Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 30

Chương 29: 10 năm

 

Trong suốt mười năm qua, đã có vô số khoảnh khắc Thẩm Tư Quá muốn chết.

 

Khi anh xách vali rời khỏi căn nhà đã bị bán đi, nhìn thấy dấu tích hai mươi năm cuộc đời mình bị xóa sạch không còn gì; ngay cả tiền mua một phần mộ cho mẹ – Thẩm Ngọc Huệ – cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng mua chỗ giữ tro cốt của mẹ trong năm năm; khi bị chủ nợ truy đuổi đến nỗi không dám thuê nhà trọ rẻ nhất, anh lang thang ngoài đường, cuối cùng bị vây bắt trong con hẻm nhỏ, bị đấm đá tàn nhẫn; khi bị bỏ thuốc đưa vào phòng bar, anh vùng vẫy đến mức dùng mảnh thủy tinh vỡ tự rạch khắp người làm chảy máu đầm đìa, cuối cùng vẫn bị lột s@ch ném ra ngoài cửa quán bar; khi bị một người từng là lính đánh thuê bị hậu chấn thương tâm lý nghiêm trọng (PTSD) mang về với danh nghĩa bao nuôi, sau đó chỉ vì một âm thanh lớn mà phát bệnh, lập tức đè anh xuống đánh đập tàn nhẫn...

 

Mỗi lần như thế, anh đều tuyệt vọng đến mức muốn chết.

 

Anh từng là người lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ, là cậu thiếu niên da dẻ mịn màng chưa từng làm việc nhà, món duy nhất biết nấu là mì ăn liền. Ngay cả chính anh cũng không ngờ có ngày mình sẽ chịu đựng những đòn roi từ một cựu lính đánh thuê.

 

Thẩm Tư Quá có thể miêu tả chính xác âm thanh của cú đấm khi giáng xuống da thịt mình, đó không phải tiếng nện vào bao cát, vì cơ thể người mềm hơn bao cát nhưng xương lại rắn chắc hơn, nên âm thanh vang lên thường là sự trầm đục kèm theo một tiếng vang thanh mảnh như tiếng vỗ tay. Anh chưa từng phản kháng, chỉ cố gắng hết sức để bảo vệ phần đầu. Sau vài lần bị gãy xương sườn, anh học được cách co chân lại để chịu đựng đòn đá và vì thế cũng từng nghe rõ tiếng xương tay xương chân mình gãy răng rắc. Nhưng khi ấy, so với đau đớn, điều anh cảm nhận rõ hơn chính là sự tê dại, bên trong anh đang mục rữa từ từ.

 

Đã từng có lúc Thẩm Tư Quá nghĩ mình sẽ chết trước khi mọi chuyện kết thúc, anh cũng bình thản chấp nhận số phận đó.

 

Từ trước lúc gặp người kia, anh đã nhận thức rõ hiện thực, biết rằng sẽ không còn ai đến cứu mình nữa, chỉ có thể vùng vẫy cố gắng giữ lại vẻ ngoài của một người bình thường, tử tế.

 

Anh luôn biết rằng mình có ngoại hình ưa nhìn. Dù trên mặt có vết sẹo dài như vậy, nhưng trong suốt mười năm qua, anh vẫn nhiều lần bị ám chỉ hoặc nói thẳng rằng chỉ cần anh chịu "làm", dù chỉ là tiếp rượu không bán thân, hoặc đồng ý để những kẻ giàu có kia bao nuôi, thì tốc độ trả nợ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

 

Vì muốn giữ lại chút trong sạch cuối cùng ấy, anh đã chịu khổ hơn người khác gấp nghìn lần.

 

Anh luôn nghĩ, dù có cơ hội hay không, ít nhất khi đứng trước mặt Bạc Huyên, anh vẫn là một người còn nguyên vẹn, sạch sẽ.

 

Cả đời này, Thẩm Tư Quá đã mang trên mình một tội nghiệt không thể tha thứ, thế nên anh không thể để bản thân trở nên dơ bẩn hơn nữa.

 

Vậy nên, trong những lúc muốn chết, anh luôn nghĩ đến hình ảnh Bạc Huyên trong bệnh viện sau vụ tai nạn.

 

Anh luôn tự hành hạ mình bằng cách nhớ lại cảnh tượng Bạc Huyên phát hiện bản thân mãi mãi không còn thấy được nữa.

 

Đó là một cảnh tượng như thế nào?

 

Hoàn toàn không giống trên phim ảnh.

 

Không có tiếng gào khóc điên cuồng hay hoảng loạn, Bạc Huyên chỉ lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, ngẩn người rất lâu rồi mới hỏi một câu: "Vậy là... sau này tôi sẽ không còn thấy gì nữa sao?"

 

Anh không nhớ rõ bác sĩ đã nói gì, đại khái là xin lỗi và an ủi.

 

Sau đó, chàng trai mới chỉ hai mươi hai tuổi ấy cứ thế mở to đôi mắt vô thần không còn tiêu cự, hắn không nói một lời, sắc mặt trống rỗng... rồi bắt đầu rơi lệ.

 

Khoảnh khắc ấy, có lẽ chính Bạc Huyên cũng không biết mình đang khóc.

 

Còn anh lén lút núp ngoài cửa lấy tay bịt chặt miệng, òa khóc không thành tiếng.

 

Sự hối hận đã bắt đầu mọc rễ trong lòng anh từ lúc cùng Bạc Huyên ngã xuống cầu thang.

 

Thẩm Tư Quá từng tự hỏi hàng trăm hàng nghìn lần tại sao lúc đó mình lại kích động như thế, lại độc ác đến thế. Rõ ràng Bạc Huyên chỉ là người ngoài vô tội, vậy mà chỉ vì là con trai của Tạ Tuyết Vĩ, hắn đã trở thành đối tượng để anh báo thù.

 

Khi lên kế hoạch đẩy Bạc Huyên ngã xuống lầu, trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì? Anh thật sự mong Bạc Huyên bị thương nặng đến mức không thể cứu vãn sao?

 

Trong thâm tâm Thẩm Tư Quá biết rõ, vào những đêm ngập tràn căm hận đối với Tạ Tuyết Vĩ, lúc hạ quyết tâm báo thù, anh đã từng mong Bạc Huyên chết.

 

Chết giống như mẹ anh vậy.

 

Thẩm Ngọc Huệ đã tự tử bằng cách nhảy lầu.

 

Lúc ấy anh đang chuẩn bị ra ngoài đến đại học K để làm thủ tục bảo lưu.

 

Anh đi thang máy xuống, sau đó lại ngồi rất lâu ở đại sảnh tầng một. Hôm ấy đã là ngày thứ ba anh không chợp mắt được. Vì chăm sóc Thẩm Ngọc Huệ hoàn toàn suy sụp sau khi Tạ Tuyết Vĩ xuất hiện, anh đã thức trắng ba ngày ba đêm, không dám lơ là dù chỉ một chút. Ngay cả việc tắm cũng phải đợi bà uống thuốc ngủ và ngủ thiếp đi rồi mới dám đi.

 

Chuyện bảo lưu không thể tiếp tục trì hoãn nữa, anh nghĩ dù thế nào cũng phải đến trường báo một tiếng. Suy đi tính lại, anh đút thuốc ngủ cho Thẩm Ngọc Huệ, sau đó gọi điện nhờ bạn đến trông chừng bà giúp anh một lát.

 

Nhưng anh vẫn tính sai. Thẩm Ngọc Huệ không uống thuốc ngủ, bà lợi dụng lúc anh mệt quá mà lơ đãng, lén kẹp viên thuốc vào giữa các ngón tay rồi uống một ngụm nước lớn giả vờ như đã uống thuốc.

 

Thế là ngay khi anh nhận được điện thoại của bạn báo đã đến nơi, bước ra khỏi đại sảnh, giữa tiếng la hét kinh hoàng của người qua đường, anh tận mắt chứng kiến Thẩm Ngọc Huệ rơi từ trên cao xuống, ngã xuống khoảng sân trống ngay trước mặt anh.

 

Nhiều năm trôi qua, Thẩm Tư Quá vẫn nhớ rõ hôm ấy trời rất trong, nắng rực rỡ, cơn gió thoảng qua má còn mang theo mùi cỏ non.

 

Mẹ anh, một người phụ nữ vốn hiền dịu đoan trang như con rối bị đứt dây, tứ chi vặn vẹo, máu chảy ra từ sau đầu làm dơ bẩn mặt đất vốn sạch sẽ.

 

Anh đứng bất động tại chỗ. Cho đến khi đám đông vây quanh, có người gọi cảnh sát và xe cứu thương thì anh mới cảm thấy toàn thân mình tê liệt, cuối cùng vì thở dồn dập mà ngất đi.

 

Rốt cuộc tại sao lại không phát điên, Thẩm Tư Quá nghĩ, có lẽ là vì anh đã bám lấy được thứ tình cảm duy nhất có thể dựa vào lúc ấy.

 

Hận.

 

Nỗi căm hận không thể xua tan, ngay khi cảnh tượng đầy máu me ấy xuất hiện, sự câm hặn đã tràn ngập nhấn chìm lấy anh.

 

Từng dây thần kinh đau đớn vì mất đi người thân như đang gào thét, lấy thù hận làm nguồn dinh dưỡng duy nhất để tiếp tục sống sót. Thế nhưng, Thẩm Tư Quá cũng chẳng được phép đau buồn lâu. Khi anh còn co ro trên giường mẹ từng nằm mà rơi lệ, thì bọn cho vay nặng lãi đã kéo tới đòi tiền. Anh không có tiền, bị trói trong nhà nhịn đói hai ngày, sau cùng bọn chúng bảo sẽ cho anh thêm vài ngày nữa, nếu không trả được, sẽ cho anh "biết tay".

 

Chúng rời đi rồi, anh đói đến hoa mắt chóng mặt, nằm vật trên nền gạch phòng khách, phải cắn nát đầu lưỡi mới gượng tỉnh lại đôi chút.

 

Thẩm Tư Quá lê mình dậy, trong đầu anh toàn là hận thù, ý nghĩ "Lấy mạng đền mạng" tràn ngập trong tâm trí anh. Tạ Tuyết Vĩ hại chết mẹ anh, vậy thì anh sẽ để con trai Tạ Tuyết Vĩ đền mạng. Đến lúc đó, cảnh sát có truy cứu anh cũng chẳng sợ ngồi tù. Dù sao anh cũng chẳng còn gì nữa, ít ra vào tù còn có thể thoát khỏi bọn đòi nợ.

 

Thiện và ác mãi mãi chỉ cách nhau một dòng suy nghĩ. Trong khung cảnh không còn lối thoát, anh bước chân vào bóng tối.

 

Từ ngày hôm đó, Dịch Trọng Quân vĩnh viễn mất đi cơ hội tỏ tình với Bạc Huyên.

 

Những đứa trẻ khác không biết bao nhiêu tuổi thì bắt đầu có ký ức, nhưng anh thì luôn nhớ rõ, năm bốn tuổi mình đã quen biết Bạc Huyên. Từ bốn đến năm tuổi, anh lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ của Bạc Huyên.

 

(truyện chỉ được đăng tại watpp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Lúc thi đậu vào đại học K, khi tham dự lễ khai giảng, anh lập tức nhận ra người đang giúp đỡ tân sinh viên chính là Bạc Huyên. Học kỳ đầu năm nhất, anh nghe được rất nhiều chuyện về Bạc Huyên trong trường, cũng đã nhìn thấy hắn rất nhiều lần trong thư viện. Bạc Huyên có thói quen ngồi cố định một chỗ trong thư viện, anh liền để ý đến quy luật đi thư viện của Bạc Huyên, rồi chọn một chỗ gần đó để có thể âm thầm ngắm nhìn hắn.

 

Ban đầu chỉ là vì còn nhớ chuyện hồi nhỏ, nhưng mãi vẫn không dám mở miệng hỏi một câu: "Anh Mặt Trời còn nhớ nhóc Bánh Ú không?" Đến khi học kỳ đầu kết thúc, anh phát hiện mình đã vô thức thu thập rất nhiều tin tức về Bạc Huyên, luôn luôn dõi theo người con trai tỏa sáng lấp lánh ấy, đến lúc ấy Thẩm Tư Quá mới chợt nhận ra, có lẽ anh đã từ lòng ngưỡng mộ dần dần nảy sinh thành tình cảm.

 

Dịch Trọng Quân cho mình một kỳ nghỉ đông để chuẩn bị, tự nhủ rằng khi học kỳ hai bắt đầu, lần sau gặp lại Bạc Huyên, anh sẽ dũng cảm bước đến nói lời tỏ tình.

 

Nếu như sau đó những chuyện ấy không xảy ra.

 

Thời gian là dòng lũ, vĩnh viễn chỉ có thể chảy xuôi về phía trước, không bao giờ chảy ngược lại.

 

Trước kia, Dịch Trọng Quân từng dành cho Bạc Huyên thứ tình cảm thuần khiết nhất, nhưng rồi sau khi bị hiện thực tàn khốc đánh gục, anh thật sự đã từng muốn lấy mạng Bạc Huyên để đền cho mẹ mình.

 

Mãi đến khi ngã từ trên cầu thang xuống, được Bạc Huyên không chút do dự vươn tay giữ lại, ôm chặt anh cùng lăn xuống cầu thang, anh mới thật sự hiểu thế nào là hối hận.

 

Bạc Huyên là người duy nhất từng chìa tay ra cứu lấy anh, trước khi anh bị nỗi hận thù nhấn chìm đến chết.

 

Nhưng tất cả đều không thể cứu vãn được nữa, mà hối hận là thứ vô dụng nhất trên đời.

 

Lúc Tạ Tuyết Vĩ thay anh trả sạch đống nợ vay nặng lãi, anh làm thủ tục chuyển trường, chuyển ngành. Anh nghĩ, quãng đời còn lại của mình cũng nên giống như bố, sống để chuộc tội. Anh vẫn hận Tạ Tuyết Vĩ, nhưng đồng thời cũng mang theo vô vàn sự áy náy với Bạc Huyên. Nếu Bạc Huyên cho phép, anh muốn sau khi trả hết khoản nợ còn lại, sẽ ở bên cạnh chăm sóc Bạc Huyên với tư cách là một điều dưỡng, trở thành đôi mắt của Bạc Huyên.

 

Thẩm Tư Quá chưa từng mong Bạc Huyên sẽ thích mình.

 

Khi vẫn còn đang vùng vẫy trong vũng bùn từng ngày, thoi thóp tìm lấy sự sống, Thẩm Tư Quá lại như quá khứ, cố gắng tìm đủ mọi cách để biết tin tức về Bạc Huyên.

 

Và thế là anh biết Bạc Huyên đã được đưa vào viện điều dưỡng.

 

Anh mất rất nhiều thời gian mới xin được một chân làm trực đêm ở viện điều dưỡng ấy.

 

Nhiều đêm anh canh bên giường Bạc Huyên, nhìn hắn trằn trọc trở mình, r3n rỉ đau đớn. Cũng có vô số buổi sáng anh tận mắt chứng kiến Bạc Huyên khóc nức nở, nghĩ đủ mọi cách để tự tổn thương bản thân trong phòng bệnh.

 

Trước khi An Tố Mẫn xuất hiện, anh đã vì nỗi hối hận nặng trĩu trong lòng mà lặng lẽ bỏ trốn.

 

Anh rất yếu đuối, chỉ lặng lẽ đứng nhìn thôi cũng đã không chịu nổi.

 

Thẩm Tư Quá muốn sớm trả hết nợ, nhưng chưa bao giờ dám dính líu đến những việc vi phạm pháp luật. Đôi mắt và cả cuộc đời bị hủy hoại của Bạc Huyên chính là tội ác lớn nhất của anh. Tội lỗi của anh là không thể tha thứ, Thẩm Tư Quá chắc chắn sẽ có ngày mình quỳ xuống trước mặt Bạc Huyên, cầu xin một cơ hội để chuộc lỗi.

 

Trước lúc đó, anh không thể để mình phạm thêm bất kỳ sai lầm nào nữa, càng không thể để bị tống vào tù.

 

Dù không bị giam giữ, anh cũng đã là một tù nhân rồi.

 

Nhưng ít nhất, khi đưa hồ sơ lý lịch đến trước mặt Bạc Huyên, anh vẫn là một Thẩm Tư Quá trong sạch.

 

Thẩm Tư Quá — suốt mười năm qua, không một ngày nào là anh không tự trách mình vì những tội lỗi đã gây ra.

 

Anh đã chẳng còn gì nữa: không gia đình, không bạn bè, không ước mơ, không tương lai.

 

Bạc Huyên là tín niệm duy nhất giúp anh sống sót qua hơn 3000 ngày địa ngục ấy.

 

Anh là một tội nhân quỳ gối dưới đất không dám cầu xin tha thứ, còn Bạc Huyên lại dốc hết sức lực vùng vẫy trong tuyệt vọng, vậy mà vẫn trao cho anh sự dịu dàng cùng hi vọng.

 

Rốt cuộc thì hắn phải lương thiện đến mức nào, phải có trái tim mềm yếu đến bao nhiêu mới có thể trao cho người khác sự tin tưởng và tình yêu như thế trong khi bản thân vẫn còn nhấn mình trong nỗi tuyện vọng.

 

Nhưng anh chưa từng dám nói yêu, thậm chí chữ "thích" cũng không dám, anh không có tư cách để nói.

 

Dù là Dịch Trọng Quân hay Thẩm Tư Quá cũng đều không xứng với Bạc Huyên.

 

Anh là tai họa của Bạc Huyên, còn Bạc Huyên lại độ cho anh mười năm khổ, đau, thương, hận.

 

Ngay từ đầu Thẩm Tư Quá đã biết mình không thể giấu chuyện này cả đời, chỉ là trong thâm tâm anh vẫn khát khao, dù chỉ thêm một ngày thôi cũng tốt, để mình có thể ở bên Bạc Huyên lâu thêm chút nữa.

 

Và giờ đây, Bạc Huyên cuối cùng cũng đã tuyên án cho anh.

 

Giữa họ đã kết thúc. Dù là Dịch Trọng Quân hay Thẩm Tư Quá cũng không thể ở lại bên cạnh Bạc Huyên thêm nữa.

 

Nếu có một ngày, ước nguyện sinh nhật năm 32 tuổi của Bạc Huyên thành sự thật, thì người gi ết chết anh, chính là Dịch Trọng Quân và Thẩm Tư Quá.

 

Dịch Trọng Quân gi ết chết Bạc Huyên của năm 22 tuổi, người đã từng vươn tay về phía anh. Thẩm Tư Quá gi ết chết Bạc Huyên của năm 32 tuổi, người đã từng khẩn thiết cầu cứu anh.

 

Một lần sai lầm, cả đời là lỗi lầm.

 

Tạ Tuyết Vĩ nợ anh, bà trả không nổi. Anh nợ Bạc Huyên, anh cũng trả không nổi.

 

Mười năm đằng đẵng, anh trôi nổi trong biển khổ, mà nay cuối cùng vẫn bị nhấn chìm trong dòng chảy lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment