Chương 31: Gợn sóng trên mặt nước tù đọng
Thẩm Tư Quá đã rời đi. Bạc Huyên cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy, hắn biết, người đó không còn ngồi ngoài phòng bệnh nữa rồi.
Bác sĩ và điều dưỡng mỗi ngày đều ra vào phòng bệnh của hắn, cũng có thời gian trị liệu tâm lý cố định, chỉ là hắn chưa từng mở miệng. Không muốn nói gì, cũng chẳng có gì đáng để nói.
Mỗi ngày Bạc Huyên chỉ nằm trên giường bệnh, đôi khi cũng sẽ ngồi dậy nhưng không làm gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe đoạn ghi âm trong máy ghi âm.
Trong phòng bệnh có một ô cửa sổ không thể mở ra, ánh nắng xuyên qua lớp kính cường lực rọi vào, đúng giờ chiếu lên người hắn. Ánh mặt trời luôn mang theo sức sống ấm áp, trước kia hắn cũng từng thích cảm nhận ánh sáng cùng hơi ấm ấy, khi ra ngoài còn có thể xác định phương hướng nhờ ánh sáng mặt trời.
Thế nhưng bây giờ, dù nắng có rực rỡ tới đâu cũng chẳng mang lại chút hơi ấm nào cho hắn, trái tim hắn giờ đã lạnh lẽo, cả cơ thể cũng vậy.
Bạc Huyên không còn bận tâm tới những điều từng khiến mình day dứt, từ ngày biết được sự thật, hắn đã có được câu trả lời. Không có chuyện gì là vô cớ cả. Bấy lâu nay, hắn cứ tưởng mình là người làm việc thiện nhưng lại gặp phải tai họa, nghĩ rằng người tốt chẳng được báo đáp. Nhưng thật ra, tất cả đều có nhân quả, Tạ Tuyết Vĩ đã gieo cái nhân ấy và hắn là người gánh chịu cái quả.
Khi sự thật được đặt ngay trước mắt, Bạc Huyên mới bàng hoàng nhận ra, nỗi giằng xé khổ sở suốt mười năm qua của mình thật nực cười đến mức nào. Hắn vốn nghĩ mình là người ngoài bị cuốn vào chuyện này, nhưng mười năm sau mới phát hiện, ngay từ đầu hắn đã là một phần trong âm mưu đó, là quân cờ mặc người khác di chuyển.
Những ngày gần đây, hắn cứ mãi nghĩ: liệu mình còn oán hận không? Mười năm sau, Thẩm Tư Quá đến bên hắn với mục đích gì? Là vì cảm thấy trả thù chưa đủ, muốn đòi hắn mười năm mà mẹ hắn đã nợ? Hay là vì cảm thấy áy náy, muốn bù đắp điều gì đó cho hắn?
Nhưng điều Bạc Huyên cần chưa bao giờ là sự áy náy hay đền bù. Không ai có thể đền bù cho hắn. Dù là đôi mắt hay là ước mơ và cuộc đời của hắn, một khi đã mất đi thì chính là mất đi. Dù ai có làm gì cũng không thể lấy lại được những điều đó cho hắn.
Câu nói kiểu như "khi cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra" hắn đã chẳng còn tin từ lâu. Cho dù thật sự có mở ra một cánh cửa khác thì sao chứ? Hắn không nhìn thấy, cũng không thể leo ra ngoài, mãi mãi không biết được thứ chờ đợi mình bên ngoài là đại lộ rộng thênh thang hay vực sâu ngàn mét.
Hắn không chỉ mù, mà trái tim cũng đã mù theo. Bị Tạ Tuyết Vĩ lừa suốt mười năm, bị An Tố Mẫn lừa tám năm, đến nay lại bị Thẩm Tư Quá lừa tiếp.
Tất cả mọi người đều lừa hắn, mà hắn thì vĩnh viễn chẳng hay biết gì, cứ thế bị vây chặt trong những lời dối trá.
Giờ thì Bạc Huyên đã có được câu trả lời, Thẩm Tư Quá cũng đã rời đi, hắn còn có thể làm gì đây?
Thẩm Tư Quá nói, suốt quãng đời còn lại bọn họ nhất định phải... mãi mãi nợ nhau. Đúng vậy, phải nợ nhau, họ đã nợ nhau suốt mười năm, về sau nhất định phải có một người mãi mãi khắc ghi người kia trong tim, chỉ cần nhớ đến là đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Hôm đó là ngày thứ 43 Bạc Huyên ở viện điều dưỡng, cũng là ngày thứ 30 Thẩm Tư Quá rời đi. Lúc ấy là cận kề đêm giao thừa, dù là trong viện điều dưỡng cũng lờ mờ cảm nhận được không khí năm mới bên ngoài.
Chúc Chi Sâm đến thăm hắn vào buổi trưa, vừa khéo bắt gặp điều dưỡng đang đỡ Bạc Huyên ra khỏi phòng bệnh, anh ta thấy vậy không khỏi kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn ra ngoài đi dạo à?"
Suốt khoảng thời gian dài như vậy, Bạc Huyên luôn chỉ ở trong phòng bệnh, mọi việc như rửa mặt thay đồ đều thực hiện trong phòng tắm riêng trong phòng bệnh, chưa từng bước ra ngoài lấy một bước.
Bạc Huyên nghe thấy giọng Chúc Chi Sâm, trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ u ám như trước kia, hắn nhàn nhạt nói: "Cậu đến rồi à", rồi bảo điều dưỡng không cần đi theo nữa, có Chúc Chi Sâm ở đây là được.
Điều dưỡng có hơi do dự, nhưng Chúc Chi Sâm thường xuyên đến thăm Bạc Huyên, đã được xem như người nhà bệnh nhân, để anh ta đưa Bạc Huyên ra vườn tản bộ cũng không phải chuyện gì lớn.
Chúc Chi Sâm bước lên trước, nghe điều dưỡng dặn dò vài điều cần chú ý, đang định vươn tay đỡ Bạc Huyên thì thấy hắn đã tự mình vịn tường, từng bước chậm rãi đi về phía trước. Anh ta vội vàng bước theo đi bên cạnh Bạc Huyên, cũng không cố chấp đỡ hắn nữa.
Thẩm Tư Quá từng nói với anh ta tâm lý người khuyết tật rất nhạy cảm, lòng tự tôn còn mạnh hơn người bình thường, Bạc Huyên lại càng là người có lòng tự tôn cao. Càng nâng niu cẩn thận, càng khiến hắn dễ nổi giận, trái lại nếu buông tay để hắn tự làm những gì mình muốn, hắn có thể vui lên đôi chút.
Chúc Chi Sâm nghĩ kỹ lại thì thấy Thẩm Tư Quá nói cũng không sai, với tính cách mạnh mẽ như Bạc Huyên, sao có thể thích bị người khác đối xử như một kẻ yếu đuối cần chăm sóc được chứ?
Bạc Huyên đi không nhanh, tuy bây giờ hắn đã miễn cưỡng ăn uống bình thường trở lại, không còn nôn ói như trước, nhưng mỗi bữa ăn vẫn ăn rất ít. Huống chi đã nằm liệt giường trong thời gian dài, thể lực giảm sút nghiêm trọng. Thân hình vốn gầy gò nay càng gầy đến mất dáng, cả người gầy như que củi, cơ bắp hầu như không còn, sức lực cũng kém, trông cứ như một cơn gió thổi qua cũng có thể quật ngã hắn vậy.
Đi qua hành lang dài, Chúc Chi Sâm mới lên tiếng chỉ cho Bạc Huyên biết phòng cầu thang ở đâu. Hai người đi xuống tầng rồi chậm rãi đi ra vườn, đến nơi đã là nửa tiếng sau.
Vườn của viện điều dưỡng rất rộng, không gian yên ắng dễ chịu, có bãi cỏ lớn, hàng cây xanh mướt, một đài phun nước và một góc vườn hoa riêng biệt, đủ loại hoa nở rực rỡ khiến nơi đó càng thêm rực rỡ sinh động.
Dường như Bạc Huyên chỉ muốn ra vườn phơi nắng, vừa đến nơi là lập tức bảo Chúc Chi Sâm đưa mình đến cái ghế dài có ánh nắng chiếu xuống ngồi.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Bạc Huyên khoác một cái áo lông dày, thế nhưng đôi tay vẫn đỏ bừng vì lạnh. Chúc Chi Sâm nhìn một lúc không nhịn được mà tháo găng tay của mình đeo cho hắn, anh ta nhẹ giọng nói: "Bây giờ cơ thể cậu yếu, đừng để bị lạnh."
Bạc Huyên không máy quan tâm, hắn nghiêng đầu hỏi Chúc Chi Sâm: "Gần đây em ấy sao rồi?"
Chúc Chi Sâm đã đến thăm hắn nhiều lần, có khi anh ta sẽ chủ động kể về tình trạng của Thẩm Tư Quá sau khi rời đi, mỗi lần như thế Bạc Huyên chỉ yên lặng lắng nghe, nghe xong cũng không nói gì. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi về Thẩm Tư Quá.
Chúc Chi Sâm có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không giấu giếm đáp: "Tôi gọi điện cho cậu ta mấy lần cậu ta đều không bắt máy. Cậu ta không chịu xuất hiện, nhà cũng không thể làm thủ tục sang tên. Hiện tại cậu ta vẫn ở căn hộ nhỏ trước kia, Dịch Phong sắp được ân xá ra tù, chắc cậu ta sẽ đi đón."
Sau khi Thẩm Tư Quá rời đi, anh quay về nhà của Bạc Huyên dọn hết đồ đạc của mình rồi rời đi luôn. Số tiền một triệu cuối cùng cũng bị trả lại. Chúc Chi Sâm chẳng còn cách nào trước sự cứng đầu và cố chấp của anh, chỉ còn cách âm thầm sắp xếp người theo dõi tình trạng của anh, tránh để có chuyện không hay xảy ra.
Chúc Chi Sâm không thể tưởng tượng được một người phải sống khó khăn tới mức nào mới có thể không có lấy một người bạn bên cạnh trong suốt bao nhiêu năm như vậy.
Hình như ngoài Bạc Huyên ra, Thẩm Tư Quá không còn bất kỳ mối quan hệ nào khác. Chỉ có bên trung gian việc làm thỉnh thoảng liên lạc để giới thiệu công việc chăm sóc ngắn hạn. Tay anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, có vẻ cũng chưa có ý định tìm việc mới. Bình thường anh hiếm khi ra ngoài, chỉ đến đại học K vài lần, mỗi lần đi là mất cả ngày. Có lần còn đi đến một nơi rất xa, nơi đó là một nghĩa trang nhỏ, tro cốt của Thẩm Ngọc Huệ được an táng ở đó. Sau khi trở thành điều dưỡng viên tư nhân, Thẩm Tư Quá mới tích cóp được một khoản mua một phần mộ nhỏ để đưa tro của Thẩm Ngọc Huệ về an táng. Khi còn ở bên Bạc Huyên, mỗi tháng Thẩm Tư Quá đều xin nghỉ một vài hôm, chính là để đến nghĩa trang thăm mẹ. Nhiều năm qua vì trả nợ nên anh ít có cơ hội đi thăm, nhưng từ sau khi lo được mộ phần cho mẹ, thì mỗi tháng anh đều sẽ đến mộ mẹ một lần.
Bạc Huyên gật đầu, hắn dặn dò: "Đừng để mẹ tôi có cơ hội gây khó dễ em ấy."
Đến lúc này rồi, nhìn bộ dạng lo lắng còn muốn bảo vệ Thẩm Tư Quá như thế, Chúc Chi Sâm không còn ý muốn khuyên bảo hay trách mắng gì nữa, chỉ đáp: "Cậu cứ yên tâm."
Bạc Huyên quay mặt về hướng có ánh nắng chiếu vào, trên gương mặt vô cảm đã lâu bất chợt xuất hiện một nụ cười nhạt, hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật em ấy, vốn dĩ tôi định ngày này sẽ cầu hôn em ấy."
Chúc Chi Sâm cả kinh nhìn Bạc Huyên, anh ta vừa sửng sốt vừa không thể tin nổi, giọng nói thậm chí còn không kìm được mà vút cao: "Cậu điên rồi sao?! Hai người mới quen nhau chưa được bao lâu mà cậu đã muốn cầu hôn?!"
"Chắc là vậy đi, nhưng tôi thật sự rất muốn có em ấy." Bạc Huyên chẳng lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng của Chúc Chi Sâm, thậm chí còn cảm thấy có chút thú vị: "Đã rất nhiều năm rồi tôi không còn cảm nhận được loại khát khao mãnh liệt như vậy nữa. Từ sau khi bị mù, rất nhiều thứ với tôi đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng từ lúc em ấy trở về bên tôi, tôi lại bắt đầu có hy vọng. Giá mà mẹ tôi có thể đợi đến sau khi tôi cầu hôn rồi mới xuất hiện thì tốt biết mấy."
Ít nhất, dù là hắn hay Thẩm Tư Quá, cũng có thể có thêm một chút ký ức đẹp.
"Đơn đặt làm nhẫn cầu hôn còn nằm trong hộp thư đặt hàng, cậu đi lấy giúp tôi đi." Có những thứ, dù không thể trao đi thì cuối cùng cũng nên để bản thân giữ lại.
Sắc mặt Chúc Chi Sâm chợt trở nên vô cùng khó coi, anh ta nắm chặt lấy cánh tay Bạc Huyên, nghiến răng mà gằn từng chữ: "Bạc Huyên, cậu tha cho chính mình một lần được không? Cậu vốn đã là người vô tội bị liên lụy, bây giờ còn phải tự dằn vặt mình như thế nữa sao? Chúng ta đều là đàn ông, chẳng lẽ không thể buông bỏ được sao?!"
Nắng đông chiếu lên băng ghế dài dần nhạt đi, gió lạnh mơ hồ thổi qua, mỗi lúc càng lạnh hơn.
Bạc Huyên không gạt tay anh ta ra, cũng không nói thêm lời nào.
Hắn cúi nhẹ đầu, mí mắt hắn cụp xuống che khuất đôi mắt xám sâu thẳm, vẻ mặt bình tĩnh đến mức khó ai đoán được hắn đang nghĩ gì. Nụ cười nhạt vừa thấp thoáng bên môi vẫn còn đó, nhưng đã chẳng còn chút hơi ấm, chỉ còn lại sự u tối và hiu quạnh.
Nhìn dáng vẻ trầm mặc như khép mình ấy của Bạc Huyên, khóe mắt Chúc Chi Sâm giật giật, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực.
Bạc Huyên như vậy còn khiến người ta lo sợ hơn cả khi hắn phát điên nữa. Vì khi ấy ít nhất còn chứng tỏ hắn vẫn còn hy vọng, còn khát khao sống. Nhưng bây giờ, Bạc Huyên chẳng còn chút khí huyết nào, hắn chẳng màng bất cứ điều gì, ngay cả sự sống chết của chính mình cũng không thèm quan tâm.
Dù Chúc Chi Sâm có muốn kéo Bạc Huyên ra khỏi vực sâu đến đâu, đối mặt với một Bạc Huyên thế này, anh ta cũng hoàn toàn bất lực.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ để Bạc Huyên sống nốt quãng đời còn lại trong viện điều dưỡng sao?
"Cậu..." Chúc Chi Sâm muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn dáng vẻ như đã hoàn toàn đóng cửa trái tim của Bạc Huyên, anh ta đành buông tay đứng dậy, thất bại nói: "Cậu ngồi đây chờ, bên ngoài lạnh quá, tôi vào trong lấy cho cậu bình nước nóng."
Bạc Huyên không có chút phản ứng nào.
Chúc Chi Sâm lắc đầu, quyết định lát nữa quay lại sẽ tiếp tục khuyên nhủ.
(truyện chỉ được đăng tại watpp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Thế nhưng mười phút sau, khi anh ta quay lại, cái ghế dài nơi vườn hoa đã không còn bóng dáng Bạc Huyên.
Hắn đi đâu rồi? Viện điều dưỡng có hệ thống camera giám sát và bảo vệ rất chặt chẽ, Bạc Huyên tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi viện, chắc chắn hắn vẫn đang ở đâu đó trong khuôn viên. Nhưng một mình hắn có thể đi đâu? Trong viện ngoài phòng bệnh và phòng khám ra, chỉ có văn phòng, phòng nghỉ của y bác sĩ, phòng thiết bị và kho thuốc, hoàn toàn không có chỗ nào thích hợp cho hắn đi cả.
Kìm nén nỗi hoảng loạn trong lòng, Chúc Chi Sâm vội vã quay trở lại tòa nhà chính, vừa hay bắt gặp một điều dưỡng lập tức kéo lại hỏi có thấy Bạc Huyên không, nhưng điều dưỡng lại nói không hề thấy hắn.
Bệnh nhân mất tích, dù vẫn trong khuôn viên viện cũng là chuyện nghiêm trọng. Điều dưỡng lập tức báo với điều dưỡng trưởng và liên lạc với bác sĩ điều trị của Bạc Huyên.
Bọn họ không mất quá nhiều thời gian để tìm ra hắn.
Chúc Chi Sâm chợt nhớ lúc xuống lầu Bạc Huyên từng hỏi anh ta lối đi cầu thang bộ thoát hiểm nằm ở đâu, lập tức báo với bác sĩ và điều dưỡng, cùng nhau chạy về phía đó.
Điều anh ta sợ nhất chính là Bạc Huyên muốn nhảy lầu tự sát. Nhưng điều anh ta không ngờ được là khi đẩy cánh cửa nặng nề của lối thoát hiểm ấy ra, lại bắt gặp cảnh tượng Bạc Huyên đang buông tay khỏi tay vịn, ngửa người ra sau ngã xuống, cứ thế mà lăn từ hơn hai chục bậc thang xuống dưới.
Đến lúc này, anh ta mới nhận ra: từ đầu đến cuối, Bạc Huyên đã có chuẩn bị từ trước.
Có thể hắn không phải thật sự muốn tự sát, mà chỉ là muốn tự trừng phạt mình theo một cách đầy b3nh hoạn, chọn lại đúng phương thức năm xưa từng khiến bản thân bị thương, một lần nữa tàn nhẫn làm tổn hại chính mình.
Hắn biết Chúc Chi Sâm nhất định sẽ nói cho Thẩm Tư Quá biết.
Dù ở trong viện điều dưỡng nhưng hắn vẫn nhớ rõ từng ngày trong năm.
Hắn từng nghĩ sinh nhật năm nay sẽ trao cho Thẩm Tư Quá món quà tốt đẹp nhất, nắm lấy tay người ấy để bước sang một cuộc đời mới.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là lời nói dối. Và hắn, rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường như bao người. Vậy nên, vào ngày sinh nhật của Thẩm Tư Quá, vào chính ngày mà hắn từng định cầu hôn người ấy... Bạc Huyên đã trao cho Thẩm Tư Quá sự trừng phạt lẫn cả sự trả thù.