Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 39

Chương 38: Tình cha con

 

Đến bệnh viện, Thẩm Tư Quá bước nhẹ vào phòng bệnh. Dịch Phong và bệnh nhân còn lại trong phòng đều đã ngủ, đèn cũng đã tắt, nhưng anh vốn quen làm việc trong bóng tối nên điều đó cũng không gây trở ngại gì. Anh lấy quần áo ở tủ đầu giường của Dịch Phong, vào nhà vệ sinh tắm sơ qua rồi mới thu dọn đồ đạc, kéo cái giường gấp từ dưới gầm giường bệnh ra. Sau khi xác nhận tình trạng của Dịch Phong không có gì bất thường anh mới nằm xuống.

 

Trong bóng tối nhìn người nằm trên giường bệnh, nơi ngực Thẩm Tư Quá chỉ còn lại sự tê dại. Dịch Phong đã ở giai đoạn cuối của ung thư gan, bụng ông phình to, đối lập hoàn toàn với tay chân gầy gò kia, trông hết sức kỳ quặc. Lúc này ông đang nằm ngửa trên giường bệnh, cái bụng nhô lên khiến chăn bị đội cao như một ngọn đồi nhỏ.

 

Mấy hôm trước, tình trạng của Dịch Phong đột ngột xấu đi, nửa đêm nôn ra máu. Sau một hồi vất vả cấp cứu, kết quả kiểm tra cho thấy là vỡ tĩnh mạch phình ở đáy dạ dày, đây là triệu chứng điển hình ở giai đoạn cuối của ung thư gan. Thẩm Tư Quá từng làm điều dưỡng trong bệnh viện, đã gặp không ít trường hợp tương tự, nên đối với anh chuyện này chẳng có gì xa lạ. Dù có xảy ra với Dịch Phong đi nữa, cũng không làm anh cảm thấy dao động gì.

 

Thẩm Tư Quá đã chẳng còn bao nhiêu tình cảm với Dịch Phong nữa. Phần lớn thời gian anh chỉ xem ông như một bệnh nhân bình thường, sẽ chăm sóc chu đáo, nhưng sẽ không trò chuyện nhiều. Do lịch làm việc của anh mà hai người cũng rất ít khi có cơ hội nói chuyện, nhiều nhất là lúc sáng sớm, Dịch Phong sẽ cố gắng bắt chuyện vài câu. Có lần, đang nói hăng say, ông ta lỡ miệng gọi anh là "nhóc Bánh Ú", đó là lần duy nhất anh nổi giận, mặt anh lạnh như tiền, nghiêm giọng bảo ông ta đừng bao giờ gọi mình như thế nữa.

 

Từ cái lần cầu xin Tạ Tuyết Vĩ giúp ông ta trả món nợ nặng lãi, Dịch Phong đã biết Thẩm Tư Quá đổi tên, cũng biết chuyện con trai mình khiến Bạc Huyên bị mù. Nếu nói không hối hận thì là nói dối. Gia đình vốn đang yên ổn, vì một phút không kiềm chế được d*c vọng mà ngoại tình, khiến người vợ hiền thục nhảy lầu tự vẫn, đứa con duy nhất buộc phải từ bỏ ngành học ban đầu, một mình đối mặt với những hiểm ác của xã hội, dành gần chục năm thanh xuân trả nợ thay cha, từ đó bước vào một quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

 

Người ta luôn nói bản thân phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, nhưng hiếm ai nhắc rằng trước khi lựa chọn, nhất định phải nghĩ kỹ xem hành động đó sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào cho những người xung quanh. Bởi con người luôn chỉ nhìn bản thân mà vô thức bỏ qua những người bên cạnh, nên mới dễ dàng đưa ra lựa chọn, cứ tưởng mình có thể gánh vác được hậu quả, nhưng chỉ đến khi kéo theo những người vô tội như người thân, bạn bè hay những người có liên hệ với mình vào thì mới bừng tỉnh nhận ra, có những cái giá không phải mình muốn gánh là có thể gánh nổi.

 

Lúc Dịch Phong mới nhập viện, Tạ Tuyết Vĩ từng đến một lần. Hôm đó là buổi chiều, Thẩm Tư Quá vẫn chưa đi tìm công việc điều dưỡng mới nên cũng có mặt.

 

Câu "kẻ thù gặp nhau mắt đỏ ngầu" quả không sai. Chiều hôm đó, bầu không khí trong phòng bệnh như đầy mùi thuốc súng.

 

Dù Dịch Phong nói gì, Thẩm Tư Quá đều tranh nói trước một bước để mỉa mai vài câu, làm ông ta xấu hổ đến mặt lúc trắng lúc xanh, gần như không còn chốn dung thân. Sau mười năm ngồi tù, chẳng rõ đã trải qua những gì mà giờ đây ông ta trở nên vô cùng nhút nhát, chỉ cần Thẩm Tư Quá nói hơi nặng một chút là Dịch Phong lập tức im bặt.

 

Tạ Tuyết Vĩ đương nhiên không chịu nổi cảnh đó, bà ta định tranh cãi với Thẩm Tư Quá. Nói là tranh cãi cũng không đúng lắm, vì hai người đều có giọng điệu thản nhiên như đang trò chuyện. Chỉ là Tạ Tuyết Vĩ, một người đàn bà đã đứng vững nơi thương trường, từ khí thế đến phong thái đều cho thấy mình là kẻ mạnh, ngay cả mắng người cũng không dùng lời lẽ thô t ục, nhưng câu chữ thì cay nghiệt, nghe vào càng khó chịu.

 

Nhưng với Thẩm Tư Quá, những điều ấy chẳng là gì cả. Suốt bao nhiêu năm trả nợ, anh đã gặp đủ hạng người. Khí thế và lời nói của Tạ Tuyết Vĩ hoàn toàn không thể làm anh tổn thương hay dao động, thậm chí anh còn ung dung, thản nhiên mà đối phó.

 

Dù sao thì Thẩm Tư Quá cũng không còn là Dịch Trọng Quân của mười một năm trước. Sự mềm yếu, nước mắt cùng những phút giây dễ tổn thương không phòng bị của anh đều chỉ xuất hiện trước mặt Bạc Huyên. Dù không cần nói gì, chỉ bằng ánh mắt thôi cũng đủ khiến người ta phải khiếp sợ. Anh không dễ bị đánh gục, lại càng không vì mấy câu nói mà yếu lòng.

 

Tạ Tuyết Vĩ luôn để ý đến mối quan hệ giữa Thẩm Tư Quá và Bạc Huyên. Bà rõ ràng không thể chấp nhận được việc đứa con trai duy nhất của mình là đồng tính, mà đối tượng lại chính là Thẩm Tư Quá, kẻ từng gây tổn thương cho gia đình họ.

 

Khi hai người lời qua tiếng lại cũng không hề che giấu điều gì. Dịch Phong nghe được mấy câu thì mới ý thức được họ đang nói gì, ông run giọng hỏi Thẩm Tư Quá có phải thật không. Thẩm Tư Quá không hề né tránh, thẳng thừng trả lời là thật. Dịch Phong lập tức ngã quỵ.

 

Trước khi xảy ra chuyện, Thẩm Tư Quá chưa từng nói chuyện xu hướng tính dục của mình với bố mẹ, cho nên Dịch Phong và Thẩm Ngọc Huệ hoàn toàn không hay biết đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện trong mắt họ lại là người đồng tính.

 

Lý do khác khiến Tạ Tuyết Vĩ đến thăm Dịch Phong là vì bà muốn đưa cho họ một khoản tiền.

 

Rất khó đoán được hành động đưa tiền của Tạ Tuyết Vĩ là có ý gì, là áy náy, thương hại hay ban phát? Chỉ có bản thân bà mới biết.

 

Nhưng khi biết chuyện giữa Thẩm Tư Quá và Bạc Huyên, Dịch Phong phản ứng vô cùng dữ dội, ông ta lập tức xuống giường, kéo tay Tạ Tuyết Vĩ lôi ra ngoài. Vừa đi vừa lớn tiếng hét: "Đi, bà đi ngay! Mang theo tiền của bà cút khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Bà hại tôi chưa đủ, giờ còn để con trai bà đến hại con tôi. Tôi đã tạo nghiệt gì mà phải gặp loại đàn bà như bà?!"

 

Lúc ấy, Thẩm Tư Quá chỉ đứng im bên giường bệnh, anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn Dịch Phong và Tạ Tuyết Vĩ giằng co. Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy Tạ Tuyết Vĩ trong bộ dạng chật vật như vậy.

 

Tạ Tuyết Vĩ chắc chắn không ngờ Dịch Phong dù bệnh nặng như vậy vẫn còn sức đến thế. Bị ông ta kéo lôi đi, chân bà loạng choạng, ngã sõng soài ra đất.

 

Dịch Phong quay đầu nhìn Tạ Tuyết Vĩ lúc này đầu tóc rối bời, quần áo lộn xộn, lại nhìn về phía Thẩm Tư Quá đang đứng lạnh lùng bên giường. Ông ta bèn bước nhanh trở lại, rồi "bịch" một tiếng quỳ thẳng xuống trước mặt Thẩm Tư Quá, hai tay túm lấy bắp chân anh, khóc lóc cầu xin:

 

"Trọng Quân à, là bố có lỗi với con... Nhưng con không thể tự hủy hoại cuộc đời mình như vậy được... Đàn ông sao lại có thể thích đàn ông được chứ? Con hận bố cũng không sao, nhưng con không thể tiếp tục lạc lối như vậy nữa! Bố xin con đấy... Đừng làm khổ bản thân nữa... Bố không trị bệnh nữa, dù sao cũng không chữa khỏi, để bố đưa con đi khám, con nghe lời đi, chúng ta đi khám bác sĩ, khám tâm lý cũng được, thần kinh cũng được, trị cho khỏi cái bệnh thích đàn ông này... được không con?"

 

Nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, Thẩm Tư Quá ngẩng đầu lên nhìn bệnh nhân khác trong phòng, người nhà của bệnh nhân và điều dưỡng đứng ngập ngừng ở cửa, có cả đám người ngoài hành lang hóng chuyện, có người còn giơ điện thoại quay video. Đột nhiên, anh cảm thấy tất cả thật nực cười, nói là một màn kịch cũng chẳng sai.

 

"Dịch Phong, tôi không có bệnh, người có bệnh là ông đấy. Mà ông cũng chẳng còn là bố tôi nữa, mười một năm trước đã không còn rồi. Nếu ông không biết xấu hổ mà cứ làm ầm lên thì cứ tiếp tục đi. Những năm qua tôi mất mặt, bị làm nhục còn nhiều hơn cả việc ông làm ầm ở đây suốt một năm, tôi sớm đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Người hủy hoại tôi cũng không phải là Bạc Huyên, mà là ông. Bạc Huyên là may mắn lớn nhất tôi từng có trong đời. Nếu ngay cả điều này ông còn không phân rõ được, thì sau này tôi cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa. Ông cũng đừng mong sẽ có người lo hậu sự cho ông."

 

Nói rồi, Thẩm Tư Quá cúi người gỡ tay Dịch Phong ra, dùng sức lôi ông ta đứng dậy rồi đẩy trở lại giường. Sau đó anh quay đầu, lạnh giọng nhìn Tạ Tuyết Vĩ, người đang đứng đó mặt mày tái xanh, lạnh lùng nói: "Tiền tôi tự có, không cần bà cho. Nếu bà thật lòng thương con trai mình thì nên đến viện điều dưỡng thăm anh ấy nhiều hơn, chứ không phải đến đây vì sĩ diện của mình mà làm trò hề. Mời đi cho."

 

Từ hôm đó, Tạ Tuyết Vĩ không còn đến bệnh viện nữa.

 

Còn Dịch Phong thì làm loạn đến tận tối. Nhưng sau khi nhận ra Thẩm Tư Quá từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, không chút dao động, ông ta bèn giống như một quả bóng xì hơi, ngay cả chút sức lực cuối cùng cũng chẳng còn. Đầu tóc bạc trắng rụng gần hết, gương mặt vốn đầy nếp nhăn trông như già thêm mười, hai mươi tuổi. Tinh thần hoàn toàn suy sụp.

 

Cứ như vậy, họ giằng co vài ngày. Dịch Phong nhận ra Thẩm Tư Quá không hề có một chút nhượng bộ, cuối cùng, khi Thẩm Tư Quá nhận được công việc mới và đã liên tiếp hai ngày không có mặt ở bệnh viện, chỉ có điều dưỡng đến chăm sóc ông, trong sự sợ hãi và bất an về việc Thẩm Tư Quá thật sự sẽ bỏ rơi mình, không có ai lo liệu lúc mình qua đời, ông đành cúi đầu, không còn nhắc lại chuyện không được thích đàn ông hay yêu cầu Thẩm Tư Quá chữa bệnh nữa.

 

Mười mấy năm trong tù, lòng tự trọng của ông đã bị phá hủy gần như hoàn toàn, sự uy nghiêm của người cha cũng đã không còn, ông bị tách biệt hoàn toàn với xã hội, cộng thêm bệnh nặng, đối với Dịch Phong, Thẩm Tư Quá là điểm tựa duy nhất còn sót lại. Ông không còn đủ can đảm để ép buộc Thẩm Tư Quá, sợ rằng lúc nhắm mắt, mình thật sự không có ai ở bên.

 

Giữa họ chẳng ai còn nhắc đến Tạ Tuyết Vĩ và Bạc Huyên nữa, Dịch Phong cũng không dám nhắc đến Thẩm Ngọc Huệ với Thẩm Tư Quá.

 

Dịch Phong cứ như vậy sống ở bệnh viện hơn nửa năm, làm các liệu pháp can thiệp, uống những loại thuốc không thể chữa trị dứt điểm, chỉ có thể tạm thời giảm nhẹ cơn đau, kéo dài thời gian sống, chịu đựng càng lúc càng nhiều biến chứng.

 

Vài ngày trước, bác sĩ nói với Thẩm Tư Quá, Dịch Phong đã sống qua được đến bây giờ đã rất khó khăn, kết quả kiểm tra cho thấy đã xuất hiện di căn ở vùng chậu, mặc dù mọi người đều biết Thẩm Tư Quá ban ngày có công việc nhưng Dịch Phong có lẽ chỉ còn sống được mấy ngày nữa. Bác sĩ hy vọng Thẩm Tư Quá vẫn nên cố gắng dành nhiều thời gian ở bên Dịch Phong, kẻo để lại tiếc nuối.

 

Thẩm Tư Quá lúc đó không nói nhiều, sau khi nói chuyện với bác sĩ, anh quay lại phòng bệnh chăm sóc Dịch Phong cho đến khi điều dưỡng đến. Dịch Phong giờ đã không thể ăn được nữa, chỉ có thể truyền dịch albumin trắng, nói chuyện cũng rất khó khăn, nhưng ông vẫn thở d ốc mà cố nói chuyện với Thẩm Tư Quá. Thẩm Tư Quá ngồi bên giường, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, Dịch Phong thấy vậy rất vui mừng. Khi điều dưỡng đến, Thẩm Tư Quá rời bệnh viện đi xe đến nhà Từ Giới để chăm sóc cậu như thường lệ.

 

Mặc dù bác sĩ nói chỉ còn mấy ngày nhưng Thẩm Tư Quá lại không có ý định xin nghỉ phép để chăm sóc Dịch Phong.

 

Giờ đây, khi ngồi bên giường bệnh nhìn Dịch Phong, người đã bị bệnh tật hành hạ đến mức gầy gò, không còn nhận ra hình dáng trước kia, Thẩm Tư Quá đột nhiên nghĩ, có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất cho bố con họ.

 

Dịch Phong đã cho anh một cuộc sống bình yên trong hai mươi năm đầu, cho anh cơ hội gặp được Bạc Huyên. Bây giờ, dù anh từng ghét Dịch Phong thế nào, thề sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông vô trách nhiệm ấy, nhưng cuối cùng, anh vẫn phải là người ở bên Dịch Phong, cùng ông đi hết đoạn đường cuối đời.

 

Lời tác giả:

 

Thẩm Tư Quá trước mặt Bạc Huyên: Điều dưỡng chuyên nghiệp, trợ lý thân cận khéo léo, công chúa thỏ mềm mại dễ bị bắt nạt, cái đuôi nhỏ hay khóc.

 

Thẩm Tư Quá trước mặt người khác: Điều dưỡng chuyên nghiệp, ông vua đa năng kiêm nhiều công việc, là người không sợ trời không sợ đất, đối mặt với nguy hiểm mặt không biến sắc, là một tổng tài lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment