Lúc ra khỏi nhà của chủ thuê mới đã là hơn mười giờ tối.
Thẩm Tư Quá chỉ mang theo một cái túi nhỏ bên mình, vừa ra khỏi nhà là lập tức đi ngay tới trạm xe buýt để bắt xe.
Anh không ở lại nhà chủ thuê, tan làm sẽ đến bệnh viện chăm sóc Dịch Phong, sáng sớm hôm sau lại bắt xe đến nhà chủ thuê.
Người được chăm sóc là con trai của chủ thuê, tên Từ Giới, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, được giữ lại trường làm nghiên cứu sinh. Vốn dĩ đang chuẩn bị nhập học vào tháng chín, ai ngờ lại bị chẩn đoán mắc bệnh về mắt, bệnh tình tiến triển rất nhanh, từ khi phát hiện đến khi mù hoàn toàn chỉ vẻn vẹn hai tháng.
Ba của Từ Giới là ba đơn thân, công việc thường ngày rất bận rộn, không thể ở bên chăm sóc cậu con trai vừa mới bị mù vẫn còn đang trong thời gian thích nghi nên mới thuê điều dưỡng riêng. Mẹ của Từ Giới đang làm việc ở nước ngoài, đã tái hôn, tuy có về thăm vài lần nhưng cũng không thể ở lại lâu dài.
Thời gian tan làm buổi tối của Thẩm Tư Quá không cố định, phụ thuộc vào việc ba của Từ Giới tan sở lúc nào.
Từ Giới không phải người khó gần, bản thân cậu có tính cách lạc quan. Đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thanh xuân, lại thuận buồm xuôi gió trong học tập thì bị chẩn đoán mắc bệnh về mắt và được thông báo rằng sớm muộn sẽ bị mù, đây đúng là cú sốc rất lớn. Thế nhưng Từ Giới vẫn luôn tích cực phối hợp điều trị, thậm chí còn chủ động đề xuất được tham gia tư vấn tâm lý. Dù bệnh tình tiến triển nhanh đến mức gần như không cho cậu có thời gian thích nghi dần với cuộc sống của người khiếm thị, dù quá trình mất thị lực dần dần vô cùng đau đớn, khiến cậu từng có những suy nghĩ tiêu cực và suy sụp, nhưng may mắn là ba của Từ Giới dù bận rộn đến đâu cũng cố gắng dành thời gian ở bên con trai, điều đó đã giúp xoa dịu rất nhiều tổn thương trong lòng Từ Giới.
Tuy nhiên, việc thích nghi với cuộc sống sau khi mù lòa cần có một khoảng thời gian dài, vì vậy ngay từ khi Từ Giới còn chưa xuất viện, ba cậu đã quyết định thuê điều dưỡng riêng.
Khi trung tâm môi giới nói rõ tình trạng của Từ Giới cho Thẩm Tư Quá, anh không nghĩ nhiều mà lập tức nhận lời làm công việc này. Sau khi ký hợp đồng lao động, Thẩm Tư Quá sắp xếp người chăm sóc ban ngày cho Dịch Phong, rồi chờ Từ Giới xuất viện để chính thức bắt đầu công việc điều dưỡng riêng cho cậu.
Ngoài những việc chăm sóc hằng ngày, Thẩm Tư Quá còn cùng Từ Giới ra ngoài đi dạo mỗi ngày, giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi khi ra đường. Đối với người mất đi thị lực do tai nạn hoặc bệnh tật, khoảng thời gian ban đầu là khó khăn nhất. Vì không nhìn thấy, họ không biết con đường dưới chân mình có bằng phẳng không, có bậc thềm hay chướng ngại vật gì không, thậm chí không khỏi nghi ngờ trong lòng liệu có thật là bản thân đang đi trên đường hay không. Do vậy, mỗi bước chân của người mù đều tràn đầy sợ hãi, cảm giác bất an trong lòng cũng theo thời gian mà lớn dần.
Ban đầu khi cùng Từ Giới ra ngoài, chỉ đi một trăm mét ngắn ngủi cũng mất đến nửa tiếng đồng hồ.
Vừa bước ra khỏi cửa, cho dù Từ Giới cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Tư Quá vẫn có thể nhận ra cậu đang sợ hãi. Bởi ngay từ giây phút bước ra khỏi nhà, toàn thân Từ Giới đã trở nên cứng đờ, mà điều này lại vô cùng bất lợi cho việc giữ thăng bằng. Tuy cậu có cầm gậy dò đường trong tay, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng do dự. Một khi gặp bậc thềm, lúc giơ chân bước lên, Từ Giới luôn phải từ từ dò dẫm bằng mũi chân cho đến khi chạm vào mặt đứng của bậc tiếp theo mới dám dùng sức bước lên.
Nhưng khó khăn nhất là lúc đi xuống.
Thị giác không chỉ mang đến cho con người thế giới đầy màu sắc, mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc giữ thăng bằng. Thế nên khi xem những hình ảnh dễ gây chóng mặt, con người sẽ không thể đứng vững. Còn với vũ công, họ có một kỹ năng phổ biến, đó là khi xoay nhiều vòng phải luôn nhìn vào một điểm cố định, như vậy mới không bị choáng váng và mất thăng bằng khi xoay.
Còn đối với người khiếm thị, không chỉ trong giai đoạn đầu, mà ngay cả khi đã quen rồi họ vẫn sẽ có cảm giác không thật sự đứng trên mặt đất. Chỉ cần xoay đầu vài lần là đã bắt đầu lảo đảo. Do không nhìn thấy nên cảm giác thăng bằng bị ảnh hưởng, khiến người ta luôn có cảm giác mình sắp ngã nghiêng.
Mỗi lần bước xuống bậc thang, Từ Giới đều phải nắm chặt lấy cánh tay của Thẩm Tư Quá, vì cậu luôn có cảm giác mình sẽ ngã nhào xuống bất cứ lúc nào. Khi bước xuống bậc, cậu cũng theo bản năng nghiêng người, thử thăm dò đưa chân xuống trước. Nếu đi đường bằng một trăm mét mất nửa tiếng, thì một đoạn khoảng hai mươi bậc cầu thang sẽ tốn cả tiếng đồng hồ.
Nhưng dù tay Thẩm Tư Quá đã bị Từ Giới siết đến bầm tím, dù mỗi bước đi đều tiêu tốn rất nhiều thời gian, nhưng Thẩm Tư Quá vẫn vô cùng kiên nhẫn. Anh luôn nhẹ giọng động viên Từ Giới, bảo cậu đừng lo cũng đừng sợ, sẽ không ngã đâu, vì anh vẫn luôn ở đây.
Thẩm Tư Quá không phải lần đầu chăm sóc người mới bị mù, nhưng với Từ Giới, có lẽ vì cùng tuổi và có hoàn cảnh tương đồng, nên mỗi lần nhìn Từ Giới, anh lại thấy thấp thoáng bóng dáng Bạc Huyên năm xưa.
Tất cả những khó khăn mà Từ Giới gặp phải, mọi phản ứng mà cậu thể hiện, trong mắt Thẩm Tư Quá đều là những đau khổ mà Bạc Huyên từng trải qua.
Thế nhưng những lúc đó, anh lại không có mặt bên cạnh Bạc Huyên.
Nếu lúc ấy Bạc Huyên có người thân ở bên giống như Từ Giới bây giờ, chứ không phải bị đưa vào viện điều dưỡng, có lẽ rất nhiều chuyện đã khác.
Thẩm Tư Quá không phải người hay nghĩ tới những giả thiết kì lạ, nhưng anh luôn không nhịn được mà nghĩ, nếu năm nhất đại học, anh sớm tỏ tình với Bạc Huyên; nếu ngày anh định làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập, chịu khó xác nhận lại mẹ mình đã thật sự uống thuốc và ngủ rồi; nếu anh không để bản thân đi chệch hướng trong vài phút bốc đồng, trút hết oán giận lên người Bạc Huyên; nếu anh cố gắng hơn một chút, trả nợ sớm hơn một chút, đi tìm Bạc Huyên, ở bên hắn...
Nếu như.
Nếu như thời gian có thể quay lại, trở về lúc họ còn bé.
Anh muốn nói với Bạc Huyên rằng: "Nhóc Bánh Ú không muốn rời xa anh, muốn cùng anh lớn lên."
Nếu có thể cùng nhau lớn lên, ít nhất anh còn có mười mấy năm ký ức để dựa vào mà sống tiếp những tháng ngày sau này.
Anh luôn không thể ở bên Bạc Huyên vào những lúc hắn cần, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đơn độc đối mặt với mọi đau khổ, vùng vẫy giữa dòng đời nghiệt ngã.
Rõ ràng mọi thứ là do anh và Tạ Tuyết Vĩ gây ra, vậy mà ngay cả tư cách hay cơ hội để chuộc tội anh cũng chẳng có.
Dần dần, Thẩm Tư Quá không còn nghĩ tới những thứ "nếu như" không thể thành hiện thực kia nữa. Thời gian không thể quay ngược lại, những chuyện đã làm, những việc đã xảy ra đều không thể thay đổi. Anh chỉ có thể cố gắng sống tiếp, sống ở một nơi không làm phiền đến Bạc Huyên, lặng lẽ thu thập từng chút tin tức về hắn trên mạng, như chút ánh sáng yếu ớt duy trì sự sống của mình.
Vì thế anh càng nghiêm túc, tận tâm chăm sóc Từ Giới, giúp cậu thích nghi với cuộc sống sau khi mất thị lực.
Từ Giới vẫn đang học chữ nổi, mà người dạy cậu không ai khác chính là Thẩm Tư Quá.
Thẩm Tư Quá thành thạo chữ nổi chẳng thua gì người khiếm thị.
Mỗi ngày họ đều dành ra mấy tiếng đồng hồ trong phòng làm việc để học chữ nổi, hơn nữa vì chuyên ngành của Từ Giới cũng là văn học nên cậu và Thẩm Tư Quá rất hợp nhau trong mảng này.
Điều khiến Thẩm Tư Quá vui nhất là sau khi tin tức Bạc Huyên đoạt giải lan ra, Từ Giới vô cùng hào hứng kéo anh lại nói đây là tác giả mà mình rất yêu thích, mỗi cuốn sách xuất bản ra cậu đều mua. Khi biết Thẩm Tư Quá cũng là fan của Bạc Huyên, Từ Giới đã có một thời gian dài hào hứng cùng anh bàn luận về các tiểu thuyết trước đây của hắn.
Về sau, Từ Giới phát hiện Bạc Huyên cuối cùng cũng bắt đầu đăng tải tác phẩm mới lên mạng, ngày nào cậu cũng hỏi Thẩm Tư Quá không biết bao nhiêu lần rằng tác giả Cửu Dương đã cập nhật chưa, nếu có rồi thì mau đọc cho cậu nghe.
Thẩm Tư Quá biết thói quen của Bạc Huyên là viết xong toàn bộ mới bắt đầu đăng tải, việc bắt đầu đăng đồng nghĩa với việc tiểu thuyết đã viết xong từ lâu, trong lòng anh không khỏi thấy chua xót. Dù lúc đó anh đã nhận được lời hứa từ Bạc Huyên, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể trở thành người đầu tiên biết kết cục câu chuyện.
Chiếc xe buýt sau mười giờ tối đã không còn nhiều hành khách, Thẩm Tư Quá bước lên xe, đi thẳng về phía cuối và ngồi vào ghế đơn.
Anh đã chạy đôn chạy đáo suốt mấy tháng nay, ở bệnh viện trông người nhà thì nằm trên cái giường xếp mang ở nhà theo. Anh không có nhiều tiền để cho Dịch Phong ở phòng bệnh đơn, hiện tại có thể cho ông ở phòng đôi cũng là nhờ mối quan hệ khi trước từng làm việc trong bệnh viện. Tiền thuê điều dưỡng ban ngày chăm sóc Dịch Phong cũng là một khoản không nhỏ, cộng thêm đủ loại chi phí thuốc men, dù lương của anh không thấp, nhưng thu nhập cùng với chi tiêu cũng chỉ vừa đủ để cầm cự qua ngày.
Nhưng Thẩm Tư Quá lại chẳng thấy khổ gì cả. Cuộc sống như vậy, với anh mà nói, vừa quen thuộc lại vừa bình thường.
Lúc trước còn phải trả nợ, ngoài công việc chăm sóc bệnh nhân ra, anh còn đồng thời làm thêm nhiều công việc khác. Anh biết giọng nói của mình hay nên đã thi lấy chứng chỉ phổ thông, tranh thủ nhận việc lồng tiếng. Ngoài lồng tiếng, anh còn là bartender, có lịch làm việc tại vài quán bar. Thêm vào đó, anh còn nhận dịch cổ văn trên mạng. Lúc bận rộn nhất, hai ba ngày chỉ ngủ được vài tiếng là chuyện bình thường. Khi ấy còn trẻ, anh hoàn toàn dùng cách thiêu đốt bản thân để làm việc kiếm tiền.
Khi đó vì muốn trả nợ sớm, đến từng đồng anh cũng phải tính toán. Một ngày ăn hai bữa là nhiều, một ngày chỉ ăn một bữa là bình thường. Mà những bữa ăn đó phần lớn cũng giải quyết ở căng tin bệnh viện. Đồng nghiệp thấy anh tằn tiện quá, thỉnh thoảng sẽ mời anh ăn cơm. Đã đến mức khốn khó như vậy, thì cũng chẳng còn mặt mũi hay tự trọng gì để mà giữ. Có người mời là anh nhận, sau đó lại cố gắng đỡ đần nhiều việc cho đồng nghiệp trong lúc làm việc.
Bệnh đau dạ dày cũng vì vậy mà ra. Mỗi lần khám sức khỏe ở bệnh viện đều phát hiện một đống vấn đề, lần nào cũng bị nhắc nhở nếu tiếp tục không quan tâm đ ến sức khỏe bản thân, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng anh có thể làm gì được đây? Với anh khi ấy, sức khỏe bản thân còn không quan trọng bằng việc nhanh chóng trả hết nợ.
Còn hiện tại, vì phải ăn cùng Từ Giới, Thẩm Tư Quá cũng ăn uống đều đặn và đúng bữa hơn. Tuy buổi tối vẫn ngủ trên giường xếp trong bệnh viện để trông Dịch Phong, nửa đêm phải dậy vài lần để kiểm tra tình trạng, đổ nước tiểu đầy trong túi dẫn lưu,... nhưng dù sao vẫn ngủ được khá nhiều. So với trước kia thì cuộc sống hiện tại đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ là đôi lúc, Thẩm Tư Quá cảm thấy bản thân đã bị Bạc Huyên chiều hư rồi.
Mỗi ngày chạy đi chạy về giữa nhà Từ Giới và bệnh viện, thời gian buổi tối không cố định. Có khi chín giờ là đến bệnh viện rồi, nhưng nếu gặp hôm ba của Từ Giới có tiệc xã giao, thì cũng có lúc mười một giờ đêm mới bắt chuyến xe buýt cuối cùng đến bệnh viện. Thường thì vào những lúc đó, anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rồi lại cực kỳ nhớ Bạc Huyên, nhớ giường, nhớ chăn trong phòng ngủ của Bạc Huyên.
Khi chăm sóc Dịch Phong, Thẩm Tư Quá rất muốn phát cáu. Anh rất hiếm khi tỏ ra dễ chịu với Dịch Phong, phần lớn thời gian đều lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Các bác sĩ, điều dưỡng đều thấy khó hiểu, rõ ràng đối với người khác anh dịu dàng biết bao, luôn cười nói nhẹ nhàng, cớ sao đối với chính bố ruột của mình lại lạnh lùng, thậm chí còn dùng lời lẽ cay nghiệt đến mức làm người ta á khẩu như vậy chứ? Thẩm Tư Quá chưa từng giải thích, nhưng trong lòng vẫn thấy tủi thân. Tủi thân vì đã bao nhiêu năm trôi qua mà đến giờ vẫn còn bị chỉ trích, bị hiểu lầm chỉ vì người đàn ông ấy.
Mười năm trước, Thẩm Tư Quá gần như không có thời gian để cảm thấy mệt mỏi. Anh bận đến mức ngủ cũng không xong thì làm gì còn thời gian để nói đến việc khổ cực? Cũng không thấy tủi thân, vì anh biết rõ dù mình có tủi đến đâu, cũng chẳng ai đau lòng thay mình cả.
Nhưng chính Bạc Huyên đã khiến anh quen với việc được nuông chiều. Anh bắt đầu biết mệt, rồi muốn làm nũng với Bạc Huyên. Anh bắt đầu thấy tủi, vì biết Bạc Huyên sẽ xót anh.
Mới chỉ vài tháng vậy mà anh đã dưỡng thành những thói quen "xấu" ấy, để đến bây giờ mỗi lần thói quen phát tác, anh lại khổ sở giống như người đang cai nghiện mà gặp tác dụng phụ vậy.
Anh nghĩ chắc cả đời này mình chẳng thể khá hơn được nữa.
Bạc Huyên đã tuyên cho Thẩm Tư Quá một bản án tù chung thân không ân xá, còn những nơi không có Bạc Huyên... đều là thuộc địa lưu đày của Thẩm Tư Quá.