháng.
Hai người đã quen nhau gần nửa năm, tuy vẫn giữ vững giới hạn cuối cùng, nhưng thực tế thì nơi nào trên người Thẩm Tư Quá có thể chạm vào đều đã bị Bạc Huyên chiếm sạch rồi. Nhà văn Bạc thì cứ vin vào cái cớ "mắt không thấy" để thoải mái ăn đậu hũ của bạn trai. Khổ cho trợ lý Thẩm, đôi khi biết rõ đối phương đang lợi dụng cơ hội để sàm sỡ mình, lại sợ từ chối thì anh Bạc sẽ không vui, anh đành phải đỏ mặt, tức tối chịu trận, để hắn muốn làm gì thì làm.
Vừa trêu đùa người ta, Bạc Huyên vừa cười đắc ý, mãi đến khi đã chọc người ta đủ mới chịu buông tay: "Thôi không quậy nữa, em đi mua rau đi, anh nằm thêm chút nữa."
Thẩm Tư Quá kéo chăn lên cao, hơi thở không đều, cơ thể co lại, lần này thì thật sự tức chết anh rồi. Đàn ông buổi sáng vốn đã dễ có phản ứng, lại bị Bạc Huyên trêu chọc đến mức không tiện xuống giường, mà người ta còn giả bộ tử tế bảo là "không trêu nữa". Anh còn chẳng thể oán trách, nếu không tên này mà nổi hứng lại đè anh xuống thì không biết chừng nào mới tha cho anh. Đúng là gặp người không biết xấu hổ thì gặp rồi, nhưng không ngờ lại gặp phải người mặt dày đến mức này!
Bạc Huyên tất nhiên biết Thẩm Tư Quá bây giờ cũng không thể xuống giường được ngay, mà bản thân hắn thì có khá hơn gì đâu, cũng chỉ có thể nằm đó chờ cơ thể tự "hạ nhiệt".
Hắn biết gần đây tâm trạng của mình đã tốt hơn nhiều so với trước kia, Thẩm Tư Quá cũng đã cùng hắn đi làm vài buổi trị liệu tâm lý. Tuy vẫn còn rất nhiều khúc mắc chưa thể thông suốt, nhiều bệnh tình chưa thể khỏi hẳn, nhưng ít nhất, hắn sẽ không còn như trước, mỗi lần chui đầu vào ngõ cụt là không thể tự mình thoát ra nữa. Dù cho thật sự có lúc lại rơi vào bế tắc, Thẩm Tư Quá cũng luôn tìm cách kéo hắn ra ngoài.
Ý nghĩ muốn tự sát vẫn còn, đó là một căn bệnh đã bám rễ trong hắn nhiều năm, không thể vì có Thẩm Tư Quá bên cạnh hay vài buổi trị liệu hiệu quả là có thể buông bỏ mà khỏi hẳn. Suy cho cùng, đó là cuộc chiến giữa chính hắn và bản thân mình. Chỉ là bây giờ, vì có Thẩm Tư Quá ở bên, nên hắn mới có thêm chút niềm tin để chiến thắng căn bệnh ấy.
Nằm thêm một lúc, Bạc Huyên vẫn không nhịn được mà đưa tay mò mẫm muốn nắm lấy tay Thẩm Tư Quá.
Thẩm Tư Quá hơi hờn dỗi, không muốn cho hắn đụng vào, anh dùng chăn quấn chặt lấy mình, buồn bực nói: "Đừng chạm vào em."
Bạc Huyên thấy thế không khỏi buồn cười, hắn ngồi dậy đưa tay ôm lấy cả người lẫn chăn: "Nhóc Bánh Ú quấn mình thành cái bánh ú rồi."
"...Anh đừng có làm loạn nữa..." Thẩm Tư Quá không thể nào nổi giận với Bạc Huyên được, bị hắn ôm trọn cả người lẫn chăn mà chỉ có thể yếu ớt cầu xin: "Anh Mặt Trời tha cho nhóc Bánh Ú đi mà?"
Biệt danh "anh Mặt Trời" này là do một lần Bạc Huyên nổi hứng trêu anh bắt anh gọi, trước đó Thẩm Tư Quá từng nói lúc nhỏ Bạc Huyên giống như một mặt trời nhỏ, kết quả chưa được mấy hôm, lúc đang hôn anh, Bạc Huyên chợt nhớ lại, bèn dụ dỗ bắt anh gọi một tiếng "anh Mặt Trời". Thế là từ đó mở ra con đường biệt danh đầy xấu hổ. Mỗi lần chịu không nổi Bạc Huyên nữa, anh đều phải dùng cái tên này để xin tha.
Số lần Thẩm Tư Quá thấy xấu hổ trong ba mươi năm qua còn không bằng số lần bị Bạc Huyên chọc đến đỏ mặt trong mấy tháng ở bên nhau. Thậm chí anh còn nghi rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì mình cũng sẽ tự bốc cháy vì ngượng trong vòng tay Bạc Huyên thôi.
Hắn gỡ chăn, bế người dậy rồi nói: "Ôm lấy anh, anh đưa em đi đánh răng rửa mặt, chúng ta cùng đi mua đồ ăn."
"Đừng mà!" Thẩm Tư Quá lập tức hoảng loạn, anh theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ hắn, nói: "Anh đừng đi, chợ lộn xộn lắm, dưới đất cũng dơ nữa, nước đọng khắp nơi. Em sợ anh đi rồi sẽ bị thương đó."
Bạc Huyên khựng lại, hắn cúi đầu dùng mũi nhẹ nhàng chạm vào mặt Thẩm Tư Quá, vì không nhìn thấy nên chạm vào đâu thì cứ dụi vào đó vài cái, sau đó nói: "Được rồi, anh không đi. Anh ở nhà đợi em về."
Thật ra lúc nói câu đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là thấy Thẩm Tư Quá lo lắng như vậy hắn cũng hiểu là không tiện đi. Nếu là siêu thị thì còn đỡ, nhưng đi chợ thì thật sự không dễ dàng. Đừng nói đến môi trường, sáng sớm người đi chợ rất đông, cả người bán lẫn người mua đều vội vã, hắn là người mù, cầm gậy cũng không được, không cầm cũng không xong. Nếu cầm gậy thì cũng chẳng phụ Thẩm Tư Quá xách đồ được, mà nếu đi theo chỉ thêm vướng víu, chi bằng ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về thì hơn.
Thẩm Tư Quá chăm chú quan sát vẻ mặt Bạc Huyên, chắc chắn là hắn không buồn rồi mới hỏi: "Vậy anh còn muốn ôm em vào nhà vệ sinh rửa mặt không? Em chỉ đường."
Bạc Huyên bật cười, lập tức ôm người xuống giường.
Hai người vẫn tách riêng ra vệ sinh cá nhân, Thẩm Tư Quá không giúp Bạc Huyên đánh răng hay bóp kem đánh răng, những việc Bạc Huyên có thể tự làm thì anh vẫn luôn để hắn tự làm, thậm chí sau khi rửa mặt xong còn bảo Bạc Huyên đưa khăn lau mặt cho mình.
Đợi hai người rửa mặt xong, Thẩm Tư Quá xuống lầu vào phòng dành cho khách thay đồ rồi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Tư Quá đi, Bạc Huyên ngồi trong phòng khách một lúc, hắn ngồi nghe một chương truyện mới do Thẩm Tư Quá thu âm mấy hôm trước. Đang chuẩn bị lên lầu thì tiếng chuông cửa vang lên.
Bạc Huyên hơi khựng lại, Thẩm Tư Quá ra ngoài chưa bao giờ quên mang chìa khóa. Chúc Chi Sâm cũng không nói hôm nay sẽ đến. Sáng sớm thế này, ai lại đến nhấn chuông nhà hắn?
Người ngoài cửa chờ một lúc không thấy ai mở cửa, cũng không tiếp tục nhấn chuông nữa, chỉ là một phút sau, điện thoại của Bạc Huyên vang lên.
Người gọi đến là Tạ Tuyết Vĩ.
Sắc mặt Bạc Huyên lập tức trầm xuống, hắn tắt luôn điện thoại.
Sau đó đi đến cửa, hắn mở cửa ra nhưng không có ý mời người vào nhà, chỉ lạnh lùng nói với người phụ nữ đang đứng trước cổng ngoài sân: "Mẹ đến đây làm gì?"
Đó là một người phụ nữ trung niên, trông phong thái không khác gì người trẻ dù bà đã có tuổi. Bà mặc một bộ vest được đặt may chỉn chu, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu nâu đậm dài quá gối. Mái tóc dài uốn nhẹ được buộc gọn phía sau gáy, để lộ đôi khuyên tai tua rua lấp lánh. Trang điểm đơn giản nhưng tinh tế càng khiến bà trông vừa gọn gàng chuyên nghiệp, lại không mất đi nét tao nhã vốn có.
Trước thái độ lạnh lùng của Bạc Huyên, Tạ Tuyết Vĩ chẳng hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Mẹ đến thăm con trai mình chẳng lẽ còn cần lý do khác sao?"
"Thăm con trai?" Bạc Huyên thấy nực cười, hắn còn tưởng mẹ mình đã sớm quên mất bà còn có một đứa con trai bị mù rồi chứ. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, hắn châm biếm: "Bây giờ nhìn thấy rồi, mẹ có thể đi được rồi. Đỡ làm lỡ người ngày nào cũng bận ngập đầu của mẹ."
"Tiểu Huyên, mẹ lặn lội đến tận đây thăm con, con ngay cả cửa cũng không cho mẹ vào sao?" Tạ Tuyết Vĩ hỏi, hoàn toàn không có ý định rời đi.
"Lặn lội đến thăm con?" Bạc Huyên lắc đầu. Hắn quá hiểu mẹ mình. Chuyện đến thăm con trai vốn là điều bình thường với những cặp mẹ con khác, nhưng với Tạ Tuyết Vĩ và hắn thì đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra: "Mẹ nói những lời này không thấy chột dạ sao? Hay để con nhắc lại cho mẹ nhớ, sau khi mẹ đưa con vào viện điều dưỡng, mẹ đã đến thăm con được mấy lần?"
Tạ Tuyết Vĩ im lặng.
Đó là một hố sâu ngăn cách giữa hai mẹ con, không phải một vết sẹo, bởi nó chẳng đơn giản là một vết thương có thể lành, nên càng không có chuyện sẽ được chữa khỏi.
"Chưa một lần." Bạc Huyên nói, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào. Gương mặt hắn lạnh lùng, thờ ơ nhìn Tạ Tuyết Vĩ. Giống như đang nhắc lại cho Tạ Tuyết Vĩ nhớ, cũng như đang nhắc nhở chính mình: "Mẹ nghĩ rằng, một người đã từng bị mẹ bỏ rơi như con bây giờ sẽ tin vào cái lý do 'mẹ lặn lội đến thăm con' mà đến cả Chúc Chi Sâm cũng không thể tin nổi sao?"
Không, hắn sẽ không tin.
Dù là hắn hay Tạ Tuyết Vĩ, cả hai đều hiểu rất rõ điều đó.
Tạ Tuyết Vĩ chăm chú quan sát Bạc Huyên, người giờ đây trông đã tốt hơn rất nhiều so với vài năm trước, cuối cùng bà cũng đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ chỉ muốn xem thử người đàn ông đang ở bên con là ai."
Bạc Huyên không thấy bất ngờ trước việc Tạ Tuyết Vĩ cuối cùng cũng biết hắn đang hẹn hò với một người đàn ông. Hắn chưa từng cố tình giấu chuyện mình ở bên Thẩm Tư Quá, Tạ Tuyết Vĩ biết được cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Chỉ là hắn không ngờ bà sẽ đến thẳng nhà mình, lại còn muốn gặp Thẩm Tư Quá.
Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch. Anh chất vấn: "Sao, mẹ không chấp nhận được việc mình có một đứa con trai vừa mù vừa mắc bệnh tâm lý, giờ còn là một tên đồng tính nên mới đặc biệt đến đây à? Mẹ định sau khi gặp người thì làm gì? Định đưa cả hai vào bệnh viện tâm thần, hay là đưa em ấy vào đồn cảnh sát còn con thì lại vào viện?"
Tạ Tuyết Vĩ không muốn tranh cãi với hắn. Bà vốn đang công tác ở nước ngoài, sau khi nghe trợ lý báo tin lập tức bắt xe trở về ngay, giờ đây cả người có hơi mệt mỏi. Bà thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Huyên, nhất định con phải nói chuyện với mẹ như vậy sao? Năm đó mẹ đưa con vào viện điều dưỡng cũng là vì muốn tốt cho con."
Bạc Huyên đã nghe câu nói này vô số lần. Tạ Tuyết Vĩ từng nói, bác sĩ ở viện điều dưỡng từng nói, An Tố Mẫn cũng nói, ngay cả Chúc Chi Sâm cũng từng nói. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chấp nhận hay tha thứ cho Tạ Tuyết Vĩ.
Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Mời mẹ rời khỏi đây đi. Nhà con không chào đón mẹ. Con cũng không có ý định giới thiệu người yêu mình với mẹ. Dù mẹ có đồng ý hay không, con cũng sẽ không chia tay với em ấy. Con là một người trưởng thành, không cần mẹ đến can thiệp vào cuộc sống hay quyết định của con nữa."
"Tiểu Huyên..."
"Anh Bạc, có khách..."
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc, một của Tạ Tuyết Vĩ, một của Thẩm Tư Quá.
Tim Bạc Huyên chợt thắt lại. Hắn đang định mở miệng bảo Thẩm Tư Quá mau đi vào nhà thì lại nghe thấy âm thanh Tạ Tuyết Vĩ xoay người và một vật nặng rơi mạnh xuống đất.
"Dịch Trọng Quân." Giọng nói lạnh buốt của Tạ Tuyết Vĩ đột ngột cất lên: "Thì ra là cậu."
Lời tác giả:
Ngược tới rồi đây!!!