Chương 28: Tĩnh mịch
Chiếc xe lái vào hầm đỗ xe, sau khi tìm được chỗ đỗ thì dừng lại. Chúc Chi Sâm đi vào thang máy, lên tầng VIP của khu điều trị. Sau khi điền xong thông tin thăm bệnh ở quầy tiếp tân, anh ta đi đến trước cửa phòng bệnh đơn kia.
Bên ngoài phòng bệnh, một bóng dáng gầy gò ngồi dựa vào tường không hề nhúc nhích. Người đó mặc hai lớp áo đơn nhàu nát, co người lại hai tay ôm gối, đầu vùi sâu vào cánh tay, tay phải đang quấn một lớp băng rất dày, như thể bị thương nặng. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy máu thấm ra từ bên trong.
Chúc Chi Sâm đứng trước mặt người kia, trên gương mặt lộ ra vẻ phức tạp như muốn nói nhưng lại thôi.
Người kia cảm thấy có ai đứng trước mình thì hơi động đậy, một lúc lâu sau mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đó là một khuôn mặt tiều tụy đến cùng cực, hoàn toàn không có chút máu, thậm chí còn hơi tái xanh. Hai mắt sưng húp như quả hạch đào, tròng mắt đỏ bừng, vì mí mắt và bọng mắt đều sưng quá nặng nên dù có cố mở ra cũng chỉ thành một khe hẹp. Chóp mũi cũng đỏ, môi khô nứt nẻ, quanh miệng với cằm là râu mọc lởm chởm. Khuôn mặt vốn nhỏ bằng bàn tay giờ sưng phồng như bột ngâm nước.
Biểu cảm của anh trông rất mờ mịt, thấy người đứng trước mặt là Chúc Chi Sâm cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu, lại muốn vùi mặt vào cánh tay mình lần nữa.
Chúc Chi Sâm thở dài, rốt cuộc cũng thấy không đành lòng hỏi: "Cậu muốn vào với tôi không?"
Người kia cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống sàn, phải mất hai ba phút mới chậm rãi lắc đầu, anh do dự mở miệng nhưng giọng nói đã không còn trong trẻo dễ nghe như trước, mà khàn đục như bị khói đặc thiêu đốt: "Giờ gặp tôi... chỉ khiến anh ấy bị k1ch thích hơn thôi..."
"Vậy cậu định cứ ngồi mãi thế này sao?" Chúc Chi Sâm cúi người, đưa tay nắm lấy cổ tay gầy guộc như chỉ còn da bọc xương kia, lật bàn tay phải đã bị băng kín lại, anh ta nói: "Dù muốn canh Bạc Huyên thì ít nhất cũng nên đi thay băng đi, chẳng lẽ cậu không cần cái tay này nữa sao?"
Bàn tay phải được lật ra, dù đã băng nhiều lớp nhưng sắc đỏ chói mắt đã thấm ướt cả băng gạc.
"Không sao cả..." Bị kéo mạnh khiến bàn tay đau đớn nhưng người kia chẳng hề có ý định vùng vẫy, anh như con búp bê rách nát mặc cho người ta định đoạt: "...Dù sao anh ấy cũng không cần tôi nữa rồi."
Chúc Chi Sâm nhất thời im lặng, anh ta không quen phải cúi đầu nói chuyện thế này, dứt khoát quỳ một gối xuống, nói: "Bạc Huyên bảo tôi chuyển một triệu vào tài khoản của cậu, tôi biết cậu không muốn nhận, nhưng số tiền này cậu phải lấy."
Người kia run lên, đôi mắt sưng vù lại trào nước mắt: "Tôi không cần... tôi, tôi đã ký thỏa thuận với anh rồi, anh không được, không được vi phạm."
"Cậu biết số tiền đó là gì mà, cậu nhận rồi thì giữa cậu và Bạc Huyên cũng xem như xong hết rồi." Chúc Chi Sâm thật sự không muốn bình luận gì về mối quan hệ rối rắm này của hai người: "Bất kể cậu là Dịch Trọng Quân hay Thẩm Tư Quá, tôi mong cậu buông tha cho Bạc Huyên, cậu ấy giờ như vậy, không biết lần này khi nào mới có thể rời khỏi viện dưỡng."
"Tôi chẳng cần gì cả, xin anh đừng đuổi tôi đi." Thẩm Tư Quá vừa khóc vừa gần như cầu xin trong tuyệt vọng: "Tôi chẳng còn gì cả, tôi chỉ còn anh ấy, xin anh, đừng, đừng đuổi tôi..."
"Cậu cũng biết Bạc Huyên là người không thể chấp nhận việc có hạt cát trong mắt mình, giữa cậu và cậu ấy, về sau là không thể nào nữa rồi. Coi như vì nghĩ cho cậu ấy, đừng tiếp tục rắc muối vào vết thương của cậu ấy nữa. Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi tỉnh lại là bảo vệ cậu, dì Tạ vốn dĩ không muốn cho cậu ở đây, còn định truy cứu lại trách nhiệm của cậu năm xưa, là Bạc Huyên đe dọa bà, nói nếu bà dám động đến cậu, cậu ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con và báo công an. Nhờ thế cậu mới có thể ở lại đây."
Nói đến đây, Chúc Chi Sâm không khỏi cười khổ: "Lúc nghe chuyện từ miệng Bạc Huyên, tôi cũng muốn bắt cậu chịu trách nhiệm, vì đúng là cậu đã hủy hoại cuộc đời cậu ấy. Nhưng Bạc Huyên sống chết không cho ai đụng đến cậu, nói lỗi là ở dì Tạ trước nên không thể trách cậu, cậu ấy rõ ràng là muốn nuốt hết đắng cay vào lòng."
Lúc anh ta được Tạ Tuyết Vĩ gọi đến bệnh viện, phản ứng đầu tiên là tưởng Tạ Tuyết Vĩ đã phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người nên đến tận nơi ép chia tay. Nhưng khi tới nơi thì phát hiện tay của Thẩm Tư Quá cũng bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út bên tay phải bị lưỡi dao rạch sâu đến tận đệm ngón và lòng bàn tay, nghe nói máu trên xe cấp cứu cứ chảy mãi không ngừng, tới bệnh viện khám mới biết suýt nữa đã tổn thương đến gân, ảnh hưởng đến chức năng bình thường, bác sĩ phải khâu hơn chục mũi.
Ngay lúc đó anh ta liền cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như chỉ là chia rẽ đôi lứa, nếu chỉ là ép chia tay, cũng không đến mức một người ngất xỉu nhập viện, người kia tay đầy máu me như vậy.
Quả nhiên sau khi Bạc Huyên tỉnh lại, hắn lập tức xảy ra cãi vã với Tạ Tuyết Vĩ. Anh ta đứng bên cạnh nghe mà mơ màng không hiểu gì, đến khi Tạ Tuyết Vĩ nói muốn truy cứu trách nhiệm của Thẩm Tư Quá trong việc khiến Bạc Huyên mù mắt, anh ta mới thật sự giật mình, nhận ra mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn mình tưởng. Cuối cùng Tạ Tuyết Vĩ bị lời đe dọa của Bạc Huyên làm cho tức giận bỏ đi, còn anh ta vì quá lo lắng cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi Bạc Huyên rốt cuộc là có chuyện gì. Sau khi nghe Bạc Huyên kể hết mọi chuyện, anh ta vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ, thật sự muốn đưa Thẩm Tư Quá vào tù, nhưng cuối cùng vẫn bị Bạc Huyên ngăn lại.
Về sau, Bạc Huyên được chuyển đến viện điều dưỡng từng ở trước đây, rồi thành ra cục diện khó xử và bế tắc như bây giờ.
Thẩm Tư Quá nhìn chằm chằm vào Chúc Chi Sâm rất lâu, sau đó mới vịn tường chật vật đứng dậy. Anh đã ngồi co ro ở một tư thế quá lâu nên toàn thân đều cứng đờ, vừa đứng dậy thì do tụt đường huyết mà trước mắt tối sầm lại. Đợi mãi cơn choáng mới qua đi.
Đẩy Chúc Chi Sâm ra, Thẩm Tư Quá, người vài phút trước còn không dám bước vào, lại đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cánh cửa phòng bệnh vốn đóng chặt ra.
Trong phòng bệnh trống trải không có nhiều đồ đạc, Bạc Huyên ngồi trên giường bệnh, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không có phản ứng gì quá lớn, vẫn đờ đẫn tựa đầu vào đầu giường. Cổ hắn còn quấn băng gạc, bên phải đã thấm ra từng chấm đỏ.
Thẩm Tư Quá bước lên hai bước, mở miệng định nói chuyện nhưng một chữ cũng không thể thốt ra.
"Bạc Huyên, tôi tới thăm cậu đây." Chúc Chi Sâm theo sau Thẩm Tư Quá bước vào, anh ta đóng cửa lại thấy Thẩm Tư Quá vẫn ngơ ngác đứng nhìn Bạc Huyên cũng không nói thêm gì nữa, đi ngang qua Thẩm Tư Quá đến bên giường bệnh kéo ghế ngồi xuống.
Bạc Huyên nghiêng đầu, như đang cố lắng nghe tiếng động trong phòng, sau đó lạnh lùng hỏi: "Ai cho cậu vào?"
Với thính lực của hắn hiện tại, tất nhiên có thể phân biệt được có hai người bước vào phòng, hơn nữa hơi thở của một người trong đó khá gấp gáp.
Nghe thấy câu chất vấn không chút cảm xúc ấy, Thẩm Tư Quá run rẩy, theo phản xạ đưa tay ôm lấy mình, anh nói: "Tiền, em không cần..."
Sắc mặt Bạc Huyên không hề thay đổi, vẫn dửng dưng nói: "Vậy cậu muốn gì, mạng của tôi à?"
Gương mặt vốn đã tái nhợt của Thẩm Tư Quá giờ càng trắng bệch, cổ họng anh khàn hẳn đi rồi tự cắn lấy miệng mình, anh cắn mạnh đến mức khi nếm thấy mùi máu trong miệng mới nhận ra mình lại cắn rách đầu lưỡi.
"Nếu cậu đã muốn mạng tôi, hôm đó cần gì phải cứu tôi." Bạc Huyên nói bằng giọng đều đều, như thể đã hoàn toàn mất hết cảm xúc.
Mắt không nhìn thấy, ngay cả tự sát cũng khó hơn người thường.
Giống như việc uống nước hay ăn cơm đều phải mò mẫm từng chút mới xác định được khoảng cách, vết cắt đầu tiên hắn rạch xuống không thể chuẩn xác cắt trúng động mạch cảnh, lúc đó hắn quá kích động, ngay cả tay cũng đang run. Đến nhát thứ hai còn chưa kịp xuống dao là Thẩm Tư Quá đã dùng chìa khóa mở cửa xông vào, lao tới cướp con dao trong tay hắn. Hắn còn chưa kịp đứng vững thì bị đẩy ngã xuống, đầu đập mạnh vào tường, chỉ cảm thấy máu trong lòng bàn tay Thẩm Tư Quá chảy ra tràn vào tay mình, còn chưa kịp nói gì thì đã mất ý thức.
Bị Tạ Tuyết Vĩ đưa vào viện điều dưỡng lần nữa đúng là việc nằm trong dự đoán của hắn.
Hắn bắt đầu ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, nhưng không còn cảm giác lo lắng hay bực bội như trước nữa. Hắn cũng không còn bị mất ngủ, ngược lại, thời gian hắn ngủ càng dài hơn. Đôi khi thức dậy, Bạc Huyên phát hiện mình lại không thể cử động được giống như những lần trước, nhưng giờ đây hắn không còn cảm thấy sợ hãi hay tức giận vì điều đó nữa. Nếu không thể động đậy, hắn cứ nằm yên, có khi lại tiếp tục ngủ, có khi sẽ nằm cho đến khi có thể cử động rồi ngồi dậy. Hắn cũng không còn cảm giác muốn tự làm hại bản thân, nhưng cũng chẳng có h@m muốn ăn uống gì. Lúc điều dưỡng mang đồ ăn đến, hắn ăn xong lại nôn ra ngay. Bạc Huyên đã bất tỉnh mấy lần, nên bác sĩ bắt đầu cho hắn điều trị bằng ống xông dạ dày và truyền dung dịch glucose.
Bác sĩ cũng đã làm một cuộc đánh giá tâm lý, cho rằng hiện giờ Bạc Huyên không phù hợp để xuất viện. Chúc Chi Sâm thường xuyên đến thăm hắn, kể về công việc của quỹ, hắn nghe xong thì thôi, cũng không có ý kiến hay quan điểm gì. Biên tập viên cũng đã đến thăm hắn, nói rằng mọi người đều hiểu tình huống của hắn, việc viết tiểu thuyết không cần phải gấp gáp, đợi hắn khỏe lại rồi sẽ tiếp tục. Nghe xong Bạc Huyên cũng không nói gì, thật ra hắn cảm thấy mình không còn khả năng hoàn thành cuốn tiểu thuyết đó nữa rồi.
"Sau này tôi sẽ sang tên căn biệt thự của mình cho cậu." Bạc Huyên nói, hắn thật sự cảm thấy mình sẽ không bao giờ rời khỏi viện điều dưỡng này nữa.
"... Liệu có thể, đừng kết thúc..." Thẩm Tư Quá lí nhí phát ra một chút âm thanh: "Em biết là em có lỗi với anh, anh muốn thế nào mới có thể tha thứ cho em đây, anh nói đi, em..."
"Dịch Trọng Quân, tôi không cần sự hối lỗi của cậu." Bạc Huyên cắt lời: "Mẹ tôi hại gia đình cậu tan nhà nát cửa, làm cậu phải chịu khổ mười năm, cậu chỉ lấy đi một đôi mắt của tôi, như vậy là công bằng rồi phải không?"
Thẩm Tư Quá cảm thấy một sự lạnh lẽo dâng lên khắp cơ thể, anh không thể hiểu được tại sao Bạc Huyên lại có thể nói ra những lời này một cách bình tĩnh đến vậy.
Công bằng? Sao có thể công bằng được? Thứ anh lấy đi của Bạc Huyên đâu chỉ là một đôi mắt đơn giản như thế?
Mơ ước và cuộc đời của Bạc Huyên đã bị anh hủy hoại, anh phải chịu khổ trong 10 năm trời, nhưng từ đầu đến cuối, Bạc Huyên vẫn chỉ là một nạn nhân vô tội.
Sinh ra là con trai của Tạ Tuyết Vĩ đâu phải lỗi của Bạc Huyên.
Và nếu những nỗi khổ này xảy đến với Tạ Tuyết Vĩ, anh cũng chẳng nghĩ đó là công bằng. Mẹ anh đã chết, gia đình anh tiêu tan, cuộc đời anh cũng đã bị hủy hoại, tất cả những điều này chẳng thể nào bù đắp bằng việc Tạ Tuyết Vĩ chịu khổ hay cho anh tiền.
Giữa họ làm sao có cái gọi là công bằng?
Thẩm Tư Quá nhìn quanh phòng bệnh, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên kim truyền dịch ở mu bàn tay của Bạc Huyên.
Anh bước tới, trước khi Chúc Chi Sâm kịp phản ứng lại, anh bỗng dưng rút kim truyền dịch ra, lập tức cầm đầu kim dí vào mắt phải của mình, khuôn mặt hiện rõ vẻ điên cuồng và quyết đoán: "Bạc Huyên, bây giờ em sẽ chọc mù một mắt để đền cho anh, anh để em giữ lại một mắt, như vậy em mới có thể ở bên anh chăm sóc cho anh, có được không?"
Chúc Chi Sâm, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bị hành động điên cuồng đột ngột của Thẩm Tư Quá làm cho sợ hãi. Anh ta vội vàng đứng dậy bắt lấy cổ tay Thẩm Tư Quá, cố giành lại cây kim: "Mẹ kiếp, cậu điên rồi! Bạc Huyên điên thôi là chưa đủ nên cậu muốn điên theo đúng không, hai người các cậu điên hết rồi có phải không?!!"
Tiếng ồn lớn lập tức thu hút sự chú ý của bác sĩ và điều dưỡng, khi bước vào phòng, bọn họ không khỏi ngạc nhiên khi thấy người gây rối không phải Bạc Huyên mà là Thẩm Tư Quá, người ban nãy vẫn im lặng ngồi ở ngoài. Mọi người không khỏi sững sờ một lát rồi vội vàng chuẩn bị thuốc an thần, định tiêm để trấn an người bệnh.
Chúc Chi Sâm kiên quyết giữ chặt Thẩm Tư Quá, không cho anh nhúc nhích, định kéo anh ra khỏi phòng bệnh, nhưng trong lúc hỗn loạn, họ nghe thấy tiếng nói của Bạc Huyên.
"Dịch Trọng Quân, cho dù cậu muốn đem mạng mình đền cho tôi, tôi cũng sẽ không để cậu ở bên cạnh tôi. Chúng ta đã kết thúc rồi."
Những lời nói lạnh lùng không một chút cảm xúc cứ thế vang lên trong tai Thẩm Tư Quá.
Thẩm Tư Quá như bị rút hết sinh khí, anh buông tay ra, cả người mềm nhũn đi, bị Chúc Chi Sâm kéo ra khỏi phòng bệnh.
Toàn bộ quá trình Bạc Huyên chỉ ngồi yên lặng trên giường bệnh, không có lấy một động tác nào. Hắn giống như một bức tượng đá, trống rỗng chẳng muốn làm gì.