Chương 36: Cuộc đời vô danh
Sau lễ trao giải, Bạc Huyên còn nhận lời phỏng vấn từ giới truyền thông. Kết thúc phỏng vấn, Chúc Chi Sâm đưa Bạc Huyên về nhà. Trên đường đi, Bạc Huyên bàn với anh ta rằng sau khi bài phỏng vấn được đăng, hãy để đội ngũ truyền thông dẫn dắt dư luận, hắn hy vọng có thể nhân cơ hội này tuyên truyền tích cực cho quỹ, để nhiều người quan tâm đ ến nhóm người khuyết tật hơn.
Việc Bạc Huyên một lần nữa tích cực tham gia vào các hoạt động của quỹ khiến Chúc Chi Sâm rất vui, vì thế anh ta lập tức quyết định sẽ bàn với đội ngũ xem nên định hướng dư luận thế nào. Trong thời đại thông tin như hiện nay, muốn được chú ý thì phải có kế hoạch phù hợp.
Tuy nhiên, nhìn chung Bạc Huyên vẫn không muốn quá thu hút sự chú ý, cũng không muốn tạo dựng hình tượng gì, nên chỉ nhận lời phỏng vấn của một cơ quan truyền thông chính thống, còn lại những lời mời từ các cơ quan báo chí khác hắn đều từ chối.
Bài phỏng vấn được đăng vào ngày hôm sau và nhanh chóng leo lên hot search Weibo nhờ vào chủ đề "nhà văn khiếm thị".
Chúc Chi Sâm cũng đã căn dặn đội ngũ truyền thông, nhất định phải kiểm soát dư luận, cố gắng bảo vệ thông tin cá nhân của Bạc Huyên, đồng thời từ chối mọi hoạt động lăng xê, chiêu trò không cần thiết.
Thế nhưng, trên mạng rất nhanh đã có người đào ra được Bạc Huyên từng là sinh viên Đại học K, hơn nữa còn chưa tốt nghiệp. Sau đó, lại có người phát hiện ra thân phận hắn là con trai của một nữ doanh nhân nổi tiếng.
Khi thông tin này bị cư dân mạng lật ra, lập tức dấy lên một làn sóng mỉa mai. Không ít người để lại bình luận chế giễu dưới bài phỏng vấn, cho rằng trao giải vàng cho một người chưa tốt nghiệp đại học chẳng phải là có uẩn khúc sao? Một số cư dân mạng khác thì chua chát bình luận rằng: "Biết đầu thai vào nhà giàu cũng tốt, rõ ràng là một thằng mù chưa tốt nghiệp đại học mà vẫn có cả danh lẫn lợi, thử nhìn những người mù bình thường trong xã hội xem, phần lớn chỉ có thể đi làm nghề xoa bóp mà thôi."
Nhưng rất nhanh sau đó, một cư dân mạng có tick xanh, từng tốt nghiệp Đại học K và hiện là giám đốc thiết kế của một công ty thiết kế cảnh quan nổi tiếng trong nước đã lên tiếng. Người này đăng bài, chia sẻ hàng loạt ảnh chứng minh những thành tích mà Bạc Huyên đạt được khi còn đi học, đồng thời đính kèm danh sách nhận học bổng thạc sĩ năm đó của đại học K để chứng minh năng lực và thành tích của hắn.
Người này còn đăng một ảnh chụp bản tin thời đó, chỉ rõ Bạc Huyên năm đó vì cứu người mà bị thương, dẫn đến mất thị lực vĩnh viễn. Cuối cùng, họ đăng luôn cả bản vẽ ý tưởng của đồ án tốt nghiệp còn dang dở của hắn, thẳng thắn nói: "Nếu chỉ dựa vào bằng cấp cuối cùng để đánh giá, giễu cợt, thậm chí giẫm đạp lên vết thương của người khác thì mấy người còn không bằng một phần vạn của Bạc Huyên, dù là về tài năng, nhân cách hay năng lực."
Ngay sau đó, nhiều cựu sinh viên Đại học K cũng lần lượt đăng bài, chia sẻ thêm nhiều hoạt động mà Bạc Huyên từng tổ chức, tham gia khi còn học đại học, những tác phẩm thiết kế của hắn cùng ảnh chụp hắn đại diện trường tham gia và đoạt giải trong các cuộc thi thiết kế cảnh quan quốc tế.
Họ viết rằng Bạc Huyên là một người tốt bụng, tính cách tích cực, cởi mở, cư xử khiêm tốn mà không mất đi sự hài hước. Tất cả những ai từng tiếp xúc với hắn đều rất quý mến, đồng thời cũng ngưỡng mộ tài năng của hắn.
Nhiều sinh viên đang theo học tại Đại học K cũng lần lượt đăng ảnh, cho thấy những mô hình mà Bạc Huyên từng làm vẫn đang được trưng bày trong tủ kính ở trường, những chiếc cúp có khắc tên hắn hay những bản vẽ minh họa từng được thầy cô dùng làm ví dụ trong giờ học.
Tài khoản Weibo chính thức của Đại học K cũng nhanh chóng đăng tải một đoạn video do Giáo sư Từ Sính Văn – giảng viên viện Kiến trúc và Kỹ thuật Xây dựng – ghi hình. Trong video, vị giáo sư già bày tỏ sự phẫn nộ trước quan điểm nông cạn cho rằng "học vấn quyết định tài năng", ông ca ngợi hết lời những thành tích cũng như tác phẩm thiết kế mà Bạc Huyên từng thực hiện khi còn theo học.
Trong lời nói của ông không giấu nổi sự tiếc nuối vì tai nạn đã cướp đi thị lực cùng giấc mơ thiết kế của Bạc Huyên. Ở cuối video, ông nói rõ: "Chỉ cần Bạc Huyên đồng ý, tôi sẽ dốc hết sức lực của mình giúp em ấy quay lại với con đường thiết kế."
Chỉ trong một ngày, dư luận trên Weibo lại một lần nữa thay đổi. Trong ba bốn ngày tiếp theo, các cụm từ khóa như "Nhà văn khiếm thị Bạc Huyên", "Bạc Huyên Đại học K", "Tác phẩm thiết kế của Bạc Huyên", "Bạc Huyên bỏ học Đại học K", "Quỹ người khuyết tật Bạc Huyên" liên tục lần lượt leo lên top tìm kiếm hot trên Weibo.
Vào sáng thứ hai đầu tuần mới, Bạc Huyên đã đăng một đoạn video ngắn lên Weibo thông qua tài khoản của trang văn học mà hắn ký hợp đồng, đưa ra phản hồi đơn giản về những bàn tán gần đây.
Trong video, Bạc Huyên ngồi trong phòng làm việc, mặc sơ mi trắng và quần tây đen giản dị. Hắn thậm chí còn không đeo kính, thứ vốn là thói quen để che đi đôi mắt khiếm khuyết của mình, để lộ đôi mắt xám xịt cùng mí mắt yếu ớt sụp xuống của bản thân trước ống kính, hoàn toàn để mặt mộc xuất hiện trước công chúng.
"Vì không hoàn thành đồ án tốt nghiệp, học lực cuối cùng của tôi là bỏ học đại học, đây là sự thật, tôi sẽ không chối bỏ. Tôi vô cùng biết ơn Đại học K và các giáo sư đã dạy dỗ tôi. Không thể dùng tác phẩm tốt để đền đáp sự chỉ dạy và niềm tin mà họ dành cho, tôi thật sự xin lỗi về chuyện này. Bất kể tôi từng có thành tích ra sao, hiện tại tôi cũng chỉ là một người bình thường."
"Vài ngày qua, trên mạng xuất hiện rất nhiều bình luận xoay quanh tôi. Là một người mù, nhờ có bạn bè thân thiết luôn bên cạnh và nhờ điều kiện gia đình tốt, tôi mới có được môi trường sống tương đối dễ chịu sau khi mất đi thị lực, không cần lo lắng quá nhiều, cũng có thể bắt đầu viết tiểu thuyết theo ý nguyện của bản thân. Là một tác giả mạng, tôi may mắn được xuất bản vài cuốn sách, nhận được sự yêu thích, ủng hộ của độc giả đó là may mắn của tôi, tôi vô cùng cảm kích sự ủng hộ của mọi người."
"Như các bạn đã nói, nước ta có hàng chục triệu người mù, nhưng do điều kiện sống và lựa chọn nghề nghiệp bị hạn chế, phần lớn chỉ có thể làm nghề xoa bóp, điều này dường như đã trở thành một hiện tượng phổ biến trong xã hội. Việc các bạn chỉ ra điều đó chứng minh rằng các bạn cũng quan tâm đ ến cuộc sống của cộng đồng người khuyết tật. Vậy thì, tôi xin mạo muội cầu xin mọi người, đừng luôn đặt chúng tôi vào vị trí yếu thế, hãy thử đón nhận chúng tôi, vì thực tế rất nhiều người mù mà tôi quen đều có năng lực học tập, làm việc rất mạnh, chẳng hạn như luật sư, phiên dịch, kỹ thuật viên âm thanh hay nhà phân tích tài chính v.v... Chúng tôi không phải chỉ biết làm nghề xoa bóp như mọi người vẫn nghĩ. Dù trên con đường chứng minh bản thân có rất nhiều trở ngại nhưng chúng tôi đều có thể từng bước vượt qua. Vì vậy, hy vọng mọi người có thể trao cho chúng tôi nhiều cơ hội hơn để chứng minh bản thân. Dù là người khiếm thị hay các nhóm người khuyết tật khác, điều mà chúng tôi khao khát hơn cả chính là sự công nhận và tiếp nhận từ xã hội."
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến tôi trong những ngày qua. Nhưng như tôi đã nói từ đầu, tôi chỉ là một người bình thường, không đáng để quan tâm đ ến mức ấy, cũng không cần thiết phải khen ngợi hay phê phán quá nhiều về tôi. Xin hãy dùng thời gian quý báu của các bạn vào những điều có ý nghĩa hơn, đừng phí thời gian vì một kẻ vô danh như tôi. Cảm ơn."
Sau khi đoạn video được đăng tải, không chỉ được giới truyền thông chia sẻ lại, mà còn nhận về hàng triệu lượt chia sẻ và bình luận từ cư dân mạng. Một số tài khoản có ảnh hưởng còn tổng hợp ra những cá nhân khiếm thị xuất sắc trong nhiều lĩnh vực khác nhau, nhằm chứng minh lời nói của Bạc Huyên rằng người mù cũng rất tài giỏi.
Ngay lập tức, trên mạng bùng nổ cuộc thảo luận sôi nổi về việc ngoài nghề xoa bóp, người mù còn có thể làm những công việc gì. Đồng thời, một bộ phận cư dân mạng cũng bắt đầu chú ý đến vấn đề xã hội công nhận người khuyết tật, điều mà trước đây hiếm khi được nhắc đến.
Các chủ đề nóng xoay quanh sự kiện này kéo dài suốt nửa tháng trên Weibo, trước khi dần được thay thế bởi những tin tức mới khác.
Mộ Dung Thiến từ sau lễ trao giải vẫn giữ liên lạc lẻ tẻ với Bạc Huyên qua WeChat. Nhưng vì công việc của cô khá bận rộn, mãi đến hơn một tháng sau lễ trao giải, cô mới chủ động liên hệ mời Bạc Huyên đi uống cà phê.
Bạc Huyên đồng ý.
Hắn nghĩ, có lẽ cũng đến lúc mình nên dần tái hòa nhập với xã hội, có một vòng tròn bạn bè thuộc về riêng mình.
Vì địa điểm là do Mộ Dung Thiến chọn nên hôm ấy cũng là cô lái xe đến đón hắn.
Bạc Huyên ăn mặc rất giản dị, hắn đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đi giày lười để tiện cho việc đi bộ, cầm theo gậy dò đường, điện thoại thì để trong túi quần. Cả người toát lên sự gọn gàng cùng khí chất nho nhã.
Lo Bạc Huyên không tìm được xe mình, Mộ Dung Thiến còn đặc biệt xuống xe đón hắn. Sau khi hắn lên xe, cô cười nói: "Xem video thì không thấy gì, nhưng hôm nay với bộ đồ này cộng thêm kính gọng vàng, trông cậu rất có phong thái của giáo sư đó. Có tính đến chuyện đeo kính gọng vàng vĩnh viễn không?"
Bạc Huyên khẽ mỉm cười, hắn đáp: "Trước đây đeo kính chỉ để che đi đôi mắt, chứ không phải vì để đẹp."
"Cậu thì tất nhiên chẳng cần gì để làm mình đẹp lên đâu, gương mặt này ấy mà, từ thời cấp ba đã là kiểu có làm gì cũng thấy đẹp." Mộ Dung Thiến thẳng thắn khen, vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm của Bạc Huyên.
Bạc Huyên chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ trầm mặc không nói gì.
Sau đó trên suốt quãng đường đi, hai người không còn trò chuyện thêm gì nữa, Mộ Dung Thiến cũng không quan tâm, cô bật nhạc trong xe rồi tập trung lái.
Đến quán cà phê, Mộ Dung Thiến tìm chỗ đậu xe tạm thời, sau khi xuống xe thì nhẹ nhàng kéo lấy tay áo ở khuỷu tay Bạc Huyên, cô nói: "Để tôi dẫn cậu vào."
Bạc Huyên gật đầu: "Làm phiền rồi."
Cho đến khi đã ngồi vào quán, Mộ Dung Thiến mới hỏi hắn muốn uống gì, sau đó gọi nhân viên đến để gọi món.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên mang đến cappuccino Mộ Dung Thiến gọi và trà đen Earl Grey mà Bạc Huyên chọn.
Đợi nhân viên rời đi rồi Mộ Dung Thiến mới nói: "Quán này không nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh cũng yên tĩnh, khá hợp để bạn bè tụ họp trò chuyện."
Dựa vào âm thanh lúc nhân viên đặt tách trà xuống, Bạc Huyên đưa tay lần theo lót ly rồi chạm vào thân cốc nóng ấm, hắn nắm lấy quai đưa lên dưới mũi khẽ ngửi mùi trà: "Trà này có vẻ thơm đấy."
Mộ Dung Thiến cười cười: "Không chỉ thơm đâu mà còn rất ngon nữa, tôi từng uống rồi."
Vì trà vừa pha còn nóng nên Bạc Huyên chưa vội uống, chỉ ngửi xong rồi đặt xuống, hắn nói: "Nghe giọng điệu thì hình như cậu hay đến đây lắm nhỉ."
"Tôi ngoài viết tiểu thuyết ra còn làm thêm việc khác, đôi lúc tôi thường hay mang laptop đến đây tìm cảm hứng." Mộ Dung Thiến giải thích.
Bạc Huyên trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Tôi nhớ lần đó cậu nói cậu thuyết minh phim cho người khiếm thị à?"
"Đúng thế, công việc đó rất có ý nghĩa." Mộ Dung Thiến có nhiều nghề tay trái, trong đó thuyết minh phim là việc cô thích nhất. Nhìn thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó của Bạc Huyên, Mộ Dung Thiến nhạy bén hỏi: "Sao, muốn hợp tác với tôi à?"
Bạc Huyên không phủ nhận, hắn cân nhắc rồi nói: "Lần này cậu cũng đoạt giải, cũng có chút danh tiếng nhất định. Tôi hy vọng cậu có thể nhân dịp này lan tỏa thông tin liên quan đến nhóm người khiếm thị, không phải bắt đầu từ việc cải thiện điều kiện sống, mà là như tôi từng nói, bắt đầu từ năng lực và công việc. Tôi muốn thử thay đổi định kiến của đại chúng về nhóm người khiếm thị, giúp họ dần dần giành lấy nhiều cơ hội hơn."
Không thể phủ nhận rằng người khiếm thị luôn gặp rất nhiều bất tiện khi đi lại, cuộc sống cũng đầy khó khăn, nhưng hắn không muốn gán cho toàn bộ người khiếm thị cái danh "người yếu thế". Trong mắt hắn, dù là xã hội hiện tại hay thế giới này, không hề tồn tại cái gọi là bình đẳng tuyệt đối, nếu không thì đã chẳng có nhiều hoạt động đấu tranh bình quyền đến vậy. Ngay cả bình đẳng giới còn chưa đạt được, các vấn đề nảy sinh từ giới tính cùng với định kiến thẩm mỹ còn đếm không xuể, huống gì là mong muốn giành lấy sự đối xử công bằng cho nhóm người yếu thế?
Nhưng hắn muốn cố gắng. Một mình hắn thì không làm được, nên trên con đường tiến về phía trước, hắn cần tìm thêm người đồng hành.
"Mộ Dung, tôi là người rất lý tưởng hóa. Trong mắt tôi, cái gọi là bình đẳng chính là khi nhìn nhận một con người, đừng vì giới tính, hoàn cảnh xuất thân hay cơ thể có lành lặn hay không mà phán xét, hãy thử dựa vào phẩm hạnh, học thức, tài hoa để hiểu và đánh giá họ, rồi cho họ cơ hội để chứng minh bản thân. Nhưng tôi cũng biết, bình đẳng mà tôi nói đó là một điều xa vời, rất khó thực hiện. Vì vậy điều tôi hy vọng và đang cố gắng làm là cố gắng để có thêm nhiều người phá bỏ định kiến đối với nhóm người khiếm thị, tạo thêm nhiều cơ hội để họ được chứng minh mình. Việc dùng hình tượng người yếu thế để cầu xin sự cảm thông không thể thay đổi được môi trường sống. Chỉ khi chúng tôi – những người thuộc nhóm này – có đủ số lượng cá nhân chứng minh được năng lực ở các lĩnh vực khác nhau, khiến ngày càng nhiều người nhận ra rằng chúng tôi cũng có thể như bao người khác, có sự nghiệp và cuộc sống của chính mình, thì mới thật sự có người chịu suy nghĩ vì chúng tôi, chịu cải thiện điều kiện sống cho chúng tôi."
Bạc Huyên rất ít khi nói nhiều đến thế, chớ nói đến quãng thời gian hơn nửa năm trong viện điều dưỡng, ngay cả sau khi xuất viện, ngoài lần quay video gần đây, đây là lần đầu tiên hắn chủ động trò chuyện, bày tỏ suy nghĩ của mình rõ ràng đến vậy.
Nói xong một tràng như thế hắn cũng hơi khô miệng, lúc này mới cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà nóng.
Nghe xong những lời nói của Bạc Huyên, Mộ Dung Thiến im lặng tiêu hóa một hồi, trong đầu thoáng hiện lên nhiều suy nghĩ, sau đó mới lên tiếng: "Tôi hiểu ý của cậu. Tôi tin cậu cũng rõ, chuyện cậu muốn làm rất khó, đây không phải chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, thậm chí có thể đến tận lúc cậu rời khỏi thế gian này cũng chỉ giành được chút ít thành tựu mà thôi."
"Vậy thì sao? Vì khó mà tôi nên từ bỏ à?" Bạc Huyên điềm đạm hỏi ngược lại.
Giống như người ta vẫn nói, có những việc luôn cần có người đứng ra làm.
Cô vô thức lắc đầu, rồi lại nhận ra Bạc Huyên không nhìn thấy được hành động của mình, Mộ Dung Thiến liền nói: "Không, tôi không có ý đó. Khó khăn tuyệt đối không phải là lý do để từ bỏ, tôi chỉ là... đứng trên lập trường cá nhân, tôi thấy đây là chuyện lớn. Yêu cầu của cậu với tôi mà nói không phải là việc khó, chỉ là sau này, nếu thật sự muốn bắt đầu từ đây, gia nhập vào đội ngũ đứng sau cậu hoặc cùng cậu hành động, tôi cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới có thể trả lời."
"Cậu có do dự cũng là chuyện bình thường. Tôi chỉ là đưa ra lời mời, chứ không phải bắt buộc cậu phải đồng ý." Bạc Huyên hoàn toàn hiểu được những e dè của Mộ Dung Thiến. Hắn rất ôn hòa, không hề tỏ vẻ thất vọng vì câu trả lời kia, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng nói: "Tôi đúng là rất hy vọng cậu có thể giúp tôi, nhưng nếu sau khi cân nhắc cậu quyết định từ chối, tôi cũng sẽ không vì thế mà giận hay cắt đứt liên lạc với cậu."
Nghe vậy, Mộ Dung Thiến cũng bật cười, nửa đùa nửa thật nói: "Cắt đứt là không được đâu đấy, tôi còn định theo đuổi cậu nữa cơ mà."
Bạc Huyên giơ tay trái có đeo nhẫn lên, lắc lắc như để chứng minh, hắn nói: "Có lẽ không tiện lắm đâu."
"Gì cơ? Cậu kết hôn rồi à? Tôi còn tưởng chỉ là nhẫn trang sức thôi chứ." Mộ Dung Thiến không khỏi kinh ngạc. Trước đây cô từng để ý đến chiếc nhẫn trên tay Bạc Huyên, nhưng giờ rất nhiều người có thói quen đeo nhẫn, dù là đeo ở ngón áp út tay trái cũng không nhất định là nhẫn cưới.
Bạc Huyên không phủ nhận cũng không khẳng định, hắn chỉ lại cầm tách trà lên uống một ngụm rồi nói: "Tình huống của tôi... không thích hợp để kết hôn."
"Vậy là sao?" Mộ Dung Thiến hơi muốn hỏi tiếp, vì cô thật sự có chút thiện cảm với Bạc Huyên. Có thể là cảm giác mơ hồ của thời đi học còn sót lại, cũng có thể là những cảm xúc tích lũy từ những lần trò chuyện gần đây, nhưng thâm tâm của cô lại nhắc nhở rằng việc moi móc chuyện riêng của người khác là vô lễ, nên cô hơi do dự.
Bạc Huyên không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Mộ Dung, nếu cậu ở bên tôi, cậu có thể xem tôi là một người bình thường không?"
Mộ Dung Thiến hơi sững lại, cô chần chừ một lát rồi vẫn thành thật trả lời: "Mặc dù tôi rất muốn nói là có thể, nhưng trong lòng tôi vẫn chú ý đến việc cậu là người mù, sẽ vô thức muốn chăm sóc cậu nhiều hơn."
"Phần lớn mọi người đều nghĩ như cậu." Bạc Huyên đã không còn quan tâm đ ến điều này nữa. Vẻ mặt hắn điềm tĩnh, mí mắt rũ xuống che đi đôi mắt xám u tối: "Cho nên phần lớn mọi người đều không phù hợp với tôi. Tôi không thích bị người khác thương hại hay đồng cảm. Cậu đúng là một đối tượng rất tốt, nhưng nếu cậu không thể đối xử bình đẳng với tôi, vậy thì chúng ta không hợp nhau."
Mộ Dung Thiến nghe vậy cũng không thể phản bác. Cô im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy người yêu của cậu có thể đối xử bình đẳng với cậu, xem cậu là người bình thường sao?"
"Lúc em ấy mới đến bên tôi, khi đó tôi rất hay cáu kỉnh, thường xuyên nổi nóng, kiếm chuyện với em ấy. Sau này khi đã ở bên nhau, tôi không chỉ một lần hỏi em ấy tại sao lại chịu được tôi. Lần cuối cùng em ấy trả lời tôi như thế này." Bạc Huyên sờ lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út, cơn đau nhức ở tim tuy không còn dữ dội nhưng vẫn hiện hữu, hắn khẽ khàng nói: "Em và anh đều là người bình thường, người bình thường thỉnh thoảng tâm trạng cũng sẽ không tốt mà nổi nóng với người bên cạnh, chẳng phải đây là chuyện rất bình thường sao?"
Về sau, hắn không bao giờ hỏi lại câu đó nữa.
Hắn biết, ở trước mặt người ấy, mình được bao dung không phải vì mình đặc biệt, mà là bởi vì hắn cũng như tất cả mọi người, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Lời tác giả:
Chúng ta sinh ra đều như nhau, có thể nhỏ bé chẳng đáng kể, có thể cả đời tầm thường chẳng ai nhớ đến, nhưng chúng ta vẫn luôn cố gắng. Mỗi người, dù hoàn cảnh khác nhau, thân phận khác nhau, đều bình thường mà cũng độc nhất.
Chúng ta là chính mình, vì vậy, bất kể có bao nhiêu khó khăn, nếu có điều gì muốn làm thì cứ làm đi. Nếu không muốn thử vì sợ mình quá ngây thơ, dám lấy trứng chọi đá thì cũng chẳng sao cả — chúng ta đều có quyền được lựa chọn mà đúng không?
Chương sau nhóc Bánh Ú sẽ trở lại.