Chương 32: Nhẫn
Chấn động não và gãy xương chân trái, ngoài ra còn có nhiều vết bầm dập với các mức độ khác nhau, nhưng may mắn là cơ thể con người luôn có bản năng tự bảo vệ, tuy Bạc Huyên bị chảy máu sau đầu, nhưng não hắn không bị chấn động quá nghiêm trọng.
Tối hôm đó, Thẩm Tư Quá lập tức đến viện điều dưỡng. Khi ấy Bạc Huyên đã được phẫu thuật xong và đưa về phòng bệnh, còn Chúc Chi Sâm thì ngồi chờ ngoài cửa. Vừa nhìn thấy Chúc Chi Sâm, Thẩm Tư Quá đã lao tới, hoàn toàn không quan tâm đ ến việc đây là viện điều dưỡng.
Anh nổi giận, lao đến túm cổ áo Chúc Chi Sâm, đấm thẳng một cú vào mặt anh ta, giận dữ gầm lên: "Sao anh lại để anh ấy ở ngoài một mình?! Anh không biết anh ấy bị trầm cảm nghiêm trọng cỡ nào à?! Sao anh dám làm vậy?!"
Thẩm Tư Quá dùng toàn bộ sức lực đấm một cú thật mạnh vào mặt Chúc Chi Sâm, mặt mày anh ta tối sầm lại rồi lập tức đứng dậy. Thẩm Tư Quá đẩy mạnh anh ta ra, anh ta loạng choạng phải vịn vào bức tường bên cạnh mới có thể đứng vững.
Nhưng Thẩm Tư Quá chỉ đánh một cú, cú đấm thứ hai vừa giơ lên thì anh đã cố nén mà dừng lại, trên mặt vẫn còn vẻ phẫn nộ, anh đẩy Chúc Chi Sâm ra, sau đó đưa tay che đôi mắt đã đỏ hoe của mình, giọng khàn khàn nói: "Tất cả là lỗi của tôi, là tôi hại anh ấy thành ra thế này... nhưng anh không thể, không thể để anh ấy gặp chuyện, anh ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi..."
Cơn đau quặn từ bụng dội lên, Thẩm Tư Quá gập người xuống, phát ra tiếng nức nghẹn ngào.
Anh chịu được đau đớn thể xác, dù là gãy xương hay đau dạ dày anh đều có thể chịu được. Nhưng anh không chịu nổi việc những nỗi đau đó lại rơi lên người Bạc Huyên.
Chúc Chi Sâm nuốt máu tươi rỉ ra trong miệng xuống, đến khi hình ảnh chập chờn trước mắt biến mất mới dần bình tĩnh lại, vừa xoa chỗ quai hàm bị đánh sưng vừa nói: "Tôi không nên để cậu ấy ở một mình, nhưng cậu có biết không, cậu ấy vốn định cầu hôn cậu vào đúng sinh nhật của cậu đấy?! Cậu ấy thậm chí còn đặt làm cặp nhẫn cho cậu!"
Chúc Chi Sâm thật sự rất tức giận, không phải vì bị đánh một cú bất ngờ, mà là vì cảm thấy tất cả những gì anh ta làm vì Bạc Huyên suốt bao năm qua đều uổng phí. Lẽ ra anh ta chẳng liên quan gì đến những chuyện rối rắm này, chỉ vì là bạn thân của Bạc Huyên nên mới luôn tận tâm giúp đỡ.
Nhưng hết An Tố Mẫn rồi lại đến Thẩm Tư Quá, lần nào anh ta cũng khuyên ngăn nhưng Bạc Huyên không hề nghe. Anh ta cũng đã cố gắng thấu hiểu, cố gắng chấp nhận. Nhưng cuối cùng khi xảy ra chuyện, trách nhiệm vẫn rơi lên đầu anh ta.
Dù là người kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ có giới hạn.
"Cậu cũng biết là lỗi của mình à! Nếu con mẹ nó, cậu không làm cậu ấy mù, thì tôi có phải chạy đôn chạy đáo như này, làm người tốt mà vẫn bị ghét không?! Cậu còn mặt mũi nào ở đây mà buồn bã đau khổ, con mẹ nó, cậu khóc lóc ở đây cho ai xem?!" Chúc Chi Sâm lắc đầu bực bội, cú đấm của Thẩm Tư Quá ban nãy khiến tai anh ta giờ vẫn còn ù ù, cơ thể vô cùng khó chịu: "Cậu có khổ có oán thì cũng đừng nên trút lên người Bạc Huyên! Cậu ấy bị cậu hại thành ra thế này, cậu ấy có trả thù cậu không?! Mẹ nó, cậu ấy không những không trách cậu mà còn dặn tôi đừng để dì Tạ làm khó cậu! Cậu tự nghĩ xem, cậu có xứng với cậu ấy không?!"
"Thẩm Tư Quá, cậu làm người ta mù, khiến cuộc đời người ta rối tung lên, giờ lại quay về ăn năn hối lỗi, còn bày ra cái vẻ đáng thương như thể không tha thứ cho cậu là lỗi của cậu ấy vậy, cậu không tự thấy ghê tởm à?! Cậu lấy tư cách gì mà đánh tôi, cậu lấy tư cách gì mà kêu ca?!"
Chúc Chi Sâm giận dữ gào lên, anh ta vươn tay túm ngược cổ áo Thẩm Tư Quá, kéo anh lại gần, gương mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo: "Bao năm qua tôi thay cậu ấy lo cái này cái kia, mẹ nó, lúc đó cậu ở đâu?! Cậu ấy bị trầm cảm, bị đưa vào viện điều dưỡng là vì ai?! Cậu biết người ta nói về cậu ấy thế nào không?! Một thằng mù bị điên đấy! Cậu có tưởng tượng nỗi cảnh tượng cậu ấy nghe thấy những lời đó sẽ cảm thấy thế nào không?! Hả?! Giờ cậu còn có mặt mũi đến hỏi tội tôi?!"
Khi Bạc Huyên vừa bị đưa vào viện điều dưỡng, từng có mấy người bạn học đến thăm hắn. Trước khi vào phòng bệnh, bác sĩ đã căn dặn mấy người đó phải chú ý một số điều, vậy mà vẫn có người không nhịn được mà lầm bầm: "Không phải là biến thành một thằng mù bị điên rồi sao." Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Bạc Huyên mặt vô cảm đứng ở cửa, Chúc Chi Sâm biết hắn đã nghe thấy câu nói đó.
Khi bản thân là người ngoài cuộc, người ta luôn dễ dàng nói ra những lời tổn thương người khác.
Trầm cảm là một loại bệnh tâm lý, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu "tâm thần" như mọi người vẫn nghĩ. Tuy hiện nay xã hội đã có nhiều phổ cập kiến thức về bệnh trầm cảm, cũng luôn kêu gọi mọi người phải nhận thức và đối diện đúng đắn với căn bệnh này, nhưng thực tế, trong lòng không ít người, những bệnh nhân trầm cảm nặng vẫn chẳng khác gì những người điên.
Người bình thường cho rằng trầm cảm là yếu đuối, là làm quá. Khi thấy một bệnh nhân trầm cảm có dấu hiệu nghiêm trọng, họ sẽ nghĩ: "Có bệnh thì đi chữa, đi uống thuốc đi." Còn nếu một người bị trầm cảm có quan điểm khác biệt trong công việc, hoặc mắc sai sót, họ lại lớn tiếng: "Đã thần kinh thì đừng có ra ngoài làm ảnh hưởng đến người khác." Một số người trông có vẻ là đồng cảm, nhưng lại luôn đứng từ trên cao mà thương hại người ta, dù có dịu dàng với bệnh nhân thì sự an ủi của họ cũng luôn là sự thương hại, mà họ không biết rằng, kiểu thương hại vô nghĩa đó chỉ khiến lòng tự trọng của người trầm cảm bị tổn thương thêm, trở thành một sự sỉ nhục.
Ngay cả bệnh trầm cảm cũng chia ra loại có đặc trưng tâm thần và không có đặc trưng tâm thần, hoàn toàn có thể kiểm tra được thông qua xét nghiệm dịch trong não. Những người có bệnh tâm thần thường có dịch khác với người bình thường. Nhưng kể cả vậy, phần lớn các bệnh nhân tâm thần cũng không giống như mọi người nghĩ là sẽ "phát điên" liên tục. Chỉ một số ít bệnh như hoang tưởng, rối loạn lưỡng cực nặng, hoặc rối loạn nhân cách đặc biệt mới có triệu chứng ảo giác hay ảo thính.
Lúc Bạc Huyên mới bắt đầu xuất hiện tình trạng kích động, đập phá và làm tổn thương người khác, theo sắp xếp của Tạ Tuyết Vĩ, hắn đã làm xét nghiệm dịch não. Kết quả chứng minh hắn hoàn toàn bình thường. Những biểu hiện hung dữ, lo lắng hay tấn công người khác lúc mới nhập viện chỉ là phản ứng cảm xúc sau khi chịu cú sốc lớn.
Nhưng chính việc Tạ Tuyết Vĩ sắp xếp cho Bạc Huyên làm kiểm tra lại càng làm tình mẹ con rạn nứt trầm trọng. Từ lúc đó, Bạc Huyên đã nhận ra rằng, trong lòng mẹ mình, hắn thật sự đã bị xem là một kẻ tâm thần.
Tự trọng của Bạc Huyên vô cùng cao, vậy mà hết lần này đến lần khác bị người thân và bạn cũ đả kích. Dù có muốn giải thích cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, bởi người ngoài sẽ không hiểu. Họ chỉ thấy Bạc Huyên sau khi mù thì bị đưa vào viện điều dưỡng, nghe bác sĩ nói hắn bị trầm cảm, mà Tạ Tuyết Vĩ còn từng hỏi bác sĩ xem có cần điều trị bằng sốc điện hay không.
Đừng nói là Bạc Huyên, đến cả Chúc Chi Sâm cũng thấy không thể chấp nhận nổi.
Chúc Chi Sâm hiểu hơn ai hết vì sao Bạc Huyên không thích tiếp xúc với người lạ, không thích ra ngoài, dù đã là một nhà văn thành công nhưng vẫn không muốn lộ mặt trước công chúng.
Công ty và nhà xuất bản của Bạc Huyên từng định xây dựng hình tượng hắn thành một nhà văn khiếm thị truyền cảm hứng, nhưng kế hoạch đó đã bị hắn bát bỏ.
Bởi vì Bạc Huyên biết, một khi xuất hiện trước ánh sáng, những ác ý và dư luận khủng khiếp sẽ kéo đến. Hắn từng là ngôi sao sáng chói rơi xuống thành người tàn tật, đã sớm nhìn thấy ánh mắt hả hê, chế giễu và đâm chọc của người đời. Bản chất con người là vĩnh viễn chẳng thể thoát khỏi sự xấu xa của cái ác.
Bạc Huyên đã quá mệt mỏi với việc bị bàn tán, bị châm chọc hay bị thương hại. Hắn đã đứng ở một vị trí mà vốn dĩ chẳng thể có được sự bình đẳng, nên không muốn tiếp tục ép mình chịu đựng thêm những tổn thương không cần thiết nữa.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
"Tôi không... không hề muốn Bạc Huyên tha thứ cho tôi..." Thẩm Tư Quá run run nói. Cơ thể anh những ngày này cũng gầy rộc đi, chẳng khá hơn Bạc Huyên là bao, làm người ta không khỏi nghi ngờ liệu anh có phải cũng đang uống nước sống qua ngày không.
Anh lảo đảo lùi về sau hai bước, cú đấm vừa rồi đánh Chúc Chi Sâm đã làm tiêu hao chút sức lực cuối cùng còn sót lại, cơn đau quặn dữ dội từ dạ dày khiến trán anh túa mồ hôi lạnh.
Chúc Chi Sâm nhìn bộ dạng tiều tụy ấy của Thẩm Tư Quá lại càng giận đến mức bốc hỏa. Anh ta bước tới túm lấy cánh tay đối phương, kéo anh ngã xuống cái ghế bên cạnh.
Khi bị ném mạnh ngồi phịch xuống ghế, đầu óc của Thẩm Tư Quá lập tức choáng váng, hoa mắt chóng mặt. Anh gắng gượng nói ra một câu: "Tôi... tôi không biết, Bạc Huyên muốn, muốn cầu hôn tôi... Tôi không dám..."
"Câm cái miệng chó của cậu lại cho tôi!" Chúc Chi Sâm lại gầm lên một tiếng, anh ta cảm thấy mình như dính vận đen tám kiếp mới phải gặp Bạc Huyên, lại còn phải dính vào cái đống chuyện rách nát này: "Bạc Huyên đang trong thời gian theo dõi, cậu không được vào, ngồi yên ở đây cho tôi, tôi đi tìm bác sĩ!"
Bọn họ giằng co qua lại cũng gây không ít sự chú ý, điều dưỡng trưởng thấy vậy thì đi tới, có lẽ là thấy hai người có xô xát trước đó nên lần này còn dẫn hai bảo vệ theo. Chúc Chi Sâm không để ý đến Thẩm Tư Quá nữa, anh ta bước nhanh đến trước mặt điều dưỡng trưởng và bảo vệ, giải thích đơn giản rằng là người nhà quá lo lắng nên có hơi mất kiểm soát, giờ đã bình tĩnh lại rồi.
Điều dưỡng trưởng liếc nhìn Thẩm Tư Quá đang ngồi co người trên ghế vùi mặt vào lòng bàn tay, vai run run rồi lại nhìn Chúc Chi Sâm ban ngày đã bị hành cho một trận, giờ lại còn ăn một cú đấm của Thẩm Tư Quá, trông có hơi nhếch nhác. Điều dưỡng trưởng lập tức phê bình vài câu rằng trong viện điều dưỡng không nên lớn tiếng càng không được động tay chân, sau đó quay người đi tìm bác sĩ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)
Bạc Huyên tỉnh lại vào sáng hôm sau. Do di chứng của chấn động não, hắn bị choáng váng, buồn nôn, thức dậy nôn hai lần sau đó lại thiếp đi, đến chiều mới tỉnh lại.
Hắn đau đầu dữ dội, nhưng bác sĩ nói đó là biểu hiện bình thường sau khi bị chấn động não.
Chúc Chi Sâm đã rời viện điều dưỡng. Buổi chiều lúc Bạc Huyên tỉnh lại anh ta cũng vừa đến, vừa đến là đã lấy từ trong áo ra một hộp nhung đựng trang sức rồi ném cho Bạc Huyên: "Buổi trưa tôi đi lấy về cho cậu đấy."
Bạc Huyên lần mò mở hộp ra, chạm vào cặp nhẫn bên trong.
Đó là một cặp nhẫn bạch kim, kiểu cơ bản, chỉ đính một viên kim cương nhỏ trên thân nhẫn theo ý hắn.
Chúc Chi Sâm khoanh tay đứng bên giường bệnh, trừng mắt nhìn vẻ mặt u ám chết lặng kia của Bạc Huyên, hỏi: "Lần này cậu định giở trò đến bao giờ? Nói cho tôi biết cái mốc thời gian đi, ít nhất để tôi còn chuẩn bị tinh thần."
Bạc Huyên đóng hộp nhẫn lại, nói: "Cậu có thể mặc kệ tôi."
Chúc Chi Sâm hơi nheo mắt lại, cố nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng, anh ta nghiến răng nói: "Cậu có bản lĩnh thì ở đây cả đời luôn đi!" Nói xong lập tức quay người rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng không phải rời đi thật, mà là để kéo Thẩm Tư Quá, người vẫn đang trốn bên ngoài không dám bước vào, vào phòng bệnh.
Anh ta túm lấy cánh tay Thẩm Tư Quá, lôi thẳng người vào phòng, tối qua Chúc Chi Sâm cắn trúng lưỡi nên mỗi khi nói chuyện lưỡi lại đau buốt, thế mà vẫn gào to: "Hai người các cậu dứt khoát dứt điểm mọi chuyện trong hôm nay đi, đừng dây dưa nữa! Toàn đàn ông với nhau mà ngày nào cũng ỉ ôi như đàn bà, khó coi chết được!"
Bên mặt bị Thẩm Tư Quá đánh giờ đã bầm tím cả một mảng, buổi trưa lúc đi lấy nhẫn về cho Bạc Huyên, nhân viên cửa hàng bị dọa cho khiếp vía, tưởng anh ta là kẻ vừa bị vợ chưa cưới cắm sừng, cả buổi cứ nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy thương hại, khiến giờ đây chỉ cần thấy mặt Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá là lửa giận trong người anh ta lại bốc lên.
Chúc Chi Sâm cũng không định ở lại xem trò hay, nói xong lập tức bước ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Thẩm Tư Quá bối rối đứng đó, anh vừa ngẩng đầu đã thấy hộp nhẫn trong tay Bạc Huyên, cả người không khỏi run lên, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Với Bạc Huyên, ngoài việc xin lỗi và nhận sai ra, anh còn có thể nói gì nữa đây?
Bạc Huyên đã nói rất rõ rằng bọn họ chấm dứt rồi. Hắn sẽ không để anh ở lại bên cạnh nữa. Một khi Bạc Huyên đã nói ra điều gì, đã quyết định điều gì, thì sẽ không bao giờ rút lại.
Anh không còn lời nào để nói.
Bạc Huyên xoay hộp nhẫn trong tay một lúc mà vẫn không ngẩng đầu lên. Trước đây dù không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn luôn cố gắng để mình đối diện với người đang nói chuyện cùng, còn bây giờ thì hắn thật sự quá mệt mỏi, không muốn giữ chút thể diện vô nghĩa ấy nữa. Trước mặt Thẩm Tư Quá, hắn đã chẳng còn chút thể diện nào từ lâu, toàn thân chỉ vương lại sự tơi tả rã rời. Huống chi hiện tại đầu hắn đang đau đến nỗi muốn nứt ra, chỉ cần nhúc nhích thôi cũng thấy choáng váng, không thể nào xác định chính xác vị trí người khác bằng âm thanh nữa.
"Cậu nói quãng đời còn lại chúng ta cứ nợ nhau mãi như thế... Nhưng nếu tôi không muốn thì sao?" Bạc Huyên hỏi, lại lần nữa mở hộp nhẫn ra, để Thẩm Tư Quá nhìn thấy cặp nhẫn bên trong: "Tôi từng nghĩ... cậu là sự cứu rỗi cuối cùng của đời tôi."
Thẩm Tư Quá bước đến bên giường bệnh, anh đưa tay ra muốn chạm vào cặp nhẫn kia. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay mình, anh lại thấy rõ đôi tay mình... đầy máu.
Anh không xứng.
Rụt tay lại, Thẩm Tư Quá nhắm mắt cười khổ: "... Nếu anh thật sự hận em đến vậy, em đồng ý. Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Nên... xin anh đừng tự làm tổn thương mình nữa, được không?"
"Quả nhiên cậu vẫn chẳng hiểu gì cả." Bạc Huyên bật cười, giọng nói đầy châm chọc, không rõ là đang cười Thẩm Tư Quá hay đang cười chính mình nữa.
Hắn rút cặp nhẫn trong hộp nhung ra rồi vung tay ném mạnh, giọng lạnh như băng: "Cậu đi đi. Từ nay về sau, tôi sống hay chết, không liên quan gì đến cậu."
Hai chiếc nhẫn vẽ thành một vệt sáng bạc trong không trung, Thẩm Tư Quá lặng lẽ nhìn chúng rơi xuống hai nơi khác nhau. Có một khoảnh khắc, anh thật sự muốn lao đến nhặt lại. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bàn tay gầy guộc nổi gân xanh của Bạc Huyên đột ngột chụp tới Thẩm Tư Quá. Lần đầu chụp hụt, nhưng vẫn hắn tiếp tục với tay về phía trước cho đến khi túm lấy được tay đối phương, rồi mạnh mẽ kéo người ngã nhào về phía mình.
Bàn tay lạnh lẽo lần theo cánh tay Thẩm Tư Quá trượt lên trên, dừng lại nơi xương quai xanh và cổ họng, cuối cùng siết chặt gương mặt gầy gò không còn thịt của anh. Bạc Huyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, hắn im lặng một lúc, sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi run rẩy của Thẩm Tư Quá.
Thay vì nói là hôn, chi bằng gọi đó là sự phát ti3t, là gặm c ắn. Đôi môi và đầu lưỡi của Thẩm Tư Quá bị cắn đến rớm máu, vị tanh mặn lan khắp khoang miệng, khiến anh không kìm được mà khẽ r3n rỉ vì đau đớn, nhưng anh không hề phản kháng.
Bạc Huyên buông tay, xé toạc cổ áo của anh, ngón tay lần mò đến vết thương mà mình từng cắn mạnh lên xương quai xanh anh. Vết thương đã lành, nhưng vẫn để lại sẹo, đủ để thấy khi đó hắn cắn mạnh đến mức nào.
Tách khỏi đôi môi Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên thở d ốc, gương mặt hiện lên nét đau đớn. Tình cảm và khát khao hắn dành cho người này đã khiến sự câm hận trong lòng hắn bùng lên, đến mức từng lời thốt ra đều mang theo sự phẫn nộ đến tột cùng: "Dịch Trọng Quân, cậu thật sự quá nhẫn tâm."
Hắn bóp chặt vai anh, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Rồi lại cúi xuống, lần này cắn thẳng lên vết sẹo nơi xương quai xanh chưa lành bao lâu.
"Ưm!" Thẩm Tư Quá kêu lên một tiếng, cố vùng ra nhưng lại bị Bạc Huyên đè chặt. Anh gần như nghẹt thở, đầu óc trống rỗng, há miệng cố hít lấy từng ngụm không khí. Da thịt ở xương quai xanh bị cắn rách lần nữa, đau đến nỗi rơi nước mắt.
Mười năm qua anh chưa từng khóc. Nhưng trong khoảng thời gian này, anh gần như đã khóc đến sắp mù mắt.
Anh vòng tay siết lấy áo bệnh nhân trên người Bạc Huyên, bật khóc hỏi: "Anh muốn em đúng không? Anh muốn làm gì em cũng được..."
Dù có hèn hạ đến mức trở thành thứ bùn đất bị cả thiên hạ giẫm đạp, anh cũng chỉ mong giữ được chút hy vọng được ở lại bên Bạc Huyên.
Bạc Huyên là một cây cổ thụ sừng sững, dù hiện tại có bị tổn thương cũng vẫn là người đáng được ngước nhìn. Anh muốn trở thành bùn đất dưới gốc cây ấy, chỉ cần được đến gần thêm một chút, chỉ cần được là một phần của nơi hắn bám rễ.
"Anh muốn trả thù em, có thể trút lên người em. Nhưng em cầu xin anh, đừng tự làm mình đau nữa."
Anh có thể chịu được mọi thứ, chỉ không thể chịu nổi việc thấy Bạc Huyên bị tổn thương. Anh sợ nhất là hắn tự làm đau mình, sợ đến phát điên.
Đúng như anh đã nói với Chúc Chi Sâm, Bạc Huyên còn quan trọng hơn cả tính mạng anh.
Nếu có một ngày Bạc Huyên không còn nữa, anh cũng không còn dũng khí và hy vọng để sống tiếp.
Bạc Huyên buông lỏng môi, sau đó ngồi thẳng dậy, gỡ tay Thẩm Tư Quá ra rồi đẩy anh ngã xuống đất.
Cú ngã bất ngờ khiến tim anh như bị nhấc bổng rồi nện mạnh xuống đáy vực. Mặt sàn lạnh lẽo làm toàn thân anh run lên, thậm chí còn không kịp la lên vì đau.
Anh nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Bạc Huyên, từng câu từng chữ như dao nhọn đâm thẳng vào tim, nghiền nát từng mảnh vụn còn sót lại: "Cút. Lập tức cút ra khỏi phòng bệnh của tôi!"
Hắn lau đi vệt máu trên môi, đó là máu của Thẩm Tư Quá, từng lời nói thốt ra như một thanh kiếm sắc nhọn, không chỉ đâm vào đối phương, mà còn đâm ngược lại chính mình.
"Dịch Trọng Quân, sai lầm lớn nhất đời tôi chính là yêu cậu. Cậu cút đi cho tôi. Cút ra khỏi cuộc đời tôi!"
Không hối hận vì đã quen biết anh, cũng không hối hận vì đã từng cứu anh, điều duy nhất Bạc Huyên hối hận chính là đã yêu anh.
Không phải là thích, mà là yêu.
Gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, Thẩm Tư Quá quay đầu nhìn hai chiếc nhẫn rơi dưới đất, khó nhọc mở miệng: "Nhẫn... nếu anh không cần, có thể cho em không? Coi như là bố thí cũng được."
Bạc Huyên bật cười khinh miệt, lạnh lùng nói: "Cậu không xứng."
Dù hắn không cần nhưng cũng không muốn cho anh.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Thẩm Tư Quá hoàn toàn vụt tắt, anh đưa tay chạm vào vết thương rỉ máu trên xương quai xanh, rõ ràng là đau, vậy mà lại cảm thấy an ủi.
Vết thương này, lần này có lẽ sẽ để lại sẹo mãi mãi.
Ít nhất là Bạc Huyên đã để lại trên người anh một dấu vết không thể xóa nhòa.
Sửa lại cổ áo, Thẩm Tư Quá nhỏ giọng nói: "Em đi đây. Sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Cũng mong anh... đừng bảo vệ em nữa. Tạ Tuyết Vĩ muốn làm gì em, đó là chuyện giữa em và bà ta. Bạc Huyên, em thật lòng... hy vọng anh có thể khỏe lại."
Mở cửa phòng bệnh, Thẩm Tư Quá không nói một lời với Chúc Chi Sâm đang đứng tựa vào tường đợi bên ngoài, thậm chí còn không liếc mắt nhìn lấy một cái, anh cúi đầu, lê bước rời khỏi hành lang.
Chúc Chi Sâm bước vào phòng, thấy hai chiếc nhẫn dưới đất, anh ta im lặng một lát rồi cúi người nhặt lên, sau đó bước đến bên giường bệnh, hỏi: "Thật sự kết thúc rồi à?"
Bạc Huyên không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.
Chúc Chi Sâm đặt hai chiếc nhẫn vào tay hắn, anh ta bất lực thở dài: "Tôi thật sự không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì nữa."
Bạc Huyên siết chặt hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, trong miệng vẫn còn vị máu tanh, hắn nhắm mắt lại, không nói một lời.
Đâu chỉ Chúc Chi Sâm không hiểu. Từ đầu đến cuối, Thẩm Tư Quá cũng chưa từng hiểu. Ngay từ lúc bắt đầu... đã chỉ là vở kịch độc diễn của một mình Bạc Huyên.
Lời tác giả:
Chúc Chi Sâm: Cho hai người các cậu giày vò lẫn nhau thì được, còn ông đây than thở vài câu cũng không cho hả?!
Cơ Mạt: Cậu than thở nghe như một bà vợ bị bỏ rơi ấy...
—
Đúng là một nồi máu chó to thật. Đừng thấy mình đăng ít mà coi thường, mỗi chương đều dài và nặng trịch cả đấy.