Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 28

Chương 27: Vẹn lòng

 

Thẩm Tư Quá đứng ở cổng, túi đồ ăn mua từ chợ còn chưa kịp mang vào đã rơi đầy dưới chân. Anh nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa cả hai tay không khỏi run rẩy, thân thể cứng đờ như bị đông cứng lại, đến cả dòng máu trong người cùng chút hơi ấm từng được Bạc Huyên sưởi ấm dường như cũng đang từng chút một tan biến trong cơn gió lạnh buốt của mùa đông.

 

Mới chỉ vài tháng thôi, anh chỉ mới ở bên Bạc Huyên chừng nửa năm, mới vừa bắt đầu có chút hạnh phúc... tất cả đã sắp kết thúc rồi sao?

 

Những ấm áp và điều tốt đẹp mà anh nâng niu bảo vệ đã nhanh chóng đi tới hồi kết rồi sao?

 

"Đúng vậy, là tôi." Thẩm Tư Quá cố gượng nở ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, anh run run nói: "Tôi không ngờ bà lại tới nhanh như thế."

 

Bạc Huyên không nhúc nhích cũng không lên tiếng, nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

Tại sao mẹ hắn lại vừa nhìn đã nhận ra Thẩm Tư Quá và còn gọi tên thật của anh? Nhà họ Thẩm đã dọn đi hơn 20 năm trước, Tạ Tuyết Vĩ lẽ ra không có cơ hội gặp lại anh nữa mới phải.

 

Hay là họ từng gặp nhau chỉ là hắn không biết mà thôi?

 

Mẹ hắn và người yêu của hắn... chẳng lẽ đã từng có liên lạc với nhau mà hắn không biết?

 

"Cậu còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa hả?" Tạ Tuyết Vĩ lạnh giọng chất vấn, bà bước nhanh đến trước mặt Thẩm Tư Quá, cánh tay giơ cao—

 

"Bốp!"

 

Tiếng tát vang dội trong gió lạnh càng thêm chói tai. Thẩm Tư Quá bị cái tát mạnh ấy hất nghiêng cả mặt, anh nuốt máu trong miệng xuống rồi vội vàng mở miệng, nhưng không phải nói với Tạ Tuyết Vĩ, mà là hét về phía trong nhà, nơi Bạc Huyên đang định chạy ra: "Đừng ra đây! Em không sao đâu, anh Bạc, anh đừng ra, bên ngoài lạnh lắm!"

 

Nhưng Bạc Huyên không nghe.

 

Vì quá sốt ruột nên hắn chẳng kịp tính toán bước chân của mình. Thế là hắn giẫm trúng mép bậc thềm, thân thể mất trọng tâm, ngã lăn từ hai bậc thềm xuống đất.

 

"Anh Bạc!" Thẩm Tư Quá sợ đến mức tim như ngừng đập, anh lập tức đẩy Tạ Tuyết Vĩ ra rồi lao đến, quỳ xuống đất đỡ lấy Bạc Huyên, hoảng loạn kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không: "Anh thấy sao rồi, có đau ở đâu không? Em đã bảo anh đừng ra mà, đầu gối sao rồi, có đập vào đâu không, còn eo thì sao?"

 

Tuy là đau thật, nhưng Bạc Huyên chẳng quan tâm.

 

Hắn nắm lấy tay Thẩm Tư Quá đang cuống cuồng sờ soạng trên người mình, nhẹ giọng nói: "Anh không sao, đừng hoảng, trước tiên đỡ anh dậy đi, mình vào trong, đừng quan tâm tới bà ấy."

 

Nếu lúc đó Thẩm Tư Quá không đang quá mức rối loạn, có lẽ anh đã nghe ra trong lời nói của Bạc Huyên có một sự cầu xin nhỏ nhoi.

 

Bởi vì những năm tháng từng trải đã khiến Bạc Huyên vô cùng nhạy cảm, bản năng của hắn dấy lên một nỗi sợ khó tả, một nỗi sợ đến từ trực giác. Nếu không đưa Thẩm Tư Quá vào trong nhà ngay, hắn sẽ nghe thấy những điều mình không muốn biết. Hắn không muốn nghe, cho nên mới muốn trốn tránh.

 

Cuộc sống hiện tại rất tốt, hắn không muốn nó bị phá vỡ, không muốn lại rơi vào bóng tối nghẹt thở và tuyệt vọng kia nữa.

 

Bạc Huyên đã từng chỉ muốn chết, nhưng giờ đây vì Thẩm Tư Quá mà muốn sống tiếp. Hắn đã rất vất vả mới có được Thẩm Tư Quá, không còn chỉ muốn được giải thoát khỏi thế gian này nữa.

 

Nhưng Tạ Tuyết Vĩ không để hắn được như ý.

 

Khi hắn cố gắng "nhìn" về phía Thẩm Tư Quá bằng đôi mắt không thể thấy ánh sáng, thì Tạ Tuyết Vĩ vẫn nói ra những lời mà hắn không hề muốn nghe: "Dịch Trọng Quân, cậu trả thù chưa đủ sao? Biến con trai tôi trở thành một kẻ mù vẫn chưa đủ, giờ lại còn biến nó thành một tên đồng tính. Tiếp theo cậu định lợi dụng cả chuyện nó mắc chứng trầm cảm để khiến nó chết ngay trước mặt tôi nữa à?"

 

Ánh mắt Tạ Tuyết Vĩ như con dao lạnh lẽo, hung hăng cứa vào bàn tay Bạc Huyên đang nắm lấy tay Thẩm Tư Quá. Bà không hề có ý định đi đỡ con trai mình, cũng không kéo Thẩm Tư Quá ra, chỉ đứng đó, từ nét mặt đến giọng nói đều toát lên sự chán ghét đến cùng cực.

 

Cả người Thẩm Tư Quá như bị đóng băng, anh không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Bạc Huyên. Nhưng đồng thời, cơn phẫn nộ quen thuộc lại cuồn cuộn dâng lên từ tận đáy lòng anh.

 

Tại sao chứ?

 

Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà có thể nói ra những lời như thế với thái độ đường hoàng như vậy chứ?

 

Tất cả những đau khổ mà anh phải chịu đựng suốt những năm qua đều do người phụ nữ này một tay gây ra. Ấy vậy mà giờ đây, bà lại còn tỏ ra cao cao tại thượng, không hề có chút ăn năn hối lỗi vì những tội ác mình từng gây ra.

 

Anh đã nhẫn nhịn suốt bao năm, những tháng ngày phải trốn tránh, phải chịu từng cú vả của hiện thực; những lúc vì trả nợ mà phải vứt bỏ lòng tự trọng, anh luôn nghiến răng chịu đựng. Anh như đã lột da mà lết ra khỏi địa ngục, tốn biết bao công sức mới có thể đứng vững trước mặt Bạc Huyên. Ấy vậy mà người phụ nữ này, chỉ cần xuất hiện đã dễ dàng khơi lại nỗi hận trong lòng anh.

 

"Trả thù à..." Anh nghiến răng bật ra tiếng cười khô khốc: "Bà tự hỏi lại mình xem, những chuyện bà làm chẳng lẽ không đáng bị báo ứng sao?" Thẩm Tư Quá quay phắt đầu, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Tạ Tuyết Vĩ. Anh sẽ không cầu xin bà buông tha, bởi chính bà là người đẩy anh vào tình cảnh thê thảm của ngày hôm nay. Mà giờ bà đã đến, anh cũng hiểu chút hạnh phúc mà anh vụng trộm có được, đã đến hồi kết.

 

"Bà nói tôi biến con trai bà thành kẻ mù. Vậy mấy năm qua bà chăm sóc anh ấy thế nào hả? Bệnh trầm cảm của anh ấy vì sao lại nặng đến thế, bà đã từng nghĩ đến những việc đó chưa?!"

 

"...Bánh Ú..." Giọng nói yếu ớt hơn hẳn so với vừa nãy, Bạc Huyên siết chặt lấy tay Thẩm Tư Quá. So với một câu hỏi, câu nói ấy giống như đang van xin được lừa dối hơn: "Em biến anh thành người mù... là sao?"

 

Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả không khí cũng ngưng đọng theo câu hỏi của Bạc Huyên.

 

Dù Bạc Huyên không nhìn thấy nhưng Thẩm Tư Quá vẫn cố sức lắc đầu. Anh muốn giật tay ra khỏi tay Bạc Huyên, muốn bịt chặt tai hắn lại, không để hắn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Nhưng anh giãy không nổi. Đôi mắt anh đã đỏ hoe, hơi thở rối loạn phản ánh cơn nức nở bị đè nén đến tột cùng. Anh bị Bạc Huyên kéo mạnh về phía trước, cả nửa người đổ nhào vào lòng hắn, giọng anh khàn đặc, gần như van xin hắn: "Đừng nghe nữa... Anh vào trong nhà đi được không? Đừng nghe nữa, em xin anh."

 

Anh sợ. Cuối cùng vẫn là sợ. Anh không muốn để Bạc Huyên biết sự thật theo cách như thế này. Nếu cứ nói trắng ra hết, họ sẽ dồn Bạc Huyên đến chết mất. Anh không thể làm vậy được.

 

Tạ Tuyết Vĩ không thể chịu được cảnh hai người họ ôm nhau. Bà bước tới, cúi người muốn kéo Thẩm Tư Quá ra khỏi lòng Bạc Huyên.

 

Nhưng Bạc Huyên không để bà làm vậy, càng không cho phép bà đến gần. Vì cảm xúc hỗn loạn, những âm thanh lọt vào tai hắn xen lẫn cả tiếng ù khó chịu. Vì không xác định được vị trí của bà nên hắn đành vung tay đẩy, cử chỉ thô bạo chẳng màng sẽ đánh trúng ai.

 

"Biến đi! Bà biến đi cho tôi!!" Hắn gầm lên ôm chặt lấy Thẩm Tư Quá, rồi lại dồn dập hỏi: "Nói rõ ra đi! Trả thù gì, vì sao lại nói em là người khiến anh mù? Dịch Trọng Quân, em nói đi!" Giọng nói cao vút ban đầu đến cuối cùng lại đột ngột dịu xuống. Bạc Huyên chôn mặt vào cổ Thẩm Tư Quá, hắn thì thào bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Dịch Trọng Quân... Em nói đi... Em nói gì anh cũng sẽ tin..."

 

Dù em có gạt anhanh vẫn sẽ tin.

 

Thẩm Tư Quá im lặng bất động trong vòng tay ấy, đôi mắt từng chỉ hơi ướt trong chớp mắt đã tuôn như suối.

 

"...Em không biết..." Anh buông thõng tay, thậm chí còn không đủ can đảm để ôm lại hắn, anh khóc nức nở nói: "Em không biết phải nói sao nữa... Xin lỗi... Là em... Năm đó... Ở đại học K, người bị đám đòi nợ đuổi đánh, người mà anh ôm lấy rồi cùng lăn xuống cầu thang, là em..."

 

"Chỉ vậy thôi sao?" Giọng Tạ Tuyết Vĩ sắc như dao, dù bị đẩy ra rồi nhưng bà cũng không từ bỏ, bà đã quyết lật tẩy tất cả. Bà chẳng sợ gì cả, Thẩm Tư Quá trong mắt bà chẳng đáng là gì. Cuộc tranh cãi hôm nay đến cả kết cục cá chết lưới rách cũng không tính là gì. Bà có thể bị con trai căm ghét, nhưng tuyệt đối không thể để Thẩm Tư Quá tiếp tục ở bên cạnh nó.

 

"Cậu không định nói cho Tiểu Huyên biết à? Năm đó rõ ràng là cậu biết giờ đó Tiểu Huyên có tiết ở viện Kiến trúc mới cố tình dẫn đám đòi nợ đến đó. Cậu cũng cố tình chờ ở cầu thang mà Tiểu Huyên nhất định sẽ đi qua sau giờ học. Khi Tiểu Huyên lao đến, cậu còn cố ý nói năng khích bác để chọc giận bọn đòi nợ, muốn Tiểu Huyên thấy cậu bị đánh thê thảm, cậu chắc chắn Tiểu Huyên sẽ ra tay giúp đỡ, đúng không? Thế rồi cậu định nhân lúc hỗn loạn đẩy Tiểu Huyên xuống cầu thang. Nhưng cậu không ngờ người bị đẩy ngã trước lại là mình. Và càng không ngờ Tiểu Huyên không do dự mà vươn tay kéo cậu, rồi ôm chặt lấy cậu trong lúc cả hai cùng lăn xuống..."

 

Tất cả mọi người đều nghĩ đó là tai nạn. Là một thiếu niên bị bọn đòi nợ dồn ép đến hoảng loạn, chạy khắp trường không cẩn thận mà trượt chân ngã. Không ai nghĩ tại sao anh đã bị đám người kia truy đuổi mà vẫn thản nhiên chạy đến trường? Không ở khoa của mình mà lại chạy sang viện Kiến trúc? Cũng không ai biết anh bị đánh ngay đúng chỗ mà Bạc Huyên nhất định sẽ đi qua sau giờ học. Lại càng không ai biết, khi Bạc Huyên lao đến anh còn cố ý buông lời khiêu khích đám người kia. Anh muốn Bạc Huyên thấy bộ dạng thê thảm của mình và tin chắc Bạc Huyên sẽ ra tay cứu giúp. Anh vốn định lợi dụng cơ hội đó để đẩy Bạc Huyên ngã xuống cầu thang. Nhưng không ngờ, bản thân lại bị xô ngã trước. Và cũng không ngờ, Bạc Huyên chẳng hề do dự mà vươn tay kéo lấy anh, trong lúc cả hai lăn xuống cầu thang, lại còn ôm anh vào lòng mà che chở.

 

Khi hai người lăn xuống tới chân cầu thang, họ đập mạnh vào cái tủ trưng bày các tác phẩm xuất sắc của sinh viên. Tác động dữ dội làm vỡ cửa kính, những mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống cắt vào thân thể Bạc Huyên, để lại vô số vết thương, cũng rạch một đường dài trên gương mặt của cậu thiếu niên.

 

Hình ảnh cuối cùng Bạc Huyên thấy được trong đời là khuôn mặt đầy hoảng loạn với những vết bầm của cậu thiếu niên, cùng đôi mắt màu trà rưng rưng lệ.

 

Khi ấy, cơn đau quá dữ dội khiến hắn không kịp nhìn thấy đường máu dài bị xé toạc nơi thái dương của thiếu niên.

 

Đôi tay vốn không dám ôm lấy Bạc Huyên, sau khi nghe những lời chua chát của Tạ Tuyết Vĩ, anh bỗng vòng tay ôm lấy hắn. Thẩm Tư Quá như mất kiểm soát, gào lên trong tuyệt vọng: "Phải! Là tôi cố ý! Là tôi cố ý dẫn người tới trường, cố ý đến viện kiến trúc, cố ý để Bạc Huyên nhìn thấy tôi bị người ta đánh đập! Nhưng tại sao tôi phải làm thế, trong lòng bà rõ hơn ai hết! Tại sao bố tôi bị bắt vào tù, tại sao mẹ tôi lại chết, tại sao tôi bị đòi nợ đến mức không thể tiếp tục đi học, chẳng phải đều là do bà gây ra sao?! Chính bà nhờ bố tôi giúp đỡ, lợi dụng chút tình nghĩa năm xưa, lừa bố tôi tham ô công quỹ vì bà, vì bà mà vay nặng lãi để lấp lỗ, cuối cùng còn trơ trẽn đến nhà tôi, phơi bày hết chuyện dơ bẩn của bà với bố tôi, ép mẹ tôi phát điên! Khi bà ấy nhảy lầu chết, bà có thấy hả hê không? Tôi không nên hận bà sao? Không nên muốn trả thù sao?!"

 

Nơi xương quai xanh truyền đến cơn đau nhói do bị Bạc Huyên cắn nhưng Thẩm Tư Quá vẫn không buông hắn ra. Đôi mắt đỏ rực chan chứa nước mắt, từng chữ như nhỏ máu, từng câu như lột tim lột gan, là những hận thù không thể buông bỏ, anh gần như điên cuồng mà trút hết mọi thống khổ trong lòng:

 

"Bà khiến tôi tan nhà nát cửa, tôi trả thù con bà là sai sao?! Bà có biết tôi đã sống thế nào suốt mười năm qua không? Hơn ba trăm nghìn tiền nợ đổ hết lên đầu một sinh viên chưa tốt nghiệp, tôi có làm gì cũng như muối bỏ bể! Hai triệu tiền nặng lãi, bọn họ thậm chí muốn ép tôi đi bán thân, bắt tôi cởi hết đồ ném tôi trước cửa quán bar! Tôi từng nghĩ đến chuyện bán thận, nhưng tôi sợ chết! Tôi chỉ có thể quỳ xuống trước mặt lũ côn đồ, van xin chúng cho tôi thêm vài ngày! Tôi phải sống chui lủi từng ngày! Bà nghĩ tôi nên cảm ơn vì sau này bà trả giúp tôi hai triệu tiền nặng lãi cộng dồn sao?! Nhưng đó chẳng phải là món nợ bà nợ nhà tôi sao?! Bà có biết tôi trả món nợ công quỹ mà bố tôi dính vào như thế nào không?! Pháp luật không quy định cha nợ con trả, nhưng hiện thực không công bằng như vậy! Cuối cùng, để trả nợ sớm, tôi đành phải ngủ bên cạnh một tên xã hội đen bị bệnh về mắt, ba ngày hai bữa lại bị hắn đánh! Xương sườn tôi từng gãy ba lần, tay chân cũng bị đánh gãy không biết bao nhiêu lần, bị đánh xong tôi vẫn phải bò đến li3m máu trên tay hắn, chỉ sợ bị ném ra ngoài, trở thành thứ ai cũng có thể đè được!"

 

Mười năm trời, anh vùng vẫy sống sót trong địa ngục, chỉ anh mới biết mình phải khó khăn lắm mới sống được đến bây giờ. Không ai thương hại anh, dưới đáy xã hội có vô số kẻ như anh, sống không được mà chết cũng không xong.

 

Anh không thể chết, chỉ dựa vào một hơi thở, một chấp niệm mà cắn răng chịu đựng, dù cả thân thể bị chà đạp nát vụn cũng phải bò ra khỏi địa ngục, phải lột từng lớp da, phải chịu hết trận đòn này đến trận đòn khác.

 

Thẩm Tư Quá chưa từng đến nhà tù thăm bố, từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn đến bên cạnh Bạc Huyên. Anh hối hận rồi, anh không nên nhất thời vì xúc động mà dùng cách tổn thương Bạc Huyên để trả thù Tạ Tuyết Vĩ. Những năm nay, mỗi ngày trôi qua anh đều hối hận. Khi biết Bạc Huyên từng sống thời gian dài trong viện điều dưỡng, anh lại càng day dứt.

 

Anh hận Tạ Tuyết Vĩ bao nhiêu thì áy náy với Bạc Huyên bấy nhiêu. Từ khoảnh khắc ra tay hại Bạc Huyên, anh đã không còn là kẻ vô tội nữa.

 

Cho đến tận lúc này, trong tất cả những chuyện đã qua, người thật sự vô tội, chỉ có mẹ anh... và Bạc Huyên.

 

Tạ Tuyết Vĩ nợ anh quá nhiều, còn anh... nợ Bạc Huyên một đôi mắt và cả cuộc đời từng rạng rỡ đầy hy vọng.

 

Eo Thẩm Tư Quá bị Bạc Huyên siết chặt đến mức gần như nghẹt thở. Lồ ng ngực anh như bị xé toạc từng hồi, không thể thở nổi, anh ngửa đầu ra sau mà thét lên, xương quai xanh mỏng bị Bạc Huyên cắn đến bật máu, để lại một dấu răng sâu hoắm. Khi Bạc Huyên buông ra, máu tươi đặc quánh chảy xuống từ vết thương ấy, còn chính hắn thì ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dị thường, chỉ có đôi môi nhuốm máu là đỏ rực, mang theo một vẻ méo mó, quỷ dị, thê lương.

 

"Cậu từng đến bệnh viện thăm tôi chưa?" Bạc Huyên hỏi, hắn bất chợt đưa tay đặt lên cổ Thẩm Tư Quá, năm ngón tay siết lấy cổ anh: "Sau khi cứu cậu, tôi nằm viện hơn hai tháng. Trong suốt khoảng thời gian đó, cậu từng đến thăm tôi chưa?"

 

Nước mắt Thẩm Tư Quá vẫn không ngừng tuôn rơi, từng giọt nước mắt men theo cằm rơi xuống mu bàn tay Bạc Huyên. Anh nhắm mắt lại, giọng run run, khàn khàn đáp: "Em có đến... không chỉ một lần."

 

"Thế tại sao tôi chưa từng thấy cậu?" Bạc Huyên lại hỏi. Hắn đã nhiều lần hỏi bác sĩ, điều dưỡng xem ngoài bạn học và Chúc Chi Sâm ra, còn có ai khác đến thăm không, có một thiếu niên nào từng tới không, nhưng họ luôn luôn lắc đầu nói không có.

 

"Là mẹ đuổi cậu ta đi." Tạ Tuyết Vĩ không còn giấu giếm nữa. Giờ đây Thẩm Tư Quá đã nói ra tất cả, chuyện này bà ta cũng chẳng cần giữ kín với Bạc Huyên làm gì: "Mẹ dùng điều kiện là không truy cứu trách nhiệm để ép cậu ta hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa."

 

Bạc Huyên quay đầu, hướng về phía giọng nói của Tạ Tuyết Vĩ, đôi mắt vô thần mở to, chẳng thể định vị được chính xác, không nhìn được đúng phương hướng. Giữa hàng lông mày là một sự giận dữ không thể phai, hắn tiếp tục hỏi: "Những lời cậu ấy nói... đều là sự thật? Là bà để bố cậu ấy vì bà mà ăn chặn tiền, vay nặng lãi, rồi còn phá vỡ gia đình người ta, tất cả đều là thật sao?"

 

Tạ Tuyết Vĩ không trả lời ngay. Mái tóc dài vốn được buộc gọn gàng nay đã xõa ra lộn xộn, quần áo trên người cũng có hơi xốc xếch. Bà im lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu thẳng lưng, chỉnh lại quần áo và tư thế, rồi bình tĩnh thừa nhận: "Là thật. Cho nên khi bố cậu ta cầu xin mẹ đừng để một đứa trẻ phải gánh món nợ khổng lồ ấy, mẹ đã thay cậu ta trả hai triệu tiền lãi nặng. Nếu không, cậu ta đã không thể quay lại học đại học."

 

Bạc Huyên rút tay khỏi cổ Thẩm Tư Quá rồi đẩy anh ra, hắn loạng choạng đứng dậy: "Vậy là... bà còn đến trại giam thăm bố cậu ấy?"

 

"Đúng." Tạ Tuyết Vĩ lại thừa nhận lần nữa, chỉ một chữ ngắn gọn, như thể từ đầu đến cuối bà chưa từng thấy mình đã làm sai gì cả.

 

"Tốt, hay lắm." Bạc Huyên gật đầu, giây tiếp theo lại đột nhiên bật cười. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai người còn lại, hắn che mắt cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp sân.

 

Hắn cười rất lâu, cười đến mức khản cả giọng, nước mắt dâng lên không thể kìm nén làm ướt đẫm gò má.

 

"Bạc Huyên..." Thẩm Tư Quá cũng đứng dậy, anh thấp giọng gọi một tiếng, vừa hoảng vừa bối rối, nhưng không dám chạm vào người đàn ông đang cười đến nỗi run lên kia.

 

"Cút đi!" Bạc Huyên lùi lại hai bước, cuối cùng cũng dừng tràng cười điên dại kia lại.

 

Gió mùa đông lạnh buốt, như dao xé rách da thịt người ta không chút nương tay.

 

Điều hắn canh cánh trong lòng, điều đã quấn lấy hắn suốt bao năm, cuối cùng đến hôm nay mới có được lời giải đáp.

 

Bạc Huyên chỉ cảm thấy máu trong người mình đã hoàn toàn lạnh ngắt, tim như đã ngừng đập. Hắn không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào. Đối diện với mẹ và người yêu mình, hắn chẳng còn thấy gì, nhưng lại cảm thấy đây là lần đầu tiên trong suốt ngần ấy năm, bản thân nhìn mọi thứ rõ ràng đến vậy.

 

"Tạ Tuyết Vĩ, tôi là con trai bà. Tôi hy vọng bà có thể thấy hối hận vì chuyện này. Dịch Trọng Quân, chúng ta kết thúc rồi. Từ giờ trở đi, tôi sống hay chết, không còn liên quan gì đến cậu nữa." Trên khuôn mặt Bạc Huyên vẫn còn sót lại nụ cười điên dại ban nãy. Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt nhếch nhác rồi xoay người đi. Khi bước lên bậc thềm, suýt chút nữa lại ngã, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng đứng vững. Hắn đưa tay lần mò đi vài bước, chạm được vào cánh cửa đang mở, liền vịn vào đó bước vào nhà.

 

Quay lưng về phía hai người vẫn còn đứng ngoài sân, hắn nói: "32 năm qua, làm phiền đến cuộc đời của hai người rồi, tôi thật sự xin lỗi."

 

Cánh cửa bị đóng sầm lại.

 

Bạc Huyên bị cảm xúc dữ dội làm mất phương hướng, hắn loạng choạng bước đến cầu thang, lần tay vịn để vừa đi vừa bò lên lầu. Sau đó hắn men theo vách tường trở về phòng mình, đi thẳng vào phòng tắm.

 

Hắn lấy ra lưỡi dao giấu kỹ trong hộc tủ âm tường của phòng tắm ra, bật cười rồi đưa tay sờ lên cổ để tìm vị trí của động mạch cảnh.

 

Người thật sự muốn chết sao có thể ngu ngốc mà chọn cắt cổ tay chứ? Làm vậy không chết được.

 

Dù bị chặt cả cánh tay còn chưa chắc đã chết, huống hồ chỉ là... cắt cổ tay?

 

Nơi hắn thật sự muốn cắt, là động mạch cảnh.

 

Vì sai lầm của mẹ mà hắn đã bị trừng phạt suốt mười năm. Sai lầm duy nhất của hắn là được sinh ra làm con bà ta. Còn Dịch Trọng Quân... hắn không nợ anh thứ gì.

 

Những gì hắn canh cánh trong lòng, không buông bỏ được suốt bao năm qua, rõ ràng là Tạ Tuyết Vĩ biết tất, vậy mà lại không nói một lời. Chỉ lặng lẽ nhìn hắn mù lòa, nhìn hắn đánh mất ước mơ và mục tiêu sống, nhìn hắn sống không bằng chết. Rồi đến cuối cùng, thà đưa hắn vào viện điều dưỡng còn hơn là nói ra sự thật, cho hắn một cơ hội để buông bỏ.

 

Sống... thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Ngón tay trái xác định vị trí động mạch cảnh, Bạc Huyên cúi đầu, lưỡi dao lạnh buốt trong tay phải phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

 

Dịch Trọng Quân. Thẩm Tư Quá.

 

Không phải ánh sáng của bình minh, mà là ánh chiều tà sắp tắt.

 

Thì ra, sự cứu rỗi mà hắn tin tưởng bấy lâu... chỉ là ảo ảnh trước lúc chết.

 

Lời editor:

 

Trong câu chuyện này người không có lỗi nhưng vẫn hứng chịu những lỗi lầm do người khác gây ra chính là Bạc Huyên. Bạc Huyên không nợ ai thứ gì, nhưng bọn họ nợ Bạc Huyên, nợ anh cuộc đời hạnh phúc, nợ anh một tương lai sáng rực. Mình không trách Thẩm Tư Quá vì đã như vậy với Bạc Huyên, nhưng Bạc Huyên không xứng được đối xử như vậy. Bạc Huyên xứng đáng hưởng được những gì mà mình nên hưởng nhưng từ mẹ đến người yêu đều làm anh thất vọng. Cuối cùng, Bạc Huyên là người vô tội nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy của tội ác do chính những con người mưu mô gây ra. Sau cùng, người đáng thương nhất vẫn là Bạc Huyên, bọn họ nợ anh cả một cuộc đời.

Bình Luận (0)
Comment