Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 34

Chương 33: Những ngày xót xa

 

Đi qua những ngày đầu xuân mưa dầm, thời tiết dần trở nên ấm áp, cho đến khi hạ về rực rỡ.

 

Sau đó, Bạc Huyên mất một khoảng thời gian rất dài để hồi phục chức năng. Nguyên nhân chủ yếu là vì thể trạng vốn đã suy yếu, tốc độ lành xương chậm, lại thêm việc không nhìn thấy khiến thăng bằng bị ảnh hưởng, mà điều đó thì trực tiếp ảnh hưởng đến quá trình luyện tập đi lại của hắn.

 

Chỉ là cũng may, quá trình phục hồi giúp cơ thể hắn được rèn luyện phần nào, chuyện ăn uống cũng đã cải thiện hơn lúc ban đầu.

 

Hôm Chúc Chi Sâm đến đón Bạc Huyên xuất viện, anh ta cũng mang đến tin mừng, đó là tác phẩm mà Bạc Huyên viết từ năm kia đã giành được giải thưởng.

 

"Lần này là giải thưởng do nền tảng tổ chức và trao tặng, hạng mục tiểu thuyết – Giải vàng của Giải Thưởng Văn Học Nguyên Tác. Thiệp mời dự lễ trao giải cũng đã gửi đến rồi, cậu muốn đi không?" Chúc Chi Sâm vừa lái xe vừa nói, đường sá hôm nay cũng khá thông thoáng, vì thế anh ta mới rảnh rỗi quay sang trò chuyện với Bạc Huyên.

 

Bạc Huyên đang chìm trong dòng suy nghĩ, nghe vậy thì hơi ngẩn người ra: "Giải Vàng trao cho cuốn tiểu thuyết mạng tôi viết à?" Hơn nữa còn là tiểu thuyết có bối cảnh lịch sử giả tưởng.

 

Giải Thưởng Văn Học Nguyên Tác là giải thưởng danh giá do tổ chức chính quy trong nước bảo trợ và giám sát. Trong đó, Giải Vàng là hạng mục cao nhất, tương đương với sự công nhận cùng tán dương lớn nhất dành cho tác phẩm cũng như tác giả. Sau đó là Giải Bạc và Giải Đồng, ở hạng mục tiểu thuyết chỉ có ba giải này. Ngoài ra, thơ, văn xuôi, kịch bản và tiểu thuyết kịch hóa cũng áp dụng hình thức chấm giải tương tự, tổng cộng là mười lăm giải thưởng. Bên cạnh đó còn có giải thưởng dành cho tác giả mới đó là Giải gương mặt mới và Giải tác giả xuất sắc của năm, tức là từ năm thể loại kể trên chọn ra năm tác giả có tác phẩm nổi bật nhất trong vòng ba năm gần đây.

 

"Thế nào? Đại văn hào Bạc Huyên thấy mình không xứng, hay là đang nghi ngờ trình độ của hội đồng chấm giải?" Chúc Chi Sâm thì chẳng hề thấy bất ngờ trước việc Bạc Huyên đoạt giải: "Khi mới ra mắt cậu đã nhận được giải gương mặt mới rồi. Bây giờ nhận được giải Vàng, chẳng phải lại một lần nữa khẳng định tài năng và năng lực của cậu hay sao."

 

Bạc Huyên mân mê chiếc nhẫn trên tay, như thể nhớ đến chuyện gì xa xăm, trên gương mặt thấp thoáng sự lạnh lùng, giọng nói vang lên như cơn gió đêm cuối thu: "Cậu nhớ chuyện tôi từng nhận giải gương mặt mới... vậy chắc còn nhớ lễ trao giải năm ấy đã xảy ra chuyện gì chứ nhỉ."

 

Vì là lễ trao giải nên năm đó Bạc Huyên được Chúc Chi Sâm tháp tùng đến dự. Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi bị mù hắn dựa vào chính nỗ lực của mình để giành lại một vinh dự thuộc về mình. Hắn nghĩ, dù thế nào đi nữa, bản thân cũng nên đích thân lên sân khấu nhận giải.

 

Từ sau khi xuất viện, nếu không thật sự cần thiết thì hắn rất ít khi ra ngoài. Vài năm đầu sau khi bị mù, hắn mắc chứng trầm cảm, bị Tạ Tuyết Vĩ đưa vào viện điều dưỡng rồi cũng chưa từng nghiêm túc thích nghi với cuộc sống trong bóng tối. Mãi đến khi xuất viện, hắn mới dần dần chấp nhận thân phận người mù, bắt đầu học cách tái thiết cuộc sống tự lập cho mình.

 

Vì không nhìn thấy nên luôn cảm thấy bất an với môi trường xung quanh, bước đi cũng trở nên rất chậm, cơ thể thì luôn trong trạng thái căng thẳng phòng vệ. Việc ra khỏi nhà đối với hắn mà nói là một chuyện tốn công hao sức. Lúc đầu, ngay cả trong nhà hắn cũng liên tục va vào đồ đạc. Sau này mới dần học cách nhớ vị trí đồ đạc bằng số bước chân. Lần đầu tiên thử ra ngoài một mình, hắn chỉ định đi bộ loanh quanh gần nhà, vậy mà vẫn bị lạc đường. Lúc ấy, điện thoại của hắn còn chưa có phần mềm định vị dành cho người khiếm thị, hắn cũng chưa biết cách xác định phương hướng nhờ vào nguồn sáng. Điều đáng sợ nhất là, rõ ràng hắn nghĩ mình đã quay người đi theo đường cũ để trở về, vậy mà kết quả lại càng đi càng xa. Chưa kể dọc đường vì không quen địa hình, gậy dò đường cũng chưa sử dụng thành thạo, hắn vấp ngã không biết bao nhiêu lần, đầu gối, lòng bàn tay và cánh tay đều trầy xước, máu chảy đầm đìa. Cuối cùng không thể tìm đường về nhà, hắn đành phải gọi điện cho An Tố Mẫn đến đón mình.

 

Lúc đoạt giải gương mặt mới, hắn cũng chỉ vừa mới học được cách xác định vị trí dựa vào âm thanh trong môi trường xa lạ.

 

Lễ trao giải hôm đó hắn không đưa An Tố Mẫn đi cùng, chỉ vì hắn không muốn để người khác nghĩ mình không thể rời khỏi trợ lý, không muốn thừa nhận sự yếu thế của một người tàn tật như mình.

 

Hắn khao khát được sống như một người bình thường, cũng khao khát được đối xử bình đẳng như bao người khác. Tiếc thay, cuối cùng hắn lại mất mặt trong buổi lễ trao giải đó.

 

Khi lên sân khấu, hắn không mang theo gậy dò đường, cũng không để Chúc Chi Sâm đi cùng. Hắn tự mình rời khỏi ghế ngồi, lần theo đoạn đường dẫn đến sân khấu mà trước lễ trao giải đã để Chúc Chi Sâm dắt đi qua một lần, ghi nhớ đại khái số bước và vị trí.

 

Thế nhưng khi đã mất đi thị giác, việc xác định phương hướng và khoảng cách thường rất dễ sai lệch. Năm đó là năm thứ năm hắn bị mù, mà ba năm đầu hắn gần như sống trong phòng bệnh của viện điều dưỡng. Nói cách khác, đó chỉ mới là năm thứ hai hắn trở lại xã hội, vẫn chưa thể thích nghi với thân phận người khiếm thị, số lần xuất hiện tại nơi công cộng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Sau khi buổi lễ bắt đầu, hiệu ứng âm thanh của hiện trường khiến thính giác hắn bị ảnh hưởng khá lớn, hắn không đi đến đúng vị trí như đã dự tính, mà lại dừng lại giữa hành lang cách bục sân khấu một đoạn khá xa, lúng túng vì không xác định được phương hướng.

 

Cô lễ tân đứng chờ ở mép bậc thềm nhìn thấy liền vội vã đi đến, đỡ lấy cánh tay hắn để dẫn đường. Nhưng dù sao cô ấy cũng không quen ứng phó với người mù như hắn, lúc đỡ hắn bước lên bậc lại không báo trước độ rộng chính xác, trong tay hắn lại không có gậy, kết quả là trước mặt bao người, ngay trước ống kính của giới truyền thông, mũi giày trước vừa chạm vào mép bậc đã trượt đi, đế giày trơn trượt làm hắn mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống nền sân khấu.

 

Chúc Chi Sâm vội chạy lên đỡ hắn dậy. Bạc Huyên xấu hổ đến mức chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi đó. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng mất mặt như vậy trong những sự kiện trọng đại bao giờ.

 

Mất đi thị lực, ngay cả việc lên sân khấu nhận giải hắn cũng không làm được.

 

Người dẫn chương trình phản ứng vô cùng nhanh nhạy, vừa nói lời trấn an vừa đến cùng Chúc Chi Sâm đỡ hắn lên sân khấu.

 

Người trao giải đặt chiếc cúp vào tay hắn, còn lên tiếng động viên. Thế nhưng khi ấy cả người hắn không khỏi run rẩy, mặt nóng ran như bị lửa đốt, toàn thân đều chìm trong cảm giác xấu hổ và tự ti tột độ. Người dẫn chương trình đưa micro đến bên môi, hắn mím môi im lặng giây lát sau đó chỉ nói đúng một câu: "Cảm ơn ban giám khảo đã công nhận, sau này tôi sẽ cố gắng hơn nữa." rồi vội vàng rời khỏi sân khấu.

 

Đến giữa buổi lễ, Chúc Chi Sâm nói muốn đến phòng hút thuốc để bình tĩnh lại một chút, hắn không thể ngồi một mình nên đã đi cùng Chúc Chi Sâm ra ngoài.

 

Có lẽ việc nói xấu người khác sau lưng là bản năng của không ít người. Vừa đến cửa phòng hút thuốc, họ đã nghe thấy người bên trong đang bàn tán về Bạc Huyên.

 

"Ê, mấy người có thấy cái thằng nhà văn mới toanh lúc nãy không, đi tìm không ra đường còn ngã lăn ra như hề ấy, cười muốn chết luôn."

 

"Chứ sao, mù thì ở nhà cho yên đi, còn cứ đòi chui ra ngoài làm trò cười. Giờ thì hay rồi, mất mặt luôn."

 

"Xì, nhà văn mới gì chứ, tôi đọc truyện của nó rồi, cũng chỉ tàm tạm. Trong đó còn có một nhân vật thần kinh, chẳng hiểu nổi sao mà được nhiều người đọc như vậy."

 

"Nhân vật điên đó chẳng phải là nó đang viết về chính nó sao? Tôi nghe nói nó ra vào viện điều dưỡng mấy lần, còn từng làm xét nghiệm não gì đấy. Cái đó tôi nghe nói chỉ có người điên mới làm."

 

"Không chỉ vậy đâu, nghe bảo là mẹ nó đích thân đưa nó vào viện nữa kìa. Bị mẹ đưa vào mấy chỗ như vậy, chắc chắn là có vấn đề."

 

"Viết ra thể loại truyện như thế vốn dĩ chẳng phải người bình thường, đã mù mà còn bị hoang tưởng nữa."

 

"Trao giải cho kiểu người đó á? Không biết ban giám khảo nghĩ gì luôn. Hay là có nội tình gì mờ ám rồi..."

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Những câu nói phía sau hắn không muốn nghe tiếp nữa. Chúc Chi Sâm giận đến mức suýt nữa xông vào phòng để làm rõ với ban tổ chức, nhưng Bạc Huyên ngăn lại, hắn bảo Chúc Chi Sâm đưa mình về nhà.

 

Hắn là người mù, từng sống rất lâu trong viện điều dưỡng, từng làm kiểm tra dịch não, mắc chứng trầm cảm, mỗi khi phát bệnh thì không thể kiểm soát hành vi của bản thân, thật sự không phải là một người bình thường. Những lời bọn họ nói đều không sai.

 

Bạc Huyên không cảm thấy tức giận hay bị xúc phạm bởi những lời lẽ ấy, chỉ là bất chợt nhận ra, xã hội này và cả những người bình thường – bao gồm cả mẹ hắn , Tạ Tuyết Vĩ – chưa từng thực sự chấp nhận hắn. Dù hắn có cố gắng tái hòa nhập vào xã hội của những người bình thường đến đâu cũng sẽ chẳng bao giờ nhận được cách đối đãi mà mình mong muốn. Sẽ không ai tiếp nhận hắn, cũng sẽ không ai coi hắn như một người bình thường, nói gì đến đối xử bình đẳng, đó đúng là chuyện nực cười. Thế giới này có lẽ rất rộng lớn, nhưng lại chẳng có một chốn nào dành cho hắn.

 

"Những năm qua, cậu cảm thấy xã hội này cùng tư duy của số đông đã thay đổi được bao nhiêu?" Bạc Huyên không nói thẳng ra, vì hắn và Chúc Chi Sâm đều hiểu rõ đáp án của câu hỏi này.

 

"Thế nên cậu định thỏa hiệp, giống như những người đó nói, tự nhốt mình lại, đến cả lễ trao giải vinh danh mình cậu cũng không chịu đi?" Chúc Chi Sâm không đồng tình với cách làm của Bạc Huyên: "Tôi biết bao năm nay cậu rất khổ sở, nhưng... chẳng phải vẫn còn có tôi ở đây sao? Người khác nói gì, nghĩ gì đều là chuyện của người ta, cậu có quyền nhận lấy thứ thuộc về mình, đó là điều hiển nhiên."

 

"Chi Sâm, tôi mới vừa xuất viện, không muốn đến nơi nhiều thị phi." Bạc Huyên không bị lay chuyển, hắn không muốn đi chính là không muốn đi. Từng ấy năm trôi qua, hắn đã chẳng còn cái tính phải ngẩng cao đầu chứng minh mình có thể làm được, dẫu cho từng có bao nhiêu góc cạnh, thì cũng đã bị thời gian và bao nhiêu chuyện thị phi trong quá khứ mài mòn.

 

Xe dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư, Chúc Chi Sâm đặt hai tay lên vô lăng, do dự một chút rồi nói: "Cậu đi đi, biết đâu cậu ta có thể thấy cậu trên tivi."

 

Bạc Huyên lại trở về vẻ mặt vô cảm, hắn lạnh nhạt nói: "Người ta có thấy tôi trên tivi hay không liên quan gì đến tôi?"

 

"Vậy năm đó là ai đi đòi nợ cậu ta, là ai chuốc thuốc cậu ta, lột s@ch đồ rồi quẳng trước cửa quán bar, những chuyện đó thì liên quan gì đến cậu? Cậu điều tra làm gì?" Chúc Chi Sâm không khách sáo phản bác lại. Những tháng qua anh ta luôn giúp Bạc Huyên điều tra những người đó, tìm được ai thì xử lý người đó. Ngoại trừ Tạ Tuyết Vĩ là mẹ ruột của Bạc Huyên anh ta không thể ra tay, những kẻ từng làm nhục Thẩm Tư Quá, Bạc Huyên đều quyết tâm dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra hết để tống vào tù.

 

Bạc Huyên nghiêng đầu, lộ ra vẻ không vui: "Đó là hai chuyện khác nhau."

 

Chúc Chi Sâm trợn mắt liếc hắn, anh ta thuận theo nói: "Được được được, cậu nói khác là khác. Vậy lễ trao giải đó, cậu đi hay không đi?"

 

Bạc Huyên lại im thin thít, cứ như cậu nhóc bướng bỉnh không chịu mở miệng, mãi đến khi Chúc Chi Sâm lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm, tìm được chỗ dừng rồi mới nghe thấy hắn nặn ra một chữ: "Đi." Nói xong liền tháo dây an toàn, tự mình xuống xe đứng chờ Chúc Chi Sâm mở cốp lấy hành lý.

 

Chúc Chi Sâm đến cả lời châm chọc cũng lười nói, anh ta xuống xe rồi ra sau lấy hành lý.

 

Bạc Huyên không về biệt thự mà quyết định chuyển đến một căn hộ penthouse bỏ trống đã lâu trong nội thành. Bác sĩ cũng tỏ ý đồng tình với việc này, cho rằng thay đổi môi trường mới, tránh quay về nơi cũ đầy hồi ức đau khổ sẽ có lợi hơn cho việc hồi phục của hắn. Bạc Huyên không giải thích cho quyết định của mình, thực tế là Chúc Chi Sâm biết rằng, cho dù bác sĩ không đồng ý, hắn vẫn sẽ chuyển về căn penthouse đó.

 

Không ai biết Bạc Huyên đang nghĩ gì, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại như muốn sống tốt lên, càng không rõ liệu hắn có thật sự đã buông bỏ Thẩm Tư Quá hay chưa. Chỉ biết là ngón áp út của Bạc Huyên có thêm một chiếc nhẫn, hắn chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn đó xuống, trước khi xuất viện hắn đã bắt đầu viết tiếp cuốn tiểu thuyết còn dang dở kia.

 

Từ hôm Thẩm Tư Quá rời đi, Bạc Huyên không bao giờ hỏi Chúc Chi Sâm về tin tức của anh nữa. Thỉnh thoảng Chúc Chi Sâm có nhắc đến, nhưng hắn làm như không nghe thấy. Đối với Bạc Huyên, việc tiếp tục làm gì đó cho Thẩm Tư Quá, dường như chỉ là để thay Tạ Tuyết Vĩ bù đắp những sai lầm trong quá khứ.

 

Tuy nhiên Chúc Chi Sâm luôn cảm thấy Bạc Huyên vẫn chưa buông được, chỉ là đã không còn sự cố chấp nhất định phải có được như trước kia. Xét cho cùng, mối oán hận giữa Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá, từ trước đến nay chưa bao giờ là chuyện ai đau khổ hơn ai thì sẽ hóa giải được.

 

Dù Bạc Huyên chưa từng giận việc Chúc Chi Sâm dùng Thẩm Tư Quá làm lý do để khiến hắn thỏa hiệp điều gì, nhưng có vẻ như hắn cũng đã đặt tình cảm đó vào một nơi sâu kín mà không ai có thể chạm tới, không còn xem Thẩm Tư Quá là sự cứu rỗi duy nhất của đời mình nữa.

Bình Luận (0)
Comment