Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 40

Chương 39: Trần tình, vẹn lòng (Hoàn chính văn)

 

Nửa đêm, Dịch Phong chợt tỉnh giấc.

 

Ông run rẩy ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Tư Quá đang ngủ trên cái giường gấp bên cạnh.

 

Giường gấp của Thẩm Tư Quá rất gần ông, giống như hồi nhỏ anh không chịu ngủ một mình, cứ khóc nháo đòi ghép giường nhỏ của mình vào giường ông vậy. Khi ngủ, Thẩm Tư Quá luôn quay mặt về phía ông.

 

Dịch Phong đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt con trai, nhưng ngay lúc sắp chạm tới lại dừng lại, rồi chầm chậm rút tay về.

 

Bàn tay ông bây giờ không những thô ráp biến dạng, mà khô cằn nhăn nheo, trông còn xấu xí hơn cả cành cây khô. Nếu chạm vào gương mặt xinh đẹp của con trai, nhất định sẽ làm anh tỉnh giấc, tốt nhất vẫn là đừng chạm vào thì hơn.

 

Dụi dụi mắt, Dịch Phong cúi người lại gần Thẩm Tư Quá, chăm chú nhìn gương mặt đã mang vết sẹo vĩnh viễn kia, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. Đứa con trai quý giá của ông, những năm qua rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực mới từ một đứa bé mềm mại ngoan ngoãn biến thành một chàng thanh niên gầy gò, ánh mắt chất chứa mỏi mệt và tang thương đến vậy.

 

Ông vẫn còn nhớ, hồi nhỏ con trai bám ông đến nhường nào, thích nhất là được ông bế lên cao. Mỗi khi ông ở nhà, anh luôn quấn quýt bên cạnh, cười ngây ngô với ông. Con trai ông không chỉ đẹp trai mà còn ngoan ngoãn lễ phép, chỉ là hơi mềm yếu một chút. Tuy từ nhỏ đến lớn anh đều có quan hệ xã hội rất tốt, nhưng ông vẫn luôn lo anh sau này ra đời sẽ bị người ta bắt nạt, đến mức còn đưa anh đi xem bói. Thầy bói nói, con trai ông mệnh không tệ, nhưng số phận có kiếp nạn, đời này chắc chắn sẽ phải chịu không ít khổ sở, nhưng cũng đừng quá lo, qua được kiếp nạn ấy rồi thì về sau sẽ toàn là những ngày tốt lành.

 

Sau khi xem bói xong, ông buồn bã rất lâu. Tuy con trai không phải lớn lên trong nhung lụa, nhưng ít ra cũng cơm ăn áo mặc đầy đủ, chẳng phải đụng tay vào việc gì. Ông và vợ luôn yêu thương con, nuôi dạy con thành người hiền hòa, chỉ là con trời sinh đã không mạnh mẽ, chưa từng to tiếng với ai, càng đừng nói đến chuyện đánh nhau. Từ nhỏ anh đã sợ đau, lúc còn bé mỗi lần tiêm đều khóc rất lâu, lớn rồi cũng chẳng mấy hứng thú với mấy trò thể thao mạnh mẽ của con trai. Anh thích nhất là đọc sách, nghiên cứu văn học, như vậy thì làm sao có thể chịu khổ được đây?

 

Lúc đó ông cứ buồn rầu mà nói mãi với vợ rằng, chúng ta phải sống lâu hơn chút nữa, lâu thêm chút nữa, nếu sau này con xảy ra chuyện gì thì còn có chúng ta mà che chở.

 

Nhưng ai mà ngờ được, thì ra kiếp nạn của con trai lại do chính ông mang tới. Ông nhất thời u mê, không chịu nổi cám dỗ, vì chút tình cảm mập mờ thời đại học mà phản bội gia đình, cuối cùng hại chết vợ mình, còn khiến con trai phải dùng những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người để gánh vác món nợ thay ông.

 

Khi ở trong tù, ngày nào ông cũng chìm trong hối hận, nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận mà uống? Dù có hối hận đến đâu, những chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được. Con trai chưa từng một lần đến thăm ông. Khi hay tin mình bị ung thư gan trong trại, ông nghĩ đó là quả báo. Nhưng ông không ngờ, đến khi được tạm tha ra ngoài, lại thấy con trai đang đứng đợi ông bên ngoài. Ông cứ nghĩ mình sẽ một thân một mình, tìm đại một chỗ nào đó để chờ chết.

 

Con trai ông, rốt cuộc vẫn không đủ tàn nhẫn, dù hận ông đến mức nào thì vẫn luôn ở bên chăm sóc, thậm chí còn dùng tiền của mình để chữa bệnh cho ông. Ông chưa từng dám hỏi con trai đã trải qua những gì trong ngần ấy năm, ông hèn nhát, đến cả việc đối mặt với sự thật rằng mình đã hủy hoại gần như cả cuộc đời con trai cũng không có dũng khí.

 

Khi Tạ Tuyết Vĩ đến bệnh viện thăm ông, những lời bà ta nói khiến ông hoàn toàn sụp đổ. Ông không hiểu, rõ ràng người làm sai là ông, vì sao mọi cái giá đều bắt con trai ông phải trả? Tạ Tuyết Vĩ nói con ông là đồng tính, dụ dỗ Bạc Huyên, ông thật sự phát điên rồi, làm sao con trai ông có thể là đồng tính được? Ông không thể chấp nhận chuyện đó.

 

Nhưng con trai của ông, đứa bé từng chỉ cần người bên cạnh nói to một chút là giật mình hoảng sợ, dễ thẹn thùng đỏ mặt, không chịu nổi việc bị trêu ghẹo, đêm ngủ còn phải bật đèn vì sợ bóng tối, lại có thể thẳng lưng đứng giữa ánh mắt dòm ngó của bao người, lạnh lùng nói với ông những lời như vậy.

 

Rồi ông chợt nhận ra, con trai ông không còn sợ bóng tối nữa, thậm chí còn có thể thoải mái làm việc trong màn đêm. Con trai ông cũng không còn biết đỏ mặt, mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trong giấc mơ, miệng gọi tên "Bạc Huyên".

 

Thấy con trai vì muốn trả tiền viện phí và thuốc thang cho mình mà sáng sớm đã rời bệnh viện đi làm điều dưỡng riêng, tối khuya mới quay về ngủ cạnh ông, ông hiểu ra rằng, tuy ông đã cho con hai mươi năm cuộc sống yên ổn, nhưng ngay khi ông phản bội gia đình và bước vào con đường phạm pháp, thì ông cũng đã đẩy con trai mình vào một nơi tối tăm không còn ánh sáng mặt trời.

 

Cả đời này của ông thật quá đê hèn. Rõ ràng đã có gia đình mà ai cũng ngưỡng mộ, công việc ổn định, vậy mà ông lại không biết trân trọng, lòng tham không đáy, cuối cùng lại rơi vào cảnh thân bại danh liệt, chẳng còn gì trong tay.

 

Ông lấy tư cách gì mà đến cuối đời vẫn còn được con trai ở bên chăm sóc?

 

Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn đầy mặt, Dịch Phong ho khan mấy tiếng, rồi thấy Thẩm Tư Quá đang cuộn mình trong chăn mỏng hơi mở mắt.

 

Thẩm Tư Quá ngủ rất nông, vừa mở mắt đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh ngồi dậy nhìn Dịch Phong đang che miệng ho khan, anh hỏi: "Không thoải mái ở đâu à? Buồn nôn hả?" Vừa nói, Thẩm Tư Quá vừa vươn tay bật đèn đầu giường, lại định bấm chuông gọi điều dưỡng.

 

Dịch Phong lắc đầu, ông lau mặt, sau đó nắm chặt lấy tay đang định bấm chuông của Thẩm Tư Quá, chớp mắt mấy cái để thích nghi với ánh đèn mới bật sáng. Ông lại ho thêm vài tiếng, rồi dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Thẩm Tư Quá, khàn khàn nói: "Nhóc Bánh Ú à, bố sắp không qua khỏi nữa rồi, để bố gọi con thêm vài tiếng đi..."

 

Thẩm Tư Quá khựng lại. Anh không rút tay ra cũng không nói gì, chỉ mím môi, gương mặt vô cảm nhìn Dịch Phong.

 

"Nhóc Bánh Ú, bố biết, là bố có lỗi với con, mấy năm qua làm khổ con rồi... khụ khụ..." Dịch Phong siết chặt tay Thẩm Tư Quá, gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn lẫn nước mắt và nước mũi, toàn thân ông run rẩy: "Con... con thích đàn ông hay phụ nữ cũng không sao... khụ... là bố không đúng, tất cả đều là lỗi của bố... À, con thích Bạc Huyên đúng không? Bố... bố không phản đối nữa, con, con hãy sống thật hạnh phúc với nó... khụ khụ nhóc Bánh Ú à, con là báu vật của bố, bố chỉ mong con sau này hạnh phúc... khụ khụ... bố... bố đời này có lỗi với con và mẹ con, không còn cơ hội chuộc tội nữa, cũng không dám nói kiếp sau... thời gian này, con chịu ở bên bố, bố thật sự rất vui, thật đó, con... sau này con hãy sống thật tốt với Bạc Huyên... nhóc Bánh Ú à... bố thật sự rất yêu con..."

 

Thẩm Tư Quá sững sờ nhìn người cha đang nước mắt nước mũi giàn giụa trước mặt mình, như nhận ra điều gì đó. Anh bước xuống giường, cúi người tới gần Dịch Phong, cánh tay vốn hơi do dự cuối cùng cũng run rẩy vòng qua ôm lấy vai ông.

 

Dưới ánh đèn đầu giường nhạt nhòa, chàng trai thân hình gầy gò ôm lấy người cha bệnh nặng đến méo mó, sắc mặt tiều tụy trên giường bệnh. Từ đầu đến cuối anh không hề lên tiếng an ủi hay đáp lại lời ông, cho đến khi Dịch Phong buông tay anh ra, anh mới bấm chuông gọi điều dưỡng.

 

Khi Dịch Phong ho ra ngụm máu đầu tiên trong vòng tay Thẩm Tư Quá, anh cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống gương mặt gầy gò trắng bệch của anh, đôi môi mỏng khẽ run, buông ra một tiếng thì thầm cực nhỏ: "Bố..."

 

Ngày xưa, anh cũng từng vừa khóc vừa nhào vào lòng Dịch Phong rồi bật cười vui vẻ khi nghe ông dịu dàng gọi: "Nhóc Bánh Ú, cục cưng Bánh Ú của bố."

 

Nhưng đó là chuyện của rất, rất nhiều năm trước.

 

Anh đã không còn nhớ rõ, năm xưa Dịch Phong là người như thế nào nữa. Trong ký ức đã nhòe mờ của anh, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và vững chãi từ cái ôm ngày đó.

 

Thế sự bấp bênh, bọn họ không thể nào quay về quãng thời gian ấy được nữa. Cả đời này, duyên cha con giữa họ rốt cuộc vẫn quá mỏng.

 

Máu nóng sền sệt không ngừng trào ra từ miệng Dịch Phong, Thẩm Tư Quá không biết liệu ông có nghe được tiếng gọi nhẹ của mình khi nãy không. Khi điều dưỡng xông vào phòng bệnh, Dịch Phong đã không còn ý thức nữa.

 

Tất cả những gì diễn ra sau đó với Thẩm Tư Quá mà nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Dịch Phong nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, Thẩm Tư Quá đứng bên ngoài, người dính đầy máu do Dịch Phong nôn ra.

 

Anh biết, Dịch Phong sẽ không ra khỏi đó nữa.

 

Từng làm việc trong bệnh viện bao nhiêu năm, từng chăm sóc không biết bao nhiêu bệnh nhân, làm sao anh lại không biết những gì vừa rồi chính là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của người sắp chết.

 

Ba giờ mười bảy phút sáng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tiếc nuối thông báo Thẩm Tư Quá hãy nén đau thương.

 

Xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, biến chứng tử vong phổ biến trong giai đoạn cuối của ung thư gan.

 

Thẩm Tư Quá không có phản ứng gì quá lớn, anh gật đầu, nói với bác sĩ rằng mình sẽ đi thay quần áo trước, rồi quay lại ký giấy tờ và làm nốt các thủ tục còn lại.

 

Bác sĩ phụ trách ca cấp cứu của Dịch Phong đã hành nghề nhiều năm, từng thấy rất nhiều thân nhân bệnh nhân trong giai đoạn cuối bị ung thư gan có biểu hiện tê liệt cảm xúc. Nhưng một khi bệnh nhân thật sự qua đời, họ thường không kiềm được mà bật khóc ngay tại chỗ. Ông biết Thẩm Tư Quá vốn là điều dưỡng, từng công tác trong bệnh viện nên có thể đã quen việc nhìn thấy chuyện sinh tử, nhưng phản ứng của anh quá mức bình tĩnh, sự bình tĩnh của Thẩm Tư Quá sau khi nghe tin bố qua đời khiến ông vừa thấy kinh ngạc vừa âm thầm lo lắng.

 

Nỗi đau mất người thân, nếu cứ đè nén mãi không trút ra sẽ khiến người ta phát điên.

 

Sáng hôm sau, Thẩm Tư Quá gọi điện cho ba của Từ Giới để xin nghỉ việc. Sau khi biết lý do, đối phương bày tỏ sự tiếc nuối, không làm khó việc nghỉ đột ngột của anh, thậm chí còn nói nếu có khó khăn gì thì cứ tìm ông, nếu Thẩm Tư Quá sẵn lòng, sau khi giải quyết xong việc gia đình, ông và Từ Giới rất hoan nghênh anh quay lại làm điều dưỡng riêng cho Từ Giới.

 

Sau khi gửi lời cảm ơn tới ba của Từ Giới, Thẩm Tư Quá lại tiếp tục gọi cho bên trung tâm môi giới để báo cáo tình hình của mình. Đợi đến khi mọi công việc liên quan đều đã xử lý xong xuôi, anh mới bắt tay vào lo hậu sự cho Dịch Phong.

 

Sau khi hoàn thành các thủ tục như giấy chứng tử, Thẩm Tư Quá cuối cùng vẫn tổ chức một lễ tang đơn giản cho Dịch Phong, dù ngoài anh ra, không có ai đến tiễn biệt ông cả.

 

Ba ngày sau, Dịch Phong được hỏa táng.

 

Ba ngày tiếp nữa, Thẩm Tư Quá mang giấy chứng nhận hỏa táng đến nhà lưu trữ hài cốt nhận lại tro cốt của Dịch Phong.

 

Khi nhận lấy hũ tro cốt từ tay nhân viên, lòng bàn tay dán lên mặt sứ lạnh lẽo, Thẩm Tư Quá lúc này mới thật sự cảm nhận được sâu sắc rằng từ nay về sau, trong cuộc đời của anh, đã không còn một người thân nào nữa.

 

Dịch Phong là trẻ mồ côi, từ nhỏ anh đã không có ông bà nội, còn ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời vì bệnh tật khi anh học cấp ba.

 

Giờ đây, đến cả Dịch Phong cũng rời đi, trên thế gian này, anh đã trở thành kẻ cô độc, không còn nơi nào để quay về.

 

Từ nay về sau, anh phải sống tiếp cuộc đời còn lại này như thế nào?

 

Anh đã 31 tuổi, dùng mười năm tươi đẹp nhất của cuộc đời để trả nợ thay cho bố, cũng để chuộc tội thay cho lỗi lầm mình từng gây ra. Bây giờ trên người anh không còn món nợ nào nữa, nhưng cũng chẳng còn ai cần đến anh.

 

Thẫn thờ rời khỏi nhà lưu trữ, Thẩm Tư Quá trong bộ đồ đen ôm hũ tro cốt của Dịch Phong, anh đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong rực rỡ ánh nắng.

 

Anh không mua đất an táng Dịch Phong, cũng không định để tro cốt ông ở lại nhà lưu trữ. Lúc đầu anh còn tính để nhà hỏa táng xử lý tro cốt theo hướng vô hại, nhưng đến phút cuối vẫn quyết định tự mình mang tro cốt về.

 

Bỗng nhiên anh cảm thấy mệt rã rời.

 

Ôm hũ tro cốt ngồi thụp xuống trước cửa, Thẩm Tư Quá hoang mang nghĩ, tiếp theo anh nên đi đâu?

 

Hồi đó chuyển sang học điều dưỡng là vì Bạc Huyên. Ngần ấy năm trôi qua, anh đã sớm chẳng còn ước mơ gì của riêng mình nữa.

 

Một năm qua rời xa Bạc Huyên, anh vẫn gắng gượng sống là vì còn phải chăm sóc cho Dịch Phong. Nhưng giờ đây, đến người thân duy nhất cũng không còn, anh thật sự không biết mình có thể làm gì, có thể đi đâu.

 

Tiếng bước dần dần vang lên, kèm theo đó là cây gậy dò đường màu trắng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Tư Quá...

 

Thẩm Tư Quá sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh dừng lại nơi người đàn ông đang ngược sáng đứng trước mặt mình. Hơi thở của anh đột ngột trở nên dồn dập. Anh không dám lên tiếng, sợ rằng chỉ cần mình mở miệng thì giấc mộng đẹp đẽ này sẽ tan biến và bản thân lại bị ném trở về thực tại tàn khốc.

 

Người đàn ông tay cầm gậy dò đường, khoác áo khoác dài màu đen, bên trong là sơ mi đen cùng quần tây đồng màu. Bạc Huyên đứng yên trước mặt Thẩm Tư Quá đang ngồi thụp dưới đất, ánh mắt bình thản hỏi: "Lấy được tro cốt rồi?"

 

Thẩm Tư Quá ngơ ngác nhìn Bạc Huyên, rõ ràng đã nghe rất rõ giọng nói của hắn, vậy mà Thẩm Tư Quá vẫn cảm thấy tất cả những gì mình nhìn thấy, nghe thấy lúc này đều không chân thực.

 

Hắn đưa tay ra phía trước sờ hai lần, không chạm được vào người, cũng không nghe được câu trả lời, Bạc Huyên tiếp tục nói: "Đứng dậy."

 

Thẩm Tư Quá không nhúc nhích, chỉ giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn Bạc Huyên. Một lúc lâu sau anh mới thì thầm hỏi: "...Anh, sao lại tới đây?"

 

Sắc mặt Bạc Huyên không tốt, không rõ là vì phản ứng của Thẩm Tư Quá hay là vì lý do nào khác. Trên người hắn là nguyên cây đen, ánh mặt trời chiếu xuống khiến phía sau lưng hắn nóng hầm hập, nơi thái dương đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Bạc Huyên nhíu chặt mày, mất kiên nhẫn nói: "Đứng dậy, đừng để anh phải nói lần thứ hai."

 

Sợ Bạc Huyên sẽ tức giận, cơ thể Thẩm Tư Quá hơi chao đảo rồi mới ôm chặt hũ tro cốt, từ từ đứng lên.

 

Do dự một lúc, Thẩm Tư Quá dè dặt hỏi lại: "Anh đến đây thật sao?"

 

Bạc Huyên không trả lời.

 

Bàn tay trái một lần nữa duỗi ra, Bạc Huyên đưa tay sờ tới đầu Thẩm Tư Quá, những sợi tóc mềm mại chạm vào đầu ngón tay hắn. Trong khi Thẩm Tư Quá run rẩy không ngừng, Bạc Huyên lần tay xuống, áp lòng bàn tay lên má anh, rồi nhẹ nhàng sờ hai cái, sau đó nói: "Gầy đi rồi."

 

Thẩm Tư Quá không biết hành động này của Bạc Huyên là có ý gì. Ngay khi Bạc Huyên chạm vào anh, toàn thân anh đã bắt đầu run rẩy không ngừng, tim trong lồ ng ngực đập loạn như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực. Anh chớp mắt, đôi mắt vốn khô cạn từ sau cái chết của Dịch Phong nay lại dâng lên lớp lệ mỏng. Anh muốn lao vào lòng Bạc Huyên nhưng lại không dám. Chỉ có thể dùng giọng nói khẽ khàng như sợ hãi mà nói với hắn: "Anh Bạc, em..."

 

"Dịch Trọng Quân, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em, em hiểu không?" Bạc Huyên ngắt lời Thẩm Tư Quá, nhưng lời nói ấy càng khiến anh tuyệt vọng hơn nữa. Nước mắt nóng hổi của Thẩm Tq Quá đã làm ướt tay hắn.

 

"Vậy... vậy anh tới đây làm gì?" Thẩm Tư Quá bật khóc hỏi. Anh còn nhớ, Bạc Huyên từng nói, đời này không muốn gặp lại anh nữa. Nên hôm nay, nếu Bạc Huyên xuất hiện, chắc chắn cũng không phải là để gặp anh.

 

Hôm nay Bạc Huyên không đeo kính. Đôi mắt vốn luôn rũ xuống ấy nay trông có vẻ khác lạ. Dù trong cặp mắt xám đậm kia vẫn không có tiêu cự, không có ánh sáng, nhưng đuôi mắt dường như không còn buông xuống như trước mà lại có chút phong thái như hồi xưa, hồi mà hắn vẫn còn nhìn thấy. Hắn dùng ngón tay cái lau đi nước mắt đang lăn dài trên má Thẩm Tư Quá, nhẹ giọng hỏi: "Anh đến là để hỏi em, lúc em đến bên anh, khi anh tỏ tình với em, có phải em chỉ vì cảm thấy áy náy nên mới đồng ý không?"

 

Thẩm Tư Quá im rất lâu mà không trả lời.

 

Anh không biết phải nói thế nào. Cảm giác áy náy là có. Nhưng lý do khiến anh chấp nhận lời tỏ tình của Bạc Huyên chưa bao giờ chỉ vì áy náy.

 

Nhóc Bánh Ú đã từng rất rất thích anh Mặt Trời của mình. Và cũng đã từng rất rất muốn được mãi mãi ở lại bên mặt trời ấy.

 

Nhưng anh không xứng đáng. Sau khi đã làm ra chuyện như thế với Bạc Huyên, đã hủy hoại cả cuộc đời của hắn, anh còn tư cách gì để nói câu "em thích anh"?

 

Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, Thẩm Tư Quá cố gắng kìm nén không khóc nữa, nhưng nỗi ấm ức đã bị dồn nén nơi sâu thẳm trong đáy lòng suốt ngần ấy năm, giờ đây lại ào ạt trào ra từ vết nứt của trái tim. Anh muốn lắc đầu, nhưng lại không nỡ để tay Bạc Huyên rời khỏi má mình, chỉ có thể nghẹn ngào lên tiếng: "Không phải đâu... Em không phải..."

 

Bước lên trước nửa bước, Bạc Huyên càng tiến gần đến trước mặt Thẩm Tư Quá. Trong tiếng khóc nghẹn ngào mà anh cố sức kìm nén nhưng không sao ngăn được, Bạc Huyên rút tay về, hỏi: "Nhẫn, còn muốn không?"

 

Thẩm Tư Quá như hóa ngốc, anh không thể tin nổi mà nhìn Bạc Huyên. Thậm chí còn cảm nhận được luồng hơi ấm mà Bạc Huyên thở ra, phả lên da mình khi hắn tiến sát lại gần. Rõ ràng giọng của Bạc Huyên vô cùng bình thản, nhưng anh lại cảm thấy trong câu nói ấy có thứ gì đó đang cháy dữ dội, thiêu rụi lớp vỏ khép kín mà anh đã dùng để ngăn cách bản thân với hiện thực suốt một năm qua.

 

Trong cơn ngơ ngẩn, anh nghe thấy chính mình nức nở bật khóc thành tiếng: "Muốn, rất muốn."

 

Bạc Huyên cất gậy dò đường trong tay đi, nhét tay vào túi áo khoác, một lúc sau rút ra một chiếc nhẫn. Hắn mò mẫm nắm lấy cổ tay gầy guộc bên trái của Thẩm Tư Quá, rồi lần theo bàn tay đến ngón áp út, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn ấy vào. Chiếc nhẫn dễ dàng trượt đến tận gốc ngón tay, sau đó Bạc Huyên nắm lấy bàn tay ấy, nhàn nhạt nói: "Cuối tuần trước, quyển 1 của 'Nỗ Lực Vô Vọng' đã được đăng tải. Em không có ở đó, không ai giúp anh hiệu đính, quyển 2 viết xong nhưng chưa thể đăng."

 

Hắn từng hứa người đầu tiên đọc cái kết phải là Thẩm Tư Quá. Vì thế từ lúc viết xong đến giờ, ngoài hắn ra, chưa có ai đọc được phần tiếp theo.

 

Cúi đầu xuống, Thẩm Tư Quá cuối cùng cũng nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của Bạc Huyên là chiếc nhẫn đó. Chiếc nhẫn năm xưa Bạc Huyên đã ném đi trước mặt anh ở viện điều dưỡng.

 

"Anh... anh tại sao lại... không phải anh từng nói sẽ không bao giờ tha thứ cho em sao?" Toàn thân Thẩm Tư Quá run bần bật, nước mắt cứ thế trào ra làm mờ tầm nhìn. Anh muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước ấy, nhưng tay phải đang ôm hũ tro cốt, tay trái lại bị Bạc Huyên nắm chặt, không còn tay nào để lau nước mắt. Khóc đến mức sụt sịt, mặt mũi ướt nhem, anh cứ vừa chớp mắt vừa hít mũi, trông chật vật chẳng khác gì cậu nhóc năm nào từng theo sau Bạc Huyên, thấy Bạc Huyên ôm mèo rơi từ trên cây xuống là khóc đến mức không biết làm sao mới phải.

 

Bạc Huyên cúi thấp đầu xuống, môi khẽ chạm vào vết sẹo nơi trán Thẩm Tư Quá, rồi lại chạm vào khuôn mặt đã ướt đẫm vì nước mắt kia. Trước khi môi hắn gần chạm đến đôi môi mỏng của anh, hắn nói: "Không tha thứ. Cả đời này anh sẽ không cho em sắc mặt dễ coi, nhưng anh sẽ cho em một mái nhà."

 

Có những chuyện, cả đời này cũng không thể buông bỏ, không thể tha thứ. Nhưng ít nhất, hắn đã tìm được ánh sáng và hy vọng để cùng sống chung với nó.

 

Nhiều năm trước, hắn đã có một cái "đuôi nhỏ". Khi đó hắn chưa biết bản thân sẽ vì cái đuôi nhỏ ấy mà trải qua biết bao đau đớn dày vò.

 

Cả đời này hắn không còn có thể nhìn thấy mặt trời. Đến chết cũng không thể thấy lại vẻ đẹp của thế giới này. Đó sẽ là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.

 

Mà người trước mắt đây, dù là Dịch Trọng Quân hay là Thẩm Tư Quá, gương mặt yếu đuối ấy đã khắc sâu vào máu thịt hắn, cả đời này không thể nào quên được.

 

Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi qua. Những vết thương không thể bị thời gian xóa nhòa, nhưng sẽ dần lắng lại giữa năm tháng. Họ từng tay trắng, từng tuyệt vọng, nhưng vẫn cố sức vươn tay về phía đối phương, khao khát được cứu rỗi.

 

Bạc Huyên đem tình yêu của mình thổ lộ cho Thẩm Tư Quá. Thẩm Tư Quá thì chân thành thú nhận lỗi lầm của mình. Họ nhỏ bé trôi dạt giữa trần thế, dù có dốc sức cũng không thể đến được bờ bên kia. Số phận tàn khốc đến vậy, để giữa họ tồn tại những sai lầm cùng khiếm khuyết vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Nhưng cũng chính số phận lại nhân từ, cho họ sau khi đã đánh mất điều quý giá nhất của mình vẫn có thể bước vào cuộc đời nhau.

 

Nụ hôn đặt lên môi Thẩm Tư Quá, đầu lưỡi nếm được vị mặn chát của nước mắt. Bạc Huyên rũ mắt xuống, như thể lại thấy được bóng dáng cậu thiếu niên vỡ vụn của năm ấy. Người ấy là người yêu mang đầy gai nhọn của hắn, người đã từng khiến hắn rướm máu, nhưng cũng chính người đó đã ôm lấy hắn và cho hắn tái sinh lần nữa.

 

Hôn nhau xong, Thẩm Tư Quá nước mắt giàn giụa nhìn Bạc Huyên, rồi cuối cùng vùi mặt vào hõm cổ hắn như một đứa trẻ, ôm theo bao năm tháng hoang mang cùng nỗi nhớ đã chất chứa suốt trăm ngày nghìn đêm mà bật khóc nức nở.

 

Hai bàn tay trái đan chặt vào nhau, mười ngón tay giao hòa hơi ấm in sâu trên da thịt.

 

Bạc Huyên đưa tay phải ôm lấy Thẩm Tư Quá. Trước mắt hắn vẫn chỉ là một màu đen dày đặc như sương mù. Nhưng cơn sóng từng dâng trào trong tim lại đang dần dần rút xuống.

 

Họ đã bước qua một chặng đường quá dài, quá nặng nề.

 

"Khóc đi, sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt em nữa." Giọng của Bạc Huyên trở nên dịu dàng, dịu dàng đến từ vết thương đã lành, từ năm tháng đã qua, mang theo yêu thương mà nói bên tai Thẩm Tư Quá:

 

"Nhóc Bánh Ú, về nhà thôi."

 

— HOÀN CHÍNH VĂN —

 

Lời tác giả:

 

Chính văn kết thúc tại đây. Những điều chưa kể sẽ được tiếp tục trong các ngoại truyện.

 

Hầy, cảm ơn mọi người đã đồng hành theo dõi truyện đến giờ. Mình cập nhật chậm thế mà mọi người vẫn kiên trì, thật sự cảm ơn. Mình sẽ cố viết ngoại truyện! Yên tâm nha, các ngoại truyện sau này sẽ rất ngọt, không ngược nữa đâu! Chính văn đã ngược đủ rồi mà~

Bình Luận (0)
Comment