Ngoại truyện 2: Trời cao biển rộng
(ngoại truyện 1 mình tìm không ra nên không có ngoại truyện 1 nha, còn đoạn đầu của ngoại truyện 2 thì tác giả viết sao mà bị từ chối duyệt miết nên là cổ nghĩ viết luôn. Thành ra mở đầu hơi thiếu liên kết, mọi người thông cảm nha)
Ngày hôm sau, Bạc Huyên và Thẩm Tư Quá đến trường đại học gặp giáo sư Từ Sính Văn, rõ ràng là ông rất quan tâm đ ến tình hình hiện tại của Bạc Huyên. Sau khi ngồi xuống, đầu tiên là ông hỏi tình trạng sức khỏe gần đây của Bạc Huyên ra sao, rồi lại hỏi dạo này đang làm gì, có đang sáng tác tiểu thuyết mới không.
Bạc Huyên đều lần lượt trả lời cẩn thận từng câu. Cuối cùng, hắn nắm tay Thẩm Tư Quá, thành thật nói với thầy giáo của mình: "Thầy, Thẩm Tư Quá không chỉ là trợ lý của em, mà còn là bạn đời của em. Em ấy đã mang đến cho em rất nhiều sự hỗ trợ cả trong cuộc sống lẫn tinh thần."
Việc thẳng thắn với Từ Sính Văn là chuyện mang lại không ít áp lực đối với Bạc Huyên. Hắn không nhìn thấy, vì vậy cũng không biết sau khi mình nói ra những lời đó thầy đã có biểu cảm gì. Mỗi một giây phút chờ đợi phản hồi từ Từ Sính Văn đều khiến hắn thấp thỏm bất an.
Từ Sính Văn khi còn trẻ từng du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp cũng từng sống ở nước ngoài một thời gian dài. Trong thời gian đó ông đã từng chứng kiến nhiều cặp đôi đồng tính công khai nắm tay, ôm nhau, thậm chí hôn nhau trên đường. Ông hiểu rất rõ rằng người đồng tính không hề đáng sợ hay ghê tởm như trong tưởng tượng của nhiều người. Tuy nhiên đúng là ông có thấy bất ngờ và ngạc nhiên khi biết Bạc Huyên chọn một người bạn đời đồng giới, nhưng ông không hề cổ hủ hay kỳ thị như Bạc Huyên lo lắng.
"Có thể hỗ trợ em trong công việc lại còn giúp em có chỗ dựa về mặt tinh thần chắc hẳn em ấy cũng có điểm đặc biệt riêng. Em tìm được một người bạn đời mà mình cho là phù hợp, thầy cũng rất mừng cho em." Từ Sính Văn không để Bạc Huyên chờ lâu, ông nở nụ cười nhẹ nhàng, dùng giọng điệu vui vẻ chúc mừng hắn. Không phải giáo sư lớn tuổi nào cũng cổ hủ, đôi khi người càng có học thức sâu rộng lại càng dễ chấp nhận những chuyện vượt ngoài dự đoán, bởi họ hiểu rằng trên thế giới này luôn tồn tại những điều mình chưa hiểu hết, cái gọi là quy tắc hay tiêu chuẩn đạo đức hiện tại, chưa chắc đã là đúng đắn hay đại diện cho tất cả.
Nghe được lời nói ấy, Bạc Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không kiềm được mà khẽ nghiêng đầu, mím môi mỉm cười với Thẩm Tư Quá, rồi quay sang nói với Từ Sính Văn: "Cảm ơn thầy."
Dù thế nào đi nữa, có thể nhận thêm một phần thấu hiểu, đặc biệt phần thấu hiểu ấy lại đến từ người thầy mà hắn kính trọng, điều đó đối với Bạc Huyên mà nói là điều vô cùng sâu sắc.
Thẩm Tư Quá vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Bạc Huyên. Nhưng khi nghe thấy Từ Sính Văn chấp nhận mối quan hệ của hai người, anh cũng cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Bởi anh thật sự không hy vọng Bạc Huyên sẽ lại vì anh mà đánh mất một người thầy mà mình vô cùng kính trọng.
Từ Sính Văn vui vẻ cười nói: "Hôm nay em dẫn em ấy theo không phải chỉ để nói với thầy chuyện này đấy chứ?"
"Không ạ." Bạc Huyên gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Thầy, chuyện thầy từng nhắc với em, em đã suy nghĩ rất nghiêm túc và cẩn thận. Với tình trạng hiện tại của em, đúng là rất khó để tiếp tục theo ngành thiết kế cảnh quan. Nhưng em không muốn buông bỏ như vậy. Em muốn quay lại học, chuyển sang ngành kiến trúc, bắt đầu lại việc học đại học."
Đây là quyết định mà hắn đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra. 34 tuổi mới quay lại học đại học, trong mắt nhiều người có thể sẽ thấy đây là chuyện buồn cười, vô nghĩa. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khi mình – một người mù lớn tuổi – xuất hiện trong lớp học, sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ và bao nhiêu lời bàn tán.
Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Năm 22 tuổi có thể hắn sẽ quan tâm đ ến ánh nhìn cùng lời đàm tiếu của người khác, nhưng bây giờ, hắn đã biết rõ mình muốn gì và điều gì là quan trọng với mình hơn cả.
Huống chi, đời người bắt đầu lại từ thời điểm nào cũng không phải là quá muộn. Hắn sẽ không vì khó khăn thử thách mà dừng bước, cũng sẽ không chọn từ bỏ khi còn chưa bắt đầu.
Trước quyết định của Bạc Huyên, Từ Sính Văn cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Ông biết cậu học trò của mình phải rất nỗ lực mới có thể đưa ra được quyết định này. Dù vẫn cảm thấy tiếc nuối khi Bạc Huyên không thể tiếp tục làm thiết kế cảnh quan, nhưng ông cũng hiểu rằng Bạc Huyên thật sự không còn phù hợp với ngành đó nữa. Ngược lại, kiến trúc có thể mở ra nhiều cơ hội hơn cho hắn, cũng giúp hắn có nhiều không gian để phát huy hơn.
"Em bằng lòng bắt đầu lại, thầy sẽ hoàn toàn ủng hộ em." Sau một thoáng trầm ngâm, Từ Sính Văn nói tiếp: "Hôm nay về nhà em hãy chuẩn bị hồ sơ sẵn, rồi nhanh chóng đến trường làm thủ tục. Tình huống của em khá đặc biệt, thầy sẽ trao đổi với nhà trường xem có thể linh động được chỗ nào không. Giữa thiết kế cảnh quan và kiến trúc có một số môn tương đồng, nên tuy em phải học lại từ năm nhất, nhưng những môn chuyên ngành trước đây em đã học rồi thì sẽ không cần học lại. Còn những môn khác, để tránh gây tranh cãi, em vẫn phải hoàn thành bài tập đúng hạn như bao sinh viên khác. Vấn đề vẽ thiết kế thì sau này ta sẽ bàn cụ thể, mô hình có thể nhờ người hỗ trợ, nhưng không thể hoàn toàn để người khác làm thay. Ngoài ra, một số môn chuyên ngành có kiểm tra, thầy sẽ trao đổi với khoa xem nên phát đề thi bằng chữ nổi để em thi cùng mọi người, hay sẽ có điều chỉnh phù hợp. Tóm lại, nếu em làm không tốt, thi rớt thì vẫn phải học lại, chúng ta sẽ không vì em là người khiếm thị mà ưu ái hơn. Em cũng phải như bao sinh viên khác, thi trượt thì thi lại, cần học lại thì học lại."
Việc Bạc Huyên là người khiếm thị nhất định sẽ khiến hắn chịu lời đàm tiếu, nếu muốn giảm bớt những lời nói không hay đó, thì dù khắt khe cũng phải đối xử công bằng, không vì hắn đặc biệt mà ưu tiên. Chỉ có như vậy mới thật sự là vì Bạc Huyên, thật sự tốt cho hắn.
Bạc Huyên hoàn toàn không phản đối, ngược lại còn rất vui khi được trường đối xử như một sinh viên bình thường. Hắn vốn là người kiêu ngạo, chưa từng cần đến sự thương hại vô nghĩa, càng không muốn lợi dụng điểm yếu của mình để tìm kiếm bất kỳ lợi ích nào. Thế nên khi nghe yêu cầu nghiêm khắc của thầy Từ, hắn lập tức đồng ý với thái độ rất vui vẻ: "Đây là điều đương nhiên, em cũng không mong thầy và nhà trường vì em là người khiếm thị mà hạ thấp tiêu chuẩn."
Nhìn sang người ngồi cạnh hắn, thầy Từ hỏi: "Em trở lại trường học có cần dẫn theo bạn đời không?"
Bạc Huyên không trực tiếp phủ nhận: "Đúng là em cần em ấy hỗ trợ một vài việc, nhưng cụ thể thế nào em còn phải bàn lại với em ấy."
"Vậy được, hai em cứ sắp xếp ổn thỏa, nếu có yêu cầu đặc biệt thì phải thông báo sớm, hiểu chưa?" Thầy Từ cũng không truy hỏi nhiều, chỉ dặn dò cẩn thận rồi nói tiếp: "Thầy sẽ nhanh chóng trao đổi với khoa và nhà trường, cố gắng để em có thể trở lại lớp vào học kỳ sau. Bạc Huyên, em chịu đi bước này thầy thật sự rất vui mừng cho em."
Sau hơn mười năm, thấy Từ Sính Văn vẫn sẵn lòng giúp đỡ mình như vậy, trong lòng Bạc Huyên vô cùng cảm kích. Hắn đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt thầy, nói: "Học trò thật lòng cảm ơn thầy, vì đến bây giờ thầy vẫn chịu dang tay giúp đỡ em, cho em thêm một cơ hội."
Cuộc đời hắn từ năm hai mươi hai tuổi đã bắt đầu đầy trắc trở, nhưng chưa bao giờ là hoàn toàn bất hạnh. Dù thế nào đi nữa, bên cạnh hắn vẫn luôn có những người bạn chân thành ủng hộ và người thầy mà hắn kính trọng cũng chưa từng bỏ rơi hắn.
Rời khỏi tòa nhà của viện, Bạc Huyên nắm tay Thẩm Tư Quá đi một đoạn rồi bất chợt dừng lại, quay sang hỏi: "Em có muốn học lại không?"
Từ lúc gặp thầy Từ đến giờ, ngoài chào hỏi và nói lời tạm biệt ra, Thẩm Tư Quá vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Bây giờ nghe câu hỏi bất ngờ của Bạc Huyên, anh khựng lại rồi suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi mới trả lời: "Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
"Em không muốn trở lại để hoàn thành chương trình học sao?" Nghe Thẩm Tư Quá nói vậy, Bạc Huyên có chút ngạc nhiên: "Chẳng phải đến tận bây giờ em vẫn rất thích đọc sách, vẫn yêu văn học đó sao?"
"Thích không có nghĩa là nhất định phải quay lại trường học lại từ đầu." Ôm lấy cánh tay Bạc Huyên, Thẩm Tư Quá dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn, anh nói: "Chuyện này anh với em không giống nhau. Từ nhỏ em đã không có lý tưởng to lớn gì, học văn đúng là vì yêu thích đó, nhưng sau khi từ bỏ rồi em cũng chẳng muốn bắt đầu lại nữa. Khi ấy cũng không còn thời gian và sức lực để tiếc nuối. Còn về mơ ước, em thật ra cũng chẳng nhớ nổi ngày xưa mình từng mơ gì. Nhưng hiện tại, giấc mơ của em chính là anh. Nên chỉ cần được ở bên anh, với em thế là đủ rồi."
Suy nghĩ của anh rất đơn giản, ngay từ khi còn nhỏ, anh cũng chưa từng nghĩ mình phải trở thành một người thật vĩ đại. Sau này mất đi mái ấm, trải qua bao chuyện không tốt, điều duy nhất anh mong muốn chỉ là có thể cùng người mình yêu xây dựng một ngôi nhà thuộc về riêng hai người, bình lặng mà sống hết quãng đời còn lại.
Cho nên, được ở bên cạnh Bạc Huyên như bây giờ, mỗi tối được Bạc Huyên ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ, trong lòng anh đã thấy mãn nguyện vô cùng. Vốn dĩ, mỗi người đều có những khát khao khác nhau, cũng không phải ai cũng đều mơ ước mình sẽ đạt được thành tựu lớn lao.
Anh vốn chỉ là một người bình thường, mà hiện tại, trong lòng anh chỉ có mỗi mình Bạc Huyên. Ngoài hắn ra, anh cũng chẳng còn người thân nào khác, đối với anh, cả cuộc đời này, chỉ có Bạc Huyên là quan trọng nhất.
Bạc Huyên kéo tay anh xuống nắm lấy lòng bàn tay anh, im lặng bóp nhẹ ngón áp út đeo nhẫn của Thẩm Tư Quá, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy cũng tốt, em sẽ cùng anh đi học đại học. Sau này thế giới của anh đều có em tham gia, bất kể anh ở đâu, làm gì, cũng sẽ đưa em theo, sẽ không bao giờ để em lại một mình."
Bạc Huyên hiểu rõ hơn ai hết, Thẩm Tư Quá của hắn sợ nhất là bị bỏ lại. Hắn vốn muốn nhân dịp mình quay lại học đại học để Thẩm Tư Quá cũng có thể thực hiện giấc mơ thuở nhỏ. Nhưng nếu anh không thật sự mong muốn, hắn cũng không cần phải ép buộc. Hắn cũng không hề cảm thấy việc anh không đi học là thiếu chí tiến thủ, dù bây giờ người quay lại trường học là hắn, nhưng hắn biết, để có thể giúp đỡ và hiểu hắn nhiều hơn, Thẩm Tư Quá nhất định sẽ nỗ lực học hỏi những kiến thức mà hắn đang học. Có lẽ khác biệt lớn nhất giữa hai người họ chỉ là hắn cần nộp bài và thi cử, còn Thẩm Tư Quá thì không.
"Về nhà thôi, còn nhiều việc cần phải chuẩn bị nữa." Bạc Huyên không vì đang ở bên ngoài mà tránh né những hành động thân mật với anh. Hắn hôn nhẹ lên vết sẹo nơi trán của Thẩm Tư Quá, hai người giống như bao cặp đôi bình thường khác, nắm tay nhau, tự nhiên sánh bước với nhau.
Sau kỳ nghỉ hè, tháng chín, đại học K lại đón một lứa tân sinh viên mới và Bạc Huyên chính là một trong số đó.
Ban đầu, việc Bạc Huyên quay lại học đại học từ năm nhất ngành kiến trúc, lại mỗi buổi học đều có người đi cùng đã tạo nên nhiều lời bàn tán trong trường, thậm chí còn lọt vào top tìm kiếm của Weibo. Thế nhưng, trước những lời đồn đoán xoay quanh bản thân, cả những thị phi không ngừng vây quanh mình, Bạc Huyên chưa bao giờ lên tiếng phản hồi hay bận tâm đ ến chúng.
Có lẽ ở tuổi mười bảy mười tám, người ta có cả quãng thời gian dài để phung phí, ở tuổi đôi mươi, có thể không quá quan tâm đ ến việc có tích lũy được đủ kiến thức để lấy một bảng điểm đẹp làm bàn đạp cho tương lai.
Nhưng Bạc Huyên thì khác, hắn không có dư dả thời gian để lãng phí, cũng không có sức lực để để ý đến những lời đàm tiếu vô nghĩa. Hắn buộc phải nỗ lực hơn người thường, phải cố gắng hơn gấp nhiều lần mới có thể chật vật bước đến gần hơn với mục tiêu của mình, mới có thêm chút hy vọng biến giấc mơ thành hiện thực.
Sách học không có phiên bản chữ nổi, hắn cần Thẩm Tư Quá đọc cho nghe, hoặc lên mạng tải file PDF rồi dùng chức năng đọc màn hình của máy tính. Có khi giảng viên sẽ hiểu cho hoàn cảnh của hắn, khi phát thêm tài liệu bản vẽ kiến trúc, sẽ nhờ Thẩm Tư Quá hỗ trợ, chuẩn bị thêm một bản vẽ 3D dành riêng cho người khiếm thị. Tất cả các môn học, dù có Thẩm Tư Quá đi cùng ghi chép giúp, nhưng hắn vẫn luôn dùng bút ghi âm ghi lại bài giảng, sau đó về nhà tự mình nghe đi nghe lại, sau đó tự tổng hợp lại kiến thức.
Cách hắn vẽ bản thiết kế là học theo phương pháp của kiến trúc sư khiếm thị Chris Downey mà thầy Từ từng nhắc đến, dùng sáp dán lên giấy để thể hiện không gian đã hình dung trong đầu, biến nó thành bản vẽ đặc thù khác biệt so với những sinh viên thông thường. Còn khi làm mô hình, có lúc tiến độ gấp rút Thẩm Tư Quá sẽ hỗ trợ chút ít, nhưng phần lớn thời gian Bạc Huyên vẫn kiên trì tự mình hoàn thành.
Bạc Huyên không còn bận tâm đ ến ánh nhìn của người khác, hắn bắt đầu dùng gậy dò đường để cảm nhận và xây dựng không gian. Hắn học cách nghe âm thanh phát ra khi gậy chạm vào mặt đất, kết hợp với cảm giác dưới lòng bàn chân khi bước đi, để phán đoán loại gạch lát sàn. Hắn cũng dùng tay để ghi nhớ cảm giác khác nhau của gạch, gỗ, bê tông.
Là một người khiếm thị, Bạc Huyên có cách hiểu riêng về không gian. Hắn không thể nhìn bằng mắt, nhưng có thể cảm nhận bằng những giác quan khác. Hắn có cách đo khoảng cách của riêng mình, cũng vì kinh nghiệm sống của một người khiếm thị mà có thể nhận ra nhiều vấn đề mà ngay cả sinh viên kiến trúc hay kiến trúc sư bình thường đều bỏ sót.
Cuộc sống đại học không hề dễ dàng, mỗi ngày đều có những thử thách không lường trước được, gặp phải nhiều trắc trở hơn người bình thường, nhưng Bạc Huyên chưa từng có một khắc nào muốn lùi bước hay từ bỏ. Hắn vẫn luôn vững vàng, kiên định đi từng bước một.
Niềm tin vững chắc có thể vượt qua mọi khó khăn, biến điều không thể thành có thể.
Và đúng như những gì Bạc Huyên từng nghĩ, Thẩm Tư Quá ở bên hắn cũng cố gắng học hỏi tất cả những kiến thức về kiến trúc mà hắn đang học. Anh không có ý định trở thành một kiến trúc sư, tất cả nỗ lực của anh chỉ vì tương lai sau này có thể tiếp tục làm trợ thủ đắc lực của Bạc Huyên, kịp thời hỗ trợ hắn khi cần.
Thẩm Tư Quá biết, một ngày nào đó, Bạc Huyên nhất định sẽ trở thành một kiến trúc sư xuất sắc. Mà con đường ấy, dù có chông gai đến đâu, anh cũng sẽ mãi ở bên, bước cùng hắn đến tận cùng.