Chương 35: Being Towards Death* (chương này kể về những chuyện sau khi Bạc Huyên thả mình xuống cầu thang và đuổi Thẩm Tư Quá đi.)
*向死而生 cụm từ gốc là Being Towards Death (hiện hữu hướng đến cái chết) Hiện hữu hướng đến cái chết là một luận điểm về khái niệm ' chết ' trong thảo luận được suy luận bằng suy luận kỹ càng bằng lý trí có tên là < tồn tại cùng thời gian > của nhà triết học người Đức – Martin Heidegger, rốt cuộc thì con người làm thế nào để đối diện với việc không thể nào tránh thoát được tử vong? Câu trả lời cuối cùng là : phép đảo ngược của sinh mệnh về mặt ý nghĩa chính là < Being Towards Death > – hướng đến cái chết. (haxuacu.wordpress.com)
"Bạc Huyên, hiện tại cậu có còn quan tâm đ ến chuyện gì hay người nào không?" Bác sĩ tâm lý ngồi trên ghế, giọng nói ông trầm thấp, nhẹ nhàng.
Ánh nắng vàng rực rỡ tràn ngập bên khung cửa sổ. Bạc Huyên ngồi trên xe lăn, hắn dừng lại trước cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt tái nhợt đón lấy ánh nắng, làn ánh sáng mang theo hơi ấm ấy nhẹ nhàng hôn lên làn da lạnh giá của hắn. Sự sống từ cây cỏ bên ngoài ô cửa sổ dường như theo ánh sáng mà len lỏi vào thân thể hắn.
Bạc Huyên cũng không rõ đây là lần điều trị tâm lý thứ bao nhiêu của mình.
Thẩm Tư Quá kể từ ngày hôm đó chưa từng quay lại lần nào nữa.
Chúc Chi Sâm nói Thẩm Tư Quá đã đến đón Dịch Phong ra tù, nhưng không lâu sau đó, bệnh tình của Dịch Phong chuyển biến xấu, phải nhập viện. Thế nên Thẩm Tư Quá lại nhận một công việc điều dưỡng mới, ngày ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và chỗ làm.
Từ hôm đó đến nay, suốt ba tháng ròng, Bạc Huyên chưa từng nói ra lấy một chữ.
Việc hồi phục gãy xương chân trái cũng không thuận lợi. Thể trạng quá yếu khiến quá trình lành xương diễn ra cực kỳ chậm chạp, bác sĩ không dám vội vàng cho hắn tiến hành quá nhiều liệu pháp phục hồi chức năng. Ngay lần đầu tiên tập phục hồi, chỉ mới nắm lấy song sắt hai bên để cố gắng đứng dậy thôi mà đã toát cả mồ hôi lạnh.
Trong suốt những buổi trị liệu tâm lý, phần lớn thời gian Bạc Huyên đều không có bất kỳ phản ứng gì. Dù bác sĩ tâm lý liên tục cố gắng trò chuyện, kiên nhẫn khơi gợi để hắn mở lời, nhưng thực tế là hắn chẳng hề quan tâm đ ến, hoặc có thể nói là chưa từng lắng nghe xem người kia đang nói gì.
Hắn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, người ngoài không bước vào được, còn hắn thì cũng không muốn bước ra.
Nhưng hôm nay, có vẻ như hơi khác một chút.
Khi bác sĩ tâm lý đặt câu hỏi, Bạc Huyên đã mở đôi mắt vốn đang khép lại, khẽ nghiêng đầu về phía người kia.
Động tác ấy khiến bác sĩ tâm lý lập tức nhận ra, đây có thể là một bước đột phá.
Thế là trong tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên khắp phòng khám, bác sĩ nở một nụ cười dịu dàng, dùng giọng điệu như trò chuyện thường ngày để hỏi: "Tôi để ý dạo gần đây trên tay cậu có thêm một chiếc nhẫn, có phải liên quan đến người cậu quan tâm không? Cậu có muốn kể cho tôi nghe về người đó không?"
Trên gương mặt Bạc Huyên vẫn không hiện ra bao cảm xúc như mọi khi, nó trống rỗng, không buồn, không vui, không giận dữ.
Trước câu hỏi của bác sĩ, lông mi hắn hơi run lên, rồi lại tiếp tục khép mắt lại, như thể vừa rồi chỉ là một cái mở mắt vô tình, một hành động bất giác, chẳng hề liên quan gì đến câu hỏi ấy.
Một tiếng trị liệu cứ thế trôi qua.
Bạc Huyên vẫn lặng im như mọi lần.
Điều dưỡng gõ cửa bước vào phòng khám, bác sĩ tâm lý lắc đầu, sau khi ghi chú vài dòng đơn giản thì ra hiệu cho điều dưỡng đưa Bạc Huyên về phòng bệnh.
Không ngờ rằng, lúc chiếc xe lăn vừa đi đến cửa, Bạc Huyên bỗng cất tiếng, lần đầu tiên sau ba tháng dài đằng đẵng hắn cũng đã mở lời: "Em ấy..."
Bác sĩ tâm lý lập tức bảo điều dưỡng dừng lại, vội vàng đứng lên bước đến cạnh Bạc Huyên, chăm chú quan sát biểu cảm của hắn.
Do đã quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Bạc Huyên trở nên khô khốc khàn đục, từng âm tiết vang lên đều cứng đờ, gượng gạo.
"... Rất muốn có một mái nhà." Bạc Huyên lại lần nữa mở mắt ra, tay phải đặt lên mu bàn tay trái, đầu ngón tay trỏ chậm rãi vuốt v e chiếc nhẫn lạnh lẽo kia: "Nhưng tôi không thể tha thứ cho em ấy."
Những giấc mơ đã mất, một cuộc đời lệch hướng, sự lừa dối kéo dài suốt mười năm, đó là những thứ hắn không thể tha thứ.
Hắn là con trai của Tạ Tuyết Vĩ, đó là sự thật không thể thay đổi.
Trong quá khứ, Dịch Trọng Quân từng thật sự có ý định gi ết chết hắn cũng là sự thật.
Nếu như hắn chưa từng chân thành yêu Thẩm Tư Quá, có lẽ sẽ không hận đến vậy.
Nhưng chính vì đã yêu anh bằng tất cả trái tim mình, cuối cùng mới phát hiện mọi thứ chỉ là báo thù, dối trá và tội lỗi. Dù thế nào hắn cũng không thể tha thứ.
Bạc Huyên từng thật lòng muốn có một mái nhà với Thẩm Tư Quá. Hắn đã từng rất yêu nhóc Bánh Ú, rất yêu cái đuôi nhỏ của mình.
Từ khi còn nhỏ, lúc có ký ức đầu tiên cũng là lúc mẹ hắn – Tạ Tuyết Vĩ – đã bận rộn suốt ngày vì công việc, giao hắn cho ông bà nội ngoại thay nhau chăm sóc. Hắn chưa từng trách mẹ, nhưng khi lớn lên, trong lòng hắn thật sự luôn khao khát có một người yêu thương ở bên cạnh. Hắn muốn tự mình cho đi thứ tình cảm và quan tâm mà hắn không thể nhận được từ mẹ, rồi mong chờ nhận lại nó từ người khác, một người có thể tin tưởng hắn, dựa dẫm vào hắn, yêu hắn, rồi cùng hắn tạo nên một gia đình trọn vẹn.
Nhưng đến khi tỉnh mộng mới hoảng hốt nhận ra, từ đầu đến cuối, Thẩm Tư Quá chưa từng nói yêu hắn, thậm chí cả một chữ "thích" cũng chưa từng có.
"Đã không thể tha thứ thì không cần miễn cưỡng bản thân phải tha thứ." Bác sĩ tâm lý không khuyên nhủ Bạc Huyên như hắn nghĩ, mà ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dịu giọng nói: "Bạc Huyên, không ai có tư cách yêu cầu cậu tha thứ cho người đã làm tổn thương mình. Chúng ta đều chỉ là những con người bình thường, chẳng ai là hoàn hảo cả. Ngần ấy năm qua, cậu đã luôn nỗ lực sống tiếp, nỗ lực muốn hòa giải với quá khứ đầy trắc trở của mình, nhưng cậu có từng nghĩ rằng, thật ra cậu không cần phải làm vậy không? Cậu nên giận dữ, nên bất bình, cũng có quyền oán hận, đó là quyền lợi của cậu, cậu không cần và cũng không nên buông bỏ. Không thể buông thì đừng buông; không thể tha thứ thì đừng tha thứ."
Bạc Huyên không đáp lại mà chỉ cụp mắt xuống, rất lâu sau đó, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao gầy gò rồi nhỏ xuống cằm, rơi thẳng lên mu bàn tay đã lạnh.
Bác sĩ tâm lý không nói gì thêm, để điều dưỡng đẩy hắn trở về phòng bệnh.
Lần tiếp theo Bạc Huyên lên tiếng là một tháng sau đó.
Hôm ấy bên ngoài đang mưa phùn lất phất, tiết trời ẩm thấp lạnh lẽo. Khi bắt đầu buổi trị liệu tâm lý, Bạc Huyên chống nạng đứng bên cửa sổ, dò dẫm mở cửa ra, rồi vươn tay ra ngoài trời.
Bác sĩ không ngăn hắn lại, chỉ dịu dàng hỏi: "Hôm nay cậu có muốn nói gì với tôi không?"
Đó là câu hỏi mà buổi trị liệu nào bác sĩ cũng hỏi một lần.
Mưa rơi lộp độp khiến tay hắn ướt sũng, Bạc Huyên quay mặt nhìn ra bên ngoài, dường như chẳng hề quan tâm tới câu hỏi của bác sĩ.
Tình huống này đối với bác sĩ đã không còn xa lạ gì nữa. Phần lớn các buổi trị liệu giữa ông và Bạc Huyên đều là im lặng. Thi thoảng ông hỏi một vài câu, nhưng ngoài lần đầu tiên ấy ra, Bạc Huyên chưa từng đáp lại.
Khi bệnh nhân không muốn mở lời, bác sĩ sẽ không ép buộc. Dù là biện pháp trị liệu nào cũng cần dựa trên sự đồng thuận của bệnh nhân. Nếu không có, bác sĩ chỉ có thể hỏi vài câu ngắn rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Tay đưa ra ngoài cửa sổ đã hứng một vốc nước mưa, Bạc Huyên rút tay về, rưới nước xuống nền nhà rồi bất chợt cất tiếng hỏi: "Cảm thấy cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả, muốn chết... là sai sao?"
Bác sĩ không lập tức trả lời. Sau một lúc suy nghĩ, ông mới đáp: "Không sai. Ai cũng từng có lúc muốn chết, đó không phải điều gì sai trái, mà là phản ứng tâm lý bình thường. Bản năng sinh tồn khiến chúng ta sợ chết, nhưng ngược lại, ai cũng hiểu rằng, một ngày nào đó cái chết sẽ đến dù chúng ta có muốn hay không. Nếu cậu cảm thấy cuộc sống vô nghĩa vậy hãy thử nghĩ xem cái chết liệu có ý nghĩa gì?"
Bạc Huyên quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ. Đôi mắt xám đen vô hồn, mi mắt sụp xuống như chẳng còn chút sức sống. Hắn nghiêng đầu, nhếch môi khẽ cười: "Không có ý nghĩa gì cả. Tất cả chúng ta đều đang sống trong khi dần đi đến cái chết."
Cái chết vốn không đáng sợ. Đáng sợ là... chúng ta không biết vì sao mình lại phải sống.
Khi một người không còn hy vọng, phải làm sao để tiếp tục sống? Lẽ nào ý nghĩa của sự sống chỉ là để cuối cùng đi đến cái chết sao?
"Bạc Huyên, tôi không cần cậu phải trả lời câu hỏi của tôi. Mỗi người chúng ta đều có đáp án khác nhau, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết: rất nhiều khi, rất nhiều chuyện, chúng ta không cần cố chấp phân định đúng sai. Cậu từ trước đến nay vẫn luôn nhìn mọi chuyện theo lối rạch ròi đen trắng, cũng rất chấp nhất chuyện đúng sai. Mà giờ đây cậu lại quay sang hỏi tôi, điều đó có nghĩa là cậu đã bắt đầu lung lay với cách nhìn ấy. Vậy thì cậu hãy tự hỏi bản thân, là chuyện gì, là người nào, đã khiến cậu thay đổi như vậy."
Bác sĩ tâm lý rút hai tờ giấy ăn từ hộp giấy trên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt Bạc Huyên, nhẹ nhàng lau khô tay cho hắn rồi khen: "Cậu có đôi tay rất đẹp, rất hợp để đeo nhẫn."
Bạc Huyên rút tay về, dường như đã đứng mệt, hắn chống tay ra sau vịn lấy bậu cửa sổ, cúi đầu im lặng trở lại.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là reup!)
Đến khi Bạc Huyên đi mà không còn cần dùng nạng nữa đã là tháng bảy.
Chúc Chi Sâm vì công việc nên đi công tác, suốt một tháng trời không tới thăm Bạc Huyên.
Bạc Huyên đã ở viện điều dưỡng hơn nửa năm. Trong suốt mấy tháng vừa qua, hắn vẫn giống hệt lúc ban đầu, cả ngày chỉ ngồi trên giường bệnh không nói một lời.
Cho đến một ngày, hắn trượt ngã trong phòng tắm. Theo phản xạ, hắn đưa tay ra níu lấy thứ gì đó ở gần, chẳng ngờ kéo đứt cả vòi sen. Đầu vòi rơi xuống va mạnh vào bồn cầu, làm vỡ một mảnh sứ lớn, cứa vào tay hắn.
Hắn không cảm thấy đau, nằm sấp trên nền đất, sờ soạng tìm kiếm mảnh sứ đó. Khi nắm được mảnh vỡ sắc nhọn trong tay, hắn nghe theo tiếng nói trong lòng, cứa luôn vào cổ tay mình.
Máu tươi đặc quánh đỏ sẫm loang đầy sàn.
Năm phút sau, hắn ném mảnh sứ đi, tự tay bịt lấy vết thương, gắng gượng bò dậy khỏi nền đất, rời khỏi phòng tắm, loạng choạng bước ra ngoài hành lang hét lớn rằng mình cần cấp cứu.
Ngày hôm sau, bác sĩ tâm lý đến phòng bệnh trị liệu cho hắn.
Hắn ngồi trên giường, sờ lên lớp băng quấn trên tay, thất thần lẩm bẩm: "Thật ra tôi định cứa vào động mạch cảnh."
Bác sĩ tâm lý hỏi: "Vậy vì sao lại không làm vậy?"
Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng nhỏ giọng đáp: "Tôi nghe thấy giọng của em ấy... nói rằng muốn tôi khỏe lại."
Gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Bạc Huyên vẫn vô cảm, hai má ướt đẫm. Hắn nhắm mắt lại, tay phải siết chặt lấy tay trái: "Tôi không thể xuống tay được. Nếu tôi chết, em ấy... cũng sẽ chết theo."
Giây phút ấy, hắn cực kỳ chắc chắn một điều, nếu hắn chết đi, Thẩm Tư Quá cũng không thể sống tiếp.
Bác sĩ tâm lý nhìn hắn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió xuân: "Cậu quan tâm đ ến người đó... còn hơn cả bản thân mình."
Bạc Huyên mím môi rồi lại buông ra, hắn lắc đầu không nói thêm gì nữa.
Nhưng bác sĩ tâm lý biết, bệnh nhân mà ông đã điều trị gần mười năm trời, cuối cùng cũng sắp tốt lên rồi.
Tháng Tám, Chúc Chi Sâm lái xe đến đón Bạc Huyên xuất viện.
Nửa tháng sau, tại lễ trao giải ấy, Bạc Huyên chống gậy bước lên sân khấu. Đối diện với vô vàn ánh mắt phức tạp từ khán giả phía dưới và ống kính máy quay phía xa, hắn bình thản nói lên bài phát biểu đầy biết ơn của mình.
Cuối cùng, hắn hơi cong khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Đôi mắt xám tro đã từng ảm đạm không chút ánh sáng ấy dường như cũng sáng bừng lên.
"Tôi không nhìn thấy các bạn... nhưng các bạn đã nhìn thấy tôi."