Chương 30: Nợ nhau
Thẩm Tư Quá được đưa vào phòng dành cho người nhà nghỉ ngơi trong viện điều dưỡng.
Vết thương bên tay phải được làm sạch, bôi thuốc rồi băng bó; tay trái cắm kim truyền dịch. Thẩm Tư Quá nằm nghiêng, co người trên giường bệnh, anh vẫn đang âm thầm rơi lệ.
Chúc Chi Sâm ngồi bên mép giường, anh ta bực bội muốn hút thuốc, nhưng vì đang ở phòng bệnh nên chỉ có thể cầm thuốc lá điện tử xoay tới xoay lui. Mãi đến khi điều dưỡng rời khỏi phòng, anh ta mới mở miệng nói với Thẩm Tư Quá: "Cậu đừng làm ra cái bộ dạng này nữa được không? Giữa hai người các cậu bây giờ là một mớ nợ nần rối rắm không thể làm rõ. Cậu phải cho Bạc Huyên thời gian để tiêu hóa và chấp nhận chuyện này, mới chỉ mấy ngày thôi mà cậu đã ở đây sống dở chết dở phát điên lên rồi, vậy Bạc Huyên phải làm sao? Tôi đã nói ngay từ đầu là cậu đừng chọc vào cậu ấy, Bạc Huyên là người cứng đầu, nhưng các cậu có ai chịu nghe đâu."
Thẩm Tư Quá nhắm mắt không nói một lời. Chúc Chi Sâm nhìn dáng vẻ này của anh trong lòng cũng thấy khó chịu. Do dự một lát, anh ta vẫn đưa tay kéo chăn đắp cho Thẩm Tư Quá rồi tiếp tục nói: "Tôi biết cậu không thích nghe, nhưng tôi vẫn phải nói, hai người các cậu không còn khả năng đâu. Cậu tự nghĩ cho kỹ đi, Bạc Huyên là con trai dì Tạ, mà cậu lại ở bên cậu ấy, vậy dì Tạ mãi mãi sẽ là một vết thương cậu không thể vượt qua. Còn Bạc Huyên, cậu bảo cậu ấy phải đối diện với cậu thế nào? Cậu ấy sẽ luôn nhớ rằng chính cậu là người khiến cậu ấy không thể nhìn thấy nữa, mất đi giấc mơ ban đầu, cả cuộc đời trở thành một mớ hỗn độn. Dù là cậu hay Bạc Huyên, hai người thật sự có thể ở bên nhau mà không mang gánh nặng sao? Nếu đã không thể, thì hà tất gì phải dằn vặt nhau."
"Cậu không hiểu mình đã cướp đi thứ gì của Bạc Huyên đâu. Cậu ấy đã quyết định từ thời trung học là sẽ trở thành một nhà thiết kế, chuyên ngành thiết kế cảnh quan. Cậu ấy vốn có thể là một nhà thiết kế cảnh quan rất xuất sắc." Chúc Chi Sâm siết chặt thuốc lá điện tử trong tay, một làn khí tức nghẹn lại trong lồ ng ngực. Lẽ ra anh ta nên vì Bạc Huyên mà phẫn nộ với Thẩm Tư Quá, nhưng khi đã biết hết mọi chuyện, anh ta còn có thể nói lời trách móc nào nữa đây?
Dù không thể hoàn toàn đồng cảm, nhưng là người từng suýt mất cha, anh ta phần nào cũng có thể tưởng tượng được nỗi tuyệt vọng khi Thẩm Tư Quá mất mẹ, huống chi khi ấy Thẩm Tư Quá còn phải một mình gánh món nợ khổng lồ. Dù có muốn bênh bạn mình đến đâu, anh ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước bi kịch của gia đình Thẩm Tư Quá. Nếu thật sự phải nói cho rõ ràng, thì Thẩm Tư Quá là người có tư cách để nói về việc "trả thù" hay "tha thứ" nhất.
Thế nhưng Bạc Huyên... làm anh em với Bạc Huyên bao nhiêu năm, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà thấy không cam lòng thay cho hắn.
"Cậu hoàn toàn không biết.... chuyện không thể nhìn thấy được với cậu ấy mà nói là tàn nhẫn đến mức nào." Cuối cùng, Chúc Chi Sâm vẫn nói ra nỗi bức bối trong lòng.
Thế nhưng Thẩm Tư Quá lại cười, anh nhắm mắt cười.
Một tiếng cười rất nhỏ.
"Anh có biết không, lúc mẹ tôi nhảy lầu, bà ấy rơi xuống ngay trước mặt tôi." Thẩm Tư Quá mở mắt, viền mắt anh đỏ rực, mỉm cười nói: "Tôi tận mắt chứng kiến nên cảnh tượng đó cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Bà mặc một cái váy trắng, đi một đôi giày bệt màu đen, chết rồi mà mắt vẫn chưa nhắm."
Chúc Chi Sâm sững người, anh ta ngạc nhiên nhìn Thẩm Tư Quá một lúc lâu mà không nói nên lời.
"Anh hỏi tôi bị cướp đi thứ gì, liệu tôi nói ra thì anh sẽ hiểu được bao nhiêu?" Thẩm Tư Quá chậm rãi ngồi dậy, lau đi nước mắt trên mặt: "Tôi sai rồi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, tôi có hối hận cũng không thay đổi được gì. Tôi không thể chữa lành đôi mắt cho anh ấy, không thể trả lại giấc mơ, cũng không thể bù lại mười năm thanh xuân đã mất của anh ấy. Những điều đó tôi đều biết rõ, tôi cũng chưa từng mong anh ấy sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng anh bảo tôi buông tay anh ấy ra, vậy thì ai sẽ buông tha cho tôi đây?"
Câu hỏi của Thẩm Tư Quá khiến Chúc Chi Sâm không thể trả lời.
Đúng vậy, anh ta không hiểu, cũng không biết ai mới có thể buông tha cho Thẩm Tư Quá.
Nhiều năm trước, khi Bạc Huyên lần đầu rời viện điều dưỡng, hắn từng nói với anh ta một câu về sự thấu hiểu, kể rằng Hermann Hesse từng viết: Nếu một người muốn hoàn toàn thấu hiểu một người khác, thì có lẽ cần từng trải qua hoàn cảnh tương tự, từng chịu đựng nỗi đau tương tự, hoặc từng có một sự thức tỉnh tương tự. Nhưng điều đó lại vô cùng hiếm hoi.
Thế nhưng anh ta không thể hiểu được nỗi đau của Bạc Huyên, cũng chưa từng thực sự ở trong hoàn cảnh của Thẩm Tư Quá. Dù là nỗi đau của Bạc Huyên hay Thẩm Tư Quá, anh ta đều không thể hiểu được.
Với tư cách là người ngoài cuộc, anh ta không có tư cách khuyên họ chia tay, cũng không có tư cách ủng hộ họ bên nhau.
Mãi đến khi bị Thẩm Tư Quá chất vấn, anh ta mới thật sự hiểu lý lẽ đó. Dù giữa Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá là một cục diện bế tắc, thì người ngoài như anh ta cũng không có tư cách can thiệp.
"...Cậu thấy rồi đấy, vết thương trên cổ Bạc Huyên vẫn đang rỉ máu." Chúc Chi Sâm nắm lấy bàn tay phải đã được băng bó của Thẩm Tư Quá, ép anh mở lòng bàn tay ra, trên mặt là vẻ cứng ngắc vì không biết nên tỏ thái độ thế nào: "Bác sĩ nói cậu ấy tự làm đau bản thân trong vô thức. Lúc tỉnh thì không có, nhưng hễ ngủ là lại liên tục gãi vết thương ở cổ. Vì thế bây giờ mỗi lần ngủ, hai tay cậu ấy đều bị cố định bằng dây."
"Vậy thì sao? Anh muốn nói là tôi sẽ khiến Bạc Huyên phải chết đúng không?" Thẩm Tư Quá cúi đầu, anh sờ lớp băng gạc nơi lòng bàn tay phải, vẻ mặt mơ hồ: "Bạc Huyên đã không còn nhìn thấy gì, nhưng Tạ Tuyết Vĩ thì chẳng hề bị ảnh hưởng, dứt khoát tống anh ấy vào viện điều dưỡng. Lúc đó tôi đã hiểu, báo thù là thứ vô dụng nhất trên đời, dù có tổn thương ai đi chăng nữa, mối hận trong lòng cũng chẳng vơi đi chút nào, cũng không vì làm người khác đau khổ mà cảm thấy sung sướng. Từ sau đó, tôi chưa từng đổ chút oán hận nào với Tạ Tuyết Vĩ lên người Bạc Huyên. Tôi chỉ hy vọng anh ấy sẽ ổn lên. Nên lúc ban đầu, tôi đã tự nói với mình, chờ anh ấy khỏe lại tôi sẽ rời đi. Nhưng con người ai cũng tham lam. Giờ thì tôi không muốn đi nữa rồi, dù những ngày còn lại chỉ có thể giày vò nhau, tôi cũng không muốn rời xa Bạc Huyên."
Anh nghĩ, có lẽ mình vốn là một kẻ ích kỷ đến tột cùng. Dù rõ ràng biết rằng Bạc Huyên sẽ không bao giờ cho phép anh ở lại bên cạnh hắn lần nữa, dù hiểu rằng sự tồn tại của mình chỉ khiến Bạc Huyên thêm tổn thương nhưng anh vẫn dày mặt bám lấy, không chịu rút lui khỏi cuộc đời Bạc Huyên. Anh thừa nhận sự hèn hạ của mình, nhưng sau khi đã từng được Bạc Huyên ôm hôn, đối xử dịu dàng, thì anh còn có thể cam lòng rời đi hay sao?
Mười năm qua, chưa từng có ai từng trân trọng anh như Bạc Huyên đã từng.
"Cậu điên rồi." Chúc Chi Sâm buông tay anh ra, anh ta nhíu mày lắc đầu. Giữa hai người này chính là nghiệt duyên, một người thì vừa muốn bảo vệ vừa muốn đẩy người kia ra xa, một người thì chẳng cần gì, chỉ muốn ở lại bên người kia. Không phải không có tình cảm, mà chính vì yêu quá sâu đậm nên mới càng không thể ở bên nhau.
Anh ta đứng dậy đi qua đi lại trong phòng bệnh, không nói được thêm lời khuyên ngăn nào nữa. Bất lực đành phải tung ra con át chủ bài cuối cùng.
"Theo tôi biết, cậu chưa từng vào tù thăm bố mình lấy một lần. Vậy cậu có biết, ông ấy sắp được ân xá rồi không?" Chúc Chi Sâm nói, đây là tin tức mà Tạ Tuyết Vĩ từng nói với anh ta. Gần đây anh ta cũng nhờ người điều tra lại, phát hiện thêm một chuyện còn quan trọng hơn: "Không chỉ vậy, bố cậu bị chẩn đoán mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Bạc Huyên cũng biết chuyện này. Việc cậu ấy cố chấp muốn đưa tiền cho cậu, chắc cũng xuất phát từ chuyện đó."
"Tôi biết." Thẩm Tư Quá vẫn cúi đầu, nửa bên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp, như đang cười lại như sắp khóc: "Tôi không vào thăm ông ấy không có nghĩa là tôi không biết tình trạng của ông ấy. Nhưng... ông ấy sắp chết thì có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi là con trai ông ấy thì mặc định có nghĩa vụ chăm sóc ông ấy à?"
Chẳng phải đó chính là một kiểu đạo đức giả mang tên "tình thân" sao? Lấy danh nghĩa ruột thịt để ràng buộc, kéo lê bao nhiêu con người đến chết —
Cũng giống như ngày xưa, anh từng một mực cho rằng Bạc Huyên là con trai Tạ Tuyết Vĩ thì đương nhiên phải thay mẹ mình gánh chịu tất cả, trở thành đối tượng anh trút giận và tổn thương.
Nhưng rõ ràng giữa họ không hề có mối nhân quả nào. Người gây ra lỗi đâu phải họ, tại sao họ lại phải chịu hết hậu quả? Rõ ràng... họ là những người vô tội.
Có lẽ trước đây Dịch Phong thật sự từng là một người cha tốt. Nhưng ngay giây phút ông ta vì Tạ Tuyết Vĩ mà tham ô công quỹ, ông ta đã không còn tư cách làm một người cha đúng nghĩa nữa. Ông ta phản bội gia đình trước, cũng chính vì thế mà phá hủy cuộc đời con trai mình. Vậy thì ông ta còn tư cách gì mà mong được con trai ở bên lúc lâm chung?
Không ai đưa tiễn, đó là quả báo xứng đáng.
"Nếu cậu thật sự không quan tâm ông ấy sống chết thế nào, thì tại sao còn quan tâm đ ến tình trạng của ông ấy?" Chúc Chi Sâm không muốn nói rõ mọi chuyện, đành phải vòng vo khuyên nhủ: "Có một số điều hiện tại Bạc Huyên không nói được với cậu thì để tôi nói thay. Thẩm Tư Quá, cậu không phải là người vô tình. Nếu bây giờ cậu bỏ mặc bố mình, sau này nhất định sẽ hối hận. Mà Bạc Huyên... không muốn cậu phải hối hận như vậy."
Trong mắt anh ta, dù thời gian bên nhau ngắn hơn rất nhiều, nhưng tình cảm Bạc Huyên dành cho Thẩm Tư Quá rõ ràng còn sâu nặng hơn với An Tố Mẫn rất nhiều. Anh ta chưa từng thấy Bạc Huyên đối xử với một người từng tổn thương mình như thế.
Không chỉ muốn bảo vệ người ta mà còn muốn đưa tiền cho người ta, đúng là thật sự sa vào rồi. Nhưng biết làm sao đây, vừa nãy anh ta đã nói nhẹ đi rồi, thực tế thì giữa hai người này nào phải chỉ là một mối nghiệt duyên, rõ ràng là một vực thẳm không thể vượt qua.
(truyện chỉ được đăng tại watpp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Dù Thẩm Tư Quá nghĩ thế nào đi nữa, thì đối với Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá giờ đây vừa là người hắn yêu thương khắc cốt ghi tâm, lại vừa là cái gai trong mắt, hai thứ tình cảm cực đoan ấy đang xé nát Bạc Huyên, căn bản không thể có một kết cục tốt đẹp, chỉ có thể khiến Bạc Huyên hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn Bạc Huyên tự hủy hoại bản thân, chỉ có thể dốc hết sức thuyết phục Thẩm Tư Quá rời đi.
"Quay đi quay lại, anh vẫn chỉ muốn tôi rời đi mà thôi." Nhưng Thẩm Tư Quá dù sao cũng từng lăn lộn mười năm, sao lại không hiểu được ý tứ của Chúc Chi Sâm.
Anh nằm xuống lại, quay người đưa lưng về phía Chúc Chi Sâm, kéo chăn trùm kín đầu, không còn muốn trao đổi gì nữa.
Chúc Chi Sâm ngồi bên giường thật lâu, đến cuối cùng trước khi rời đi, anh ta nói với Thẩm Tư Quá: "Nếu cậu thật sự muốn Bạc Huyên khá lên, trước hết cậu phải làm bản thân mình khá lên đã. Cậu hiểu không?"
Thẩm Tư Quá chỉ lặng lẽ nằm đó, không hề đáp lại một lời.
(truyện chỉ được đăng tại watpp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Hai ngày sau.
Khi Bạc Huyên lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn mê man hỗn loạn, một điều dưỡng bước vào giúp hắn cởi dây trói, thay thuốc cho vết thương, sau đó đặt cái máy ghi âm mà mỗi ngày hắn đều nghe vào tay hắn.
Trong bóng tối tĩnh lặng, Bạc Huyên lại đeo tai nghe vào lần nữa.
Mỗi ngày đều như vậy, hắn ngồi trên giường bệnh, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mà Thẩm Tư Quá từng thu cho mình, dường như mọi thứ vẫn không thay đổi, chỉ có một góc sâu nơi trái tim đang tan vỡ. Mỗi ngày, hắn đều cảm nhận được vết thương không thể lành ấy đang rỉ máu, vết thương ấy ngày càng nứt toạc, mà hắn thì chỉ có thể mở to mắt nhìn nó, đau đớn đến xé ruột xé gan, buông xuôi tất cả, hoàn toàn bất lực.
Hắn không hề muốn chết, hắn chỉ là đang chờ chết.
Khi bản ghi âm trong tai nghe nói đến câu quen thuộc rồi kết thúc bằng một dấu chấm tròn, lẽ ra phải tự động chuyển sang đoạn tiếp theo, nhưng không biết vì sao, âm thanh lại đột ngột chuyển sang một đoạn ghi âm mới nhất.
Đó là một câu nói khàn khàn hơi nghẹn ngào, giống như là đang khóc:
"Bạc Huyên, những ngày tháng sau này, chúng ta nhất định phải... mãi mãi nợ nhau."
Hốc mắt khô khốc bỗng nhiên ươn ướt, dòng nước ấm nóng chực trào, chỉ cần chớp mắt một cái là không thể ngăn nổi mà lặng lẽ rơi xuống.