Chương 34: Cuộc đời là một hành trình
Lễ trao giải lần này vẫn là Chúc Chi Sâm đi cùng Bạc Huyên, chỉ khác là lần này Bạc Huyên mang theo gậy dò đường cho người mù.
Khi đến đón Bạc Huyên, thấy cây gậy trong tay hắn, Chúc Chi Sâm khá bất ngờ: "Cậu định mang gậy lên sân khấu à?"
Sau khi lên xe, Bạc Huyên gấp gậy lại, cất gọn xong mới cài dây an toàn, thản nhiên nói: "Tôi là người mù, dùng gậy dò đường là chuyện bình thường."
Khởi động xe, lái đi một đoạn, Chúc Chi Sâm do dự một lát mới nói: "Chẳng phải cậu luôn không thích dùng gậy trước mặt đám đông sao?"
Cây gậy được đặt ngay trên đùi, hôm qua Bạc Huyên ngủ không ngon, vừa lên xe là hắn đã chỉnh ghế ngả nhẹ ra phía sau: "Tôi đã mù mười một năm, cũng nên chấp nhận sự thật rằng cả đời này không thể nhìn thấy nữa."
Trước kia hắn luôn canh cánh trong lòng, mãi không buông được quá khứ, nhưng bây giờ hắn đã học được cách chấp nhận và buông bỏ.
Chúc Chi Sâm không biết phải nói gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được Bạc Huyên dường như đã có chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi ở đâu anh ta không nói rõ được.
Trong xe bỗng lặng đi một lúc, thấy quầng thâm dưới mắt Bạc Huyên, Chúc Chi Sâm đoán chắc tình trạng giấc ngủ của hắn cũng chẳng khá khẩm gì, thế là cũng không nói thêm, sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi.
Địa điểm tổ chức lễ trao giải khá xa, lái xe mất hơn nửa tiếng mới đến nơi.
Vừa xuống xe, Bạc Huyên lập tức mở gậy ra dùng, Chúc Chi Sâm đi bên cạnh hắn, không cố ý đi chậm theo hắn, nhưng nếu có đi nhanh quá thì cũng dừng lại chờ hắn.
Vào trong thang máy, Chúc Chi Sâm mới hỏi tiếp: "Tiểu thuyết của cậu viết đến đâu rồi? Năm nay xong nổi không?"
Hiện tại tốc độ viết của Bạc Huyên chậm hơn trước rất nhiều, cũng không còn suốt ngày ngồi trước máy tính sáng tác nữa, vì vậy hắn lắc nhẹ đầu: "Chưa thể xong sớm vậy đâu."
"Thế còn phần hiệu đính? Cậu định viết xong hẳn rồi mới gửi toàn bộ cho biên tập chỉnh sửa à?" Chúc Chi Sâm hỏi.
Sau khi xuất viện, Bạc Huyên không thuê trợ lý riêng nữa, chỉ nhờ anh ta thuê một cô giúp việc theo giờ, mỗi tuần ba buổi đến dọn dẹp và mang nguyên liệu tươi đến. Những bữa ăn thường ngày đều do chính hắn tự nấu.
Nghĩ tới đây, Chúc Chi Sâm theo bản năng nhìn tay Bạc Huyên, may mắn là lần này chỉ thấy một miếng băng cá nhân.
Lúc trước, khi Bạc Huyên đòi học nấu ăn, Chúc Chi Sâm đã lo lắng suốt một thời gian dài. Anh ta thật sự không thể tưởng tượng nổi một người mù thì cắt rau kiểu gì, nấu nướng ra sao. Chưa nói đến mức độ nguy hiểm, chỉ riêng việc nấu chín được đồ ăn đã đủ khiến anh ta đau đầu, bởi bản thân anh ta, một người sáng mắt, còn hiếm khi nấu được món thịt nào ra hồn, nếu không sống thì cũng khét lẹt.
Thế là có một khoảng thời gian dài, tay Bạc Huyên đầy vết thương, từ vết dao cắt đến bỏng bô đều đủ cả.
Anh ta từng khuyên Bạc Huyên đừng tự làm khổ mình, khi đó An Tố Mẫn cũng đã ở bên cạnh Bạc Huyên, vì thế anh ta càng không hiểu vì sao Bạc Huyên lại cố chấp muốn học nấu ăn bằng được.
Nhưng giờ nghĩ lại, thật ra cũng không khó hiểu đến vậy, Bạc Huyên không muốn bị đối xử như người tàn tật, cho dù sự thật đúng là như thế, nhưng hắn vẫn cố gắng sống độc lập trong phạm vi bản thân có thể, để chứng minh mình cũng chẳng khác gì người thường.
"Chuyện đó... để sau hẵng nói." Bạc Huyên không đưa ra câu trả lời rõ ràng, dường như trong lòng đã có toan tính khác.
Đến nơi, họ trình thư mời, vì là tác giả đạt giải nên lập tức có nhân viên đến tiếp đón đưa đến phòng chờ, đồng thời thông báo cụ thể về thời gian cũng như quy trình trao giải.
Do Bạc Huyên không nhìn thấy, nhân viên cẩn thận hỏi có cần sắp xếp lễ tân dẫn hắn lên sân khấu không, nhưng Bạc Huyên từ chối, nói để Chúc Chi Sâm đi cùng là được.
Họ đến khá sớm, sau khi trao đổi với nhân viên xong thì ở phòng chờ nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi đó, nhân viên còn hỏi có cần chuẩn bị trà bánh hay không nhưng cũng bị Bạc Huyên từ chối.
Có lẽ để tiện cho hắn, phòng chờ được phân cho Bạc Huyên khá rộng, còn có nhà vệ sinh riêng bên trong, nếu có nhu cầu cũng không cần ra ngoài tìm người hỏi đường.
Hai người vừa mới ngồi vào chỗ thì đã nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng gọi: "Bạc Huyên?"
Giọng nói vô cùng êm tai, âm sắc dịu dàng đan xen chút trong trẻo.
Bạc Huyên vô thức quay mặt về phía phát ra âm thanh, hắn lịch sự hỏi: "Xin hỏi là ai vậy?"
Chúc Chi Sâm cũng nhìn sang. Là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc lễ phục màu đen, dù chỉ ngồi thôi cũng thấy dáng người cao ráo, da trắng như tuyết, dung mạo dịu dàng nổi bật, khí chất đoan trang.
Tuy nhìn có hơi quen, nhưng trong lúc nhất thời Chúc Chi Sâm cũng không nhớ ra cô là ai.
Người phụ nữ nhìn thấy cây gậy dò đường trong tay Bạc Huyên thì có hơi sững người, song nhanh chóng che giấu biểu cảm đó, cô thản nhiên nói: "Tôi là Mộ Dung Thiến, bạn học cấp ba của cậu, còn nhớ không?"
Nghe cô nói xong, Chúc Chi Sâm mới nhớ ra. Hồi học cấp ba, anh ta học khác lớp với Bạc Huyên, còn Mộ Dung Thiến từng là hoa khôi của trường. Tuy anh ta chưa từng nói chuyện nhiều với cô, nhưng cũng ấn tượng khá sâu.
Lúc học lớp 12, Bạc Huyên từng ngồi cùng bàn với Mộ Dung Thiến một thời gian, đương nhiên là hắn nhớ rõ. Hắn hơi gật đầu: "Nhớ. Xin lỗi, vì tôi bị mất thị lực nên không cố ý giả vờ không quen cậu."
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Mộ Dung Thiến đi du học nên không biết chuyện Bạc Huyên bị mù.
Cô rất biết chừng mực, sau khi nghe Bạc Huyên nói vậy cũng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười: "Không sao, tôi hiểu. Cậu cũng đến nhận giải à? Không ngờ chúng ta lại là đồng nghiệp."
Bàn họ ngồi toàn là tác giả được nhận giải, việc Bạc Huyên được sắp vào đây rõ ràng cho thấy hắn đến nhận giải chứ không phải đi trao giải.
"Đúng vậy." Bạc Huyên vẫn giữ thái độ lịch sự, hắn không nhìn thấy bảng tên trên bàn nên hỏi: "Bút danh của tôi là Cửu Dương, không biết cậu có thể cho tôi biết bút danh của mình không? Để tôi có thể đọc thử tác phẩm của cậu."
"Cậu nói đọc thì tôi không dám nhận." Mộ Dung Thiến khiêm tốn đáp, rồi nhẹ nhàng bổ sung: "Bút danh của tôi là Vân Thiên Thư Khoát, không nổi tiếng bằng cậu, không biết cậu đã nghe qua chưa. Tôi còn hay tham gia thuyết minh cho phim điện ảnh hỗ trợ người khiếm thị, nếu cậu thật sự hứng thú với tác phẩm của tôi, tôi có thể ghi âm lại gửi cho cậu."
Nghe vậy, không hiểu vì sao Bạc Huyên có hơi sững người, hắn thoáng trầm ngâm rồi mới nói với Mộ Dung Thiến: "Tôi có nghe qua. Đã có người từng đọc tác phẩm của cậu cho tôi nghe. Cậu viết rất hay, văn phong giản dị, nhân vật sinh động, tình tiết mạch lạc. Tôi rất mong đợi các tác phẩm tiếp theo của cậu."
Mộ Dung Thiến không ngờ Bạc Huyên lại từng "đọc" tác phẩm của mình, trên mặt lộ vẻ vui mừng, cô nói: "Cậu khen như vậy làm tôi thấy ngại quá. Truyện nào của cậu tôi cũng đọc cả, còn là fan cứng trên siêu thoại của cậu nữa đó. Tôi thật không ngờ Cửu Dương lại là cậu. Ban đầu tôi nghĩ cậu sẽ trở thành... Ừm, một lát nữa cậu nhất định phải chụp hình chung với tôi, để tôi còn khoe với bạn bè là mình đã đu idol thành công."
Tuy Mộ Dung Thiến đã kịp ngắt lời, nhưng ai cũng hiểu cô định nói gì. Bạc Huyên mỉm cười, dường như không quan tâm mấy, hắn nói: "Hôm nay cậu cũng là người nhận giải, tôi không chuẩn bị gì cả, nếu không ngại, tôi có thể ký tặng cậu. Còn chụp ảnh chung, e là hơi bất tiện."
Thật ra ban đầu Mộ Dung Thiến cũng muốn xin chữ ký của hắn, nhưng vì ngại hoàn cảnh hiện tại của Bạc Huyên, sợ khiến hắn khó xử nên mới đổi lời thành xin chụp hình. Giờ nghe hắn chủ động đề nghị ký tên, cô cẩn thận đáp: "Cậu đồng ý ký tặng là tốt lắm rồi, sao tôi lại chê được. Vừa nãy chỉ sợ cậu thấy tôi xin chữ ký là làm khó cậu nên mới nói muốn chụp ảnh."
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Có lúc tôi cần làm thủ tục ở vài nơi cũng phải ký tên, tôi đã luyện từ lâu." Bạc Huyên bình thản nói, nhưng Chúc Chi Sâm ngồi cạnh hắn thì biết Bạc Huyên từng mất nguyên một năm trời mới luyện được chữ ký.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Nhiều cơ quan chính phủ khi làm thủ tục đều yêu cầu người làm ký tên theo quy định, dù là làm theo nguyên tắc hành chính, nhân viên cũng chỉ đang thực hiện đúng chức trách của mình, nhưng những quy định này vốn được xây dựng cho người bình thường, dễ dàng bỏ qua người khuyết tật, mà đa phần trong những trường hợp đó, họ lại không thể linh hoạt xử lý cho phù hợp với tình huống thực tế, điều này khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt và thiếu công bằng.
Nếu như quy định chỉ phục vụ cho đa số, rồi cứ thế áp đặt một cách máy móc lên tất cả mọi người, vậy thì thật khó để không nói rằng đây chính là một hình thức loại trừ và tổn thương dành cho nhóm người thiểu số.
Lần đầu tiên Bạc Huyên gặp rắc rối chính là khi đến ngân hàng làm thẻ tiết kiệm, khi ấy Chúc Chi Sâm đi cùng hắn. Nhưng vì Bạc Huyên là người khiếm thị, hoàn toàn không thể ký tên, cuối cùng giám đốc chi nhánh ngân hàng ra mặt nói rằng, tuy Bạc Huyên là người thuộc nhóm đối tượng đặc biệt, có giấy chứng nhận khuyết tật, nhưng họ vẫn phải làm đúng theo quy định, cho nên ngân hàng không thể chấp thuận yêu cầu mở thẻ của hắn.
Mặc dù Văn phòng Ủy ban Giám sát Ngân hàng Trung Quốc từng có văn bản vào năm 2012, nêu rõ khi phục vụ khách hàng là người khuyết tật cần phải cân nhắc tới hoàn cảnh đặc thù của họ, cần cung cấp dịch vụ chu đáo, nhưng khi thật sự triển khai trên thực tế thì lại bộc lộ sự yếu kém trong việc thực thi.
Sau đó, Bạc Huyên phải chạy đi chạy lại rất nhiều ngân hàng khác nhau, cuối cùng nhờ Tạ Tuyết Vĩ ra mặt, thậm chí còn tìm đến cả luật sư thì mới giải quyết xong chuyện đó.
Những tình huống tương tự sau này khi An Tố Mẫn đi du lịch nước ngoài cùng Bạc Huyên cũng từng xảy ra.
Lúc ấy, Bạc Huyên chợt hiểu ra, xã hội vốn dĩ là tồn tại để phục vụ cho số đông. Bất kể ở đâu, bất kể là quốc gia nào, tất cả những quy tắc mặc định, lẽ thường hay các văn bản pháp luật được đặt ra đều sẽ không vì số ít người mà thay đổi. Nếu muốn sống tiếp, hắn chỉ có thể cố gắng thích nghi.
Lời nói của Bạc Huyên hơi khó tiếp lời, ánh mắt Mộ Dung Thiến chuyển sang người ngồi bên cạnh hắn là Chúc Chi Sâm, rồi tự nhiên chuyển chủ đề: "Người bên cạnh cậu là cậu Chúc đúng không? Hồi cấp ba thường thấy hai người đi cùng nhau, chỉ tiếc là chẳng có cơ hội làm quen với cậu."
Chúc Chi Sâm và Bạc Huyên từng tham gia đội bóng rổ của trường cấp 3, Mộ Dung Thiến cũng từng đi xem bọn họ thi đấu, chỉ là chuyện đã trôi qua hơn mười năm, cô chỉ còn nhớ họ Chúc, còn tên thì không nhớ ra.
Nhưng với Chúc Chi Sâm mà nói, Mộ Dung Thiến còn nhớ được họ của anh ta đã là được lắm rồi. Dù giữa họ còn có Bạc Huyên ngồi, Chúc Chi Sâm vẫn hơi nghiêng người về phía trước, đón lời Mộ Dung Thiến: "Trí nhớ của cậu tốt như vậy khiến tôi có chút bất ngờ đó. Đã là bạn học cấp ba thì cứ gọi tôi là Chi Sâm được rồi."
"Được thôi." Mộ Dung Thiến vừa nói vừa lấy điện thoại mở WeChat: "Hiếm khi có dịp gặp lại trong biển người mênh mông thế này, hai bạn học cũ cho tôi cơ hội được kết bạn nhé?"
Chúc Chi Sâm đương nhiên không phản đối, chỉ là không chắc Bạc Huyên có đồng ý hay không.
Thông thường Bạc Huyên không mấy sẵn lòng kết bạn WeChat với người không thân thiết, nhưng Mộ Dung Thiến là bạn học cùng lớp hồi cấp ba, thái độ cô lại rất tự nhiên, vừa hỏi hắn cũng hỏi cả Chúc Chi Sâm, trong tình huống như vậy, hắn khó lòng từ chối, đành gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra kết bạn với Mộ Dung Thiến.
Sau đó, lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu. Mộ Dung Thiến giành được giải đồng hạng mục tiểu thuyết kịch tính, là người đầu tiên lên sân khấu.
Hạng mục tiểu thuyết được sắp xếp trao giải cuối cùng trong năm thể loại, cho nên Bạc Huyên chính là người lên sân khấu sau cùng.
Tuy có Chúc Chi Sâm đi cùng nhưng Bạc Huyên vẫn mở gậy dò đường, từng bước vững vàng lên nhận giải.
Thân phận nhà văn khiếm thị của Bạc Huyên khá đặc biệt và dễ gây chú ý, vì vậy sau khi nhận giải, MC đặc biệt dành thêm thời gian để mời hắn chia sẻ cảm xúc khi đạt giải.
Mặc bộ vest, thân hình cao gầy, dáng đứng thẳng tắp, lại đeo kính gọng vàng, nếu không nhìn thấy cây gậy dò đường trong tay hắn, thì khi hắn lặng lẽ đứng đó, người ta thật sự sẽ khó mà nhận ra hắn là một người mù.
Trên tay lần lượt cầm cúp và gậy dò đường, Bạc Huyên không còn tay để cầm micro, thế nên Chúc Chi Sâm ở bên cạnh đã nhận lấy micro mà nhân viên lễ tân đưa, rồi đặt trước mặt hắn.
Bạc Huyên cụp mắt xuống, trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi cất tiếng: "Tôi là một người khiếm thị do tai nạn, cơ thể không còn lành lặn, thân phận người khuyết tật từng mang đến cho tôi rất nhiều đau khổ. Viết lách chính là lối thoát giúp tôi giải tỏa. Tôi vô cùng biết ơn biên tập viên và nền tảng đã cho tôi cơ hội được trở thành một nhà văn. Đồng thời, tôi cũng muốn cảm ơn người thân, bạn bè đã từng đồng hành cùng tôi trong suốt mười một năm qua, cũng cảm ơn những người cộng sự đã luôn ủng hộ, hỗ trợ tôi trên con đường viết lách kể từ khi tôi chính thức bước chân vào giới sáng tác. Việc tôi có thể đứng ở đây hôm nay, không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của họ. Cảm ơn hội đồng đã ghi nhận tôi, sau này tôi sẽ tiếp tục sáng tác, hy vọng có thể viết ra những tác phẩm hay hơn so với trước đây."
Đây là lần đầu tiên Bạc Huyên thẳng thắn thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình là một người mù.
Một cảm xúc căng đầy khó tả dâng trào nơi lồ ng ngực, nơi sống mũi chợt cay xè. Nhìn gần khuôn mặt bình thản, dáng vẻ điềm tĩnh của Bạc Huyên, Chúc Chi Sâm chợt nhận ra, sau mười một năm quằn quại trong đau đớn, giờ đây khi mọi sự thật đã được hé lộ, Bạc Huyên cuối cùng cũng đã thật sự chấp nhận sự thật rằng mình là một người khuyết tật vĩnh viễn không thể phục hồi.
Không còn kháng cự, không còn oán trách. Ngay khoảnh khắc này, trên sân khấu vinh quang, dưới ánh mắt dõi theo của bao người, Bạc Huyên đã dùng giọng điệu bình thản và biết ơn để thừa nhận sự không hoàn hảo, sự khác biệt của chính mình.